Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ? - Chương 373:Chương 364
Chương trước- Chương 1:
- Chương 2:
- Chương 3:
- Chương 4:
- Chương 5:
- Chương 6:
- Chương 7:
- Chương 8:
- Chương 9:
- Chương 10:
- Chương 11:
- Chương 12:
- Chương 13:
- Chương 14:
- Chương 15:
- Chương 16:
- Chương 17:
- Chương 18:
- Chương 19:
- Chương 20:
- Chương 21:
- Chương 22:
- Chương 23:
- Chương 24:
- Chương 25:
- Chương 26:
- Chương 27:
- Chương 28:
- Chương 29:
- Chương 30:
- Chương 31:
- Chương 32:
- Chương 33:
- Chương 34:
- Chương 35:
- Chương 36:
- Chương 37:
- Chương 38:
- Chương 39:
- Chương 40:
- Chương 41:
- Chương 42:
- Chương 43:
- Chương 44:
- Chương 45:
- Chương 46:
- Chương 47:
- Chương 48:
- Chương 49:
- Chương 50:
- Chương 51:
- Chương 52:
- Chương 53:
- Chương 54:
- Chương 55:
- Chương 56:
- Chương 57:
- Chương 58:
- Chương 59:
- Chương 60:
- Chương 61:
- Chương 62:
- Chương 63:
- Chương 64:
- Chương 65:
- Chương 66:
- Chương 67:
- Chương 68:
- Chương 69:
- Chương 70:
- Chương 71:Ngoại truyện 1: Hành trình truy thụ của Kiến Nhất
- Chương 72:Chương 71
- Chương 73:Chương 72
- Chương 74:Chương 73
- Chương 75:Chương 74
- Chương 76:Chương 75
- Chương 77:Chương 76
- Chương 78:Chương 77
- Chương 79:Chương 78
- Chương 80:Chương 79
- Chương 81:Chương 80
- Chương 82:Ngoại truyện 2: Nguyệt Kinh Thiên và Lăng Tiêu Nhiên thời trẻ (1)
- Chương 83:Ngoại truyện 2: Nguyệt Kinh Thiên và Lăng Tiêu Nhiên thời trẻ (2)
- Chương 84:Chương 81
- Chương 85:Chương 82
- Chương 86:Chương 83
- Chương 87:Chương 84
- Chương 88:Chương 85
- Chương 89:Chương 86
- Chương 90:Chương 87
- Chương 91:Chương 88
- Chương 92:Chương 89
- Chương 93:Chương 90
- Chương 94:Chương 91
- Chương 95:Chương 92
- Chương 96:Chương 93
- Chương 97:Chương 94
- Chương 98:Chương 95
- Chương 99:Chương 96
- Chương 100:Chương 97
- Chương 101:Chương 98
- Chương 102:Chương 99
- Chương 103:Chương 100
- Chương 104:Chương 101
- Chương 105:Chương 102
- Chương 106:Chương 103
- Chương 107:Chương 104
- Chương 108:Chương 105
- Chương 109:Chương 106
- Chương 110:Chương 107
- Chương 111:Chương 108
- Chương 112:Chương 109
- Chương 113:Chương 110
- Chương 114:Chương 111
- Chương 115:Chương 112
- Chương 116:Chương 113
- Chương 117:Chương 114
- Chương 118:Chương 115
- Chương 119:Chương 116
- Chương 120:Chương 117
- Chương 121:Chương 118
- Chương 122:Chương 119
- Chương 123:Ngoại truyện 3: Tình yêu của Nguyệt Tích Lương và Bắc Mạc Quân thời hiện đại (1)
- Chương 124:Ngoại truyện 3: Tình yêu của Nguyệt Tích Lương và Bắc Mạc Quân thời hiện đại (2)
- Chương 125:Ngoại truyện 3: Tình yêu của Nguyệt Tích Lương và Bắc Mạc Quân thời hiện đại (3)
- Chương 126:Ngoại truyện 3: Tình yêu của Nguyệt Tích Lương và Bắc Mạc Quân thời hiện đại (4)
- Chương 127:Chương 120
- Chương 128:Chương 121
- Chương 129:Chương 122
- Chương 130:Chương 123
- Chương 131:Chương 124
- Chương 132:Chương 125
- Chương 133:Chương 126
- Chương 134:Chương 127
- Chương 135:Chương 128
- Chương 136:Chương 129
- Chương 137:Chương 130 - 131
- Chương 138:Chương 132 - 133
- Chương 139:Chương 134 - 135
- Chương 140:Chương 136
- Chương 141:Chương 137
- Chương 142:Chương 138
- Chương 143:Chương 139
- Chương 144:Chương 140
- Chương 145:Chương 141
- Chương 146:Chương 142
- Chương 147:Chương 143
- Chương 148:Chương 144
- Chương 149:Chương 145
- Chương 150:Chương 146
- Chương 151:Chương 147
- Chương 152:Chương 148
- Chương 153:Chương 149
- Chương 154:Chương 150
- Chương 155:Chương 151
- Chương 156:Chương 152
- Chương 157:Chương 153
- Chương 158:Chương 154
- Chương 159:Chương 155
- Chương 160:Chương 156
- Chương 161:Chương 157
- Chương 162:Chương 158
- Chương 163:Chương 159
- Chương 164:Chương 160
- Chương 165:Chương 161
- Chương 166:Chương 162
- Chương 167:Chương 163
- Chương 168:Chương 164
- Chương 169:Chương 165
- Chương 170:Chương 166
- Chương 171:Chương 167
- Chương 172:Chương 168
- Chương 173:Chương 169
- Chương 174:Chương 170
- Chương 175:Chương 171
- Chương 176:Chương 172
- Chương 177:Chương 173
- Chương 178:Chương 174
- Chương 179:Chương 175
- Chương 180:Chương 176
- Chương 181:Chương 177
- Chương 182:Chương 178
- Chương 183:Chương 179
- Chương 184:Chương 180
- Chương 185:Chương 181
- Chương 186:Chương 182
- Chương 187:Chương 183
- Chương 188:Chương 184
- Chương 189:Chương 185
- Chương 190:Chương 186
- Chương 191:Chương 187
- Chương 192:Chương 188
- Chương 193:Chương 189
- Chương 194:Chương 190
- Chương 195:Chương 191
- Chương 196:Chương 192
- Chương 197:Chương 193
- Chương 198:Chương 194
- Chương 199:Chương 195
- Chương 200:Chương 196 (H+)
- Chương 201:Chương 197 (H+)
- Chương 202:Ngoại truyện 4: [ Hiện đại ] Thần Thần, anh trốn không thoát! (1)
- Chương 203:Ngoại truyện 4: [ Hiện đại ] Thần Thần, anh trốn không thoát! (2)
- Chương 204:Ngoại truyện 4: [ Hiện đại ] Thần Thần, anh trốn không thoát! (3)
- Chương 205:Ngoại truyện 4: [ Hiện đại ] Thần Thần, anh trốn không thoát! (4)
- Chương 206:Ngoại truyện 4: [ Hiện đại ] Thần Thần, anh trốn không thoát! (5)
- Chương 207:Chương 198
- Chương 208:Chương 199
- Chương 209:Chương 200
- Chương 210:Chương 201
- Chương 211:Chương 202
- Chương 212:Chương 203
- Chương 213:Chương 204
- Chương 214:Chương 205
- Chương 215:Chương 206
- Chương 216:Chương 207
- Chương 217:Chương 208
- Chương 218:Chương 209
- Chương 219:Chương 210
- Chương 220:Chương 211
- Chương 221:Chương 212
- Chương 222:Chương 213
- Chương 223:Chương 214
- Chương 224:Chương 215
- Chương 225:Chương 216
- Chương 226:Chương 217
- Chương 227:Chương 218
- Chương 228:Chương 219
- Chương 229:Chương 220
- Chương 230:Chương 221
- Chương 231:Chương 222
- Chương 232:Chương 223
- Chương 233:Chương 224
- Chương 234:Chương 225
- Chương 235:Chương 226
- Chương 236:Chương 227
- Chương 237:Chương 228
- Chương 238:Chương 229
- Chương 239:Chương 230
- Chương 240:Chương 231
- Chương 241:Chương 232
- Chương 242:Chương 233
- Chương 243:Chương 234
- Chương 244:Chương 235
- Chương 245:Chương 236
- Chương 246:Chương 237
- Chương 247:Chương 238
- Chương 248:Chương 239
- Chương 249:Chương 240
- Chương 250:Chương 241
- Chương 251:Chương 242
- Chương 252:Chương 243
- Chương 253:Chương 244
- Chương 254:Chương 245
- Chương 255:Chương 246
- Chương 256:Chương 247
- Chương 257:Chương 248
- Chương 258:Chương 249
- Chương 259:Chương 250
- Chương 260:Chương 251
- Chương 261:Chương 252
- Chương 262:Chương 253
- Chương 263:Chương 254
- Chương 264:Chương 255
- Chương 265:Chương 256
- Chương 266:Chương 257
- Chương 267:Chương 258
- Chương 268:Chương 259
- Chương 269:Chương 260
- Chương 270:Chương 261
- Chương 271:Chương 262
- Chương 272:Chương 263
- Chương 273:Chương 264
- Chương 274:Chương 265
- Chương 275:Chương 266
- Chương 276:Chương 267
- Chương 277:Chương 268
- Chương 278:Chương 269
- Chương 279:Chương 270
- Chương 280:Chương 271
- Chương 281:Chương 272
- Chương 282:Chương 273
- Chương 283:Chương 274
- Chương 284:Chương 275
- Chương 285:Chương 276
- Chương 286:Chương 277
- Chương 287:Chương 278
- Chương 288:Chương 279
- Chương 289:Chương 280
- Chương 290:Chương 281
- Chương 291:Chương 282
- Chương 292:Chương 283
- Chương 293:Chương 284
- Chương 294:Chương 285
- Chương 295:Chương 286
- Chương 296:Chương 287
- Chương 297:Chương 288
- Chương 298:Chương 289
- Chương 299:Chương 290
- Chương 300:Chương 291
- Chương 301:Chương 292
- Chương 302:Chương 293
- Chương 303:Chương 294
- Chương 304:Chương 295
- Chương 305:Chương 296
- Chương 306:Chương 297
- Chương 307:Chương 298
- Chương 308:Chương 299
- Chương 309:Chương 300
- Chương 310:Chương 301
- Chương 311:Chương 302
- Chương 312:Chương 303
- Chương 313:Chương 304
- Chương 314:Chương 305
- Chương 315:Chương 306
- Chương 316:Chương 307
- Chương 317:Chương 308
- Chương 318:Chương 309
- Chương 319:Chương 310
- Chương 320:Chương 311
- Chương 321:Chương 312
- Chương 322:Chương 313
- Chương 323:Chương 314
- Chương 324:Chương 315
- Chương 325:Chương 316
- Chương 326:Chương 317
- Chương 327:Chương 318
- Chương 328:Chương 319
- Chương 329:Chương 320
- Chương 330:Chương 321
- Chương 331:Chương 322
- Chương 332:Chương 323
- Chương 333:Chương 324
- Chương 334:Chương 325
- Chương 335:Chương 326
- Chương 336:Chương 327
- Chương 337:Chương 328
- Chương 338:Chương 329
- Chương 339:Chương 330
- Chương 340:Chương 331
- Chương 341:Chương 332
- Chương 342:Chương 333
- Chương 343:Chương 334
- Chương 344:Chương 335
- Chương 345:Chương 336
- Chương 346:Chương 337
- Chương 347:Chương 338
- Chương 348:Chương 339
- Chương 349:Chương 340
- Chương 350:Chương 341
- Chương 351:Chương 342
- Chương 352:Chương 343
- Chương 353:Chương 344
- Chương 354:Chương 345
- Chương 355:Chương 346
- Chương 356:Chương 347
- Chương 357:Chương 348
- Chương 358:Chương 349
- Chương 359:Chương 350
- Chương 360:Chương 351
- Chương 361:Chương 352
- Chương 362:Chương 353
- Chương 363:Chương 354
- Chương 364:Chương 355
- Chương 365:Chương 356
- Chương 366:Chương 357
- Chương 367:Chương 358
- Chương 368:Chương 359
- Chương 369:Chương 360
- Chương 370:Chương 361
- Chương 371:Chương 362
- Chương 372:Chương 363
- Chương 373:Chương 364
- Chương 374:Chương 365
- Chương 375:Chương 366
- Chương 376:Chương 367
- Chương 377
- Chương 378
- Chương 379
- Chương 380
- Chương 381
- Chương 382
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?
Chương 373:Chương 364
“A tử! Ngươi ra đây cho ta!”
Tiếng đập cửa uỳnh uỳnh khiến thiếu niên đang miệt mài tập luyện quyền cước phải giật nảy mình, theo bản năng hắn muốn tìm một góc khuất trốn. Bất quá nghĩ lại, viện tử này nhỏ bé bằng cái lỗ mũi, có chỗ nào thích hợp để hắn trốn sao? Hơn nữa, trong viện không chỉ có mỗi mình hắn ở, bọn người kia không hiểu phép tắc, làm phiền đến những người khác thì ngày sau hắn sống tại đây cũng không an ổn
Người ta thường đổ lỗi lên người hắn, đâu có đổ lỗi cho ai kia.
Nghĩ vậy, thiếu niên đành hít vào một thật sâu, chạy ra mở cửa. Quả nhiên, đập vào mắt hắn là khuôn mặt dài thuột ngày nào hắn cũng gặp đôi ba lần. Thiếu niên nở nụ cười tự cho là thân thiện nhất, chào hỏi.
“Lục Triết, ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Người tên Lục Triết mũi hếch lên tận trời, chất liệu vải hắn mặc trên người tốt hơn thứ vải bố thiếu niên đang mặc nhiều lắm, nghe nói một thớt trị giá một lượng bạc. Đằng sau Lục Triết còn dẫn theo hai tên gỏ gầy nữa, xem cách ăn mặc không khác y là bao.
Lục Triết chán ghét nhìn thiếu niên A tử từ trên xuống dưới một lượt, bịt mũi.
“A tử, ta bảo ngươi tắm ngươi không chịu tắm đúng không? Thối quá!”
A tử xấu hổ giơ cánh tay ngửi ngửi, khẳng định.
“Ta có tắm, hôm nào ta cũng tắm!”
Ta không những tắm còn dùng hương liệu để tắm. Đương nhiên, câu đó A tử không ngu mà nói ra miệng.
Hắn không có tiền mua hương liệu, những hương liệu đấy đều là hắn tự mình lên núi hái về. Đơn giản bởi vì Lục Triết hay chê hắn hôi. Loại hương liệu này hắn tìm mãi mới thấy, hương thơm dịu nhẹ lại không gay mũi, nhưng tên của nó hắn lại không biết, dùng là dùng thôi.
Lục Triết ra chiều không tin, hắn phẩy tay.
“Thôi thôi, ngươi cách xa ta một chút.”
A tử hiền lành không đôi co với hắn, vậy mà cách xa ra thật.
“Nếu ngươi không có việc gì thì ta đi vào đây.”
Lục Triết trừng mắt, kiêu ngạo nói.
“Không có việc thì tìm ngươi làm gì? Hôm nay đến lượt bọn ta lên núi lấy nước suối, ngươi đi thay bọn ta đi!”
Nguyệt gia không thiếu nước, nhưng nhị thiếu nãi nãi nhà bọn hắn lại chỉ thích dùng nước suối ở ngon núi lân cận. Những người được chọn huấn luyện để trở thành thị vệ thay phiên nhau lên núi gánh nước về, gánh lại không phải gánh ít, mỗi ngày gánh tối thiểu mười chuyến, một công đôi việc, vừa rèn luyện sức bền.
A tử nhíu mày không vui.
“Lần trước đó ta đã đi thay các ngươi rồi.”
Lục Triết cười gằn nhắc nhở.
“Lần trước là lần trước, lần này là lần này. Ngươi phải biết hậu quả khi không nghe lời ta, muốn ở lại thì ngoan ngoãn làm đi!”
Lại là cái trò đe dọa cũ rích.
Lục Triết được chọn vào huấn luyện toàn toàn là nhờ vào quan hệ, là đi cửa sau. Cữu cữu hắn là thị vệ trưởng Nguyệt gia, hắn nhờ cái danh này mà không thiếu lần bắt nạt những người có thân phận thấp kém hơn. A tử là một ví dụ điển hình.
Nói thật, A tử rất không muốn bị đuổi xuống làm nô bộc hạ đẳng một lần nữa, hắn nhẫn nại gật đầu.
“Được, ta làm.”
Đường núi gập ghềnh hiểm trở không dễ đi, A tử gánh đến gánh nước thứ chín thì trời đổ mưa to. Núi này một khi gặp mưa thì sẽ sạt lở, đất nhão, bùn lầy trơn trượt, đã có nhiều người mất mạng khi leo núi trời mưa. A tử không mạo hiểm, hắn tìm một đình viện xập xệ nghỉ tạm, thuận tiện luyện nốt bộ quyền cước đang luyện dở.
“Ây da, ở đây có người?”
A tử lần thứ hai bị làm phiền khi luyện quyền, hắn ngoái đầu, nhất thời hai mắt bừng sáng.
Ồ?
Là một nữ tử minh diễm động lòng người. Dáng người nàng dong dỏng cao, lả lướt thướt tha, làn da trắng hồng không tỳ vết, mắt đẹp và sáng trong, kết hợp với chiếc mũi thanh tú, đôi môi hồng nhuận… một vẻ đẹp thoải mái, nhẹ nhàng.
Nàng che đầu chạy vào đình viện, chắc là cũng vì trú mưa. Một thân lam y ẩm ướt, dính sát vào cơ thể có lồi có lõm.
A tử không dám nhìn chằm chằm nàng, hắn xoay mặt sang chỗ khác, trúc trắc cởi áo ngoài đưa cho nàng, mặt đỏ tai hồng lên tiếng.
“Cô nương nếu không chê xin hãy nhận lấy.”
Nữ tử hơi ngẩn người, nàng núi xuống, ngay sau đó bừng tỉnh đại ngộ.
“Cảm ơn.”
Nàng cầm áo A tử choàng lên, áo vải bố giản dị nhưng thập phần sạch sẽ, vẫn còn lưu lại hơi ấm từ người thiếu niên. Nàng nhấc vạt áo khẽ ngửi, chợt mỉm cười.
“Mùi của ngươi rất thơm, ngươi đã dùng hương liệu gì vậy?”
Người hắn thơm?
Lời này… phi lễ chớ nghe!
A tử ngượng ngùng gãi đầu, ấp úng.
“Ta… ta dùng bừa mà thôi, ta cũng không biết nữa.”
“À...”
Nữ tử ứng một tiếng, không cố gặng hỏi. Nàng im lặng một lúc, tầm mắt quét qua hai gánh nước to đùng, bên trên có khắc một chữ ‘Nguyệt’. Nàng bất ngờ nhướng mày.
“Ngươi là người Nguyệt gia?”
“Là nô bộc.”
A tử sửa lại cho đúng, thầm nhủ: nàng biết ta là nô bộc rồi sẽ lại coi thường ta như những người khác mà thôi.
Không nghĩ tới, nữ tử nói tiếp.
“Nô bộc cũng được coi là người Nguyệt gia, Nguyệt gia ta là một đại gia đình, ngươi không coi mình là nô bộc thì ngươi không phải là nô bộc.”
A tử kinh ngạc quay sang nhìn nàng, khuôn mặt tinh xảo dính nước mưa lấp lánh a lấp lánh.
“Cô nương… cũng là người Nguyệt gia?”
Nguyệt gia từ bao giờ có nha hoàn xinh đẹp nhường này? Hắn chưa từng gặp qua nàng trước đây, có lẽ nàng là nha hoàn tùy thân của công tử, tiểu thư đích hệ nào đó.
Còn vì sao A tử lại cho rằng nàng là nha hoàn?
Xin thưa, các tiểu thư cành vàng lá ngọc sẽ không lên núi một mình, càng không ăn mặc một màu đơn giản như nàng. Hắn đã nhìn qua rồi, các nàng ấy toàn mặc giống con khổng tước xòe đuôi.
Nữ tử ừ xác nhận, nàng vén tóc mai, ngó tứ phía.
“Tại sao chỉ có một mình ngươi ở đây? Những người khác đâu?”
“Những người nào?”
A tử bày ra vẻ mặt mộng bức.
Nữ tử giật giật đuôi lông mày.
“Đương nhiên là những người cùng đi gánh nước với ngươi, Đừng nói là ngươi đi một mình!”
Ta không tin đâu!
A tử chất phác gật đầu cái rụp, trực tiếp vả mặt nàng.
“Ta trước giờ toàn đi một mình.”
Nữ tử: “........”
Hoang đường!
Quá ư là hoang đường!
Một đội đi lấy nước gồm năm người, vì cớ gì mỗi mình hắn là đi một mình? Phải biết, nói lấy nước nghe thì dễ đấy, nhưng khi bắt tay vào làm mới thấy nó khó khăn. Một người gánh hai gánh nước một lần, mỗi gánh nước nặng gần năm mươi cân, đi đi về về đường núi. Bọn hắn thường gánh được ba lần đã thở không ra hơi.
Vậy mà một người gánh toàn bộ mười lần, tổng cộng hai mươi gánh, sao có thể?
“Ngươi gánh đến chuyến thứ mấy rồi?”
A tử nhẩm tính, cười nói.
“Chuyến thứ chín, còn một chuyến nữa là xong!”
Nữ tử vội đi lên trước kiểm tra con số ghi trên gánh nước, đúng là số chín. Đây không phải con số cả đội gánh, mà là con số một người gánh. Sở dĩ làm như vậy là để cho thuận tiện tính kết quả rèn luyện, gánh nước cũng là một phần trong đợt huấn luyện thị vệ Nguyệt gia.
Nữ tử hai tay chống nạnh, bình ổn lại tâm tình xáo động, hứng thú hỏi A tử.
“Ngươi tên là gì?”
“A tử.”
“Một cái tên kỳ quặc.”
Nữ tử nghiêng đầu, không hiểu một thiếu niên sao lại dùng cái tên đó.
“Ta vốn không có tên, mọi người gọi ta như vậy cho dễ nhớ.”
A tử thuận miệng giải thích, nhìn ra ngoài trời, mưa đã sắp tạnh.
Nhưng mà, nhìn chưa được vài giây thì tầm mắt của hắn đã bị ngăn chặn. Nữ tử đứng trước mặt hắn, vui vẻ hô.
“Từ nay ngươi sẽ tên là Triệu Bân!”
Họ Triệu, họ của mẫu thân nàng.
A tử ngơ ngác trố mắt, mơ mơ hồ hồ không biết chuyện quái gì đang diễn ra.
Nhân lúc A tử còn chưa kịp phản ứng thì nàng đã dõng dạc tuyên bố.
“Ta tên Nguyệt Hạ, là đại tiểu thư Nguyệt gia. Triệu Bân, ngươi có đồng ý làm thị vệ thiếp thân của ta... trọn đời trọn kiếp?”
Nguyệt Hạ…
Mưa tạnh hẳn, ánh nắng xuyên qua những khe lá, đậu trên vai Nguyệt Hạ như đang nhảy nhót vui đùa. Đúng như tên của nàng, nàng dịu dàng như trăng lại ấm áp như mùa hạ. Nụ cười của nàng rực rỡ hơn ánh nắng trên vai kia, hàng lông mi cong cong, mắt đen láy phản chiếu hình ảnh ngược của người thiếu niên….
Tiểu thư, giây phút đó, thiếu niên A tử đã động tình rồi.
Triệu Bân lặng lẽ trút hơi thở cuối cùng, bàn tay vẫn cố chấp nắm chặt thanh kiếm cũ, nước mưa xối xả cuốn hết bao nhiêu tâm tư tình cảm đi mất.
Ta đồng ý làm thị vệ của tiểu thư trọn đời trọn kiếp.
Trọn đời trọn kiếp ấy ta lại không dám nói ra một câu yêu ngươi. Là ta không có can đảm hay là ta không xứng?
Tiểu thư, yêu ngươi, yêu ngươi trọn đời trọn kiếp…
……….
Kình Sâm mơ mơ màng mở mắt, thứ đầu tiên không phải hắn nhìn thấy cái gì mà là hắn ngửi thấy cái gì.
“A phi! thối chết ta!”
Kình Sâm gào lớn, từ trong cái thùng gỗ nhảy ra ngoài. Đầu hắn đầy rơm rạ, y phục bẩn thỉu bất kham, nhìn kỹ còn thấy một số vệt nâu nâu vàng vàng kinh dị.
Kình Sâm kìm chế cảm giác muốn nôn mửa cởi áo bào ném đi, da gà da vịt không ngừng rơi rụng, mùi thối làm mũi hắn bị tắc luôn. Phần gáy vẫn còn đau nhức ê ẩm cho hắn hay… hắn bị Triệu Bân chơi một vố đau điếng.
Triệu Bân tên khốn khiếp nhà ngươi!
Ngươi nói có xe ngựa di chuyển thoải mái đâu?
Xe ngựa là cái thùng phân à?!
Thùng phân đã đành, ngươi đây còn đánh ngất ta. Ai biết ta ngất ta có mở miệng đớp bậy hay không? Đớp phải phân thì nguy!
Kình Sâm nghiến răng nghiến lợi chửi rủa Triệu Bân. May cho Triệu Bân là hắn đã giải huyệt đạo phong bế võ công cho Kình Sâm. Nếu để Kình Sâm phát hiện võ công chưa trở lại với hắn thì hắn có đào tám đời tổ tiên nhà Triệu Bân lên không.
Có võ công, Kình Sâm thấy tinh thần hắn phấn chấn hơn hẳn, dơ tay nhấc chân cũng không mỏi mệt như trước, khí phách lẫm lẫm.
Kình Sâm hoạt động gân cốt một hồi, hắn nhạy bén nhận ra có nhiều ánh mắt đang chú mục vào hắn, hay nói đúng hơn có nhiều ánh mắt đang nhìn hắn như thể nhìn người điên.
Thử nghĩ mà xem, giữa hồ Trung Kính không đâu xuất hiện một cái thùng phân to tướng tỏa ra mùi hôi thối nồng nặc, rồi cái thùng phân ấy đột ngột bật mở, một nam tử từ trong thùng phân bước ra ngoài, vươn vai, duỗi chân.
Các ngươi nói xem, hắn không phải là ngủ trong thùng phân từ bấy đến giờ chứ?
Ai đời có người có thú vui kỳ lạ như hắn? Hay hắn yêu thích mùi thối nguyên thủy của phân?
Kình Sâm thật muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, mặt già quẫn bách không thôi.
Hắn nhấc chân đi tới đâu là người nơi đó tự động nhường chỗ, tạo cho hắn một khoảng trống vô cùng rộng rãi, thoáng đãng. Ai ai cũng xa lánh Kình Sâm, duy chỉ có con ruồi nguyện làm bạn với hắn từ trong thùng phân ra đến bên ngoài.
Tiếng ruồi bay vo ve vo ve thành một bản nhạc êm tai, Kình Sâm nhắm hờ mắt thưởng thức, đầu lắc lư theo kịp.
Rồi bỗng…
Bẹp!
Chú ruồi đáng thương bị Kình Sâm một chưởng đánh bay sang bờ hồ bên kia, bẹp dí.
Kình Sâm tức muốn nổ phổi, phẫn uất dậm châm.
Con ruồi ngu ngốc, lão tử không phải phân!
Tiếng đập cửa uỳnh uỳnh khiến thiếu niên đang miệt mài tập luyện quyền cước phải giật nảy mình, theo bản năng hắn muốn tìm một góc khuất trốn. Bất quá nghĩ lại, viện tử này nhỏ bé bằng cái lỗ mũi, có chỗ nào thích hợp để hắn trốn sao? Hơn nữa, trong viện không chỉ có mỗi mình hắn ở, bọn người kia không hiểu phép tắc, làm phiền đến những người khác thì ngày sau hắn sống tại đây cũng không an ổn
Người ta thường đổ lỗi lên người hắn, đâu có đổ lỗi cho ai kia.
Nghĩ vậy, thiếu niên đành hít vào một thật sâu, chạy ra mở cửa. Quả nhiên, đập vào mắt hắn là khuôn mặt dài thuột ngày nào hắn cũng gặp đôi ba lần. Thiếu niên nở nụ cười tự cho là thân thiện nhất, chào hỏi.
“Lục Triết, ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Người tên Lục Triết mũi hếch lên tận trời, chất liệu vải hắn mặc trên người tốt hơn thứ vải bố thiếu niên đang mặc nhiều lắm, nghe nói một thớt trị giá một lượng bạc. Đằng sau Lục Triết còn dẫn theo hai tên gỏ gầy nữa, xem cách ăn mặc không khác y là bao.
Lục Triết chán ghét nhìn thiếu niên A tử từ trên xuống dưới một lượt, bịt mũi.
“A tử, ta bảo ngươi tắm ngươi không chịu tắm đúng không? Thối quá!”
A tử xấu hổ giơ cánh tay ngửi ngửi, khẳng định.
“Ta có tắm, hôm nào ta cũng tắm!”
Ta không những tắm còn dùng hương liệu để tắm. Đương nhiên, câu đó A tử không ngu mà nói ra miệng.
Hắn không có tiền mua hương liệu, những hương liệu đấy đều là hắn tự mình lên núi hái về. Đơn giản bởi vì Lục Triết hay chê hắn hôi. Loại hương liệu này hắn tìm mãi mới thấy, hương thơm dịu nhẹ lại không gay mũi, nhưng tên của nó hắn lại không biết, dùng là dùng thôi.
Lục Triết ra chiều không tin, hắn phẩy tay.
“Thôi thôi, ngươi cách xa ta một chút.”
A tử hiền lành không đôi co với hắn, vậy mà cách xa ra thật.
“Nếu ngươi không có việc gì thì ta đi vào đây.”
Lục Triết trừng mắt, kiêu ngạo nói.
“Không có việc thì tìm ngươi làm gì? Hôm nay đến lượt bọn ta lên núi lấy nước suối, ngươi đi thay bọn ta đi!”
Nguyệt gia không thiếu nước, nhưng nhị thiếu nãi nãi nhà bọn hắn lại chỉ thích dùng nước suối ở ngon núi lân cận. Những người được chọn huấn luyện để trở thành thị vệ thay phiên nhau lên núi gánh nước về, gánh lại không phải gánh ít, mỗi ngày gánh tối thiểu mười chuyến, một công đôi việc, vừa rèn luyện sức bền.
A tử nhíu mày không vui.
“Lần trước đó ta đã đi thay các ngươi rồi.”
Lục Triết cười gằn nhắc nhở.
“Lần trước là lần trước, lần này là lần này. Ngươi phải biết hậu quả khi không nghe lời ta, muốn ở lại thì ngoan ngoãn làm đi!”
Lại là cái trò đe dọa cũ rích.
Lục Triết được chọn vào huấn luyện toàn toàn là nhờ vào quan hệ, là đi cửa sau. Cữu cữu hắn là thị vệ trưởng Nguyệt gia, hắn nhờ cái danh này mà không thiếu lần bắt nạt những người có thân phận thấp kém hơn. A tử là một ví dụ điển hình.
Nói thật, A tử rất không muốn bị đuổi xuống làm nô bộc hạ đẳng một lần nữa, hắn nhẫn nại gật đầu.
“Được, ta làm.”
Đường núi gập ghềnh hiểm trở không dễ đi, A tử gánh đến gánh nước thứ chín thì trời đổ mưa to. Núi này một khi gặp mưa thì sẽ sạt lở, đất nhão, bùn lầy trơn trượt, đã có nhiều người mất mạng khi leo núi trời mưa. A tử không mạo hiểm, hắn tìm một đình viện xập xệ nghỉ tạm, thuận tiện luyện nốt bộ quyền cước đang luyện dở.
“Ây da, ở đây có người?”
A tử lần thứ hai bị làm phiền khi luyện quyền, hắn ngoái đầu, nhất thời hai mắt bừng sáng.
Ồ?
Là một nữ tử minh diễm động lòng người. Dáng người nàng dong dỏng cao, lả lướt thướt tha, làn da trắng hồng không tỳ vết, mắt đẹp và sáng trong, kết hợp với chiếc mũi thanh tú, đôi môi hồng nhuận… một vẻ đẹp thoải mái, nhẹ nhàng.
Nàng che đầu chạy vào đình viện, chắc là cũng vì trú mưa. Một thân lam y ẩm ướt, dính sát vào cơ thể có lồi có lõm.
A tử không dám nhìn chằm chằm nàng, hắn xoay mặt sang chỗ khác, trúc trắc cởi áo ngoài đưa cho nàng, mặt đỏ tai hồng lên tiếng.
“Cô nương nếu không chê xin hãy nhận lấy.”
Nữ tử hơi ngẩn người, nàng núi xuống, ngay sau đó bừng tỉnh đại ngộ.
“Cảm ơn.”
Nàng cầm áo A tử choàng lên, áo vải bố giản dị nhưng thập phần sạch sẽ, vẫn còn lưu lại hơi ấm từ người thiếu niên. Nàng nhấc vạt áo khẽ ngửi, chợt mỉm cười.
“Mùi của ngươi rất thơm, ngươi đã dùng hương liệu gì vậy?”
Người hắn thơm?
Lời này… phi lễ chớ nghe!
A tử ngượng ngùng gãi đầu, ấp úng.
“Ta… ta dùng bừa mà thôi, ta cũng không biết nữa.”
“À...”
Nữ tử ứng một tiếng, không cố gặng hỏi. Nàng im lặng một lúc, tầm mắt quét qua hai gánh nước to đùng, bên trên có khắc một chữ ‘Nguyệt’. Nàng bất ngờ nhướng mày.
“Ngươi là người Nguyệt gia?”
“Là nô bộc.”
A tử sửa lại cho đúng, thầm nhủ: nàng biết ta là nô bộc rồi sẽ lại coi thường ta như những người khác mà thôi.
Không nghĩ tới, nữ tử nói tiếp.
“Nô bộc cũng được coi là người Nguyệt gia, Nguyệt gia ta là một đại gia đình, ngươi không coi mình là nô bộc thì ngươi không phải là nô bộc.”
A tử kinh ngạc quay sang nhìn nàng, khuôn mặt tinh xảo dính nước mưa lấp lánh a lấp lánh.
“Cô nương… cũng là người Nguyệt gia?”
Nguyệt gia từ bao giờ có nha hoàn xinh đẹp nhường này? Hắn chưa từng gặp qua nàng trước đây, có lẽ nàng là nha hoàn tùy thân của công tử, tiểu thư đích hệ nào đó.
Còn vì sao A tử lại cho rằng nàng là nha hoàn?
Xin thưa, các tiểu thư cành vàng lá ngọc sẽ không lên núi một mình, càng không ăn mặc một màu đơn giản như nàng. Hắn đã nhìn qua rồi, các nàng ấy toàn mặc giống con khổng tước xòe đuôi.
Nữ tử ừ xác nhận, nàng vén tóc mai, ngó tứ phía.
“Tại sao chỉ có một mình ngươi ở đây? Những người khác đâu?”
“Những người nào?”
A tử bày ra vẻ mặt mộng bức.
Nữ tử giật giật đuôi lông mày.
“Đương nhiên là những người cùng đi gánh nước với ngươi, Đừng nói là ngươi đi một mình!”
Ta không tin đâu!
A tử chất phác gật đầu cái rụp, trực tiếp vả mặt nàng.
“Ta trước giờ toàn đi một mình.”
Nữ tử: “........”
Hoang đường!
Quá ư là hoang đường!
Một đội đi lấy nước gồm năm người, vì cớ gì mỗi mình hắn là đi một mình? Phải biết, nói lấy nước nghe thì dễ đấy, nhưng khi bắt tay vào làm mới thấy nó khó khăn. Một người gánh hai gánh nước một lần, mỗi gánh nước nặng gần năm mươi cân, đi đi về về đường núi. Bọn hắn thường gánh được ba lần đã thở không ra hơi.
Vậy mà một người gánh toàn bộ mười lần, tổng cộng hai mươi gánh, sao có thể?
“Ngươi gánh đến chuyến thứ mấy rồi?”
A tử nhẩm tính, cười nói.
“Chuyến thứ chín, còn một chuyến nữa là xong!”
Nữ tử vội đi lên trước kiểm tra con số ghi trên gánh nước, đúng là số chín. Đây không phải con số cả đội gánh, mà là con số một người gánh. Sở dĩ làm như vậy là để cho thuận tiện tính kết quả rèn luyện, gánh nước cũng là một phần trong đợt huấn luyện thị vệ Nguyệt gia.
Nữ tử hai tay chống nạnh, bình ổn lại tâm tình xáo động, hứng thú hỏi A tử.
“Ngươi tên là gì?”
“A tử.”
“Một cái tên kỳ quặc.”
Nữ tử nghiêng đầu, không hiểu một thiếu niên sao lại dùng cái tên đó.
“Ta vốn không có tên, mọi người gọi ta như vậy cho dễ nhớ.”
A tử thuận miệng giải thích, nhìn ra ngoài trời, mưa đã sắp tạnh.
Nhưng mà, nhìn chưa được vài giây thì tầm mắt của hắn đã bị ngăn chặn. Nữ tử đứng trước mặt hắn, vui vẻ hô.
“Từ nay ngươi sẽ tên là Triệu Bân!”
Họ Triệu, họ của mẫu thân nàng.
A tử ngơ ngác trố mắt, mơ mơ hồ hồ không biết chuyện quái gì đang diễn ra.
Nhân lúc A tử còn chưa kịp phản ứng thì nàng đã dõng dạc tuyên bố.
“Ta tên Nguyệt Hạ, là đại tiểu thư Nguyệt gia. Triệu Bân, ngươi có đồng ý làm thị vệ thiếp thân của ta... trọn đời trọn kiếp?”
Nguyệt Hạ…
Mưa tạnh hẳn, ánh nắng xuyên qua những khe lá, đậu trên vai Nguyệt Hạ như đang nhảy nhót vui đùa. Đúng như tên của nàng, nàng dịu dàng như trăng lại ấm áp như mùa hạ. Nụ cười của nàng rực rỡ hơn ánh nắng trên vai kia, hàng lông mi cong cong, mắt đen láy phản chiếu hình ảnh ngược của người thiếu niên….
Tiểu thư, giây phút đó, thiếu niên A tử đã động tình rồi.
Triệu Bân lặng lẽ trút hơi thở cuối cùng, bàn tay vẫn cố chấp nắm chặt thanh kiếm cũ, nước mưa xối xả cuốn hết bao nhiêu tâm tư tình cảm đi mất.
Ta đồng ý làm thị vệ của tiểu thư trọn đời trọn kiếp.
Trọn đời trọn kiếp ấy ta lại không dám nói ra một câu yêu ngươi. Là ta không có can đảm hay là ta không xứng?
Tiểu thư, yêu ngươi, yêu ngươi trọn đời trọn kiếp…
……….
Kình Sâm mơ mơ màng mở mắt, thứ đầu tiên không phải hắn nhìn thấy cái gì mà là hắn ngửi thấy cái gì.
“A phi! thối chết ta!”
Kình Sâm gào lớn, từ trong cái thùng gỗ nhảy ra ngoài. Đầu hắn đầy rơm rạ, y phục bẩn thỉu bất kham, nhìn kỹ còn thấy một số vệt nâu nâu vàng vàng kinh dị.
Kình Sâm kìm chế cảm giác muốn nôn mửa cởi áo bào ném đi, da gà da vịt không ngừng rơi rụng, mùi thối làm mũi hắn bị tắc luôn. Phần gáy vẫn còn đau nhức ê ẩm cho hắn hay… hắn bị Triệu Bân chơi một vố đau điếng.
Triệu Bân tên khốn khiếp nhà ngươi!
Ngươi nói có xe ngựa di chuyển thoải mái đâu?
Xe ngựa là cái thùng phân à?!
Thùng phân đã đành, ngươi đây còn đánh ngất ta. Ai biết ta ngất ta có mở miệng đớp bậy hay không? Đớp phải phân thì nguy!
Kình Sâm nghiến răng nghiến lợi chửi rủa Triệu Bân. May cho Triệu Bân là hắn đã giải huyệt đạo phong bế võ công cho Kình Sâm. Nếu để Kình Sâm phát hiện võ công chưa trở lại với hắn thì hắn có đào tám đời tổ tiên nhà Triệu Bân lên không.
Có võ công, Kình Sâm thấy tinh thần hắn phấn chấn hơn hẳn, dơ tay nhấc chân cũng không mỏi mệt như trước, khí phách lẫm lẫm.
Kình Sâm hoạt động gân cốt một hồi, hắn nhạy bén nhận ra có nhiều ánh mắt đang chú mục vào hắn, hay nói đúng hơn có nhiều ánh mắt đang nhìn hắn như thể nhìn người điên.
Thử nghĩ mà xem, giữa hồ Trung Kính không đâu xuất hiện một cái thùng phân to tướng tỏa ra mùi hôi thối nồng nặc, rồi cái thùng phân ấy đột ngột bật mở, một nam tử từ trong thùng phân bước ra ngoài, vươn vai, duỗi chân.
Các ngươi nói xem, hắn không phải là ngủ trong thùng phân từ bấy đến giờ chứ?
Ai đời có người có thú vui kỳ lạ như hắn? Hay hắn yêu thích mùi thối nguyên thủy của phân?
Kình Sâm thật muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, mặt già quẫn bách không thôi.
Hắn nhấc chân đi tới đâu là người nơi đó tự động nhường chỗ, tạo cho hắn một khoảng trống vô cùng rộng rãi, thoáng đãng. Ai ai cũng xa lánh Kình Sâm, duy chỉ có con ruồi nguyện làm bạn với hắn từ trong thùng phân ra đến bên ngoài.
Tiếng ruồi bay vo ve vo ve thành một bản nhạc êm tai, Kình Sâm nhắm hờ mắt thưởng thức, đầu lắc lư theo kịp.
Rồi bỗng…
Bẹp!
Chú ruồi đáng thương bị Kình Sâm một chưởng đánh bay sang bờ hồ bên kia, bẹp dí.
Kình Sâm tức muốn nổ phổi, phẫn uất dậm châm.
Con ruồi ngu ngốc, lão tử không phải phân!
Chương trước
Chương sau
- Chương 1:
- Chương 2:
- Chương 3:
- Chương 4:
- Chương 5:
- Chương 6:
- Chương 7:
- Chương 8:
- Chương 9:
- Chương 10:
- Chương 11:
- Chương 12:
- Chương 13:
- Chương 14:
- Chương 15:
- Chương 16:
- Chương 17:
- Chương 18:
- Chương 19:
- Chương 20:
- Chương 21:
- Chương 22:
- Chương 23:
- Chương 24:
- Chương 25:
- Chương 26:
- Chương 27:
- Chương 28:
- Chương 29:
- Chương 30:
- Chương 31:
- Chương 32:
- Chương 33:
- Chương 34:
- Chương 35:
- Chương 36:
- Chương 37:
- Chương 38:
- Chương 39:
- Chương 40:
- Chương 41:
- Chương 42:
- Chương 43:
- Chương 44:
- Chương 45:
- Chương 46:
- Chương 47:
- Chương 48:
- Chương 49:
- Chương 50:
- Chương 51:
- Chương 52:
- Chương 53:
- Chương 54:
- Chương 55:
- Chương 56:
- Chương 57:
- Chương 58:
- Chương 59:
- Chương 60:
- Chương 61:
- Chương 62:
- Chương 63:
- Chương 64:
- Chương 65:
- Chương 66:
- Chương 67:
- Chương 68:
- Chương 69:
- Chương 70:
- Chương 71:Ngoại truyện 1: Hành trình truy thụ của Kiến Nhất
- Chương 72:Chương 71
- Chương 73:Chương 72
- Chương 74:Chương 73
- Chương 75:Chương 74
- Chương 76:Chương 75
- Chương 77:Chương 76
- Chương 78:Chương 77
- Chương 79:Chương 78
- Chương 80:Chương 79
- Chương 81:Chương 80
- Chương 82:Ngoại truyện 2: Nguyệt Kinh Thiên và Lăng Tiêu Nhiên thời trẻ (1)
- Chương 83:Ngoại truyện 2: Nguyệt Kinh Thiên và Lăng Tiêu Nhiên thời trẻ (2)
- Chương 84:Chương 81
- Chương 85:Chương 82
- Chương 86:Chương 83
- Chương 87:Chương 84
- Chương 88:Chương 85
- Chương 89:Chương 86
- Chương 90:Chương 87
- Chương 91:Chương 88
- Chương 92:Chương 89
- Chương 93:Chương 90
- Chương 94:Chương 91
- Chương 95:Chương 92
- Chương 96:Chương 93
- Chương 97:Chương 94
- Chương 98:Chương 95
- Chương 99:Chương 96
- Chương 100:Chương 97
- Chương 101:Chương 98
- Chương 102:Chương 99
- Chương 103:Chương 100
- Chương 104:Chương 101
- Chương 105:Chương 102
- Chương 106:Chương 103
- Chương 107:Chương 104
- Chương 108:Chương 105
- Chương 109:Chương 106
- Chương 110:Chương 107
- Chương 111:Chương 108
- Chương 112:Chương 109
- Chương 113:Chương 110
- Chương 114:Chương 111
- Chương 115:Chương 112
- Chương 116:Chương 113
- Chương 117:Chương 114
- Chương 118:Chương 115
- Chương 119:Chương 116
- Chương 120:Chương 117
- Chương 121:Chương 118
- Chương 122:Chương 119
- Chương 123:Ngoại truyện 3: Tình yêu của Nguyệt Tích Lương và Bắc Mạc Quân thời hiện đại (1)
- Chương 124:Ngoại truyện 3: Tình yêu của Nguyệt Tích Lương và Bắc Mạc Quân thời hiện đại (2)
- Chương 125:Ngoại truyện 3: Tình yêu của Nguyệt Tích Lương và Bắc Mạc Quân thời hiện đại (3)
- Chương 126:Ngoại truyện 3: Tình yêu của Nguyệt Tích Lương và Bắc Mạc Quân thời hiện đại (4)
- Chương 127:Chương 120
- Chương 128:Chương 121
- Chương 129:Chương 122
- Chương 130:Chương 123
- Chương 131:Chương 124
- Chương 132:Chương 125
- Chương 133:Chương 126
- Chương 134:Chương 127
- Chương 135:Chương 128
- Chương 136:Chương 129
- Chương 137:Chương 130 - 131
- Chương 138:Chương 132 - 133
- Chương 139:Chương 134 - 135
- Chương 140:Chương 136
- Chương 141:Chương 137
- Chương 142:Chương 138
- Chương 143:Chương 139
- Chương 144:Chương 140
- Chương 145:Chương 141
- Chương 146:Chương 142
- Chương 147:Chương 143
- Chương 148:Chương 144
- Chương 149:Chương 145
- Chương 150:Chương 146
- Chương 151:Chương 147
- Chương 152:Chương 148
- Chương 153:Chương 149
- Chương 154:Chương 150
- Chương 155:Chương 151
- Chương 156:Chương 152
- Chương 157:Chương 153
- Chương 158:Chương 154
- Chương 159:Chương 155
- Chương 160:Chương 156
- Chương 161:Chương 157
- Chương 162:Chương 158
- Chương 163:Chương 159
- Chương 164:Chương 160
- Chương 165:Chương 161
- Chương 166:Chương 162
- Chương 167:Chương 163
- Chương 168:Chương 164
- Chương 169:Chương 165
- Chương 170:Chương 166
- Chương 171:Chương 167
- Chương 172:Chương 168
- Chương 173:Chương 169
- Chương 174:Chương 170
- Chương 175:Chương 171
- Chương 176:Chương 172
- Chương 177:Chương 173
- Chương 178:Chương 174
- Chương 179:Chương 175
- Chương 180:Chương 176
- Chương 181:Chương 177
- Chương 182:Chương 178
- Chương 183:Chương 179
- Chương 184:Chương 180
- Chương 185:Chương 181
- Chương 186:Chương 182
- Chương 187:Chương 183
- Chương 188:Chương 184
- Chương 189:Chương 185
- Chương 190:Chương 186
- Chương 191:Chương 187
- Chương 192:Chương 188
- Chương 193:Chương 189
- Chương 194:Chương 190
- Chương 195:Chương 191
- Chương 196:Chương 192
- Chương 197:Chương 193
- Chương 198:Chương 194
- Chương 199:Chương 195
- Chương 200:Chương 196 (H+)
- Chương 201:Chương 197 (H+)
- Chương 202:Ngoại truyện 4: [ Hiện đại ] Thần Thần, anh trốn không thoát! (1)
- Chương 203:Ngoại truyện 4: [ Hiện đại ] Thần Thần, anh trốn không thoát! (2)
- Chương 204:Ngoại truyện 4: [ Hiện đại ] Thần Thần, anh trốn không thoát! (3)
- Chương 205:Ngoại truyện 4: [ Hiện đại ] Thần Thần, anh trốn không thoát! (4)
- Chương 206:Ngoại truyện 4: [ Hiện đại ] Thần Thần, anh trốn không thoát! (5)
- Chương 207:Chương 198
- Chương 208:Chương 199
- Chương 209:Chương 200
- Chương 210:Chương 201
- Chương 211:Chương 202
- Chương 212:Chương 203
- Chương 213:Chương 204
- Chương 214:Chương 205
- Chương 215:Chương 206
- Chương 216:Chương 207
- Chương 217:Chương 208
- Chương 218:Chương 209
- Chương 219:Chương 210
- Chương 220:Chương 211
- Chương 221:Chương 212
- Chương 222:Chương 213
- Chương 223:Chương 214
- Chương 224:Chương 215
- Chương 225:Chương 216
- Chương 226:Chương 217
- Chương 227:Chương 218
- Chương 228:Chương 219
- Chương 229:Chương 220
- Chương 230:Chương 221
- Chương 231:Chương 222
- Chương 232:Chương 223
- Chương 233:Chương 224
- Chương 234:Chương 225
- Chương 235:Chương 226
- Chương 236:Chương 227
- Chương 237:Chương 228
- Chương 238:Chương 229
- Chương 239:Chương 230
- Chương 240:Chương 231
- Chương 241:Chương 232
- Chương 242:Chương 233
- Chương 243:Chương 234
- Chương 244:Chương 235
- Chương 245:Chương 236
- Chương 246:Chương 237
- Chương 247:Chương 238
- Chương 248:Chương 239
- Chương 249:Chương 240
- Chương 250:Chương 241
- Chương 251:Chương 242
- Chương 252:Chương 243
- Chương 253:Chương 244
- Chương 254:Chương 245
- Chương 255:Chương 246
- Chương 256:Chương 247
- Chương 257:Chương 248
- Chương 258:Chương 249
- Chương 259:Chương 250
- Chương 260:Chương 251
- Chương 261:Chương 252
- Chương 262:Chương 253
- Chương 263:Chương 254
- Chương 264:Chương 255
- Chương 265:Chương 256
- Chương 266:Chương 257
- Chương 267:Chương 258
- Chương 268:Chương 259
- Chương 269:Chương 260
- Chương 270:Chương 261
- Chương 271:Chương 262
- Chương 272:Chương 263
- Chương 273:Chương 264
- Chương 274:Chương 265
- Chương 275:Chương 266
- Chương 276:Chương 267
- Chương 277:Chương 268
- Chương 278:Chương 269
- Chương 279:Chương 270
- Chương 280:Chương 271
- Chương 281:Chương 272
- Chương 282:Chương 273
- Chương 283:Chương 274
- Chương 284:Chương 275
- Chương 285:Chương 276
- Chương 286:Chương 277
- Chương 287:Chương 278
- Chương 288:Chương 279
- Chương 289:Chương 280
- Chương 290:Chương 281
- Chương 291:Chương 282
- Chương 292:Chương 283
- Chương 293:Chương 284
- Chương 294:Chương 285
- Chương 295:Chương 286
- Chương 296:Chương 287
- Chương 297:Chương 288
- Chương 298:Chương 289
- Chương 299:Chương 290
- Chương 300:Chương 291
- Chương 301:Chương 292
- Chương 302:Chương 293
- Chương 303:Chương 294
- Chương 304:Chương 295
- Chương 305:Chương 296
- Chương 306:Chương 297
- Chương 307:Chương 298
- Chương 308:Chương 299
- Chương 309:Chương 300
- Chương 310:Chương 301
- Chương 311:Chương 302
- Chương 312:Chương 303
- Chương 313:Chương 304
- Chương 314:Chương 305
- Chương 315:Chương 306
- Chương 316:Chương 307
- Chương 317:Chương 308
- Chương 318:Chương 309
- Chương 319:Chương 310
- Chương 320:Chương 311
- Chương 321:Chương 312
- Chương 322:Chương 313
- Chương 323:Chương 314
- Chương 324:Chương 315
- Chương 325:Chương 316
- Chương 326:Chương 317
- Chương 327:Chương 318
- Chương 328:Chương 319
- Chương 329:Chương 320
- Chương 330:Chương 321
- Chương 331:Chương 322
- Chương 332:Chương 323
- Chương 333:Chương 324
- Chương 334:Chương 325
- Chương 335:Chương 326
- Chương 336:Chương 327
- Chương 337:Chương 328
- Chương 338:Chương 329
- Chương 339:Chương 330
- Chương 340:Chương 331
- Chương 341:Chương 332
- Chương 342:Chương 333
- Chương 343:Chương 334
- Chương 344:Chương 335
- Chương 345:Chương 336
- Chương 346:Chương 337
- Chương 347:Chương 338
- Chương 348:Chương 339
- Chương 349:Chương 340
- Chương 350:Chương 341
- Chương 351:Chương 342
- Chương 352:Chương 343
- Chương 353:Chương 344
- Chương 354:Chương 345
- Chương 355:Chương 346
- Chương 356:Chương 347
- Chương 357:Chương 348
- Chương 358:Chương 349
- Chương 359:Chương 350
- Chương 360:Chương 351
- Chương 361:Chương 352
- Chương 362:Chương 353
- Chương 363:Chương 354
- Chương 364:Chương 355
- Chương 365:Chương 356
- Chương 366:Chương 357
- Chương 367:Chương 358
- Chương 368:Chương 359
- Chương 369:Chương 360
- Chương 370:Chương 361
- Chương 371:Chương 362
- Chương 372:Chương 363
- Chương 373:Chương 364
- Chương 374:Chương 365
- Chương 375:Chương 366
- Chương 376:Chương 367
- Chương 377
- Chương 378
- Chương 379
- Chương 380
- Chương 381
- Chương 382