Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ Phụ - Chương 5: Nghịch ngu có thưởng
Chương trước- Chương 1: Xuyên vào thế giới tiểu thuyết
- Chương 2: Tỉnh dậy
- Chương 3: Chịu trách nhiệm?
- Chương 4: Ly hôn
- Chương 5: Nghịch ngu có thưởng
- Chương 6: Tiêu rồi!
- Chương 7: Tìm đường chết
- Chương 8: Tang Thị
- Chương 9: Tự tôn của đàn ông
- Chương 10: Trúng thầu
- Chương 11: Trở mặt
- Chương 12: Tô Nhạc
- Chương 13: Dạ Sắc
- Chương 14: Về đây em lo
- Chương 15: Phù Diệp
- Chương 16: Nếu cô là thiếu phu nhân nhà họ Tang thì tôi là chủ mẫu của nhà họ Hoắc rồi
- Chương 17: Dearie, em có thích món quà đó không?
- Chương 18: Bông nhài cắm bãi phân trâu
- Chương 19: Thả chó cắn anh!
- Chương 20: Kiếm tiền làm giàu
- Chương 21: Thay máu
- Chương 22: Đồ THẦN KINH
- Chương 23: Hẻm Vắng
- Chương 24: Cậu bị ngu à?
- Chương 25: Cô ấy là vợ tôi, không được sao?
- Chương 26: Lão nam nhân
- Chương 27: Tô đại luật sư dễ dụ như vậy sao?
- Chương 28: Thì có sao chứ, chị dâu? Tuy chị đã ly hôn với tên ngốc Hoắc Thiên thì Tiêu
- Chương 29: Trầm mê
- Chương 30: Tuy tin vào thuyết quan duy vật không có nghĩa không sợ ma nha!
- Chương 31: Phu xướng phụ tuỳ
- Chương 32: Anh không thích thịt cho lắm nhưng anh lại thích ăn rau hơn. VỪA TƯƠI MÁT, V
- Chương 33: Sắc Tình
- Chương 34: Tiên sư nhà anh!
- Chương 35: Yêu tinh hút lấy dương khí
- Chương 36: Gian thương gặp gian thương.
- Chương 37: Hợp tác
- Chương 38: Hoắc lão gia
- Chương 39: Chủ tich Tang Thị
- Chương 40: Huyết tẩy
- Chương 41: Nội tâm của Tô Nhạc
- Chương 42: Lâm Việt Bân
- Chương 43: Cưng em nhiều quá nên đạp trời mà lên phải không?
- Chương 44: Chờ anh về nhé, Tang Noãn!
- Chương 45: Xin lỗi, là tôi không đúng. CẬU ĐỪNG NHƯ VẬY. CẬU NHƯ VẬY TÔI Ở ĐÂY ĐAU LẮM
- Chương 46: Người đàn ông bí ẩn
- Chương 47: Trận đánh gay go
- Chương 48: Không ngờ ông trời lại có lúc nhân từ đến như thế
- Chương 49: Bẫy vợ
- Chương 50: Ranh giới sự sống và cái chết
- Chương 51: Vết bớt hình sao và vết sẹo lồi
- Chương 52: Khát khô
- Chương 53: Em vĩnh viễn phải là của anh!
- Chương 54: Đào góc tường nhà Tang Noãn
- Chương 55: Thân thế của Phù Diệp
- Chương 56: Sao cứ thấy cái cậu trợ lý này đang giúp Hoắc Thúi tán gái vậy nhỉ?
- Chương 57: Lâm Việt Bân
- Chương 58: Thưởng thức
- Chương 59: A secret makes a woman woman
- Chương 60: Sắc Tình
- Chương 61: "Mần" thịt
- Chương 62: Bị ruồng bỏ
- Chương 63: Dọn đồ.
- Chương 64: Tái hôn
- Chương 65: Hứa hẹn một đời
- Chương 66: Hợp tác
- Chương 67: Ghen (thượng)
- Chương 68: Ghen (trung)
- Chương 69: Ghen (hạ)
- Chương 70: Khủng hoảng
- Chương 71: Điều duy nhất của kẻ đào hoa
- Chương 72: Thích đàn ông.
- Chương 73: Bệnh hoạn.
- Chương 74: Màu khôi xám.
- Chương 75: Tang Diên.
- Chương 76: Cả hai người đều ngu ngốc thật mà.
- Chương 77: Trò chơi đồng tượng.
- Chương 78: Diệp Thu.
- Chương 79: Tân thư ký.
- Chương 80: Táng đến ngu người mà tỉnh rượu.
- Chương 81: Lại tới kỳ nữa sao?
- Chương 82: Lương tâm thối tha.
- Chương 83: Tình cảm rẻ tiền.
- Chương 84: Tôi, Tang Noãn.
- Chương 85: Nghịch lân.
- Chương 86: Hoa hướng dương.
- Chương 87: Cảnh cáo.
- Chương 88: Lén lút.
- Chương 89: Phẫn nộ.
- Chương 90: Hoắc Thiên ngoại tình?
- Chương 91: Lại ly hôn.
- Chương 92: Đơn ly hôn.
- Chương 93: Lùm xùm.
- Chương 94: Hành động đi.
- Chương 95: Phá miếu Nguyệt Lão.
- Chương 96: Tài liệu mật.
- Chương 97: Sinh sự.
- Chương 98: Thiện nguyện.
- Chương 99: Vả mặt.
- Chương 100: Xin lỗi.
- Chương 101: Đột nhập.
- Chương 102: Tin nhắn.
- Chương 103: Giam cầm.
- Chương 104: Điều kiện.
- Chương 105: Dập phá.
- Chương 106: Xem trò..
- Chương 107: tân chủ tịch?
- Chương 108: Diễn ra như đúng kế hoạch.
- Chương 109: Thân phận.
- Chương 110: Đào thoát.
- Chương 111: Nằm vùng.
- Chương 112: Thành công
- Chương 113: Cuộc họp cổ đông.
- Chương 114: Chuyển nhượng.
- Chương 115: Nguy hiểm.
- Chương 116: Kết thúc.
- Chương 117: Chơi lớn.
- Chương 118: Chưa thử làm sao biết được.
- Chương 119: Bây giờ không nhét nó vào lại được rồi!
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ Phụ
Chương 5: Nghịch ngu có thưởng
Về đến nhà.
Tang Noãn vui vẻ cầm lấy chiến lợi phẩm lấy được từ Hoắc Thiên ra xem. Nhìn thấy tập tài liệu không khỏi choáng ngợp bởi sự giàu xụ của vị nào đó.
Để xem phần bất động sản được vài mảnh đất ở phố Tây, ngoại thành thì vài chục mảnh. Và đặc biệt là có đến tận 5 mảnh ở trung tâm thành phố đắt đỏ này.
Tang Noãn mắt sáng rực như đèn pha ô tô công suất lớn, hí hửng ghi chép vào cuốn sổ khác.
…
Khi sao kê hết đống của hời này, Tang Noãn mệt đừ người ra, quay quay khớp tay. Không ngờ anh ta lại cho cô nhiều đến như vậy, chưa kể tiền mặt trong ngân hàng lên đến vài chục tỉ.
Nỗi lòng đột nhiên giàu sụ cũng rất khổ, do sợ mình tiêu không hết mà!
Là đại tiểu thư Tang gia quyền thế ngút trời ở cái Đế Thành này lại vui vẻ bởi đống giấy vụn này. Thật mất tiền đồ quá đi!
Tang Noãn hí hững đem số tài sản này tạm cất ở két sắt, với đống tài sản này cùng bản tính thích nhiều tiền thì cô mấy đời dùng cũng không hết chúng.
