Hôn Nhân Chắp Vá! Cục Cưng Bảo Bối Của Tổng Tài - Chương 45:Là Anh Vô Dụng.
Chương trước- Chương 1:Chúng Ta Kết Hôn Đi.
- Chương 2:Hôn Lễ ?
- Chương 3:Cút Khỏi Đây Cho Tôi.
- Chương 4:Tra Nam Xứng Với Tiện Nữ.
- Chương 5:Từ Giờ Em Đã Có Anh.
- Chương 6:Tâm Linh Tương Thông.
- Chương 7:Nội Y Quyến Rũ.
- Chương 8:Cút Cho Khuất Mắt Tôi.
- Chương 9:Vả Mặt Thay Con Dâu.
- Chương 10:Muốn Ăn Em.
- Chương 11:Cho Em Thêm Thời Gian
- Chương 12:Lệ Tư Ý
- Chương 13:Bạch Ngọc Trân Bị Hủy Hoại
- Chương 14:Con Làm Mẹ Tức Chết Mà
- Chương 15:Em Muốn Đi Làm.
- Chương 16:Cùng Ăn Cơm.
- Chương 17:Anh Đến Rồi!
- Chương 18:Anh Giúp Em Lau Bọt Sữa!
- Chương 19:Vợ, Em Giận Anh Sao?
- Chương 20:Cô Ấy Cũng Rảnh Mà.
- Chương 21:Ba Mẹ Muốn Gặp Em.
- Chương 22:Tử Kỳ, Mau Ngồi Xuống!
- Chương 23:Em Không Có Quần Áo Để Thay.
- Chương 24:Để Em Giúp Anh.
- Chương 25:Đáng Yêu Chết Mất!
- Chương 26:Tra Nam Tiện Nữ Đánh Nhau.
- Chương 27:Ngu Thì Chết!
- Chương 28:Tôi Không Quay Nữa!
- Chương 29:Anh Mau Qua Đây.
- Chương 30:Bảo Bối, Em Đang Ghen?
- Chương 31:Tiểu Nguyệt, Anh Về Rồi!
- Chương 32:Anh Chỉ Muốn Ở Cạnh Em!
- Chương 33:Hôn Hôn Một Cái.
- Chương 34:Em Là Lần Đầu Tiên?
- Chương 35:Em Nếm Thử Xem!
- Chương 36:Cà Phê Ngon Thật!
- Chương 37:Thích Thì Tôi Chiều!
- Chương 38:Cô Biết Tôi Sao?
- Chương 39:Đừng Trách Tôi!
- Chương 40:Im Miệng Lại Cho Tôi!
- Chương 41:Không Ai Có Thể Cướp Anh Khỏi Em.
- Chương 42:Cô Ấy Đâu Rồi?
- Chương 43:Mau Chặn Anh Ta Lại.
- Chương 44:Đừng Bỏ Em Lại!
- Chương 45:Là Anh Vô Dụng.
- Chương 46:Em Rất Sợ!
- Chương 47:Kích Thích.
- Chương 48:Được Cứu.
- Chương 49:Mang Về Làm Quà Cho Tử Kỳ.
- Chương 50:Tôi Sẽ Từ Từ Tính Sổ Với Cô.
- Chương 51:Tôi Thấy Vẫn Còn Nhẹ Lắm.
- Chương 52:Mặc Lâm.
- Chương 53:Tôi Là Người Đàn Ông Của Cô Ấy.
- Chương 54:Dằn Mặt Tình Địch.
- Chương 55:Anh Đừng Kết Hôn.
- Chương 56:Em Đừng Có Hối Hận.
- Chương 57:Thật Sự Xin Lỗi Em.
- Chương 58:Sự Thật Về Ngôn Ân Ly.
- Chương 59:Anh Cứ Vui Vẻ Kết Hôn Đi.
- Chương 60:Em Không Về.
- Chương 61:Tôi Cũng Đang Muốn Tìm Cô Ta Đây.
- Chương 62:Tôi Sẽ Không Tha Cho Cô Đâu.
- Chương 63:Em Có Hạnh Phúc Không?
- Chương 64:Rất Hạnh Phúc!
- Chương 65:Hiểu Lầm.
- Chương 66:Trốn Tránh.
- Chương 67:Anh Về Rồi.
- Chương 68:Đừng Nói Nữa, Anh Tin Em.
- Chương 69:Ông Ta Đến Đây Làm Gì?
- Chương 70:Cầu Xin.
- Chương 71:Không Ổn.
- Chương 72:Cứ Yên Tâm.
- Chương 73:Đừng Có Chọc Giận Tôi.
- Chương 74:Coi Như Là Tiền Phúng Điếu.
- Chương 75:Thật Vô Vị.
- Chương 76:Đến Giờ Rồi.
- Chương 77:Không Dám!
- Chương 78:Em Phải Chờ Bao Lâu.
- Chương 79:Mộc Tú Linh Biết Được Sự Thật.
- Chương 80:Thiếu Phu Nhân Có Tin Vui Rồi.
- Chương 81:Chúng Ta Sắp Làm Ba Mẹ.
- Chương 82:Tôi Là Ai?
- Chương 83:Tôi Đã Về Rồi.
- Chương 84:Cô Ấy Là Ai Vậy?
- Chương 85:Tử Kỳ Tức Giận.
- Chương 86:Bảo Bảo Sau Này Cùng Anh Bảo Vệ Em.
- Chương 87:Trúng Kế.
- Chương 88:Tôi Có Chỗ Nào Thua Ngôn Ân Ly.
- Chương 89:Tai Nạn Xe.
- Chương 90:Chiếc Xe Đó Nhắm Vào Em.
- Chương 91:Anh Sẽ Bên Cạnh Em.
- Chương 92:Cô Ta Còn Không Đủ Tư Cách Đứng Trước Mặt Anh.
- Chương 93:Có Gì Để Giải Thích Không?
- Chương 94:Anh Không Ngại.
- Chương 95:Tối Nay Ra Ngoài Ngủ.
- Chương 96:Người Đàn Ông Lạ Mặt.
- Chương 97:Tôi Cho Cô Rửa Sạch Miệng Rồi Nói Lại Đó.
- Chương 98:Em Không Được Đến Đây Sao?
- Chương 99:Em Thấy Cô Ta Đẹp Sao?
- Chương 100:Tử Sâm, Em Đau...
- Chương 101:Em Sẽ Cố Gắng.
- Chương 102:Chuẩn Bị Tiền Cho Tôi Đi.
- Chương 103:Anh Đoán Thử Đi.
- Chương 104:Cô Ấy Rất Mạnh Mẽ.
- Chương 105:Shinigami.
- Chương 106:Vương Kỳ Khôn.
- Chương 107:Đừng Lo Lắng.
- Chương 108:Em Có Đẹp Không?
- Chương 109:Bị Bắt Đi.
- Chương 110:Rơi Xuống Vực.
- Chương 111:Ngồi Xe Lăn Cả Đời.
- Chương 112:Buông Tay Đi.
- Chương 113:Nước Ối Vỡ Rồi.
- Chương 114:Thông Báo.
- Chương 115:Chương 114: Trở Về Nước Z.
- Chương 116:Chương 115: Để Xem Ông Ấy Muốn Nói Gì.
- Chương 117:Chương 116: Sự Thật Về Lệ Tư Ý.
- Chương 118:Chương 117: Tại Sao Lại Bắt Lệ Tư Ý?
- Chương 119:Chương 118: Con Trai Tôi Ở Đâu?
- Chương 120:Chương 119: Trừ Khử Hết.
- Chương 121:Chương 120: Tội Của Bà Là Lớn Nhất!
- Chương 122:Chương 121: Để Xem Ai Là Kẻ Phải Chết!
- Chương 123:Chương 122: Không Tha Cho Cô Ta.
- Chương 124:Chương 123: Cô Biết Sợ Sao?
- Chương 125:Chương 124: Anh Đã Mang Cô Ta Đi Đâu?
- Chương 126:Chương 125: Sống Dở Chết Dở.
- Chương 127:Chương 126: Anh Lại Làm Loạn Rồi.
- Chương 128:Chương 127: Anh Biết Em Cũng Không Cố Ý.
- Chương 129:Chương 128: Con Chuột Bẩn Thỉu.
- Chương 130:Chương 129: Em Sẽ Tha Thứ Cho Anh Chứ?
- Chương 131:Chương 130: Tin Tức Bị Phát Tán.
- Chương 132:Chương 131: Cầu Xin.
- Chương 133:Chương 132: Sự Thật Được Che Giấu.
- Chương 134:Chương 133: Trả Lời Em Đi.
- Chương 135:Chương 134: Tôi Muốn Ly Hôn.
- Chương 136:Chương 135: Rời Khỏi Lệ Gia.
- Chương 137:Chương 136: Giông Bão Bủa Vây.
- Chương 138:Chương 137: Bệnh Lại Tái Phát.
- Chương 139:Chương 138: Anh Đồng Ý Ly Hôn.
- Chương 140:Chương 139: Con Muốn Bên Cạnh Anh Ấy.
- Chương 141:Chương 140: Chuyện Gì Vậy?
- Chương 142:Chương 141: Chạy Trời Không Khỏi Nắng.
- Chương 143:Chương 142: Anh Không Cố Ý.
- Chương 144:Chương 143: Đến Lúc Rồi.
- Chương 145:Bị Hãm Hại.
- Chương 146:Thật Mong Chờ.
- Chương 147:Vợ Tôi Phạm Tội Gì?
- Chương 148:Anh Có Khác Gì Lệ Tư Ý.
- Chương 149:Tôi Đến Báo Án.
- Chương 150:Lưu Gia Đều Là Một Lũ Khốn Nạn.
- Chương 151:Lòng Người Lạnh Thì Phải Làm Sao Đây?
- Chương 152:Kết Cục Của Tra Nam Tiện Nữ.
- Chương 153:Kết Cục Của Tra Nam Tiện Nữ 2.
- Chương 154:Chúc Mừng Năm Mới [END]
- Chương 155: Ngoại Truyện: Kẻ Chủ Mưu.
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Hôn Nhân Chắp Vá! Cục Cưng Bảo Bối Của Tổng Tài
Chương 45:Là Anh Vô Dụng.
Vũ Minh Nguyệt như mất hết hi vọng vậy, Lệ Tử Sâm không nhìn thấy cô, cô còn cách nào để thoát khỏi đây được.
" Tử Sâm,..." Giọng nói của cô đứt quãng, Vũ Minh Nguyệt dần mất đi ý thức.
Lúc này, phía trên Vũ Minh Nguyệt tuyết lại tiếp tục đổ xuống.
" Ầm! Ầm!" Âm thanh lớn vang lên, thật may khi tuyết lớn không đổ lên người Vũ Minh Nguyệt.
Âm thanh lớn này lại khiến Lệ Tử Sâm chú ý, anh xoay đầu lại quan sát. Trước mặt anh chỉ là một đống tuyết trắng xóa, nhưng không hiểu điều gì thôi thúc anh, hai chân không tự chủ mà đi ngược lại. Càng đến gần, tim anh lại càng đập nhanh hơn.
Anh dừng chân lại, bắt đầu đảo mắt nhìn một vòng, ánh mắt anh chợt dừng lại trước đống tuyết nhô lên bên dưới một thân cây to. Hai chân anh bắt đầu di chuyển nhanh hơn, anh cảm nhận được Vũ Minh Nguyệt đang ở bên dưới.
" Minh Nguyệt!" Quả thật không sai, bên dưới lớp tuyết là cơ thể run rẩy của Vũ Minh Nguyệt. Lệ Tử Sâm mừng rỡ kêu lên, anh dùng tay cẩn thận cào hết tuyết phủ trên người cô xuống, lại nhanh chóng đẩy thân cây lớn kia sang một bên.
" Minh Nguyệt, em không sao chứ? Anh ở đây rồi!" Lệ Tử Sâm ngồi bệt xuống tuyết, anh đỡ Vũ Minh Nguyệt vào lòng mình, hai tay nắm lấy tay cô thổi hơi ấm vào. Anh đang cố ủ ấm cho cô, bởi cơ thể Vũ Minh Nguyệt đã lạnh toát.
" Lạnh...thật lạnh!" Vũ Minh Nguyệt rên khẽ khẽ, cô mệt đến mức không thể nói nổi. Cô liên tục co rút vào người Lệ Tử Sâm tìm kiếm hơi ấm.
" Em lạnh lắm sao? Cố gắng lên một chút, sẽ ổn thôi!" Lệ Tử Sâm nói, anh đưa tay cởi áo khoác và khăn choàng của mình ra, bọc lấy Vũ Minh Nguyệt.
Bão đã đến gần hơn, tuyết rơi mù mịt lối đi. Lệ Tử Sâm để Vũ Minh Nguyệt trên lưng mình, anh cõng cô bước về phía trước. Thật khó đi lại trong thời tiết khắc nghiệt như thế này, nhưng bước chân của Lệ Tử Sâm chưa hề chững lại.
" Tử Sâm...em mệt quá...lạnh...đau..." Vũ Minh Nguyệt nằm trên lưng anh kêu lên, giọng mũi của cô chỉ đủ anh nghe thấy. Lệ Tử Sâm trong lòng đau đớn, nếu như anh không tìm thấy nơi nào để tránh bão, thì Vũ Minh Nguyệt và anh đều sẽ chôn thân ở đây.
" Minh Nguyệt, em cố gắng một chút! Anh nhất định sẽ không để em xảy ra chuyện gì, nhất định là như vậy!" Anh đau lòng nói, nhưng Vũ Minh Nguyệt làm sao nghe thấy.
Hai mắt cô nhắm nghiền, nhưng đôi lông mày lại nhíu chặt vì đau đớn, vết thương trên chân cô không nhẹ.
Bất ngờ gió xoáy nổi lên, nó khiến tầm nhìn của Lệ Tử Sâm bị che lại, trước mắt anh chỉ có lốc xoáy trắng xóa. Lệ Tử Sâm lại trượt chân một lần nữa, lần này con dốc có lẽ nguy hiểm hơn. Mặc dù như vậy, hai tay anh vẫn ôm chặt Vũ Minh Nguyệt không buông.
" Khốn kiếp!" Lệ Tử Sâm tức giận mắng. Hai người lăn đều trên tuyết, cho đến khi lưng của Lệ Tử Sâm đập mạnh vào một gốc cây to. Cơn đau khiến anh thở không thông, nén lại cơn đau, anh nhìn đến Vũ Minh Nguyệt ngay bên cạnh. Mặt cô càng lúc càng trắng bệch, gương mặt không ngừng nhăn nhó vì đau.
" Bảo bối, xin lỗi em! Là anh vô dụng!" Lệ Tử Sâm ôm cô vào lòng nói, cô đau một thì anh đau đến một trăm.
Cây xanh bởi vì bão tuyết, mà không ngừng ngã xuống. Lệ Tử Sâm đưa mắt nhìn xung quanh, anh đang cố tìm kiếm một nơi an toàn để hai người tránh bão. Tưởng chừng như tuyệt vọng, thì anh lại nhìn thấy một ngôi nhà gỗ ở đằng xa.
" Minh Nguyệt, em phải cố gắng lên!" Anh nói. Rồi anh dùng hết sức lực còn lại, ôm Vũ Minh Nguyệt đứng lên, bước từng bước chậm rãi về phía ngôi nhà kia.
Ngôi nhà không ở quá xa, nhưng nó cũng không phải là gần. Bão liên tục quật ngã Lệ Tử Sâm, nhưng anh kiên cường hơn bao giờ hết. Khó khăn chật vật, nhưng cuối cùng anh cũng đưa Vũ Minh Nguyệt đến nơi.
" Minh Nguyệt, em ngồi đây một chút đi!" Anh đặt cô ngồi tựa lưng vào vách tường, rồi bắt đầu đi kiểm tra ngôi nhà một chút. Cửa nhà bị khóa lại rồi, Lệ Tử Sâm phải dùng hết sức phá cửa, may mắn cho anh cánh cửa cuối cùng cũng bung ra.
Bên trong chỉ có một chút đồ vật mà thôi, ngoài ra không có gì có thể ăn được, ngay cả nước uống cũng không. Dù vậy thì ở đây cũng tốt hơn là ở ngoài kia. Lệ Tử Sâm đi về chỗ Vũ Minh Nguyệt, anh bế cô đem vào trong nhà.
Bên trong có một tấm chăn mỏng, Lệ Tử Sâm trải nó xuống dưới sàn nhà, anh đặt Vũ Minh Nguyệt nằm lên đó. Thật may bên trong có một hộp diêm cũ và lò sưởi, Lệ Tử Sâm đốt một đống lửa lớn, hơi ấm dần lan tỏa, xua đi không khí lạnh bên trong.
" Minh Nguyệt, ổn rồi!" Anh đến bên cạnh cô nói, gương mặt đã không còn căng thẳng như lúc nãy.
" Nước...nước..." Vũ Minh Nguyệt khát khô cả họng, cô yếu ớt kêu lên, đôi môi đã dần bong tróc.
Lệ Tử Sâm lại bắt đầu loay hoay tìm kiếm, nhưng trong nhà thật sự không hề có nước. Lệ Tử Sâm tự cười giễu cợt chính mình, với một người giàu có nhất nước Z như anh, bây giờ lại không thể kiếm cho vợ được một ít nước. Tiền của anh nhiều để làm gì cơ chứ?
Trong đầu Lệ Tử Sâm chợt lóe lên một ý nghĩ, anh lấy cái cốc nhỏ đặt trên chiếc bàn cũ kỹ và đi nhanh ra ngoài.
\_\_\_\_\_\_?To be continued?\_\_\_\_\_\_
" Tử Sâm,..." Giọng nói của cô đứt quãng, Vũ Minh Nguyệt dần mất đi ý thức.
Lúc này, phía trên Vũ Minh Nguyệt tuyết lại tiếp tục đổ xuống.
" Ầm! Ầm!" Âm thanh lớn vang lên, thật may khi tuyết lớn không đổ lên người Vũ Minh Nguyệt.
Âm thanh lớn này lại khiến Lệ Tử Sâm chú ý, anh xoay đầu lại quan sát. Trước mặt anh chỉ là một đống tuyết trắng xóa, nhưng không hiểu điều gì thôi thúc anh, hai chân không tự chủ mà đi ngược lại. Càng đến gần, tim anh lại càng đập nhanh hơn.
Anh dừng chân lại, bắt đầu đảo mắt nhìn một vòng, ánh mắt anh chợt dừng lại trước đống tuyết nhô lên bên dưới một thân cây to. Hai chân anh bắt đầu di chuyển nhanh hơn, anh cảm nhận được Vũ Minh Nguyệt đang ở bên dưới.
" Minh Nguyệt!" Quả thật không sai, bên dưới lớp tuyết là cơ thể run rẩy của Vũ Minh Nguyệt. Lệ Tử Sâm mừng rỡ kêu lên, anh dùng tay cẩn thận cào hết tuyết phủ trên người cô xuống, lại nhanh chóng đẩy thân cây lớn kia sang một bên.
" Minh Nguyệt, em không sao chứ? Anh ở đây rồi!" Lệ Tử Sâm ngồi bệt xuống tuyết, anh đỡ Vũ Minh Nguyệt vào lòng mình, hai tay nắm lấy tay cô thổi hơi ấm vào. Anh đang cố ủ ấm cho cô, bởi cơ thể Vũ Minh Nguyệt đã lạnh toát.
" Lạnh...thật lạnh!" Vũ Minh Nguyệt rên khẽ khẽ, cô mệt đến mức không thể nói nổi. Cô liên tục co rút vào người Lệ Tử Sâm tìm kiếm hơi ấm.
" Em lạnh lắm sao? Cố gắng lên một chút, sẽ ổn thôi!" Lệ Tử Sâm nói, anh đưa tay cởi áo khoác và khăn choàng của mình ra, bọc lấy Vũ Minh Nguyệt.
Bão đã đến gần hơn, tuyết rơi mù mịt lối đi. Lệ Tử Sâm để Vũ Minh Nguyệt trên lưng mình, anh cõng cô bước về phía trước. Thật khó đi lại trong thời tiết khắc nghiệt như thế này, nhưng bước chân của Lệ Tử Sâm chưa hề chững lại.
" Tử Sâm...em mệt quá...lạnh...đau..." Vũ Minh Nguyệt nằm trên lưng anh kêu lên, giọng mũi của cô chỉ đủ anh nghe thấy. Lệ Tử Sâm trong lòng đau đớn, nếu như anh không tìm thấy nơi nào để tránh bão, thì Vũ Minh Nguyệt và anh đều sẽ chôn thân ở đây.
" Minh Nguyệt, em cố gắng một chút! Anh nhất định sẽ không để em xảy ra chuyện gì, nhất định là như vậy!" Anh đau lòng nói, nhưng Vũ Minh Nguyệt làm sao nghe thấy.
Hai mắt cô nhắm nghiền, nhưng đôi lông mày lại nhíu chặt vì đau đớn, vết thương trên chân cô không nhẹ.
Bất ngờ gió xoáy nổi lên, nó khiến tầm nhìn của Lệ Tử Sâm bị che lại, trước mắt anh chỉ có lốc xoáy trắng xóa. Lệ Tử Sâm lại trượt chân một lần nữa, lần này con dốc có lẽ nguy hiểm hơn. Mặc dù như vậy, hai tay anh vẫn ôm chặt Vũ Minh Nguyệt không buông.
" Khốn kiếp!" Lệ Tử Sâm tức giận mắng. Hai người lăn đều trên tuyết, cho đến khi lưng của Lệ Tử Sâm đập mạnh vào một gốc cây to. Cơn đau khiến anh thở không thông, nén lại cơn đau, anh nhìn đến Vũ Minh Nguyệt ngay bên cạnh. Mặt cô càng lúc càng trắng bệch, gương mặt không ngừng nhăn nhó vì đau.
" Bảo bối, xin lỗi em! Là anh vô dụng!" Lệ Tử Sâm ôm cô vào lòng nói, cô đau một thì anh đau đến một trăm.
Cây xanh bởi vì bão tuyết, mà không ngừng ngã xuống. Lệ Tử Sâm đưa mắt nhìn xung quanh, anh đang cố tìm kiếm một nơi an toàn để hai người tránh bão. Tưởng chừng như tuyệt vọng, thì anh lại nhìn thấy một ngôi nhà gỗ ở đằng xa.
" Minh Nguyệt, em phải cố gắng lên!" Anh nói. Rồi anh dùng hết sức lực còn lại, ôm Vũ Minh Nguyệt đứng lên, bước từng bước chậm rãi về phía ngôi nhà kia.
Ngôi nhà không ở quá xa, nhưng nó cũng không phải là gần. Bão liên tục quật ngã Lệ Tử Sâm, nhưng anh kiên cường hơn bao giờ hết. Khó khăn chật vật, nhưng cuối cùng anh cũng đưa Vũ Minh Nguyệt đến nơi.
" Minh Nguyệt, em ngồi đây một chút đi!" Anh đặt cô ngồi tựa lưng vào vách tường, rồi bắt đầu đi kiểm tra ngôi nhà một chút. Cửa nhà bị khóa lại rồi, Lệ Tử Sâm phải dùng hết sức phá cửa, may mắn cho anh cánh cửa cuối cùng cũng bung ra.
Bên trong chỉ có một chút đồ vật mà thôi, ngoài ra không có gì có thể ăn được, ngay cả nước uống cũng không. Dù vậy thì ở đây cũng tốt hơn là ở ngoài kia. Lệ Tử Sâm đi về chỗ Vũ Minh Nguyệt, anh bế cô đem vào trong nhà.
Bên trong có một tấm chăn mỏng, Lệ Tử Sâm trải nó xuống dưới sàn nhà, anh đặt Vũ Minh Nguyệt nằm lên đó. Thật may bên trong có một hộp diêm cũ và lò sưởi, Lệ Tử Sâm đốt một đống lửa lớn, hơi ấm dần lan tỏa, xua đi không khí lạnh bên trong.
" Minh Nguyệt, ổn rồi!" Anh đến bên cạnh cô nói, gương mặt đã không còn căng thẳng như lúc nãy.
" Nước...nước..." Vũ Minh Nguyệt khát khô cả họng, cô yếu ớt kêu lên, đôi môi đã dần bong tróc.
Lệ Tử Sâm lại bắt đầu loay hoay tìm kiếm, nhưng trong nhà thật sự không hề có nước. Lệ Tử Sâm tự cười giễu cợt chính mình, với một người giàu có nhất nước Z như anh, bây giờ lại không thể kiếm cho vợ được một ít nước. Tiền của anh nhiều để làm gì cơ chứ?
Trong đầu Lệ Tử Sâm chợt lóe lên một ý nghĩ, anh lấy cái cốc nhỏ đặt trên chiếc bàn cũ kỹ và đi nhanh ra ngoài.
\_\_\_\_\_\_?To be continued?\_\_\_\_\_\_
Chương trước
Chương sau
- Chương 1:Chúng Ta Kết Hôn Đi.
- Chương 2:Hôn Lễ ?
- Chương 3:Cút Khỏi Đây Cho Tôi.
- Chương 4:Tra Nam Xứng Với Tiện Nữ.
- Chương 5:Từ Giờ Em Đã Có Anh.
- Chương 6:Tâm Linh Tương Thông.
- Chương 7:Nội Y Quyến Rũ.
- Chương 8:Cút Cho Khuất Mắt Tôi.
- Chương 9:Vả Mặt Thay Con Dâu.
- Chương 10:Muốn Ăn Em.
- Chương 11:Cho Em Thêm Thời Gian
- Chương 12:Lệ Tư Ý
- Chương 13:Bạch Ngọc Trân Bị Hủy Hoại
- Chương 14:Con Làm Mẹ Tức Chết Mà
- Chương 15:Em Muốn Đi Làm.
- Chương 16:Cùng Ăn Cơm.
- Chương 17:Anh Đến Rồi!
- Chương 18:Anh Giúp Em Lau Bọt Sữa!
- Chương 19:Vợ, Em Giận Anh Sao?
- Chương 20:Cô Ấy Cũng Rảnh Mà.
- Chương 21:Ba Mẹ Muốn Gặp Em.
- Chương 22:Tử Kỳ, Mau Ngồi Xuống!
- Chương 23:Em Không Có Quần Áo Để Thay.
- Chương 24:Để Em Giúp Anh.
- Chương 25:Đáng Yêu Chết Mất!
- Chương 26:Tra Nam Tiện Nữ Đánh Nhau.
- Chương 27:Ngu Thì Chết!
- Chương 28:Tôi Không Quay Nữa!
- Chương 29:Anh Mau Qua Đây.
- Chương 30:Bảo Bối, Em Đang Ghen?
- Chương 31:Tiểu Nguyệt, Anh Về Rồi!
- Chương 32:Anh Chỉ Muốn Ở Cạnh Em!
- Chương 33:Hôn Hôn Một Cái.
- Chương 34:Em Là Lần Đầu Tiên?
- Chương 35:Em Nếm Thử Xem!
- Chương 36:Cà Phê Ngon Thật!
- Chương 37:Thích Thì Tôi Chiều!
- Chương 38:Cô Biết Tôi Sao?
- Chương 39:Đừng Trách Tôi!
- Chương 40:Im Miệng Lại Cho Tôi!
- Chương 41:Không Ai Có Thể Cướp Anh Khỏi Em.
- Chương 42:Cô Ấy Đâu Rồi?
- Chương 43:Mau Chặn Anh Ta Lại.
- Chương 44:Đừng Bỏ Em Lại!
- Chương 45:Là Anh Vô Dụng.
- Chương 46:Em Rất Sợ!
- Chương 47:Kích Thích.
- Chương 48:Được Cứu.
- Chương 49:Mang Về Làm Quà Cho Tử Kỳ.
- Chương 50:Tôi Sẽ Từ Từ Tính Sổ Với Cô.
- Chương 51:Tôi Thấy Vẫn Còn Nhẹ Lắm.
- Chương 52:Mặc Lâm.
- Chương 53:Tôi Là Người Đàn Ông Của Cô Ấy.
- Chương 54:Dằn Mặt Tình Địch.
- Chương 55:Anh Đừng Kết Hôn.
- Chương 56:Em Đừng Có Hối Hận.
- Chương 57:Thật Sự Xin Lỗi Em.
- Chương 58:Sự Thật Về Ngôn Ân Ly.
- Chương 59:Anh Cứ Vui Vẻ Kết Hôn Đi.
- Chương 60:Em Không Về.
- Chương 61:Tôi Cũng Đang Muốn Tìm Cô Ta Đây.
- Chương 62:Tôi Sẽ Không Tha Cho Cô Đâu.
- Chương 63:Em Có Hạnh Phúc Không?
- Chương 64:Rất Hạnh Phúc!
- Chương 65:Hiểu Lầm.
- Chương 66:Trốn Tránh.
- Chương 67:Anh Về Rồi.
- Chương 68:Đừng Nói Nữa, Anh Tin Em.
- Chương 69:Ông Ta Đến Đây Làm Gì?
- Chương 70:Cầu Xin.
- Chương 71:Không Ổn.
- Chương 72:Cứ Yên Tâm.
- Chương 73:Đừng Có Chọc Giận Tôi.
- Chương 74:Coi Như Là Tiền Phúng Điếu.
- Chương 75:Thật Vô Vị.
- Chương 76:Đến Giờ Rồi.
- Chương 77:Không Dám!
- Chương 78:Em Phải Chờ Bao Lâu.
- Chương 79:Mộc Tú Linh Biết Được Sự Thật.
- Chương 80:Thiếu Phu Nhân Có Tin Vui Rồi.
- Chương 81:Chúng Ta Sắp Làm Ba Mẹ.
- Chương 82:Tôi Là Ai?
- Chương 83:Tôi Đã Về Rồi.
- Chương 84:Cô Ấy Là Ai Vậy?
- Chương 85:Tử Kỳ Tức Giận.
- Chương 86:Bảo Bảo Sau Này Cùng Anh Bảo Vệ Em.
- Chương 87:Trúng Kế.
- Chương 88:Tôi Có Chỗ Nào Thua Ngôn Ân Ly.
- Chương 89:Tai Nạn Xe.
- Chương 90:Chiếc Xe Đó Nhắm Vào Em.
- Chương 91:Anh Sẽ Bên Cạnh Em.
- Chương 92:Cô Ta Còn Không Đủ Tư Cách Đứng Trước Mặt Anh.
- Chương 93:Có Gì Để Giải Thích Không?
- Chương 94:Anh Không Ngại.
- Chương 95:Tối Nay Ra Ngoài Ngủ.
- Chương 96:Người Đàn Ông Lạ Mặt.
- Chương 97:Tôi Cho Cô Rửa Sạch Miệng Rồi Nói Lại Đó.
- Chương 98:Em Không Được Đến Đây Sao?
- Chương 99:Em Thấy Cô Ta Đẹp Sao?
- Chương 100:Tử Sâm, Em Đau...
- Chương 101:Em Sẽ Cố Gắng.
- Chương 102:Chuẩn Bị Tiền Cho Tôi Đi.
- Chương 103:Anh Đoán Thử Đi.
- Chương 104:Cô Ấy Rất Mạnh Mẽ.
- Chương 105:Shinigami.
- Chương 106:Vương Kỳ Khôn.
- Chương 107:Đừng Lo Lắng.
- Chương 108:Em Có Đẹp Không?
- Chương 109:Bị Bắt Đi.
- Chương 110:Rơi Xuống Vực.
- Chương 111:Ngồi Xe Lăn Cả Đời.
- Chương 112:Buông Tay Đi.
- Chương 113:Nước Ối Vỡ Rồi.
- Chương 114:Thông Báo.
- Chương 115:Chương 114: Trở Về Nước Z.
- Chương 116:Chương 115: Để Xem Ông Ấy Muốn Nói Gì.
- Chương 117:Chương 116: Sự Thật Về Lệ Tư Ý.
- Chương 118:Chương 117: Tại Sao Lại Bắt Lệ Tư Ý?
- Chương 119:Chương 118: Con Trai Tôi Ở Đâu?
- Chương 120:Chương 119: Trừ Khử Hết.
- Chương 121:Chương 120: Tội Của Bà Là Lớn Nhất!
- Chương 122:Chương 121: Để Xem Ai Là Kẻ Phải Chết!
- Chương 123:Chương 122: Không Tha Cho Cô Ta.
- Chương 124:Chương 123: Cô Biết Sợ Sao?
- Chương 125:Chương 124: Anh Đã Mang Cô Ta Đi Đâu?
- Chương 126:Chương 125: Sống Dở Chết Dở.
- Chương 127:Chương 126: Anh Lại Làm Loạn Rồi.
- Chương 128:Chương 127: Anh Biết Em Cũng Không Cố Ý.
- Chương 129:Chương 128: Con Chuột Bẩn Thỉu.
- Chương 130:Chương 129: Em Sẽ Tha Thứ Cho Anh Chứ?
- Chương 131:Chương 130: Tin Tức Bị Phát Tán.
- Chương 132:Chương 131: Cầu Xin.
- Chương 133:Chương 132: Sự Thật Được Che Giấu.
- Chương 134:Chương 133: Trả Lời Em Đi.
- Chương 135:Chương 134: Tôi Muốn Ly Hôn.
- Chương 136:Chương 135: Rời Khỏi Lệ Gia.
- Chương 137:Chương 136: Giông Bão Bủa Vây.
- Chương 138:Chương 137: Bệnh Lại Tái Phát.
- Chương 139:Chương 138: Anh Đồng Ý Ly Hôn.
- Chương 140:Chương 139: Con Muốn Bên Cạnh Anh Ấy.
- Chương 141:Chương 140: Chuyện Gì Vậy?
- Chương 142:Chương 141: Chạy Trời Không Khỏi Nắng.
- Chương 143:Chương 142: Anh Không Cố Ý.
- Chương 144:Chương 143: Đến Lúc Rồi.
- Chương 145:Bị Hãm Hại.
- Chương 146:Thật Mong Chờ.
- Chương 147:Vợ Tôi Phạm Tội Gì?
- Chương 148:Anh Có Khác Gì Lệ Tư Ý.
- Chương 149:Tôi Đến Báo Án.
- Chương 150:Lưu Gia Đều Là Một Lũ Khốn Nạn.
- Chương 151:Lòng Người Lạnh Thì Phải Làm Sao Đây?
- Chương 152:Kết Cục Của Tra Nam Tiện Nữ.
- Chương 153:Kết Cục Của Tra Nam Tiện Nữ 2.
- Chương 154:Chúc Mừng Năm Mới [END]
- Chương 155: Ngoại Truyện: Kẻ Chủ Mưu.
- bình luận