Nam Thần Cấm Dục, Trêu Không Ngừng - Chương 69: Diễn viên quần chúng quậy tung ngành giải trí (20)

Nam Thần Cấm Dục, Trêu Không Ngừng Chương 69: Diễn viên quần chúng quậy tung ngành giải trí (20)
Edt: Ở Đây Có JQ!

Beta: Mítt

~~~~~~~~~~~~

Quân Tử Càn giật mình, khó khăn lắm mới thu hồi ghét bỏ nơi đáy mắt: “Sao có thể như vậy, em mặc gì cũng đẹp cả.”

Tô Mê không tiếp tục hỏi, dời đề tài: "Bây giờ đến lúc yến hội bắt đầu còn rất sớm, chúng ta đi đâu trước đây?”

“Không biết có vinh hạnh cùng em ăn một bữa cơm hay không.”

Quân Tử Càn khóe miệng câu lên ý cười mê người, 360 độ không góc chết, xuyên qua xe kính nhìn cô.

Người đàn ông dựa vào bộ dạng quân tử ôn nhuận khiêm tốn này, lừa gạt biết bao nhiêu phụ nữ cá diếc qua sông, nhưng Tô Mê biết rõ cốt truyện, chẳng những không để mình bị xoay vòng vòng, còn không theo lẽ thường ra bài: “Không bằng tôi mời anh nhé, địa điểm tôi chọn, giao lộ thứ ba phía trước quẹo trái, đi thẳng, phố Thạch Lan số 69.”

Dứt lời, chiếc Lamborghini màu lam rời khỏi tiểu khu, đồng thời, cùng một chiếc Mercedes Benz điệu thấp xa hoa lướt qua nhau.

Quân Mạc Thâm một thân tây trang giày da đi tới cửa nhà Tô Mê, ấn chuông cửa, chờ thật lâu nhưng không ai ra mở cửa.

Trợ lý Lục nhớ tới chiếc xe thể thao chạy qua lúc nãy, trong lòng có dự cảm không tốt.

“Boss, vừa rồi chiếc xe thể thao dưới lầu kia hình như là xe của đại thiếu, có thể hay không…….”

“Lập tức gọi điện thoại cho hắn.” Quân Mạc Thâm mặt mày đông lạnh, trầm giọng phân phó.

……

Quân Tử Càn hoàn toàn ngốc rồi, Tô Mê vậy mà muốn hắn xuống xe Lamborghini số lượng có hạn, một thân tây trang quý báu tới dạo phố ăn vặt, ăn bún thập cẩm cay!

Mắt thấy bốn phía tràn đầy người qua đường vây xem, đem xe thể thao số lượng có hạn vây chật như nêm cối, may mắn hắn đeo kính râm bản to, nếu không bị người nhận ra, hắn nhất định mất mặt muốn chết.

Thấy Quân Tử Càn mặt mày run rẩy, Tô Mê nhướng mày: “Thế nào, tôi đối với anh rất tốt phải không, mang anh tới chỗ bún thập cẩm cay tôi thích nhất, vô cùng có thành ý nha.”

“Tốt, rất tốt!” Quân Tử Càn cứng ngắc cười một tiếng.

Nghĩ thầm vì Giai Kỳ, hắn phải nhịn!

Nhưng mà một bát bún thập cẩm cay đầy sate bưng đến trước mặt hắn, Quân Tử Càn vẫn không có cách nào động đũa.

Thứ này đều là cho người ăn sao?

Vừa ngẩng đầu, lại thấy Tô Mê không hề có hình tượng, vùi đầu vào ăn đồ ăn thơm nức, không khỏi lập tức ngây ngẩn cả người.

Thiếu nữ bộ dáng ngoan ngoãn rũ mi mắt, cái mũi nhỏ nhắn lấm tấm mồ hôi, đôi môi hồng nhuận bao bọc lấy khoai lang trong suốt, vừa hút vừa mút, khuôn mặt đáng yêu vừa nhai vừa nuốt, sau khi nuốt, vẫn chưa thỏa mãn vươn cái lưỡi đỏ tươi liếm liếm sa tế ở khóe miệng.

Thấy hắn không động đũa, Tô Mê ngẩng đầu nhìn hắn: “Sao lại không ăn?”

Bỗng nhiên đối diện với đôi mắt linh động chưa hiểu sự đời, hắn không biết tim mình làm sao lại đột nhiên nhảy lỡ một nhịp, ngay sau đó cuồng loạn nhảy dựng lên.

Tô Mê thấy hắn không phản ứng, duỗi tay ở trước mặt hắn quơ quơ, lại bị Quân Tử Càn nắm trong lòng bàn tay.

Mềm mại trơn nhẵn, lập tức làm cho bụng dưới dâng lên một cổ nhiệt hoả không tên.

Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên, Quân Tử Càn không dấu vết nói “Xin lỗi”, buông tay cô ra, nhận điện thoại: “Chuyện gì?”

Tô Mê bất động thanh sắc đem tay để dưới bàn, dùng khăn giấy ướt xoa xoa, sau đó tiếp tục ăn.

……

Trợ lý Lục nhìn thấy đại Boss một thân lạnh lẽo, vội vàng nói với điện thoại: “Đại thiếu gia…….”

Quân Mạc Thâm mặt lạnh đoạt điện thoại, trầm giọng ra lệnh: “Lập tức trả Tô Mê lại đây.”

“Hiện tại hình như không được, cô ấy đang ăn…….” Quân Tử Càn nói một nửa, nhìn về phía Tô Mê đang ăn ngon lành: “Ăn ngon không?”

“Ăn ngon.” Tô Mê nhai nấm kim châm hàm hồ trả lời, cúi đầu uống một ngụm súp, lại không cẩn thận bị phỏng đến: “A!”

Âm thanh mơ hồ không rõ, không khí ái muội kêu rên, truyền vào tai Quân Mạc Thâm khiến đồng tử hắn đột nhiên co rụt lại, trái tim như bị người hung hăng nắm lấy, lập tức đỏ hồng đôi mắt, phẫn nộ gầm nhẹ.

“Các người đang làm gì, cậu làm gì cô ấy?!”

“Cô ấy à, đang ăn đồ ăn ngon ở đây, cháu cũng muốn chạy, buổi tối gặp nhau ở yến hội.” Quân Tử Càn ném xuống một câu không rõ ràng, trực tiếp cúp điện thoại.

Quân Mạc Thâm mặt mày lạnh lẽo, dùng sức nắm điện thoại, lập tức gọi lại.

Kết quả giọng nói nhắc nhở tắt máy, đôi mắt nhíu lại, đột nhiên đem điện thoại trong tay hung hăng ném trên mặt đất: “Đi đến yến hội.”

Trợ lý Lục nhìn hài cốt di động trên mặt đất, than nhẹ một tiếng, vội vàng đuổi theo Quân Mạc Thâm đang nổi điên.

……

Truỵên được đăng duy nhất trên Wattpad 

[HBNmoemoe]

Thấy Quân Tử Càn không ăn, Tô Mê dưới cái trừng cơ hồ muốn rớt tròng mắt của hắn, đem một bát kia của hắn cũng ăn sạch sẽ, cuối cùng còn nói thêm một câu “Không thể lãng phí lương thực”.

Quân Tử Càn ổn định tâm tình, đưa Tô Mê tới phòng trang điểm nổi tiếng.

Tìm được tổng giám đốc Lynda, để cô ấy tự mình trang điểm cho Tô Mê, tạo hình, lại chọn lễ phục dạ hội.

Thừa dịp Tô Mê đi thay quần áo, Lynda và Quân Tử Càn nói chuyện phiếm.

“Hôm nay là ngọn gió gì đây, chú nhỏ của anh và Giai Kỳ chân trước mới vừa đi, anh chân sau liền tới, lát nữa có phải Khâm thiếu gia cũng sẽ tới đây không?”

“Chúng tôi chỉ là cùng đi một cái yến hội mà thôi.”

Giọng Lynda không hạ thấp chút nào, Tô Mê ở trong phòng thay quần áo nghe được rõ ràng.

Động tác sửa sang quần áo dừng lại, Tô Mê không biết trong lòng là tư vị gì, tóm lại ý nghĩ muốn giết người cũng đều có.

Không đúng…… Chẳng lẽ lúc này mục tiêu công lược của mau xuyên giả nghịch tập không phải Quân Tử Càn, mà là Quân Mạc Thâm?!

Mẹ nó, dám đoạt đàn ông của cô, hãy đợi đấy!

Tô Mê ra khỏi phòng thay quần áo, một lần nữa lựa chọn một kiện lễ phục dạ hội, lại nhờ Lynda hỗ trợ thay đổi trang dung.

Mới đầu Lynda cảm thấy cô không thích hợp với loại phong cách kia, sau khi trang điểm xong lại mặc vào lễ phục dạ hội, lập tức lật đổ nhận biết của cô ấy, mà Quân Tử Càn cũng đắm chìm trong kinh diễm thật lâu chưa lấy lại bình tĩnh.

Màn đêm buông xuống, trong tiệc tối ăn uống linh đình, nhân sĩ nổi danh trong các giới sôi nổi trình diện, khắp nơi tràn đầy âm thanh trò chuyện và âm thanh đùa giỡn.

Tô Mê kéo cánh tay Quân Tử Càn, tiến vào hội trường yến hội, nháy mắt đoạt đi ánh mắt mọi người ở đây.

Một thân váy dày bằng lụa đỏ xẻ một bên, đem dáng người tinh tế uyển chuyển bày ra vô cùng nhuần nhuyễn, phong cách trang điểm lại đúng lúc phác hoạ ra mặt mày tinh xảo thâm thúy, lúc này lại lưu hành trang điểm đôi môi vỏ quýt (tại hạ bó tay, không tưởng tượng ra được) hiện rõ đôi môi sung mãn nở nang.

Chậm rãi dạo bước, giơ tay nhẹ trêu tóc quăn như rong biển rơi xuống áo choàng, phong tình mà vũ mị, bộ dáng mỉm cười giống như yêu tinh.

Bộ dáng mê người kia của Tô Mê, không có dấu hiệu nào xông vào tầm mắt Quân Mạc Thâm, ánh mắt u lãnh chợt trầm xuống, lạnh lẽo híp mắt, đồng thời, bước nhanh tới chỗ hai người.

“Chú nhỏ.” Quân Giai Kỳ thấp giọng gọi hắn.

Thấy hắn không hề dừng lại, Quân Giai Kỳ sắc mặt rất khó coi, quay đầu lại thấy đôi mắt kinh diễm của Quân Vô Khâm, mặt mày cô ta càng thêm lãnh lệ.

Nữ chủ này đẹp chỗ nào, đàn ông thật sự nông cạn!

Thấy Quân Mạc Thâm hướng bọn họ đi tới, Quân Tử Càn vội hô một tiếng: “Chú nhỏ…….”

Quân Mạc Thâm cũng không nhìn hắn cái nào, ôm eo Tô Mê, trực tiếp đem người ôm vào trong ngực, muốn mang cô rời đi.

Tô Mê ngửa đầu nhìn Quân Mạc Thâm cong môi cười quyến rũ, thừa dịp hắn trố mắt nhìn, mũi chân điểm nhẹ, ưu nhã mỹ lệ xoay người một cái, lần nữa trở lại bên người Quân Tử Càn.

Bàn tay mềm khoát trên cánh tay người đàn ông, ý cười bên môi càng thêm sáng lạn.

“Quân tổng, đêm nay tôi là bạn gái Tử Càn.”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận