Nam Thần Cấm Dục, Trêu Không Ngừng - Chương 22: Phòng Cháy Phòng Trộm Phòng Tiểu Thụ (22)

Nam Thần Cấm Dục, Trêu Không Ngừng Chương 22: Phòng Cháy Phòng Trộm Phòng Tiểu Thụ (22)
Edt: Mítt

~~~~~~~

Mộ Dung Sâm đau nhe răng trợn mắt, vừa mở mắt, liền thấy Mộ Dung Tuấn Dật mặt đầy thịnh nộ, cầm dây mây hướng trên mặt hắn quất tới.

"Ba, người làm cái gì, làm gì đánh mặt con?"

Mộ Dung Sâm một tay ngăn trở dây mây.

"Mày còn nhớ rõ phải muốn mặt, tao tưởng rằng mày làm ra những gièm pha bại hoại nề nếp gia đình đó, mặt đều đã vứt đi rồi!"

Mộ Dung Tuấn Dật lạnh lùng cười nhạo, buông dây mây trong tay, đem báo chí ném cho hắn.

Tầm mắt mơ hồ, khi nhìn thấy đầu đề trên báo chí, nháy mắt con ngươi co chặt.

Mộ Dung Sâm đột nhiên ngồi thẳng thân mình, sắc mặt trở nên rất khó xem: "Ba, người nghe con giải thích......."

"Bang!" Mộ Dung Tuấn Dật không đợi hắn nói xong, một cái tát hung hăng ném ở trên mặt hắn.

Mộ Dung Tuấn Dật vừa định lần thứ hai thoá mạ, ngay sau đó, một đạo tiếng kinh hô đau ngâm khủng hoảng, truyền vào trong tai hai người.

"Ưm...... A Sâm, dừng lại, đau quá......."

Mộ Dung Sâm giống như bị sét đánh, trố mắt tại chỗ.

Lúc này mới nhớ tới tối hôm qua tâm tình hắn cực kém, khắp nơi tìm không thấy Tô Mê, liền chạy đến quán bar uống say đến không biết gì, lại trong sự đần độn, mơ hồ nhìn thấy Tô Mê, liền đem cô ấy mang về nhà cũ, cầm lòng không đậu cùng cô ấy xảy ra quan hệ.

Hắn nhớ rõ tối hôm qua, kinh hỉ sau khi mất đi một lần nữa tìm lại được, làm hắn thực hưng phấn xúc động, căn bản khống chế không được hành vi của mình, lại làm hung mãnh.

Nhưng vì sao một giấc ngủ dậy, Tô Mê biến thành Lâm Cẩm Dư?!

Mày Mộ Dung Tuấn Dật nhảy nhảy, một phen kéo chăn xuống, liền thấy cả người Lâm Cẩm Dư xích lõa.

Bộ vị đầy vết thương cùng dấu vết trắng đục, nháy mắt lọt vào tầm mắt, sợi dây lí trí trong đầu Mộ Dung Tuấn Dật chợt đứt đoạn. (*bựt bựt*)

Một phen đoạt lấy dây mây mang theo bụi gai, một chút lại một chút quất ở trên người Lâm Cẩm Dư.

"Đồ hạ tiện ghê tởm, nề nếp gia đình Mộ Dung gia tao, đều bị mày làm hỏng!"

"A -- A Sâm, A Sâm mau cứu tôi!"

Lâm Cẩm Dư đau đến rớt nước mắt, chật vật trốn tránh Mộ Dung Tuấn Dật quất đánh.

Nhưng cửa phòng đã sớm sai người khóa lại, Lâm Cẩm Dư có thể trốn đi đâu, cuối cùng sống sờ sờ bị Mộ Dung Tuấn Dật quất đến hôn mê bất tỉnh.

......

Bên kia, Cố Lương Nghiên sáng sớm liền kéo theo Cố phụ Cố mẫu, mang một đống sính lễ, chạy đến nhà Tô gia, tới cửa cầu hôn.

Mà Tô phụ ngay từ đầu không quá tình nguyện, lại bị Tô mẫu tra tấn cả đêm, thời điểm nhìn thấy Cố Thượng tướng trong truyền thuyết, lập tức mãn nhãn ngưỡng mộ đón nhận.

"Cố Thượng tướng đại giá quang lâm hàn xá, bồng tất sinh huy a."*

* Nhà tranh rực rỡ (lời khách sáo) thường dùng khi khách quý đến nhà

Cố phụ là một ông thần mặt lạnh, chỉ mang vẻ mặt vô biểu tình gật gật đầu, liền mang theo Cố mẫu đi vào nhà, ngồi ở trên sô pha, im miệng không nói gì.

Cố mẫu đối với lão chồng nhà mình không còn biện pháp, chỉ có thể tự mình mở miệng

"Chúng tôi lần này đến đây là vì......."

"Con rể đến đây cầu hôn, thuận tiện định ngày cử hành hôn lễ." Cố Lương Nghiên nói thẳng.

Tô mẫu lại thích loại hình đàn ông bá đạo, không quanh co lòng vòng này, còn nữa trong yến hội biểu hiện của Cố Lương Nghiên, làm Tô mẫu hoàn toàn yên tâm đem con gái mình giao cho hắn.

Vì thế không nói hai lời, trực tiếp đồng ý, Tô phụ cho dù có ý kiến, cũng bị bà trừng mắt nhìn trở về.

Cứ như vậy, Tô Mê cố ý trang điểm một phen, thời điểm đi xuống lâu, hai bên đã đem hôn sự định đoạt rồi.

Cố Lương Nghiên vừa kích động lại hưng phấn, nhìn thấy Tô Mê một thân váy dài màu củ sen đi xuống, một tay ôm cô vào trong ngực, âm thanh trầm thấp giàu từ tính, nhuộm đầy ý cười sung sướng không thể che dấu.

"Mê Mê, ba ngày sau, anh sẽ cho em một hôn lễ thịnh thế có một không hai. "

Khóe miệng Tô Mê giật giật, ánh mắt dò hỏi Tô phụ Tô mẫu.

Nhìn thấy bộ dáng Tô phụ Tô mẫu vừa cao hứng lại hưng phấn, Tô Mê cạn lời rất nhiều, đồng thời cũng cảm thấy may mắn.

Vốn dĩ cô còn đang suy nghĩ, làm sao để nói đến chuyện của cô cùng Cố Lương Nghiên cho Tô phụ Tô mẫu, như thế rất tốt, cái gì cũng không cần nói, bộ dáng bọn họ mặt mày hớn hở, vừa thấy chính là đối với việc hôn nhân này vô cùng vừa lòng.

Tô Mê đầu tiên là lễ phép chào hỏi Cố phụ Cố mẫu, sau đó đã bị Cố Lương Nghiên cường ngạnh lôi kéo đi thử áo cưới.

Vừa hỏi mới biết được, Cố Lương Nghiên đã sớm xin nghĩ với trường học, thậm chí đến địa điểm cùng ngày tháng cử hành hôn lễ cũng đã chọn tốt.

Nghe được sẽ cử hành hôn lễ với người mình thích, Tô Mê cảm thấy trong lòng ấm áp.

Có một lần Cố Lương Nghiên hỏi, cô dựa theo ý tưởng mà mình thích, vô tình trả lời một câu, không nghĩ tới hắn hoàn toàn ghi tạc trong lòng.

Tô Mê ngồi trên xe Cố Lương Nghiên, xuất phát đến cửa hàng áo cưới nổi tiếng nhất.

Trên đường nghe hắn nhắc tới Lâm Cẩm Dư bị đả thương ném ra khỏi nhà cũ Mộ Dung, Mộ Dung Sâm bị đóng cửa sám hối, ánh mắt Tô Mê hơi lóe.

Cô quay đầu nhìn về phía Cố Lương Nghiên.

"Em tâm địa ngoan độc như vậy, anh xác định còn dám cưới em?"

"Anh cũng không phải thứ tốt gì, từ nhỏ đánh nhau ẩu đả, hút thuốc uống rượu, chuyện xấu làm rất nhiều, hai ta vừa lúc là một đôi tuyệt phối." Cố Lương Nghiên mặt mày ngạo kiều, phong tình vô hạn.

Tô Mê chỉ cười không nói, trong lòng ngọt như mật.

Rất nhanh tới cửa hàng áo cưới, hai người chọn lựa một phen, cuối cùng cả hai đều coi trọng một chiếc áo cưới trễ ngực đuôi cá phết đất.

Kết quả sau khi Tô Mê thay áo cưới đi ra, Cố Lương Nghiên ngơ ngẩn nhìn cảnh sắc trước ngực Tô Mê, trực tiếp cầm lấy bộ áo cưới sườn xám ren nút bọc kiểu Trung Quốc, để cô thay.

Tô Mê cũng cảm thấy áo cưới trên người có chút mát lạnh, vì thế nhận lấy áo cưới trong tay Cố Lương Nghiên, vào gian thay quần áo.

Lần thứ hai đi ra, Cố Lương Nghiên nhìn Tô Mê cao quý dịu dàng, thỏa mãn cười.

"Được, chọn hai bộ này, hai ngày sau tôi bảo người tới lấy."

Tô Mê sửng sốt: "Lấy hai bộ làm gì?"

Cố Lương Nghiên thân mật ôm lấy eo Tô Mê, thấp giọng ái muội nói: "Một bộ mặc hôn lễ cho khách khứa xem, một bộ đêm tân hôn mặc cho anh xem."

Tô Mê cắn cắn môi, giơ tay đấm hắn một cái: "Xú lưu manh, không đứng đắn."

Cố Lương Nghiên cúi đầu hôn môi cô, tà bĩ cong môi, rồi lại nghiêm túc nói.

"Đời này, anh chỉ không đứng đắn với một mình em."

Bởi vì hai người đều xin nghĩ ở trường học, cho nên sau khi từ trong tiệm áo cưới ra tới, Cố Lương Nghiên liền lôi kéo Tô Mê chuẩn bị đi trung tâm mua sắm mua chút đồ dùng cho tuần trăng mật, thuận tiện hẹn hò, xem phim điện ảnh, ăn cơm, bồi dưỡng tình cảm.

Chờ hai người dạo mệt mỏi, thời điểm trở lại Tô gia, thế nhưng ở cửa gặp phải người quen.

Cố Lương Nghiên âm thanh lạnh lùng.

"Cậu làm sao lại ở chỗ này?"

Mộ Dung Sâm một thân chật vật, trong mắt tràn đầy không dám tin nhìn Tô Mê cùng Cố Lương Nghiên nắm tay nhau, âm thanh chất vấn: "Mê Mê, em thật sự muốn kết hôn với anh ta?"

Tô Mê không nghĩ tới Mộ Dung Sâm sẽ tìm được nơi này, giật mình trong chớp mắt, lại nói: "Đúng vậy."

Mộ Dung Sâm thấy Tô Mê đối với bộ dáng bị thương lúc này của mình, chưa từng lộ ra một chút ánh mắt đau lòng, trong lòng đau đau.

"Mê Mê, em không cần tùy hứng, em cùng anh ta không thích hợp."

"Ai nói Mê Mê cùng tôi không thích hợp?!" Cố Lương Nghiên lập tức phát hỏa.

Vừa muốn nói gì, Tô Mê nhìn hắn một cái, giống như ý bảo hắn đừng nói nữa, Cố Lương Nghiên tức khắc trong lòng tức giận, ủy khuất đầy bụng.

Cô ấy vẫn còn để ý Mộ Dung Sâm?

Chỉ cần nghĩ đến đây, Cố Lương Nghiên lòng đau như cắt.

Mà ở lúc Mộ Dung Sâm tâm tồn may mắn mong đợi, phát hiện ánh mắt Tô Mê nhìn mình, đột nhiên thay đổi......

~~~~~~
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận