Hôn Nhân Chắp Vá! Cục Cưng Bảo Bối Của Tổng Tài - Chương 96:Người Đàn Ông Lạ Mặt.
Chương trước- Chương 1:Chúng Ta Kết Hôn Đi.
- Chương 2:Hôn Lễ ?
- Chương 3:Cút Khỏi Đây Cho Tôi.
- Chương 4:Tra Nam Xứng Với Tiện Nữ.
- Chương 5:Từ Giờ Em Đã Có Anh.
- Chương 6:Tâm Linh Tương Thông.
- Chương 7:Nội Y Quyến Rũ.
- Chương 8:Cút Cho Khuất Mắt Tôi.
- Chương 9:Vả Mặt Thay Con Dâu.
- Chương 10:Muốn Ăn Em.
- Chương 11:Cho Em Thêm Thời Gian
- Chương 12:Lệ Tư Ý
- Chương 13:Bạch Ngọc Trân Bị Hủy Hoại
- Chương 14:Con Làm Mẹ Tức Chết Mà
- Chương 15:Em Muốn Đi Làm.
- Chương 16:Cùng Ăn Cơm.
- Chương 17:Anh Đến Rồi!
- Chương 18:Anh Giúp Em Lau Bọt Sữa!
- Chương 19:Vợ, Em Giận Anh Sao?
- Chương 20:Cô Ấy Cũng Rảnh Mà.
- Chương 21:Ba Mẹ Muốn Gặp Em.
- Chương 22:Tử Kỳ, Mau Ngồi Xuống!
- Chương 23:Em Không Có Quần Áo Để Thay.
- Chương 24:Để Em Giúp Anh.
- Chương 25:Đáng Yêu Chết Mất!
- Chương 26:Tra Nam Tiện Nữ Đánh Nhau.
- Chương 27:Ngu Thì Chết!
- Chương 28:Tôi Không Quay Nữa!
- Chương 29:Anh Mau Qua Đây.
- Chương 30:Bảo Bối, Em Đang Ghen?
- Chương 31:Tiểu Nguyệt, Anh Về Rồi!
- Chương 32:Anh Chỉ Muốn Ở Cạnh Em!
- Chương 33:Hôn Hôn Một Cái.
- Chương 34:Em Là Lần Đầu Tiên?
- Chương 35:Em Nếm Thử Xem!
- Chương 36:Cà Phê Ngon Thật!
- Chương 37:Thích Thì Tôi Chiều!
- Chương 38:Cô Biết Tôi Sao?
- Chương 39:Đừng Trách Tôi!
- Chương 40:Im Miệng Lại Cho Tôi!
- Chương 41:Không Ai Có Thể Cướp Anh Khỏi Em.
- Chương 42:Cô Ấy Đâu Rồi?
- Chương 43:Mau Chặn Anh Ta Lại.
- Chương 44:Đừng Bỏ Em Lại!
- Chương 45:Là Anh Vô Dụng.
- Chương 46:Em Rất Sợ!
- Chương 47:Kích Thích.
- Chương 48:Được Cứu.
- Chương 49:Mang Về Làm Quà Cho Tử Kỳ.
- Chương 50:Tôi Sẽ Từ Từ Tính Sổ Với Cô.
- Chương 51:Tôi Thấy Vẫn Còn Nhẹ Lắm.
- Chương 52:Mặc Lâm.
- Chương 53:Tôi Là Người Đàn Ông Của Cô Ấy.
- Chương 54:Dằn Mặt Tình Địch.
- Chương 55:Anh Đừng Kết Hôn.
- Chương 56:Em Đừng Có Hối Hận.
- Chương 57:Thật Sự Xin Lỗi Em.
- Chương 58:Sự Thật Về Ngôn Ân Ly.
- Chương 59:Anh Cứ Vui Vẻ Kết Hôn Đi.
- Chương 60:Em Không Về.
- Chương 61:Tôi Cũng Đang Muốn Tìm Cô Ta Đây.
- Chương 62:Tôi Sẽ Không Tha Cho Cô Đâu.
- Chương 63:Em Có Hạnh Phúc Không?
- Chương 64:Rất Hạnh Phúc!
- Chương 65:Hiểu Lầm.
- Chương 66:Trốn Tránh.
- Chương 67:Anh Về Rồi.
- Chương 68:Đừng Nói Nữa, Anh Tin Em.
- Chương 69:Ông Ta Đến Đây Làm Gì?
- Chương 70:Cầu Xin.
- Chương 71:Không Ổn.
- Chương 72:Cứ Yên Tâm.
- Chương 73:Đừng Có Chọc Giận Tôi.
- Chương 74:Coi Như Là Tiền Phúng Điếu.
- Chương 75:Thật Vô Vị.
- Chương 76:Đến Giờ Rồi.
- Chương 77:Không Dám!
- Chương 78:Em Phải Chờ Bao Lâu.
- Chương 79:Mộc Tú Linh Biết Được Sự Thật.
- Chương 80:Thiếu Phu Nhân Có Tin Vui Rồi.
- Chương 81:Chúng Ta Sắp Làm Ba Mẹ.
- Chương 82:Tôi Là Ai?
- Chương 83:Tôi Đã Về Rồi.
- Chương 84:Cô Ấy Là Ai Vậy?
- Chương 85:Tử Kỳ Tức Giận.
- Chương 86:Bảo Bảo Sau Này Cùng Anh Bảo Vệ Em.
- Chương 87:Trúng Kế.
- Chương 88:Tôi Có Chỗ Nào Thua Ngôn Ân Ly.
- Chương 89:Tai Nạn Xe.
- Chương 90:Chiếc Xe Đó Nhắm Vào Em.
- Chương 91:Anh Sẽ Bên Cạnh Em.
- Chương 92:Cô Ta Còn Không Đủ Tư Cách Đứng Trước Mặt Anh.
- Chương 93:Có Gì Để Giải Thích Không?
- Chương 94:Anh Không Ngại.
- Chương 95:Tối Nay Ra Ngoài Ngủ.
- Chương 96:Người Đàn Ông Lạ Mặt.
- Chương 97:Tôi Cho Cô Rửa Sạch Miệng Rồi Nói Lại Đó.
- Chương 98:Em Không Được Đến Đây Sao?
- Chương 99:Em Thấy Cô Ta Đẹp Sao?
- Chương 100:Tử Sâm, Em Đau...
- Chương 101:Em Sẽ Cố Gắng.
- Chương 102:Chuẩn Bị Tiền Cho Tôi Đi.
- Chương 103:Anh Đoán Thử Đi.
- Chương 104:Cô Ấy Rất Mạnh Mẽ.
- Chương 105:Shinigami.
- Chương 106:Vương Kỳ Khôn.
- Chương 107:Đừng Lo Lắng.
- Chương 108:Em Có Đẹp Không?
- Chương 109:Bị Bắt Đi.
- Chương 110:Rơi Xuống Vực.
- Chương 111:Ngồi Xe Lăn Cả Đời.
- Chương 112:Buông Tay Đi.
- Chương 113:Nước Ối Vỡ Rồi.
- Chương 114:Thông Báo.
- Chương 115:Chương 114: Trở Về Nước Z.
- Chương 116:Chương 115: Để Xem Ông Ấy Muốn Nói Gì.
- Chương 117:Chương 116: Sự Thật Về Lệ Tư Ý.
- Chương 118:Chương 117: Tại Sao Lại Bắt Lệ Tư Ý?
- Chương 119:Chương 118: Con Trai Tôi Ở Đâu?
- Chương 120:Chương 119: Trừ Khử Hết.
- Chương 121:Chương 120: Tội Của Bà Là Lớn Nhất!
- Chương 122:Chương 121: Để Xem Ai Là Kẻ Phải Chết!
- Chương 123:Chương 122: Không Tha Cho Cô Ta.
- Chương 124:Chương 123: Cô Biết Sợ Sao?
- Chương 125:Chương 124: Anh Đã Mang Cô Ta Đi Đâu?
- Chương 126:Chương 125: Sống Dở Chết Dở.
- Chương 127:Chương 126: Anh Lại Làm Loạn Rồi.
- Chương 128:Chương 127: Anh Biết Em Cũng Không Cố Ý.
- Chương 129:Chương 128: Con Chuột Bẩn Thỉu.
- Chương 130:Chương 129: Em Sẽ Tha Thứ Cho Anh Chứ?
- Chương 131:Chương 130: Tin Tức Bị Phát Tán.
- Chương 132:Chương 131: Cầu Xin.
- Chương 133:Chương 132: Sự Thật Được Che Giấu.
- Chương 134:Chương 133: Trả Lời Em Đi.
- Chương 135:Chương 134: Tôi Muốn Ly Hôn.
- Chương 136:Chương 135: Rời Khỏi Lệ Gia.
- Chương 137:Chương 136: Giông Bão Bủa Vây.
- Chương 138:Chương 137: Bệnh Lại Tái Phát.
- Chương 139:Chương 138: Anh Đồng Ý Ly Hôn.
- Chương 140:Chương 139: Con Muốn Bên Cạnh Anh Ấy.
- Chương 141:Chương 140: Chuyện Gì Vậy?
- Chương 142:Chương 141: Chạy Trời Không Khỏi Nắng.
- Chương 143:Chương 142: Anh Không Cố Ý.
- Chương 144:Chương 143: Đến Lúc Rồi.
- Chương 145:Bị Hãm Hại.
- Chương 146:Thật Mong Chờ.
- Chương 147:Vợ Tôi Phạm Tội Gì?
- Chương 148:Anh Có Khác Gì Lệ Tư Ý.
- Chương 149:Tôi Đến Báo Án.
- Chương 150:Lưu Gia Đều Là Một Lũ Khốn Nạn.
- Chương 151:Lòng Người Lạnh Thì Phải Làm Sao Đây?
- Chương 152:Kết Cục Của Tra Nam Tiện Nữ.
- Chương 153:Kết Cục Của Tra Nam Tiện Nữ 2.
- Chương 154:Chúc Mừng Năm Mới [END]
- Chương 155: Ngoại Truyện: Kẻ Chủ Mưu.
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Hôn Nhân Chắp Vá! Cục Cưng Bảo Bối Của Tổng Tài
Chương 96:Người Đàn Ông Lạ Mặt.
Đêm nay Lệ Tử Sâm lại về muộn, từ lúc đến nước F anh hầu như cả ngày đều bận rộn, không có chút thời gian để nghỉ ngơi. Vũ Minh Nguyệt nằm trên giường trằn trọc, không có anh ở bên cạnh cô cũng khó ngủ, lăn qua lăn lại mãi thôi.
Hết nhìn đồng hồ treo trên tường, Vũ Minh Nguyệt lại nhìn đến cửa ra vào, nhưng Lệ Tử Sâm vẫn chẳng thấy đâu. Đôi mắt cô mờ dần, rồi cô ngủ lúc nào cũng không hay. Cứ tưởng cô sẽ có một giấc ngủ ngon lành, nhưng sự thật lại không như vậy, đêm nay cô lại gặp ác mộng.
Trong mơ cô nhìn thấy Lệ Tử Sâm bị thương, máu chảy rất nhiều, nhưng cô không biết phải làm gì giúp cho anh, cô chỉ có thể ngồi bên cạnh khóc đến tê tâm phế liệt.
" Đừng...đừng mà! Tử Sâm..." Vũ Minh Nguyệt ú ớ kêu lên, cô giật mình ngồi bật dậy thở dốc.
" Minh Nguyệt, em làm sao vậy?" Lệ Tử Sâm vừa lúc trở về phòng, anh chạy đến ôm chầm cô hỏi.
" Em gặp ác mộng! Trong mơ em thấy anh bị thương rất nặng, anh còn nói không thể tiếp tục cùng em ở bên nhau....Sau đó,..." Vũ Minh Nguyệt nói đến đây lại dừng lại, cô rúc đầu vào ngực Lệ Tử Sâm nức nở.
" Chỉ là mơ thôi, không sao đâu! Có anh ở đây rồi, em nằm xuống ngủ tiếp đi!" Lệ Tử Sâm đỡ cô xuống giường nói, anh cẩn thận lau mồ hôi ướt đẫm trên trán cô.
Vũ Minh Nguyệt có anh bên cạnh cũng không nghĩ nhiều nữa, cô yên tâm nhắm mắt ngủ một giấc dài. Nhưng lúc cô tỉnh lại, Lệ Tử Sâm đã đi làm mất rồi. Vũ Minh Nguyệt dậy rất sớm, cô ăn sáng xong, lại ra ngoài vườn dạo chơi. Khung cảnh ở biệt thự nhìn rất yên bình, không khí cũng khá là trong lành. Vũ Minh Nguyệt ngồi trên ghế mây, cô đung đưa thả hồn theo gió.
Đột nhiên cô nghe thấy giọng nói nhỏ đang xì xầm bên ngoài, cô nhìn ra cổng biệt thự, thấy bên ngoài có vài đứa trẻ nhỏ đang hướng mắt nhìn cô, bọn chúng có vẻ như đang rất đói thì phải, mặt mũi đứa nào cũng lấm lem bùn đất. Chắc là do ăn uống không đầy đủ, nên cơ thể chúng gầy còm ốm yếu.
Vũ Minh Nguyệt cảm thấy chúng rất tội nghiệp, cô lại sắp có em bé, nên cô muốn cho chúng một ít thức ăn và tiền, xem như là tích đức cho con của cô sau này. Vũ Minh Nguyệt trở vào trong nhà, phòng bếp chẳng có người, bọn họ chắc đi làm việc cả rồi.
Cô mở tủ lạnh lấy bánh và sữa, sau đó lại lên phòng ngủ lấy tiền, rồi cô lại đi ra ngoài. Vũ Minh Nguyệt đến gần chỗ những đứa trẻ, cô đưa bánh cho bọn chúng." Các em đói có phải không? Mau cầm lấy đi!" Cô nhẹ giọng nói, tránh cho bọn trẻ hoảng sợ.
Những đứa trẻ đói meo, chúng thấy đồ ăn thì không nhịn được mà nhào đến. Số lượng không đủ, nên chúng đã tranh giành với nhau. Vũ Minh Nguyệt nhất thời không kịp chống đỡ, cô loạng choạng muốn ngã ra phía sau." Ahhh!" Cô hoảng loạn kêu lớn.
" Cẩn thận!" Một giọng nói lạ vang lên, có người đã đỡ lấy cô.
Vũ Minh Nguyệt chợt giật mình, cô vội đứng lên ngay ngắn. Lúc này cô mới nhìn thấy người đã giúp cô, là một chàng trai tóc vàng có đôi mắt màu xanh lục, có lẽ không phải người ở đây, nhưng anh ta có thể nói tiếng địa phương.
" Cảm ơn anh đã giúp tôi! Nếu không có anh chắc là tôi ngã mất rồi!" Cô luống cuống nói cảm ơn.
" Không có gì đâu! Lần sau đừng một mình tiếp xúc với lũ trẻ ở đây, bọn chúng có thể mang mầm bệnh nguy hiểm. Vả lại cô cũng không thể giúp hết được, ở nước F có rất nhiều đứa trẻ như vậy! Nền kinh tế ở đây đang suy thoái, vậy nên rất nhiều người dân ở đây đang rơi vào tình trạng đói khát như thế này!" Hắn ta đáp lời cô, không quên cho cô vài lời khuyên.
" Vậy sao? Nhưng trông chúng rất tội nghiệp! Tôi nghĩ mình có thể chia sẻ chút gì cho bọn trẻ!" Vũ Minh Nguyệt cảm thấy tội cho lũ trẻ.
" Cô đúng là một người lương thiện! Cô vẫn có thể giúp chúng, nhưng lần sau hãy đi cùng những người khác! Cô không thể làm chuyện này khi chỉ có một mình. Bọn chúng đã biết chỗ này có thức ăn rồi, vậy nên ngày mai chúng sẽ đến đây và mang theo nhiều đứa trẻ khác nữa! Cô đã gặp phiền toái rồi!" Hắn mỉm cười nói.
Vũ Minh Nguyệt có chút bất ngờ, cô không nghĩ việc tốt của mình lại trở nên như thế này. Nếu ngày mai bọn trẻ lại đến, và Lệ Tử Sâm biết là cô đi ra ngoài một mình, anh nhất định sẽ giận cô.
" Ah, không còn thời gian nghĩ nhiều nữa! Tôi phải về rồi, tạm biệt anh!" Nói đến đây cô liền sợ hãi, nếu người làm không thấy cô ở nhà, bọn họ sẽ gọi cho Lệ Tử Sâm mất. Vũ Minh Nguyệt cúi đầu nói, cô xoay người đi nhanh vào biệt thự.
Chàng trai tóc vàng nhìn theo bóng cô, chờ cô đi vào trong nhà rồi, hắn liền lộ ra gương mặt không mấy thiện cảm." Vũ Minh Nguyệt sao? Chúng ta sẽ còn gặp lại!" Hắn ta nhếch môi cười nói. Không thể ở đây lâu hơn, hắn cũng xoay người rời khỏi nơi này.
Vũ Minh Nguyệt đi vào nhà, mặt cô lấm la lấm lét, cứ như trẻ em vừa phá phách đang sợ người lớn trách tội vậy. Nhưng thật may mắn là không ai biết cô vừa ra ngoài, cô mừng rỡ thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này cô cũng không để ý đến những vết thương trên tay, là do bọn trẻ lúc nãy tranh giành đồ ăn nên cào trúng cô. Vũ Minh Nguyệt trở về phòng như chẳng có việc gì, cô vui vẻ đọc sách làm mẹ.
\_\_\_\_\_\*\*? To Be Continued ?\_\_\_\_\_
Etou~~~ Chào mọi người!
Xin lỗi mọi người vì lúc trước Ri có nói sẽ bão chap, nhưng vì một vài lý do vẫn chưa có bão được. Ri đang sắp xếp lại tình huống truyện một chút, mọi người thông cảm chờ Ri tí, có lẽ cuối tháng Ri sẽ bão nhaaa.
Đừng ai hối Ri nữa, bữa giờ một ngày chỉ ngủ được có 4 tiếng thoi hà, Ri thật sự đang bận lắm! Bạn nào không chờ được thì cũng đừng nói lời cay đắng nha. Chứ đọc cmt thấy toàn đòi bỏ truyện vì ra lâu, buồn lắm đó!~~~~
Ri còn phải đi làm, không thể ngồi ở nhà viết truyện 24/24 được.
Cuối cùng thì cảm ơn mọi người đã theo dõi nha, truyện cũng đang nằm trên top 11, vui quá chừng luôn! Ai chưa rate thì rate 5 sao cho Ri đi, yêu mọi người nhiều.❤
Hết nhìn đồng hồ treo trên tường, Vũ Minh Nguyệt lại nhìn đến cửa ra vào, nhưng Lệ Tử Sâm vẫn chẳng thấy đâu. Đôi mắt cô mờ dần, rồi cô ngủ lúc nào cũng không hay. Cứ tưởng cô sẽ có một giấc ngủ ngon lành, nhưng sự thật lại không như vậy, đêm nay cô lại gặp ác mộng.
Trong mơ cô nhìn thấy Lệ Tử Sâm bị thương, máu chảy rất nhiều, nhưng cô không biết phải làm gì giúp cho anh, cô chỉ có thể ngồi bên cạnh khóc đến tê tâm phế liệt.
" Đừng...đừng mà! Tử Sâm..." Vũ Minh Nguyệt ú ớ kêu lên, cô giật mình ngồi bật dậy thở dốc.
" Minh Nguyệt, em làm sao vậy?" Lệ Tử Sâm vừa lúc trở về phòng, anh chạy đến ôm chầm cô hỏi.
" Em gặp ác mộng! Trong mơ em thấy anh bị thương rất nặng, anh còn nói không thể tiếp tục cùng em ở bên nhau....Sau đó,..." Vũ Minh Nguyệt nói đến đây lại dừng lại, cô rúc đầu vào ngực Lệ Tử Sâm nức nở.
" Chỉ là mơ thôi, không sao đâu! Có anh ở đây rồi, em nằm xuống ngủ tiếp đi!" Lệ Tử Sâm đỡ cô xuống giường nói, anh cẩn thận lau mồ hôi ướt đẫm trên trán cô.
Vũ Minh Nguyệt có anh bên cạnh cũng không nghĩ nhiều nữa, cô yên tâm nhắm mắt ngủ một giấc dài. Nhưng lúc cô tỉnh lại, Lệ Tử Sâm đã đi làm mất rồi. Vũ Minh Nguyệt dậy rất sớm, cô ăn sáng xong, lại ra ngoài vườn dạo chơi. Khung cảnh ở biệt thự nhìn rất yên bình, không khí cũng khá là trong lành. Vũ Minh Nguyệt ngồi trên ghế mây, cô đung đưa thả hồn theo gió.
Đột nhiên cô nghe thấy giọng nói nhỏ đang xì xầm bên ngoài, cô nhìn ra cổng biệt thự, thấy bên ngoài có vài đứa trẻ nhỏ đang hướng mắt nhìn cô, bọn chúng có vẻ như đang rất đói thì phải, mặt mũi đứa nào cũng lấm lem bùn đất. Chắc là do ăn uống không đầy đủ, nên cơ thể chúng gầy còm ốm yếu.
Vũ Minh Nguyệt cảm thấy chúng rất tội nghiệp, cô lại sắp có em bé, nên cô muốn cho chúng một ít thức ăn và tiền, xem như là tích đức cho con của cô sau này. Vũ Minh Nguyệt trở vào trong nhà, phòng bếp chẳng có người, bọn họ chắc đi làm việc cả rồi.
Cô mở tủ lạnh lấy bánh và sữa, sau đó lại lên phòng ngủ lấy tiền, rồi cô lại đi ra ngoài. Vũ Minh Nguyệt đến gần chỗ những đứa trẻ, cô đưa bánh cho bọn chúng." Các em đói có phải không? Mau cầm lấy đi!" Cô nhẹ giọng nói, tránh cho bọn trẻ hoảng sợ.
Những đứa trẻ đói meo, chúng thấy đồ ăn thì không nhịn được mà nhào đến. Số lượng không đủ, nên chúng đã tranh giành với nhau. Vũ Minh Nguyệt nhất thời không kịp chống đỡ, cô loạng choạng muốn ngã ra phía sau." Ahhh!" Cô hoảng loạn kêu lớn.
" Cẩn thận!" Một giọng nói lạ vang lên, có người đã đỡ lấy cô.
Vũ Minh Nguyệt chợt giật mình, cô vội đứng lên ngay ngắn. Lúc này cô mới nhìn thấy người đã giúp cô, là một chàng trai tóc vàng có đôi mắt màu xanh lục, có lẽ không phải người ở đây, nhưng anh ta có thể nói tiếng địa phương.
" Cảm ơn anh đã giúp tôi! Nếu không có anh chắc là tôi ngã mất rồi!" Cô luống cuống nói cảm ơn.
" Không có gì đâu! Lần sau đừng một mình tiếp xúc với lũ trẻ ở đây, bọn chúng có thể mang mầm bệnh nguy hiểm. Vả lại cô cũng không thể giúp hết được, ở nước F có rất nhiều đứa trẻ như vậy! Nền kinh tế ở đây đang suy thoái, vậy nên rất nhiều người dân ở đây đang rơi vào tình trạng đói khát như thế này!" Hắn ta đáp lời cô, không quên cho cô vài lời khuyên.
" Vậy sao? Nhưng trông chúng rất tội nghiệp! Tôi nghĩ mình có thể chia sẻ chút gì cho bọn trẻ!" Vũ Minh Nguyệt cảm thấy tội cho lũ trẻ.
" Cô đúng là một người lương thiện! Cô vẫn có thể giúp chúng, nhưng lần sau hãy đi cùng những người khác! Cô không thể làm chuyện này khi chỉ có một mình. Bọn chúng đã biết chỗ này có thức ăn rồi, vậy nên ngày mai chúng sẽ đến đây và mang theo nhiều đứa trẻ khác nữa! Cô đã gặp phiền toái rồi!" Hắn mỉm cười nói.
Vũ Minh Nguyệt có chút bất ngờ, cô không nghĩ việc tốt của mình lại trở nên như thế này. Nếu ngày mai bọn trẻ lại đến, và Lệ Tử Sâm biết là cô đi ra ngoài một mình, anh nhất định sẽ giận cô.
" Ah, không còn thời gian nghĩ nhiều nữa! Tôi phải về rồi, tạm biệt anh!" Nói đến đây cô liền sợ hãi, nếu người làm không thấy cô ở nhà, bọn họ sẽ gọi cho Lệ Tử Sâm mất. Vũ Minh Nguyệt cúi đầu nói, cô xoay người đi nhanh vào biệt thự.
Chàng trai tóc vàng nhìn theo bóng cô, chờ cô đi vào trong nhà rồi, hắn liền lộ ra gương mặt không mấy thiện cảm." Vũ Minh Nguyệt sao? Chúng ta sẽ còn gặp lại!" Hắn ta nhếch môi cười nói. Không thể ở đây lâu hơn, hắn cũng xoay người rời khỏi nơi này.
Vũ Minh Nguyệt đi vào nhà, mặt cô lấm la lấm lét, cứ như trẻ em vừa phá phách đang sợ người lớn trách tội vậy. Nhưng thật may mắn là không ai biết cô vừa ra ngoài, cô mừng rỡ thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này cô cũng không để ý đến những vết thương trên tay, là do bọn trẻ lúc nãy tranh giành đồ ăn nên cào trúng cô. Vũ Minh Nguyệt trở về phòng như chẳng có việc gì, cô vui vẻ đọc sách làm mẹ.
\_\_\_\_\_\*\*? To Be Continued ?\_\_\_\_\_
Etou~~~ Chào mọi người!
Xin lỗi mọi người vì lúc trước Ri có nói sẽ bão chap, nhưng vì một vài lý do vẫn chưa có bão được. Ri đang sắp xếp lại tình huống truyện một chút, mọi người thông cảm chờ Ri tí, có lẽ cuối tháng Ri sẽ bão nhaaa.
Đừng ai hối Ri nữa, bữa giờ một ngày chỉ ngủ được có 4 tiếng thoi hà, Ri thật sự đang bận lắm! Bạn nào không chờ được thì cũng đừng nói lời cay đắng nha. Chứ đọc cmt thấy toàn đòi bỏ truyện vì ra lâu, buồn lắm đó!~~~~
Ri còn phải đi làm, không thể ngồi ở nhà viết truyện 24/24 được.
Cuối cùng thì cảm ơn mọi người đã theo dõi nha, truyện cũng đang nằm trên top 11, vui quá chừng luôn! Ai chưa rate thì rate 5 sao cho Ri đi, yêu mọi người nhiều.❤
Chương trước
Chương sau
- Chương 1:Chúng Ta Kết Hôn Đi.
- Chương 2:Hôn Lễ ?
- Chương 3:Cút Khỏi Đây Cho Tôi.
- Chương 4:Tra Nam Xứng Với Tiện Nữ.
- Chương 5:Từ Giờ Em Đã Có Anh.
- Chương 6:Tâm Linh Tương Thông.
- Chương 7:Nội Y Quyến Rũ.
- Chương 8:Cút Cho Khuất Mắt Tôi.
- Chương 9:Vả Mặt Thay Con Dâu.
- Chương 10:Muốn Ăn Em.
- Chương 11:Cho Em Thêm Thời Gian
- Chương 12:Lệ Tư Ý
- Chương 13:Bạch Ngọc Trân Bị Hủy Hoại
- Chương 14:Con Làm Mẹ Tức Chết Mà
- Chương 15:Em Muốn Đi Làm.
- Chương 16:Cùng Ăn Cơm.
- Chương 17:Anh Đến Rồi!
- Chương 18:Anh Giúp Em Lau Bọt Sữa!
- Chương 19:Vợ, Em Giận Anh Sao?
- Chương 20:Cô Ấy Cũng Rảnh Mà.
- Chương 21:Ba Mẹ Muốn Gặp Em.
- Chương 22:Tử Kỳ, Mau Ngồi Xuống!
- Chương 23:Em Không Có Quần Áo Để Thay.
- Chương 24:Để Em Giúp Anh.
- Chương 25:Đáng Yêu Chết Mất!
- Chương 26:Tra Nam Tiện Nữ Đánh Nhau.
- Chương 27:Ngu Thì Chết!
- Chương 28:Tôi Không Quay Nữa!
- Chương 29:Anh Mau Qua Đây.
- Chương 30:Bảo Bối, Em Đang Ghen?
- Chương 31:Tiểu Nguyệt, Anh Về Rồi!
- Chương 32:Anh Chỉ Muốn Ở Cạnh Em!
- Chương 33:Hôn Hôn Một Cái.
- Chương 34:Em Là Lần Đầu Tiên?
- Chương 35:Em Nếm Thử Xem!
- Chương 36:Cà Phê Ngon Thật!
- Chương 37:Thích Thì Tôi Chiều!
- Chương 38:Cô Biết Tôi Sao?
- Chương 39:Đừng Trách Tôi!
- Chương 40:Im Miệng Lại Cho Tôi!
- Chương 41:Không Ai Có Thể Cướp Anh Khỏi Em.
- Chương 42:Cô Ấy Đâu Rồi?
- Chương 43:Mau Chặn Anh Ta Lại.
- Chương 44:Đừng Bỏ Em Lại!
- Chương 45:Là Anh Vô Dụng.
- Chương 46:Em Rất Sợ!
- Chương 47:Kích Thích.
- Chương 48:Được Cứu.
- Chương 49:Mang Về Làm Quà Cho Tử Kỳ.
- Chương 50:Tôi Sẽ Từ Từ Tính Sổ Với Cô.
- Chương 51:Tôi Thấy Vẫn Còn Nhẹ Lắm.
- Chương 52:Mặc Lâm.
- Chương 53:Tôi Là Người Đàn Ông Của Cô Ấy.
- Chương 54:Dằn Mặt Tình Địch.
- Chương 55:Anh Đừng Kết Hôn.
- Chương 56:Em Đừng Có Hối Hận.
- Chương 57:Thật Sự Xin Lỗi Em.
- Chương 58:Sự Thật Về Ngôn Ân Ly.
- Chương 59:Anh Cứ Vui Vẻ Kết Hôn Đi.
- Chương 60:Em Không Về.
- Chương 61:Tôi Cũng Đang Muốn Tìm Cô Ta Đây.
- Chương 62:Tôi Sẽ Không Tha Cho Cô Đâu.
- Chương 63:Em Có Hạnh Phúc Không?
- Chương 64:Rất Hạnh Phúc!
- Chương 65:Hiểu Lầm.
- Chương 66:Trốn Tránh.
- Chương 67:Anh Về Rồi.
- Chương 68:Đừng Nói Nữa, Anh Tin Em.
- Chương 69:Ông Ta Đến Đây Làm Gì?
- Chương 70:Cầu Xin.
- Chương 71:Không Ổn.
- Chương 72:Cứ Yên Tâm.
- Chương 73:Đừng Có Chọc Giận Tôi.
- Chương 74:Coi Như Là Tiền Phúng Điếu.
- Chương 75:Thật Vô Vị.
- Chương 76:Đến Giờ Rồi.
- Chương 77:Không Dám!
- Chương 78:Em Phải Chờ Bao Lâu.
- Chương 79:Mộc Tú Linh Biết Được Sự Thật.
- Chương 80:Thiếu Phu Nhân Có Tin Vui Rồi.
- Chương 81:Chúng Ta Sắp Làm Ba Mẹ.
- Chương 82:Tôi Là Ai?
- Chương 83:Tôi Đã Về Rồi.
- Chương 84:Cô Ấy Là Ai Vậy?
- Chương 85:Tử Kỳ Tức Giận.
- Chương 86:Bảo Bảo Sau Này Cùng Anh Bảo Vệ Em.
- Chương 87:Trúng Kế.
- Chương 88:Tôi Có Chỗ Nào Thua Ngôn Ân Ly.
- Chương 89:Tai Nạn Xe.
- Chương 90:Chiếc Xe Đó Nhắm Vào Em.
- Chương 91:Anh Sẽ Bên Cạnh Em.
- Chương 92:Cô Ta Còn Không Đủ Tư Cách Đứng Trước Mặt Anh.
- Chương 93:Có Gì Để Giải Thích Không?
- Chương 94:Anh Không Ngại.
- Chương 95:Tối Nay Ra Ngoài Ngủ.
- Chương 96:Người Đàn Ông Lạ Mặt.
- Chương 97:Tôi Cho Cô Rửa Sạch Miệng Rồi Nói Lại Đó.
- Chương 98:Em Không Được Đến Đây Sao?
- Chương 99:Em Thấy Cô Ta Đẹp Sao?
- Chương 100:Tử Sâm, Em Đau...
- Chương 101:Em Sẽ Cố Gắng.
- Chương 102:Chuẩn Bị Tiền Cho Tôi Đi.
- Chương 103:Anh Đoán Thử Đi.
- Chương 104:Cô Ấy Rất Mạnh Mẽ.
- Chương 105:Shinigami.
- Chương 106:Vương Kỳ Khôn.
- Chương 107:Đừng Lo Lắng.
- Chương 108:Em Có Đẹp Không?
- Chương 109:Bị Bắt Đi.
- Chương 110:Rơi Xuống Vực.
- Chương 111:Ngồi Xe Lăn Cả Đời.
- Chương 112:Buông Tay Đi.
- Chương 113:Nước Ối Vỡ Rồi.
- Chương 114:Thông Báo.
- Chương 115:Chương 114: Trở Về Nước Z.
- Chương 116:Chương 115: Để Xem Ông Ấy Muốn Nói Gì.
- Chương 117:Chương 116: Sự Thật Về Lệ Tư Ý.
- Chương 118:Chương 117: Tại Sao Lại Bắt Lệ Tư Ý?
- Chương 119:Chương 118: Con Trai Tôi Ở Đâu?
- Chương 120:Chương 119: Trừ Khử Hết.
- Chương 121:Chương 120: Tội Của Bà Là Lớn Nhất!
- Chương 122:Chương 121: Để Xem Ai Là Kẻ Phải Chết!
- Chương 123:Chương 122: Không Tha Cho Cô Ta.
- Chương 124:Chương 123: Cô Biết Sợ Sao?
- Chương 125:Chương 124: Anh Đã Mang Cô Ta Đi Đâu?
- Chương 126:Chương 125: Sống Dở Chết Dở.
- Chương 127:Chương 126: Anh Lại Làm Loạn Rồi.
- Chương 128:Chương 127: Anh Biết Em Cũng Không Cố Ý.
- Chương 129:Chương 128: Con Chuột Bẩn Thỉu.
- Chương 130:Chương 129: Em Sẽ Tha Thứ Cho Anh Chứ?
- Chương 131:Chương 130: Tin Tức Bị Phát Tán.
- Chương 132:Chương 131: Cầu Xin.
- Chương 133:Chương 132: Sự Thật Được Che Giấu.
- Chương 134:Chương 133: Trả Lời Em Đi.
- Chương 135:Chương 134: Tôi Muốn Ly Hôn.
- Chương 136:Chương 135: Rời Khỏi Lệ Gia.
- Chương 137:Chương 136: Giông Bão Bủa Vây.
- Chương 138:Chương 137: Bệnh Lại Tái Phát.
- Chương 139:Chương 138: Anh Đồng Ý Ly Hôn.
- Chương 140:Chương 139: Con Muốn Bên Cạnh Anh Ấy.
- Chương 141:Chương 140: Chuyện Gì Vậy?
- Chương 142:Chương 141: Chạy Trời Không Khỏi Nắng.
- Chương 143:Chương 142: Anh Không Cố Ý.
- Chương 144:Chương 143: Đến Lúc Rồi.
- Chương 145:Bị Hãm Hại.
- Chương 146:Thật Mong Chờ.
- Chương 147:Vợ Tôi Phạm Tội Gì?
- Chương 148:Anh Có Khác Gì Lệ Tư Ý.
- Chương 149:Tôi Đến Báo Án.
- Chương 150:Lưu Gia Đều Là Một Lũ Khốn Nạn.
- Chương 151:Lòng Người Lạnh Thì Phải Làm Sao Đây?
- Chương 152:Kết Cục Của Tra Nam Tiện Nữ.
- Chương 153:Kết Cục Của Tra Nam Tiện Nữ 2.
- Chương 154:Chúc Mừng Năm Mới [END]
- Chương 155: Ngoại Truyện: Kẻ Chủ Mưu.
- bình luận