Không Yêu Không Vui - Chương 66

Không Yêu Không Vui Chương 66
Chủ nhiệm Di và Phó Minh Diễm rời đi, trong khi cô bị yêu cầu ở lại, Tô Vận cảm thấy mình nhất định là bị Phó Minh Diễm dắt mũi rồi.

Tưởng Mộ Bình tuy nói là bệnh tim tái phát nhưng khí sắc lại rất tốt, biểu cảm vẫn quắc thước như mọi khi, không có một chút mệt mỏi, yếu ớt nào của người bị bệnh.

Tưởng Mộ Bình chỉ cái ghế tựa bên cạnh: “Tiểu Tô ngồi xuống đi.”

Giọng điệu ông vẫn luôn tắm gió xuân như bình thường, nhưng biểu cảm trên mặt thì lạnh lẽo như gió đông ngoài cửa sổ.

“Cảm ơn bí thư Tưởng ạ.” Tô Vận ngồi xuống, cung kính đáp ông.

Tưởng Mộ Bình hỏi: “Gần đây công việc bận rộn lắm à?”

Câu này còn phải hỏi sao? Cuối năm nhất định là cực kì bận rồi.

“Vâng, khá bận ạ.”

Tưởng Mộ Bình gật đầu: “Tiểu tư đâu, gần đây nó bận gì à?”

“…. Cuối năm tiệc rượu và xã giao nhiều, cũng phải đi họp thường xuyên ạ.”

“Vậy dạo này có thấy Tưởng Bách Xuyên đâu không? Lâu rồi tôi chưa thấy bóng dáng nó đâu, làm giám đốc bận bịu quá à?” Sau đó lập tức đánh lái: “Tôi nghe nói dạo gần đây nó hay đến nhà anh chị ăn cơm, thật không vậy?”

Trong ấn tượng của ông, Tưởng Bách Xuyên chính là đứa khó nuôi lại lịch sự quá mức, rất ít khi ăn cơm ở nhà người khác.

Tô Vận mắng thầm, đại ca điều tra hành tung của cháu trai hơi kinh rồi đó.

Cô trả lời: “Dạo này Nhiên Nhiên có vấn đề về dạ dày, mà trường của con bé lại gần biệt thự. Buổi trưa, Tưởng Bách Xuyên hay đưa Nhiên Nhiên về biệt thự bên này ăn. Nhưng cả hai bọn em không ăn nhà nên không gặp được. Giờ Nhiên Nhiên nghỉ đông rồi nên cậu ấy không qua đây nữa.”

“Hoá ra là vậy. Anh chị là trưởng bối của nó, hôm nào gặp thì nói với nó một chút, đã hơn ba mươi rồi, đừng cả ngày lông bông sinh hoạt vớ vẩn nữa. Cũng nên lập gia đình đi, đừng để người lớn trong nhà lo lắng.”

Tô Vận: “…..” Trái tim cô đập thình thịch, có chút thụ sủng nhược kinh.

Sau đó Tưởng Mộ Bình lại hỏi han về công việc của cô rồi cho cô về.

Tô Vận đi ra khỏi phòng bệnh, cô xoa xoa vị trí trái tim, cảm thấy người nằm viện là Tưởng Mộ Bình nhưng người mắc bệnh tim lại là mình.

Sau khi tan tầm, Tưởng Mộ Thừa tới đón cô. Cô ngồi lên xe xong, câu đầu tiên Tưởng Mộ Thừa hỏi chính là: “Chiều nay anh hai tìm em buôn chuyện hả?”

“Anh đúng là con giun trong bụng anh anh đấy!” Tô Vận kinh ngạc.

Tưởng Mộ Thừa giọng điệu dửng dưng: “Giờ ông ấy nằm viện vì chuyện Phó Viễn Trung và nhà họ Viên thì ít, chủ yếu là do Tưởng Bách Xuyên chọc cho tức phải nhập viện.”

“….”

Tưởng Mộ Thừa cười: “Trí nhớ của anh hai thật không tốt, không quản được anh đây lại muốn đi quản Tưởng Bách Xuyên, đúng là mơ ngủ mà. Tưởng Bách Xuyên còn chẳng nghe lời anh cả với chị dâu cả, chả nhẽ nghe lời ông ấy sao?”

Tô Vận thở dài: “Em phát hiện ra EQ của ông ấy rất thấp.” Biết rõ Tưởng Mộ Thừa và Tưởng Bách Xuyên đều nể Nhiên Nhiên, vậy mà không biết lợi dụng con bé một chút để làm hai người thoả hiệp.

“Giờ em mới biết à?”

“….”

“Nhưng ông ấy lúc nào cũng tưởng mình oai vệ lắm, cảm thấy trong nhà mình là lão đại, có tiếng nói nhất, ai cũng phải nghe theo. Nhưng thật ra là anh cả của anh không thèm so đo, cảm thấy hành động đó quá ấu trĩ.”

Tô Vận bị nghẹn thiếu chút nữa không thở nổi.

Sau đó cô kể lại chuyện mẹ của Phó Minh Diễm với Tưởng Mộ Thừa, còn nói Phó Minh Diễm muốn nhờ cô đi qua thăm bà, cô nói: “Em đã đồng ý rồi, cũng không cảm thấy có gì khó khăn lắm. Tuy rằng lúc trước chính mẹ ấy đã bức anh ấy nhưng dù sao bà ấy cũng không có lựa chọn.”

Tưởng Mộ Thừa nắm tay cô, đặt lên tay lái: “Em cứ làm vậy đi. Nếu em không làm như thế thì sau này lại tự trách bản thân, không nên so đo làm gì cho nặng đầu.”

Vì thế sáng hôm sau cô đi làm sớm, đến thăm phòng bệnh của mẹ Phó Minh Diễm.

Bác sĩ vừa mới kiểm tra tình hình xong, còn Hạ Kiều đang xúc cơm cho bà. Khi mẹ Phó Minh Diễm nhìn thấy cô, bà ngẩn ra, một lúc sau mới như bừng tỉnh, đứng dậy đón cô: “Tô Tô à, mau lại đây ngồi.”

Tô Vận đã gặp bà một lần, lúc ấy cô còn đang hẹn hò với Phó Minh Diễm. Có lẽ vì yêu con trai nên bà đối xử với cô rất tốt, cũng theo Phó Minh Diễm gọi cô là Tô Tô.

Chỉ là chuyện sau đó không ai chống lại được.

“Dì à, dì đã đỡ hơn chưa?”

“Ừ, giờ tốt hơn rồi.” Hốc mắt bà đỏ lên, nói với Hạ Kiều mình đã no rồi.

Hạ Kiều thu dọn thìa đũa, lấy cớ đến văn phòng bác sĩ hỏi thăm tình hình nên đi ra ngoài.

Mẹ Phó hỏi cô tình hình của cậu mợ, sau đó lại tâm sự với cô một chút về chuyện công việc, nhưng bà chưa một lần nhắc đến tên con mình.

Cuối cùng, đồng nghiệp gọi điện cho cô gọi về văn phòng, Tô Vận đứng lên chào chuẩn bị rời đi, bà mới hỏi cô: “Khi nào cháu kết hôn?”

Tô Vận xấu hổ cười: “Tạm thời cháu chưa có dự định ạ.”

Bà an ủi cô: “Người lớn nhà họ Tưởng tính tình có hơi ngoan cố, nhưng không phản đối kịch liệt thì tám phần là cam chịu đồng ý rồi, bao giờ cháu kết hôn nhất định phải báo cho bác.”

Tô Vận gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Nhất định cháu sẽ báo rồi, nếu không cháu sẽ mất cái phong bì lớn á.” Không ai biết cô có bao gian nan mới có thể nói ra câu tròn trịa như thế.

Mẹ Phó Minh Diễm liên tục gật đầu nói được.

Tô Vận trấn an bà thêm vài câu rồi tạm biệt.

Văn phòng cô ở tầng năm, Tô Vận không chờ thang máy mà trực tiếp đi xuống bằng lối thoát hiểm.

Không nghĩ tới ở chiếu nghỉ tầng bốn, cô gặp Hạ Kiều, trong tay cô ấy đang kẹp điếu thuốc mới cháy một nửa.

Tô Vận: “Đây là bệnh viện đó!”

Hạ Kiều dựa vào tay vịn cầu thang, vẻ mặt hài hước: “Có tin tôi vào thẳng văn phòng cô hút không?”

Tô Vận cảm thấy nói nhiều lời với người này thật vô ích, khi cô đi qua Hạ Kiều, cô ấy nói: “Lần sau đi thăm người ốm nhớ mang quà gì đó. Lần nào cô cũng đến hai tay trống trơn, tôi chẳng thấy thành ý chút nào. Cô ngại xách đồ nặng thì có thể viết chi phiếu mà, tôi không ngại đến ngân hàng làm thủ tục đâu.”

Tô Vận câm nín một hồi mới có thể đáp: “Mua cái gì rồi cũng vào miệng cô, sao tôi phải mua?”

Hạ Kiều đang hút thuốc, nghe vậy sặc khói ho khan, cũng không biết là sặc khói hay bị lời Tô Vận làm sặc. Cô ấy ấn tàn thuốc vào tay vịn, đi theo Tô Vận xuống tầng.

Tô Vận quay đầu lại, chỉ chỉ lên trên: “Cô đi lên trên cơ mà?”

Hạ Kiều liếc mắt: “Cô không biết xấu hổ tay không đến thăm nhưng tôi không tiễn cô đến nơi đến chốn sẽ ngượng ngùng muốn chết.”

“Vậy tôi cảm ơn cô nha. Lần tới tôi mang quà có phải cô sẽ cõng tôi xuống cầu thang không?”

Hạ Kiều: “……”

Trong cầu thang thoát hiểm ngoài tiếng lộc cộc của giày cao gót thì hết sức yên tĩnh.

Đột nhiên Tô Vận mở miệng nói: “Tôi không nghĩ tới cô lại đến chăm bà ấy.”

Hạ Kiều hỏi lại: “Không phải cô cũng đến thăm sao?”

Ừm, cũng đúng.

Sau đó hai người lại trầm mặc, không ai lên tiếng.

Đến hành lang văn phòng khám bệnh, Hạ Kiều không lập tức trở về mà tiếp tục sóng vai với cô. Tô Vận dừng lại, quay sang nhìn: “Định tiễn tôi về tận ghế ngồi sao?”

Hạ Kiều chế nhạo nói: “Cô tưởng cô đẹp trai à?”

Tô Vận: “……”

Hạ Kiều nói: “Tôi đi ra ngoài mua bao thuốc, cô cho rằng tôi đi theo cô sao?”

Tô Vận biết mình không bao giờ có thể nói chuyện tử tế được với người này, vừa định bỏ đi thì nghe Hạ Kiều nói: “Đồ vô liêm sỉ nhà anh!”

Tô Vận nhìn theo tầm mắt của Hạ Kiều, không phải là tiện nam lịch sự ôn nhu sao. Hôm nay tới còn mang theo túi lớn túi nhỏ thực phẩm chức năng, đồ dinh dưỡng, chắc là đến thăm mẹ Phó rồi.

Người đàn ông đến gần nói: “Cũng không phải ngày một ngày hai, không phải anh nói rồi sao, lâu rồi em sẽ quen thôi.”

Tô Vận nghe mà nổi da gà, co cẳng bỏ đi.

*

Nháy mắt đã đến ngày tất niên.

Tô Vận vẫn luôn bận bịu mãi đến sáng 30 mới được nghỉ. Hiếm thấy là hôm nay Tưởng Mộ Thừa không đến đón cô, nói là ở nhà bận việc, cô tự tìm cách đi về.

À, chưa kể, Tưởng Mộ Thừa đã mua cho cô một chiếc xe thân thiện với môi trường, chính là một chiếc xe điện màu trắng.

Tan tầm, cô ngồi lên xe máy điện, mặc chiếc áo khoác quân dụng mà Tưởng Mộ Thừa đưa cô, vặn ga lên đường.

Mấy hôm nay thành phố như thành phố bỏ hoang, không tắc đường, không nhốn nháo như mọi khi.

Tối hôm qua trong nhóm chat ‘kinh thành hoa hoa công tử’ có người nói: “Mẹ nó, vừa lơ đãng một phát đã như đi tàu siêu tốc, nhảy lên đường vành đai hai rồi.”

Tô Vận thầm nghĩ, đâu phải là tàu siêu tốc, xe cô chạy như vận tốc ánh sáng luôn này.

Đem xe để trong gara xong, cô nhìn thời gian, từ cổng lớn bệnh viện về đến nhà chỉ mất sáu phút rưỡi. Nếu là ngày thường, Tưởng Mộ Thừa lái xe đưa cô đi phải mất nửa tiếng.

Cô vừa đỗ xong xe liền nghe thấy tiếng gọi mình từ trong biệt thự: “Mợ, mợ mau lại đây, những người này đều chán sống rồi.”

Là tiếng gọi của Nhiên Nhiên.

Tô Vận không kịp cởi áo khoác quân dụng, cô chỉ kịp kéo khẩu trang xuống, chạy vào trong biệt thự.

Cô vừa tới phòng khách đã suýt ngạt thở ngất xỉu.

Trong phòng khách khói sương mù mịt, có ba cái bàn chơi mạt chược. Tô Vận liếc mắt, Tưởng Mộ Thừa thế nhưng ngồi ngay đấy, đây là bận việc trong mồm anh hả?

Cô đi qua chỗ đó, Tưởng Mộ Thừa liếc cô một cái rồi lại quay lại ngắm bài trong tay: “Nhanh rửa mặt mũi đi, mọi người đang chờ em về ăn đấy.”

“….” Hả, cái gì cơ, tất cả mọi người cùng ăn?

“Chị dâu, tại sao chị cũng mặc áo quân đội thế này?” Lâm Việt vừa ngậm thuốc lá trong mồm, tay vừa bốc bài, nói năng không rõ ràng.

Sau đó có người cười nói: “Anh tư và chị dâu giờ chính là khắc tinh của chú Chu đấy. Nghe nói hôm trước chú Chu nhìn thấy anh tư đi xe điện nghênh ngang vào viện, thiếu chút nữa phát bệnh tim.”, rồi anh ta nhìn người đàn ông đối diện: “Xuyên tử, đúng không?”

Chu Cảnh Xuyên một tay kẹp thuốc, một tay xếp bài. Anh ta nghe thấy mình được điểm danh, dừng động tác lại, híp mắt nhìn người đàn ông vừa nói: “Thật sự có chuyện này?”

“Tổ sư, cậu mà không biết? Cậu xem có con trai nào như cậu không, không quan tâm bố mình gì cả.”

Chu Cảnh Xuyên cũng không hề biết chuyện này, anh ta xoay đầu nhìn Tô Vận: “Chị dâu, cho em mượn xe điện vài ngày.”

Tô Vận phòng bị nhìn anh ta: “Cậu định làm gì?”

“Không nghĩ tới cái xe điện có uy lực cao siêu như vậy, em cũng muỗn diễu nó trên đường lớn, sau đó để ba em nhìn thấy, tốt nhất là làm sao cho ông ấy mấy năm cũng không muốn nhìn em nữa.”

Tô Vận: “…..” Viện trưởng Chu mà nghe thấy những lời này chắc khóc trong phòng cấp cứu mất.

Không đợi Tô Vận tìm Tưởng Mộ Thừa tính sổ, Nhiên Nhiên kéo Tô Vận lên tầng.

“Sao vậy Nhiên Nhiên?”

Nhiên Nhiên bộ dạng lén lút, nhìn dưới tầng không ai chú ý đến mình liền nói: “Mợ, trưa ăn xong cháu phải ra ngoài đi chơi. Mợ buổi chiều chơi thay cháu nha. Nếu anh ba hỏi cháu đi đâu thì mợ bảo cháu ngủ trên tầng, có mợ ở nhà nhất định anh ấy sẽ không lên kiểm tra.”

“……” Tô Vận hỏi: “Cháu đi hẹn hò hả?”

Khoé mắt đuôi mày Nhiên Nhiên không giấu được niềm vui.

“Được, nhưng phải về trước 9 giờ tối.”

Nhiên Nhiên không khỏi nhíu mày: “Mợ, mợ không thể làm vậy. 9 giờ mà về thì chơi không vui chút nào. Không phải người ta vẫn bảo phải đón giao thừa với người yêu mà! Cháu nói cho mợi hay, những người dưới kia không chơi đến đêm khuya rạng sáng thì không giải tán đâu. Nhiều phòng khách dưới tầng như vậy là để cho bọn họ đó. Năm nào bọn họ cũng ăn nằm ở đây mấy ngày. Tất cả đều chưa kết hôn, không muốn về nhà nghe lải nhải nên vẫn trú ở đây lánh nạn. Ngày mai mấy người đã lấy vợ có con rồi cũng sẽ qua đây, mợ không phải chưa thấy cái nhóm chat kia chứ? Đại đa số họ đều đến đây chơi bời đó.”

“…..” Chính là muốn nói mấy ngày tiếp theo biệt thự này đừng mong được yên tĩnh, sẽ luôn mù mịt khói thuốc?

Sau đó Nhiên Nhiên đi vào trọng điểm: “Nhiều người ồn ào như vậy, sẽ không ai để ý cháu không có ở đây cho nên….”

Tô Vận hừ hai tiếng, vẻ mặt hài hước: “Nha đầu, muốn nghĩ ra trò quỷ gì?”

“Mợ, sao mợ lại suy nghĩ đen tối như vậy!”

Tô Vận bị nghẹn lại không nói được.

Nhiên Nhiên dặn dò cô: “Mợ đừng nói với cả anh Bách Xuyên, anh ấy không giấu diếm được gì trước mặt anh ba đâu.”

Tô Vận: “….” Tha cô đi, cô cũng giống như Tưởng Bách Xuyên thôi, cô chẳng nói dối được ai cả.

Nhiên Nhiên sung sướng ôm tay cô: “Mợ, hạnh phúc đời cháu nằm trong tay mợ đó.”

Tô Vận vỗ vỗ đầu cô bé: “Được rồi, trước 12 rưỡi phải trở về, không được mặc cả nữa.”

Nhiên Nhiên kích động hôn cô: “Nhất định cháu sẽ nói với ông ngoại là mợ rất thương cháu nên năm sau mới quyết định sinh em bé.”

Tô Vận lại câm nín lần nữa.

Nhiên Nhiên vui vẻ huýt sáo, nhảy chân sáo xuống tầng.

Tô Vận vừa đi vào phòng thay đồ, định thay một chiếc váy dệt kim thoải mái thì Tưởng Mộ Thừa bước vào, anh nhìn đôi chân dài thẳng của cô: “Em cố ý không mặc gì câu dẫn anh đúng không?”



Tô Vận nói: “Ừ, em muốn câu dẫn anh đấy!” Sau đó cô đi vào một đôi giày cao gót.

Chất liệu dệt kim co giãn, ôm lấy cơ thể quyến rũ của cô, hình ảnh ấy khiến Tưởng Mộ Thừa thiếu chút nữa chảy máu mũi.

Anh tiến lên hai bước, ôm cô vào ngực, bàn tay với vào quần lót cô, nhẹ nhàng vuốt ve: “Buổi sáng vừa xử lý em, nhanh như vậy đã đói bụng? Hửm?”

Tô Vận nhịn không được ‘ưm’ một tiếng, cô muốn đẩy anh ra nhưng lại bị anh khoá tay lại: “Lần nào em cũng trêu chọc anh, trí nhớ không tốt à.”

Tô Vận thở không xong, nhắc anh: “Bên dưới nhiều người như vậy.”

“Không có việc gì, anh bảo họ anh với em gọi video cho bố mẹ.”

“Có ma mới tin! Bọn họ ai cũng biết ba anh không đồng ý mình lấy nhau.”

“Mẹ anh lúc nãy gọi cho anh, nói ba anh đã đến viện thăm cậu mợ em rồi đưa hai người về nhà bố mẹ rồi. Ông nói là không ai đón Tết trong viện cả.”

Tô Vận nghe xong không khỏi xúc động, cô còn tự hỏi vì sao trước Tết Tưởng Mộ Thừa không đưa cậu mợ từ Thuỵ Sĩ trở về, hoá ra anh có dụng ý khác.

Tưởng Mộ Thừa hôn hôn môi cô: “Ba anh đã thoả hiệp rồi, đã đưa cậu mợ về nhà, không phải gián tiếp tác thành cho chúng ta sao? Nãy anh vui quá nên gọi bọn họ đến đánh bài, cho nên mới để em tự đi về. Tô Vận, lâu rồi anh chưa bao giờ vui như thế.”

Tô Vận ôm lấy cổ Tưởng Mộ Thừa, chủ động dâng lên một nụ hôn.

Tưởng Mộ Thừa một bên hôn cô, một bên bận cởi chiếc váy cô vừa mặc lên, lại kéo nội y xuống dưới.

“Em lạnh.”

“Nói dối, từ sáng sớm anh đã bật máy sưởi trong phòng giữa quần áo rồi, bây giờ chắc cũng phải 32 độ, anh mặc áo sơmi mỏng còn nóng, em lạnh cái gì.”

Hoá ra đã mưu đồ gây rối từ lâu.

Tưởng Mộ Thừa ôm cô hôn liên tục, rồi chẳng biết từ lúc nào họ đã va phải chiếc ghế quý phi, cô trực tiếp ngã ngồi lên đó.

Tưởng Mộ Thừa quỳ xổm giữa hai chân cô, vùi đầu vào giữa hai bầu ngực, nhẹ nhàng gặm cắn.

Hưởng thụ no nê, anh tiến xuống phía dưới, không buông tha một chỗ nào.

Tô Vận bị anh lăn lộn đến đầu ngón chân co quắp lại.

“Tưởng Mộ Thừa, đừng làm vậy…. em không chịu nổi!” Tô Vận túm chặt mái tóc ngắn của anh, cô thấy mình sắp chết vì không thở nổi.

Tưởng Mộ Thừa dùng dầu lưỡi lướt qua nơi mềm mại của cô: “Cái gì ngon cũng phải nhấm nháp thưởng thức, đấy là đạo lý của người thưởng rượu.”

Nước mắt Tô Vận chảy giàn giụa, anh vẫn không chịu buông tha cô mà nhẹ nhàng mút vào.

Tô Vận chịu không nổi, ôm đầu anh đẩy ra.

Tưởng Mộ Thừa thấy cô phiền phức, ngẩng đầu từ giữa hai chân cô lên, quay ngược người cô lại. Tô Vận ghé mặt trực tiếp lên ghế quý phi, trong lòng cô thầm nghĩ rốt cuộc anh cũng tha rồi.

Tưởng Mộ Thừa lấy hai chiếc gối tựa lót dưới bụng nhỏ của Tô Vận, khiến cho mông cô được nâng cao lên. Trong lòng Tô Vận thầm mắng anh biến thái, dạo gần đây toàn thích làm tư thế từ đằng sau.

Đột nhiên, hai chân cô bị tách ra, cô cho rằng anh sắp đi vào, nhưng tiếp theo lại cảm thấy phía dưới có cái gì nhẹ nhàng lướt qua, buồn buồn tê dại, một dòng nước ấm từ trong cơ thể cô trào ra.

Hai giây sau Tô Vận mới nhận ra vừa rồi là đầu lưỡi anh trêu chọc.

“Tưởng Mộ Thừa, đừng làm như vậy nữa!”

Tưởng Mộ Thừa không biết xấu hổ nói: “Vốn dĩ là của anh, anh liếm một chút thì làm sao?”

Tô Vận: “……”

Anh lại nói: “Tô Vận, anh biết thật ra em thích anh làm như thế!”

“Tưởng Mộ Thừa, đừng nói điêu, em không để yên cho anh đâu!”

“À, em định làm thế nào? Như vậy sao?” Dứt lời, anh lại dùng sức liếm mút một cái thật mạnh. Tô Vận nhịn không được hét lên, sau đó mắng anh: “Biến thái!”

“Việc này phải biến thái mới có tình thú.”

*

Một tiếng sau, Tưởng Mộ Thừa ôm Tô Vận nằm lên giường, đắp chăn đàng hoàng cho cô xong, anh cười xấu xa: “Em nghỉ một lát đi, lát nữa anh mang cơm lên cho em.”

Tô Vận đá văng chăn ra, dùng sức đá vào chân anh: “Anh phắn đi!”

Tưởng Mộ Thừa cười, được thoả mãn xong, anh cực kì dễ tính: “Ừ, anh phắn đây.”

Anh tắm rửa qua loa, nhưng không gội đầu. Sau đó, Tưởng Mộ Thừa đi vào phòng giữ đồ nhặt quần áo lên treo, nhìn căn phòng bớt đi sự phóng túng ban nãy, anh mới đi xuống tầng.

Những người dưới tầng bắt đầu oán giận: “Anh gọi video gì mà lâu thế? Cứ làm như mở họp online không bằng.”

Tưởng Mộ Thừa xắn ống tay áo: “Là Tô Vận nói chuyện với cậu cô ấy. Tô Thế Khải mãi mới có thể tỉnh táo lại, cô ấy bị nghẹn 5 năm nên nói nhiều như thế.”

Những người vốn đang định trêu chọc anh lập tức ngậm miệng lại, sau đó họ nhao nhao hỏi khi nào được ăn cơm.

Tưởng Mộ Thừa nói: “Giờ đi ăn thôi, Tô Vận khóc sưng mắt rồi nên không muốn đi xuống.”

Bọn họ đều hiểu, không nói nhiều thêm nữa mà gác bài trong tay xuống, đi vào phòng ăn.

Vừa bắt đầu ăn cơm, Tô Nịnh Nịnh đã chạy tới.

Phòng ăn bỗng nhiên ồn ã cả lên, mọi người trêu đùa, là ảnh hậu tới kìa, người gọi là mỹ nữ.

Lâm Việt đứng dậy ngay lập tức, huênh hoang đi qua, nhận lấy cái túi trong tay Tô Nịnh Nịnh: “Không phải nói buổi chiều mới xong sao?”

“Hôm nay tâm tình em tốt, một lần là diễn xong, tiết kiệm được nhiều thời gian.” Tô Nịnh Nịnh vừa nói vừa cởi áo khoác đưa anh.

“Á đụ, hai người mau cút ra chỗ khác, nơi này không chào đón!”

“Thích ăn đòn có phải không?” Lâm Việt quay đầu lại trừng mắt với người vừa nói, sau đó không coi ai ra gì cúi đầu hôn Tô Nịnh Nịnh một cái, trách yêu: “Sao không gọi để anh đi đón?”

Tô Nịnh Nịnh bẹo mặt anh, nhón chân lên cắn vào môi Lâm Việt: “Cho anh bất ngờ.” rồi hỏi: “Có nhớ em không?”

Lâm Việt giơ tay phải lên: “Tối qua anh phải thân thiết với nó hai lần, em nói xem anh có nhớ em không?”

Tô Nịnh Nịnh lại hôn Lâm Việt thêm cái nữa: “Buổi tối đền bù cho anh.”

Lâm Việt xoa xoa đầu cô: “Lúc đấy đừng khóc là được.”

Tô Nịnh Nịnh khiêu khích nhìn anh, sau đó hỏi: “Chị em đâu?”

“Ở trên tầng, anh tư bảo Tô Vận khóc sưng mắt nên không xuống đây.”

“Làm sao chị ấy khóc?”

“Gọi video với bố mẹ em. Em lên xem thế nào đi!”

Tô Nịnh Nịnh chạy vội lên cầu thang xoắn ốc, đến tầng ba cô phải lết mà đi, thở hồng hộc. Sau đó nhìn thấy thang máy trong nhà, cô tự mắng mình ngốc luôn rồi.

Cô đi vào phòng ngủ, gõ lấy lệ: “Chị, là em, em vào đây.”

Tô Vận đang nằm trên giường nhàm chán xem tạp chí, bởi vì cổ cô bị Tưởng Mộ Thừa cắn thê thảm nên cô không dám đi xuống.

“Không phải buổi tối em mới đến được sao?”

“Ừm, may mắn nên đến được đây sớm.” Tô Nịnh Nịnh nhìn chằm chằm mắt Tô Vận, làm gì có sưng gì đâu. Ánh mắt cô tiếp tục rơi xuống dưới, mẹ nó, sao kinh khủng vậy.

Tô Vận trừng mắt: “Nhìn cái gì mà nhìn?” Nói rồi cô dùng gối che đi.

Tô Nịnh Nịnh dựa vào tủ đầu giường, cười nói: “Dưới tầng đúng là một lũ ngốc, cho rằng tâm tình chị không tốt, khóc sưng mắt lên nên không đi xuống.”

Tô Vận ho nhẹ hai tiếng, kể lại chuyện bố mẹ Tưởng Mộ Thừa đưa cậu và mợ về nhà ăn Tết khiến cả hai chị em đều vui vẻ. Rồi Tô Vận giục Tô Nịnh Nịnh mau xuống ăn rồi mang đồ ăn lên cho cô.

“Giờ chị đói bụng dán vào lưng rồi, em ăn xong mang cho chị nhiều một chút. Nhanh đi đi.”

Tô Nịnh Nịnh câm nín với chị mình. Cô vừa ra hành lang thì gặp Tưởng Mộ Thừa mang khay đồ ăn lên.

“Anh rể.”

Tưởng Mộ Thừa gật đầu, nhiều lời hỏi: “Cùng Lâm Việt thế nào rồi?”

Tô Nịnh Nịnh cười: “Cách mạng chưa thành công.”

“Bộ trưởng Lưu không có ý kiến gì đâu, bà ấy có quen biết bố em, cũng hiểu rõ ông ấy. Nhưng phải cho bố Lâm Việt chút thời gian, ông ấy cũng là người bảo thủ.”

Tô Nịnh Nịnh: “Khi quyết định ở cùng với Lâm Việt, em đã quyết không dễ dàng từ bỏ. Anh lên đưa cơm cho chị đi, em đi xuống ăn cơm.”, sau đó cô đi về cầu thang. Đi xuống tầng hai, cô mới nhớ ra mình lại quên đi thang máy.

*

Tưởng Mộ Thừa vừa tiến vào phòng ngủ, Tô Vận đã lên tiếng trách móc: “Em chết đói rồi đây này!”

“Nơi nào đói?”

Tô Vận túm lấy gối ôm ném vào người anh.

Tưởng Mộ Thừa đặt khay thức ăn lên bàn trà, rồi quay sang ôm cô: “Ăn đã rồi đánh anh sau.”

Tô Vận không còn sức đôi co với anh, thành thật ngồi lên ghế sô pha ăn cơm. Cô lo lắng hỏi Tưởng Mộ Thừa: “Anh cảm thấy Nịnh Nịnh và Lâm Việt có khả năng không?”

“Có ai có thể so sánh với sự ngoan cố của ông già nhà anh? Cuối cùng không phải cũng thoả hiệp rồi sao?” Tưởng Mộ Thừa xoa đầu cô: “Nhanh ăn đi, đồ ăn nguội mất.”

Đợi Tô Vận ăn xong, anh hỏi: “Mẹ Phó Minh Diễm chưa xuất viện sao?”

“Ừm, hôm trước bà ấy mới làm phẫu thuật, chắc phải ở thêm hơn mười ngày nữa. Vốn dĩ định sau Tết mới làm phẫu thuật nhưng tình huống không tốt lắm nên làm sớm hơn, nhưng vẫn thành công.”

“Là em phẫu thuật?”

“Chủ nhiệm Di mổ chính, em mổ phụ thôi.”

Tưởng Mộ Thừa suy nghĩ một lát mới nói: “Buổi tối chúng ta đưa ít sủi cảo qua cho họ.”

“Ai cơ?”

Tưởng Mộ Thừa thở dài: “Mấy hôm rồi là ngày xử án của Phó Viễn Trung, mẹ bọn họ lại giải phẫu, Phó Minh Diễm và Hạ Kiều nhất định bận sứt đầu mẻ trán, không có thời gian chuẩn bị ăn Tết, mà người làm thì nghỉ, ai nấu cho họ đây?”

Tô Vận buông đũa, ôm anh: “Sao anh tốt thế?”

Không phải là anh tốt bụng gì, chỉ là anh không muốn cô nhớ thương, áy náy trong lòng. Mặc kệ như thế nào, Phó Minh Diễm cũng từng đóng vai trò quan trọng trong đời cô, dù là giờ cô không yêu nữa, nhưng nhất định vẫn còn quan tâm. Tình cảm của con người không phải là một điếu thuốc, hút hết là thôi.

Chạng vạng tối, Tưởng Mộ Thừa bảo quản gia chuẩn bị nhiều đồ ăn hơn, làm hai phần đầy đặn cho vào cặp lồng giữ nhiệt, sau đó anh lái xe đưa Tô Vận đến viện.

Đến bãi đỗ xe, anh không định đi xuống: “Em đưa lên thôi.”

“Anh không đi à?”

“Không đi.” Anh thấy xấu hổ.

Tô Vận cũng không nài anh, cô cầm hai cặp lòng xuống xe.

Tối giao thừa, trong bệnh viện vắng vẻ, quạnh quẽ, ít người bệnh hơn mọi khi. Khu phòng bệnh mẹ Phó ở đa số các phòng đều tắt đèn tối om. Rất nhiều người để ý, ngày Tết họ sẽ cố về nhà, qua mùng một mới quay lại nhập viện.

Cô đứng ở cửa phòng bệnh, dùng chân đá đá cửa: “Phó Minh Diễm?”

Người mở cửa là Hạ Kiều: “Mẹ nó, Tô Vận, cô đúng là chân ái của tôi nha.”, nói rồi không khách khí cầm lấy luôn hai cái cặp lồng.

Tô Vận: “Lát nữa nhớ cõng tôi xuống tầng.”

Hạ Kiều mở gấp cặp lồng ra, bày đồ ăn lên bàn: “Lát nữa tôi ôm cô xuống.”

Mẹ Phó gọi Tô Tô, sau đó bà gạt nước mắt.

Phó Minh Diễm dùng khăn mặt lau cho bà: “Mẹ còn khóc là lần sau cô ấy không tới nữa đâu.”

“Không khóc, không khóc nữa.” Sau đó bà vỗ vỗ vai Phó Minh Diễm: “Mau ra ăn cùng Hạ Kiều đi.”

Tô Vận ngồi với bà một át, chờ hai người ăn xong, cô quay đầu nói với Hạ Kiều: “Cô đi rửa cặp lồng luôn đi, tôi phải mang về.”

Hạ Kiều nói: “Có phải ngày mai cô tiếp tục đưa cơm nữa không?”

Tô Vận đáp: “Cô nghĩ cô đẹp trai à?”

Hạ Kiều: “……”

Rửa cặp lồng sạch sẽ xong, Phó Minh Diễm tiễn Tô Vận xuống tầng: “Mai em không cần mang đồ ăn đến đâu, anh gọi cơm mang đến cũng được.”

“Mai chắc em cũng không có thời gian, em với Nịnh Nịnh định đi chơi.” Nhiều năm rồi hai cô chưa đi du lịch với nhau.

“Đặt vé máy bay rồi à?”

“Con bé lên mạng cả chiều, em chưa quyết định đi đâu thì nó đã đặt luôn vé đi Hongkong, nói là năm sau có quay một bộ phim bối cảnh ở đó, muốn đi qua đấy lấy cảm hứng.”

Phó Minh Diễm gật đầu, không hỏi thêm.

Đến tầng một, Phó Minh Diễm nhìn chằm chằm cô hai giây rồi đùa: “Về đi, không thì không kịp lấy lì xì đâu.”



“……”

Nhìn Tô Vận biến mất vào bóng đêm, Phó Minh Diễm hít một hơi sâu. Anh cảm thấy mình thật may mắn khi vào độ tuổi đẹp nhất được gặp cô, được yêu cô và tới bây giờ, bọn họ vẫn có thể nói chuyện với nhau tốt như vậy.

*

Mùa đông rất nhanh qua đi, mùa xuân lại tới, rồi mùa thu lại về nối đuôi sau một mùa hè, lúc này Tô Vận mới bừng tỉnh, hoá ra cô và Tưởng Mộ Thừa đã cùng nhau trải qua một năm bốn mùa.

Tháng mười một năm nay, Tưởng Mộ Thừa lại nói với cô: “Giáng sinh năm nay mình đi trượt tuyết ở Thuỵ Sĩ nhé, tiện thể về nhà luôn.”

Tô Vận cười: “Anh không sợ bị bố cầm gậy đuổi à?”

“Đuổi thì chúng ta mặt dày trở về.”

“Được, đi thăm cậu luôn.”

Trải qua một năm trị liệu, tình trạng của cậu cô có chuyển biến tích cực, nghe nói khi tỉnh táo còn có thể chơi cờ với ông Tưởng, nhưng ông Tưởng suốt ngày muốn chơi lại nước. Lúc nào ông Tưởng cũng hào hứng đòi chơi xong hết ván thì mặt mày bí xị.

Hai người suốt ngày tranh cãi nước đi. Đôi lúc cậu quên không nhìn nước mà ông Tưởng vừa đi, ông Tưởng khó chịu không thèm nói, sau đó hai người lại tiếp tục khó chịu nhau.

Trước nay cô không hề biết vụ án của cậu mình được xử lại, mãi đến mấy hôm trước, Lâm Việt trong lúc vô tình nói ra, cô lập tức bám lấy cậu ta, hỏi rõ mọi chuyện.

Lâm Việt kinh ngạc: “Chị dâu không biết sao?”

Cô nói là mãi giờ cô mới biết.

Lâm Việt: “Khó trách anh tư tín nhiệm Hạ Kiều như vậy.”

“Có ý gì?”

Lâm Việt: “Bởi vì giai đoạn đầu của vụ án này đều là Hạ Kiều phụ trách, sau vụ tai nạn mới chuyển sang cho Trì Hướng Đông. Em còn tưởng là Hạ Kiều vì tranh giành anh tư với chị sẽ nói ra chuyện này để chị khó chịu cơ, cố tình gây mâu thuẫn giữa hai người.” Còn có những điều Tô Vận đã trải qua trong quá khứ, có thể Hạ Kiều sẽ lôi ra để vũ nhục lắm chứ.

Hoá ra là vậy. Cô vẫn luôn nhớ rõ, lần đi ăn lẩu với Tưởng Mộ Thừa gặp Hạ Kiều, cô ấy nói, anh tư, nhất định em sẽ không phụ sự tín nhiệm của anh.

Cô đã từng nhiều lúc ghen ghét Hạ Kiều, nhưng khi nghe chuyện hôm đó, cô hổ thẹn không thôi.

Tưởng Mộ Thừa thì thầm vào tai cô: “Lại thất thần rồi, nghĩ ai thế?”

Tô Vận cười: “Không cho anh biết.” Sau đó cô hỏi lại anh: “Thật là Giáng sinh mình sẽ đến Thuỵ Sĩ?”

“Ừ, hai ngày tới không bận gì thì em xin nghỉ một buổi sáng, anh đưa em đi làm hộ chiếu.”

Tô Vận cảm thấy lời này thật quen thuộc, như vừa nghe anh nói hôm qua.

Thật ra đã là câu từ một năm trước, lúc ấy ở cửa hàng bánh ngọt anh cũng nói. Chỉ là sau nhiều chuyện, nó đã bị trì hoãn, vì năm nay cô học lên cao, được thăng chức nên không có thời gian đi du lịch.

*

Thời gian rất nhanh đã đến kì nghỉ Giáng sinh. Ngày 22 tháng 12, cô cùng Tưởng Mộ Thừa đi Thuỵ Sĩ.

Lần đầu tiên xuất ngoại, cô rất hưng phấn, nhưng cũng thấp thỏm không thôi. Dọc đường đi do nghỉ ngơi không tốt, tới Thuỵ Sĩ thì quanh mắt cô đã đen như gấu trúc.

Tưởng Mộ Thừa đầu tiên đưa cô đến viện thăm cậu. Mắt cô cay xè, tuy thường xuyên gặp cậu qua video nhưng khi gặp mặt trực tiếp, cô vẫn cảm động không thôi.

Tô Thế Khải lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô: “Mất mặt chưa, đã lớn tướng rồi còn khóc nhè. Nói cậu xem có phải điểm ngữ văn lại ba mươi không?”

Tô Vận dở khóc dở cười: “Cậu!”.

Đầu óc Tô Thế Khải vẫn thường xuyên lẫn lộn, cho rằng hiện tại cô vẫn đang học cấp ba. Nhưng điều khiến cô vui mừng là ông đã nhận ra cô là ai, cũng như đã làm ra những hành động thương yêu cô như trước kia.

Biểu cảm Tô Thế Khải hơi bối rối: “Tô Vận, không lẽ cháu còn không được 30 điểm? Nửa năm nữa là thi đại học rồi mà điểm kém như vậy thì làm sao vào được trường tốt hả?”

Tưởng Mộ Thừa ở bên cười không được mà khóc cũng không xong, rốt cuộc anh cũng được chứng thực thành tích ngữ văn của cô, còn hơn cả Nhiên Nhiên.

Tô Thế Khải đột nhiên nhìn về Tưởng Mộ Thừa: “Phó học bá, đứa nhỏ Tiểu Vận này sau này phải để cháu lo lắng rồi.”

Tô Vận cười phụt một tiếng. Cậu mãi không nhớ được tên Tưởng Mộ Thừa, giây trước vừa bắt ông gọi Tưởng Mộ Thừa giây sau ông đã gọi: “Tiểu Phó, lại đây giúp bác xem cái này là cái gì?”

Tưởng Mộ Thừa giây trước còn đang cười Tô Vận, giây sau mặt xị dài ra. Anh nhìn Tô Vận cười sung sướng như vậy, anh muốn bóp chết cô ngay lập tức.

Thật ra anh đã sớm biết ‘tiểu Phó’ trong miệng Tô Thế Khải không phải Phó Minh Diễm, mà là chủ một cửa hàng sửa chữa xe điện ở đầu phố ở quê Tô Vận. Mọi người đều gọi ông ấy là tiểu Phó.

Sau khi thăm cậu ở viện xong, Tưởng Mộ Thừa liền đưa cô về biệt thự nhà họ Tưởng ở Zurich.

Khi nhìn thấy ông Tưởng, cô như là thấy một Tưởng Mộ Bình trước mắt. Xung quanh ông tản ra hơi lạnh như băng, thiếu chút nữa đông chết cô.

Ông Tưởng rất ít nói ít cười, nhưng đối xử với cô khá tốt, it nhất là tốt hơn với Tưởng Mộ Thừa một nghìn lần, cho nên cô cũng cảm thấy an toàn hơn một chút.

Đêm Giáng sinh hôm đó, Đào Doãn Phàm đột nhiên tâm huyết dâng trào, nói muốn đi Paris chơi, bà lập tức lôi ông Tưởng cùng đi.

Buổi chiều hôm đó, biệt thự to như vậy bởi vì Đào Doãn Phàm lôi hết mọi người đi cùng nên cả không gian rộng rãi thêm trống rỗng. Đào Doãn Phàm vì sợ cô ở chung ông Tưởng mất tự nhiên nên nghĩ ra biện pháp như vậy.

Ăn cơm chiều xong, Tưởng Mộ Thừa ôm cô lên phòng ngủ.

Anh nói: “Đêm nay chỉ có hai đứa mình.”

Thì sao?

“Buổi tối em có thể la hét thoải mái.”

Tô Vận: “………” Nhưng cô biết đêm nay Tưởng Mộ Thừa không thể nào thực hiện được nguyện vọng đó, bởi có tình huống đột nhiên ập tới, ngay cả cô cũng không kịp chuẩn bị sẵn sàng.

Chính là một niềm vui lớn.

Buổi tối khi đi ngủ, Tưởng Mộ Thừa ôm lấy cô khiêu khích, nhưng cô tìm lý do các loại: “Anh tư, hôm nay em không thoải mái, là do lệch múi giờ, khó chịu lắm.”

Tưởng Mộ Thừa không dám lăn lộn cô nữa bởi vì sắc mặt cô không tốt, hơn nữa cơm tối cô không ăn được bao nhiêu.

“Mình đi viện nhé?”

Tô Vận lắc đầu: “Không cần đâu, không có gì đâu mà. Buổi chiều anh ngồi với cậu, em với mợ đã đi gặp bác sĩ rồi. Bác sĩ bảo chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, uống nhiều nước ấm là được.”

Tưởng Mộ Thừa ôm cô vào ngực, nhẹ giọng hỏi: “Em muốn hôn lễ như thế nào?”

“Em chưa nghĩ tới, nhưng anh thích thế nào thì em thích thế nấy.”

Tưởng Mộ Thừa hôn trán cô: “Ngủ đi.”

Tô Vận nằm trong ngực anh, lâu sau cô vẫn chưa ngủ được, có chút kích động, nhưng giờ không thể nói cho anh biết được. Cô hỏi: “Anh tư, mấy giờ rồi? Đã đến ngày 25 chưa?”

“Ngủ đi, rồi anh gọi.”

“Vâng.”

Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, cô vẫn không ngủ được, hỏi nhẹ: “Anh tư, anh ngủ chưa?”

“Ngủ rồi.”

Tô Vận cười to.

“Để anh đọc sách cho em nghe.”

“Ừm.”

Thật ra Tưởng Mộ Thừa cũng không ngủ được. Anh ngồi dậy, bật đèn, lấy một cuốn sách tiếng Pháp đọc cho cô nghe.

Anh đọc một nửa quyển Tô Vận mới mơ màng ngủ. Tưởng Mộ Thừa cũng mỏi miệng, anh nhìn đồng hồ, đã 11 giờ rồi, vì thế anh rời giường đi chuẩn bị cho cô quà Giáng sinh.

Tô Vận đang ngủ say thì bị Tưởng Mộ Thừa lay người: “Bảo bối, dậy dậy.”

Tô Vận xoa mắt: “Trời sáng rồi ạ?”

“Không, mới 12 giờ đêm, ngày 25 rồi.”

Tô Vận lóc cóc bò dậy: “Quần áo em đâu?”

Tưởng Mộ Thừa lấy cho cô bộ quần áo mới, Tô Vận sờ sờ: “Đắt lắm đúng không?”

“Anh không biết, là mẹ mua cho em.”

Trong lòng Tô Vận thấy ngọt ngào.

Tưởng Mộ Thừa giúp Tô Vận mặc đồ xong, anh không thể không thừa nhận ánh mắt của mẹ mình rất tốt. Cô mặc bộ quần áo đẹp như một mỹ nữ, không, anh không còn từ gì để miêu tả vẻ đẹp của cô.

Anh hôn cô chùn chụt: “Cô gái nhỏ, đi xuống chỗ cây thông đi, ông già Noel đang chờ đó.”

“Thật không?”

“Xuống xem thì biết.”

Tô Vận hưng phấn chạy xuống cầu thang. Nhưng chạy được vài bước bỗng nhiên nhớ ra cái gì, cô kìm nén lại đi từng bước cẩn thận, vịn cầu thang từ từ đi xuống.

Khi cô bước vào vườn, nhìn cây thông Noel to sừng sững được trang trí lung linh ở đó, rồi còn có cả ông già Noel và xe tuần lộc.

Ông già Noel rất cao, giống như một người lớn tuổi sờ sờ đầu cô: “Merry Christmas!”

Cô cũng cười nói: “Merry Christmas!”

Ông già Noel lấy từ trên xe xuống mấy gói quà, đặt lên bãi cỏ rồi ôm cô: “Good luck!”

Cô nhìn ông già Noel cùng xe tuần lộc rời đi, cảm giác như mình đang nằm mơ vậy.

Cô chậm rãi ngồi xổm xuống, lần lượt mở những hộp quà ra.

Đầu tiên là một cái bút chì kim, sau đó là một quả cầu kính, rồi một cái hộp bút màu hồng nhạt, rồi lại một con búp bê Barbie…

Cô mở từng món quà, mắt cô nhoè đi vì cảm động. Tất cả những món quà này đều là những đồ vật cô ao ước khi nhỏ, nhìn bạn bè mình dùng với ánh mắt hâm mộ không thôi. Cô còn kể là hồi xưa, cô rất thích một chiếc hộp bút nhưng nó quá đắt, cô không dám bày tỏ ý muốn với cậu. Rồi cô kể tiếp, khi cô lớn hơn thì muốn có một con búp bê Barbie, đáng tiếc là đến bây giờ, nguyện vọng ấy vẫn chưa thành hiện thực. Cô không ngờ là Tưởng Mộ Thừa lại ghi nhớ tất cả những điều đó vào lòng.

Cuối cùng, trên một cái hộp quà có đính kèm một tấm thiệp, viết: “Anh biết tất cả những đồ vật này đều không còn quá ý nghĩa với cuộc sống hiện tại của em, vậy nghĩa là anh có làm thế nào cũng không thể đền bù những tiếc nuối đó, nhưng anh vẫn muốn tặng cho em.”

Tô Vận cảm thấy sau khi mình gặp Tưởng Mộ Thừa liền biến thành một mít ướt thật sự, hơi tí ra trào nước mắt, còn khóc lắm hơn cả trẻ con.

Khi cô ngước mắt lên, không biết anh từ lúc nào đã ngồi xổm trước mặt cô. Anh duỗi tay lau đi những giọt nước mắt: “Đúng là ba tuổi!”

“Anh là đồ đáng ghét!”

Tưởng Mộ Thừa cười cười, anh đứng dậy, cũng kéo cô đứng lên từ mặt cỏ, ôm cô vào ngực: “Bảo bối, Merry Christmas!”

Chờ đến khi Tô Vận nhận ra, Tưởng Mộ Thừa đã luồn chiếc nhẫn lên ngón áp út của cô, vừa khít.

Tô Vận đang định nói gì đó thì môi của Tưởng Mộ Thừa đã áp xuống.

Anh hôn một lúc lâu khiến Tô Vận thở không xong: “Anh định cầu hôn như thế này?”

Tưởng Mộ Thừa suy nghĩ một lúc: “Có phải vì anh không quỳ xuống nên em cảm thấy chưa đủ thành ý không? Vậy thì bao giờ về Bắc Kinh, anh sẽ đi xe điện đến dưới toà nhà chính bệnh viện em, tìm người này người nọ giăng biểu ngữ, viết lời cầu hôn, rồi anh quỳ xuống, em cho anh quỳ hai tiếng rồi đáp ứng?”

“Tưởng Mộ Thừa?”

Tưởng Mộ Thừa vẫn tiếp tục, mặt đùa cợt: “Tô Vận, hay ngày nào anh cũng sẽ quỳ giữa hai chân? Như vậy đủ chưa? Hửm?”

Tô Vận nhịn không được chụp tay đập anh.

Tưởng Mộ Thừa ôm lấy cô, đem hai tay cô bắt chéo sau lưng: “Vừa rồi xem như chưa cầu hôn nhé, chỉ đưa em giữ hộ cái nhẫn thôi. Về nước cần phải cho các bác sĩ nam ở viện em biết em là hoa đã có chủ, đừng cả ngày không có việc gì đến bàn em lắc lư.”

Tô Vận: “……” Không phải chỉ có hai người thôi sao? Nhưng người ta sau khi biết cô có bạn trai đã tự giác rút lui rồi mà, sao anh còn ăn không nói có?

Tưởng Mộ Thừa hôn môi cô: “Khi chính thức cầu hôn anh nhất định sẽ quỳ, khiến em cả đời không quên được.” Chờ nghỉ Tết Âm lịch xong, anh sẽ đưa cô ra biển rồi cầu hôn trên du thuyền, từng chi tiết nhỏ anh cũng đã tưởng tượng ra hết rồi.

“Tưởng Mộ Thừa, không cần làm quá phô trương đâu.” Cô lắc lắc bàn tay trái: “Em thật sự rất vui.”

“Anh không muốn sau này em sẽ nuối tiếc.”

Tô Vận cười: “Sắp tới bọn mình sẽ rất bận, không có thời gian đâu.” Mấy tuần tiếp theo nhất định bọn họ sẽ phải vội vàng chụp ảnh cưới, chuẩn bị hôn lễ, làm gì còn sức mà tổ chức một buổi cầu hôn công phu lãng mạn.

Tưởng Mộ Thừa ngẩn người: “Ý em là gì?”

Tô Vận kéo tay anh đặt lên bụng nhỏ mình: “Đây là quà Giáng sinh của em dành cho anh, anh thích không?”

Tay Tưởng Mộ Thừa dán chặt trên bụng cô, hai người nhìn nhau, đôi mắt cô long lanh, sáng như ngôi sao.

Tô Vận lại nhắc nhở anh: “Trong thời gian này anh toàn làm chuyện xấu.” lúc nào cũng giả vờ quên không đeo.

Tưởng Mộ Thừa ngẩn người rõ lâu mới phản ứng lại, sự kích động và vui sướng này khiến anh không nói nên lời. Anh ôm cô bế bổng lên cao, chống trán hai người lại: “Em phát hiện ra lúc nào?”

Tô Vận: “Sau khi xuống sân bay, em cứ cảm thấy nôn nao khó chịu. Khi đến viện rồi mà em vẫn thấy ơn ớn, mà kinh nguyệt đã chậm hơn 10 ngày, em liền nghi ngờ. Rồi mợ đưa em đi gặp bác sĩ và xác định là có thai.”

“Tô Vận.”

“Vâng?”

“Không có gì.”

Tưởng Mộ Thừa vui vẻ đến mức không biết nói gì, anh nâng cằm Tô Vận rồi dán lên môi cô một nụ hôn sâu.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận