Nam Thần Cấm Dục, Trêu Không Ngừng - Chương 62: Diễn viên quần chúng quậy tung ngành giải trí (13)

Nam Thần Cấm Dục, Trêu Không Ngừng Chương 62: Diễn viên quần chúng quậy tung ngành giải trí (13)
Edt: Ở Đây Có JQ!

Beta: Mítt

~~~~~~~~~~~~

Quân Vô Khâm đi vào trong viện, nghe trợ lý Lục nói như vậy, theo bản năng lập tức bác bỏ: “Không được, trời lạnh như vậy đem người ta đông lạnh tới bệnh thì làm sao bây giờ?”

“Vậy cậu muốn thấy thím nhỏ tương lai chịu đông lạnh như vậy à?”

Lời Quân Vô Khâm vừa thốt ra, đỉnh đầu lập tức vang lên một giọng nam trầm thấp không vui đầy lạnh lẽo.

Hắn vừa ngẩng đầu thì đối diện với đôi mắt lạnh băng khiếp người của Quân Mạc Thâm.

“Chú nhỏ, sao chú lại tới đây?”

“《 Quỹ Họa 》 do giải trí KING đầu tư, thân là tổng giám đốc chấp hành tôi không thể tới?” Quân Mạc Thâm mặt không biểu tình hỏi lại.

Quân Vô Khâm bị nghẹn lập tức nói không ra lời, lại nghe Quân Mạc Thâm lần thứ hai lên tiếng: “Chưa thông qua sự đồng ý của tôi, tự tiện đổi diễn viên, không bằng cậu ngồi lên vị trí của tôi luôn đi, thế nào?”

“Chú nhỏ…….”

“Nếu xem tôi là chú nhỏ thì hẳn phải biết kế tiếp nên làm như thế nào rồi chứ.” Quân Mạc Thâm lạnh giọng nói: “Tôi không hy vọng nhìn thấy bất kì kẻ nào khi dễ cô ấy, hiểu chưa?”

Quân Vô Khâm mím môi: “Cháu hiểu rồi, chú nhỏ.”

Tuy trả lời như vậy nhưng Quân Vô Khâm vẫn còn mang loại tâm lý phản nghịch, cúp điện thoại, một lần nữa trở lại phim trường, sau khi cầm lấy kịch bản xác nhận, vốn dĩ khoé miệng đang rủ xuống lại có chút câu lên.

Thừa dịp nghỉ ngơi ở không, Tô Mê uống canh gừng xong liền chạy chậm tại chỗ một hồi làm ấm cơ thể.

Không lâu sau đó, tiếp tục quay.

Tự Mị vốn muốn hù dọa Họa Nhi, kết quả lại bị ngọc bội Cung Trạch tặng gây thương tích, ngã thật mạnh trên mặt đất.

Có một số cảnh có thể dùng đặc hiệu hậu kỳ nhưng động tác rơi này vẫn phải để Tô Mê tự mình hoàn thành.

Trước kia Tô Mê đã từng làm thế thân đóng võ, đối với loại giả quăng ngã này hiển nhiên không đáng kể, nhưng thân thể nguyên chủ quá mảnh mai, mặc dù trên mặt đất có đệm lót nhưng trong quá trình quăng ngã, bả vai và đầu gối Tô Mê vẫn bị quăng tới bầm tím.

Lần chuyển cảnh tiếp theo là từ từ đường đi vào căn phòng bên trong nhà cũ, ống kính kéo gần một phát lập tức thấy rõ vết bầm trên bả vai Tô Mê.

Trước màn ảnh, Quân Vô Khâm vừa trông thấy liền vội vàng gọi chuyên viên trang điểm nghĩ cách che khuất cho cô.

Nhưng có dùng phấn nền tốt dặm lên cũng không che được một mảng lớn máu bầm, cuối cùng chuyên viên trang điểm nói phải dùng nhựa cao su làm da giả.

Tô Mê biết cơ thể này đã từng dị ứng với nhựa cao su, nghĩ không muốn ảnh hưởng đến những cảnh quay phía sau, Tô Mê mựơn trợ lý một lọ nước súc miệng, dùng ngoáy tai thấm ướt nhẹ nhàng bôi lên chỗ máu bầm.

Trong phút chốc, cả một mảng lớn máu bầm đều biến mất không còn nữa.

Không chỉ là chuyên viên trang điểm, ngay cả Quân Vô Khâm và Quân Tử Càn bọn họ cũng kinh ngạc!

Tô Mê chống lại ánh mắt kinh ngạc của mọi người, vội vàng cười giải thích: “Tôi cũng chỉ là nhìn thấy trên mạng thôi, không nghĩ tới thật sự có hiệu quả.”

Quân Tử Càn nhìn đôi mắt Tô Mê khi mỉm cười, lại càng cảm thấy thời điểm cô cười giống Giai Kỳ như đúc nên ánh mắt nhìn cô cũng càng thêm ôn nhu.

Mạc Tương ở một bên nhìn thấy, trong lòng vừa ghen vừa giận.

Truyện được đăng duy nhất trên wattpad 

[HBNmoemoe] 

Page: Ngôn Tình everywhere

Tuy rằng biết có chút lời không nên nói, nhưng vẫn nửa thật nửa đùa mở miệng: “Anh Quân, đợi lát nữa các người diễn cảnh hôn là muốn dùng thế thân, hay là……?”

Những nữ diễn viên từng hợp tác với Quân Tử Càn đều biết, hắn chưa bao giờ dưới ống kính hôn môi bất kì nữ diễn viên nào.

Còn nguyên nhân là gì, Quân Tử Càn cũng chưa bao giờ giải thích với bên ngoài.

Nhưng Tô Mê quen thuộc nguyên văn, đương nhiên biết nguyên nhân.

Tuy rằng Quân Tử Càn từng có rất nhiều phụ nữ nhưng sẽ không hôn môi các cô ấy, bởi vì hắn sẽ chỉ hôn một mình Quân Giai Kỳ mà thôi.

Tô Mê vừa nghe Mạc Tương nói lập tức vui vẻ, hiển nhiên là hợp ý cô.

Cho dù biết đi trên con đường diễn viên này, nhất định sẽ đụng tới cảnh hôn thậm chí là cảnh giường chiếu, nhưng nếu phải hôn, nụ hôn đầu tiên của cô trên màn ảnh cũng không muốn tặng cho cái tên tra nam Quân Tử Càn này.

Nhưng mà ——

Quân Tử Càn nhìn đôi mắt Tô Mê cười may mắn lại vui sướng, mặt mày ôn nhuận cứng lại, có chút không vui nói: “Chúng ta quay là cảnh diễn cường hôn, nếu dùng thế thân chỉ sợ hiệu quả cảnh quay không tốt lắm, cậu nói có phải hay không? Khâm đ*o.”

Quân Vô Khâm hiển nhiên nguyện ý nhìn một màn xuất sắc kia, tất nhiên là đồng ý.

Nhưng lại nghĩ đến lầu hai phía đối diện có người nhìn, chỉ “Ừm” nhẹ một tiếng, không nói gì thêm.

Vì thế, bọn họ cũng không trưng cầu ý kiến của Tô Mê, trực tiếp khởi động máy quay.

Thư ký trường quay đánh bản xong, Tự Mị ngồi ở trước bàn trang điểm đột nhiên mặt mày âm trầm, “Phanh” một tiếng, đem tất cả đồ vật trên bàn đều đánh đổ trên mặt đất.

Thoáng chốc tiếp theo, ống kính đột nhiên kéo gần, trên gương trang điểm phản chiếu rõ ràng đôi mắt u trầm hung ác nham hiểm của Tự Mị: “Cung Trạch chỉ có thể thuộc về ta, không ai có thể cướp hắn từ trên tay ta, Quỹ Họa, một ngày nào đó, ta sẽ để cho ngươi chết, chết, không, toàn, thây! "

Cô bỗng nhiên đứng lên, biến mất trong phòng.

Màn ảnh vừa chuyển, Tự Mị đột nhiên đẩy cửa phòng Cung Trạch ra, Cung Trạch đang cởi quần áo lạnh lùng quay đầu, thấp giọng quát lạnh: “Cút!”

“Cút?” Tự Mị nhẹ cong khóe miệng, mị nhãn như tơ nhướng mày cười, lượn lờ thướt tha đi đến phía sau Cung Trạch, dính sát vào lưng hắn: “Muốn người ta cút đi đâu? Cút vào lòng ngực của ngươi, hay là cút lên giường của ngươi, hả?”

Cung Trạch không nói gì, lạnh lùng nheo hai mắt lại đồng thời một phen chế trụ tay cô, bỗng nhiên đẩy ra: “Cút, đừng để tôi phải nói lần thứ ba.”

……

Kỹ thuật diễn của Quân Tử Càn xác thật không có gì để nói, kinh nghiệm lại phong phú, Tô Mê bị hắn đẩy đến lảo đảo lui về phía sau vài bước, vừa lúc quăng ngã trên cái đệm đã được chuẩn bị tốt.

Thời điểm màn ảnh chuyển hướng đặc tả Quân Tử Càn, nhân viên đoàn phim đem cái đệm vốn lót trên mặt đất kéo đi.

Tô Mê ngồi trên sàn nhà lạnh băng, bỗng dưng ngẩng đầu, đôi mắt đỏ như máu, mặt đầy phẫn nộ lại thống khổ quát: “Cung Trạch, ta yêu ngươi như vậy, vì sao ngươi muốn cách ta ngàn dặm, vì sao?!”

Tô Mê kiệt lực rống lên một câu, trong nhà cũ vốn tĩnh mịch lộ ra dị thường rõ ràng.

Ở lầu hai phía đối diện, Quân Mạc Thâm cũng nghe thấy, hắn lập tức ngưng mắt nhìn về phía trợ lý Lục: “Cảnh kế tiếp bọn họ quay là cảnh gì?”

Trợ lý Lục làm sao biết được, nhưng hắn đoán sau loại cảnh tượng này, nếu không phải hai bên phát sinh tranh cãi, rồi bị người đàn ông đuổi ra, thì chính là…… Từ từ, em gái hắn hình như đã xem qua bộ tiểu thuyết này, từng nhắc tới trước mặt hắn.

Hắn nỗ lực nhớ lại một chút, ngay sau đó trợn to hai mắt: “Cường hôn! Tự Mị cường hôn Cung…….”

Trợ lý Lục chưa nói xong, chỉ thấy Quân Mạc Thâm giận tái mặt, thấp giọng mắng một tiếng: “Đáng chết!”

Sau đó vội vàng bước nhanh xuống lầu đi thẳng về phía trường quay——

Bên kia còn tiếp tục cảnh quay.

Tô Mê rống xong một tiếng kia, đôi móng tay sơn đỏ như máu hung hăng cào lên mặt đất, ngay sau đó lạnh lùng nheo đôi mắt đỏ như máu, lắc mình đến trước mặt Quân Tử Càn.

Đôi tay nắm quần áo trên người hắn, mặt mày dữ tợn, lạnh giọng chất vấn: “Chúng ta ở bên nhau nhiều năm như vậy, triền miên vô số ngày đêm, ngươi sao lại không thể không yêu ta, ngươi cứ như vậy thích Quỹ Họa?”

“Ừ.”

Một chữ lạnh nhạt lướt nhẹ, giống như trời sập, nháy mắt đánh tan sự chờ mong trong nội tâm.

Nhưng mà, tầm mắt hơi ngưng trệ, dừng ở dấu hôn ái muội chói mắt trên ngực hắn, hai mắt Tô Mê hung hăng co rụt lại, trong thời khắc nheo đôi mắt đó, lập tức nhón chân hung hăng hôn lên hai mảnh môi mỏng vô tình kia ——
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận