Mật Ngọt Chính Là Em - Chương 87: Ngoại Truyện : NGÔ HI TRẠCH (9)
Chương trước- Chương 1: Muốn cùng chị đến khách sạn không?
- Chương 2: Em gái, giữ người yêu cho thật tốt
- Chương 3: Anh nghĩ mình là vua của cả thế giới này hay sao?
- Chương 4: Đem về đây cho tao ba mươi tỉ
- Chương 5: Đừng để tôi biết cô léng phéng với ai
- Chương 6: Mau xem Tiêu Yến hiện giờ đang ở đâu
- Chương 7: Để cô xem hôm nay tôi xử cô thế nào!!
- Chương 8: Đây là lần đầu, lần sau tôi sẽ chơi cô đến chết
- Chương 9: Tiện nhân
- Chương 10: Đến khi tôi quay lại thì mọi chuyện mới thực sự bắt đầu
- Chương 11: Tiêu Yến là gì của anh?
- Chương 12: Tất cả, lăn ra ngoài hết cho tôi
- Chương 13: Đã trốn thì phải trốn cho thật kĩ
- Chương 14: Nghĩ ra kế gì rồi à?
- Chương 15: Bởi vì hiện tại, tôi chỉ hứng thú với mình cô
- Chương 16: Quấn như vậy để lột ra cho kích thích à?
- Chương 17: Chuyển qua ở với tôi
- Chương 18: Chê tôi bẩn thì đừng có đụng vào người tôi
- Chương 19: Đồ TỪ NHỎ THÔI, ANH ĐỪNG CÓ ĐỤNG VÀO
- Chương 20: Tận hưởng đi
- Chương 21: Ông già điên này, mau cút sang một bên
- Chương 22: Xong việc rồi
- Chương 23: Súc sinh
- Chương 24: Cũng đừng mong chạy trốn
- Chương 25: Lăng Dương Thần? Ai vậy?
- Chương 26: Cô gái đó là ai?
- Chương 27: Chỉ có đồ ĂN MỚI KHÔNG ĂN CHÍNH NÓ
- Chương 28: Có thể chết luôn ở đó càng tốt
- Chương 29: Đến để leo núi chứ không phải chụp hình sống ảo
- Chương 30: Rốt cuộc cậu với anh ta là quan hệ gì?
- Chương 31: Vạch mặt Tiêu Yến
- Chương 32: Chia nhau ra tìm
- Chương 33: Tiêu Yến được bao nuôi?
- Chương 34: Cô sắp được tự do rồi
- Chương 35: Nói chuyện với cậu ta vui vậy à?
- Chương 36: Cô phải chịu trách nhiệm
- Chương 37: Chào mừng em
- Chương 38: Hay là chơi trước rồi tính
- Chương 39: Heo tập làm côn đồ
- Chương 40: Cầu xin anh ra tay
- Chương 41: Cô ấy ngồi lên đầu con cũng được
- Chương 42: Cái áo này của chị là hàng fake à?
- Chương 43: Mẹ lại gây ra họa gì nữa à?
- Chương 44: Bây giờ cô ấy đã xứng đáng hơn chưa?
- Chương 45: Mẹ
- Chương 46: Con trai bác cũng không thiếu chút đồng lẻ ấy
- Chương 47: Mẹ đưa con đến đó làm ầm một bữa
- Chương 48: Thà tin một con chó còn hơn
- Chương 49: Cô định giết ông ta thật đấy à?
- Chương 50: Tôi cứ thích ép cô trả ơn đấy?
- Chương 51: Vật về chủ cũ
- Chương 52: Trái tim này cũng phải là của tôi
- Chương 53: Đừng để tôi biết ba cô là ai
- Chương 54: Ai đánh cô ấy?
- Chương 55: Cùng ăn trưa với Ngô Hi Trạch
- Chương 56: Cho bà một cơ hội để nói rõ sự thật
- Chương 57: Đến con gái tôi ông cũng thẳng tay giết
- Chương 58: Rốt cuộc ông bà ngoại tôi đâu?
- Chương 59: Ba mới về
- Chương 60: Cũng đã đến lúc con cần nhận lại gia đình của mình
- Chương 61: Chủ động như vậy là cô yêu tôi rồi sao?
- Chương 62: Lần này nhất định phải nghe theo ý tôi
- Chương 63: Bây giờ cô muốn tôi xử lý cô thế nào đây?
- Chương 64: Cậu có biết Tiêu Yến là loại đàn bà như thế nào không?
- Chương 65: Trước khi đi cô ấy còn đến MG
- Chương 66: Cháu là cháu ngoại của ta sao?
- Chương 67: Con có thể nói chuyện riêng với cô ấy được hay không?
- Chương 68: Chỉ mong mệnh này không làm cho em thích chị luôn đâu
- Chương 69: Không được yêu ai ngoài tôi
- Chương 70: Đây là nhà vợ không được nóng giận
- Chương 71: Mẹ lại đang tỏ tình dùm con à?
- Chương 72: Tất nhiên là về để tổ chức đám cưới rồi
- Chương 73: Em chính là độc nhất
- Chương 74: Trước khi mà tôi chết chi bằng xem cô chết trước?
- Chương 75: Điếc không sợ súng
- Chương 76: Anh muốn em
- Chương 77: Tối nay anh sẽ quỳ , em hài lòng chứ?
- Chương 78: Đêm tân hôn
- Chương 79: Ngoại Truyện : NGÔ HI TRẠCH (1)
- Chương 80: Ngoại Truyện : NGÔ HI TRẠCH (2)
- Chương 81: Ngoại Truyện : NGÔ HI TRẠCH (3)
- Chương 82: Ngoại Truyện : NGÔ HI TRẠCH (4)
- Chương 83: Ngoại Truyện : NGÔ HI TRẠCH (5)
- Chương 84: Ngoại Truyện : NGÔ HI TRẠCH (6)
- Chương 85: Ngoại Truyện : NGÔ HI TRẠCH (7)
- Chương 86: Ngoại Truyện : NGÔ HI TRẠCH (8)
- Chương 87: Ngoại Truyện : NGÔ HI TRẠCH (9)
- Chương 88: Ngoại Truyện : Ngô Hi Trạch (10)
- Chương 89: Ngoại Truyện : Ngô Hi Trạch (11)
- Chương 90: Ngoại Truyện : Ngô Hi Trạch (12)
- Chương 91: Ngoại Truyện : Ngô Hi Trạch (13)
- Chương 92: Ngoại Truyện : Ngô Hi Trạch (14)
- Chương 93: Ngoại Truyện : Ngô Hi Trạch (15)
- Chương 94: Ngoại Truyện : Ngô Hi Trạch (16)
- Chương 95: Ngoại Truyện : Ngô Hi Trạch (17)
- Chương 97: Ngoại Truyện : END
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Mật Ngọt Chính Là Em
Chương 87: Ngoại Truyện : NGÔ HI TRẠCH (9)
Sáng hôm sau Tuyên Lộ như mọi ngày đến bệnh viện làm, những lời nói ngày hôm qua cứ vang vảng "Cô đừng bao giờ mong tôi chấp nhận cô"
"Người tôi yêu là cô ấy".
...
Tuyên Lộ vắt lấy chiếc khăn ướt khẽ lau mặt cho một bà cụ đang nằm, chiếc khăn trên tay cô suýt thì rơi xuống đất khi phát hiện ra cơ thể của bệnh nhân bỗng nhiên không còn chút độ ấm.
Cô gái nhẹ nhàng để ngón tay sát mũi của bà không ngờ rằng bà ấy đã không còn thở nữa rồi.
Sau khi báo cho bác sĩ, mọi người mau chóng có mặt trùm chăn đưa bà cụ ra ngoài, Tuyên Lộ sững sờ nhìn bà cụ được đưa đi, lúc sáng vừa đến còn thấy bà cười với cô một cái.
Đúng lúc này một chiếc túi xách từ đâu bay vào đầu cô gái, túi xách hàng hiệu cứng cáp làm Tuyên Lộ ngay lập tức choáng váng đập người vào cạnh tường, một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng, khuôn mặt vô cùng giận dữ nhìn cô quát:"Mày, mày hại chết mẹ tao đúng khôngg? Đêm hôm qua tao đến bà ấy vẫn còn khỏe mạnh nói chuyện, sáng nay mày vừa đến chăm sóc thì bà ấy lại đột ngột qua đời..."
Vừa nói bà ta vừa túm lấy tóc cô hét lên:"Con khốn, tao phải kiện mày..."
Bác sĩ Thẩm quay lại thấy vậy liền vội vã chạy lại đẩy người phụ nữ kia ra quát:"Mẹ cô đến tuổi rồi, không thể trách người khác được"
Bà ta giận dữ chẳng để ai vào mắt, chỉ vào mặt Thẩm Niên cùng Tuyên Lộ đang vô cùng hoảng sợ dưới đất:"Các người được lắm, hại chết người rồi lại bao che cho nhau, để bà đây kiện cả cái bệnh viện này lên, đừng có chọc điên bà"
Nói rồi bà ta quay gót rời đi, Tuyên Lộ cả người run lên vì hoảng, trong tiềm thức của cô như bị người đàn bà kia tẩy não, cô thực sự đã hại chết bà cụ ấy.
Dù cho Thẩm Niên ở bên cạnh liên tục gọi nhưng Tuyên Lộ không nghe, cô loạng choạng chạy ra ngoài.
Chỉ vì ba và anh trai thường xuyên đến làm loạn mà Tuyên Lộ đến một người bạn trong ngành cũng không có, cô trốn vào một góc trong bệnh viện bật khóc, cũng lo sợ bà ta sẽ kiện cô, rồi còn ảnh hưởng đến uy tín của bệnh viện.
Cuối cùng thì Thẩm Niên cũng tìm được cô gái co ro trong góc phòng, anh quỳ xuống vỗ vỗ lên vai cô an ủi:"Ai cũng biết đó không phải lỗi của em"
Tuyên Lộ ngước đôi mắt ngấn nước lên nói:"Bà ta đã về chưa?"
Anh ấy lắc đầu:"Bà ấy còn đang làm ầm ở phòng của trưởng khoa"
Cô lau nước mắt đứng bật dậy bước đi, lần này anh không để cho cô chạy nữa mà túm lấy cổ tay cô nói:"Em định đi đâu"
"Đi gặp bà ấy"
Cô buông tay Thẩm Niên ra rồi chạy đến phòng trưởng khoa, chỉ vừa đến gần cửa đã nghe thấy tiếng người phụ nữ làm ầm ĩ.
Tuyên Lộ hít một hơi thật sâu đẩy cửa bước vào, bà ta nhìn thấy cô lửa giận càng vùn vụt lên. Cô cúi người thật thấp sau đó nói:"Xin lỗi cô vì sự cố ngoài mong muốn này, mong cô lượng thứ đừng kiện bệnh viện chúng tôi, tôi sẽ chấp nhận bồi thường thiệt hại"
Trưởng khoa là một vị bác sĩ trung niên, ông ấy đứng bật dậy vỗ bàn:"Cô nói gì vậy Tuyên Lộ, đồng ý bồi thường chẳng khác nào chúng ta nhận là mình giết người cả"
Tuyên Lộ rưng rưng:"Chỉ cần là bà ấy không kiện..."
Một ly nước lạnh hất vào mặt Tuyên Lộ, bà ta nói lớn:"Bồi thường? Cô có trả được mẹ lại cho tôi không? Các người nghĩ tôi cần một chút đồng tiền rách của mấy người à!"
Bà ta chỉ tay vào mặt từng người một có mặt ở đây nói:"Các người cứ chờ đó cho tôi" Nói rồi giẫm giày cao gót đi vút qua từng người một.
Đêm hôm đó cô vô cùng suy sụp xách đồ trở về nhà, dù cho Thẩm Niên liên tục ngỏ ý muốn đưa cô về nhưng Tuyên Lộ đều từ chối.
Cô cứ đi bộ về một cách vô định như thế, trên con đường vắng càng cảm thấy cô quoạnh, cũng cảm thấy có chút lạnh sống lưng.
Bỗng dưng lúc này chiếc ô tô màu đen phanh két lại bên cạnh làm Tuyên Lộ khựng lại cau mày nhìn qua. Người đàn ông cao lớn đẩy cửa bước ra khỏi xe chạy về phía cô, là do cô khóc đến hoa mắt nhưng nhìn Ngô Hi Trạch có vẻ lo lắng:"Đêm hôm làm gì ở đây?"
Tuyên Lộ mím chặt môi nhìn anh, lại nghe anh hỏi:"Cô khóc à?"
"Người tôi yêu là cô ấy".
...
Tuyên Lộ vắt lấy chiếc khăn ướt khẽ lau mặt cho một bà cụ đang nằm, chiếc khăn trên tay cô suýt thì rơi xuống đất khi phát hiện ra cơ thể của bệnh nhân bỗng nhiên không còn chút độ ấm.
Cô gái nhẹ nhàng để ngón tay sát mũi của bà không ngờ rằng bà ấy đã không còn thở nữa rồi.
Sau khi báo cho bác sĩ, mọi người mau chóng có mặt trùm chăn đưa bà cụ ra ngoài, Tuyên Lộ sững sờ nhìn bà cụ được đưa đi, lúc sáng vừa đến còn thấy bà cười với cô một cái.
Đúng lúc này một chiếc túi xách từ đâu bay vào đầu cô gái, túi xách hàng hiệu cứng cáp làm Tuyên Lộ ngay lập tức choáng váng đập người vào cạnh tường, một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng, khuôn mặt vô cùng giận dữ nhìn cô quát:"Mày, mày hại chết mẹ tao đúng khôngg? Đêm hôm qua tao đến bà ấy vẫn còn khỏe mạnh nói chuyện, sáng nay mày vừa đến chăm sóc thì bà ấy lại đột ngột qua đời..."
Vừa nói bà ta vừa túm lấy tóc cô hét lên:"Con khốn, tao phải kiện mày..."
Bác sĩ Thẩm quay lại thấy vậy liền vội vã chạy lại đẩy người phụ nữ kia ra quát:"Mẹ cô đến tuổi rồi, không thể trách người khác được"
Bà ta giận dữ chẳng để ai vào mắt, chỉ vào mặt Thẩm Niên cùng Tuyên Lộ đang vô cùng hoảng sợ dưới đất:"Các người được lắm, hại chết người rồi lại bao che cho nhau, để bà đây kiện cả cái bệnh viện này lên, đừng có chọc điên bà"
Nói rồi bà ta quay gót rời đi, Tuyên Lộ cả người run lên vì hoảng, trong tiềm thức của cô như bị người đàn bà kia tẩy não, cô thực sự đã hại chết bà cụ ấy.
Dù cho Thẩm Niên ở bên cạnh liên tục gọi nhưng Tuyên Lộ không nghe, cô loạng choạng chạy ra ngoài.
Chỉ vì ba và anh trai thường xuyên đến làm loạn mà Tuyên Lộ đến một người bạn trong ngành cũng không có, cô trốn vào một góc trong bệnh viện bật khóc, cũng lo sợ bà ta sẽ kiện cô, rồi còn ảnh hưởng đến uy tín của bệnh viện.
Cuối cùng thì Thẩm Niên cũng tìm được cô gái co ro trong góc phòng, anh quỳ xuống vỗ vỗ lên vai cô an ủi:"Ai cũng biết đó không phải lỗi của em"
Tuyên Lộ ngước đôi mắt ngấn nước lên nói:"Bà ta đã về chưa?"
Anh ấy lắc đầu:"Bà ấy còn đang làm ầm ở phòng của trưởng khoa"
Cô lau nước mắt đứng bật dậy bước đi, lần này anh không để cho cô chạy nữa mà túm lấy cổ tay cô nói:"Em định đi đâu"
"Đi gặp bà ấy"
Cô buông tay Thẩm Niên ra rồi chạy đến phòng trưởng khoa, chỉ vừa đến gần cửa đã nghe thấy tiếng người phụ nữ làm ầm ĩ.
Tuyên Lộ hít một hơi thật sâu đẩy cửa bước vào, bà ta nhìn thấy cô lửa giận càng vùn vụt lên. Cô cúi người thật thấp sau đó nói:"Xin lỗi cô vì sự cố ngoài mong muốn này, mong cô lượng thứ đừng kiện bệnh viện chúng tôi, tôi sẽ chấp nhận bồi thường thiệt hại"
Trưởng khoa là một vị bác sĩ trung niên, ông ấy đứng bật dậy vỗ bàn:"Cô nói gì vậy Tuyên Lộ, đồng ý bồi thường chẳng khác nào chúng ta nhận là mình giết người cả"
Tuyên Lộ rưng rưng:"Chỉ cần là bà ấy không kiện..."
Một ly nước lạnh hất vào mặt Tuyên Lộ, bà ta nói lớn:"Bồi thường? Cô có trả được mẹ lại cho tôi không? Các người nghĩ tôi cần một chút đồng tiền rách của mấy người à!"
Bà ta chỉ tay vào mặt từng người một có mặt ở đây nói:"Các người cứ chờ đó cho tôi" Nói rồi giẫm giày cao gót đi vút qua từng người một.
Đêm hôm đó cô vô cùng suy sụp xách đồ trở về nhà, dù cho Thẩm Niên liên tục ngỏ ý muốn đưa cô về nhưng Tuyên Lộ đều từ chối.
Cô cứ đi bộ về một cách vô định như thế, trên con đường vắng càng cảm thấy cô quoạnh, cũng cảm thấy có chút lạnh sống lưng.
Bỗng dưng lúc này chiếc ô tô màu đen phanh két lại bên cạnh làm Tuyên Lộ khựng lại cau mày nhìn qua. Người đàn ông cao lớn đẩy cửa bước ra khỏi xe chạy về phía cô, là do cô khóc đến hoa mắt nhưng nhìn Ngô Hi Trạch có vẻ lo lắng:"Đêm hôm làm gì ở đây?"
Tuyên Lộ mím chặt môi nhìn anh, lại nghe anh hỏi:"Cô khóc à?"
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Muốn cùng chị đến khách sạn không?
- Chương 2: Em gái, giữ người yêu cho thật tốt
- Chương 3: Anh nghĩ mình là vua của cả thế giới này hay sao?
- Chương 4: Đem về đây cho tao ba mươi tỉ
- Chương 5: Đừng để tôi biết cô léng phéng với ai
- Chương 6: Mau xem Tiêu Yến hiện giờ đang ở đâu
- Chương 7: Để cô xem hôm nay tôi xử cô thế nào!!
- Chương 8: Đây là lần đầu, lần sau tôi sẽ chơi cô đến chết
- Chương 9: Tiện nhân
- Chương 10: Đến khi tôi quay lại thì mọi chuyện mới thực sự bắt đầu
- Chương 11: Tiêu Yến là gì của anh?
- Chương 12: Tất cả, lăn ra ngoài hết cho tôi
- Chương 13: Đã trốn thì phải trốn cho thật kĩ
- Chương 14: Nghĩ ra kế gì rồi à?
- Chương 15: Bởi vì hiện tại, tôi chỉ hứng thú với mình cô
- Chương 16: Quấn như vậy để lột ra cho kích thích à?
- Chương 17: Chuyển qua ở với tôi
- Chương 18: Chê tôi bẩn thì đừng có đụng vào người tôi
- Chương 19: Đồ TỪ NHỎ THÔI, ANH ĐỪNG CÓ ĐỤNG VÀO
- Chương 20: Tận hưởng đi
- Chương 21: Ông già điên này, mau cút sang một bên
- Chương 22: Xong việc rồi
- Chương 23: Súc sinh
- Chương 24: Cũng đừng mong chạy trốn
- Chương 25: Lăng Dương Thần? Ai vậy?
- Chương 26: Cô gái đó là ai?
- Chương 27: Chỉ có đồ ĂN MỚI KHÔNG ĂN CHÍNH NÓ
- Chương 28: Có thể chết luôn ở đó càng tốt
- Chương 29: Đến để leo núi chứ không phải chụp hình sống ảo
- Chương 30: Rốt cuộc cậu với anh ta là quan hệ gì?
- Chương 31: Vạch mặt Tiêu Yến
- Chương 32: Chia nhau ra tìm
- Chương 33: Tiêu Yến được bao nuôi?
- Chương 34: Cô sắp được tự do rồi
- Chương 35: Nói chuyện với cậu ta vui vậy à?
- Chương 36: Cô phải chịu trách nhiệm
- Chương 37: Chào mừng em
- Chương 38: Hay là chơi trước rồi tính
- Chương 39: Heo tập làm côn đồ
- Chương 40: Cầu xin anh ra tay
- Chương 41: Cô ấy ngồi lên đầu con cũng được
- Chương 42: Cái áo này của chị là hàng fake à?
- Chương 43: Mẹ lại gây ra họa gì nữa à?
- Chương 44: Bây giờ cô ấy đã xứng đáng hơn chưa?
- Chương 45: Mẹ
- Chương 46: Con trai bác cũng không thiếu chút đồng lẻ ấy
- Chương 47: Mẹ đưa con đến đó làm ầm một bữa
- Chương 48: Thà tin một con chó còn hơn
- Chương 49: Cô định giết ông ta thật đấy à?
- Chương 50: Tôi cứ thích ép cô trả ơn đấy?
- Chương 51: Vật về chủ cũ
- Chương 52: Trái tim này cũng phải là của tôi
- Chương 53: Đừng để tôi biết ba cô là ai
- Chương 54: Ai đánh cô ấy?
- Chương 55: Cùng ăn trưa với Ngô Hi Trạch
- Chương 56: Cho bà một cơ hội để nói rõ sự thật
- Chương 57: Đến con gái tôi ông cũng thẳng tay giết
- Chương 58: Rốt cuộc ông bà ngoại tôi đâu?
- Chương 59: Ba mới về
- Chương 60: Cũng đã đến lúc con cần nhận lại gia đình của mình
- Chương 61: Chủ động như vậy là cô yêu tôi rồi sao?
- Chương 62: Lần này nhất định phải nghe theo ý tôi
- Chương 63: Bây giờ cô muốn tôi xử lý cô thế nào đây?
- Chương 64: Cậu có biết Tiêu Yến là loại đàn bà như thế nào không?
- Chương 65: Trước khi đi cô ấy còn đến MG
- Chương 66: Cháu là cháu ngoại của ta sao?
- Chương 67: Con có thể nói chuyện riêng với cô ấy được hay không?
- Chương 68: Chỉ mong mệnh này không làm cho em thích chị luôn đâu
- Chương 69: Không được yêu ai ngoài tôi
- Chương 70: Đây là nhà vợ không được nóng giận
- Chương 71: Mẹ lại đang tỏ tình dùm con à?
- Chương 72: Tất nhiên là về để tổ chức đám cưới rồi
- Chương 73: Em chính là độc nhất
- Chương 74: Trước khi mà tôi chết chi bằng xem cô chết trước?
- Chương 75: Điếc không sợ súng
- Chương 76: Anh muốn em
- Chương 77: Tối nay anh sẽ quỳ , em hài lòng chứ?
- Chương 78: Đêm tân hôn
- Chương 79: Ngoại Truyện : NGÔ HI TRẠCH (1)
- Chương 80: Ngoại Truyện : NGÔ HI TRẠCH (2)
- Chương 81: Ngoại Truyện : NGÔ HI TRẠCH (3)
- Chương 82: Ngoại Truyện : NGÔ HI TRẠCH (4)
- Chương 83: Ngoại Truyện : NGÔ HI TRẠCH (5)
- Chương 84: Ngoại Truyện : NGÔ HI TRẠCH (6)
- Chương 85: Ngoại Truyện : NGÔ HI TRẠCH (7)
- Chương 86: Ngoại Truyện : NGÔ HI TRẠCH (8)
- Chương 87: Ngoại Truyện : NGÔ HI TRẠCH (9)
- Chương 88: Ngoại Truyện : Ngô Hi Trạch (10)
- Chương 89: Ngoại Truyện : Ngô Hi Trạch (11)
- Chương 90: Ngoại Truyện : Ngô Hi Trạch (12)
- Chương 91: Ngoại Truyện : Ngô Hi Trạch (13)
- Chương 92: Ngoại Truyện : Ngô Hi Trạch (14)
- Chương 93: Ngoại Truyện : Ngô Hi Trạch (15)
- Chương 94: Ngoại Truyện : Ngô Hi Trạch (16)
- Chương 95: Ngoại Truyện : Ngô Hi Trạch (17)
- Chương 97: Ngoại Truyện : END
- bình luận