"Anh Đông, chờ em..."
Tạ Tiêu Đông dừng ở hành lang bệnh viện, nhìn cô nói: "Sao em không đeo khẩu trang?"
"Em đeo, em đeo ..." Tô Minh Nguyệt mở túi, "Ôi, em quên không bỏ mang khẩu trang vào túi rồi."
“Em mà bị người ta chụp ảnh thì tự bỏ tiền túi ra mà mua lại ảnh về.” Tạ Tiêu Đông quay người và sải bước về phía ga ra dưới tầng hầm.
Tô Minh Nguyệt chạy theo phía sau, "Em có mũ ... đội mũ là được mà!" Cô ấy lấy mũ bóng chày ra và đội lên đầu, đi theo Tạ Tiêu Đông vào thang máy, không quên soi gương ngắm nghía chút.
Tạ Tiêu Đông liếc cô một cái, "Làm gì còn đẹp nữa, lớp trang điểm trôi hết rồi."
Tô Minh Nguyệt chỉnh lại vành mũ: "Không sao, không có lớp make up cũng được. Kỹ năng trang điểm của An An thật tốt, sau này anh để cô ấy làm chuyên gia trang điểm cho em đi."
“Nghĩ hay quá ha, khi nào có thể đi diễn lại được chính bản thân em còn không biết.” Tạ Tiêu Đông bước ra khỏi thang máy, nghĩ thầm: Có vẻ như cô ấy vẫn không thể chịu đựng được khi có nhiều ống kính hướng vào mình.
Hai người lên xe, Tạ Tiêu Đông ngồi ở ghế trước và chỉ đường cho tài xế Trần.
Xe chạy đến ngoại ô thành phố, trong lúc chờ đợi, Tô Minh Nguyệt nhớ tới tin tức vừa rồi cô y tá nhắc tới, mới lấy điện thoại di động ra, muốn xem một chút thì thấy tin nhắn của bố trên điện thoại: [Nguyệt Nguyệt, con có về nhà ăn tối không?]
Tô Minh Nguyệt ngay lập tức trả lời: [Con không về đâu, con ăn ở ngoài nhé.]
Rất nhanh cô lại nhận được tin nhắn trả lời từ bố: [Nguyệt Nguyệt, đừng nghe mấy điều vớ vẩn trên TV, bố mẹ tin rằng con có thể giải quyết tốt việc riêng của mình.]
Ừm? Trên TV lại nói cái gì rồi? Tô Minh Nguyệt nhanh chóng lướt tìm các tin tức nóng hổi mà không thấy đề cập gì chuyện của cô nên lại tiếp tục tìm kiếm tên mình một hồi. Cô chỉ thấy một vài video phỏng vấn, họ nói rằng buổi họp báo hôm nay khá thành công. Cô nhìn xuống phần bình luận, dường như cũng không có gì nổi bật. Chẳng lẽ bộ phận kinh doanh lần này không bỏ tiền ra để quảng cáo hoạt động sao?
Quãng đường không quá xa, Tô Minh Nguyệt xem xong video thì xe cũng đã đến trước cổng khu nghỉ dưỡng mang phong cách Châu Âu. Xe dừng lại trước cửa một nhà hàng sang trọng.
Khi Tạ Tiêu Đông giúp cô mở cửa xe, anh nghe thấy âm thanh từ điện thoại của cô, anh cười và nói: “ Em vẫn còn chưa xem đủ sao?”
Từ Minh Huệ bối rối hỏi: "Anh Đông, sao hôm nay bài phỏng vấn này không nằm trong danh sách tin hot vậy?"
Theo ấn tượng của cô, đội ngũ kinh doanh sẽ không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để các nghệ sĩ của mình xuất hiện trước công chúng. Lần trước, họp báo công bố chuyện thay vai diễn còn chưa phát xong, họ đã mua luôn vị trí đầu tiên trên danh sách tin hot rồi.
"Sao họ lại không mua bài cơ chứ, do anh yêu cầu họ rút lui đó".
Tô Minh Nguyệt hoàn toàn không tin, tuy Tạ Hiểu Đông có rất cách, nhưng đội kinh doanh và Định Đông luôn xảy ra mâu thuẫn, họ làm sao có thể ngoan ngoãn nghe lời anh ta và rút khỏi danh sách tin hot như vậy được chứ?
"Chà chà, anh Đông thật có năng lực."
Tạ Tiêu Đông bỏ qua ánh mắt dò hỏi của Tô Minh Nguyệt, quay đầu nói với tài xế Trần, " Anh đừng đợi, một lát nữa tôi sẽ tự mình lái xe trở về."
Tạ Tiêu Đông che chắn cho Tô Minh Nguyệt, hai bọn họ đi đến nhà hàng, người phục vụ kính cẩn dẫn họ đi vào một căn phòng rất kín đáo.
Trong phòng rộng rãi, sáng sủa, với khung cảnh độc đáo, toàn bộ bức tường được dát bằng thủy tinh màu với nhiều kích cỡ khác nhau dưới ánh sáng của đèn pha lê.
Chiếc bàn ở giữa phòng được trang trí bằng một vài bông hoa và một số đồ trang trí theo phong cách Châu Âu, bên ngoài cửa sổ kính chạy dài từ trần đến sàn là cảnh hồ nước, quang cảnh rất đẹp, có thể mơ hồ nhìn thấy các tòa nhà của Khu tổ hợp Tập đoàn Định Đông ở phía xa.
“Anh Đông, ở đây đẹp thật đó. Anh có hay đến đây không?” Tô Minh Nguyệt đi theo Tạ Tiêu Đông vào chỗ ngồi. Từ khi đi học đến giờ cô chưa từng tham gia tiệc tối nữa.
Tô Minh Nguyệt tràn đầy hứng thú về nơi này, cô đi tới bên cửa sổ xem phong cảnh một hồi, sờ lên đồ trang trí trên tường, lúc sau lại dán mắt nhìn vào tấm kính xem đầu bếp đang chuẩn bị các món ăn trong nhà bếp.
Tạ Tiêu Đông khịt mũi ngồi vào bàn ăn, anh nhìn Tô Minh Nguyệt đi đi lại lại không khỏi cảm thán: “Em nói xem, em ở bệnh viện truyền nước có vấn đề gì không? Sao mà còn hào hứng hơn cả lúc ngồi trong buổi họp báo thế? "
“Anh Đông, nhìn anh đầu bếp thật đáng thương, ngày nào cũng bị người khác quan sát như thế này, cứ y như nghệ sĩ ấy, nhất cử nhất động đều bị người khác theo dõi,...”
Tô Minh Nguyệt tiếp tục thở dài. Sau đó, người phục vụ đẩy vào một bàn thức ăn: hoa quả khai vị, thịt nguội, hải sản, bít tết,… và bánh ngọt mà cô yêu thích. Nhìn thấy thức ăn ngon trên bàn, cô lập tức im lặng và bắt đầu ăn.
Bữa ăn nhanh chóng kết thúc, Tô Minh Nguyệt nhìn cái đĩa trống không, uống cạn ly nước trái cây, vui vẻ nói: “Cảm ơn anh Đông đã mời em, sau này em giàu có, nhất định sẽ mời anh ăn bữa ăn còn cao cấp hơn! "
"Ai nói hôm nay anh mời em? Em có biết hai ngày qua anh đi bệnh viện trả hết bao nhiêu viện phí không? Nể mặt em, bữa cơm này anh thậm chí còn không gọi rượu. Chờ em giàu có ... " Tạ Tiêu Đông ngồi thẳng người nói," Chẳng thà bữa này anh trả luôn cho rồi còn hơn tranh cãi với em.”
Tô Minh Nguyệt không phục, "Em chỉ là tạm thời không đóng phim được, chỉ tạm thời thôi. Khi nào khá hơn ta sẽ giành hết các giải thưởng, nắm trong tay nhiều cúp, sẽ gọi rượu cho anh. "
“Có muốn anh đưa em đi bệnh viện kê một ít thuốc không?” Tạ Tiêu Đông nhìn cô đầy cưng chiều.
Tô Minh Nguyệt đứng dậy cho dễ tiêu, thầm tính xem bữa ăn này sẽ phải trả bao nhiêu tiền, cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nếu biết trước đã không ăn nhiều thế này rồi…”
Lúc này ngoài cửa sổ mặt trời đang lặn, trời trong cũng không có gió, ánh hoàng hôn chiếu sáng mặt hồ rất đẹp, tựa hồ như một tấm lụa sa tanh mỏng manh.
Tạ Tiêu Đông nhìn Tô Minh Nguyệt đứng ở cửa sổ liền bước tới.
"Nguyệt Nguyệt, anh hỏi nghiêm túc, em còn muốn đóng phim sao?"
"Đương nhiên! Khi mới tốt nghiệp, em rất muốn! Tôi muốn ở đoàn phim mỗi ngày. Bây giờ ... em cũng rất muốn." Tô Minh Nguyệt nhìn ánh sáng rực rỡ dần dần biến mất ở ngoài cửa sổ, có chút buồn bực nói: "Em có thể còn cần chút thời gian..."
Tạ Tiêu Đông nhìn sắc mặt cô ấy và an ủi: "Anh nghĩ rằng phần thể hiện trên sân khấu của em hôm nay rất tốt, rất đáng khích lệ."
"Không phải em nghe lời anh sao? Không thể nổi giận với họ. Tốt nhất là nói chuyện nhẹ nhàng, rơi vài giọt nước mắt,…” Tô Minh Nguyệt chống tay vào lan can bên cửa sổ, bên ngoài tựa như có gió thổi qua, trên mặt hồ có gợn sóng lấp lánh. " Chỉ là để thua cô ta, em thật sự rất không cam tâm.”
Tạ Tiêu Đông cầm lấy điện thoại trên bàn ăn, đưa ra trước mặt Tô Minh Nguyệt nói: "Thôi, anh thưởng cho em cái này, em tự xem đi. Giờ có thể không khóc nữa được không?”
Đó là một video ngắn, chỉ khoảng hơn 1 phút. Tô Minh Nguyệt bấm vào màn hình, cảnh bầu trời xám và bãi biển dài hiện ra. Khi camera chuyển hướng, hình bóng một người đàn ông trung niên hiện ra. Ông ta mặc một chiếc áo sơ mi hoa, hướng về phía camera vấy tay như một đứa trẻ.
Tô Minh Nguyệt bị sốc trước gương mặt thân quen hiện ra bất ngờ, người này chính là người thầy khai sáng cho sự nghiệp diễn viên của cô, đạo diễn Vương Y Lâm.
Đạo diễn Vương qua video đã nói với cô rất chân thành : "Nguyệt Nguyệt, trước hết xin chúc mừng con đã tốt nghiệp, ta rất vui vì con có thể nghe lời ta, đi học chuyên ngành diễn xuất. Ta mong sự nghiệp diễn viên của con sẽ thuận buồm xuôi gió, sau này dù con có đi con đường này như thế nào thì ta vẫn sẽ luôn ủng hộ con. Chỗ ta sẽ luôn luôn có vai diễn phù hợp chờ con, cố lên! "