Nam Thần Cấm Dục, Trêu Không Ngừng - Chương 107: Sư Tôn Lãnh Tình Cầu Song Tu (phiên ngoại)

Nam Thần Cấm Dục, Trêu Không Ngừng Chương 107: Sư Tôn Lãnh Tình Cầu Song Tu (phiên ngoại)
Ma giới.

Trong cung điện tối tăm không nhìn thấy ánh mặt trời, Phượng Lan Nhi cả người xích quả hai tay hai chân bị Cam Ly cột bằng xiềng xích huyền thiết, nhốt trong lồng sắt.

Cam Ly cũng không hoàn toàn bạc đãi nàng ta, ngược lại còn cho ăn ngon uống tốt.

Ngắn ngủi mấy tháng, vốn dĩ dáng người mảnh khảnh hấp dẫn, lại bị Cam Ly nuôi thành béo phì gần hai trăm cân.

Lúc này, cửa sắt bị người từ bên ngoài mở ra, Cam Ly cầm một lưỡi dao hàn thiết chém sắt như chém bùn thản nhiên đi đến.

“Cam Ly, ngươi dám chạm vào một sợi tóc của ta, lão nương nhất định sẽ cho ngươi chết rất khó xem.”

Những lời này, Cam Ly đã nghe hơn một ngàn lần, nghe đến thuộc lòng.

Hắn chỉ mỉa mai cong môi, ngồi xổm xuống, ở trên người Phượng Lan Nhi không thể động đậy hung hăng xẻo xuống một khối thịt mới bỏ vào trong chén lưu li.

“A —— Cam Ly, lão nương chết cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Phượng Lan Nhi đau đến phát run, hốc mắt như muốn nứt ra nói với Cam Ly.

“Ta nếu là Phượng Diên, cho dù có thể tỉnh cũng sẽ không tỉnh lại, cái loại tra nam ghê tởm nữ nhân nào cũng có thể ngủ như ngươi, không xứng có được tình yêu, thật không hiểu lúc trước nữ nhân Phượng Diên kia, làm sao lại nguyện ý vì ngươi mà chết, quả thực chính là ngu ngốc có mắt không tròng.”

“Bang ——!”

Cam Ly hung hăng cho nàng ta một cái tát: “Bổn hộ pháp có tra, cũng không bằng uế vật bị biết bao nhiêu nam nhân chơi như ngươi, không phải ngươi thích bị nam nhân thượng sao, bổn hộ pháp thành toàn cho ngươi.”

Hắn nâng tay: “Người đâu, đi tìm mười, không, hai mươi ma vật hạ đẳng lại đây, hầu hạ cho tốt chị vợ của bổn hộ pháp.”

“Cam Ly, lão nương nguyền rủa ngươi và Phượng Diên vĩnh viễn sẽ không được ở bên nhau, ngươi sẽ cô đơn tịch mịch cả đời!”

Cam Ly lạnh lùng híp mắt, bình tĩnh nhìn Phượng Lan Nhi một lúc lâu.

Thẳng đến khi hai mươi ma vật hạ đẳng đến, hắn lưu lại một câu rồi xoay người rời đi: “Đừng để nàng ta chết.”

“Vâng, hộ pháp đại nhân.”

Không bao lâu, phía sau truyền đến tiếng kêu thê lương thảm thiết cùng với tiếng mắng rủa.

Cam Ly mắt điếc tai ngơ, xoay người đi vào một cung điện khác, đem khối thịt trong chén lưu li dùng lửa ma đốt cháy, lại dùng biện pháp đặc thù tinh luyện thành dầu để vào dẫn hồn trản.

Sau đó liền nhìn thấy xác chết gần như khô khốc trong băng quan da thịt dần dần trở nên bóng loáng.

Cam Ly cúi người hôn môi Phượng Diên: “Diên Nhi, sẽ có một ngày nàng sẽ tỉnh lại, ta chờ nàng.”

Kết quả chỉ duy nhất lần này, sau hơn trăm năm qua đi, Phượng Diên vẫn không tỉnh lại.

Mà Phượng Lan Nhi lại luôn tồn tại, nhưng phỏng chừng còn không bằng chết đi cho thoải mái.

Cam Ly vẫn luôn sai người nhìn nàng ta, không cho nàng ta chết, mà nàng ta bởi vì không hoàn thành nhiệm vụ, cũng không thể phi tự nhiên mà tử vong, bằng không phải khấu trừ một vạn tích phân.

Hơn nữa thương thành của hệ thống nữ phụ lại vĩnh viễn đóng cửa, không thể sử dụng bất kỳ kỹ năng gì để miễn trừ đau đớn cắt da cắt thịt.

Chỉ có thể luôn bị giam cầm ở Ma giới, nhận hết tra tấn của Cam Ly cùng chúng ma vật.

……

Dục Chu Sơn.

Ánh sáng chói mắt dừng ở trên đôi lông mày đen nhánh của Tô Mê, đôi mày xinh đẹp tinh xảo hơi chau.

Nháy mắt tiếp theo, ánh sáng chói mắt bị một đạo thân ảnh che khuất, cánh môi đỏ trơn bóng nhẹ nhàng dừng ở trên đôi môi phấn nhuận của Tô Mê.

Theo nụ hôn ôn nhu lại trằn trọc, đôi mày vốn chau lại chậm rãi giãn ra.

Tô Mê chậm rãi mở mắt, câu cổ nam nhân: “A Lẫm ~.”

Nữ tử mới tỉnh giấc, tiếng nói khàn khàn lại biếng nhác, quyến rũ cực độ mà không tự biết.

Lại thấy trong mắt Đông Phương Lẫm nổi lên nguy hiểm, Tô Mê a một tiếng ngồi dậy: “Đừng đừng, tối hôm qua không phải đã làm rồi sao…….”

Đông Phương Lẫm câu môi cười khẽ, trực tiếp bế Tô Mê, đi đến trước bàn ngồi xuống.

Dưới mông chạm phải nơi nào đó, làm Tô Mê có chút không thoải mái, đôi tay nàng ấn ở trên bàn, hơi nâng người muốn xuống, lại bị Đông Phương Lẫm ôm lại ấn ở trong ngực.

“Ăn sáng, tối hôm qua không phải nàng vẫn luôn kêu đói sao?”

Hắn vừa nói như vậy, Tô Mê nhớ tới đêm qua thời điểm hai người thân mật, nàng đột nhiên đói đến ngất xỉu, sắc mặt liền đỏ lên: “Đều tại chàng.”

“Bổn Tiên Tôn chẳng những vỗ no thân thể của nàng, còn dậy sớm chuẩn bị thức ăn cho nàng, vỗ no bụng cho nàng, nàng không khen thì thôi còn trách bổn Tiên Tôn.” Đông Phương Lẫm bất đắc dĩ cười cười, lại chế trụ vòng eo của nàng, dùng thân mình hung hăng đè xuống.

Tô Mê giống như điện giật run một chút, sau đó mềm mại làm nũng: “A Lẫm, ta đói, chúng ta ăn cơm được không, hửm?”

Thấy bộ dáng nàng mặt mày vũ mị mê người, ánh mắt Đông Phương Lẫm tối lại, nhanh chóng cởi bỏ quần áo chướng mắt, đồng thời không quên dặn dò nàng: “Nàng ăn cơm, bổn Tiên Tôn ăn nàng.”

“A Lẫm…….”

Kết quả Tô Mê cự tuyệt không có hiệu quả, bị Đông Phương Lẫm ép cơm nước xong, lại lăn đến giường, một hồi tận tình triền miên.

Xong việc, Tô Mê cả người xụi lơ nằm trên ngực Đông Phương Lẫm, đầu ngón tay mân mê sợi tóc trắng của hắn, khàn khàn lên tiếng: “Hắn thế nào?”

Đông Phương Lẫm tự nhiên biết Tô Mê đang hỏi đến ai, vì thế ôm nàng càng chặt, tùy ý nói: “Vật kia là hắn tự tay cắt đứt, cho dù nối lại cũng vô dụng, nhưng trải qua chuyện này, vừa lúc cũng chặt đứt tâm tư hắn đối với nàng.”

Tô Mê không nói gì, chỉ dịu ngoan ở trước ngực hắn cọ cọ.

Khi hệ thống 059 nói với nàng có thể lựa chọn lưu tại vị diện này, thẳng đến khi tự nhiên chết đi.

Nàng không chút do dự, lựa chọn lưu lại.

Nói cho cùng thì mấy vị diện trước, đều vội vàng vài năm, nàng còn chưa hoàn toàn hưởng thụ thời gian ở bên hắn đã thoát ly ký thể, ít nhiều gì cũng có tiếc nuối.

Hiện giờ cuối cùng cũng được như ý nguyện, nàng càng muốn quý trọng mỗi một ngày ở bên hắn.

Ôn Ngôn làm ra loại hành động thảm thiết này, nàng thật khiếp sợ, cũng có động dung nhè nhẹ, nhưng chỉ như vậy mà thôi.

Nàng là Tô Mê, không phải nguyên nữ chủ.

Nàng thích, từ đầu đến cuối, chỉ có một nam nhân đã nhận định trong lòng.

Mà tâm nàng rất nhỏ, chỉ có thể chứa hắn, cho dù người khác làm thêm bao nhiêu chuyện, cũng phí công, nàng chỉ nhận định một mình hắn.

“Suy nghĩ cái gì?”

Đông Phương Lẫm thấy nàng không nói lời nào, ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn hai quả đào.

Tô Mê cho rằng hắn lại muốn, giơ tay chụp lấy bàn tay to của hắn: “Có thể ngừng nghỉ ngơi một lát hay không, ta…….”

Khi nói chuyện, dạ dày một trận cuồn cuộn, Tô Mê lập tức ghé vào mép giường nôn khan một trận: “Ọe……!”

Đông Phương Lẫm nhíu mi: “Nàng sao vậy, nơi nào không thoải mái sao?”

“Ta không sao… ọe…….” Tô Mê xua xua tay, sau đó lại một trận nôn khan.

Đông Phương Lẫm sao có thể tin, thấy sắc mặt nàng có chút khó coi, khuôn mặt tuấn mỹ xuất hiện một tia hoảng loạn xưa nay chưa từng có, vội vàng đứng dậy xuống giường bắt mạch cho nàng.

Tô Mê luôn cảm thấy cảm giác này trước kia hình như đã trải qua.

Cẩn thận nhớ lại, nàng đột nhiên bắt lấy tay Đông Phương Lẫm, mặt mày hớn hở nói: “A Lẫm, có lẽ chàng sắp được làm cha.”

Tay Đông Phương Lẫm bắt mạch dừng một chút, sau đó gắt gao ôm nàng vào trong ngực.

Nàng vĩnh viễn không biết, vì nàng, hắn từ bỏ con đường thăng tiên mà cả đời hắn mong ước, mà lúc này, có thể có được nàng, có được hài nhi của nàng và hắn, đã là lễ vật tốt nhất mà trời xanh ban cho hắn.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận