Cũng mặc kệ Tưởng Mộ Thừa có nghe thấy hay không, Lâm Việt đã phóng xe rời đi.
Tưởng Mộ Thừa tiến xe về phía Tô Vận đang đứng.
Tim Tô Vận lại giống như trước đập như trống, có thể đạt đến 300 nhịp một phút. Cô vốn định ngồi ghế sau, nhưng lại sợ như thế không phải lắm, vì vậy kéo cửa ghế phụ ở trên ngồi, nói với Tưởng Mộ Thừa: “Làm phiền anh rồi.”
“Không có gì.” Tưởng Mộ Thừa duỗi cánh tay dài, thắt giúp cô đai an toàn trên ghế, sau đó nổ máy chậm rãi nhấn ga.
Tô Vận đặt tay bên cạnh người, bàn tay cuộn tròn lại vô cùng khẩn trương, cô không biết có nên nói gì với anh hay không, đành phải quay mặt ra cửa sổ.
Tối muộn đường phố không còn đông đúc như ban ngày, cô thì lại chỉ mong đường phố chật như nêm, không thể di chuyển, đến lúc về đến viện đã là sáng mai hoặc sang năm.
Tưởng Mộ Thừa đưa mắt về phía cô hỏi: “Cô ở ký túc xá bệnh viện à?”
Tô Vận quay đầu lại: “Đúng vậy.”
Nói ra một câu ngắn như vậy mà cô cũng thấy âm thanh của mình hơi mơ hồ.
Anh nói: “Tôi cũng là bạn của Lâm Việt, cô cũng có thể coi tôi là bạn, không cần câu nệ như vậy.”
Tô Vận bị nói như thế có chút ngượng ngùng, chỉ có thể xấu hổ cười cười.
Rồi họ không nói gì nữa.
Ô tô rất nhanh đã dừng trước cổng ký túc xá.
Tô Vận xuống xe, Tưởng Mộ Thừa cũng mở cửa xuống ở bên kia.
Tay Tô Vận gắt gao nắm chặt túi xách, khẩn trương, hưng phấn, không biết làm sao trong lòng là tạp nham đủ loại cảm xúc.
Cô không dám nhìn anh, ánh mắt mơ hồ nhìn xuống đất nhỏ giọng cảm ơn: “Cảm ơn anh, anh tư.”
Tưởng Mộ Thừa trầm mặc một lát, ngay sau đó điềm đạm cười: “Đi lên đi.”
“Được, vậy anh… lái xe cẩn thận.” Nói xong liền xoay người liền lên tầng.
Cô có cảm giác anh đang nhìn mình, đôi chân như muốn đình công không bước tiếp. Tô Vận có lúc muốn quay đầu lại xác nhận nhưng lại không dám.
Rõ ràng muốn ấn thang máy lên tầng nhưng lại gấp gáp quên mất, đi chạy thang bộ.
Tưởng Mộ Thừa dựa vào cửa xe, lấy ra trong túi áo hộp thuốc lá, mắt anh không tự chủ nhìn lên ô cửa vừa sáng đèn ở trên kia.
Cuối cùng anh lại nhét hộp thuốc vào áo, mở cửa xe, ngồi xuống rồi lái đi.
Chờ đến cột đèn đỏ đầu tiên, anh nhắn tin cho Lâm Việt: 【Đã đưa cô ấy về an toàn rồi.】
*
Những ngày kế tiếp không có chuyện gì xảy ra hết. Tô Vận cũng không có gặp lại người đàn ông kia.
Cứ như vậy thật nhanh, mùa hè tháng bảy nóng bức đã trôi đến tận tháng chín mát mẻ.
Sáng nay từ 5 giờ, Tô Vận đã bị tiếng mưa đánh thức. Từng giọt mưa đập vào cửa sổ kính che hết khung cảnh bên ngoài.
Một bên cửa sổ mở ra, gió thổi vào có hơi lạnh của mùa thu. Tô Vận theo bản năng kéo chăn lông lên, vẫn thấy hơi lạnh. Cô dậy đóng cửa sổ lại, lúc trước chỉ là mấy giọt mưa trên cửa sổ, giờ trước mắt là một màn mưa mù trời, mà trời vẫn còn tối. Tháng chín là tháng mưa nhiều thứ ba trong năm.
Tô Vận lại quay lại giường, tỉnh giấc xong thật khó ngủ lại. Vậy là một ngày cuối tuần tươi đẹp bị trận mưa xối phá huỷ.
Cô gối tay lên đầu, nhìn trân trân lên trần nhà ngẩn ngơ.
Trong khoảng thời gian này cô luôn bận rộn, ban ngày phẫu thuật khoảng chục tiếng một ngày, về đến ký túc xá tắm rửa xong xuôi là lên giường ngủ, không đủ rảnh rỗi để nghĩ đến chuyện không đâu. Giờ nghĩ lại, khoảng thời gian gần đây cô chỉ gặp Lâm Việt khoảng hai lần, mà toàn là đi ăn. Hai tháng này Lâm Việt cũng bận sứt đầu mẻ trán với vấn đề ở công ty nước ngoài, phần lớn thời gian đều không ở trong nước.
Mà sau đêm đó, cô cũng không gặp lại người đàn ông mà cô đã gọi là anh tư kia.
Điền Điềm hai tháng nay cũng không ở Bắc Kinh. Phản ứng thai nghén của cô ấy rất nặng, còn có dấu hiệu sinh non nên phải trở về nhà mẹ đẻ ở Thượng Hải dưỡng thai.
Sinh hoạt của cô lại trở về như trước, an tĩnh, đơn giản, không mùi vị. Cứ như vậy suy nghĩ miên man đến 7 giờ, cô mới mơ màng nhắm mắt lại. Nhưng Tô Vận chợp mắt chưa được nửa tiếng đã bị chuông điện thoại đánh thức.
Là điện thoại của Lâm Việt.
“Đã dậy chưa?”
Tô Vận vẫn chưa tỉnh ngủ: “Chưa.”
“Anh vừa xuống máy bay.”
“Anh trở lại rồi à? Mọi việc đã ổn chưa?”
“Không còn việc gì nữa, mọi việc đã giải quyết xong rồi. Buổi tối anh đưa em đi ăn nhé.”
“Vâng.”
Lâm Việt dừng lại một chút rồi nói: “Ăn cùng bạn của anh.”
“Hả?”
Lâm Việt giải thích: “Thật ra hôm nay là sinh nhật của anh, vốn dĩ anh không định về nước luôn, nhưng mấy người bạn bảo đã chuẩn bị tổ chức một bữa tiệc chúc mừng, nói rằng sinh nhật ba mươi tuổi không thể qua loa. Ai ngờ mẹ anh cũng nghe ngóng được, liền bảo anh mang em theo để quen thêm mấy người bạn của anh.”
Tô Vận: “… Nhưng em cùng với họ không chung chủ đề, có thể nói gì chứ. Nếu mang em theo chẳng phải sẽ làm anh mất mặt hay sao?”
“Nói cái gì chứ! Không ai xinh đẹp bằng em đâu! Tô Vận, chuyện này phải trách anh, dạo này toàn lo công việc không quan tâm đến em. Anh sẽ mau chóng giải quyết tất cả chuyện này rồi dành thời gian nhiều hơn cho em có được không?”
Lâm Việt càng tự trách, Tô Vận càng cảm thấy rối bời.
Cúp điện thoại xong, Tô Vận nhanh chóng rời giường. Dù gì cũng là người yêu hờ, nếu là sinh nhật người ta thì cũng phải biết ý mà chuẩn bị một chút quà. Cô lại nhìn ra ngoài cửa sổ, trời mưa tầm tã.
Đối với cái người không có xe riêng như cô, cứ như vậy đi ra ngoài thật là phiền. Ăn sáng đơn giản xong, Tô Vận bung ô bước ra ngoài. Bên ngoài gió thổi vù vù cuốn phăng mọi thứ, mưa mù mênh mang bốn phía. Tô Vận cầm chắc ô đi về phía trước vài bước, vậy mà gió to phía bên cạnh quét hết nước mưa hắt vào, ống quần cô cứ thế ướt nhẹp.
Cô nắm chặt ô, cố gắng đi ngược chiều gió. Nước mưa rơi xuốn mặt đất lại bắn lên, bọt trắng tung toé. Cả giày, quần và ống tay áo Tô Vận đều ướt sũng. Trong lòng cô đem Lâm Việt ra mắng tám trăm lần.
Đến ngã tư đường, Tô Vận không thể đi được nữa. Gió mạnh thổi tới tấp từ nhiều hướng rồi cuốn phăng cây ô đi. Tô Vận vẫn gắt gao nắm chắc ô, ô bị gió thổi khiến cô lảo đảo vài bước, hơn nữa mưa quật vào mặt phát đau, cô không kiềm chế được phát ra mấy lời thô tục.
Tô Vận cố chạy nhanh, đem cây ô chống ngược chiều gió, vốn tưởng ô có thể cản cho cô chút gió để tiến lên, ai ngờ cô cố mấy cũng không nhích được một chút.
Tô Vận nhìn kỹ tình huống, nếu vướng chiếc ô này chắc chắn sẽ không đi được. Cô chưa kịp tiến bước, gió đã bẻ gẫy từng nan ô ra từng mảnh.
Lúc này đèn giao thông đã chuyển từ xanh sang đỏ, cô nhất thời đứng giữa ngã tư đằng trước lẫn sau đều là xe cộ chạy qua lại đông đúc. Cái ngã tư này cũng thật khó qua, giờ cô không thể tiến mà cũng không thể lùi. Tô Vận chỉ có thể ôm chiếc ô hỏng đứng tại chỗ.
Lần đầu tiên đứng giữa biển xe bát ngát, tầm mắt hạn chế bởi mưa rơi, cô cảm thấy chỉ cần một giây nữa thôi là cô sẽ ngất tại chỗ. Cô bắt đầu nhìn trái phải, chú ý những chiếc ô tô vọt qua, sợ sẽ bị cán ngã.
Đến lúc quay mặt sang phải, mắt đụng vào một biển số xe, trái tim cô không khỏi co rụt lại, nhưng ngay sau đó cô lại nhỏ giọng mắng mình bị bệnh tâm thần.
Một chiếc xe thể thao đỏ rực lướt qua mặt cô, cũng không hiểu vì sao, rõ ràng là ở chính giữa ngã tư, phía trước còn nhiều xe đang chậm rì rì tiến lên, chiếc xe thể thao ấy bỗng vọt thẳng lên như ngựa mất cương, đâm hàng loạt vào những chiếc xe phía trước.
Một chiếc, hai chiếc, ba chiếc,…
Nhưng khi nhìn chiếc xe bị hư hỏng thì có thể thấy nó vẫn còn tốt lắm, hẳn người bên trong không sao cả, nhưng những người bị tông đằng trước thì vô cùng sợ hãi.
Giữa ngã tư đông đúc có năm chiếc xe đâm liên hoàn.
Tô Vận hơi giật mình, thầm nghĩ, không phải vì cô xinh đẹp quá nên người đàn ông trong xe mải ngắm mình, kích động ấn mạnh chân ga khiến chiếc xe vọt lên?
Không đến hai giây, cô lại dập tắt suy nghĩ này. Nước mưa đã làm cô ướt như chuột lột, còn đẹp cái gì nữa. Tô Vận bị mưa làm ướt sũng, cô tự nhủ phải tìm chỗ trú đã. Nhưng đi chưa được hai bước cô liền nghe thấy có người gọi: “Tô Vận.”
Tô Vận theo tiếng gọi quay đầu.
Cửa sổ màu đen hạ xuống, người đàn ông phía sau cất tiếng: “Lên xe!”
Ánh mắt Tô Vận sáng lên.
Hoá ra lại là anh.
Vừa rồi đầu óc cô hơi trì trệ không kịp nghe ra là tiếng anh ấy gọi mình. Tô Vận cố gắng thu chiếc ô đã hỏng lại, cô dùng bàn tay che đỉnh đầu, chạy đến chiếc ô tô của anh, kéo cửa sau mở ra.
Cả người cô đều đã ướt sũng, cô hơi ngượng ngùng không dám dựa lên chiếc ghế sang trọng trong xe nên ngồi nép phía ngoài rìa, như thể đang ngồi xổm. Cũng may chiếc xe này khá rộng, cô ngồi như vậy cũng không hớ hênh lắm.
Tưởng Mộ Thừa nhìn bộ dạng chật vật của cô, không tiếng động bật cười. Anh lấy từ hộc xe ra mấy chiếc khăn lông, đưa một cái cho cô, còn hai chiếc to hơn đặt lên lưng ghế, “Ngồi đi.”
Tô Vận xoa mặt, mắt liếc anh một chút, cẩn thận ngồi dựa vào ghế. Lúc này não cô đã tỉnh táo, tự hỏi chính mình, vì sao anh bảo cô lên xe là cô đã ngoan ngoãn nghe lời ngồi lên vậy?
Sau đó trong lòng cô đều là âm thanh tim đập kịch liệt: Đã hai tháng cô chưa gặp, cùng không có thời gian nghĩ đến anh.
Bởi vì năm chiếc xe phía trước đâm liên hoàn, con đường phía trước hoàn toàn tắc nghẽn, tài xế dứt khoát tắt máy chờ.
Ngoài cửa xe, gió càng lúc càng lớn nhưng không khí trong xe lại yên tĩnh đến mức quỷ dị. Đột nhiên tài xế quay mặt nhìn Tường Mộ Thừa nói: “Tưởng tiên sinh, tôi xuống xe một chút xem tình hình phía trước.”
Tưởng Mộ Thừa: “Được.”
Đợi tài xế xuống xe, Tô Vận kinh ngạc hỏi: “Anh cũng là họ Tưởng?”
Tưởng Mộ Thừa nhìn cô vài giây, sau đó gật đầu, “Ừ. Cùng họ với Tưởng Mộ Thừa.”
“Ồ…” Tô Vận ngượng ngùng cười, tựa như bị nhìn thấu tâm tư, cô có chút xấu hổ.
Người Tưởng Mộ Thừa rướn về phía trước, từ trên ghế phụ lấy ra một chiếc túi đồ mua sắm.
Tô Vận nhìn chiếc túi đó, cô không biết nhãn hiệu này nhưng quả thật nó trông rất cao cấp.
Tưởng Mộ Thừa từ bên trong lấy ra một chiếc váy kiểu Bohemian đưa cho cô: “Con đường này xem chừng còn phải tắc hơn chục phút, quần áo cô đều ướt rồi, dùng tạm chiếc váy này đề phòng bị cảm.”
Tay Tô Vận vẫn bất động tại chỗ.
Tưởng Mộ Thừa lại nói: “Là váy bà bầu của cháu tôi, sẽ tương đối rộng, cô có thể dùng tạm cho đỡ khó chịu.”
Đích xác hiện tại Tô Vận vô cùng không thoải mái, quần áo bị ướt dính sát vào da, vừa lạnh vừa khó chịu, trông thật nhếch nhác. Mà đây lại là váy của cháu anh, trong lòng cô tự nhiên lại thoải mái hơn một chút.
Nhưng cô vẫn cự tuyệt: “Cảm ơn, thật sự không cần đâu.”
Tưởng Mộ Thừa cũng không miễn cưỡng cô, lại đem váy cho vào trong túi.
Lúc này tài xế trở về, nói với Tưởng Mộ Thừa: “Đường ít nhất cũng phải nửa tiếng nữa mới thông được. Chiếc xe thể thao đụng tai nạn chính là của Viên Dĩnh. Không ai bị thương cả, chỉ là đang hoảng loạn thôi.”
Viên Dĩnh?
Ra là phụ nữ à. Thế mà vừa rồi cô còn tự mình đa tình tưởng cái người lái xe ấy là đàn ông.
Tô Vận cầm khăn lông tiếp tục lau mái tóc ướt.
Tưởng Mộ Thừa nghe xong ‘ ừ ’ một tiếng, “Tình hình giao thông không khả quan lắm.” Anh đưa mắt nhìn đồng hồ, lại hỏi Tô Vận: “Cô muốn tiếp tục chờ hay đi đến trung tâm thương mại?”
Tô Vận hơi giật mình, như thế nào anh lại biết cô muốn đi shopping?
Tưởng Mộ Thừa: “Không phải cô đang định mua quà sinh nhật cho Lâm Việt?”
Tô Vận hoàn toàn trợn tròn mắt, người đàn ông này có thể đọc thấu suy nghĩ trong đầ cô ư?
Tưởng Mộ Thừa nhìn ra sự nghi hoặc của cô, nhưng cũng không giải thích, mà là tự quyết định: “Đi thôi.”
Anh cầm ô, đẩy cửa xe đi xuống.
Tô Vận xách túi, không quên nhặt lên chiếc ô hỏng dưới chân kia, theo sát xuống xe.
Lúc này tình hình mưa gió đã đỡ hơn nhưng khi bước chân xuống lòng đường cô vẫn không kìm được rùng mình một cái.
Tưởng Mộ Thừa mắt nhìn chiếc ô hỏng trong tay cô, giọng điệu ghét bỏ: “Còn không vứt đi?”
“… Ơ, vứt…”