Tô Minh Nguyệt ngoan ngoãn đứng dậy đi về phía Điền Tâm Tâm, hai cô gái đứng cạnh nhau, muốn tạo dáng vai kề vai để thể hiện rằng quan hệ của bọn họ vẫn tốt đẹp.
Kết quả là Tô Minh Nguyệt vốn có lợi thế chiều cao cộng thêm việc đi giày cao gót khiến cô cao hơn Điền Tâm tâm một cái đầu.
Tô Minh Nguyệt ân cần nói: "Chị à, hay là em cởi giày ra nhé?"
Điền Tâm Tâm nghe vậy lại lập tức kiễng chân lên và dùng tay vịn vào lưng ghế.
Một phóng thốt lên: "Quá tuyệt rồi, hay hai cô tạo dáng hình trái tim đi!"
Hai cô gái miễn cưỡng duỗi tay ra tạo dáng tay thành hình trái tim, cơ thể hướng về phía nhau. Quay lại nhìn về phía máy ảnh, trên mặt nở một nụ cười ngọt ngào.
Người quản lý ở bên cạnh nhắc nhở: "Mọi người chụp ảnh hai cô ấy, làm ơn chỉ chụp nửa thân trên là được rồi, cảm ơn mọi người!”
Tô Minh Nguyệt cảm thấy trên mặt mình là một nụ cười chua xót, đã lâu rồi cô không tham gia vào loại trận chiến thế này, cô vẫn chưa quen lắm.
Tạ Hiểu Đông vẫn đang theo dõi trạng thái của Tô Minh Nguyệt, anh ấy chỉ nói, đừng nhìn chằm chằm vào máy ảnh, nhìn lên phía trên đầu phóng viên là được.
Tô Minh Nguyệt nhận thấy ánh mắt của Tạ Hiểu Đông, đặt tay xuống và bí mật ra hiệu OK.
Điền Tâm Tâm bên này thì vẫn đang tạo dáng với nhiều tư thế khác nhau một cách vô cùng thích thú,cũng phớt lờ không quan tâm cô ấy.
Các phóng viên cảm thấy bọn họ trang phục một đen một trắng, một lộng lẫy, một thanh lịch, chụp ảnh chung với nhau thì khá kích động. Khi trở về, bài báo về cặp chị em nhiều ân oán này chắc chắn sẽ thu về hơn 100.000 lượt truy cập.
Chỉ là hai tấm poster tạo hình nhân vật của hai người bị đặt ở nhầm chỗ. Poster của Tô Minh Nguyệt quả là bất hủ, trang phục màu xanh mạ được mô phỏng từ thời nhà Tống, tư thế cầm kiếm trông tao nhã lại đặt đằng sau Điền Tâm Tâm khiến cho sự khác biệt của bọn họ được nhân lên gấp trăm lần.
Còn về phía poster của Điền Tâm Tâm, có thể tại thời gian quay phim gấp gáp, mặc dù mặc cùng một bộ trang phục, cô ta chỉ tạo dáng đơn giản, đứng thẳng người, hai tay đặt trước bụng. So với Tô Minh Nguyệt thì nước da của cô ta tối hơn, lớp trang điểm cũng đậm hơn. Khi đặt poster cạnh Tô Minh Nguyệt, dù nhìn thế nào đi chăng nữa cũng cảm thấy có chút không thuận mắt.
Sự tương phản này có chút thảm. Các phóng viên bảo hai cô gái đổi chỗ, tạo một vài dáng khác để chụp ảnh thêm một lúc nữa. Một số khác lại chụm vào nhau thì thầm:
"Bên anh có người chuyên chỉnh sửa ảnh không? Chỉnh xong thì gửi cho chúng tôi với?"
"Thôi cứ chờ công ty bọn họ tung ảnh ra đi, hai bên nhất định sẽ chỉnh ảnh mà, chỉ việc lấy hình ảnh của họ là xong!"
"Mà này ... các anh đã biết lời đồn đoán đó chưa?"
"Anh nói cái nào? Là chuyện đưa tiền cho đoàn phim hay là chuyện có người đứng sau chống lưng?"
Khi tin đồn truyền đến tai người quản lý của Điền Tâm Tâm, cuối cùng anh ta không thể kìm lòng được nữa, sáng nay, ekip của bọn phát hiện ra rằng một số tài khoản ảo đã phát tán những tin đồn nửa thật nửa giả. Anh ta cũng không thể giải về tin đồn này vì sợ rằng người ta có thể còn tìm ra những sự thật đen tối hơn.
Anh ta nhìn thấy Tạ Hiểu Đông đang ngồi khoanh tay với dáng vẻ thoải mái, trong lòng càng tức giận hơn, vẫn còn chưa tìm Tạ Hiểu Đông tính sổ được đây.
Anh ta vẫn chưa tìm ra cách xử lí tin đồn. Hôm nay rõ ràng là ngày mà ekip của anh ta tuyên truyền cho nghệ sĩ của mình, tự nhiên lại để hai người bọn họ làm náo loạn, họp báo lại trở thành buổi phỏng vấn độc quyền với Truyền thông Định Đông rồi.
Thấy không có phóng viên nào chú ý, bọn họ chỉ hướng đến hai cô gái trên sân khấu, anh bước đến gần Tạ Hiểu Đông thì thầm.
"Họ Tạ kia, Truyền thông Định Đông các người có thôi đi không, nghệ sĩ của các người không quay được nữa, vậy tại sao không cho chúng tôi chia miếng bánh này?"
Tạ Hiểu Đông ngẩng đầu nhìn anh ta, khinh thường nói: “Ai không biết đội kinh doanh của các anh đang nhìn chằm chằm vào bên tôi, trước đây thì không nói đi, lần này lại dám trực tiếp giành vai….”
Anh ấy lấy điện thoại, mở ra một vài bức ảnh chụp ekip của Điền Tâm Tâm rồi đưa chúng cho quản lý của cô ta xem, “Lúc nãy phóng viên có vẻ ít đặt câu hỏi về tin đồn này nhỉ, có muốn tôi nhắc cho bọn họ không? "
"Anh...!"
"Nếu đã hiểu chuyện, về sau dạy dỗ nghệ sĩ của mình cho tốt, cái gì nên nói cái gì không nên nói."
Sắc mặt của người quản lý không được tốt lắm, anh ta chạy lên sân khấu nói nhỏ vài câu với Điền Tâm Tâm, sau đó nói với các phóng viên: “Hôm nay đến đây thôi, nghệ sĩ của tôi phải đi tập diễn xuất rồi. "
Sau đó cả hai cúi chào phóng viên rồi vội vã rời khỏi buổi họp báo.
Tô Minh Nguyệt thấy Điền Tâm Tâm không tiếp tục chụp ảnh, bị người quản lí kéo đi không quay đầu lại. Trước khi đi, người quản lí không quên ném cho Tạ Hiểu Đông một ánh nhìn khó chịu.
Giờ chỉ còn một mình Tô Minh Nguyệt trên sân khấu, một số phóng viên vừa chụp cô vừa hỏi chuyện:
"Nguyệt Nguyệt, lúc trước thấy cô bị người ta thế vai, tôi còn đổ mồ hôi hột thay cô. Không ngờ hôm nay cô có thể thoải mái như vậy!"
"Nguyệt Nguyệt, cô hôm nay thật sự rất đẹp. Cô muốn chọn kịch bản cổ trang hay hiện đại cho bộ phim tiếp theo?
"Đúng đó, Nguyệt Nguyệt, tôi là phóng viên của báo Thời trang. Chúng ta kết bạn WeChat đi . Tôi sẽ mời cô chụp với chủ đề phù hợp trong tương lai."
Tô Minh Nguyệt trả lời một vài câu đơn giản, còn lại để cho người đại diện thay cô giải đáp.
Tạ Hiểu Đông bên này vẫn ung dung bắt chéo chân. Thấy Tô Minh Nguyệt đã kết thúc buổi họp báo một cách an toàn và bình yên, anh tự nghĩ:
Mới gặp bác sĩ tâm lí một lần đã có hiệu quả như vậy, có vẻ như có thể sắp xếp buổi thử vai tiếp theo được rồi.