Dọn dẹp xong đống giấy tờ vừa bày bừa xong, Tang Noãn nghĩ về tài sản của Hoắc Thiên cho mình không khỏi hoài nghi. Theo nguyên tác thì anh ta chẳng phải là một thiếu tướng bình thường làm việc ăn cơm nhà nước thôi sao? Đống tài sản của anh cho cô còn hơn lương cả đời của anh ta làm ra nữa đó! Hay là anh ta dính vào thứ không nên?
Xùy xùy, mà thôi chuyện của anh ta không liên quan đến mình nữa! Của mình thì phải của mình, của anh rồi phải của mình thôi!
Nếu Hoắc Thiên biết được rằng Tang Noãn nghĩ thế về mình, hắn không biết nói nên lời nào.
Một cái vỏ thiếu tướng chỉ là lúc bồng bột tuổi trẻ phản loạn bị ông nội tống cổ vào quân đội cải tạo. Nhưng cụ nhà Hoắc đã thất bại ê chề khi bản tính lầm lì khiến ông cụ tức chết không giảm mà còn tăng một level mới.
Trong tay nắm toàn bộ Hoắc gia, một trong tứ đại gia tộc bật nhất của Đế Thành, có thể nếu Tang gia đầu não trung khu điều khiển thì Hoắc gia xương sống của cội nguồn kinh tế. Một khi hai gia tộc rớt đài thì cả nền kinh tế thị trường thay máu, thực hiện một trật tự thế giới mới ra đời.
Nói nào ngoa, Hoắc Thiên như một con ác long đang canh giữ kho báu của mình. Chỉ khi mà người đối với hắn cực kỳ quan trọng thì hắn mới dâng cả kho báu mà hắn đã gìn giữ bấy lâu nay.
Khi nhận ra người nào đó quan trọng đối với mình thì đã quá muộn rồi…
…
Đêm đến. . Truyện Sủng
Mặt trời tạm vắng mặt nhường chỗ cho mặt trăng ngự trị, xung quanh lấp lánh những ánh sao nhỏ. Gió đêm vờn những đám mây lửng lờ trôi nhẹ trên tầng không rộng lớn.
Màn đêm buông xuống tưởng là mọi thứ đã chìm vào giấc ngủ nhưng không mọi hoạt động náo nhiệt mới bắt đầu. Hàng dòng người, xe cộ đi lại không ngớt.
Quán bar Dạ Sắc, phòng vip.
Hoắc Thiên cởi mấy cúc áo trên, phóng túng nốc hết một ly rượu mạnh lớn. Tiêu Húc bước vào thấy người anh em tốt của mình muốn mượn rượu giải sầu, châm chọc.
"Đây là Hoắc thiếu nhà ta nhỉ? Sao ở đây uống rượu một mình vậy?"
Hoắc Thiên liếc xéo Tiêu Húc, tay lấy một cái nĩa phóng thẳng vào bộ mặt đang cợt nhả mình. Tiêu Húc nếu không phản ứng kịp thời có lẽ cái nĩa đã cắm thẳng vào mặt mình.
"Mẹ kiếp, cậu làm cái lông gì vậy?"
Hoắc Thiên vẫn tiếp tục nốc hết ly rượu, coi Tiêu Húc như không khí.
"Chướng mắt. Lượn đi cho nước trong."
Tiêu Húc nổi đóa lên, lấy cái gối ném thẳng vào mặt Hoắc Thiên.
" Này này, có coi nhau là bạn tốt của nhau không vậy?"
Hoắc Thiên trong lòng đang buồn bực, thắp một điếu thuốc lên đưa vào miệng rít một hơi dài và không quên móc họng Tiêu Húc.
"Bạn tốt có nuôi tôi sống được không? Với cả nhìn tôi thiếu bạn bè sao?"
Tiêu Húc á khẩu, không khỏi buồn bực mắng thầm Hoắc Thiên trong lòng. Phải rồi cậu nói gì cũng đúng cả! Nhất cậu rồi!
Đột nhiên Tiêu Húc bỗng nhớ ra chuyện gì đó, không ngại thiên hạ loạn còn muốn quấy loạn hơn nữa.
"Nghe nói cậu ly hôn với Tang Noãn rồi sao? Chúc mừng cậu trở lại hệ tự do với tụi tôi. Mà trước đây cậu có bị ràng buộc đâu mà tự do. "
Nghe xong, Hoắc Thiên sắc mặt càng ngày âm trầm hơn, không khí trong phòng đột nhiên lạnh như có gió lạnh ở cực bắc địa cầu tràn xuống.
"Liên quan đến nhà cậu sao? Uống cùng tôi thì ở lại không lượn đi chỗ khác. "
Tiêu Húc phát hiện ra phản ứng lạ thường của Hoắc Thiên, không chắc chắn đành dò xét.
"Này đừng nói với tôi là cậu nốc rượu hết chai này đến chai khác là do chuyện hồi sáng cậu ly hôn đấy nhá?"
Đáp lại câu trả lời của Tiêu Húc là tiếng rít thuốc một hơi dài. Thấy Hoắc Thiên không nói gì, anh ta càng thêm phần chắc chắn hơn.
"Đáng đời nhà cậu! Khi có không lo giữ lấy, đến khi mất rồi lại ngồi đây uống rượu mà hối hận."
Hoắc Thiên nghe vậy cầm chai rượu lên uống ừng ực, Tiêu Húc thấy vậy giành lấy lại. Hoắc Thiên ho sặc sụa nghe Tiêu Húc đang mắng mình.
"Cậu bị điên sao? Muốn tìm chết à? Bảo sao Tang Noãn lại đòi ly hôn đến vậy."
Tiêu Húc vừa ngăn được chai này thì Hoắc Thiên lại nốc chai khác khiến cho Tiêu Húc không khỏi tức hộc máu, cầm một chai rượu mập gan tạt thẳng vào mặt Hoắc Thiên.
"Mụ nội nhà cậu, Hoắc Thiên! Nếu biết có tình cảnh như ngày hôm nay sao không giữ lấy? Bây giờ đã nghịch ngu có thưởng chưa?"
Tang Noãn vui vẻ cầm lấy chiến lợi phẩm lấy được từ Hoắc Thiên ra xem. Nhìn thấy tập tài liệu không khỏi choáng ngợp bởi sự giàu xụ của vị nào đó.
Để xem phần bất động sản được vài mảnh đất ở phố Tây, ngoại thành thì vài chục mảnh. Và đặc biệt là có đến tận 5 mảnh ở trung tâm thành phố đắt đỏ này.
Tang Noãn mắt sáng rực như đèn pha ô tô công suất lớn, hí hửng ghi chép vào cuốn sổ khác.
…
Khi sao kê hết đống của hời này, Tang Noãn mệt đừ người ra, quay quay khớp tay. Không ngờ anh ta lại cho cô nhiều đến như vậy, chưa kể tiền mặt trong ngân hàng lên đến vài chục tỉ.
Nỗi lòng đột nhiên giàu sụ cũng rất khổ, do sợ mình tiêu không hết mà!
Là đại tiểu thư Tang gia quyền thế ngút trời ở cái Đế Thành này lại vui vẻ bởi đống giấy vụn này. Thật mất tiền đồ quá đi!
Tang Noãn hí hững đem số tài sản này tạm cất ở két sắt, với đống tài sản này cùng bản tính thích nhiều tiền thì cô mấy đời dùng cũng không hết chúng.
Dọn dẹp xong đống giấy tờ vừa bày bừa xong, Tang Noãn nghĩ về tài sản của Hoắc Thiên cho mình không khỏi hoài nghi. Theo nguyên tác thì anh ta chẳng phải là một thiếu tướng bình thường làm việc ăn cơm nhà nước thôi sao? Đống tài sản của anh cho cô còn hơn lương cả đời của anh ta làm ra nữa đó! Hay là anh ta dính vào thứ không nên?
Xùy xùy, mà thôi chuyện của anh ta không liên quan đến mình nữa! Của mình thì phải của mình, của anh rồi phải của mình thôi!
Nếu Hoắc Thiên biết được rằng Tang Noãn nghĩ thế về mình, hắn không biết nói nên lời nào.
Một cái vỏ thiếu tướng chỉ là lúc bồng bột tuổi trẻ phản loạn bị ông nội tống cổ vào quân đội cải tạo. Nhưng cụ nhà Hoắc đã thất bại ê chề khi bản tính lầm lì khiến ông cụ tức chết không giảm mà còn tăng một level mới.
Trong tay nắm toàn bộ Hoắc gia, một trong tứ đại gia tộc bật nhất của Đế Thành, có thể nếu Tang gia đầu não trung khu điều khiển thì Hoắc gia xương sống của cội nguồn kinh tế. Một khi hai gia tộc rớt đài thì cả nền kinh tế thị trường thay máu, thực hiện một trật tự thế giới mới ra đời.
Nói nào ngoa, Hoắc Thiên như một con ác long đang canh giữ kho báu của mình. Chỉ khi mà người đối với hắn cực kỳ quan trọng thì hắn mới dâng cả kho báu mà hắn đã gìn giữ bấy lâu nay.
Khi nhận ra người nào đó quan trọng đối với mình thì đã quá muộn rồi…
…
Đêm đến. . Truyện Sủng
Mặt trời tạm vắng mặt nhường chỗ cho mặt trăng ngự trị, xung quanh lấp lánh những ánh sao nhỏ. Gió đêm vờn những đám mây lửng lờ trôi nhẹ trên tầng không rộng lớn.
Màn đêm buông xuống tưởng là mọi thứ đã chìm vào giấc ngủ nhưng không mọi hoạt động náo nhiệt mới bắt đầu. Hàng dòng người, xe cộ đi lại không ngớt.
Quán bar Dạ Sắc, phòng vip.
Hoắc Thiên cởi mấy cúc áo trên, phóng túng nốc hết một ly rượu mạnh lớn. Tiêu Húc bước vào thấy người anh em tốt của mình muốn mượn rượu giải sầu, châm chọc.
"Đây là Hoắc thiếu nhà ta nhỉ? Sao ở đây uống rượu một mình vậy?"
Hoắc Thiên liếc xéo Tiêu Húc, tay lấy một cái nĩa phóng thẳng vào bộ mặt đang cợt nhả mình. Tiêu Húc nếu không phản ứng kịp thời có lẽ cái nĩa đã cắm thẳng vào mặt mình.
"Mẹ kiếp, cậu làm cái lông gì vậy?"
Hoắc Thiên vẫn tiếp tục nốc hết ly rượu, coi Tiêu Húc như không khí.
"Chướng mắt. Lượn đi cho nước trong."
Tiêu Húc nổi đóa lên, lấy cái gối ném thẳng vào mặt Hoắc Thiên.
" Này này, có coi nhau là bạn tốt của nhau không vậy?"
Hoắc Thiên trong lòng đang buồn bực, thắp một điếu thuốc lên đưa vào miệng rít một hơi dài và không quên móc họng Tiêu Húc.
"Bạn tốt có nuôi tôi sống được không? Với cả nhìn tôi thiếu bạn bè sao?"
Tiêu Húc á khẩu, không khỏi buồn bực mắng thầm Hoắc Thiên trong lòng. Phải rồi cậu nói gì cũng đúng cả! Nhất cậu rồi!
Đột nhiên Tiêu Húc bỗng nhớ ra chuyện gì đó, không ngại thiên hạ loạn còn muốn quấy loạn hơn nữa.
"Nghe nói cậu ly hôn với Tang Noãn rồi sao? Chúc mừng cậu trở lại hệ tự do với tụi tôi. Mà trước đây cậu có bị ràng buộc đâu mà tự do. "
Nghe xong, Hoắc Thiên sắc mặt càng ngày âm trầm hơn, không khí trong phòng đột nhiên lạnh như có gió lạnh ở cực bắc địa cầu tràn xuống.
"Liên quan đến nhà cậu sao? Uống cùng tôi thì ở lại không lượn đi chỗ khác. "
Tiêu Húc phát hiện ra phản ứng lạ thường của Hoắc Thiên, không chắc chắn đành dò xét.
"Này đừng nói với tôi là cậu nốc rượu hết chai này đến chai khác là do chuyện hồi sáng cậu ly hôn đấy nhá?"
Đáp lại câu trả lời của Tiêu Húc là tiếng rít thuốc một hơi dài. Thấy Hoắc Thiên không nói gì, anh ta càng thêm phần chắc chắn hơn.
"Đáng đời nhà cậu! Khi có không lo giữ lấy, đến khi mất rồi lại ngồi đây uống rượu mà hối hận."
Hoắc Thiên nghe vậy cầm chai rượu lên uống ừng ực, Tiêu Húc thấy vậy giành lấy lại. Hoắc Thiên ho sặc sụa nghe Tiêu Húc đang mắng mình.
"Cậu bị điên sao? Muốn tìm chết à? Bảo sao Tang Noãn lại đòi ly hôn đến vậy."
Tiêu Húc vừa ngăn được chai này thì Hoắc Thiên lại nốc chai khác khiến cho Tiêu Húc không khỏi tức hộc máu, cầm một chai rượu mập gan tạt thẳng vào mặt Hoắc Thiên.
"Mụ nội nhà cậu, Hoắc Thiên! Nếu biết có tình cảnh như ngày hôm nay sao không giữ lấy? Bây giờ đã nghịch ngu có thưởng chưa?"
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Xuyên vào thế giới tiểu thuyết
- Chương 2: Tỉnh dậy
- Chương 3: Chịu trách nhiệm?
- Chương 4: Ly hôn
- Chương 5: Nghịch ngu có thưởng
- Chương 6: Tiêu rồi!
- Chương 7: Tìm đường chết
- Chương 8: Tang Thị
- Chương 9: Tự tôn của đàn ông
- Chương 10: Trúng thầu
- Chương 11: Trở mặt
- Chương 12: Tô Nhạc
- Chương 13: Dạ Sắc
- Chương 14: Về đây em lo
- Chương 15: Phù Diệp
- Chương 16: Nếu cô là thiếu phu nhân nhà họ Tang thì tôi là chủ mẫu của nhà họ Hoắc rồi
- Chương 17: Dearie, em có thích món quà đó không?
- Chương 18: Bông nhài cắm bãi phân trâu
- Chương 19: Thả chó cắn anh!
- Chương 20: Kiếm tiền làm giàu
- Chương 21: Thay máu
- Chương 22: Đồ THẦN KINH
- Chương 23: Hẻm Vắng
- Chương 24: Cậu bị ngu à?
- Chương 25: Cô ấy là vợ tôi, không được sao?
- Chương 26: Lão nam nhân
- Chương 27: Tô đại luật sư dễ dụ như vậy sao?
- Chương 28: Thì có sao chứ, chị dâu? Tuy chị đã ly hôn với tên ngốc Hoắc Thiên thì Tiêu
- Chương 29: Trầm mê
- Chương 30: Tuy tin vào thuyết quan duy vật không có nghĩa không sợ ma nha!
- Chương 31: Phu xướng phụ tuỳ
- Chương 32: Anh không thích thịt cho lắm nhưng anh lại thích ăn rau hơn. VỪA TƯƠI MÁT, V
- Chương 33: Sắc Tình
- Chương 34: Tiên sư nhà anh!
- Chương 35: Yêu tinh hút lấy dương khí
- Chương 36: Gian thương gặp gian thương.
- Chương 37: Hợp tác
- Chương 38: Hoắc lão gia
- Chương 39: Chủ tich Tang Thị
- Chương 40: Huyết tẩy
- Chương 41: Nội tâm của Tô Nhạc
- Chương 42: Lâm Việt Bân
- Chương 43: Cưng em nhiều quá nên đạp trời mà lên phải không?
- Chương 44: Chờ anh về nhé, Tang Noãn!
- Chương 45: Xin lỗi, là tôi không đúng. CẬU ĐỪNG NHƯ VẬY. CẬU NHƯ VẬY TÔI Ở ĐÂY ĐAU LẮM
- Chương 46: Người đàn ông bí ẩn
- Chương 47: Trận đánh gay go
- Chương 48: Không ngờ ông trời lại có lúc nhân từ đến như thế
- Chương 49: Bẫy vợ
- Chương 50: Ranh giới sự sống và cái chết
- Chương 51: Vết bớt hình sao và vết sẹo lồi
- Chương 52: Khát khô
- Chương 53: Em vĩnh viễn phải là của anh!
- Chương 54: Đào góc tường nhà Tang Noãn
- Chương 55: Thân thế của Phù Diệp
- Chương 56: Sao cứ thấy cái cậu trợ lý này đang giúp Hoắc Thúi tán gái vậy nhỉ?
- Chương 57: Lâm Việt Bân
- Chương 58: Thưởng thức
- Chương 59: A secret makes a woman woman
- Chương 60: Sắc Tình
- Chương 61: "Mần" thịt
- Chương 62: Bị ruồng bỏ
- Chương 63: Dọn đồ.
- Chương 64: Tái hôn
- Chương 65: Hứa hẹn một đời
- Chương 66: Hợp tác
- Chương 67: Ghen (thượng)
- Chương 68: Ghen (trung)
- Chương 69: Ghen (hạ)
- Chương 70: Khủng hoảng
- Chương 71: Điều duy nhất của kẻ đào hoa
- Chương 72: Thích đàn ông.
- Chương 73: Bệnh hoạn.
- Chương 74: Màu khôi xám.
- Chương 75: Tang Diên.
- Chương 76: Cả hai người đều ngu ngốc thật mà.
- Chương 77: Trò chơi đồng tượng.
- Chương 78: Diệp Thu.
- Chương 79: Tân thư ký.
- Chương 80: Táng đến ngu người mà tỉnh rượu.
- Chương 81: Lại tới kỳ nữa sao?
- Chương 82: Lương tâm thối tha.
- Chương 83: Tình cảm rẻ tiền.
- Chương 84: Tôi, Tang Noãn.
- Chương 85: Nghịch lân.
- Chương 86: Hoa hướng dương.
- Chương 87: Cảnh cáo.
- Chương 88: Lén lút.
- Chương 89: Phẫn nộ.
- Chương 90: Hoắc Thiên ngoại tình?
- Chương 91: Lại ly hôn.
- Chương 92: Đơn ly hôn.
- Chương 93: Lùm xùm.
- Chương 94: Hành động đi.
- Chương 95: Phá miếu Nguyệt Lão.
- Chương 96: Tài liệu mật.
- Chương 97: Sinh sự.
- Chương 98: Thiện nguyện.
- Chương 99: Vả mặt.
- Chương 100: Xin lỗi.
- Chương 101: Đột nhập.
- Chương 102: Tin nhắn.
- Chương 103: Giam cầm.
- Chương 104: Điều kiện.
- Chương 105: Dập phá.
- Chương 106: Xem trò..
- Chương 107: tân chủ tịch?
- Chương 108: Diễn ra như đúng kế hoạch.
- Chương 109: Thân phận.
- Chương 110: Đào thoát.
- Chương 111: Nằm vùng.
- Chương 112: Thành công
- Chương 113: Cuộc họp cổ đông.
- Chương 114: Chuyển nhượng.
- Chương 115: Nguy hiểm.
- Chương 116: Kết thúc.
- Chương 117: Chơi lớn.
- Chương 118: Chưa thử làm sao biết được.
- Chương 119: Bây giờ không nhét nó vào lại được rồi!
- bình luận