Không phải cô chưa từng đi ăn với Thẩm Lăng, những nơi trước đây Thẩm Lăng đưa cô đi ăn đều có giá cả phải chăng, là những nhà hàng bình thường mà cô có thể trả tiền được.
Nhưng dù cô chưa đi nhà hàng này bao giờ, cô cũng thường xuyên nghe đứa sành ăn là Điền Điềm nhắc tới, nói rằng trong thành phố chẳng tìm được nhà hàng Pháp nào chính tông hơn ở đây, muốn dẫn cô đi ăn.
Sau đó, vì Điền Điềm mang thai nên chuyện này bị hoãn lại.
Cô biết nơi này rất đắt, ăn một ít giá đã lên đến hàng vạn, một bữa cũng phải tốn mấy vạn tệ, cô ấy không muốn Thẩm Lăng phải tốn quá nhiều tiền.
Thẩm Lăng nhìn cô bất lực: "Không đắt lắm đâu, nhà hàng này do cậu anh mở, không phải có câu nói thế này, có lợi không biết hưởng là đồ ngốc. Bọn mình đâu thể như vậy đâu đúng không?"
Tô Vận vẫn lắc đầu: "Bỗng nhiên em muốn ăn đồ Hoài Dương."
Thẩm Lăng nhìn cô chằm chằm vài giây, giọng điệu chân thành: "Anh muốn ăn đồ Pháp, có thể đi cùng anh được không?"
Tô Vận hai tay ôm chặt túi, cô biết anh đang từ chối, biết anh chỉ muốn dẫn cô đi ăn món ngon.
"Anh Thẩm, em nợ tiền anh, hình như ngày càng nhiều rồi, bây giờ đã không biết tính như thế nào."
"Vậy thì đừng tính nữa." Thẩm Lăng hất cằm: "Đi thôi."
Lúc này tình cờ có một chiếc xe ô tô sang trọng đậu trước cửa nhà hàng, một người phụ nữ trang điểm xinh đẹp mặc váy dài hở lưng bước ra, trong tay cô ấy cầm một chiếc túi, cô nghĩ thầm, lương cả năm của cô chưa chắc đã mua nổi.
Người phụ nữ bước đến bên kia xe, sánh đôi với người đàn ông vừa bước ra khỏi xe, tao nhã bước vào nhà hàng.
Tô Vận nghĩ rằng chỉ có những người phụ nữ như vậy mới xứng vào nhà hàng này, còn cô chỉ mặc một chiếc áo thun và quần jeans, mấu chốt là cả áo quần đều mua trên mạng, chẳng có gì đáng nói.
Trước đây cô không quan tâm đến những thứ như vậy, nhưng một khi người ta vào nơi này, tất nhiên sẽ để ý này nọ, không khỏi tự ti.
Cô quay đầu nhìn Thẩm Lăng: "Em đi vào có làm anh mất mặt không?"
Thẩm Lăng cười: "Anh còn lo không xứng đứng cạnh em."
"..." Tô Vận hơi ngượng: "Anh đang đùa em đúng không?"
Thẩm Lăng đi đến bên cạnh xe, cúi người lấy một chiếc túi xách, đưa cho cô: "Cái túi này đủ mua hết trang phục phụ kiện trên người người phụ nữ kia, nếu em thấy không dám đi vào thì đổi chiếc túi này đi."
Tô Vận không trả lời, cô nghĩ, mình mà làm bẩn chiếc túi này có khi còn chẳng thể trả nổi tiền vệ sinh túi.
Thẩm Lăng biết cô sẽ không nhận, cầm lấy chiếc túi trên tay cô, bước đến bên thùng rác, đồng thời đổ đống đồ trong túi vào chiếc túi xách mới mua.
Khi Tô Vận phản ứng kịp bước tới ngăn anh, túi của cô đã bị Thẩm Lăng ném vào thùng rác.
"Này, sao anh có thể vứt túi của em đi như thế!" Tô Vận rất muốn đến thùng rác nhặt lên, nhưng có xe đi qua, cô nghĩ như vậy sẽ làm Thẩm Lăng mất mặt, chỉ có thể miễn cưỡng vứt món đồ yêu thích kia đi.
"Cái túi kia nên vứt đi từ lâu, lần trước thấy em xách nó, anh đã muốn vứt rồi." Cho nên lần đầu thấy chiếc túi này ở Anh, anh thấy nó rất thích hợp với cô, dù đắt đến đâu cũng phải mua bằng được.
"Cái túi kia của em cũng đắt." Nói xong, cô mếu máo: "Đương nhiên trong mắt anh nó không đáng một đồng."
Thẩm Lăng hỏi: "Em mua bao nhiêu tiền?"
"528 tệ, lễ Độc thân năm ngoái mua được trên mạng." Đây là chiếc túi đắt nhất cô mua trong vòng năm năm qua, lúc ấy cô phải tiết kiệm tiền mua nhà, chỉ mua những chiếc túi không quá một trăm tệ, lần nhìn thấy chiếc túi này, cô phải hạ quyết tâm rất lớn mới dám mua.
Nhưng chưa dùng được một năm đã bị anh vứt đi không thương tiếc.
Thẩm Lăng nghe xong thấy hơi đau lòng, ngoại trừ Đào Nhiên, anh vẫn chưa bao giờ để tâm đến bất kì người phụ nữ nào, nhưng khi nhìn thấy Tô Vận, anh đã muốn đối xử tốt với cô.
Loại tình cảm này không phải tình yêu, anh không có tình cảm nông nổi với cô, nhưng thời gian trôi qua, cô thực sự đã chiếm một vị trí trong lòng anh.
Đôi khi nghĩ muốn mua hết đồ tốt nhất trên thế giới cho cô, cũng biết cô sẽ không chịu nhận, chỉ có thể thỉnh thoảng đưa cô đi ăn cơm, tặng cô vài món quà nho nhỏ, còn phải nói do trung tâm mua sắm tặng khi mua đồ thì cô mới đồng ý nhận.
Lần đầu biết cô là vào một buổi tối ở Thượng Hải, anh không chịu được khi thấy cô bị nhiều người xung quanh chuốc rượu như vậy, đã giải vây giúp cô, cũng nghe được hết thảy nỗi khổ sở của cô.
Lúc đó anh vẫn chưa lớn lắm, mới hai mươi lăm tuổi, lại suốt ngày bị ông nội quản thúc, không thể giúp cô hoàn toàn thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn đó, hơn nữa vụ án kia đang được chú Hai Tưởng Mộ Bình quan tâm, điều duy nhất anh có thể làm là giúp đỡ cô về mặt kinh tế.
Thẩm Lăng đưa túi cho cô, nhìn cô chằm chằm hồi lâu rồi cẩn thận nói: "Tô Vận, nếu, anh nói là nếu, nếu em buông bỏ được đoạn tình cảm trước đây rồi, em có thể xem... Chúng ta đã quen biết nhau nhiều năm như vậy rồi, cũng coi như hiểu nhau."
Anh cũng đã đến tuổi lấy vợ, nhưng không có người phụ nữ làm anh động lòng, nếu như vậy, anh tình nguyện chăm sóc cô cả đời, cho cô những gì tốt đẹp nhất của anh.
Thứ tình cảm kia, dù không có, cũng có thể từ từ bồi đắp.
Đầu óc Tô Vận rối bời, cô luôn coi anh như một người anh trai, chưa bao giờ nghĩ đến việc quá phận.
Lại nghĩ vài giây, đại não mới bắt đầu hoạt động, cuối cùng cô cũng tìm thấy giọng nói của mình, nhưng không dám nhìn anh: "Anh Thẩm, em chưa kịp nói với anh, em đã có bạn trai rồi."
Thẩm Lăng không chút xấu hổ, tuy rằng hơi hụt hẫng, nhưng cô đã có bạn trai, anh cũng không ép buộc.
Nửa đùa nửa thật nói: "Tô Vận, xem ra ánh mắt của em không được tốt lắm, không thấy được người đàn ông tốt như anh đứng trước mặt, đi thôi, tối nay em đãi."
Thật ra anh muốn nói, mắt em kém thật đấy, tìm người đàn ông không thể mua cho mình một chiếc túi tử tế.
Thẩm Lăng nhìn ra được sự thận trọng của cô, xoa đầu cô nói: "Những lời vừa rồi của anh em đừng để trong lòng, anh chỉ muốn chăm sóc em, không có ý gì khác, tuyệt đối không được có gánh nặng."
Tô Vận biết ơn anh đã đặt mình vào hoàn cảnh của cô mà suy nghĩ, không làm cho cô thấy xấu hổ, cô thật sự không muốn vì chuyện từ chối này mà mất đi một người bạn, anh đối với cô mà nói, quá quan trọng.
"Vào thôi, nói thêm nữa là nhà hàng đóng cửa mất."
Tô Vận đi theo anh vào nhà hàng, lại cúi đầu nhìn chiếc túi trong tay, cảm thấy như mình đang ôm một bao tiền đi ngoài đường vậy, lo sợ bị cướp... Cũng không dám mang nó về nhà.
"Anh Thẩm."
"Hử?" Thẩm Lăng quay đầu nhìn cô.
"Cái túi này em không thể nhận được, dù anh không vui nhưng em cũng không thể nhận được, không nói đến việc nó có đắt hay không nhưng em đã có bạn trai, không thể tuỳ tiện nhận đồ của người khác, em xin lỗi, em..."
Tô Vận cũng không biết nói gì, cô không muốn Thẩm Lăng khó chịu, nhưng cũng không thể nhận một món quà đắt tiền thế này, hơn nữa vừa nãy anh còn nói muốn ở bên cạnh cô.
"Ăn xong thì trả lại cho anh, như vậy được chưa?"
Lúc này Tô Vận mới nhẹ nhàng thở ra.
Nhà hàng này giống hệt những gì cô tưởng tượng, vô cùng thanh lịch cao quý, đây là lần đầu cô đến một nơi sang trọng thế này ăn cơm, cô không dám nhìn xung quanh, nhưng khoé mắt vẫn thấy được khung cảnh nhà hàng.
Có thể do khí chất của Tưởng Mộ Thừa quá mạnh mẽ, cũng có thể cô đã quen, chỉ cần ở nơi có anh, cô nhìn thoáng một cái đã nhận ra.
Nên vừa bước vào nhà hàng, lướt qua nhiều bàn ăn như vậy, bỏ qua nhiều người, cô liếc mắt đã thấy anh đang ngồi bên cạnh cửa sổ.
Tưởng Mộ Thừa quay lưng về phía cô, mà người ngồi đối diện Tưởng Mộ Thừa chính là Hạ Kiều.
Đây là lần thứ hai cô thấy hai người cùng nhau ăn cơm.
Lần trước là một nhà hàng bình thường, lần này lại là một nhà hàng Pháp cao cấp như vậy. Đột nhiên cô nhận ra Tưởng Mộ Thừa hình như chưa bao giờ đưa cô đi ăn tối.
Lúc này, cô bắt đầu so đo từng li từng tí.
Không phải cô nhất định phải ăn tiệc thịnh soạn, nhưng anh thật sự chưa bao giờ mời cô đi ăn một lần, trước đây không thấy được có gì không tốt, nhưng khi thấy anh đi ăn cùng người phụ nữ khác đến lần thứ hai, nói cô không ghen tị là nói dối.
Cô biết mình không cao thượng đến mức hào phóng, dùng ánh mắt khách quan và lý trí đối xử với anh, cô chỉ là một người phụ nữ vô cùng bình thường, có ghen tị, có lòng dạ hẹp hòi, cũng sẽ tự ti không muốn người ta biết mình hư danh phù phiếm.
"Làm sao vậy?" Thẩm Lăng nhìn theo tầm mắt của cô, đó không phải là Tưởng Tiểu Tứ với Hạ Kiều sao?
Nhìn lại ánh mắt buồn bã Tô Vận, rồi liên kết với chuyên bạn gái gần đây của Tưởng Mộ Thừa là bác sĩ, cùng bệnh viện với Tô Vận.
Như vậy, người bạn trai Tô Vận vừa nhắc tới có phải là Tưởng Mộ Thừa?
Thẩm Lăng lại hỏi: "Bạn trai hả?"
Tô Vận định thần nhìn Thẩm Lăng, cô chưa bao giờ nói dối trước mặt Thẩm Lăng, lần này cô cũng thành thật gật đầu: "Ừm, anh ấy đang nói chuyện với bạn."
"Nói chuyện với bạn gái cũ?"
Tô Vận ngạc nhiên nhìn chằm chằm Thẩm Lăng, tự hỏi làm sao anh đoán được Hạ Kiều là bạn gái cũ của Tưởng Mộ Thừa, nhưng ngay lập tức giải thích: "Em biết cô gái đó, bọn họ gặp nhau bàn công chuyện."
Cô theo bản năng muốn bảo vệ Tưởng Mộ Thừa, hoặc giả đang bảo vệ lòng tự trọng nhỏ bé của mình.
Thẩm Lăng hừ lạnh một tiếng: "Bàn công chuyện? Bàn công chuyện ở đâu không bàn, lại ngồi nói chuyện dưới ánh nến như thế, còn cùng ăn tối với nhau nữa?"
Anh không thích Hạ Kiều, ngay từ lần đầu gặp mặt đã không thích, anh không biết tại sao Tưởng Mộ Thừa vẫn giúp đỡ cô ta như thế, cũng có thể do người trong cuộc không thể nhìn được rõ vấn đề.
Tô Vận cắn môi, trong chốc lát không thể nào cãi lại.
Thẩm Lăng hỏi lại: "Nếu em không vui sao còn làm mình tủi thân như vậy?"
Tô Vận nhanh chóng phủ nhận: ""Không phải, bọn họ thực sự bàn công chuyện mà."
"Em bớt tự lừa mình dối người đi!"
Tô Vận không nói gì, cũng không muốn lừa gạt chính mình, nhưng Hạ Kiều đã nói rõ ràng như vậy, hơn nữa Tưởng Mộ Thừa cũng nói vụ án đặc biệt, cô còn có thể nói gì?
Thẩm Lăng đột nhiên hạ giọng nói: "Anh sẽ xử lý tên khốn nạn này giúp em, gậy ông đập lưng ông, cho anh ta biết thế nào là 'Điều gì bản thân mình không muốn thì chớ làm cho người khác'. Lát nữa phối hợp với anh, bất kể anh nói gì, em cứ im lặng là được."
Tô Vận vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra, đã bị Thẩm Lăng kéo về phía bên đó, cô muốn thoát nhưng đã lọt vào tầm mắt của Hạ Kiều, bây giờ có muốn giả vờ không thấy cũng không được nữa rồi.
Không biết Hạ Kiều nói gì với Tưởng Mộ Thừa, Tưởng Mộ Thừa đột nhiên quay đầu lại, Tô Vận vội tránh ánh mắt anh.
Tưởng Mộ Thừa nhìn lại thì thấy Tô Vận đang đi cùng Thẩm Lăng, mà Thẩm Lăng còn đang kéo cổ tay cô.
Nhìn chiếc túi xách trên tay Tô Vận, không phải là chiếc túi mà Thẩm Lăng đã khoe khoang ở văn phòng của anh hồi chiều sao? Nói là muốn tặng cho cô gái kia?
Bọn họ gặp nhau khi nào? Là quan hệ gì?
Thẩm Lăng đã dẫn Tô Vận đến bàn, Hạ Kiều đứng lên trước chào Thẩm Lăng: "Anh Ba, đã lâu không gặp, khéo quá, có thể gặp anh ở đây."
Anh Ba?
Tô Vận giật mình.
Anh họ Thẩm, chẳng lẽ là Thẩm Lăng?
Sao mà máu chó dữ vậy...
Ánh mắt của Tô Vận bắt gặp ánh mắt của Tưởng Mộ Thừa, cô muốn thoát khỏi tay của Thẩm Lăng theo bản năng, nhưng Thẩm Lăng giữ quá chặt, cô giãy không ra.
Thẩm Lăng còn cố ý ôm cô vào lòng, bắt đầu giới thiệu: "Đây là cậu anh, Tưởng Mộ Thừa, bình thường mọi người đều gọi là anh Tư, nhưng em cứ theo anh gọi là cậu đi."
Gọi... cậu?