Nam Thần Cấm Dục, Trêu Không Ngừng - Chương 18: Phòng Cháy Phòng Trộm Phòng Tiểu Thụ (18)

Nam Thần Cấm Dục, Trêu Không Ngừng Chương 18: Phòng Cháy Phòng Trộm Phòng Tiểu Thụ (18)
Edt: Mítt

~~~~~~~

Tô Mê cũng không nghĩ tới, sẽ đột nhiên phát sinh một màn xấu hổ này.

Cô chỉ muốn đem cô ta kéo ra, nào có nghĩ tới chất lượng quần áo lại không tốt như vậy, kéo một cái liền đứt.

Vưu Giai chỉ cảm thấy trước ngực chợt lạnh, cúi đầu liền thấy miếng dán ngực cũng đã bị lộ ra.

Cô ta hét to một tiếng, vội vàng buông Cố Lương Nghiên, gắt gao che lại cảnh xuân trước ngực.

"Tiện nhân không biết xấu hổ, cô dám xé đồ của tôi, tôi muốn giết cô!"

Cố Lương Nghiên lạnh lùng nheo mắt, vừa định nói cái gì, đôi mắt đột nhiên bị người ta dùng tay che lại.

"Không được xem." Tô Mê lạnh lùng lên tiếng.

Cố Lương Nghiên đầu tiên là ngẩn ra, môi mỏng chậm rãi gợi lên độ cung duyên dáng, một tay đem cái tay đang để trên mắt gắt gao nắm chặt trong tay mình: "Mê Mê, anh cho rằng em thật sự đi rồi, không cần anh nữa."

"Cô ta nhào tới, anh sẽ không né tránh sao, một người đàn ông cao lớn như anh đến một cô gái cũng trị không được? Cứ như vậy để cô ta ôm, cô ta hôn?" Tô Mê hung hăng trừng mắt liếc nhìn hắn một cái.

Người đàn ông của cô, đối mặt với loại phụ nữ lì lợm la liếm này, căn bản không cần cái gì thân sĩ cái gì phong độ.

Thấy mặt mày của cô phút chốc lạnh lẽo, Cố Lương Nghiên nhanh chóng giải thích.

"Nhìn thấy em tới, nên anh không chú ý tới cô ta, cô ta không có hôn được anh."

Tô Mê không vui nhíu mày: "Anh còn nói lý?"

Cố Lương Nghiên chậm rãi gợi lên khóe môi, ngũ quan tinh xảo, nổi lên ý cười làm điên đảo chúng sinh.

"Mê Mê, anh thật sự rất cao hứng vì em đã để ý anh như vậy."

"Nếu lại có lần nữa, em tuyệt đối sẽ không quay đầu lại." Tô Mê căm giận trừng mắt với hắn.

Cố Lương Nghiên gắt gao ôm chặt cô, đem đầu vùi ở hõm vai cô, nhẹ nhàng cọ cọ.

"Đã biết, không có lần sau."

"Hừ!" Tô Mê hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ đối với lời hắn nói, tạm thời vừa lòng.

Vưu Giai đứng dậy, nhìn thấy đôi nam nữ đang ôm chặt, khóe mắt đỏ bừng.

"Anh Lương Nghiên, anh sao lại có thể đối với em như vậy, em thích anh mười mấy năm, anh cùng tiện nhân này mới quen biết bao lâu, liền cứ như vậy trơ mắt nhìn cô ta khi dễ em?"

"Khi dễ cô?"

Tô Mê bỗng dưng quay đầu lại, sắc mặt thanh lãnh nhìn Vưu Giai.

"Vị tiểu thư này, sáng sớm ra, cô đi nhào vào trong ngực người đàn ông của tôi, có được tôi đồng ý chưa?"

Cô không tìm cô ta tính sổ, cô ta ngược lại trách tội cô, thật đúng là chẳng biết xấu hổ!

"Anh Lương Nghiên mới không phải......!"

"Tôi phải." Vưu Giai vừa định phản bác, Cố Lương Nghiên đã mở miệng: "Tôi là người đàn ông của Mê Mê, vĩnh viễn cũng sẽ là."

Sắc mặt Vưu Giai trong nháy mắt tái nhợt.

"Không, anh Lương Nghiên, chuyện này không có khả năng, ba em nói để chúng ta cuối năm đính hôn, anh không phải không có phản đối sao, anh sao lại có thể thích cô ta chứ?"

Cố Lương Nghiên nhíu mày...

"Vưu Giai, tôi đối với cô, chưa từng có tình yêu nam nữ, chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nếu tôi đối với cô có một chút cảm giác, đã sớm yêu nhau hoặc đính hôn, tôi tin cô là người hiểu rõ ràng so với bất kì người nào."

Vưu Giai tuy rằng tính tình nóng nảy, nhưng tâm địa cũng không xấu, cha Vưu Giai nhắc tới chuyện đính hôn, hắn cũng không có mở miệng cự tuyệt, nhưng cũng không có đáp ứng.

Nhưng hiện tại không giống vậy, hắn gặp Tô Mê, hiểu được cái gì là tình yêu, cái gì là hữu nghị.

Một chút chuyện, cần thiết phải nói rõ ràng, hắn không muốn để Vưu Giai có hy vọng gì, càng không muốn để Tô Mê hiểu lầm.

"Không, em không tin, anh nhất định đang lừa em!" Vưu Giai đột nhiên lắc đầu, hoàn toàn không tin hắn nói.

"Nếu cô cứ tự lừa mình dối người, tôi đây liền chứng minh cho cô xem." Tô Mê câu lấy cổ Cố Lương Nghiên, ở trên môi hắn, hung hăng cắn một cái.

Vưu Giai giật mình tại chỗ: "Cô sao lại có thể......?!"

"Không phải của cô, thì vĩnh viễn cũng sẽ không thuộc về cô, nếu cô còn có một chút lòng tự trọng mà nói, về sau thỉnh cô không nên quấn lấy người đàn ông của tôi nữa." Tô Mê mắt lạnh nhìn Vưu Giai, khóe miệng câu ra một tia cười lạnh.

"Cố Lương Nghiên, chúng ta đi."

"Được."

Trên mặt Cố Lương Nghiên mang theo nụ cười chân chó, bộ dáng ân cần nhặt lên sách vở, làm Vưu Giai sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm.

Nam thần mà cô từ nhỏ đến lớn cảm nhận, thế mà sẽ đối với một cô gái nói gì nghe nấy như thế?

Một màn phát sinh trước mắt, nháy mắt làm đổi mới nhận thức của Vưu Giai!

Cố Lương Nghiên nhanh chóng nhặt sách vở, động tác tiêu sái lại soái khí, đem cặp sách mang trên vai, bàn tay to ôm lấy Tô Mê muốn rời đi.

"Từ từ, các người không được đi!" Vưu Giai không cam lòng.

Tô Mê hơi nhíu mày, xoay người âm thanh lạnh lùng nói.

"Người quý tự mình hiểu lấy, trên đời này lại không phải chỉ có một người đàn ông là hắn, tôi nếu là cô, không thích tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bám dính lấy hắn."

Lời nói đả thương người này, lại là suy nghĩ chân chính trong lòng Tô Mê.

Nếu ngày sau yêu cầu công lược người đàn ông không thích nguyên chủ, cho dù sau lưng chơi chút thủ đoạn nhỏ, cô tuyệt đối sẽ không lựa chọn phương thức lì lợm la liếm.

Thấy Vưu Giai mặt đầy đau khổ đứng tại chỗ, Tô Mê không có chút nào thương hại, trực tiếp lôi kéo người đàn ông của mình rời khỏi trường học.

Có lẽ bởi vì những lời nói của Tô Mê, Vưu Giai không còn xuất hiện ở trước mặt bọn họ nữa.

Ngày tháng một ngày lại một ngày trôi qua, một thời gian sau Lâm Cẩm Dư xuất viện, yến hội từ thiện kia cũng đúng hạn mà đến.

Người tổ chức yến hội, ở trong thành phố có sức ảnh hưởng rất lớn, các đại lão thương giới, hào môn thế gia, minh tinh, ca sĩ, siêu mẫu, sôi nổi tiến đến tham gia.

Tô Mê làm bạn gái của Mộ Dung Sâm, đêm đó cố ý trang điểm nhẹ, phối hợp với son môi màu cam đang lưu hành trong quý này, một thân váy dài phết đất màu trắng có họa tiết tinh xảo, đem dáng người quyến rũ thướt tha bày ra nhuần nhuyễn.

Ra khỏi Tô gia, một chiếc xe hơi xa hoa mà khiêm tốn, vững vàng ngừng ở cửa.

Tô Mê mới vừa đi lên một chút, rõ ràng nhìn thấy Lâm Cẩm Dư đang ngồi ở ghế sau: "Mê Mê, mau lên xe."

Bàn tay đang cầm bao tay hơi nắm chặt.

Tô Mê nhàn nhạt gật đầu, dường như không có việc gì kéo cửa ghế phó lái, ngồi xuống.

Lâm Cẩm Dư âm thầm chê cười, dọc theo đường đi cùng Mộ Dung Sâm ngồi ở ghế sau thường cười đùa vui vẻ, hoàn toàn làm lơ Tô Mê.

Mộ Dung Sâm tuy rằng thấy phản ứng của Tô Mê, nên tìm chút đề tài trêu ghẹo cô, nhưng Tô Mê cố ý làm bộ nghe không hiểu, làm Mộ Dung Sâm cũng hết cách.

Xe rất nhanh tới khách sạn tổ chức yến hội.

Lâm Cẩm Dư tùy tiện cùng Mộ Dung Sâm xuống xe, đến nổi Tô Mê ở ghế phó lái cũng quên mất, cuối cùng vẫn là tài xế chủ động xuống xe mở cửa xe cho Tô Mê.

Tô Mê bất động thanh sắc cúi đầu, suy diễn bộ dáng tiểu bạch thỏ đã chịu vắng vẻ, khắc hoạ tỉ mỉ, sau đó đã bị người có tâm chụp được.

Chờ đến khi Mộ Dung Sâm vào yến hội mới phát hiện, Tô Mê không có theo kịp bọn họ.

Đáng chết, mấy ngày này vẫn luôn cùng Lâm Cẩm Dư ở bên nhau, hắn thiếu chút nữa đã quên, mình là người có bạn gái!

"Cẩm Dư, cậu trước tùy tiện tìm chút đồ ăn đi, tôi đi tìm Mê Mê."

Lâm Cẩm Dư đương nhiên không muốn để hắn đi, vì thế nói lời thấm thía.

"Mê Mê lớn như vậy, sẽ không thể lạc đường đâu, A Sâm, cậu đem cô ấy bảo hộ quá tốt, Mê Mê về sau cái gì cũng làm không được."

Mộ Dung Sâm không biết bị rót mê dược gì, thế mà cũng cảm thấy Lâm Cẩm Dư nói rất đúng.

Chỉ là bọn họ không biết, chủ nhân trong lời nói của bọn họ, lúc này đang bị một người đàn ông ở trong một góc không người, điên cuồng hôn môi......

~~~~~~~~~
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận