Hoàng Thượng Thay Ta Trạch Đấu - Chương 90: Phiên ngoại 4: Hiện đại (4/4)

Hoàng Thượng Thay Ta Trạch Đấu Chương 90: Phiên ngoại 4: Hiện đại (4/4)
Mạnh Phất theo Lý Việt đi vào nhà ăn ngồi xuống, cô một tay chống cằm, chờ đến khi Lý Việt cầm chén đũa mang tới, chuẩn bị ăn cơm, cô bỗng nhiên mở miệng nói: "Nhưng thật ra tôi đây lại đang muốn tìm bạn trai."

Tay Lý Việt cầm đũa bỗng ngừng lại, đại não trực tiếp nghẽn mạch, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh Phất, môi há mở vài lần, trong lòng hắn ẩn ẩn có cái ý niệm, mình hiện tại nhất định phải nói một cái gì đó, nhưng lại không biết lúc này mình nên nói cái gì.

Nếu nói "thật tốt nhỉ", cảm giác hình như không đúng lắm, nếu nói "không tốt đâu", hình như cũng không được.

Mạnh Phất ngước mắt, cười như không cười mà nhìn hắn một cái, lại hỏi hắn: "Không biết bên cạnh đạo diễn Lý có bạn bè nào thích hợp hay không, giới thiệu cho tôi một chút?"

Lý Việt tức khắc cảm giác trái tim mình như bị đâm một đao, hắn đưa đũa đến trước mặt Mạnh Phất, có chút cứng đờ mà nói: "Không có."

Mạnh Phất nhận đũa, làm bộ như vô cùng tiếc nuối mà thở dài, nói: "Vậy thật quá đáng tiếc, tôi chỉ có thể đi hỏi người khác thôi."

Cô nói xong liền ngừng trong chốc lát, lại hỏi Lý Việt: "Đạo diễn Lý, sao anh cứ đứng như vậy làm gì, mau ngồi xuống ăn cơm đi, tôi đói bụng quá, tay nghề đạo diễn Lý đạo tốt như vậy, ở nhà thường xuyên nấu cơm sao?"

"Không có." Lý Việt nói.

Mạnh Phất tiếp tục cười hỏi: "Đừng nói tôi là người đầu tiên được thưởng thức trù nghệ của đạo diễn Lý đây đó nha?"

Lý Việt thấp giọng nói: "Nếu không tính mì gói, không bản thân tôi, thì cô hẳn là người đầu tiên."

"Vậy sao? Thế thì tôi phải nếm thử một phen mới được." Ý cười trên khoé môi Mạnh Phất càng mở rộng thêm, cô cầm lấy đũa, nghiêm túc thưởng thức tay nghề của đạo diễn Lý, cũng dùng thật nhiều lời hay tán dương mỗi món ăn của hắn.

Trong lòng Lý Việt còn bận nghĩ đến chuyện Mạnh Phất muốn tìm bạn trai, có chút ăn mà không biết mùi vị gì, cố tình trong lúc nhất thời hắn còn chưa chải vuốt được rõ ràng là bản thân hắn tại sao lại như thế.

Mạnh Phất thấy hắn như vậy, vô cùng không phúc hậu mà ăn thêm nửa chén cơm.

Sau khi ăn xong, Mạnh Phất cùng hắn dọn chén dọn bàn, thu dọn luôn phòng bếp, sau mới đó trở lại phòng khách cầm lấy một xấp tư liệu về người mới xem. Mạnh Phất bắt đầu nói chuyện phiếm cùng Lý Việt, cô định sang năm sẽ lên kế hoạch tổ chức chương trình tuyển chọn tài năng trẻ, trước tiên phải chọn vài người ra, nhưng đạo diễn Lý đạo tựa hồ có hơi hiểu lầm, cho rằng Mạnh Phất là đang muốn chọn bạn trai.

Mạnh Phất lựa ra mấy tư liệu của vài người điều kiện không tồi, đang muốn hỏi một chút xem Lý Việt thấy thế nào, kết quả phát hiện Lý Việt đang dùng ánh mắt nặng nề mà nhìn phần tư liệu trên cùng kia, Mạnh Phất hỏi hắn: "Làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?"

Lý Việt nói: "Người này con cũng có rồi, không thích hợp đâu."

Mạnh Phất cúi đầu nhìn nhìn tư liệu của người được đề cử, nói: "Trên này viết chưa lập gia đình mà, hơn nữa năm nay hắn mới mười chín tuổi thôi."

Lý Việt "sách" một tiếng, đem đống tư liệu lúc trước Cao Hỉ gửi cho hắn đưa một phần cho Mạnh Phất xem.

Mạnh Phất xem xong, liền dứt khoát lưu loát mà đào thải hết mấy hồ sơ này. Bọn họ là muốn tuyển tài năng trẻ, diễn viên triển vọng, chứ không phải muốn tuyển người tham gia chương trình "Ba ơi, mình đi đâu thế?". Cô lục lục một ít hồ sơ khác, lấy ra tư liệu của một soái ca trẻ tuổi, hỏi: "Người này cũng không tồi, đạo diễn Lý, anh cảm thấy thế nào?"

Lý Việt nhìn thoáng qua, lập tức nhíu mày hỏi: "Hắn có chỗ nào không tồi?"

"Tên đọc nghe thuận miệng, bề ngoài đẹp trai, sở thích này thì có thể là người tính cách rộng rãi, chiều cao 1 mét 8, còn biết nhảy Latin." Lý Việt u uất muốn cãi lại, không phải mình cũng giống vậy sao? Nhưng nghe đến câu cuối cùng thì lời này liền nghẹn trở về, mình cũng không biết nhảy Latin, vậy giờ phải đi học sao?

Không đúng, mình sao lại đi so sánh với tên đó làm cái gì!

Mạnh Phất nhìn hắn cười một chút, nói: "Tôi cảm thấy cũng được nha, cứ để lại trước đã."

Dưới ánh mắt vô cùng vô cùng kháng cự của đạo diễn Lý, Mạnh Phất liền đem tư liệu của soái ca trẻ này bỏ vào trong xấp hồ sơ những người được đề cử.

Mãi đến chạng vạng, Mạnh Phất mới rời khỏi nhà của Lý Việt, là Lý Việt lái xe đưa cô về nhà, mà Lý Việt về nhà xong, liền xem đi xem lại mấy bộ phim có Mạnh Phất diễn đến hai giờ sáng, hắn nằm trên giường vẫn mãi lăn qua lộn lại ngủ không yên, trong đầu tất cả đều là thân ảnh của Mạnh Phất. Có một số hình ảnh là trong phim, có một số hình ảnh lại là hiện thực, cuối cùng xâu chuỗi lại bên nhau, biến thành hình ảnh Mạnh Phất nắm tay một người đàn ông không thấy rõ mặt mũi đứng ở trước mặt hắn, Lý Việt vội vàng xua cái hình ảnh đáng sợ này ra khỏi đầu mình.

Mạnh Phất nhất định phải có bạn trai sao? Cô ấy thích kiểu người như thế nào? Bạn trai cô ấy sẽ là bộ dáng gì? Nếu cô ấy có bạn trai, mình còn có thể nấu cơm cho cô ấy ăn không?

Hắn dần dần ý thức được bản thân mình có chút không được bình thường, Cao Hỉ yêu đương thế nào cũng chả quan hệ gì đến hắn, Mạnh Phất người ta muốn yêu đương, thì có gì liên quan đến hắn đâu?

À, hắn hình như xác thật muốn có chút liên quan.

Tình cảm của hắn dành cho Mạnh Phất hình như đã biến chất, mà lại hình như từ ban đầu, nó đã là như vậy rồi, chỉ là hắn không biết mà thôi.

Hắn hình như...... có hơi muốn làm bạn trai Mạnh Phất.

Lý Việt càng nghĩ càng hối hận, khi Mạnh Phất nói muốn tìm bạn trai, sao mình lại không hỏi cô ấy xem, mình có được không?

Nhưng nếu cô ấy nói mình không được, thì làm sao bây giờ?

Vậy về sau mình còn có thể đi gặp cô ấy không?

Lý Việt rối rắm tới rối rắm đi, mãi đến khi sắc trời mờ mờ sáng mới nhắm mắt ngủ, sau đó chỉ ngủ hai tiếng liền dậy đi làm việc.

Liên tục mấy ngày kế tiếp, Mạnh Phất đều không thể rút ra chút thời gian nào để gặp Lý Việt, chỉ thuận tiện trò chuyện với hắn một chút về mấy thực tập sinh, đạo diễn Lý thật sự quá thú vị, vừa ăn dấm nói mấy lời chua loét, lại còn không biết mình là đang ghen, Mạnh Phất cảm giác mình trêu hắn mãi, trêu đế nghiện rồi.

Nhân viên công tác cũng nhận thấy được hai ngày nay Lý Việt có chút không quá thích hợp, bọn họ cổ vũ Cao Hỉ đi hỏi một câu, Cao Hỉ lại không phải đồ ngốc, hắn còn chưa có sống đủ đâu.

Hôm nay Mạnh Phất có việc, không thể đến đây, con cá nóc quý hiếm Lý Việt tức giận tuần tra đến tuần tra đi cả phim trường, đi đến nơi nào, nơi đó là một mảnh mây đen bao phủ, trong lòng mọi người run sợ, cứ cảm thấy không biết khi nào liền có một tia sét ngang trời đánh xuống.

Đạo diễn Lý lại làm sao vậy!

Cuối cùng, bọn họ thật sự không chịu nổi, dứt khoát cùng nhau ném xúc xắc trong nhóm chat, ai nhỏ điểm nhất thì đi mà lo chuyện này. Cao Hỉ xúi quẩy, mới lên liền ném ra số 1, bất hạnh trúng tuyển.

Hắn chỉ có thể dặn dò kỹ chuyện hậu sự của mình trong nhóm chat trước, khẳng khái chịu chết đi đến trước mặt Lý Việt, hắn tổ chức ngôn ngữ xong, chọc thẳng vào điểm yếu mà hỏi: "Đạo diễn Lý à, hôm nay sao Mạnh tiểu thư không có tới tìm cậu ha?"

Lý Việt đang nghịch máy tính, nghe được câu hỏi của Cao Hỉ, hừ một tiếng nói: "Hôm nay người ta bận đi xem cái soái ca tên dễ nghe, cao 1m8, có cơ bụng bốn múi, biết nhảy Latin rồi."

Cao Hỉ còn chưa kịp phản ứng, lại nghe Lý Việt thở dài: "Tôi tuổi lớn thế này, không được ai yêu thích."

"Hả?" Cao Hỉ đầy mặt ngơ ngác, đạo diễn Lý đang hồ ngôn loạn ngữ cái gì thế?

Hơn nữa sao nghe mấy lời này như đổ hũ giấm vậy?

Hẳn là đạo diễn Lý thật sự có vấn đề rồi, Cao Hỉ thở dài, hỏi: "Đạo diễn Lý à, rốt cuộc cậu làm sao vậy?"

Lý Việt đứng lên, vô tội nói: "Tôi làm sao đâu? Ta chả sao cả, tôi bình thường thôi."

Cao Hỉ: "......"

Chua tới mức có thể mở phường bán giấm luôn rồi, bình thường chỗ nào chứ?

Cao Hỉ thấp giọng nhắc nhở Lý Việt, nói: "đạo diễn Lý, phụ nữ sẽ không thích đàn ông quá ghen tuông đâu."

Lý Việt "xoát" một chút quay đầu lại, nhìn về phía Cao Hỉ: "Chuyện này anh cũng hiểu?"

"Chuyện này có cái gì mà không hiểu," Cao Hỉ nâng cằm lên, tuy rằng hắn chưa từng yêu đương lần nào, nhưng tri thức lý luận của hắn vô cùng phong phú nha, hắn hỏi, "Mạnh tiểu thư sắp có bạn trai sao?"

Lý Việt trầm mặc nhìn Cao Hỉ trước mặt, một hồi lâu mới ừ một tiếng, nói: "Cô ấy nói, cô ấy muốn tìm bạn trai."

"Mạnh tiểu thư tự mình nói với cậu?" Cao Hỉ lại hỏi.

Lý Việt gật đầu.

Cao Hỉ lập tức liền nhìn ra vấn đề trong này. Mạnh Phất và Lý Việt mới quen nhau được bao lâu chứ, loại chuyện như vậy sao có thể tùy tiện đi nói với đạo diễn Lý của bọn họ.

Hắn vội vàng hỏi tiếp: "Vì sao đột nhiên cô ấy lại nói với cậu chuyện này?"

"Tôi làm sao biết được?" Nhắc tới cái này, cá nóc lại hơi phồng lên một chút.

Cao Hỉ hỏi tiếp: "Vậy trước khi nói những lời này, Mạnh tiểu thư không nói gì khác với cậu sao?"

Lý Việt ngưng mi nghĩ nghĩ, nói: "Hôm đó cô ấy cũng có nói mấy chuyện khác...... Trước lúc đó, cô ấy hỏi tôi có bạn gái chưa, còn hỏi tôi có thiếu một cô bạn gái hay không."

Trong lòng Cao Hỉ liền "moạ ơi" một tiếng, Mạnh Phất lại chủ động đến như vậy!

Mạnh Phất đã chủ động đến thế rồi, đạo diễn Lý còn ghen cái gì nữa chứ? Hắn đang tự ti mình tuổi lớn không xứng với người ta sao?

Đạo diễn Lý mà còn biết tự ti sao? Ông trời ơi đây là chuyện ma nửa đêm gì vậy chứ! Hơn nữa hắn cũng cũng chỉ lớn hơn Mạnh Phất có một tuổi chứ bao nhiêu.

Ngẫm lại cái hình tượng ngày thường của đạo diễn Lý, trong lòng Cao Hỉ tức khắc sinh ra một chút dự cảm bất hảo, hắn hỏi Lý Việt: "Vậy lúc ấy cậu nói như thế nào?"

Lý Việt trả lời: "Tôi nói, sống một mình tốt lắm."

Cho tới bây giờ, hắn cũng chưa ý thức được hắn rốt cuộc bỏ lỡ cái gì, chỉ có chút tiếc nuối là khi Mạnh Phất nói muốn tìm bạn trai, mình không có lập tức giơ tay tự đề cử bản thân. Nhưng hiện giờ cả ngày thấy Mạnh Phất chọn lựa mấy thằng nhãi soái ca đó, thật khác biệt với hắn không ít đâu, đạo diễn Lý liền càng không có tự đi tự tiến cử mình.

Cao Hỉ quả thực là hận sắt không rèn thành thép, cắn răng nhìn chằm chằm đầu Lý Việt, quả thực muốn mở sọ Lý Việt ra xem trong đó có cái gì.

Hắn sao lại có thể có một ông chủ ngốc nghếch như thế này chứ, ai u!

Nữ thần cũng thảm quá, coi trọng một tên ngốc như vậy! Người ta đã nói đến mức như vậy rồi, hắn cũng dám mở miệng bảo sống một mình tốt lắm. Thật ăn giấm nhiều ngày như vậy cũng xứng đáng.

Cao Hỉ không ngừng trấn an bản thân, nói mình phải khắc chế, hỏi Lý Việt: "Sao lúc ấy câu lại không nói cậu thiếu bạn gái chứ?"

"Nhưng tôi đâu có thiếu đâu." Đạo diễn Lý há mồm liền đáo, vô cùng thẳng thắn, thống khoái.

Cao Hỉ hít sâu một hơi, lại chậm rãi phun ra, hắn hướng về phía Lý Việt giơ ngón tay cái lên, hay lắm, cậu thanh cao, cậu ghê gớm, cậu không thiếu bạn gái, vậy hiện tại cậu ngồi đây ăn dấm làm gì???

"Từ từ! Từ từ!" Đã qua nhiều ngày, Lý Việt rốt cuộc có hơi hiểu một chút câu nói kia của Mạnh Phất là có ý gì, hắn giơ tay gãi gãi đầu, "Hình như tôi bắt đầu thiếu rồi thì phải."

Sống một mình tốt lắm, nhưng nếu có thể cùng Mạnh Phất ở bên nhau......

Cao Hỉ yên lặng nhìn đạo diễn Lý, cũng không nói thêm lời nào, hắn hoàn toàn không muốn phản ứng lại tên này nữa.

"Cho nên lúc ấy vì sao cô ấy lại hỏi tôi lời này?" Lý Việt gấp đến độ bắt đầu đi vòng tròn tại chỗ, "Nếu lúc ấy tôi tôi ta thiếu, có phải cô ấy sẽ......"

Hắn xoay chuyển càng lúc càng nhanh, cái cọng dây thần kinh quản lý chuyện tình cảm trong đầu cũng rốt cuộc căng, Mạnh Phất muốn tìm bạn trai, lại hỏi hắn có thiếu bạn gái hay không, kỳ thật đã quá rõ ràng rồi nha!

"Hoá ra là như này." Đạo diễn Lý dùng sức vỗ vỗ trán mình, sau đó liền nhịn không được ngây ngô cười hắc hắc lên.

Cao Hỉ xoay người, đưa lưng về phía Lý Việt, hắn thật sự sợ mình bị đạo diễn Lý lây bệnh ngu đần.

Lý Việt cười trong chốc lát, đột nhiên cười không nổi, Mạnh Phất hiện tại hình như càng thích cái tên nhảy Latin kia hơn.

Cô ấy sẽ không chỉ thích mình ngắn ngủn trong nháy mắt như vậy chứ?!

Mặt Lý Việt trầm như nước, nói không chừng hắn thật sự phải đi học Latin rồi, tuổi này của hắn, đi học cái này còn kịp không?

Hắn lấy di động ra, tìm một đoạn video nhảy Latin video cúi đầu thưởng thức, Cao Hỉ còn tưởng rằng hắn đang muốn hẹn Mạnh Phất ra gặp mặt, kết quả dò đầu đến xem, phát hiện đạo diễn Lý của bọn họ vậy mà chọn ngay lúc này đi xem video nhảy Latin!!! Hiện tại, hắn không tài nào hiểu được mạch não của Lý Việt nữa rồi, loại người này mà cũng có thể có người yêu, ông trời mới thật sự không công bằng.

Cao Hỉ do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn nhịn không được hỏi: "Đạo diễn Lý, hiện tại sao cậu không đi tìm Mạnh tiểu thư?"

Lý Việt đóng di động lại, quay đầu hỏi: "Hiện tại tôi đi qua sẽ không làm phiền người ta chứ?"

Cao Hỉ im im, hắn cảm thấy đạo diễn Lý ở lại nơi này cũng rất làm phiền người, nhưng vì để bản thân mình có thể nguyên vẹn mà trở lại bên cạnh đồng bạn, hắn chỉ có thể cười nói: "Sao lại phiền được chứ, đạo diễn Lý?"

Lý Việt nghĩ nghĩ, nói: "Vậy để tôi hỏi cô ấy một chút đi."

Hắn cúi đầu gửi tin nhắn qua cho Mạnh Phất, sau đó không lâu, Mạnh Phất liền trả lời hắn, nói cô đang bận xem nhảy Latin.

Nhảy Latin! Cái trò nhảy Latin đáng chết này!

Lý Việt ngồi thừ ra trong chốc lát, Mạnh Phất lại gửi thêm một tin nữa, nói buổi tối thì có thời gian, cũng hơi thèm ăn cơm Lý Việt làm, không biết đạo diễn Lý có nguyện ý xuống bếp hay không.

Lý Việt sao có thể không nguyện ý cơ chứ?? Hiện tại hắn thật ước gì Mạnh Phất mỗi ngày đều tới nhà hắn ăn cơm.

Hắn tuổi già sắc suy, cũng chỉ có được một chiêu này.

Màn đêm buông xuống, đèn trên phố sáng như ban ngày, Mạnh Phất làm xong công việc liền trực tiếp tới chỗ Lý Việt.Hiện tại đạo diễn Lý đang đeo một cái tạp dề màu xám bận bịu ở trong phòng bếp, Mạnh Phất tựa người vào khung cửa nhìn hắn, cứ như vậy cả hơn nửa tiếng đồng đồ đã trôi qua cũng không cảm thấy nhàm chán.

Lý Việt đêm nay hầm cá, phải hầm trong nồi lâu một chút mới ngon, hắn rửa sạch tay, đi đến trước mặt Mạnh Phất, Mạnh Phất nhìn hắn liếc mắt một cái, liền rũ mắt xuống, ánh mắt dừng lại ở con gấu trúc nhỏ trên tạp dề của Lý Việt.

Cũng rất đáng yêu nha, trong lòng Mạnh Phất âm thầm đánh giá như thế, rất xứng với đạo diễn Lý.

Cái nồi nhỏ sau lưng hắn đang sôi ùng ục, bốc khói lảng vảng khắp nơi, TV phòng khách truyền đến âm thanh tiếng nhạc êm dịu, Mạnh Phất cảm thấy có chút quen tai, vừa định quay đầu nhìn xem trong TV đang phát cái gì, liền nghe được Lý Việt hỏi mình: "Khi Mạnh tiểu thư mời tôi tham gia gameshow, tôi có nói muốn Mạnh tiểu thư đồng ý với tôi một chuyện."

Mạnh Phất ngẩng đầu, khóe môi ngậm một mạt cười như có như không, nhướng mày hỏi hắn: "À, cho nên hiện tại đạo diễn Lý đã nghĩ ra được muốn tôi làm gì rồi sao?"

Lý Việt cúi đầu nhìn vào mắt Mạnh Phất, chậm rãi nói: "Sau cái gameshow này, có điều khoản là mỗi vị đạo diễn bình thẩm đều phải dẫn dắt một thí sinh đạt giải quay một đoạn phim ngắn."

Mạnh Phất gật gật đầu, cái lưu trình này cô cũng biết, nhưng yêu cầu của Lý Việt có liên quan đến chuyện này hay sao? Vậy là làm cô uổng phí vui vẻ một hồi.

Rốt cuộc thì đến khi nào hắn mới có thể thông suốt đây?

Lý Việt không biết suy nghĩ trong lòng Mạnh Phất, tiếp tục nói: "Mỗi vị đạo diễn đều có thể mời một người bạn tới làm trợ diễn, cho nên tôi có thể mời Mạnh tiểu thư tới trợ diễn không?"

Trong lòng Mạnh Phất yên lặng than một tiếng, đạo diễn Lý không thể làm chuyện đứng đắn được hay sao? Hắn ăn dấm mấy ngày như vậy, còn chưa ăn đủ nữa?

Lý Việt thấy Mạnh Phất không nói lời nào, hơi có chút chần chờ, duỗi tay móc từ trong tạp dề ra một tấm thẻ, đưa đến trước mặt Mạnh Phất, giọng hắn hơi nhỏ đi một chút, hắn nói: "Tôi biết Mạnh tiểu thư càng thích kiếm tiền hơn, chỗ này là toàn bộ gia sản của tôi, Mạnh tiểu thư muốn lấy bao nhiêu cũng được, đương nhiên nếu cô cảm thấy không thích hợp, cũng không sao cả."

Mạnh Phất nhịn không được cười khẽ một tiếng, cô tiến lên một bước, đột nhiên kéo gần khoảng cách với Lý Việt, giơ tay chọc chọc lỗ tai con gấu trúc trên tạp dề của hắn, sau đó liền cầm lấy thẻ trong tay Lý Việt, giơ lên trước mặt nhìn thoáng qua, kỳ thật cô cũng khá tò mò xem đạo diễn Lý đây có bao nhiêu gia sản, nhưng mà trước mắt còn có chuyện càng quan trọng hơn để làm. Cô thả lại thẻ vào trong túi Lý Việt, cong khóe miệng lên, nhẹ giọng nói: "Tiền thì thật ra không cần, đạo diễn Lý, hiện tại tôi có thứ mình càng muốn hơn."

Lý Việt không biết vì sao đột nhiên khẩn trương hẳn, hai tay hắn nắm lại thành quyền, đôi mắt cũng không biết nên nhìn chỗ nà, hầu kết lăn lộn trên dưới, ấm ách hỏi: "Mạnh tiểu thư...đang muốn cái gì?"

Trong lòng Mạnh Phất lại lần nữa thở dài, cảm thấy mình còn tiếp tục trêu hắn nữa, nói không chừng con cá nóc này sẽ chọc mình tức chết luôn, cô trực tiếp hỏi: "Hiện tại tôi muốn người của anh đó, đạo diễn Lý, không biết anh có cho không?"

Lý Việt lập tức cứng đờ, cái thế đạo gì đây! Sao lại có thêm một nhà làm phim muốn tiềm quy tắc ngầm với đạo diễn nữa rồi, cái giới giải trí này quả nhiên là không tốt mà!

"Tôi......" Khuôn mặt hắn đỏ bừng, hắn muốn đáp ứng với Mạnh Phất, nhưng đạo diễn Lý không thể tiếp tay làm hư không khí trong giới nha! Nhưng cơ hội tốt như vậy, nếu hắn còn không đáp ứng, có phải cô liền đi tìm cái tên nhảy Latin kia.

Đạo diễn Lý cau mày, rối rắm muốn chết.

Mạnh Phất đợi hắn hồi lâu, cũng không chờ được câu trả lời, cô hỏi: " Đạo diễn Lý sao không nói gì thế? Vậy là anh cự tuyệt tôi sao?"

Đạo diễn Lý mím môi, hắn nhìn Mạnh Phất nói: "Tôi không phải người tùy tiện."

Khi Lý Việt nói lời này liền làm tư thế vô cùng đứng đắn, nhưng Mạnh Phất thật sự không nhịn nổi, phụt một tiếng cười ra, Lý Việt cau mày nhìn về phía Mạnh Phất, Mạnh Phất thấy thế vội vàng chỉnh chỉnh sắc mặt, cô khụ một tiếng, hỏi hắn: "Vậy đạo diễn Lý cảm thấy như thế nào mới không tùy tiện?"

"Tôi phải có danh phận." Đạo diễn Lý nghiêm túc nói.

Mạnh Phất biết nghe lời phải, gật gật đầu, ừ một tiếng, hỏi hắn: "Đạo diễn Lý muốn danh phận gì?"

Lý Việt suy tư một phen, ra vẻ cố mà làm, nói: "Ít nhất...... Ít nhất phải là bạn trai."

Mạnh Phất cố nín cười hỏi hắn: "Nhưng mà không phải đạo diễn Lý đây cảm thấy sống một mình tốt lắm sao? Làm vậy khó xử cho đạo diễn Lý quá rồi!"

Lý Việt: "......"

Ngày hôm đó không biết cọng dây thần kinh nào trong đầu hắn bị lệch mới có thể nói ra lời như vậy! Hiện tại còn bị kéo ra xử tội!

Lý Việt hít sâu một hơi, yên lặng nhìn về phía Mạnh Phất, Mạnh Phất bị hắn nhìn vậy mà cũng có chút khẩn trương lên, ý cười trên khóe miệng dần dần nhạt đi, sau đó, cô nghe được Lý Việt vô cung nghiêm túc mà nói: "Không có đâu, là anh thích em."

Hắn ngừng lại một chút, lại tiếp tục nói: "Anh thích em. Mạnh Phất, anh muốn chúng ta ở bên nhau, em có đồng ý không?"

Mạnh Phất vốn đang muốn lại trêu hắn thêm một chút, nhưng thấy hắn như vậy, tâm tư muốn vui đùa cùng hắn liền phai nhạt, cô nâng hai tay lên, ôm lấy cổ Lý Việt, nghiêng đầu cười nói: "Em đồng ý."

Mi mắt cô cong cong, bên trong tựa như có một dải ngân hà lấp lánh lộng lẫy, trên môi thoa một tầng son hơi mỏng, thoạt nhìn căng mịn no đủ, như thạch trái cây ngon lành chờ người đến nhấm nháp. Lý Việt chậm rãi nâng tay lên dừng ở eo cô, trong nháy mắt ôm người vào trong lòng, hắn cảm giác như mình có được toàn bộ thế giới, phảng phất như có vô số pháo hoa đang nổ tung ra trên đỉnh đầu hắn rồi rơi xuống như những vì sao lấp lánh, hết thảy đều là tốt nhất, chỉ còn sót lại một chút mùi khét của pháo cháy quanh quẩn bốn phía, nhưng thực mau liền hóa thành mật đường đặc sệt.

Tay Lý Việt xiết chặt, kéo Mạnh Phất vào trong lồng ngực mình.

Mà Mạnh Phất thuận thế nhón chân lên, muốn thân mật hơn nữa với anh chàng đạo diễn này của mình, chỉ là khi môi cô vừa sắp đụng tới cằm Lý Việt, Lý Việt lại đột nhiên buông tay ra, miệng kêu lên: "Xong rồi xong rồi!"

Mạnh Phất sửng sốt, cái gì xong rồi?

Cô chậm rãi buông tay, nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy?"

Nhà Lý Việt không phải là có gia huấn, trước khi kết hôn không cho phép hôn môi chứ?

Lý Việt vội vội vàng vàng xoay người, trong miệng lải nhải mãi: "Cá khét rồi! Cá khét rồi!"

Mạnh Phất thực sự không nghĩ tới lúc này rồi mà Lý Việt còn có thể nghĩ đến cá của hắn, cô vịn khung cửa, nhìn bộ dáng Lý Việt luống cuống tay chân, cười không ngừng.

Pháo hoa mờ mịt, mùi khét bốn phía.

- ----//-----

HOÀN TOÀN VĂN
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận