Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ Phụ - Chương 26: Lão nam nhân
Chương trước- Chương 1: Xuyên vào thế giới tiểu thuyết
- Chương 2: Tỉnh dậy
- Chương 3: Chịu trách nhiệm?
- Chương 4: Ly hôn
- Chương 5: Nghịch ngu có thưởng
- Chương 6: Tiêu rồi!
- Chương 7: Tìm đường chết
- Chương 8: Tang Thị
- Chương 9: Tự tôn của đàn ông
- Chương 10: Trúng thầu
- Chương 11: Trở mặt
- Chương 12: Tô Nhạc
- Chương 13: Dạ Sắc
- Chương 14: Về đây em lo
- Chương 15: Phù Diệp
- Chương 16: Nếu cô là thiếu phu nhân nhà họ Tang thì tôi là chủ mẫu của nhà họ Hoắc rồi
- Chương 17: Dearie, em có thích món quà đó không?
- Chương 18: Bông nhài cắm bãi phân trâu
- Chương 19: Thả chó cắn anh!
- Chương 20: Kiếm tiền làm giàu
- Chương 21: Thay máu
- Chương 22: Đồ THẦN KINH
- Chương 23: Hẻm Vắng
- Chương 24: Cậu bị ngu à?
- Chương 25: Cô ấy là vợ tôi, không được sao?
- Chương 26: Lão nam nhân
- Chương 27: Tô đại luật sư dễ dụ như vậy sao?
- Chương 28: Thì có sao chứ, chị dâu? Tuy chị đã ly hôn với tên ngốc Hoắc Thiên thì Tiêu
- Chương 29: Trầm mê
- Chương 30: Tuy tin vào thuyết quan duy vật không có nghĩa không sợ ma nha!
- Chương 31: Phu xướng phụ tuỳ
- Chương 32: Anh không thích thịt cho lắm nhưng anh lại thích ăn rau hơn. VỪA TƯƠI MÁT, V
- Chương 33: Sắc Tình
- Chương 34: Tiên sư nhà anh!
- Chương 35: Yêu tinh hút lấy dương khí
- Chương 36: Gian thương gặp gian thương.
- Chương 37: Hợp tác
- Chương 38: Hoắc lão gia
- Chương 39: Chủ tich Tang Thị
- Chương 40: Huyết tẩy
- Chương 41: Nội tâm của Tô Nhạc
- Chương 42: Lâm Việt Bân
- Chương 43: Cưng em nhiều quá nên đạp trời mà lên phải không?
- Chương 44: Chờ anh về nhé, Tang Noãn!
- Chương 45: Xin lỗi, là tôi không đúng. CẬU ĐỪNG NHƯ VẬY. CẬU NHƯ VẬY TÔI Ở ĐÂY ĐAU LẮM
- Chương 46: Người đàn ông bí ẩn
- Chương 47: Trận đánh gay go
- Chương 48: Không ngờ ông trời lại có lúc nhân từ đến như thế
- Chương 49: Bẫy vợ
- Chương 50: Ranh giới sự sống và cái chết
- Chương 51: Vết bớt hình sao và vết sẹo lồi
- Chương 52: Khát khô
- Chương 53: Em vĩnh viễn phải là của anh!
- Chương 54: Đào góc tường nhà Tang Noãn
- Chương 55: Thân thế của Phù Diệp
- Chương 56: Sao cứ thấy cái cậu trợ lý này đang giúp Hoắc Thúi tán gái vậy nhỉ?
- Chương 57: Lâm Việt Bân
- Chương 58: Thưởng thức
- Chương 59: A secret makes a woman woman
- Chương 60: Sắc Tình
- Chương 61: "Mần" thịt
- Chương 62: Bị ruồng bỏ
- Chương 63: Dọn đồ.
- Chương 64: Tái hôn
- Chương 65: Hứa hẹn một đời
- Chương 66: Hợp tác
- Chương 67: Ghen (thượng)
- Chương 68: Ghen (trung)
- Chương 69: Ghen (hạ)
- Chương 70: Khủng hoảng
- Chương 71: Điều duy nhất của kẻ đào hoa
- Chương 72: Thích đàn ông.
- Chương 73: Bệnh hoạn.
- Chương 74: Màu khôi xám.
- Chương 75: Tang Diên.
- Chương 76: Cả hai người đều ngu ngốc thật mà.
- Chương 77: Trò chơi đồng tượng.
- Chương 78: Diệp Thu.
- Chương 79: Tân thư ký.
- Chương 80: Táng đến ngu người mà tỉnh rượu.
- Chương 81: Lại tới kỳ nữa sao?
- Chương 82: Lương tâm thối tha.
- Chương 83: Tình cảm rẻ tiền.
- Chương 84: Tôi, Tang Noãn.
- Chương 85: Nghịch lân.
- Chương 86: Hoa hướng dương.
- Chương 87: Cảnh cáo.
- Chương 88: Lén lút.
- Chương 89: Phẫn nộ.
- Chương 90: Hoắc Thiên ngoại tình?
- Chương 91: Lại ly hôn.
- Chương 92: Đơn ly hôn.
- Chương 93: Lùm xùm.
- Chương 94: Hành động đi.
- Chương 95: Phá miếu Nguyệt Lão.
- Chương 96: Tài liệu mật.
- Chương 97: Sinh sự.
- Chương 98: Thiện nguyện.
- Chương 99: Vả mặt.
- Chương 100: Xin lỗi.
- Chương 101: Đột nhập.
- Chương 102: Tin nhắn.
- Chương 103: Giam cầm.
- Chương 104: Điều kiện.
- Chương 105: Dập phá.
- Chương 106: Xem trò..
- Chương 107: tân chủ tịch?
- Chương 108: Diễn ra như đúng kế hoạch.
- Chương 109: Thân phận.
- Chương 110: Đào thoát.
- Chương 111: Nằm vùng.
- Chương 112: Thành công
- Chương 113: Cuộc họp cổ đông.
- Chương 114: Chuyển nhượng.
- Chương 115: Nguy hiểm.
- Chương 116: Kết thúc.
- Chương 117: Chơi lớn.
- Chương 118: Chưa thử làm sao biết được.
- Chương 119: Bây giờ không nhét nó vào lại được rồi!
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ Phụ
Chương 26: Lão nam nhân
Hai người lôi kéo nhau trên đường đi, Tang Noãn không khỏi bực mình mà gạt tay của Hoắc Thiên ra khỏi mình.
"Phiền anh tránh ra cho tôi. "
Hoắc Thiên dửng dưng như không nghe thấy lời của Tang Noãn, bộ mặt gợi đòn vẫn cố chấp cầm lấy tay của Tang Noãn.
" Anh đâu ngán đường đi của em đâu? Sao anh phải tránh chứ?"
Không biết từ bao giờ Tang Noãn cảm thấy độ dày của mặt Hoắc Thiên đang chiều hướng tăng theo thời gian. Còn đâu là thiếu tướng lạnh lùng như trong tiểu thuyết chứ?
Giá trị quan đã giảm sút nghiêm trọng, cái gì chính nhân quân tử gì đó có kiếm được vợ không? Có ăn được không?
Thiếu tướng nhà ta đã rút ra kết luận sau một thời gian theo học hỏi ở ảnh đế Tiêu Húc. Dù sao cậu ta đóng phim nhiều nên kinh nghiệm tức nhiên là hơn anh rồi!!!
Đột nhiên Tang Noãn đứng lại khiến cho Hoắc Thiên không chú ý mà suýt trao một nụ hôn nồng nàn gửi tới đất mẹ thân yêu.
"Ối, sao em đột nhiên dừng lại vậy?"
Tang Noãn mặt mày nghiêm túc nhìn Hoắc Thiên khiến cho anh có chút hoang mang.
"Tôi muốn hợp tác với bên anh, điều kiện bên tôi là muốn dùng tuyến đường của anh. Vậy điều kiện của anh là gì?"
Hoắc Thiên là một thương nhân, đã là thương nhân đã đổ vốn ra thì phải thu lợi nhuận. Mặc dù là quân nhân trong quân đội nhưng bản chất gian thương có thừa thì Hoắc Thiên không khỏi suy tính cẩn thận.
" Được thôi nhưng anh cần suy nghĩ đã."
Tang Noãn muốn đấm cho Hoắc Thiên một trận nhưng ngại quá đánh không lại đành hậm hực đi trước.
Hoắc Thiên nếu biết Tang Noãn muốn "trao đổi giao lưu" bằng vũ lực thì anh không những không phản kháng mà còn ngoan ngoãn cho cô xử lý. Dù sao quân nhân huấn luyện trong quân đội dãi nắng dầm mưa như anh thì da thịt rắn chắc lắm. Thương cho roi cho vọt mà!!!
Đồng chí Hoắc Thiên vẫn lẽo đẽo theo Tang Noãn cho đến khi cô phát bực mà động tay động chân. Cô đi hướng nào thì y như rằng anh ta đi đường nấy. Thế là mặc dù có quan niệm từ trước đánh không lại nhưng vì ngứa mắt mà "đi đường quyền" với Hoắc Thiên.
*đi đường quyền: ý là đánh nhau ấy.
Tung một cú đá về phía Hoắc Thiên nhưng mà anh ta thân thủ nhanh nhạy đã đỡ lấy, không những vậy còn kéo chân cô sát người của anh ta nữa.
Tang Noãn phẫn nộ không ngừng ra chiêu nhưng lần nào cũng bại dưới tay Hoắc Thiên đã vậy còn bị chiếm một đống tiện nghi.
Nhìn bộ dạng ngả ngớn của Hoắc Thiên, cô không muốn dùng chiêu đánh đấm trực diện mà đánh lén anh ta, không quên dùng hàm răng sắc nhọn như chó mà cắn lên cổ của Hoắc Thiên một phát. Binh bất yếm trá mà, muốn thắng phải dùng thủ đoạn!
Hoắc Thiên đột nhiên khẽ nhói đau ở phần cổ, mang một chút tê dại. Anh thầm chửi mắng trong lòng khi bên dưới đột nhiên có động tĩnh.
Nhìn xuống thấy Tang Noãn đang gặm lấy cổ mình không muốn buông ra, Hoắc Thiên để mặt cho cô khi nào chơi chán thì thôi, khẽ vòng tay sau lưng nhấc bổng cô lên cho đỡ mỏi cổ vì phải ngẩng đầu lâu mà.
Tang Noãn không khỏi hoảng hồn khi Hoắc Thiên bế mình, bất giác liền ôm lấy cổ của Hoắc Thiên. Cô trợn đôi mắt, tức giận thở phì phò giãy dụa muốn xuống.
"Buông ra, anh mẫu buông tôi ra. Lão nam nhân họ Hoắc nhanh thả tôi ra."
Hoắc Thiên ban đầu cũng chỉ định trêu chọc Tang Noãn một lúc thôi nhưng khi nghe cô nói ba từ "lão nam nhân" thì không khỏi đen mặt. Anh nhiều lắm hơn cô 8 tuổi thôi mà, đâu nhiều lắm chứ?
Dứt khoát đành để Tang Noãn ủy khuất dùng thân thể non mềm của mình để xem anh có "lão" hay không.
Cảm giác qua ngăn cách bởi vài lớp quần áo mỏng, Tang Noãn cảm thấy phía dưới mình đang có thứ gì đó đang chào hỏi mình. Khuôn mặt bất giác đỏ au như quả cà chua chín nhũn.
Chưa ăn thịt heo cũng đâu phải chưa thấy heo chạy bảo giờ chứ? Với kim nghiệm phong phú thu thập qua bao năm đọc tiểu thuyết ngôn tình thì làm sao lão trạch nữ như Tang Noãn không biết được chứ?
"Em cảm thấy, anh có lão không? Nếu không cảm thấy rõ thì chúng ta vào một khách sạn gần đây để trao đổi nhé?"
Hơi thở nam tính nóng rực xâm chiếm vào đầu óc của Tang Noãn khiến cô không khỏi mê man. Cô cố gắng không động đậy nhưng vật nọ cứ nhiệt tình y như chủ nó vậy, cứ bám dính lấy cô. Không khỏi bực bội mà hét lớn vào mặt Hoắc Thiên.
"Quản lý tốt của dưới của anh đi. Nếu không tôi không ngại cho anh đoạn tử tuyệt tôn đâu!"
Hoắc Thiên cười tà mị, khẽ nâng khuôn mặt đang giận dỗi này cúi gần lại.
"Nếu nó hỏng thì ảnh hưởng đến phúc lợi của em sau này đấy nhé?"
Tang Noãn bực mình, đẩy khuôn mặt đầy lì đòn của của Hoắc Thiên ra khỏi mặt mình. Bỗng dưng cô đã nghĩ ra một cách thoát khỏi lão cáo già này.
Cô cười thật tiêu mị, khẽ túm cà vạt của anh kéo xuống gần sát mặt khiến cho hồn phách của Hoắc Thiên như ở trên mây.
Nhân lúc Hoắc Thiên không chú ý, Tang Noãn liền nhảy phắt ra khỏi người của anh mà chạy biến dạng. Đã vậy không quên ăn mệt mà chửi mắng anh rồi mới chịu đi.
Nhìn bộ dạng chạy trối chết của Tang Noãn, Hoắc Thiên không khỏi cười như một lão hồ ly tu luyện ngàn năm. Khẽ quệt lấy máu ơ phần cổ mình bị Tang Noãn cắn lấy mà nếm lấy.
Thời gian của chúng ta còn dài mà, em chạy không thoát đâu!
"Phiền anh tránh ra cho tôi. "
Hoắc Thiên dửng dưng như không nghe thấy lời của Tang Noãn, bộ mặt gợi đòn vẫn cố chấp cầm lấy tay của Tang Noãn.
" Anh đâu ngán đường đi của em đâu? Sao anh phải tránh chứ?"
Không biết từ bao giờ Tang Noãn cảm thấy độ dày của mặt Hoắc Thiên đang chiều hướng tăng theo thời gian. Còn đâu là thiếu tướng lạnh lùng như trong tiểu thuyết chứ?
Giá trị quan đã giảm sút nghiêm trọng, cái gì chính nhân quân tử gì đó có kiếm được vợ không? Có ăn được không?
Thiếu tướng nhà ta đã rút ra kết luận sau một thời gian theo học hỏi ở ảnh đế Tiêu Húc. Dù sao cậu ta đóng phim nhiều nên kinh nghiệm tức nhiên là hơn anh rồi!!!
Đột nhiên Tang Noãn đứng lại khiến cho Hoắc Thiên không chú ý mà suýt trao một nụ hôn nồng nàn gửi tới đất mẹ thân yêu.
"Ối, sao em đột nhiên dừng lại vậy?"
Tang Noãn mặt mày nghiêm túc nhìn Hoắc Thiên khiến cho anh có chút hoang mang.
"Tôi muốn hợp tác với bên anh, điều kiện bên tôi là muốn dùng tuyến đường của anh. Vậy điều kiện của anh là gì?"
Hoắc Thiên là một thương nhân, đã là thương nhân đã đổ vốn ra thì phải thu lợi nhuận. Mặc dù là quân nhân trong quân đội nhưng bản chất gian thương có thừa thì Hoắc Thiên không khỏi suy tính cẩn thận.
" Được thôi nhưng anh cần suy nghĩ đã."
Tang Noãn muốn đấm cho Hoắc Thiên một trận nhưng ngại quá đánh không lại đành hậm hực đi trước.
Hoắc Thiên nếu biết Tang Noãn muốn "trao đổi giao lưu" bằng vũ lực thì anh không những không phản kháng mà còn ngoan ngoãn cho cô xử lý. Dù sao quân nhân huấn luyện trong quân đội dãi nắng dầm mưa như anh thì da thịt rắn chắc lắm. Thương cho roi cho vọt mà!!!
Đồng chí Hoắc Thiên vẫn lẽo đẽo theo Tang Noãn cho đến khi cô phát bực mà động tay động chân. Cô đi hướng nào thì y như rằng anh ta đi đường nấy. Thế là mặc dù có quan niệm từ trước đánh không lại nhưng vì ngứa mắt mà "đi đường quyền" với Hoắc Thiên.
*đi đường quyền: ý là đánh nhau ấy.
Tung một cú đá về phía Hoắc Thiên nhưng mà anh ta thân thủ nhanh nhạy đã đỡ lấy, không những vậy còn kéo chân cô sát người của anh ta nữa.
Tang Noãn phẫn nộ không ngừng ra chiêu nhưng lần nào cũng bại dưới tay Hoắc Thiên đã vậy còn bị chiếm một đống tiện nghi.
Nhìn bộ dạng ngả ngớn của Hoắc Thiên, cô không muốn dùng chiêu đánh đấm trực diện mà đánh lén anh ta, không quên dùng hàm răng sắc nhọn như chó mà cắn lên cổ của Hoắc Thiên một phát. Binh bất yếm trá mà, muốn thắng phải dùng thủ đoạn!
Hoắc Thiên đột nhiên khẽ nhói đau ở phần cổ, mang một chút tê dại. Anh thầm chửi mắng trong lòng khi bên dưới đột nhiên có động tĩnh.
Nhìn xuống thấy Tang Noãn đang gặm lấy cổ mình không muốn buông ra, Hoắc Thiên để mặt cho cô khi nào chơi chán thì thôi, khẽ vòng tay sau lưng nhấc bổng cô lên cho đỡ mỏi cổ vì phải ngẩng đầu lâu mà.
Tang Noãn không khỏi hoảng hồn khi Hoắc Thiên bế mình, bất giác liền ôm lấy cổ của Hoắc Thiên. Cô trợn đôi mắt, tức giận thở phì phò giãy dụa muốn xuống.
"Buông ra, anh mẫu buông tôi ra. Lão nam nhân họ Hoắc nhanh thả tôi ra."
Hoắc Thiên ban đầu cũng chỉ định trêu chọc Tang Noãn một lúc thôi nhưng khi nghe cô nói ba từ "lão nam nhân" thì không khỏi đen mặt. Anh nhiều lắm hơn cô 8 tuổi thôi mà, đâu nhiều lắm chứ?
Dứt khoát đành để Tang Noãn ủy khuất dùng thân thể non mềm của mình để xem anh có "lão" hay không.
Cảm giác qua ngăn cách bởi vài lớp quần áo mỏng, Tang Noãn cảm thấy phía dưới mình đang có thứ gì đó đang chào hỏi mình. Khuôn mặt bất giác đỏ au như quả cà chua chín nhũn.
Chưa ăn thịt heo cũng đâu phải chưa thấy heo chạy bảo giờ chứ? Với kim nghiệm phong phú thu thập qua bao năm đọc tiểu thuyết ngôn tình thì làm sao lão trạch nữ như Tang Noãn không biết được chứ?
"Em cảm thấy, anh có lão không? Nếu không cảm thấy rõ thì chúng ta vào một khách sạn gần đây để trao đổi nhé?"
Hơi thở nam tính nóng rực xâm chiếm vào đầu óc của Tang Noãn khiến cô không khỏi mê man. Cô cố gắng không động đậy nhưng vật nọ cứ nhiệt tình y như chủ nó vậy, cứ bám dính lấy cô. Không khỏi bực bội mà hét lớn vào mặt Hoắc Thiên.
"Quản lý tốt của dưới của anh đi. Nếu không tôi không ngại cho anh đoạn tử tuyệt tôn đâu!"
Hoắc Thiên cười tà mị, khẽ nâng khuôn mặt đang giận dỗi này cúi gần lại.
"Nếu nó hỏng thì ảnh hưởng đến phúc lợi của em sau này đấy nhé?"
Tang Noãn bực mình, đẩy khuôn mặt đầy lì đòn của của Hoắc Thiên ra khỏi mặt mình. Bỗng dưng cô đã nghĩ ra một cách thoát khỏi lão cáo già này.
Cô cười thật tiêu mị, khẽ túm cà vạt của anh kéo xuống gần sát mặt khiến cho hồn phách của Hoắc Thiên như ở trên mây.
Nhân lúc Hoắc Thiên không chú ý, Tang Noãn liền nhảy phắt ra khỏi người của anh mà chạy biến dạng. Đã vậy không quên ăn mệt mà chửi mắng anh rồi mới chịu đi.
Nhìn bộ dạng chạy trối chết của Tang Noãn, Hoắc Thiên không khỏi cười như một lão hồ ly tu luyện ngàn năm. Khẽ quệt lấy máu ơ phần cổ mình bị Tang Noãn cắn lấy mà nếm lấy.
Thời gian của chúng ta còn dài mà, em chạy không thoát đâu!
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Xuyên vào thế giới tiểu thuyết
- Chương 2: Tỉnh dậy
- Chương 3: Chịu trách nhiệm?
- Chương 4: Ly hôn
- Chương 5: Nghịch ngu có thưởng
- Chương 6: Tiêu rồi!
- Chương 7: Tìm đường chết
- Chương 8: Tang Thị
- Chương 9: Tự tôn của đàn ông
- Chương 10: Trúng thầu
- Chương 11: Trở mặt
- Chương 12: Tô Nhạc
- Chương 13: Dạ Sắc
- Chương 14: Về đây em lo
- Chương 15: Phù Diệp
- Chương 16: Nếu cô là thiếu phu nhân nhà họ Tang thì tôi là chủ mẫu của nhà họ Hoắc rồi
- Chương 17: Dearie, em có thích món quà đó không?
- Chương 18: Bông nhài cắm bãi phân trâu
- Chương 19: Thả chó cắn anh!
- Chương 20: Kiếm tiền làm giàu
- Chương 21: Thay máu
- Chương 22: Đồ THẦN KINH
- Chương 23: Hẻm Vắng
- Chương 24: Cậu bị ngu à?
- Chương 25: Cô ấy là vợ tôi, không được sao?
- Chương 26: Lão nam nhân
- Chương 27: Tô đại luật sư dễ dụ như vậy sao?
- Chương 28: Thì có sao chứ, chị dâu? Tuy chị đã ly hôn với tên ngốc Hoắc Thiên thì Tiêu
- Chương 29: Trầm mê
- Chương 30: Tuy tin vào thuyết quan duy vật không có nghĩa không sợ ma nha!
- Chương 31: Phu xướng phụ tuỳ
- Chương 32: Anh không thích thịt cho lắm nhưng anh lại thích ăn rau hơn. VỪA TƯƠI MÁT, V
- Chương 33: Sắc Tình
- Chương 34: Tiên sư nhà anh!
- Chương 35: Yêu tinh hút lấy dương khí
- Chương 36: Gian thương gặp gian thương.
- Chương 37: Hợp tác
- Chương 38: Hoắc lão gia
- Chương 39: Chủ tich Tang Thị
- Chương 40: Huyết tẩy
- Chương 41: Nội tâm của Tô Nhạc
- Chương 42: Lâm Việt Bân
- Chương 43: Cưng em nhiều quá nên đạp trời mà lên phải không?
- Chương 44: Chờ anh về nhé, Tang Noãn!
- Chương 45: Xin lỗi, là tôi không đúng. CẬU ĐỪNG NHƯ VẬY. CẬU NHƯ VẬY TÔI Ở ĐÂY ĐAU LẮM
- Chương 46: Người đàn ông bí ẩn
- Chương 47: Trận đánh gay go
- Chương 48: Không ngờ ông trời lại có lúc nhân từ đến như thế
- Chương 49: Bẫy vợ
- Chương 50: Ranh giới sự sống và cái chết
- Chương 51: Vết bớt hình sao và vết sẹo lồi
- Chương 52: Khát khô
- Chương 53: Em vĩnh viễn phải là của anh!
- Chương 54: Đào góc tường nhà Tang Noãn
- Chương 55: Thân thế của Phù Diệp
- Chương 56: Sao cứ thấy cái cậu trợ lý này đang giúp Hoắc Thúi tán gái vậy nhỉ?
- Chương 57: Lâm Việt Bân
- Chương 58: Thưởng thức
- Chương 59: A secret makes a woman woman
- Chương 60: Sắc Tình
- Chương 61: "Mần" thịt
- Chương 62: Bị ruồng bỏ
- Chương 63: Dọn đồ.
- Chương 64: Tái hôn
- Chương 65: Hứa hẹn một đời
- Chương 66: Hợp tác
- Chương 67: Ghen (thượng)
- Chương 68: Ghen (trung)
- Chương 69: Ghen (hạ)
- Chương 70: Khủng hoảng
- Chương 71: Điều duy nhất của kẻ đào hoa
- Chương 72: Thích đàn ông.
- Chương 73: Bệnh hoạn.
- Chương 74: Màu khôi xám.
- Chương 75: Tang Diên.
- Chương 76: Cả hai người đều ngu ngốc thật mà.
- Chương 77: Trò chơi đồng tượng.
- Chương 78: Diệp Thu.
- Chương 79: Tân thư ký.
- Chương 80: Táng đến ngu người mà tỉnh rượu.
- Chương 81: Lại tới kỳ nữa sao?
- Chương 82: Lương tâm thối tha.
- Chương 83: Tình cảm rẻ tiền.
- Chương 84: Tôi, Tang Noãn.
- Chương 85: Nghịch lân.
- Chương 86: Hoa hướng dương.
- Chương 87: Cảnh cáo.
- Chương 88: Lén lút.
- Chương 89: Phẫn nộ.
- Chương 90: Hoắc Thiên ngoại tình?
- Chương 91: Lại ly hôn.
- Chương 92: Đơn ly hôn.
- Chương 93: Lùm xùm.
- Chương 94: Hành động đi.
- Chương 95: Phá miếu Nguyệt Lão.
- Chương 96: Tài liệu mật.
- Chương 97: Sinh sự.
- Chương 98: Thiện nguyện.
- Chương 99: Vả mặt.
- Chương 100: Xin lỗi.
- Chương 101: Đột nhập.
- Chương 102: Tin nhắn.
- Chương 103: Giam cầm.
- Chương 104: Điều kiện.
- Chương 105: Dập phá.
- Chương 106: Xem trò..
- Chương 107: tân chủ tịch?
- Chương 108: Diễn ra như đúng kế hoạch.
- Chương 109: Thân phận.
- Chương 110: Đào thoát.
- Chương 111: Nằm vùng.
- Chương 112: Thành công
- Chương 113: Cuộc họp cổ đông.
- Chương 114: Chuyển nhượng.
- Chương 115: Nguy hiểm.
- Chương 116: Kết thúc.
- Chương 117: Chơi lớn.
- Chương 118: Chưa thử làm sao biết được.
- Chương 119: Bây giờ không nhét nó vào lại được rồi!
- bình luận