Đường đi dẫn thẳng đến phố mua sắm ở trung tâm thành phố, cánh săn ảnh rất khó tìm ra, nhưng anh vẫn nhìn trái nhìn phải hồi lâu mới bảo Tô Minh Nguyệt lên xe.
Sau khi Tô Minh Nguyệt ổn định ngồi trên xe, anh ta lập tức mở miệng: “Em được lắm, đã bán đứng anh sau có vài phút tán gẫu với bác sĩ rồi.”
Sau đó Tô Minh Nguyệt mới nhớ ra rằng, vừa rồi, cô đã vô tình tiết lộ chuyện riêng tư của Hiểu Đông.
" Anh Đông à, em thực xin lỗi, em thật sự không cố ý. Hay là bây giờ em mời anh đi ăn trưa, anh xem đã gần trưa rồi. Em cũng hơi đói nữa ... "
“Đừng nói nhảm nữa.” Tạ Hiểu Đông yêu cầu tài xế lái xe thẳng về công ty.
Tài xế Trần lái xe rất nhanh dưới sự thúc giục của anh, Tô Minh Nguyệt cùng Tạ Hiểu Đông về đến công ty thì đúng 12 giờ.
Công ty Truyền thông Định Đông nằm cạnh khu đô thị, ở đây ngoài năm trường quay theo chủ đề lớn, còn có các phòng thu âm chuyên nghiệp, sân khấu kịch và thiết bị phục vụ đời sống.
Bên trong có rất nhiều cơ sở vật chất hiện đại, toàn bộ được bao quanh bởi hồ và núi, phong cảnh tuyệt đẹp.
Ngay khi bước vào khu giải trí, bạn có thể nhìn thấy một tòa nhà năm tầng theo phong cách đơn giản với những bức tường trắng và cửa sổ xám trông khá đơn giản.
Mặt tiền của tòa nhà là một cấu trúc hình học, Dòng chữ màu đỏ trên tường ghi : Truyền thông Định Đông.
Đây là công ty truyền thông do Tạ Tiêu Đông thành lập, trực thuộc Tập đoàn Định Đông, chịu trách nhiệm chính về việc lập kế hoạch, hỗ trợ và quảng bá cho các nghệ sĩ.
Quy mô công ty không lớn và thường không có nhiều nhân viên làm việc trong công ty. Ngay lúc này, các đồng nghiệp chủ yếu ra ngoài làm việc.
Giờ ăn trưa, thấy xe của Tạ Hiểu Đông chạy dưới lầu, mọi người đều nhận thấy ngoài Giám đốc Tạ, còn có một bóng dáng cao gầy khác.
Các đồng nghiệp nữ nhiệt tình đi tới, kéo Tô Minh Nguyệt muốn hỏi chuyện.
“ Nguyệt Nguyệt quay lại rồi, dạo này em thế nào?” “ Nguyệt Nguyệt, đã ăn gì chưa, đi ăn với bọn tôi đi!”
Tạ Hiểu Đông kéo Tô Minh Nguyệt lại, chặn lại tính hóng chuyện của mọi người.
“Giải tán đi, hôm nay cô ấy nhịn ăn.” Tạ Hiểu Đông sốt ruột xua tay, các đồng nghiệp nhìn thấy sắc mặt không tốt của lãnh đạo liền nhanh chóng chào hỏi rồi đi chỗ khác. Vẫn còn mấy bà tám thì thầm với nhau “ Nhịn ăn ư, liệu pháp trị liệu mới à?”
"Khi nào chúng ta ..." Tô Minh Nguyệt háo hức nhìn các cô gái cùng nhau rời đi, lúc này cô không dám phản kháng, chỉ có thể lặng lẽ đi theo Tạ Hiểu Đông vào thang máy, đến văn phòng giám đốc truyền thông trên tầng cao nhất.
Văn phòng này sáng sủa và rộng rãi, với bàn làm việc đơn giản và thoáng mát, có một chiếc ghế sofa ở giữa, giá sách bên cạnh đầy ắp các loại tài liệu, và một số quảng cáo khuyến mãi sự kiện của công ty, bảng đen trên tường viết đầy những lịch trình hoạt động của nghệ sĩ, sau lớp cửa sổ kính trong suốt chạy từ trần đến sàn có một số cây xanh.
Tạ Hiểu Đông ra hiệu Tô Minh Nguyệt ngồi xuống ghế sô pha, rồi anh ngồi lại vào ghế giám đốc, ngước nhìn Tô Minh Nguyệt, giữ bình tĩnh hỏi cô: "Nói anh nghe, em định làm gì?"
"Chuyện đó ... không phải bác sĩ nói sao, em cần phải nghỉ ngơi."
"Ồ? Em muốn nghỉ bao lâu? Không quay phim nữa sao?"
“Một năm… Còn chuyện bộ phim, Anh Đông nhất định sẽ có cách hoàn thành.” Tô Minh Nguyệt nghe lời bác sĩ, không muốn nghĩ đến chuyện đóng phim. Cô ấy chống cằm, mắt nhìn quanh, trái tim cô ấy đã trôi về một phương xa, nên ở nhà hay đi du lịch đây?
Cô ấy nhẩm tính toán xem mình có bao nhiêu tiền tiết kiệm. Trước khi trưởng thành, tiền lương luôn được giao cho mẹ cô ấy giữ . Ước tính rằng chi tiêu tiết kiệm một chút số tiền đó có thể tiêu trong một năm, vui quá đi!
Tạ Hiểu Đông khi nghe những lời này trông càng nghiêm túc hơn, đứng dậy đi tới tủ tài liệu, tìm thấy hợp đồng của Tô Minh Nguyệt, ném cho cô ấy.
"Công ty đã ký với em hợp đồng mười năm, trừ đi thời gian em đi học, bây giờ em cần phải hoàn thành hợp đồng trong tám năm nữa. Em suy nghĩ kĩ xem, nếu em nghỉ một năm, thời hạn hợp đồng sẽ kéo dài thêm một năm. "
"Ai da ... tám năm ..." Tô Minh Nguyệt nghĩ, tại sao lúc đó mình lại nhẫn tâm bán mình hẳn mười năm như vậy, đợi đến khi lấy lại được tự do cô đã ở độ tuổi ba mươi rồi.
Bao năm qua thấy anh ấy hành động cương quyết trong công việc, xem ra lần này anh ấy giận thật rồi, Hay là lần này cứ mềm mỏng đi đã.
"Đừng mà, Anh nỡ làm thế sao ?"
Tạ Hiểu Đông quay đầu nhìn cô, vừa định nói gì đó.
"Ọc , Ọc..."
Bụng Tô Minh Nguyệt kêu lên 2 tiếng Trong văn phòng này, âm thanh vang lên đặc biệt rõ ràng.
Tạ Hiểu Đông không còn cách nào khác, trợn mắt nhìn cô, quay lại bàn làm việc, cầm điện thoại gọi cho trợ lý.
"A lô, Tiểu Vũ, gọi đồ ăn trưa giúp tôi, đặt quán cháo trong khu này. Mmmm ... gọi cho tôi một ít ngao tươi hấp và mì cua phô mai, há cảo tôm, sườn non, bò cay ... "
Tô Minh Nguyệt nhanh chóng nhét lại bản hợp đồng vào tủ dữ liệu, ngồi xuống sô pha, ngoan ngoãn nghe lời.
Tạ Hiểu Đông cầm điện thoại, quan sát từng động tác nhỏ của Tô Minh Nguyệt, tiếp tục nói vào điện thoại.
"Thêm một phần cháo và dưa chua nữa, vậy thôi."
“Cám ơn Anh Đông, anh thật tốt , em đã nói mà, nếu không no thì làm sao mà nghỉ ngơi cho tốt được!” Tô Minh Nguyệt có chút kích động nói.
"Haha, anh có gì mà không nỡ? Em không làm chứ gì, anh sẽ trả lương coi như ban phước cho em?" Tạ Hiểu Đông nhẹ giọng đáp.
Tô Minh Nguyệt chỉ vào bức ảnh treo trên tường để bày tỏ sự không đồng tình, trong bức ảnh là hình ảnh cô cùng Đạo diễn và Tạ Hiểu Đông vui mừng cầm chiếc cúp trong tiệc mừng cô ấy lần đầu tiên giành giải thưởng.
“Tỉnh lại đi, đây là thành tích của em sáu năm về trước, đã qua lâu lắm rồi.” Tạ Hiểu Đông không thèm để ý đến cô. Anh có rất nhiều nghệ sĩ dưới trướng, chỉ có cô ấy là nữ diễn viên thiếu tinh thần chiến đấu nhất.
Sau mười phút, trợ lý Tiểu Vũ trong trang phục công sở bước đến gõ cửa với một túi lớn đồ ăn. Cô ấy và Tạ Hiểu Đông trao đổi một số nội dung công việc, đồng thời hỏi thăm tình hình khám bệnh hôm nay, Tô Minh Nguyệt chỉ chỉ vào khuôn mặt lạnh lùng của Tạ Hiểu Đông, Tiểu Vũ hiểu ý, an ủi vài câu, liền trở lại phòng làm việc bên cạnh nghỉ ngơi.
Tô Minh Nguyệt kinh ngạc nhìn bóng lưng của cô ấy, wow, dáng người quyến rũ và bước đi uyển chuyển của Tiểu Vũ hoàn toàn trái ngược với dáng người gầy gò của cô.
“Anh nói nhiều quá, đừng lo lắng quá về việc quay phim, những chuyện khác khá khả quan mà.”
Tạ Hiểu Đông đi tới, cầm năm sáu hộp đồ ăn lên, tự mình bỏ lên trên bàn.
Tô Minh Nguyệt nhìn bát cháo trắng và dưa chua trên bàn trà, cau mày nói: "Anh Đông, anh cho em phần này được không?"