Tô Minh Nguyệt và Điền Tâm Tâm đang tiếp nhận phỏng vấn.
Tiêu đề của chương trình càng khiến người ta tò mò: Idol mới nổi cùng ảnh hậu thiếu niên, bạn chọn ai?
Một số dòng phía dưới tiêu đề còn là những lời động viên, cổ vũ cho Điền Tâm Tâm.
Vẻ mặt nghiêm túc của Vu Thành Quang khiến người dì bên cạnh sợ hãi. Con chó săn lông vàng bên cạnh người dì đang ngồi xổm dưới chân anh.
Cả người và chó đều đang nhìn chằm chằm vào màn hình TV.
Người dì phải thốt lên: "Hoan Hoan, ngồi đây với bác sĩ đi, ta đi tìm bác sĩ Tô một lát."
Ngay sau đó, người dì kéo viện trưởng Tô cùng vào phòng chờ.
Bà ấy sau đó chỉ vào TV, "Bác sĩ Tô, đến đây xem, đây có phải là con gái của ông không?"
Viện trưởng Tô nhìn một cái liền nói, "Ồ, đây không phải là Nguyệt Nguyệt nhà chúng tôi sao? Thành Quang, cậu cũng ở đây à? Sáng nay cũng không thấy nó nói gì? Nguyệt Nguyệt đang tham gia chương trình gì đây?”
Vu Thành Quang lắc đầu, sau đó cảnh quay rơi nước mắt của Tô Minh Nguyệt cũng được quay cận cảnh trên TV. Bên dưới là dòng tiêu đề: Ảnh hậu mất vai diễn.
Viện trưởng Tô ở bên cạnh nhìn vẻ mặt chua xót và phẫn nộ của Vu Thành Quang, khẽ ho một tiếng, "Khụ, nhìn rất đáng thương nha. Tôi thấy, với biểu tình này của Nguyệt Nguyệt, thoạt nhìn là biết nó đang giả vờ! "
Ông ấy lại nhìn vào màn hình một cách cẩn thận và nói: "Đúng vậy, đúng vậy, đứa nhỏ này đã làm trò này từ khi còn bé. Nó muốn có cái gì, chỉ cần khóc. Người ta mua xong cho nó là nó lập tức cười ngay được.”
Bà dì thấy vậy liền nói nói: "Ồ, đó chính là tài năng diễn xuất bẩm sinh đó nha."
Viện trưởng Tô mỉm cười đầy tự hào.
Vu Thành Quang có chút không nói nên lời, anh ấy giả vờ như không có chuyện gì, quay qua kiểm tra tình hình của chú chó săn lông vàng kia.
Chương trình cũng đã kết thúc, bà dì kia tò mò hỏi: “ Bác sĩ Tô, con gái anh quả là xinh đẹp nha! Sao giờ lại không diễn nữa? Trên TV có nói…”
Vu Thành Quang đưa tay lên ngắt lời bà ấy “ Dì à, sức khỏe của Hoan Hoan khá ổn định. Có thể cho về nhà nghỉ ngơi. Bảy ngày sau, dì nhớ cho Hoan Hoan đến cắt chỉ nhé.”
Sau khi dặn dò xong, anh xoay người đi ra ngoài, quay lại phòng khám tiếp tục viết báo cáo.
Người dì chỉ đành tám chuyện với Viện trưởng: "Vừa rồi nhìn bác sĩ Vu có vẻ lo lắng, có phải cũng hâm mộ con gái ông không?"
“ À. Chuyện của bọn trẻ, tôi cũng không hỏi đến. Mà chị đừng cho Hoan Hoan tắm trước khi tháo chỉ nhé."
Viện trưởng Tô nói xong liền đi ra ngoài. Con gái của ông ưu tú như vậy, ông chắn chắn sẽ không tin những gì người ta nói trên TV. Chỉ biết thở dài một mình cảm thán hai đứa trẻ chưa hiểu chuyện này.
Hai giờ sau, tại bệnh viện đa khoa Marry, trong phòng cấp cứu VIP.
Tô Minh Nguyệt từ từ mở mắt ra, cảm giác như mình đã ngủ rất say. Cô nhìn quanh, căn phòng trắng xóa, tiếng tích tắc đồng hồ, Tạ Tiêu Đông thì đang ngồi bên cửa sổ nhìn ra khung cảnh bên ngoài.
"Anh Đông ... em ... khụ khụ ..." Tô Minh Nguyệt vừa mở miệng định nói mấy câu, đã bị tiếng ho dữ dội cắt ngang.
Tạ Tiêu Đông quay đầu nhìn cô, không nói lời nào, liền đưa ly nước cho cô.
Tô Minh Nguyệt uống cạn ly nước, "Anh Đông, em bị sao vậy? Đây là bệnh viện à?"
“Ừ, em có biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì không?” Tạ Tiêu Đông chống tay ở thành giường nhìn khuôn mặt Tô Minh Nguyệt.
"Vừa rồi ở hội trường em có chút không thoải mái. Em lại ... ngất xỉu sao?" Tô Minh Nguyệt nhớ rằng sau khi phóng viên rời đi, cô cảm thấy rất lạnh, sau đó trước mắt chỉ toàn màu trắng ... Nhìn biểu hiện của anh Đông, có lẽ nào cô ấy bị bệnh rất nặng ...
Tạ Tiêu Đông vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô, nói tiếp: " Cũng không hẳn, nói cho anh biết, hiện tại em cảm thấy thế nào?"
Tô Minh Nguyệt lắc đầu, nghĩ một lúc rồi nói, "Em ... hơi chóng mặt, cảm thấy hơi mệt ..."
“ Bác sĩ đã kiểm tra rồi, vấn đề là ở đây này.” Tạ Tiêu Đông im lặng chỉ chỉ tay về phía thân trên của cô.
Tô Minh Nguyệt phiền não nhìn vào dây truyền dịch đang cắm trên tay. Cô cúi đầu chỉ vào bụng của mình hỏi “Ở đây, không có cái gì đang phát triển đấy chứ?”
“ Hả, Em…”
Tạ Tiêu Đông đang định nói thì cửa phòng đóng sầm lại.
Bao An An xách một chiếc túi lớn chạy vào, "Giám đốc Tạ, em về rồi! Em mua rất nhiều ..."
"Nguyệt Nguyệt, cô tỉnh rồi!" Bao An An nhìn thấy Tô Minh Nguyệt ngồi trên giường bệnh, cô kích động nói: "Bác sĩ nói cô ngất do đói! Sao cô lại gầy như vậy chứ! Sao nữ như các cô toàn nhin đói sao? "
Nhưng lời này khiến Tô Minh Nguyệt sững sờ, cô nhìn Bao An An và Tạ Tiêu Đông cười gượng gạo.
"... Em ngất vì đói? Chứ không phải bị bệnh nan y à?"
"Bệnh nan y gì? Bác sĩ nói cô bị đói cộng thêm căng thẳng thần kinh. Nhìn tôi mua cho cô bao nhiêu đồ ăn ngon đây này!" Bao An An vừa nói vừa đặt cái túi lớn lên giường bệnh của Tô Minh Nguyệt.
Tô Minh Nguyệt nhìn sang, liền thấy một túi đầy khoai tây chiên, thạch, bánh quy, bánh ngọt ... Cô lập tức nhớ ra mình đã ăn từ lúc năm giờ sáng, lai chỉ ăn một miếng bánh mì và một quả trứng ốp la rồi bị kéo đến buổi họp báo.
Cô vui vẻ ôm eo Bao An An, "Cảm ơn An An, moa moa !"
Bao An An vuốt tóc cô nói: " Nguyệt Nguyệt, cô làm chúng tôi sợ chết khiếp. Lúc đó sắc mặt cô tái xanh tái mét, làm chúng tôi lo chết đi được. Chính Giám đốc Tạ đã gọi xe cấp cứu để đưa cô đến đây, quần áo của cô là tôi và chị Tiểu Vũ thay cho. "
Lúc này Tô Minh Nguyệt mới nhận ra rằng mình đang mặc bộ đồ thể thao lúc sáng, bộ lễ phục trắng và đôi giày đã được đem trả lại.
"An An, lúc nãy cô về muộn chút nữa thì tốt. Tôi đang định hù cô ấy một trận!" Tạ Tiêu Đông khịt mũi.
Tô Minh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, " Làm phiền mọi người rồi ... Chị Tiểu Vũ đâu rồi?"
"Triệu Vũ biết em không sao liền trở về công ty rồi, bọn họ bận rộn lắm. Em thì hay rồi, chẳng lẽ sau này ngày nào anh cũng phải thuê người bón cho em ăn nữa sao? "
“Anh Đông, em đã thế này rồi, sao anh còn mắng em nữa…” Tô Minh Nguyệt ỷ lại bản thân vẫn nằm trên giường bệnh, tỏ ra bộ dạng đáng thương rồi bóc ra một gói khoai tây chiên, ăn cùng Bao An An.
Tạ Tiêu Đông đảo mắt: “ Anh nhớ ngày trước em ăn nhiều lắm mà, giờ lại tự nhịn đói. Anh lại tưởng em lại bị bệnh nữa. Nếu sau này mà phóng viên không thấy em, là em xong luôn đó!”
“ Xời, anh mà không kéo em đến buổi họp báo là em đã đi xem phim, ăn bỏng ngô rồi!” Tô Minh Nguyệt nhớ lại buổi sáng.
"Bắp rang? Ở đây có không?" Tạ Tiêu Đông lục tìm trong túi đồ ăn, "Bác sĩ nói đợi em tỉnh lại là có thể đi về, nhưng mà, hôm nay anh có trách nhiệm của người đại diện, sẽ quan sát em. Ăn hết những thứ này đi rồi mới được về! "
"A, em được về rồi? Em không muốn nằm viện, em muốn ăn thịt cơ!" Tô Minh Nguyệt kích động nói rồi đặt khoai tây chiên xuống.
Tạ Hiểu Đông thở dài, anh bấm chuông gọi y tá vào làm thủ tục.
Cô y tá nhỏ miệng ngọt ngào, chỉnh lại ống truyền nước cho Tô Minh Nguyệt rồi nói: “Cô thật xinh đẹp, vừa rồi chúng tôi xem tin tức ở phòng chờ, mọi người đều khen cô có vẻ ngoài như tiên nữ, thật tiếc là cô không tiếp tục đóng vai đó. "
Tô Minh Nguyệt thầm nghĩ, tin tức chiếu sớm thật đó, không biết sau khi biên tập thì như thế nào đây ...
Tạ Tiêu Đông giơ tay lên nhìn đồng hồ, “An An, chiều nay tôi có cuộc họp ở bộ phận truyền thông không?” Anh lấy điện thoại di động ra. " Mấy đồ ăn vặt này đem về công ty chia cho mọi người đi, đi taxi về nhé, tiền xe tôi sẽ trả cho cô. "
“ Giám đốc Tạ, anh thật tốt bụng!” Bao An An ôm Tô Minh Nguyệt một cái rồi vui vẻ bước đi, mang theo một túi lớn đồ ăn vặt.
Tạ Tiêu Đông ký vào hóa đơn viện phí và nói với Tô Minh Nguyệt, "Đi thôi, vẫn còn nằm trên giường bệnh hả?"
"Anh Đông đi đâu vậy?"
"Lại hỏi nữa, em đừng có lại muốn ăn cái gì nữa đấy!"