Anh đứng dậy đi tới để thỏa mãn trí tò mò của đám phóng viên, thấy mọi người chuẩn bị ra về, anh chào hỏi những phóng viên mà mình biết rõ, tiễn họ ra tận đại sảnh của tòa nhà.
Trong phòng chỉ còn lại một số nhân viên nội bộ, Triệu Vũ cùng Bao An An đang chỉ đạo những người khác thu dọn hội trường.
Tô Minh Nguyệt thấy màn hình đang phát lại toàn bộ trailer của bộ phim, cô thở dài xúc động vì bộ phim cô đã bỏ lỡ, cô cũng không biết đến khi nào mới có thể quay bộ phim tiếp theo.
Tô Minh Nguyệt ngây người trên ghế, nhìn hội trường trống không, cuối cùng cô cũng thả lỏng người.
Vừa rồi máy ảnh của phóng viên kề sát mặt cô, cô cảm thấy hơi đau đầu, khó khăn lắm mới cố gượng được. Nhắm mắt lại, cô vẫn có thể cảm nhận được những tia sáng chói mắt của đèn flash đang che khuất tầm mắt của mình ... Máy lạnh chạy quá mạnh sao? Hay tại cô mặc quá mỏng? Cô cảm thấy mình đến mức phát cóng ...
Tạ Hiểu Đông tiễn các phóng viên đi, quay trở lại hội trường và nói, “ Nguyệt Nguyệt, hôm nay chúng ta làm khá tốt nha. Phóng viên còn nghĩ em đứng trên sân khấu vẫn thể hiện rất tốt đó.”
Không nghe thấy cô trả lời, Tạ Hiểu Đông nhìn về phía chiếc ghế Tô Minh Nguyệt đang ngồi, thấy sắc mặt cô ta tái nhợt, đôi mắt thì đang nhắm nghiền.
"Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt!" Tô Minh Nguyệt mơ hồ nghe thấy tiếng hét của Tạ Hiểu Đông, cô chật vật nói: "Em không đi bệnh viện đâu..."
Sau đó, cô không còn biết gì nữa.
Cách đó 6 km, tại bệnh viện thú cưng Nhã Ái, cách khu dân cư Nhã Uyển không xa, Vu Thành Quang vừa kết thúc ca mổ dưới sự hướng dẫn của bố Tô, đang viết báo cáo sức khỏe.
Đã gần trưa, không còn ca bệnh nào đang chờ nữa. Các bác sĩ và y tá đang nghỉ ngơi trong phòng tư vấn, chuẩn bị ăn trưa.
Trong phòng hồi sức, Hoan Hoan, chú chó săn lông vàng vừa trải qua cuộc phẫu thuật vào buổi sáng đang trong thời gian quan sát sau khi gây mê. Bà chủ của chú chó lướt điện thoại, còn chú chó thì nằm dưới đất xem chương trình giải trí trên TV không hiểu sao lại sủa lên liên tục.
Thấy Hoan Hoan kích động như vậy, bà ấy cũng nhìn chằm chằm TV một hồi, đột nhiên nhớ tới cái gì, liền đi ra phòng tư vấn kêu lên.
"Bác sĩ Tô! Bác sĩ, đến đây xem một chút đi!"
Vu Thành Quang nghe thấy tiếng hét, anh ấy nghĩ là do con chó không được khỏe liền chạy ra khỏi phòng tư vấn và hỏi: “Cô ơi, chó của cô thế nào rồi?”
"Không phải chó của tôi, bác sĩ Vu, Viện trưởng của các anh đâu? Anh xem trên TV có phải là con gái của bác sĩ Tô không?”
Không biết công ty truyền thông nào nhanh như vậy, đã biên tập xong chương trình rồi, những gì đang chiếu trên TV là hình ảnh của Tô Minh Nguyệt và Điền Tâm Tâm trong buổi họp báo.