Hoàng Thượng Thay Ta Trạch Đấu - Chương 76

Hoàng Thượng Thay Ta Trạch Đấu Chương 76
Trong Tuyên Chính Điện, các đại thần dưới sân đình đều ôm tâm tư, nhưng Hoàng Đế Hoàng Hậu lại rất tự tại.

Tưởng tượng bây giờ Hoàng Hậu cũng ngồi ở phía trên nhìn xuống bọn họ, bọn quan viên bên dưới nhiều ít gì cũng có chút không được tự nhiên, trong đó có vài vị lão đại nhân xác thật là bị chuyện Mạnh Phất xuất hiện trên triều làm cho hoảng hốt không nhẹ, cũng may lúc nãy Cao Hỉ đã có nói trước, cho nên hiện tại bọn họ mới không ngất xuống ngay Tuyên Chính Điện, buổi lâm triều hôm nay có thể thuận lợi bắt đầu. Để biểu hiện mình cũng không để ý Hoàng Hậu ở đây, biểu hiện mình hoàn toàn làm lơ nàng, các quan lại liền nỗ lực làm bộ như chả có gì khác so với ngày thường.

Chỉ là khi nói chuyện vẫn nhịn không được muốn hướng lên trên liếc mắt một cái, muốn biết Hoàng Hậu rốt cuộc có thái độ như thế nào.

Chư vị đại nhân thật sự lo nghĩ quá nhiều, Mạnh Phất trước mắt thật sự không có ý muốn mở miệng, nàng chỉ rũ mắt nhàn nhạt nhìn những người dưới sân đình, mặc kệ bọn họ khắc khẩu không ngừng, mặc kệ bệ hạ cười lạnh không ngừng, cũng không lên tiếng, chỉ yên lặng đánh giá bọn họ.

Mấy vị quan viên từ miệng Cao Hỉ biết được Hoàng Hậu hôm nay muốn tới Tuyên Chính Điện cùng bệ hạ nghe báo cáo và quyết định sự việc, trong lòng kỳ thật cũng có vài phần chờ mong, có lẽ về sau bọn họ đứng trong triều không đến mức lại bị bệ hạ mắng đến máu chó phun đầu, nhưng hiện thực lại cho bọn họ một kích, hoàng hậu nương nương đích xác như Cao công công nói, không hề có ý muốn can thiệp vào triều chính.

Có lúc đang nghị sự, bọn họ ngẫu nhiên lén giương mắt lên, thấy hoàng hậu nương nương ngồi ở bên cạnh Hoàng Thượng, khuôn mặt bình thản, không thấy hỉ nộ, như một pho tượng Quan Âm bạch ngọc trong chùa, nhìn như đa tình, kỳ thật là vô tình nhất, chúng sinh cực khổ, nhưng tượng Quan Âm có làm gì? Các quan cực khổ, nhưng Hoàng Hậu có làm gì?

Bọn quan viên cúi đầu xuống nghe bệ hạ quở trách, trong lúc nhất thời không khỏi hoài niệm những giây phút ở Tiền Điện của Tử Thần Điện, khi đó Hoàng Hậu cũng có thể mở miệng hỗ trợ khuyên một chút, Hoàng Thượng hơi tức giận, nhưng trong chốc lát sự tình cũng đi qua.

Tuy nói bọn họ ở nỗ lực làm lơ Hoàng Hậu, nhưng trong lòng chung quy vẫn có vài phần mất mát.

Không phải nói là tới khuyên bệ hạ đừng nóng giận sao? Rốt cuộc sao không thấy khuyên? Chẳng lẽ khuyên chỗ nào, chỉ có người thông minh mới có thể nhìn thấy sao?

Nhưng trong lòng mọi người cũng hiểu rõ, Hoàng Hậu không mở miệng cũng là có đạo lý, chỉ cần nàng mở miệng, mặc kệ nàng đứng về phía bên nào, cũng đều xem như tham gia vào chính sự, không thể nào thoát được một làn sóng bút phạt của các đồng liêu trong triều.

Cứ mấy ngày như thế, các quan viên thật ra cũng đã quen chuyện Hoàng Hậu cùng Hoàng Thượng đến Tuyên Chính Điện tới nghe chính sự, chỉ là có điểm chịu không nổi sự chênh lệch ở Tử Thần Điện cùng Tuyên Chính Điện, bọn họ càng ngày càng cảm thấy cho dù Hoàng Hậu mở miệng có lẽ cũng không đến mức tệ như trong tưởng tượng của bọn họ.

Ngụy Quân An rối rắm hồi lâu, hắn biết một số các đồng liêu giỏi luồn cúi nào đó của mình đã bắt đầu thượng tấu thỉnh Hoàng Hậu mở miệng, nhưng trong lòng hắn vẫn còn do dự, hắn phân tích lợi và hại trong đó rất nhiều lần, vẫn không thể ra được quyết định chính xác.

Hắn mới từ trong Tử Thần Điện ra ngoài, mặt trời chói lọi treo cao giữa ban ngày, phóng tầm mắt nhìn lại một mảnh tường đỏ đang lấp ló trong những tàng cây xanh, chỉ có mấy cung nhân đang cầm chổi lớn dọn dẹp lá cây bên dưới.

Ngụy Quân An đi dọc theo thềm đá bạch ngọc, chậm rãi đi xuống, hắn cũng không biết nguyên nhân là vì sao, nhưng cứ mỗi khi gặp Hoàng Hậu trong Tử Thần Điện, hắn lại cứ nhớ tới ba tháng ngọt ngào trôi nhanh ở năm ngoái. Bộ dáng Hoàng Hậu cứ thường xuyên trùng lên với bộ dáng của bệ hạ khi đó, mà mỗi lúc như vậy, Ngụy Quân An đều nghĩ, trách không được Hoàng Thượng nhất định muốn cưới hoàng hậu nương nương, đáng tiếc cái thời kỳ vui vẻ đến nở hoa đó của bệ hạ quá ngắn ngủi.

Thông qua đối lập giữa khi ở Tử Thần Điện cùng ở Tuyên Chính Điện, chỗ tốt khi Hoàng Hậu mở miệng thật quá rõ ràng, còn nói về chỗ xấu, kỳ thật cũng không phải lớn như bọn họ tưởng. Hoàng Hậu sớm đã thoát ly khỏi Mạnh gia, cho nên không tồn tại bất luận cái ngoại thích gì, bệ hạ là minh quân, tuy rất thích Hoàng Hậu, nhưng cũng không đến mức vì Hoàng Hậu chậm trễ quốc sự, chỉ là từ xưa đến nay, chưa từng có tiền lệ Hoàng Đế Hoàng Hậu cùng nhau thượng triều, cho nên cái lần đầu tiên này rốt cuộc có nên mở ra hay không.

Sau đó không lâu, một quan viên trẻ tuổi khác lại từ Tử Thần Điện đi ra, đúng là Hộ Bộ thị lang Trần Tiền, hắn cùng Ngụy Quân An là có chút quan hệ thông gia ngoằn nghoèo, lại có thân phận thầy trò, thấy Ngụy Quân An đứng dưới thềm đá bạch ngọc, thần sắc có chút cổ quái, Trần Tiền liền bước nhanh tới tò mò hỏi: "Ngụy đại nhân, ngài nghĩ cái gì vậy?"

Ngụy Quân An nhìn Trần Tiền liếc mắt một cái, cũng  không dối gạt hắn, nói thẳng: "Nghĩ tới Hoàng Hậu."

Trần Tiền: "......"

Chuyện đó không thể tùy tiện nghĩ đâu nha lão sư!

Hắn nói: "Lời này của ngài nếu như để Hoàng Thượng nghe được, phỏng chừng hôm nay ngài liền phải ra ngoài Ngọ Môn quét hết đường cái rồi."

Ngụy Quân An trừng mắt nhìn Trần Tiền liếc mắt một cái, nói: "Không có rảnh rỗi mà đùa với ngươi, lão phu là đang suy nghĩ."

"Suy nghĩ cái gì vậy? Hạ quan cũng giúp ngài suy nghĩ một chút?" Trần Tiền truy vấn.

Ngụy Quân An khe khẽ thở dài, hắn thật ra rất tín nhiệm Trần Tiền, biết Trần Tiền sẽ không đi ra ngoài nói bậy, liền hỏi: "Sáng hôm nay ngươi ở Tuyên Chính Điện nghe bệ hạ mắng một trận, không có gì muốn nói sao?"

Đối với việc này, Trần Tiền lại phá lệ rộng rãi, hắn xua xua tay nói: "Sớm đã thành thói quen rồi."

Ngụy Quân An lại than: "Vốn đã là thói quen, nhưng hiện tại có Hoàng Hậu, lão phu lại có chút quen không được."

"Nói vậy cũng đúng." Trần Tiền gật gật đầu, hắn hoàn toàn có thể hiểu được tâm tình của Ngụy Quân An.

"Ta cảm thấy......" Ngụy Quân An nhìn nhìn trái phải, hạ giọng nói, "Có đôi khi, ta thậm chí cảm thấy hoàng hậu nương nương có lẽ đang ngồi ở trên mà xem trò cười của chúng ta vậy."

"Lời này cũng không thể nói bậy nha," Trần Tiền tuy tuổi còn nhỏ, nhưng đối với chuyện đối nhân xử thế lại rất thành thục, hắn không tán thành nói: "Đại nhân sao có thể  phỏng đoán Hoàng Hậu như vậy chứ? Hoàng hậu nương nương không mở miệng, không phải là vì chúng ta sao?"

Ngụy Quân An trầm mặc nửa ngày, nói: "Thì đúng là như vậy, nhưng ta cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng."

Hoàng Hậu không mở miệng dỗ giúp bệ hạ một chút, nàng đến Tuyên Chính Điện này còn có ý nghĩa gì nữa? Nhưng nếu nàng mở miệng, cũng không phải chuyện đám người Ngụy Quân An muốn thấy.

Ra trước Ngọ Môn, khi sắp sửa tách ra, Trần Tiền  bỗng nhiên quay đầu cười nhìn về hướng Ngụy Quân An hỏi: "Ngụy đại nhân, ngươi nói Hoàng Thượng để Hoàng Hậu đến Tuyên Chính Điện, chỉ là muốn Hoàng Hậu làm bài trí ở bên cạnh hắn thôi sao?"

Ngụy Quân An sững sờ tại chỗ, không đợi hắn trả lời, Trần Tiền đã xoay người đi về hướng kia của con đường cái. Một trận gió thổi tới, Ngụy Quân An như thể hồ quán đỉnh, bế tắc được giải, hắn cẩn thận nghiền ngẫm tâm ý bệ hạ, nếu bệ hạ mang Hoàng Hậu tới nghe chính, tất nhiên là có lòng muốn giao một số chuyện triều chính cho Hoàng Hậu cùng nhau xử lý. Hắn vẫn luôn phân tích xem có nên để Hoàng Hậu tham gia vào chính sự hay không, cũng đã xác định là lợi lớn hơn hại, nếu Hoàng Hậu sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ tham gia vào chính sự, vậy không bằng hắn đầu nhập vào bệ hạ trước.

Từng ngày, từng ngày trôi qua, tấu chương thỉnh Hoàng Hậu mở miệng càng ngày càng nhiều, Hoàng Hậu là mẫu nghi thiên hạ, vạn dân cũng là con dân của Hoàng Hậu, vậy Hoàng Hậu tham gia vào chính sự cũng không phải hoàn toàn không thể.

Mạnh Phất chỉ sắp xếp lại mấy cái tấu chương này qua một bên, nàng cũng không vội mở miệng, bệ hạ khi thượng triều tuy thường xuyên tức giận, nhưng hiện giờ đã không còn ảnh hưởng đến thân thể hắn, mà các quan lại thì gần đây cũng tương đối ngoan ngoãn, không ra đại nhiễu loạn, nàng thật sự không đến nỗi nhất định phải mở miệng.

Mãi cho đến khi qua trung thu, có người vạch trần một án gian lận khoa cử ngay giữa triều, số lượng người liên quan đạt đến mấy trăm người, bệ hạ tức giận, xử trí một nửa ngay trên triều, trong số đó có vài vị thực sự là có chút oan uổng, ít nhất tội không đến mức phải bị trừng phạt như vậy, các đồng liêu dù trong lòng hiểu rõ, nhưng lại không dám cầu tình ngay lúc này, sợ bệ hạ ở nổi nóng sẽ liên lụy đến đến mình, thầm nghĩ ngày sau có gì lại giúp một chút, chỉ hy vọng bọn họ có thể chống đỡ qua đại nạn này.

"Bệ hạ, việc này liên quan đến quá nhiều người, hay là đợi điều tra kỹ hơn đi." Trên đình, Hoàng Hậu đột nhiên nói.

Một làn gió chợt thổi qua Tuyên Chính Điện rộng lớn, rèm châu lưu li lay động phát ra tiếng vang rất nhỏ, như những mầm non chui lên khỏi mặt đất khi trời bắt đầu vào xuân.

Ai cũng không nghĩ tới Hoàng Hậu sẽ mở miệng ngay lúc này.

Chỉ là khi bệ hạ tức giận như vậy, từ trước đến nay, ai nói cũng không nghe vào.

Mạnh Phất vươn tay kéo kéo tay áo bệ hạ đã đứng lên đi được vài vòng.

Lý Việt quay đầu lại nhìn về phía Mạnh Phất, trầm mặt xuống không nói gì, Mạnh Phất cũng không sợ bộ dáng hắn hiện tại, lại dùng sức kéo kéo tay áo hắn thêm một chút.

Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt Mạnh Phất nhìn về phía Lý Việt vẫn ôn nhu như vậy, Lý Việt hít sâu một hơi, xoay người ngồi xuống trên long ỷ, vẫy vẫy tay, nói với Mạnh Phất: "Giúp trẫm hỏi kỹ càng lại một chút."

Hoàng Thượng đây là quang minh chính đại mà để Hoàng Hậu thiệp chính, nhưng mà lúc này trong triều đã không có ai phản đối.

Mạnh Phất chậm rãi chỉ ra từng điểm đáng ngờ mà ban nãy bệ hạ vì quá tức giận đã xem nhẹ, lại chọn người tiếp tục điều tra án này. Các quan lại khiếp sợ phát hiện, vị hoàng hậu nương nương này chỉ sợ còn hiểu biết chuyện triều chính nhiều hơn bọn họ nghĩ không ít.

Trong lúc nhất thời, không ai biết mình nên nói cái gì, sau một lúc im lặng khá lâu, có một vị lão đại nhân run run rẩy rẩy mà đi lên trước, sắc mặt của hắn có hơi đỏ lên, đôi mắt lại sáng đến dường như muốn phát sáng. Hắn biết tâm tư cái đám đồng liêu này của mình, hiện giờ gà mái gáy sáng như vậy mà bọn họ lại vẫn muốn giả ngu, không dám xuất đầu, sợ mình đắc tội Hoàng Hậu, bị Hoàng Hậu cáo trạng trước mặt hoàng thượng.

Nhưng mà hắn không sợ! Nếu cái triều đình này không một ai dám can gián, vậy thì Đại Chu cũng sắp xong rồi!

Nếu đám người Ngụy Quân An biết suy nghĩ trong lòng vị lão đại nhân này, sợ là sẽ đồng thời "phi" một tiếng, làm như bọn họ là một đám tiểu nhân nịnh thần tiểu nhân vậy, bọn họ cũng không phải chứ từng can gián bệ hạ, chẳng qua đã nhiều năm như vậy, bọn họ cũng có thể hơi sờ được ra chút quy luật. Nếu là chuyện liên quan đến thiên hạ vạn dân, bệ hạ kỳ thật rất sảng khoái tiếp thu, nhưng nếu là chuyện vi phạm cái quy củ lễ pháp gì đó, thì bệ hạ liền rất bướng bỉnh, một khi đã nhận định xong, chín trâu cũng kéo không lại.

Hoàng Hậu tới Tuyên Chính Điện tham dự triều chính, bọn họ hơn phân nửa là khuyên không được Hoàng Thượng, huống hồ nhìn xem tình huống vừa rồi đi, đây đâu phải không có chút chỗ tốt nào đối với bọn họ đâu. Hơn thua với Hoàng Thượng làm cái gì, tranh tới tranh đi đều là vô dụng, không bằng giữ sức để đàm luận chuyện triều chính khác.

Vị lão đại nhân này lại không nhìn được rõ vấn đề, hắn trầm giọng nói: "Bệ hạ, hoàng hậu nương nương vốn không nên xuất hiện ở trong Tuyên Chính Điện, hiện giờ lại tự tiện mở miệng can thiệp triều chính, đây thật sự không hợp đạo lý."

Khi giọng nói hắn vừa dứt, Tuyên Chính Điện lại là một mảnh yên lặng.

Vị lão đại nhân này quá không biết xấu hổ đi, nói như thế nào thì Hoàng Hậu nương nương cũng là vì các đồng liêu một phen, qua cầu rút ván có cần phải nhanh chóng trắng trợn đến vậy không?

Hoả khí của Lý Việt vốn dĩ vẫn chưa phát ra hết, bây giờ còn có người dám đưa đầu ra trước mặt cho hắn xả, hắn lập tức ngồi thẳng, chuẩn bị cùng vị lão đại nhân này "đàm luận" một chút xem cái gì là hợp đạo lý với không hợp đạo lý.

Hắn vừa muốn mở miệng, Mạnh Phất bên cạnh lại vươn tay, gắt gao nắm lấy tay hắn, bệ hạ quay đầu nhìn nàng một cái, Mạnh Phất lắc đầu.

Nếu nàng đã mở miệng, sẽ không có chuyện còn muốn Lý Việt lên tiếng bênh vực nàng.

Bệ hạ tức giận như một con cá nóc, nhưng rốt cuộc vì Mạnh Phất, không trực tiếp phun hết mấy cái khó chịu khí này ra.

Mạnh Phất rũ mắt, nhìn về phía vị lão đại nhân râu tóc  đều đã hoa râm dưới sân đình, trên đời này mọi người đều biết nữ tử xuất hiện trên triều đình là không hợp đạo lý, nhưng giữa trời đất này, cái gì mới là đạo lý đây? Ai nói mới tính là đạo lý?

Nam tử chính tâm, tu thân, tề gia, rồi sau đó liền có thể trị quốc, bình thiên hạ, vậy vì sao nữ tử lại không thể? Nếu thật sự nói lên, ở phương diện tề gia này, tựa hồ nữ tử càng vất vả hơn, nhưng hiện thực lại là nữ tử cố gắng quản gia, công lao lại được tính lên đầu nam tử, là nam tử biết nhìn người, cưới vợ tốt.

Mạnh Phất mỉm cười, bình tĩnh hỏi: "Không hợp đạo lý? Vậy xin hỏi là đạo lý nào? Không bằng Tào đại nhân tới nói một chút đi."

Tào đại nhân lạnh lùng nói: "Khổng Tử rằng: Người làm nữ tử, phải thuận theo điều dạy dỗ của nam tử mà làm, sách cũng có đạo tam tòng tứ đức, công dung ngôn hạnh, nam chủ ngoại, nữ chủ nội. Lời thánh hiền bao năm đúc kết, nữ tử chỉ là tô đẹp, là làm vẹn toàn thêm cho nam tử mà thôi. Hoàng hậu nương nương, ngài chỉ cần xử lý hậu cung cho tốt, chuyện thiên hạ  không phải chuyện một nữ tử như ngài nên nhúng tay vào."

"Nhân sinh hậu thế, đầu tiên là phải làm người, sau đó mới là nam nữ, vốn nên bình đẳng, vì sao nữ tử chỉ có thể phụ thuộc vào nam tử? Khuất cư trong hậu viện của nam tử?" Mạnh Phất không nhanh không chậm nói, "Thường nói, đạo làm vua, lấy dân làm gốc, yêu dân như con. Nam tử hay nữ tử cũng đều là dân, nếu còn có điều phân biệt, vậy có thể thấy được lời thánh nhân cũng có chỗ sai sót."

Tào lão đại nhân chỉ cảm thấy Mạnh Phất là đang giảo biện, mặt hắn trướng đến đỏ bừng, đôi mắt sắp trừng lọt ra ngoài, cả giận nói: "Nữ tử ti nhược, nên phải như thế, đây cũng là lòng nhân ái của thánh nhân."

Lý Việt thấy hắn còn dám trừng người, lập tức giúp Mạnh Phất trừng ngược trở về, Tào lão đại nhân hoảng sợ, vội vàng cúi đầu.

Mạnh Phất lại không tức giận, nàng cười nói: "Vậy Tào đại nhân ngươi cũng là do nữ tử sinh ra, nếu nữ tử ti nhược, vậy Tào lão đại nhân đây nên xem là như thế nào? Chẳng phải là ti nhược trong ti nhược?"

"Sao có thể lý giải lung tung như thế!" Tào lão đại nhân tức giận đến râu run run lên, lại nói, "《 tố thư 》 có câu, nữ yết công hành giả loạn, nghe nói hoàng hậu nương nương học thức nhiều, hẳn là phải hiểu ý tứ của những lời này đi?"

Nữ yết công hành giả loạn, ý là nếu nữ tử tham gia vào chính sự liền sẽ có náo động xảy ra.

"Nữ yết công hành giả loạn? Nhưng từ xưa đến nay, thiên hạ này còn thiếu loạn sao? Những người đương quyền lúc đó chẳng lẽ đều là nữ tử? Những quyền thần đương quyền lúc đó chẳng lẽ cũng đều là nữ tử? Nếu không phải nữ tử, vì sao không nói ——" Mạnh Phất ngừng lại một chút, nói, "Là kẻ ngu ngốc, vô đạo làm hại thương sinh? Nữ tử có tội tình gì!"

"《 Tả Truyện 》 có câu, Làm người có ai mà không mắc lỗi lầm? Mắc lỗi rồi còn thể sửa, còn gì tốt đẹp hơn. Có thể thấy thánh nhân cũng sẽ phạm sai lầm, thánh nhân biết mình phạm sai lầm, muốn sửa lại, Tào lão đại nhân cần gì phải đem từng câu từng chữ trong lời thánh nhân ra tôn tôn sùng làm khuôn mẫu chứ?" Mạnh Phất đứng lên, ánh mắt đảo qua các quan lại dưới đình, thanh âm vẫn đều đều như vừa rồi, nàng hỏi, "Huống hồ, từ đây về sau, về cả ngàn năm sau, ai là thánh nhân? Ai là tiểu nhân? Chuyện đó sẽ do ai định luận? Lời thánh nhân của hôm nay, chưa chắc ngày sau sẽ không trở thành lời ngu muội."

Giọng Hoàng Hậu trước sau thực bình tĩnh, không chứa bất luận cái gì tức giận, như là một con sông rộng lớn thong thả chảy xuôi trên một bình nguyên yên tĩnh, mãi đến đi đổ vào trong biển, liền trong chớp mắt trở thành con sóng lớn vỗ ra khơi, Tào lão đại nhân làm quan trong triều mấy chục năm, đã từng nhận vô số lửa giận của người thượng vị, nhưng chưa có lần nào làm hắn khó có thể chịu đựng được như hiện tại, hắn vô cùng đau đớn nói: "Bệ hạ, ngài nghe xem Hoàng Hậu đều đang nói cái gì kìa!"

Lý Việt ngồi trên long ỷ chính chống cằm, đôi mắt không chớp mắt mà nhìn Mạnh Phất, nghe được câu hỏi của Tào lão đại nhân, hắn lấy lại tinh thần, à một tiếng, vỗ tay nói: "Hoàng Hậu nói rất đúng."

Các quan viên đứng dưới đình nghe tiếng vỗ tay liền không biết nói gì, bệ hạ à, ngài cổ động không khỏi quá lộ liễu đi. Trong số bọn họ vốn có người muốn đứng ra phản bác Hoàng Hậu, nhưng Hoàng Thượng đã nói như vậy, bọn họ còn ra tới tìm mắng, thì đúng là cuồng ngược mà.

Thân thể Tào lão đại nhân không khỏ lảo đảo, một đoạn ngôn luận phía sau của Hoàng Hậu thật sự đại bất kính, nhưng mà Hoàng Thượng không thèm để ý, hắn có thể làm sao bây giờ?

Từ nay về sau, Hoàng Hậu là muốn đường đường chính chính mà đứng trong triều đình, cùng bệ hạ cộng chưởng triều chính.

Tuy rằng các quan lại đã có chuẩn bị tâm lý từ trước đối với chuyện này, nhưng khi nó chân chính phát sinh, trong long bọn họ vẫn là sẽ có chút không quen, nhưng ý niệm chống cự cũng không còn mãnh liệt.

Song thánh lâm triều, đến đây đã trần ai lạc định.

Sau án tham ô lũ lụt ở Giang Nam, Lý Việt đã giết một số người, quan viên bên dưới nhất thời ai cũng cảm thấy bất an, mỗi người đều thành thật hơn, tấu chương trình lên thì một cái viết càng kỹ càng hơn một cái, vậy liền khổ bệ hạ, xem đến hai mắt đều hoa lên, vẫn khó mà nói được cái gì.

Cuối cùng Mạnh Phất dứt khoát ra chủ ý, về sau quan viên viết tấu chương đều phải dựa theo cách thức được quy định, viết rõ nguyên nhân gây ra, quá trình, rồi lại kết quả, phải phân đoạn ra thật rõ ràng, bớt nói lời vô nghĩa.

Cái biện pháp này quả nhiên hữu hiệu, sau khi thi hành không lâu, sổ con vốn cần Lý Việt cùng Mạnh Phất phê duyệt đến chạng vạng thì mới một hai canh giờ là có thể xem xong.

Trước mắt đã là đầu đông, sổ con hôm nay ít hơn ngày thường rất nhiều, toàn bộ xem xong rồi mà trời còn chưa tối, Lý Việt hỏi Mạnh Phất: "A Phất, xuất cung không?"

Mạnh Phất buông bút, hỏi hắn: "Hiện tại sao?"

Lý Việt gật đầu.

Mạnh Phất nghĩ nghĩ, nói: "Vậy hay là mang mẫu hậu cùng đi ra ngoài một chút đi?"

Chỉ là bọn hắn vừa đến Từ Ninh Cung, Thái Hậu liền oán giận nói: "Ai gia vốn định bảo A Phất có thời gian tới chơi với ai gia, hoàng thượng thì hay lắm rồi, thượng triều hạ triều cũng phải mang theo A Phất."

Lý Việt không có chút áy náy, hắn nói với Thái Hậu: "Mẫu hậu, nếu người thật sự nhàm chán, thì tìm một người bạn đi?"

Thái Hậu liếc Lý Việt một cái, cả giận: "Con nói mê sảng cái gì vậy?"

Biết được hai người bọn họ lại đây là muốn dẫn mình xuất cung, Thái Hậu trực tiếp cự tuyệt, một là bà biết Lý Việt cùng Mạnh Phất đi ra ngoài một chuyến cũng không dễ dàng, không muốn làm trở ngại hai người bọn họ; hai là gần đây bà phát hiện ra lạc thú mới, so với chuyện xuất cung, bà thà ở trong cung đánh bài chín nút còn hơn, niềm vui sướng đó hoàng thượng căn bản không tưởng tượng được.

Sau khi hai người Mạnh Phất xuất cung, liền trực tiếp đi đến dọc con sông ở vùng ngoại ô, đó là nơi bọn họ gặp nhau lần đầu tiên.

Nơi này không có bao nhiêu người, cũng không có ngựa xe lui tới, Lý Việt kéo tay Mạnh Phất đi chầm chậm theo ven bờ sông, thời gian giống như lập tức chậm lại, giữa thiên địa mênh mang, chỉ có hai người bọn họ.

Bọn họ nói về tết Thượng Nguyên năm Văn Khang mười một đó, nói đến chuyện thả đèn tối hôm đó, Mạnh Phất trêu đùa nói: "Tối hôm đó bệ hạ có dạy ta công phu, ta có phải nên gọi chàng một tiếng sư phụ hay không đây?"

Lý Việt nghe hai tiếng sư phụ, không biết nghĩ đến cái gì, gương mặt hơi hơi phiếm hồng, hắn lấy nắm tay để lên môi, ho nhẹ một chút: "A Phất, cái này lát trở về ta để nàng kêu."

Mạnh Phất: "?"

Bệ hạ gần đây có phải lại đang xem thoại bản nào mới hay không?

Nàng cong ngón tay lên, cào nhẹ vào lòng bàn tay bệ hạ một chút.

Lý Việt càng nắm chặt tay Mạnh Phất hơn, hắn quay đầu nhìn về phía gương mặt nàng, cảm khái nói: "Nếu năm ấy ta không đi Bắc cương, có phải A Phất có thể sống tốt hơn một chút không?"

"Không," Mạnh Phất ngẩng đầu lên, nhìn về phía không trung màu xam xám trên đỉnh đầu, có một con chim hai màu đen trắng bay nhanh xẹt qua đỉnh đầu nàng, chỉ để lại một tàn ảnh, nàng quay đầu nhón chân hôn lên khoé môi Lý Việt, nhìn hắn cười nói, "Bệ hạ, ta cảm thấy như bây giờ là rất rất tốt rồi."

Nước sông lặng lẽ bình tĩnh trôi đi, trôi đến mãi cuối đường chân trời, rồi chảy vào dãy núi liên miên trước mặt.

Xuân sinh hạ trưởng, thu liễm đông tàng.(Editor: mùa xuân là mùa sinh sản, mùa hạ tăng trưởng, mùa thu thâu rút lại, mùa đông ẩn tàng, chất chứa...)

Mạnh Nhạn Hành rốt cuộc cũng hoàn thành xong việc biên soạn toàn bộ quyển 《 Nam Đức 》, Lý Việt kiểm tra một lần, cảm thấy viết thật sự rất không tồi.

Là cái loại không tồi mà hắn chỉ xem một hàng liền nhịn không được muốn trùm bao bố Mạnh Nhạn Hành, đánh cho một trận.

Ừ, đó là không tồi.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận