Hoàng Thượng Thay Ta Trạch Đấu - Chương 19

Hoàng Thượng Thay Ta Trạch Đấu Chương 19
Trong một buổi tối, tại Lạc Ngọc Đường ở phủ Tuyên Bình Hầu, Lý Việt đã hoàn thành được cải cách quan trọng đầu tiên mà hắn muốn, Hoa Tiểu Lăng thì được mỗi tháng chín ngày quyền sử dụng Tạ Văn Chiêu, mà lão phu nhân thì có thể an tâm chờ mong tiểu tôn tử sinh ra.

Mọi người đều rất hài lòng với kết quả này, cái giá phải trả chỉ có mỗi chuyện Tạ Văn Chiêu bị tổn thương.

Tạ Văn Chiêu nằm mơ cũng không nghĩ tới mình đường đường một Hầu gia, lại có một ngày lưu lạc đến nông nỗi phải đi khách ngay tại Hầu phủ nhà mình, mỗi tháng còn phải đi 27 ngày, mấy cô nương thanh lâu còn không có thảm bằng hắn đâu! Hơn nữa nếu việc này lan truyền ra ngoài, mấy tên bằng hữu, mấy đồng liêu trong triều của hắn, bọn họ sẽ nhìn hắn như thế nào?

Nhưng cố tình lời nương hắn đã định, mà bản thân là một người nam nhân, Tạ Văn Chiêu không có khả năng thừa nhận mình không được, một tháng không ứng phó nổi ba nữ nhân. Hắn oán hận mà nhìn Mạnh Phất liếc mắt một cái, nhưng vị  phu nhân này của hắn không biết là không nhìn ra tức giận cùng uy hiếp trong ánh mắt hắn, hay căn bản là không thèm để ý đến cảm thụ của hắn, chỉ thấy nàng ta mở miệng nói với lão phu nhân: "Hoa di nương là thiếp thất đầu tiên vào phủ, đêm nay để cho Tạ Văn Chiêu đi qua chỗ của nàng ấy đi."

Hoa Tiểu Lăng nghe được lời này, khóe miệng đều sắp toét đến tận mang tai, chỉ là vừa nhấc đầu nhìn thấy bộ dáng âm u kia của Tạ Văn Chiêu, nàng ta vội vàng thu lại ý cười nơi khóe miệng, nhưng trong ánh mắt thì không thể nào giấu được. Nàng ta đã quyết định về sau nhất định phải nghe lời phu nhân hơn nữa.

Tạ Văn Chiêu nhìn thấy biểu tình Hoa Tiểu Lăng hỉ khí dương dương giống như ăn tết nhau liền càng thêm tức khí, hắn cảm giác mình như là một con heo bị giết thịt, sắp phải bị chia làm mấy miếng, đưa cho các nàng về nhà làm vằn thắn.

Lão phu nhân gật gật đầu, nhìn Lý Việt nói: "Ngươi an bài là được."

Lý Việt vốn dĩ cho rằng để thuyết phục được vị lão phu nhân này hắn phải tốn một phen công phu, chưa từng nghĩ đến bà lại thông tình đạt lý như thế, tâm tình Lý Việt cũng theo đó mà tốt lên không ít. Hắn cảm thấy mình đánh Tạ Văn Chiêu một bạt tay, hẳn là phải cho hắn một trái táo ngọt, loại thủ đoạn này cũng không phải lần đầu tiên hắn dùng, chẳng qua từ trước đến giờ cứ sau khi đánh người một bạt tay thật kêu xong, thì mấy người đó hơn phân nửa đều không chịu đựng được đến khi vị bệ hạ này cho trái táo ngọt.

Như vậy xem ra, Tạ Văn Chiêu này cũng xem như là may mắn.

Lý Việt nhìn Tạ Văn Chiêu nói: "Nếu ngươi cảm thấy liên tiếp chín ngày ngủ cùng một người thì chán quá, cũng có thể theo thứ tự mỗi người một đêm, cứ hết ba lượt ngươi lại nghỉ một ngày, vậy thì thể có thể làm được đúng không?"

Tạ Văn Chiêu hít sâu một hơi, hắn cảm thấy nếu mình còn nói với "Mạnh Phất" thêm một hai câu, hắn sẽ không nhịn được giơ tay động thủ mất. Khuôn mặt hắn kéo đến thật dài, lạnh lùng nói: "Không cần."

Tạ Văn Chiêu không cần trái táo ngọt này của Lý Việt, Lý Việt cũng không để ý. Dù sao lông dê cũng mọc ra trên mình dê, trái táo này hắn không ăn, thì hắn vẫn phải bận bịu 27 ngày, hy vọng hắn sẽ không muốn nạp thêm di nương nào nữa.

Lý Việt ngáp một cái, lão phu nhân nghe tiếng liền quay đầu nhìn nàng. Bà biết đứa con dâu này của mình hành sự từ trước đến nay rất quy củ, nếu không phải thật sự nhịn không được, nó sẽ tuyệt đối không thất thố như vậy trước mặt mình. Nghĩ tới mấy năm nay nó ở hầu phủ cũng không dễ dàng, hơn nữa chiều nay Hoa Tiểu Lăng cũng không ít lời hay, lúc này trong ánh mắt lão phu nhân lại thêm vài phần từ ái, bà nhìn Lý Việt nói: "Nếu mệt thì đi về trước đi."

Lý Việt không hề khách khí, đứng dậy trở về Tễ Tuyết Viện.

Sau khi Lý Việt rời đi, Tạ Văn Chiêu cũng định quay về thư phòng của mình, nhưng lão phu nhân liếc mắt một cái liền nhìn ra hắn muốn chạy trốn, liền nói với Tạ Văn Chiêu: "Ngươi cùng Tiểu Lăng cùng nhau trở về đi, buổi sáng ngày mai bảo Tiểu Lăng lại đây bóp vai cho ta."

Người đứng đây đều nghe ra ý trong lời nói của lão phu nhân, lão phu nhân rõ ràng là muốn tiểu Lăng ngày mai lại đây báo cáo tình huống đêm nay của nàng ta cùng Tạ Văn Chiêu cho bà.

Tạ Văn Chiêu đã rất nhiều năm chưa từng nghẹn khuất giống đêm nay, cố tình một chữ "Hiếu" đè nặng trên đầu của hắn, ngoại trừ làm theo ý nương, hắn căn bản không còn biện pháp khác.

Lão phu nhân giơ tay vỗ vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Hoa Tiểu Lăng, lại nhìn Hoa Tiểu Lăng nói: "Đi qua đi."

Hoa Tiểu Lăng lập tức nhảy nhót đi qua phía Tạ Văn Chiêu, trên mặt cười đến như sắp nở hoa, vừa đi đến bên cạnh Tạ Văn Chiêu, liền duỗi tay ôm lấy cánh tay hắn, đầu dựa vào trên vai hắn.

Tạ Văn Chiêu bị nàng ta chạm vào liền thấy cả người không thoải mái, chỉ là hắn vừa định đẩy cánh tay Hoa Tiểu Lăng đang ôm cánh tay mình ra, liền nhìn thấy lão phu nhân ngồi trên ghế chủ toạ cách đó không xa đang thẳng lăng lăng mà nhìn hắn, Tạ Văn Chiêu chỉ có thể thu tay lại, không tình nguyện mà cùng Hoa Tiểu Lăng đi ra khỏi Lạc Ngọc Đường, đi về hướng Niễu Đình Các.

Lão phu nhân nhìn bóng dáng hai người bọn họ rời đi, khe khẽ thở dài, kỳ thật bà càng hy vọng trưởng tôn của phủ Tuyên Bình Hầu có thể chui từ trong bụng Mạnh Phất ra, nhưng mà Tạ Văn Chiêu thật sự không thích Mạnh Phất, mà thân thể Mạnh Phất lại không phải quá tốt, bà cũng không thể mãi trông cậy vào mỗi Mạnh Phất, hiện giờ bà đã nghĩ thông, mặc kệ là ai, có thể sinh ra được là tốt rồi.

Chỉ mong thân thể đứa con trai này của bà đừng có vấn đề gì.

Khúc Hàn Yên cùng Tôn Ngọc Liên thực mau liền biết tin Tạ Văn Chiêu đêm nay đi Niễu Đình Các, Tôn Ngọc Liên nghe nha hoàn hồi báo xong, trên mặt lộ ra một chút biểu tình kinh ngạc, nàng ta không nghĩ tới cuối cùng Tạ Văn Chiêu vậy mà thật sự làm theo lời Mạnh Phất. Nhưng việc này đối với nàng ta mà nói, không có cái gì không tốt, nàng ta hơi hơi cúi đầu, sờ sờ bụng mình, mỗi người mỗi tháng sẽ có chín ngày ở bên cạnh Hầu gia, chỉ đáng tiếc là bắt đầu từ Hoa Tiểu Lăng trước.

Khúc Hàn Yên thì không vui vẻ được như vậy, mặc dù lúc trước có tháng Tạ Văn Chiêu cũng không tới chỗ nàng ta được chín ngày, nhưng ít nhất vẫn có thể biểu hiện rằng Tạ Văn Chiêu đối đãi nàng ta không giống người khác. Khi Khúc Hàn Yên ở thanh lâu đã hiểu rõ một chuyện, nếu khi bình chọn hoa khôi, tất cả các cô nương đều được một phiếu, như vậy thì một phiếu này chẳng khác nào không có, bất luận thời điểm gì, sợ chênh lệch cũng hữu dụng hơn chia đều nhiều.

Khúc Hàn Yên lạnh mặt ngồi ở chỗ kia, nghĩ tới nghĩ lui, nuốt không nổi cục tức giận này, liền quay đầu nhìn nha hoàn Linh Nhi đứng bên cạnh, nói: "Đem đàn của ta tới đây."

"Cô nương, hiện giờ đã trễ thế này, ngài còn muốn đánh đàn sao?"

Lúc này người trong phủ ắt hẳn cũng đã đều đi ngủ rồi, nếu đánh thức bọn họ thì biết làm sao bây giờ.

Khúc Hàn Yên chính là muốn cho bọn họ ngủ không yên, dù sao trong phủ này ngoại trừ Tạ Văn Chiêu, những người khác đều không thích nàng ta, nàng ta quan tâm gì những người đó nghĩ như thế nào, nàng ta không chỉ muốn đàn, còn muốn mở cửa sổ ra đàn cơ, liền thúc giục Linh Nhi nói: "Mau đi."

Linh Nhi biết tối nay Khúc Hàn Yên quyết tâm muốn đàn rồi, chỉ có thể nhanh chân ôm đàn của nàng ta ra, đặt xuống trước mặt nàng ta.

Khúc Hàn Yên khẽ kéo dây đàn, tiếng đàn tranh tranh vang lên, không còn tình cảm uỷ mị như trước đây, mà nếu cẩn thận nghe đều có thể nghe ra trong đó vài phần phẫn nộ, Khúc Hàn Yên không tin dưới tình huống này mà Hoa Tiểu Lăng cùng Hầu gia còn có thể ngủ ngon giấc.

Sắc trời không còn sớm, Lý Việt trở lại Tễ Tuyết Viện đánh một bộ quyền, tắm rửa xong liền muốn đi ngủ, kết quả người mới trèo lên giường, còn chưa kịp nằm xuống, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng đàn.

Trong phủ Tuyên Bình Hầu này sao lại có nhiều yêu ma quỷ quái đến thế chứ? Nếu không được, thì bỏ chút thời gian tìm mấy cái hòa thượng đạo sĩ lại đây  trừ tà đi!

Lý Việt hít sâu một hơi, hỏi Thanh Bình ngủ ở gian ngoài: "Đêm hôm khuya khoắt, ai đang kiếm chuyện vậy?"

Thanh Bình trả lời: "Hẳn là Khúc di nương."

Lý Việt cười một tiếng, nhưng Thanh Bình không hề nghe được bất kỳ ý cười nào từ trong tiếng cười này, ngược lại cảm thấy phía sau lưng ớn lạnh.

Lý Việt nói với Thanh Bình: "Ngươi đi gọi nàng ta vào Tễ Tuyết Viện đi, bảo nàng ta ở chỗ này mà đàn, đêm nay nếu ta không kêu ngưng, nàng ta vẫn cứ đàn suốt cho ta!"

Bằng bất cứ giá nào, cho dù tối hôm nay hắn không ngủ được, cũng phải trị cho hết tật xấu của các nàng.

Tạ Văn Chiêu cũng chia đều cho các nàng hết rồi, cả đám sao lại còn phiền nhiễu đến thế chứ!

Khúc Hàn Yên ở trong phủ từ trước đến nay đều tự cho mình thanh cao, hiện nay không có ai ở đây, khi Thanh Bình lần đầu tiên đi kêu nàng ta, nàng ta còn không để trong lòng, một bộ ngươi có thể làm gì được ta? Lần thứ hai Lý Việt trực tiếp bảo ba bốn gã hạ nhân đi qua "mời" nàng ta tới, giải nàng ta đến bên ngoài Tễ Tuyết Viện bảo nàng ta đánh đàn, không đàn liền bứt tóc nàng ta.

Khúc Hàn Yên ngay từ đầu căn bản không tin đám hạ nhân này dám động thủ với mình, kết quả nàng ta vừa muốn giơ cây đàn lên đập xuống, đã bị người bứt mấy cọng tóc dài, nước mắt Khúc Hàn Yên nhất thời liền rơi xuống, khi nàng ta còn ở thanh lâu cũng chưa từng phải chịu ủy khuất thế này!

Lý Việt không hề bị bộ dáng khóc như hoa lê đái vũ của Khúc Hàn Yên kia đả động, hắn lãnh khốc vô tình  thúc giục nàng ta: "Đàn nhanh đi."

Khúc Hàn Yên ôm đàn không nói lời nào, chỉ quật cường mà nhìn thẳng Lý Việt.

Lý Việt nói: "Không muốn đàn thì thôi."

Khúc Hàn Yên ngơ ngác, không chờ nàng ta suy nghĩ cẩn thận xem vì sao phu nhân lại đột nhiên đổi lời, liền nghe được Lý Việt tiếp tục nói: "Dù sao tóc ngươi nhiều như vậy, đủ nhổ một thời gian không ngắn đâu. Đánh đàn hay bị bứt tóc, tự mình chọn đi."

Nói xong, Lý Việt ngáp một cái, xoay người trở về trong phòng.

Khúc Hàn Yên nhìn đám hạ nhân đang đưa mắt về phía chính mình như hổ rình mồi, nàng ta vốn là muốn chờ Tạ Văn Chiêu đến cứu mình, nhưng tình huống trước mắt như thế này, nàng ta có dự cảm, chờ Tạ Văn Chiêu tới nơi, thì mình nói không chừng đã có thể đưa đến trong am làm ni cô rồi, cuối cùng chỉ có thể ủy ủy khuất khuất mà ngồi xuống, bắt đầu đánh đàn, tiếng đàn thảm đạm, ai oán triền miên, như khóc như than.

Tạ Văn Chiêu ở trong Niễu Đình Các xa xa nghe thấy động tĩnh bên này, xác thật là muốn tiến đến cứu giúp, nhưng nề hà vừa đi tới cửa đã bị người kéo lại, là người do lão phu nhân phái tới. Lão phu nhân muốn Tạ Văn Chiêu đêm nay thanh thản ổn định ở Niễu Đình Các, bớt quan tâm đến mấy chuyện nhảm nhí không đâu mà chuyên tâm làm chuyện đúng đắn, để bà sớm một chút có thể bế tôn tử.

Tạ Văn Chiêu chỉ có thể nghẹn nghẹn khuất khuất mà quay trở về.

Đám ám vệ đi theo Lý Việt trở về Tuyên Bình Hầu phủ đêm nay thật sự là mở mang kiến thức. Lúc ở trong cung bệ hạ còn dặn dò bọn họ tới Hầu phủ phải cố gắng chăm sóc phu nhân, ngàn vạn lần đừng để cho vị phu nhân này ăn mệt, nhưng hiện tại thoạt nhìn, vị phu nhân này quả thực là được chân truyền của bệ hạ bọn họ, toàn bộ Hầu phủ này họp lại với nhau, chỉ sợ cũng không làm gì được nàng ấy.

Trong hoàng cung, Mạnh Phất vẫn hoàn toàn không hay biết gì về chuyện mới vừa xảy ra trong phủ Tuyên Bình Hầu, nàng phê duyệt tấu chương xong thì đem đã khuya, tắm rửa đi ngủ, sau đó bắt đầu nằm mơ.

Giấc mơ này chính là về Lý Việt, trong mơ, vị bệ hạ này ở hầu phủ tay đánh Tạ Văn Chiêu, chân đá chúng di nương, còn chọc cho lão phu nhân tức chết, chính hắn cũng bị áp giải đến quan phủ, nhốt vào đại lao, kết quả không bao lâu vị bệ hạ này liền vượt ngục, sau đó khởi nghĩa vũ trang, lật đổ nàng.

Giấc mơ này thật là thái quá nhưng cũng chân thật, làm cho Mạnh Phất hoảng sợ mà tỉnh, khi tỉnh lại còn nghe trái tim trong lồng ngực đang nhảy thình thịch thình thịch, nàng giơ tay ấn ấn trên ngực, bắt đầu suy nghĩ có nên phái thêm hai ám vệ nữa đến phủ Tuyên Bình Hầu hay không, có lẽ khi bệ hạ xử lý thi thể và hiện trường án mạng sẽ cần dùng thêm người.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận