Hôn Nhân Chắp Vá! Cục Cưng Bảo Bối Của Tổng Tài - Chương 22:Tử Kỳ, Mau Ngồi Xuống!
Chương trước- Chương 1:Chúng Ta Kết Hôn Đi.
- Chương 2:Hôn Lễ ?
- Chương 3:Cút Khỏi Đây Cho Tôi.
- Chương 4:Tra Nam Xứng Với Tiện Nữ.
- Chương 5:Từ Giờ Em Đã Có Anh.
- Chương 6:Tâm Linh Tương Thông.
- Chương 7:Nội Y Quyến Rũ.
- Chương 8:Cút Cho Khuất Mắt Tôi.
- Chương 9:Vả Mặt Thay Con Dâu.
- Chương 10:Muốn Ăn Em.
- Chương 11:Cho Em Thêm Thời Gian
- Chương 12:Lệ Tư Ý
- Chương 13:Bạch Ngọc Trân Bị Hủy Hoại
- Chương 14:Con Làm Mẹ Tức Chết Mà
- Chương 15:Em Muốn Đi Làm.
- Chương 16:Cùng Ăn Cơm.
- Chương 17:Anh Đến Rồi!
- Chương 18:Anh Giúp Em Lau Bọt Sữa!
- Chương 19:Vợ, Em Giận Anh Sao?
- Chương 20:Cô Ấy Cũng Rảnh Mà.
- Chương 21:Ba Mẹ Muốn Gặp Em.
- Chương 22:Tử Kỳ, Mau Ngồi Xuống!
- Chương 23:Em Không Có Quần Áo Để Thay.
- Chương 24:Để Em Giúp Anh.
- Chương 25:Đáng Yêu Chết Mất!
- Chương 26:Tra Nam Tiện Nữ Đánh Nhau.
- Chương 27:Ngu Thì Chết!
- Chương 28:Tôi Không Quay Nữa!
- Chương 29:Anh Mau Qua Đây.
- Chương 30:Bảo Bối, Em Đang Ghen?
- Chương 31:Tiểu Nguyệt, Anh Về Rồi!
- Chương 32:Anh Chỉ Muốn Ở Cạnh Em!
- Chương 33:Hôn Hôn Một Cái.
- Chương 34:Em Là Lần Đầu Tiên?
- Chương 35:Em Nếm Thử Xem!
- Chương 36:Cà Phê Ngon Thật!
- Chương 37:Thích Thì Tôi Chiều!
- Chương 38:Cô Biết Tôi Sao?
- Chương 39:Đừng Trách Tôi!
- Chương 40:Im Miệng Lại Cho Tôi!
- Chương 41:Không Ai Có Thể Cướp Anh Khỏi Em.
- Chương 42:Cô Ấy Đâu Rồi?
- Chương 43:Mau Chặn Anh Ta Lại.
- Chương 44:Đừng Bỏ Em Lại!
- Chương 45:Là Anh Vô Dụng.
- Chương 46:Em Rất Sợ!
- Chương 47:Kích Thích.
- Chương 48:Được Cứu.
- Chương 49:Mang Về Làm Quà Cho Tử Kỳ.
- Chương 50:Tôi Sẽ Từ Từ Tính Sổ Với Cô.
- Chương 51:Tôi Thấy Vẫn Còn Nhẹ Lắm.
- Chương 52:Mặc Lâm.
- Chương 53:Tôi Là Người Đàn Ông Của Cô Ấy.
- Chương 54:Dằn Mặt Tình Địch.
- Chương 55:Anh Đừng Kết Hôn.
- Chương 56:Em Đừng Có Hối Hận.
- Chương 57:Thật Sự Xin Lỗi Em.
- Chương 58:Sự Thật Về Ngôn Ân Ly.
- Chương 59:Anh Cứ Vui Vẻ Kết Hôn Đi.
- Chương 60:Em Không Về.
- Chương 61:Tôi Cũng Đang Muốn Tìm Cô Ta Đây.
- Chương 62:Tôi Sẽ Không Tha Cho Cô Đâu.
- Chương 63:Em Có Hạnh Phúc Không?
- Chương 64:Rất Hạnh Phúc!
- Chương 65:Hiểu Lầm.
- Chương 66:Trốn Tránh.
- Chương 67:Anh Về Rồi.
- Chương 68:Đừng Nói Nữa, Anh Tin Em.
- Chương 69:Ông Ta Đến Đây Làm Gì?
- Chương 70:Cầu Xin.
- Chương 71:Không Ổn.
- Chương 72:Cứ Yên Tâm.
- Chương 73:Đừng Có Chọc Giận Tôi.
- Chương 74:Coi Như Là Tiền Phúng Điếu.
- Chương 75:Thật Vô Vị.
- Chương 76:Đến Giờ Rồi.
- Chương 77:Không Dám!
- Chương 78:Em Phải Chờ Bao Lâu.
- Chương 79:Mộc Tú Linh Biết Được Sự Thật.
- Chương 80:Thiếu Phu Nhân Có Tin Vui Rồi.
- Chương 81:Chúng Ta Sắp Làm Ba Mẹ.
- Chương 82:Tôi Là Ai?
- Chương 83:Tôi Đã Về Rồi.
- Chương 84:Cô Ấy Là Ai Vậy?
- Chương 85:Tử Kỳ Tức Giận.
- Chương 86:Bảo Bảo Sau Này Cùng Anh Bảo Vệ Em.
- Chương 87:Trúng Kế.
- Chương 88:Tôi Có Chỗ Nào Thua Ngôn Ân Ly.
- Chương 89:Tai Nạn Xe.
- Chương 90:Chiếc Xe Đó Nhắm Vào Em.
- Chương 91:Anh Sẽ Bên Cạnh Em.
- Chương 92:Cô Ta Còn Không Đủ Tư Cách Đứng Trước Mặt Anh.
- Chương 93:Có Gì Để Giải Thích Không?
- Chương 94:Anh Không Ngại.
- Chương 95:Tối Nay Ra Ngoài Ngủ.
- Chương 96:Người Đàn Ông Lạ Mặt.
- Chương 97:Tôi Cho Cô Rửa Sạch Miệng Rồi Nói Lại Đó.
- Chương 98:Em Không Được Đến Đây Sao?
- Chương 99:Em Thấy Cô Ta Đẹp Sao?
- Chương 100:Tử Sâm, Em Đau...
- Chương 101:Em Sẽ Cố Gắng.
- Chương 102:Chuẩn Bị Tiền Cho Tôi Đi.
- Chương 103:Anh Đoán Thử Đi.
- Chương 104:Cô Ấy Rất Mạnh Mẽ.
- Chương 105:Shinigami.
- Chương 106:Vương Kỳ Khôn.
- Chương 107:Đừng Lo Lắng.
- Chương 108:Em Có Đẹp Không?
- Chương 109:Bị Bắt Đi.
- Chương 110:Rơi Xuống Vực.
- Chương 111:Ngồi Xe Lăn Cả Đời.
- Chương 112:Buông Tay Đi.
- Chương 113:Nước Ối Vỡ Rồi.
- Chương 114:Thông Báo.
- Chương 115:Chương 114: Trở Về Nước Z.
- Chương 116:Chương 115: Để Xem Ông Ấy Muốn Nói Gì.
- Chương 117:Chương 116: Sự Thật Về Lệ Tư Ý.
- Chương 118:Chương 117: Tại Sao Lại Bắt Lệ Tư Ý?
- Chương 119:Chương 118: Con Trai Tôi Ở Đâu?
- Chương 120:Chương 119: Trừ Khử Hết.
- Chương 121:Chương 120: Tội Của Bà Là Lớn Nhất!
- Chương 122:Chương 121: Để Xem Ai Là Kẻ Phải Chết!
- Chương 123:Chương 122: Không Tha Cho Cô Ta.
- Chương 124:Chương 123: Cô Biết Sợ Sao?
- Chương 125:Chương 124: Anh Đã Mang Cô Ta Đi Đâu?
- Chương 126:Chương 125: Sống Dở Chết Dở.
- Chương 127:Chương 126: Anh Lại Làm Loạn Rồi.
- Chương 128:Chương 127: Anh Biết Em Cũng Không Cố Ý.
- Chương 129:Chương 128: Con Chuột Bẩn Thỉu.
- Chương 130:Chương 129: Em Sẽ Tha Thứ Cho Anh Chứ?
- Chương 131:Chương 130: Tin Tức Bị Phát Tán.
- Chương 132:Chương 131: Cầu Xin.
- Chương 133:Chương 132: Sự Thật Được Che Giấu.
- Chương 134:Chương 133: Trả Lời Em Đi.
- Chương 135:Chương 134: Tôi Muốn Ly Hôn.
- Chương 136:Chương 135: Rời Khỏi Lệ Gia.
- Chương 137:Chương 136: Giông Bão Bủa Vây.
- Chương 138:Chương 137: Bệnh Lại Tái Phát.
- Chương 139:Chương 138: Anh Đồng Ý Ly Hôn.
- Chương 140:Chương 139: Con Muốn Bên Cạnh Anh Ấy.
- Chương 141:Chương 140: Chuyện Gì Vậy?
- Chương 142:Chương 141: Chạy Trời Không Khỏi Nắng.
- Chương 143:Chương 142: Anh Không Cố Ý.
- Chương 144:Chương 143: Đến Lúc Rồi.
- Chương 145:Bị Hãm Hại.
- Chương 146:Thật Mong Chờ.
- Chương 147:Vợ Tôi Phạm Tội Gì?
- Chương 148:Anh Có Khác Gì Lệ Tư Ý.
- Chương 149:Tôi Đến Báo Án.
- Chương 150:Lưu Gia Đều Là Một Lũ Khốn Nạn.
- Chương 151:Lòng Người Lạnh Thì Phải Làm Sao Đây?
- Chương 152:Kết Cục Của Tra Nam Tiện Nữ.
- Chương 153:Kết Cục Của Tra Nam Tiện Nữ 2.
- Chương 154:Chúc Mừng Năm Mới [END]
- Chương 155: Ngoại Truyện: Kẻ Chủ Mưu.
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Hôn Nhân Chắp Vá! Cục Cưng Bảo Bối Của Tổng Tài
Chương 22:Tử Kỳ, Mau Ngồi Xuống!
Vũ Minh Nguyệt giật mình, cô chỉ mới gặp Đường Cẩm Hoa mà thôi, còn gia chủ Lệ Gia thì chưa. Nghĩ đến gương mặt lạnh lùng, nghiêm trang của ông ấy, cô như muốn khóc thét.
" Sao anh không nói sớm chứ? Em vẫn chưa chuẩn bị gì cả!" Vũ Minh Nguyệt nheo mày nói.
" Em yên tâm đi! Ba rất dễ tính, sẽ không ăn thịt em đâu!" Lệ Tử Sâm quay sang nhìn cô cười rồi trả lời.
" Nhưng em vẫn lo lắm, cho em quay về có được không? Ít ra cũng phải để cho em thay đồ chứ!" Vũ Minh Nguyệt mè nheo với anh.
" Không cần đâu, ở nhà lớn có quần áo cho em thay!" Lệ Tử Sâm khước từ yêu cầu của cô.
" Lệ Tử Sâm, anh đáng ghét!" Vũ Minh Nguyệt không lay chuyển được, cô bực tức kêu lên.
Xe nhanh chóng chạy đến một trang viên lớn, với lối kiến trúc cổ điển sang trọng, lại vô cùng ưu nhã, làm người ta cảm thấy rất thích thú. Vũ Minh Nguyệt mắt mở to, miệng trầm trồ quan sát.
" Whoa, nơi này thật lớn, lại còn đẹp nữa!"
" Tất nhiên rồi! Bây giờ nó cũng chính là nhà của em!" Lệ Tử Sâm đáp.
Vừa nghe tiếng động cơ xe dừng lại, Đường Cẩm Hoa đã hớt hải chạy ra, bà mong ngóng đứa con dâu này lắm rồi. Bà đi đến nắm tay Vũ Minh Nguyệt, rồi kéo cô vào trong nhà.
" Ông xã, ông xem con dâu của ông đến rồi đây!" Đường Cầm Hoa hớn hở nói lớn.
Trong phòng khách, Lệ Từ Liêm đang ngồi trên ghế đọc sách, gương mặt nghiêm nghị ngẩng đầu lên nhìn cô.
Vũ Minh Nguyệt hết hồn, tim cô đập nhanh thần tốc, gương mặt của Lệ Từ Liêm lúc nãy dọa chết cô rồi a. Bước chân của cô khựng lại, tay ghì chặt bàn tay của Đường Cẩm Hoa, gương mặt tỏ rõ vẻ sợ sệt.
" Lão già chết tiệt! Ông làm con bé sợ rồi kìa, mau cười lên cho tôi, giãn cơ mặt ra!" Đường Cẩm Hoa hiểu ra, bà ta trừng mắt nhìn Lệ Từ Liêm gầm lên.
" Minh Nguyệt, con đừng sợ! Có ta ở đây, ông ấy có mọc thêm một lá gan nữa cũng không dám trưng ra bộ mặt đó lần thứ hai đâu." Nói xong bà quay sang Vũ Minh Nguyệt, dịu giọng trấn an cô.
" Chào ba, con là Vũ Minh Nguyệt! Ba có thể gọi con là Minh Nguyệt như mẹ và anh Tử Sâm ạ!" Cô lễ phép nói.
" Được rồi, ông ta biết hết mà! Chúng ta đi vào trong ăn cơm đi!" Đường Cẩm Hoa nói rồi tiếp tục kéo cô đi vào phòng ăn lớn.
Lệ Từ Liêm gương mặt khổ sở, ông ấy ước gì Đường Cẩm Hoa có thể nhẹ nhàng với mình như là với Vũ Minh Nguyệt vậy. Bao nhiêu năm nay, trên thương trường hô mưa gọi gió, nhưng vừa về nhà, lại trở thành ông chồng quốc dân.
" Tử Sâm, ba của con khổ quá đi!" Thấy Lệ Tử Sâm từ bên ngoài đi vào, ông ấy liền lên tiếng than thở.
" Ba, người đừng kéo con vào, con không muốn bị mẹ đánh đâu!" Lệ Tử Sâm lên tiếng nói.
" Thằng con trời đánh!" Lệ Từ Liêm mặt không biểu cảm mắng.
Cơm tối đã chuẩn bị đầy một bàn, toàn những món ngon mà Minh Nguyệt thích. Vì muốn làm cô vui, Đường Cẩm Hoa đã gọi cho Hạ quản gia hỏi. Suốt bữa ăn, bà ấy liên tục gắp thức ăn cho cô, còn hỏi cô xem có vừa miệng hay không. Lệ Tử Sâm và Lệ Từ Liêm cảm thấy như mình bị bỏ rơi vậy, trong mắt Đường Cẩm Hoa bây giờ chỉ có Vũ Minh Nguyệt dường như.
Ăn xong cơm tối, Vũ Minh Nguyệt ra ngoài sân dạo một vòng, bởi vì Lệ Tử Sâm còn phải xử lý công việc ở công ty, nên cô đành phải đi một mình.
Cả khuôn viên rộng lớn, trồng đầy đủ các loại hoa, ở giữa khuôn viên còn trang trí một đài phun nước to. Vũ Minh Nguyệt thích thú, cô đi đến nghịch nước.
" Grrừ Grrrừ!" Đang vui vẻ đùa nghịch, bỗng cô nghe một âm thanh lạ phát ra từ lùm cây to.
Vũ Minh Nguyệt cảm nhận được sự nguy hiểm, cô chậm rãi lùi về phía sau từng bước một. Nhưng âm thanh trong bụi cây lại phát ra dữ tợn hơn.
" GRRÀO!" Một con sư tử trắng to lớn, với hàm răng nhọn hoắc nhảy ra, nó phóng nhanh về phía cô.
" Ahhhhhh!" Vũ Minh Nguyệt chỉ kịp thét lên một tiếng, cô co chân chạy về phía nhà lớn, vừa chạy vừa kêu to.
" Tử Sâm, Tử Sâm! Mau cứu em a!" Hơi thở gấp gáp, Vũ Minh Nguyệt sợ đến chảy cả nước mắt.
" Ahhh!" Cô lại vấp vào một hòn đá to, và ngã lăn xuống đất.
Con sư tử di chuyển cũng chậm lại, nó gầm gừ tiến đến gần cô. Đôi mắt dã thú trong đêm sáng quắc, nó cẩn thận quan sát.
" Đừng, đừng đến đây!" Vũ Minh Nguyệt kinh hãi nói, nước mắt đã nhạt nhòa trên gương mặt xinh đẹp của cô.
" Grràooo!" Con sư tử lấy đà, nó há cái miệng to lớn nhảy chồm lên, như muốn nuốt sống Vũ Minh Nguyệt.
" Tử Kỳ, mau ngồi xuống!" Lệ Tử Sâm vừa kịp lúc chạy đến gầm lên với nó.
Lập tức con sư tử ngoan ngoãn ngồi xuống, ánh mắt vô tội ngơ ngác nhìn anh, như là nó chẳng biết chuyện gì đang xảy ra.
" Minh Nguyệt, em có sao không?" Anh chạy đến ngồi xổm xuống hỏi cô.
" Tử Sâm, nó đáng sợ quá! Em tưởng mình không xong rồi!" Vừa thấy Lệ Tử Sâm, Vũ Minh Nguyệt đã òa lên khóc nức nở, cô ôm chầm lấy anh nói.
Lệ Tử Sâm cũng đưa tay ôm cô, anh nhẹ vỗ vỗ lưng giúp cô đỡ sợ hãi, anh cảm nhận được cô đang run rẩy.
" Không sao, không sao? Có anh ở đây mà!" Lệ Tử Sâm dịu giọng nói.
\_\_\_\_\_\_?To be continued?\_\_\_\_\_\_
" Sao anh không nói sớm chứ? Em vẫn chưa chuẩn bị gì cả!" Vũ Minh Nguyệt nheo mày nói.
" Em yên tâm đi! Ba rất dễ tính, sẽ không ăn thịt em đâu!" Lệ Tử Sâm quay sang nhìn cô cười rồi trả lời.
" Nhưng em vẫn lo lắm, cho em quay về có được không? Ít ra cũng phải để cho em thay đồ chứ!" Vũ Minh Nguyệt mè nheo với anh.
" Không cần đâu, ở nhà lớn có quần áo cho em thay!" Lệ Tử Sâm khước từ yêu cầu của cô.
" Lệ Tử Sâm, anh đáng ghét!" Vũ Minh Nguyệt không lay chuyển được, cô bực tức kêu lên.
Xe nhanh chóng chạy đến một trang viên lớn, với lối kiến trúc cổ điển sang trọng, lại vô cùng ưu nhã, làm người ta cảm thấy rất thích thú. Vũ Minh Nguyệt mắt mở to, miệng trầm trồ quan sát.
" Whoa, nơi này thật lớn, lại còn đẹp nữa!"
" Tất nhiên rồi! Bây giờ nó cũng chính là nhà của em!" Lệ Tử Sâm đáp.
Vừa nghe tiếng động cơ xe dừng lại, Đường Cẩm Hoa đã hớt hải chạy ra, bà mong ngóng đứa con dâu này lắm rồi. Bà đi đến nắm tay Vũ Minh Nguyệt, rồi kéo cô vào trong nhà.
" Ông xã, ông xem con dâu của ông đến rồi đây!" Đường Cầm Hoa hớn hở nói lớn.
Trong phòng khách, Lệ Từ Liêm đang ngồi trên ghế đọc sách, gương mặt nghiêm nghị ngẩng đầu lên nhìn cô.
Vũ Minh Nguyệt hết hồn, tim cô đập nhanh thần tốc, gương mặt của Lệ Từ Liêm lúc nãy dọa chết cô rồi a. Bước chân của cô khựng lại, tay ghì chặt bàn tay của Đường Cẩm Hoa, gương mặt tỏ rõ vẻ sợ sệt.
" Lão già chết tiệt! Ông làm con bé sợ rồi kìa, mau cười lên cho tôi, giãn cơ mặt ra!" Đường Cẩm Hoa hiểu ra, bà ta trừng mắt nhìn Lệ Từ Liêm gầm lên.
" Minh Nguyệt, con đừng sợ! Có ta ở đây, ông ấy có mọc thêm một lá gan nữa cũng không dám trưng ra bộ mặt đó lần thứ hai đâu." Nói xong bà quay sang Vũ Minh Nguyệt, dịu giọng trấn an cô.
" Chào ba, con là Vũ Minh Nguyệt! Ba có thể gọi con là Minh Nguyệt như mẹ và anh Tử Sâm ạ!" Cô lễ phép nói.
" Được rồi, ông ta biết hết mà! Chúng ta đi vào trong ăn cơm đi!" Đường Cẩm Hoa nói rồi tiếp tục kéo cô đi vào phòng ăn lớn.
Lệ Từ Liêm gương mặt khổ sở, ông ấy ước gì Đường Cẩm Hoa có thể nhẹ nhàng với mình như là với Vũ Minh Nguyệt vậy. Bao nhiêu năm nay, trên thương trường hô mưa gọi gió, nhưng vừa về nhà, lại trở thành ông chồng quốc dân.
" Tử Sâm, ba của con khổ quá đi!" Thấy Lệ Tử Sâm từ bên ngoài đi vào, ông ấy liền lên tiếng than thở.
" Ba, người đừng kéo con vào, con không muốn bị mẹ đánh đâu!" Lệ Tử Sâm lên tiếng nói.
" Thằng con trời đánh!" Lệ Từ Liêm mặt không biểu cảm mắng.
Cơm tối đã chuẩn bị đầy một bàn, toàn những món ngon mà Minh Nguyệt thích. Vì muốn làm cô vui, Đường Cẩm Hoa đã gọi cho Hạ quản gia hỏi. Suốt bữa ăn, bà ấy liên tục gắp thức ăn cho cô, còn hỏi cô xem có vừa miệng hay không. Lệ Tử Sâm và Lệ Từ Liêm cảm thấy như mình bị bỏ rơi vậy, trong mắt Đường Cẩm Hoa bây giờ chỉ có Vũ Minh Nguyệt dường như.
Ăn xong cơm tối, Vũ Minh Nguyệt ra ngoài sân dạo một vòng, bởi vì Lệ Tử Sâm còn phải xử lý công việc ở công ty, nên cô đành phải đi một mình.
Cả khuôn viên rộng lớn, trồng đầy đủ các loại hoa, ở giữa khuôn viên còn trang trí một đài phun nước to. Vũ Minh Nguyệt thích thú, cô đi đến nghịch nước.
" Grrừ Grrrừ!" Đang vui vẻ đùa nghịch, bỗng cô nghe một âm thanh lạ phát ra từ lùm cây to.
Vũ Minh Nguyệt cảm nhận được sự nguy hiểm, cô chậm rãi lùi về phía sau từng bước một. Nhưng âm thanh trong bụi cây lại phát ra dữ tợn hơn.
" GRRÀO!" Một con sư tử trắng to lớn, với hàm răng nhọn hoắc nhảy ra, nó phóng nhanh về phía cô.
" Ahhhhhh!" Vũ Minh Nguyệt chỉ kịp thét lên một tiếng, cô co chân chạy về phía nhà lớn, vừa chạy vừa kêu to.
" Tử Sâm, Tử Sâm! Mau cứu em a!" Hơi thở gấp gáp, Vũ Minh Nguyệt sợ đến chảy cả nước mắt.
" Ahhh!" Cô lại vấp vào một hòn đá to, và ngã lăn xuống đất.
Con sư tử di chuyển cũng chậm lại, nó gầm gừ tiến đến gần cô. Đôi mắt dã thú trong đêm sáng quắc, nó cẩn thận quan sát.
" Đừng, đừng đến đây!" Vũ Minh Nguyệt kinh hãi nói, nước mắt đã nhạt nhòa trên gương mặt xinh đẹp của cô.
" Grràooo!" Con sư tử lấy đà, nó há cái miệng to lớn nhảy chồm lên, như muốn nuốt sống Vũ Minh Nguyệt.
" Tử Kỳ, mau ngồi xuống!" Lệ Tử Sâm vừa kịp lúc chạy đến gầm lên với nó.
Lập tức con sư tử ngoan ngoãn ngồi xuống, ánh mắt vô tội ngơ ngác nhìn anh, như là nó chẳng biết chuyện gì đang xảy ra.
" Minh Nguyệt, em có sao không?" Anh chạy đến ngồi xổm xuống hỏi cô.
" Tử Sâm, nó đáng sợ quá! Em tưởng mình không xong rồi!" Vừa thấy Lệ Tử Sâm, Vũ Minh Nguyệt đã òa lên khóc nức nở, cô ôm chầm lấy anh nói.
Lệ Tử Sâm cũng đưa tay ôm cô, anh nhẹ vỗ vỗ lưng giúp cô đỡ sợ hãi, anh cảm nhận được cô đang run rẩy.
" Không sao, không sao? Có anh ở đây mà!" Lệ Tử Sâm dịu giọng nói.
\_\_\_\_\_\_?To be continued?\_\_\_\_\_\_
Chương trước
Chương sau
- Chương 1:Chúng Ta Kết Hôn Đi.
- Chương 2:Hôn Lễ ?
- Chương 3:Cút Khỏi Đây Cho Tôi.
- Chương 4:Tra Nam Xứng Với Tiện Nữ.
- Chương 5:Từ Giờ Em Đã Có Anh.
- Chương 6:Tâm Linh Tương Thông.
- Chương 7:Nội Y Quyến Rũ.
- Chương 8:Cút Cho Khuất Mắt Tôi.
- Chương 9:Vả Mặt Thay Con Dâu.
- Chương 10:Muốn Ăn Em.
- Chương 11:Cho Em Thêm Thời Gian
- Chương 12:Lệ Tư Ý
- Chương 13:Bạch Ngọc Trân Bị Hủy Hoại
- Chương 14:Con Làm Mẹ Tức Chết Mà
- Chương 15:Em Muốn Đi Làm.
- Chương 16:Cùng Ăn Cơm.
- Chương 17:Anh Đến Rồi!
- Chương 18:Anh Giúp Em Lau Bọt Sữa!
- Chương 19:Vợ, Em Giận Anh Sao?
- Chương 20:Cô Ấy Cũng Rảnh Mà.
- Chương 21:Ba Mẹ Muốn Gặp Em.
- Chương 22:Tử Kỳ, Mau Ngồi Xuống!
- Chương 23:Em Không Có Quần Áo Để Thay.
- Chương 24:Để Em Giúp Anh.
- Chương 25:Đáng Yêu Chết Mất!
- Chương 26:Tra Nam Tiện Nữ Đánh Nhau.
- Chương 27:Ngu Thì Chết!
- Chương 28:Tôi Không Quay Nữa!
- Chương 29:Anh Mau Qua Đây.
- Chương 30:Bảo Bối, Em Đang Ghen?
- Chương 31:Tiểu Nguyệt, Anh Về Rồi!
- Chương 32:Anh Chỉ Muốn Ở Cạnh Em!
- Chương 33:Hôn Hôn Một Cái.
- Chương 34:Em Là Lần Đầu Tiên?
- Chương 35:Em Nếm Thử Xem!
- Chương 36:Cà Phê Ngon Thật!
- Chương 37:Thích Thì Tôi Chiều!
- Chương 38:Cô Biết Tôi Sao?
- Chương 39:Đừng Trách Tôi!
- Chương 40:Im Miệng Lại Cho Tôi!
- Chương 41:Không Ai Có Thể Cướp Anh Khỏi Em.
- Chương 42:Cô Ấy Đâu Rồi?
- Chương 43:Mau Chặn Anh Ta Lại.
- Chương 44:Đừng Bỏ Em Lại!
- Chương 45:Là Anh Vô Dụng.
- Chương 46:Em Rất Sợ!
- Chương 47:Kích Thích.
- Chương 48:Được Cứu.
- Chương 49:Mang Về Làm Quà Cho Tử Kỳ.
- Chương 50:Tôi Sẽ Từ Từ Tính Sổ Với Cô.
- Chương 51:Tôi Thấy Vẫn Còn Nhẹ Lắm.
- Chương 52:Mặc Lâm.
- Chương 53:Tôi Là Người Đàn Ông Của Cô Ấy.
- Chương 54:Dằn Mặt Tình Địch.
- Chương 55:Anh Đừng Kết Hôn.
- Chương 56:Em Đừng Có Hối Hận.
- Chương 57:Thật Sự Xin Lỗi Em.
- Chương 58:Sự Thật Về Ngôn Ân Ly.
- Chương 59:Anh Cứ Vui Vẻ Kết Hôn Đi.
- Chương 60:Em Không Về.
- Chương 61:Tôi Cũng Đang Muốn Tìm Cô Ta Đây.
- Chương 62:Tôi Sẽ Không Tha Cho Cô Đâu.
- Chương 63:Em Có Hạnh Phúc Không?
- Chương 64:Rất Hạnh Phúc!
- Chương 65:Hiểu Lầm.
- Chương 66:Trốn Tránh.
- Chương 67:Anh Về Rồi.
- Chương 68:Đừng Nói Nữa, Anh Tin Em.
- Chương 69:Ông Ta Đến Đây Làm Gì?
- Chương 70:Cầu Xin.
- Chương 71:Không Ổn.
- Chương 72:Cứ Yên Tâm.
- Chương 73:Đừng Có Chọc Giận Tôi.
- Chương 74:Coi Như Là Tiền Phúng Điếu.
- Chương 75:Thật Vô Vị.
- Chương 76:Đến Giờ Rồi.
- Chương 77:Không Dám!
- Chương 78:Em Phải Chờ Bao Lâu.
- Chương 79:Mộc Tú Linh Biết Được Sự Thật.
- Chương 80:Thiếu Phu Nhân Có Tin Vui Rồi.
- Chương 81:Chúng Ta Sắp Làm Ba Mẹ.
- Chương 82:Tôi Là Ai?
- Chương 83:Tôi Đã Về Rồi.
- Chương 84:Cô Ấy Là Ai Vậy?
- Chương 85:Tử Kỳ Tức Giận.
- Chương 86:Bảo Bảo Sau Này Cùng Anh Bảo Vệ Em.
- Chương 87:Trúng Kế.
- Chương 88:Tôi Có Chỗ Nào Thua Ngôn Ân Ly.
- Chương 89:Tai Nạn Xe.
- Chương 90:Chiếc Xe Đó Nhắm Vào Em.
- Chương 91:Anh Sẽ Bên Cạnh Em.
- Chương 92:Cô Ta Còn Không Đủ Tư Cách Đứng Trước Mặt Anh.
- Chương 93:Có Gì Để Giải Thích Không?
- Chương 94:Anh Không Ngại.
- Chương 95:Tối Nay Ra Ngoài Ngủ.
- Chương 96:Người Đàn Ông Lạ Mặt.
- Chương 97:Tôi Cho Cô Rửa Sạch Miệng Rồi Nói Lại Đó.
- Chương 98:Em Không Được Đến Đây Sao?
- Chương 99:Em Thấy Cô Ta Đẹp Sao?
- Chương 100:Tử Sâm, Em Đau...
- Chương 101:Em Sẽ Cố Gắng.
- Chương 102:Chuẩn Bị Tiền Cho Tôi Đi.
- Chương 103:Anh Đoán Thử Đi.
- Chương 104:Cô Ấy Rất Mạnh Mẽ.
- Chương 105:Shinigami.
- Chương 106:Vương Kỳ Khôn.
- Chương 107:Đừng Lo Lắng.
- Chương 108:Em Có Đẹp Không?
- Chương 109:Bị Bắt Đi.
- Chương 110:Rơi Xuống Vực.
- Chương 111:Ngồi Xe Lăn Cả Đời.
- Chương 112:Buông Tay Đi.
- Chương 113:Nước Ối Vỡ Rồi.
- Chương 114:Thông Báo.
- Chương 115:Chương 114: Trở Về Nước Z.
- Chương 116:Chương 115: Để Xem Ông Ấy Muốn Nói Gì.
- Chương 117:Chương 116: Sự Thật Về Lệ Tư Ý.
- Chương 118:Chương 117: Tại Sao Lại Bắt Lệ Tư Ý?
- Chương 119:Chương 118: Con Trai Tôi Ở Đâu?
- Chương 120:Chương 119: Trừ Khử Hết.
- Chương 121:Chương 120: Tội Của Bà Là Lớn Nhất!
- Chương 122:Chương 121: Để Xem Ai Là Kẻ Phải Chết!
- Chương 123:Chương 122: Không Tha Cho Cô Ta.
- Chương 124:Chương 123: Cô Biết Sợ Sao?
- Chương 125:Chương 124: Anh Đã Mang Cô Ta Đi Đâu?
- Chương 126:Chương 125: Sống Dở Chết Dở.
- Chương 127:Chương 126: Anh Lại Làm Loạn Rồi.
- Chương 128:Chương 127: Anh Biết Em Cũng Không Cố Ý.
- Chương 129:Chương 128: Con Chuột Bẩn Thỉu.
- Chương 130:Chương 129: Em Sẽ Tha Thứ Cho Anh Chứ?
- Chương 131:Chương 130: Tin Tức Bị Phát Tán.
- Chương 132:Chương 131: Cầu Xin.
- Chương 133:Chương 132: Sự Thật Được Che Giấu.
- Chương 134:Chương 133: Trả Lời Em Đi.
- Chương 135:Chương 134: Tôi Muốn Ly Hôn.
- Chương 136:Chương 135: Rời Khỏi Lệ Gia.
- Chương 137:Chương 136: Giông Bão Bủa Vây.
- Chương 138:Chương 137: Bệnh Lại Tái Phát.
- Chương 139:Chương 138: Anh Đồng Ý Ly Hôn.
- Chương 140:Chương 139: Con Muốn Bên Cạnh Anh Ấy.
- Chương 141:Chương 140: Chuyện Gì Vậy?
- Chương 142:Chương 141: Chạy Trời Không Khỏi Nắng.
- Chương 143:Chương 142: Anh Không Cố Ý.
- Chương 144:Chương 143: Đến Lúc Rồi.
- Chương 145:Bị Hãm Hại.
- Chương 146:Thật Mong Chờ.
- Chương 147:Vợ Tôi Phạm Tội Gì?
- Chương 148:Anh Có Khác Gì Lệ Tư Ý.
- Chương 149:Tôi Đến Báo Án.
- Chương 150:Lưu Gia Đều Là Một Lũ Khốn Nạn.
- Chương 151:Lòng Người Lạnh Thì Phải Làm Sao Đây?
- Chương 152:Kết Cục Của Tra Nam Tiện Nữ.
- Chương 153:Kết Cục Của Tra Nam Tiện Nữ 2.
- Chương 154:Chúc Mừng Năm Mới [END]
- Chương 155: Ngoại Truyện: Kẻ Chủ Mưu.
- bình luận