Nam Thần Cấm Dục, Trêu Không Ngừng - Chương 7: Phòng Cháy Phòng Trộm Phòng Tiểu Thụ (7)

Nam Thần Cấm Dục, Trêu Không Ngừng Chương 7: Phòng Cháy Phòng Trộm Phòng Tiểu Thụ (7)
Edt: Mítt

~~~~~~~

Trong nháy mắt nam nhân hôn lên môi, Tô Mê nghĩ, món cay Tứ Xuyên này xem ra là ăn không được rồi.

Nói cho cùng không có nữ nhân nào sau khi bị cưỡng hôn, còn có tâm tư ăn uống thỏa thích.

“Cố Lương Nghiên!”

Mộ Dung Sâm nhìn thấy nữ nhân mình yêu thương bị người khác cưỡng hôn, hốc mắt muốn nứt ra trừng mắt nhìn Cố Lương Nghiên, nhanh chóng giơ tay ra quyền, hung hăng nhắm vào gương mặt kia mà đánh qua.

Ai ngờ ngay sau đó, quyền phong sắc bén bị một bàn tay to, gắt gao chụp lại, không động đậy được một chút nào.

Mộ Dung Sâm khẩn trương, vừa định đánh ra một nắm tay khác, tay của Cố Lương Nghiên bỗng chốc chuyển động, đồng thời nhanh chóng ra chân, tàn nhẫn đá ngay cẳng chân hắn, lập tức khiến cho một bên đầu gối của Mộ Dung Sâm khụy trên mặt đất.

“Cẩm Dư, còn không mau tới hỗ trợ!”

Mộ Dung Sâm rống giận một tiếng, thu lại một bàn tay, đỡ lấy cánh tay trật khớp của mình.

Thật là đáng chết, vậy mà đánh không lại hắn!

Lâm Cẩm Dư lúc này mới phản ứng lại, mới vừa kéo thân hình gầy yếu tiến lên một bước, Cố Lương Nghiên một cái liếc mắt khinh miệt, trực tiếp đem hắn đóng đinh tại chỗ.

Mộ Dung Sâm thấy vậy, trong lòng lửa giận càng sâu...

“Lâm Cẩm Dư, cậu ngây ngốc làm cái gì?”

“A Sâm, tôi đánh không lại hắn.” Lâm Cẩm Dư nhược nhược đáp một tiếng, làm Mộ Dung Sâm tức giận đến đau gan.

Lúc này, bốn phía truyền đến từng tiếng chụp ảnh “Răng rắc”, cùng với ánh đèn led lập loè chói mắt, một màn cực kỳ xuất sắc, cứ như vậy bị người qua đường ghi lại, lập tức chia sẻ cho bạn bè trên Weibo.

# Cố nam thần lấy một địch hai ôm được mỹ nhân về nhà #

# Cố nam thần hôn môi tư thế mới#

# Cố nam thần em phải sinh khỉ con cho anh #

Cư dân mạng đang sôi nổi chia sẻ, bình luận, bàn tán, không đến một giờ, liền đứng đầu Weibo.

Nam nữ chính cùng nhân vật phụ trong video, cùng ngày toàn bộ hướng trường học xin nghỉ.

Mà lúc này, ghế lô nào đó trong quán món cay Tứ Xuyên.

Tần Gia cùng Vu Mộ nhìn Cố Lương Nghiên bị dùi điện phòng thân giật đến ngất xỉu, lại nhìn đến khuôn mặt nhỏ của Tô Mê đang liều mạng ăn món cay Tứ Xuyên, hoàn toàn không rõ đây là tình huống gì.

Ai tới nói cho hắn biết hắn chỉ rời đi một lát, vì sao Cố Lương Nghiên luôn cấm dục sẽ hóa thân thành sói, đi cưỡng hôn học muội lớp dưới chứ, còn đả thương bạn trai người ta, bị người ta dùng dùi điện phòng thân làm ngất xĩu……

Cố Lương Nghiên từ khi nào trở nên đói khát như vậy?

Lại nhìn đến Tô Mê.

“Mê Mê, đừng ăn, quá cay, sẽ ảnh hưởng đến dạ dày.”

Mộ Dung Sâm một bên liều mạng uống nước giải cay, một bên khuyên giải an ủi.

Tô Mê nhìn người bên cạnh bị cay đến cái miệng thành hai miếng lạp xưởng, nước mắt nam nhân cũng phải chảy ra, trong lòng vụng trộm cười, mặt ngoài lại sắc mặt trầm tĩnh nói.

“Các anh có thể không cần bồi em, em tự mình ăn.”

Nói xong, cô ăn một ngụm đồ cay, lại nhìn về phía Lâm Cẩm Dư: “Cẩm Dư, anh không cần ăn.”

“Anh không sao.”

Lâm Cẩm Dư lắc đầu, thật ra chỉ có chính hắn biết, dạ dày hắn luôn không tốt, dạ dày hiện tại đã bắt đầu đau âm ỉ, nếu lại ăn nữa, hắn có khả năng sẽ nhập viện.

Nhưng hắn không để bụng, chỉ cần có thể làm cho A Sâm để ý hắn nhiều thêm một chút, hắn thế nào cũng không sao cả.

Tô Mê thấy sắc mặt Lâm Cẩm Dư rất khó xem, bất động thanh sắc cong cong môi, tiếp tục ăn.

Không quá một lúc, Tô Mê thấy Lâm Cẩm Dư sắp chịu đựng không nổi, liền hồng mắt hít hít cái mũi, che lại dạ dày đang ẩn ẩn đau, nhìn về phía Mộ Dung Sâm.

“A Sâm, em không ăn nữa, coi như là bị chó cắn một cái là được!”

Mộ Dung Sâm săn sóc đưa cho Tô Mê một ly trà, ôm cô, hôn cái trán của cô một cái.

“Mê Mê, đều là anh sai, là anh vô dụng, anh bảo đảm, nhất định sẽ không có lần sau.”

Hắn nhìn Cố Lương Nghiên đang nằm trên sopha, mặt mày âm lãnh muốn vắt ra nước.

Hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho anh ta!

Tô Mê dịu ngoan dựa vào ngực hắn, nhỏ giọng nói.

“A Sâm, em tin tưởng anh.”

Lâm Cẩm Dư nhìn thấy một màn chói mắt trước mặt, cuối cùng chịu không nổi, trực tiếp bò ở trên bàn, cay đến ngất xỉu.

Trên mặt Tô Mê mang theo lo lắng, vội vàng nói với Mộ Dung Sâm.

“A Sâm, anh mau mang Cẩm Dư đi bệnh viện, anh ấy ngất rồi.”

“Nhưng còn em…….” Mộ Dung Sâm không yên tâm cô ở một mình.

“Yên tâm đi, em sẽ không có việc gì, anh mang Cẩm Dư đi bệnh viện trước đi, em về trường giải thích, một lát nữa về nhà.” Tô Mê đánh gãy lời hắn.

Mộ Dung Sâm vẫn không yên tâm, hắn nhìn Cố Lương Nghiên còn chưa tỉnh lại, nhíu nhíu mày.

Tần Gia biết Mộ Dung Sâm, thấy hắn nhìn qua, vội vàng thay bạn tốt của mình bảo đảm.

“Học đệ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ xem kĩ Lương Nghiên, sẽ không để hắn khi dễ học muội, anh lấy nhân cách bảo đảm.”

Mộ Dung Sâm trầm ngâm một lát, nhìn sắc mặt trắng bệch chảy ra mồ hôi lạnh của Lâm Cẩm Dư, cuối cùng vẫn là đem hắn đưa tới bệnh viện.

~~~~~~

Sau khi nữ bác sĩ trung niên đi ra, xụ mặt nói với hắn.

"Miệng vết thương của người bệnh bị xé rách dẫn tới xuất huyết, viêm nhiễm dẫn đến cảm nhiễm, đã phát sốt hai ngày, vì sao ngày hôm qua không đưa tới bệnh viện?”

Mộ Dung Sâm vừa nghe, hậu tri hậu giác phản ứng lại, sắc mặt lập tức trở nên rất khó xem.

Hắn trúng thuốc, nhất định là không thể nào bận tâm cảm nhận của Lâm Cẩm Dư, thô lỗ là điều hiển nhiên.

Hơn nữa lúc ấy hắn quá hoảng loạn, hận không thể chạy nhanh khỏi đó, làm sao sẽ nghĩ đến việc Lâm Cẩm Dư sẽ bị cảm nhiễm.

Bác sĩ trung niên thấy sắc mặt Mộ Dung Sâm xấu hổ, vì thế nhẹ nhàng nói.

“Chàng trai trẻ, cậu cũng đừng trách tôi nói nhiều, nếu làm, thì phải đối với người ta ôn nhu một chút, phải có đảm đương, làm tốt biện pháp an toàn, nếu không…….”

Bác sĩ còn chưa nói xong, Mộ Dung Sâm vội ngắt lời nói......

“Tôi đã biết, bác sĩ, cậu ấy như thế nào rồi, có cần nằm viện hay không?”

“Tốt nhất nằm viện quan sát một chút, người bệnh còn đang phát sốt, hai ngày này chú ý cho người bệnh ăn chút đồ ăn thanh đạm, kỵ cay độc.”

“Được, bác sĩ, tôi hiểu rồi, phiền bà.”

Đột nhiên nhớ tới Lâm Cẩm Dư là vì cay mới ngất xỉu, Mộ Dung Sâm lại một trận tâm tình phức tạp.

Chờ làm tốt thủ tục nhập viện, Mộ Dung Sâm lấy di động, gọi cho Tô Mê.

Điện thoại vang lên một hồi mới được bắt máy.

“Uy, A Sâm, Cẩm Dư không sao chứ?”

Mộ Dung Sâm nhìn Lâm Cẩm Dư hôn mê.

“Hắn không sao, nhưng đang phát sốt, Mê Mê, em về đến nhà an toàn chưa?”

Tô Mê nhướng nhướng mi, cố ý nói.

“Em còn ở bên ngoài, đột nhiên muốn đi dạo phố, yên tâm, em sẽ chăm sóc tốt cho mình, Cẩm Dư bởi vì em mới ngất xỉu, A Sâm, anh nhất định phải chăm sóc tốt cho Cẩm Dư.”

Mộ Dung Sâm lại chột dạ, lại áy náy, cuối cùng đáp “Được”, liền treo điện thoại.

Bên kia, Tô Mê rời đi quán món cay Tứ Xuyên, liền đi vào một cái tiệm hẻo lánh, mua vài thứ.

Mới ra khỏi cửa, đi đến chỗ ngoặt trong ngõ nhỏ, liền thấy một đám lưu manh côn đồ, đi về hướng mình.

Tô Mê sắc mặt trầm tĩnh mang cặp sách, muốn từ bên cạnh đi qua.

Một thanh niên nhuộm tóc vàng trong đó, đột nhiên nghiêng người chặn cô lại...

“Em gái, đang muốn đi đâu đấy, có cần ca ca đưa em về hay không?”

Tô Mê bất động thanh sắc quét mắt nhìn hẻm không người, tủm tỉm cười nhìn hắn.

“Đại ca, nhà tôi ở Hải Lan Uyển, anh xác định muốn đưa tôi về nhà?”

~~~~~~~~~
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận