Hôn Nhân Chắp Vá! Cục Cưng Bảo Bối Của Tổng Tài - Chương 87:Trúng Kế.

Hôn Nhân Chắp Vá! Cục Cưng Bảo Bối Của Tổng Tài Chương 87:Trúng Kế.
Lệ Tư Ý những ngày này vẫn không ngừng tìm cách hãm hại Vũ Minh Nguyệt. Hôm nay cô ta lại muốn giở trò, buổi sáng chờ Lệ Tử Sâm đi làm rồi, cô ta liền đến phòng của anh.

" Chị dâu, chị đang làm gì vậy?" Cô ta mỉm cười hỏi Vũ Minh Nguyệt.

" Chị đang xem sách hướng dẫn làm mẹ thôi! Em có chuyện gì tìm chị sao?" Cô nhẹ nhàng đặt quyển sách xuống bên cạnh, rồi nở nụ cười với cô ta hỏi.

Nghe đến "Hướng dẫn làm mẹ", Lệ Tư Ý ánh mắt như muốn ăn tươi cô, nhưng cô ta vẫn cố gắng nở nụ cười thân thiện." Tiện nhân, muốn khoe khoang cho ai xem! Mày cứ chờ đó, cả mày và thứ dã chủng trong bụng đều sẽ biến mất khỏi thế giới này!" Trong lòng cô ta không ngừng nguyền rủa hai mẹ con Vũ Minh Nguyệt.

" Em về nước đã lâu rồi vẫn chưa có ra ngoài mua sắm! Cho nên hôm nay muốn rủ chị đến trung tâm thương mại, chị đi cùng em có được không?" Lệ Tư Ý ngồi xuống bên cạnh hỏi.

Vũ Minh Nguyệt hơi e ngại, cô thật không muốn đi chút nào, bởi vì cô đang thấy không khỏe, và cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều với Lệ Tư Ý." Bây giờ chị hơi khó chịu, nên chắc là không cùng em đi được rồi! Để hôm khác nhé!" Cô nhanh chóng từ chối.

Lệ Tư Ý nghe đến đây sắc mặt trầm xuống, xem ra lần này cô ta không ra tay được rồi." Nếu chị mệt thì cứ nghĩ ngơi đi, em ra ngoài trước đây!" Cô ta gượng gạo nói, rồi mới đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa, cô ta đã nở một nụ cười đầy quỷ dị" Để xem, mày trốn được bao lâu!" Nói rồi cô ta trở về phòng của mình.

Mới đó mà đã đến cuối tuần, Ngôn Kiến Hào hôm nay phải đến Mộc Gia, để dùng cơm với người lớn trong nhà. Mộc Tú Linh buổi sáng đã gọi điện thoại inh ỏi, làm cho hắn rất không vui. Ngôn Kiến Hào nhanh chóng sắp xếp công việc, buổi chiều hắn đến thẳng Mộc Gia.

Xe chỉ vừa chạy đến cửa, đã thấy Mộc Tú Linh hớn hở chạy ra chào đón. Cô ta hôm nay mặc một bộ váy màu đỏ, với cổ áo khoét sâu, nhìn vào đã biết là có ý đồ." Kiến Hào, anh đến rồi! Ba mẹ em đã chờ anh từ sáng đến giờ!"Cô ta cất giọng nhão nhoét nói.

" Vì có chút chuyện cần xử lý nên tôi đến trễ!" Mà Ngôn Kiến Hào đối với cô ta vẫn lạnh lùng, hắn nhàn nhạt trả lời.

" Không sao mà, chúng ta vào nhà thôi!" Cô ta õng ẹo ôm lấy cánh tay của hắn đáp.

Hai người cùng nhau vào trong, sau khi nói chuyện chào hỏi với trưởng bối Mộc Gia, thì mọi người lại cùng nhau ăn cơm. Bọn họ rất hài lòng với Ngôn Kiến Hào, bởi vì hắn mới tiếp quản cơ ngơi của Ngôn Gia không bao lâu, nhưng đã đem về không biết bao nhiêu lợi nhuận, giúp Ngôn Gia giành lại vị thế của mình trên giới hắc đạo. Một người có tài như thế, bọn họ dĩ nhiên muốn có được.

" Kiến Hào, con ăn nhiều một chút! Chúng ta sắp làm người nhà rồi, không cần phải ngại!" Ngô Ngọc Liên, mẹ của Mộc Tú Linh lên tiếng, bà ấy liên tục gắp thức ăn cho hắn.

" Cảm ơn bác gái! Bác cũng ăn đi ạ!" Ngôn Kiến Hào lịch sự nói.

" Hahaha! Cái thằng nhóc này, bây giờ còn kêu bác gái gì nữa! Mau gọi là mẹ đi, tập cho quen dần! Dẫu sao hai đứa cũng sắp kết hôn rồi, chúng ta sẽ nhanh trở thành người nhà thôi!" Mộc Viên Trạch phá lên cười nói, ông ta là ba của Mộc Tú Linh, người đang giữ trí cao nhất của Mộc Gia.

Nhìn bọn họ vui vẻ như vậy, Ngôn Kiến Hào lại càng không vui. Hắn đang suy nghĩ đến Ngôn Ân Ly, bây giờ hắn không ở bên cạnh, không biết cô có ăn uống đầy đủ hay không. Hắn muốn nhanh chóng dùng cơm xong, để ghé qua căn hộ của cô xem thử.

Mà mọi biểu cảm trên mặt hắn đều được Mộc Tú Linh để ý, cô ta biết trong lòng hắn đang nghĩ đến ai. Nhưng sẽ nhanh thôi, cô ta sẽ đá Ngôn Ân Ly ra khỏi cuộc đời hắn. Nghĩ đến kế hoạch hôm nay, cô ta mỉm cười đắc ý.

Bữa cơm tối cũng nhanh chóng ăn xong, Ngôn Kiến Hào đang cố tìm lý do để về sớm, thì đã bị Mộc Tú Linh ngăn cản." Kiến Hào, lâu lâu anh mới đến nhà em một lần, anh ở lại thêm một chút đi!" Cô ta mè nheo nói.

Ngôn Kiến Hào nhìn cô ta mà cảm thấy buồn nôn, người đã lớn rồi, lại còn nhõng nhẽo như một đứa con nít. Trong lòng hắn chỉ có Ngôn Ân Ly được phép làm nũng, hắn chỉ có thể tiếp nhận một mình cô.

Nhưng trong nhà nhiều người lớn đang nhìn như vậy, Ngôn Kiến Hào đành chiều theo ý của cô ta, hắn quyết định ở lại thêm chút nữa. Hắn ngồi xuống ghế sô pha, và bắt đầu nghe bọn họ luyên thuyên, kể mọi thứ trên trời dưới đất.

Một lúc sau đó, Ngôn Kiến Hào cảm thấy người mình nóng ran, hắn chưa bao giờ trải qua cảm giác như thế này cả. Hắn cầm lấy cốc nước trên bàn uống cạn, nhưng hình như càng uống nước, cơ thể hắn lại càng nóng. Ngôn Kiến Hào mặt đỏ ửng, hắn bắt đầu cảm thấy nặng nề.

Mộc Tú Linh thấy hắn bắt đầu ngấm thuốc, cô ta liền lên tiếng." Ba mẹ, Kiến Hào dường như không khỏe, con đưa anh ấy lên phòng nghỉ ngơi một chút!"

" Thằng nhóc này vậy mà yếu thật, mới có vài ly mà đã khó chịu rồi!" Mộc Viên Trạch lắc đầu châm chọc hắn.Nói đến đây, Mộc Tú Linh đứng lên, cô ta đỡ Ngôn Kiến Hào về phòng ngủ của mình.

\_\_\_\_\_**? To Be Continued ?**\_\_\_\_\_

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận