Thật quá đơn giản, chiếc áo này chắc chắn là do chính anh Đông thiết kế.
Cô nhìn thời gian, đã hơn bốn giờ chiều, cô ngủ trong phòng làm việc của người khác lâu như vậy mà không nhận ra. Cô vặn mình, cảm thấy cơ thể thư thái hơn rất nhiều, dù cho đây mới là ngày bắt đầu của kỳ nghỉ.
Cô nhét tập tài liệu vào ba lô, cầm áo phông lên, đi ra khỏi phòng làm việc của Tạ Hiểu Đông, đóng cửa lại, rẽ trái đi vài bước đến khu văn phòng.
Lúc này, các nhân viên đang bận rộn làm việc trước máy tính, bàn phím và chuột phát ra tiếng động liên tục, một vài người ngồi với nhau để trao đổi về công việc.
Cô nhìn lướt qua thì thấy trợ lý Triệu Vũ đang ngồi ở khu ngoài cùng.
Tô Minh Nguyệt nhẹ nhàng bước tới và nói nhỏ với Triệu Vũ " Chị Tiểu Vũ, anh Đông ra ngoài rồi à?"
Triệu Vũ gật đầu, nhìn xung quanh, sau đó thu dọn tài liệu đang xem, kéo Tô Minh Nguyệt ra ngoài hành lang nói chuyện.
" Nguyệt Nguyệt? Em nghỉ ngơi thế nào?” Giám đốc Tạ vừa đi ra ngoài. Anh ấy nói sẽ đến gặp chủ tịch để báo cáo."
Tô Minh Nguyệt có chút ngượng ngùng cười nói: “Chà, vừa rồi em hơi buồn ngủ, có lẽ là lúc sáng em gặp bác sĩ mệt mỏi quá, đành chợp mắt một chút. Vậy em đi trước đây, chị làm việc tiếp đi”.
" Chị nghe nói ... em được nghỉ từ hôm nay? Cảm giác thế nào?"
Tô Minh Nguyệt vừa muốn rời đi, nhưng Triệu Vũ đã giữ cô lại nói chuyện phiếm.
“ Ừm, chỉ là quay phim có chút khó khăn, còn lúc khác tinh thần em rất tốt, lần này làm mọi người bị liên lụy rồi, thật ngại quá.”
Tô Minh Nguyệt biết bộ phim phải quay lại từ đầu, thì một số công việc trước kia của công ty coi như vô ích rồi.
“ Đừng nói thế chứ, đó là vấn đề sức khỏe. Em cứ nghe lời Giám đốc Tạ, về nghỉ ngơi cho khỏe đi” Triệu Vũ vỗ nhẹ vào vai cô “ Giám đốc tạ rất thương em đó, chị rất ghen tị vì anh ấy cho em nghỉ hẳn nửa năm. Bọn chị khó khăn lắm mới được nghỉ phép hằng năm đó!”
Tô Minh Nguyệt hơi bối rối. Cô có đòi hỏi kì nghỉ đó đâu?
"Cũng như vai diễn, đừng quá buồn, anh Tạ coi trọng em, sau này sẽ có những vai phù hợp hơn."
Dù hai người không nói to nhưng sự xuất hiện của Tô Minh Nguyệt vẫn khiến các đồng nghiệp chú ý.
Những cô gái lúc nãy gặp Tô Minh Nguyệt trong giờ nghỉ trưa đã nhân cơ hội đi vệ sinh để đến chào hỏi họ.
" Nguyệt Nguyệt, cố lên, bọn chị đều ủng hộ em!"
Hả? Chuyện gì đang diễn ra vậy? Tô Minh Nguyệt nhìn mấy người trước mặt đầy nghi ngờ.
"Chuyện có người khác đóng thay vai của em đó..."
Tô Minh Nguyệt sững sờ, sao trong lúc cô ngủ trưa một lát, cả công ty đã biết tin người khác thay cô đóng phim vậy? Thông tin lan truyền nhanh quá đi.
" Trên trang thông tin nội bộ đăng đó, nói rằng do lịch trình, Điền Tâm Tâm đã đóng vai của em ..."
"Ừ, rõ ràng là cướp vai, Giám đốc Tạ buộc phải nói là do lịch trình, thật là quá đáng quá đi mà.”
" Đây rõ ràng là bắt nạt mà, Nguyệt Nguyệt, em không thể thua cô ta, em sau này nhất định có thể tìm một ekip tốt hơn!"
“Điền Tâm Tâm ư?” Tô Minh Nguyệt cảm thấy cái tên này nghe quen quen.
"Đó là idol mới nổi trên mạng, được ký hợp đồng bởi nhóm kinh doanh tại tổng công ty. Tôi đã thấy cô ấy khi không trang điểm, cô ấy xấu hơn Nguyệt Nguyệt rất nhiều! "
"Đúng đó, tôi đã bảo bộ phận kinh doanh gửi những bức ảnh cô ấy đã make up cho xem. Tone màu đỏ này là của Filter làm đẹp, chứ make-up thường không làm được thế này. Bộ phận kinh doanh kì này chắc phải sầu não lắm đây!”
" Cho tôi xem với nào..."
"Ồ, là cô ấy ..." Tô Minh Nguyệt nhớ lại rằng một thời gian trước, Tạ Hiểu Đông đã cho cô ấy xem một bộ ảnh, anh ấy cũng phàn nàn về mắt nhìn người của tổng công ty.
Thảo nào anh Đông tức giận như vậy khi nghe điên thoại. Sáng nay khi họ còn đang ở phòng khám nghĩ cách thì tổng công ty đã quyết định thay người rồi.
Nhưng mà, tại tôi không thể quay phim nữa, tôi đúng thật không bằng với nữ idol trên mạng kia. Thật chẳng thoải mái gì khi nghĩ đến phong cách và sự chuẩn bị kĩ càng của mình lại bị người khác thế chỗ.
Triệu Vũ đứng một bên nghe chuyện, thấy sắc mặt Tô Minh Nguyệt không tốt lắm, lại nhìn đồng hồ, đã 5 giờ rồi. Mấy cô nàng này, một khi đã buôn chuyện thì chẳng biết thời gian là gì. Cô ho một tiếng rồi nói “ Được rồi, mọi người đã làm hết công việc chưa hay lại muốn làm thêm giờ?”
Bọn họ dừng tám chuyện, nói tạm biệt Tô Minh Nguyệt để quay lại bàn làm việc.
Tô Minh Nguyệt định rời đi chợt nhận ra rằng trên tay vẫn đang cầm áo đồng phục của công ty, liền đưa cho Triệu Vũ.
"Cái này ... em cứ mang đi đi, kiệt tác của anh Tạ đó, in ra cả trăm cái để mọi người mặc đi team-building mà có ai muốn mặc đâu."
Tô Minh Nguyệt cảm thấy hơi buồn cười, cô chào tạm biệt Triệu Vũ, quay đầu đi về phía cầu thang.
Sau đó Triệu Vũ nói: "Nguyệt Nguyệt, có cần chị gọi xe đưa em về không?"
“Không cần đâu, nhà em ngay gần đây, chị bảo anh Đông, nếu có chuyện gì cứ liên lạc với em nhé.” Từ Minh Nguyệt mỉm cười rồi vẫy tay tạm biệt Triệu Vũ.
Triệu Vũ chỉ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nói: “Được rồi, anh Tạ bảo em khi ra ngoài phải đeo khẩu trang và kính râm, bên ngoài khu giải trí có nhiều người chụp trộm lắm.”
"Được rồi! Chị đừng lo."
Tô Minh Nguyệt bước xuống bậc thềm, nghĩ rằng Tạ Hiểu Đông không ở bên cạnh nhìn chằm chằm cô, cho nên cô không cần phải ngoan ngoãn như vậy.
Hơn nữa, che kín như vậy, người khác càng cảm thấy cô kì quái hơn.
Đầu tiên cô vào nhà vệ sinh và thay quần áo, mặc vào chiếc áo đồng phục của công ty, sau đó xuống đến sảnh lớn tầng 1 thì mở ba lô ra, lấy ra chiếc dây buộc tóc màu hồng rồi qua loa buộc tóc lên, sau đó lấy ra một chiếc kính đen rồi đeo vào. Sau đó Tô Minh Nguyệt vừa xách ba lô vừa nhẹ nhàng bước ra khỏi cửa công ty.
Cách cửa không xa có một bãi đậu xe nhỏ, bên cạnh bãi đậu xe trước cửa, một chiếc Volkswagen bình thường đang đỗ. Hai tay săn ảnh với máy ảnh đã chuẩn bị sẵn đang giấu mặt đang quan sát ở cổng công ty.
Một tay nhìn thấy Tô Minh Nguyệt bước ra liền hỏi: “Nhìn xem, người phụ nữ này bước ra từ Định Đông, anh có thể nhận ra là ai không? Có chụp lại không đây?”
Tay còn lại lên tiếng: “Nhìn cô sinh viên này còn đang mặc đồng phục công ty, chắc là sinh viên thực tập rồi, đừng chụp cho mất công, cứ đợi xem có minh tinh nào không.”
“Có người nào quen mặt đi ra ngoài hôm nay không? Tôi ngồi đây lâu lắm rồi đó.”
“ Đợi chút, buổi trưa, lúc anh chưa đến, tôi thấy một nhân viên họ Tạ đi vào cùng với một cô gái, tôi có chụp vài tấm. Nhìn này, nhưng cả buổi chiều chả có ra ngoài cả.”
"Ồ, đây không phải là Thái tử của Định Đông sao? Gần đây anh ta không may mắn lắm. Sắp đen đủi như Tô Minh Nguyệt bị ngã trước đây không lâu. Hôm nay, anh ta bảo anh ta phải thay thế người cho bộ phim. Đúng là đủ thứ chuyện phải làm.”
" Vậy cứ đợi tiếp đi, biết đâu hôm sau sẽ mở họp báo, hôm nay chúng ta nhất định phải giật tít."
Hai tay săn ảnh vừa trò chuyện vừa bỏ qua cô gái trông rất bình thường kia.
Tô Minh Nguyệt lấy điện thoại di động ra, mở khóa chiếc xe đạp công cộng trước cửa công ty, chậm rãi phóng đi.