Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ Phụ - Chương 43: Cưng em nhiều quá nên đạp trời mà lên phải không?
Chương trước- Chương 1: Xuyên vào thế giới tiểu thuyết
- Chương 2: Tỉnh dậy
- Chương 3: Chịu trách nhiệm?
- Chương 4: Ly hôn
- Chương 5: Nghịch ngu có thưởng
- Chương 6: Tiêu rồi!
- Chương 7: Tìm đường chết
- Chương 8: Tang Thị
- Chương 9: Tự tôn của đàn ông
- Chương 10: Trúng thầu
- Chương 11: Trở mặt
- Chương 12: Tô Nhạc
- Chương 13: Dạ Sắc
- Chương 14: Về đây em lo
- Chương 15: Phù Diệp
- Chương 16: Nếu cô là thiếu phu nhân nhà họ Tang thì tôi là chủ mẫu của nhà họ Hoắc rồi
- Chương 17: Dearie, em có thích món quà đó không?
- Chương 18: Bông nhài cắm bãi phân trâu
- Chương 19: Thả chó cắn anh!
- Chương 20: Kiếm tiền làm giàu
- Chương 21: Thay máu
- Chương 22: Đồ THẦN KINH
- Chương 23: Hẻm Vắng
- Chương 24: Cậu bị ngu à?
- Chương 25: Cô ấy là vợ tôi, không được sao?
- Chương 26: Lão nam nhân
- Chương 27: Tô đại luật sư dễ dụ như vậy sao?
- Chương 28: Thì có sao chứ, chị dâu? Tuy chị đã ly hôn với tên ngốc Hoắc Thiên thì Tiêu
- Chương 29: Trầm mê
- Chương 30: Tuy tin vào thuyết quan duy vật không có nghĩa không sợ ma nha!
- Chương 31: Phu xướng phụ tuỳ
- Chương 32: Anh không thích thịt cho lắm nhưng anh lại thích ăn rau hơn. VỪA TƯƠI MÁT, V
- Chương 33: Sắc Tình
- Chương 34: Tiên sư nhà anh!
- Chương 35: Yêu tinh hút lấy dương khí
- Chương 36: Gian thương gặp gian thương.
- Chương 37: Hợp tác
- Chương 38: Hoắc lão gia
- Chương 39: Chủ tich Tang Thị
- Chương 40: Huyết tẩy
- Chương 41: Nội tâm của Tô Nhạc
- Chương 42: Lâm Việt Bân
- Chương 43: Cưng em nhiều quá nên đạp trời mà lên phải không?
- Chương 44: Chờ anh về nhé, Tang Noãn!
- Chương 45: Xin lỗi, là tôi không đúng. CẬU ĐỪNG NHƯ VẬY. CẬU NHƯ VẬY TÔI Ở ĐÂY ĐAU LẮM
- Chương 46: Người đàn ông bí ẩn
- Chương 47: Trận đánh gay go
- Chương 48: Không ngờ ông trời lại có lúc nhân từ đến như thế
- Chương 49: Bẫy vợ
- Chương 50: Ranh giới sự sống và cái chết
- Chương 51: Vết bớt hình sao và vết sẹo lồi
- Chương 52: Khát khô
- Chương 53: Em vĩnh viễn phải là của anh!
- Chương 54: Đào góc tường nhà Tang Noãn
- Chương 55: Thân thế của Phù Diệp
- Chương 56: Sao cứ thấy cái cậu trợ lý này đang giúp Hoắc Thúi tán gái vậy nhỉ?
- Chương 57: Lâm Việt Bân
- Chương 58: Thưởng thức
- Chương 59: A secret makes a woman woman
- Chương 60: Sắc Tình
- Chương 61: "Mần" thịt
- Chương 62: Bị ruồng bỏ
- Chương 63: Dọn đồ.
- Chương 64: Tái hôn
- Chương 65: Hứa hẹn một đời
- Chương 66: Hợp tác
- Chương 67: Ghen (thượng)
- Chương 68: Ghen (trung)
- Chương 69: Ghen (hạ)
- Chương 70: Khủng hoảng
- Chương 71: Điều duy nhất của kẻ đào hoa
- Chương 72: Thích đàn ông.
- Chương 73: Bệnh hoạn.
- Chương 74: Màu khôi xám.
- Chương 75: Tang Diên.
- Chương 76: Cả hai người đều ngu ngốc thật mà.
- Chương 77: Trò chơi đồng tượng.
- Chương 78: Diệp Thu.
- Chương 79: Tân thư ký.
- Chương 80: Táng đến ngu người mà tỉnh rượu.
- Chương 81: Lại tới kỳ nữa sao?
- Chương 82: Lương tâm thối tha.
- Chương 83: Tình cảm rẻ tiền.
- Chương 84: Tôi, Tang Noãn.
- Chương 85: Nghịch lân.
- Chương 86: Hoa hướng dương.
- Chương 87: Cảnh cáo.
- Chương 88: Lén lút.
- Chương 89: Phẫn nộ.
- Chương 90: Hoắc Thiên ngoại tình?
- Chương 91: Lại ly hôn.
- Chương 92: Đơn ly hôn.
- Chương 93: Lùm xùm.
- Chương 94: Hành động đi.
- Chương 95: Phá miếu Nguyệt Lão.
- Chương 96: Tài liệu mật.
- Chương 97: Sinh sự.
- Chương 98: Thiện nguyện.
- Chương 99: Vả mặt.
- Chương 100: Xin lỗi.
- Chương 101: Đột nhập.
- Chương 102: Tin nhắn.
- Chương 103: Giam cầm.
- Chương 104: Điều kiện.
- Chương 105: Dập phá.
- Chương 106: Xem trò..
- Chương 107: tân chủ tịch?
- Chương 108: Diễn ra như đúng kế hoạch.
- Chương 109: Thân phận.
- Chương 110: Đào thoát.
- Chương 111: Nằm vùng.
- Chương 112: Thành công
- Chương 113: Cuộc họp cổ đông.
- Chương 114: Chuyển nhượng.
- Chương 115: Nguy hiểm.
- Chương 116: Kết thúc.
- Chương 117: Chơi lớn.
- Chương 118: Chưa thử làm sao biết được.
- Chương 119: Bây giờ không nhét nó vào lại được rồi!
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ Phụ
Chương 43: Cưng em nhiều quá nên đạp trời mà lên phải không?
“Em là người bên Tang Thị đúng không?”
Câu hỏi của Lâm Việt Bân khiến cho Tang Noãn không khỏi sững người nhưng câu nói tiếp theo của anh nói với cô khiến cô cho là anh có hoả nhãn kim tinh, con mắt thứ 3 của Dương Tiễn luôn ấy.
“Nói đúng ra em là chủ tịch của Tang Thị đúng không?’’
“Rõ ràng vậy sao?”
Lâm Việt Bân mở điện thoại ra phổ cập chút tin tức cho bà cô Tang Noãn, tiêu đề chính của bài báo có đăng ảnh của bà cô già này. Tang Noãn không khỏi nghệch người ra, quên mất là chuyện mình là chủ tịch đã bị đám truyền thông săn đón nhiệt tình dạo gần đây. Cười ngốc gãi gãi sống mũi.
“Không ngờ ở cái khỉ ho cò gáy, chó ăn đá gà ăn muối này cũng biết đến chuyện này. Không nói đến chuyện không liên quan này nữa, em chỉ muốn anh có thể cân nhắc tới tham gia dự án này không?”
Tiếng lách cách ma sát giữa nĩa và dĩa vang lên, Lâm Việt Bân dừng lại động tác của mình nhìn về phía Tang Noãn.
“Vấn đề này anh sẽ suy nghĩ thêm, anh sẽ trả lời trong thời gian sớm nhất có thể.”
Tang Noãn không nóng vội, cũng nhàn nhạt trả lời.
“Được.”
Thế là bữa ăn nhàm chán cũng kết thúc, Tang Noãn xin phép rời đi trước do có chút chuyện cần làm. Nhìn bóng lưng của Tang Noãn đang khuất dần, ánh mắt của Lâm Việt Bân có chút phức tạp hẳn.
Tang Noãn không biết rằng không phải Lâm Việt Bân vô tình gặp nhau ở đâu mà do anh cố tình đứng gần đó từ trước để chờ cô tới. Nghĩ đến có vẻ ngớ ngẩn nhưng anh không muốn chờ đợi thêm những lần khác nữa.
Kể từ khi nghe tin cô lấy chồng, Lâm Việt Bân đành gói lại tâm tư của mình lại. Cố tỏ ra vui vẻ nhưng bên trong anh lại một mênh mang phiền muộn. Nhiều lúc muốn tìm hiểu cuộc sống cô ra sao, có hạnh phúc không thì anh không dám. Bởi lẽ nếu làm như vậy thì anh không kiềm chế được bao tâm tư bấy lâu nay của anh gửi trên cô gái nhỏ này.
Luôn cố gắng coi là mình ổn, âm thầm chúc phúc cho người con gái mình yêu thật hạnh phúc thì anh quá mãn nguyện rồi. Tuy anh yêu cô rất nhiều nhưng đây là tình yêu hèn mọn, hèn mọn đến nỗi không dám bày tỏ tâm tư của mình cho người con gái ấy. Chỉ biết trốn tránh vào một hẻm tối duy nhất chỉ có mình, hèn nhát chỉ dám nhìn người con gái mình mơ mộng ở đằng xa.
Trời buồn trời đổ cơn mưa, nghe tin em lấy chồng lòng tôi đau thắt từng cơn. Khi có thể thì không dám bày tỏ nhưng gom nhặt hết dũng khí thoát ra thì đã muộn rồi. Quá muộn thật rồi…
Cứ ngỡ cuộc đời Lâm Việt Bân không còn ánh sáng nào sưởi ấm phần hồn cô đơn thì một tin Tang Noãn đã được giải thoát khỏi cuộc hôn nhân chính trị, anh không khỏi vui sướng. Mặc dù anh biết mình không có tư cách để có thể đứng bên cạnh cô nhưng không có nghĩa anh lại buông bỏ cô lần nữa, Anh không muốn mình chỉ biết hèn nhát mà trốn đi tình cảm của bản thân, sống mòn chết mòn như một người đi đuối nước vớ được một chiếc phao cứu sinh nhưng nó lại bị hỏng, hi vọng rồi lại thất vọng trầm mình trong dòng nước lạnh lẽo.
Đây sẽ là một khởi đầu của sự viên mãn hay lại là một dấu chấm hết cuộc đời bất định của một con người?
Tang Noãn lúc này tung tăng đi về phòng nghỉ ở khách sạn mình, miên man nghĩ một số chuyện.Từ lúc gặp Lâm Việt Bân đến giờ, cô không khỏi nghĩ đến đại ma vương Hoắc Thiên nhà mình. Nhà mình? Dạo này có bị gì không nhỉ? Mình và anh ta đã ly hôn, mà không nói chính xác hơn là “Tang Noãn” và anh ta ly hôn. Mình không có chút liên quan gì anh ta cả.
Không khỏi vỗ vỗ trán, lắc đầu không muốn suy nghĩ đến chuyện này nữa. Tang Noãn về đến phòng liền ngã nhào lên giường mềm mại, điện thoại lại tinh tinh vài tiếng thông báo tinh nhắn đến. Không cần xem thì cô cũng biết đối phương gửi cho mình là ai rồi.
Dạo này Hoắc Thiên như ăn phải thứ gì, cứ đến đêm lại thông báo mọi lịch trình của anh ta hằng ngày cho cô nghe hệt như báo cáo cho vợ mình vậy. Đã vậy còn nhắn những câu nói rất lưu manh, sến sẩm khiến cho Tang Noãn không khỏi xấu hổ.Dần dà chuyện này khiên thành thói quen xem tin nhắn nhàm chán của Hoắc Thiên từ nào không hay.
Mắt nhắm mắt mở xem tin nhắn nào ngờ nhấn nút gọi video khi cô nhận ra thì đã quá muộn rồi. Hoắc Thiên bên này luôn nhắn tin báo cáo, chỉ cần một câu trả lời của cô thôi thì anh cũng mừng đến điên lên. Hôm nay thấy Tang Noãn gọi video cho mình, anh không khỏi thụ sủng nhược kinh.
Vẻ mặt thất thố này lần đầu tiên Tiêu Ngọc thấy được nhưng không cần biết thì cũng biết là ai gọi rồi. Phi lễ chớ nhìn đã nhanh chóng rời khỏi nếu không bị Hoắc Thiên cho rằng mình là bóng đèn một ngàn oát mà đá đá ra ngoài mất. Khi đó nhục vô cùng nha!
Hoắc Thiên sau khi xem xét bản thân một vòng, tạm thời hài lòng mà bắt máy. Đập vào mặt anh là một cảnh khiến anh phun trào lên, hô hấp không thông như bị bệnh tim vậy.
Tang Noãn không biết bản thân mình đang gây hoạ chuyện gì mà cứ nhắm mắt ngủ ngon lành. Do nằm sấp người nên phần căng tròn nào đó như ẩn như hiện ra trước mắt của con sói già nào đó. Đã thế còn tạo ra một chiều sâu thung lũng khiến cho lão già nào đó đang nghĩ đến chuyện xấu xa nào đó. Chịu thôi nhịn nhiều quá nên tâm tư dồn nén nên nghĩ thấy cái gì cũng nghĩ đến chuyện ấy mà.
Khi mà Tang Noãn bỗng thức giấc nhìn cảnh tượng này không khỏi có chút doạ người ra. Đập vào mắt của cô là Hoắc Thiên đang ngồi nghiêm nghị nhưng cà vạt ở cổ đã kéo lỏng ra thậm chí còn cởi vài nút áo nữa. Điều kỳ lạ là điện thoại được để đối diện tập trung hẳn vào người cô.
Đúng là thiên thời địa lợi nhân hoà cho con cáo già nào đó mà.
Tang Noãn vội hoàng hồn định tắt thì Hoắc Thiên như đi guốc trong bụng cô vậy nhanh chóng nói.
“Nếu em tắt thì tôi lập tức tới đó. Đừng nghĩ tôi không biết em đang ở đâu.”
Nghe vậy Tang Noãn không khỏi bực bội nhưng vẫn không tắt máy, mặt hằm hằm khó chịu.
“Anh làm chủ tịch rảnh rang quá ha? Sao không lo làm đi cứ thích làm phiền người khác là sao?”
Hoắc Thiên thấy bộ dạng ngái ngủ phát tiết của Tang Noãn, phần dưới không khỏi căng cứng thêm. Con mẹ nó, cô ấy đáng yêu quá!
Đột nhiên anh có chút hối hận khi nói ra câu vừa rồi. Tang Noãn bực bội khi Hoắc Thiên cứ nhìn chằm chằm vào mình không nói gì.
“Không nói gì thì tôi đi ngủ nhá.”
“Tang Noãn, hiện tại anh muốn ngủ nhờ ở chỗ em được không?”
“Dẹp đi nhá.”
Tang Noãn tắt máy ngay lập tức khiến cho vẻ mặt ai đó không khỏi đen thui như đít nồi. Cưng em nhiều quá nên đạp trời mà lên phải không?
Câu hỏi của Lâm Việt Bân khiến cho Tang Noãn không khỏi sững người nhưng câu nói tiếp theo của anh nói với cô khiến cô cho là anh có hoả nhãn kim tinh, con mắt thứ 3 của Dương Tiễn luôn ấy.
“Nói đúng ra em là chủ tịch của Tang Thị đúng không?’’
“Rõ ràng vậy sao?”
Lâm Việt Bân mở điện thoại ra phổ cập chút tin tức cho bà cô Tang Noãn, tiêu đề chính của bài báo có đăng ảnh của bà cô già này. Tang Noãn không khỏi nghệch người ra, quên mất là chuyện mình là chủ tịch đã bị đám truyền thông săn đón nhiệt tình dạo gần đây. Cười ngốc gãi gãi sống mũi.
“Không ngờ ở cái khỉ ho cò gáy, chó ăn đá gà ăn muối này cũng biết đến chuyện này. Không nói đến chuyện không liên quan này nữa, em chỉ muốn anh có thể cân nhắc tới tham gia dự án này không?”
Tiếng lách cách ma sát giữa nĩa và dĩa vang lên, Lâm Việt Bân dừng lại động tác của mình nhìn về phía Tang Noãn.
“Vấn đề này anh sẽ suy nghĩ thêm, anh sẽ trả lời trong thời gian sớm nhất có thể.”
Tang Noãn không nóng vội, cũng nhàn nhạt trả lời.
“Được.”
Thế là bữa ăn nhàm chán cũng kết thúc, Tang Noãn xin phép rời đi trước do có chút chuyện cần làm. Nhìn bóng lưng của Tang Noãn đang khuất dần, ánh mắt của Lâm Việt Bân có chút phức tạp hẳn.
Tang Noãn không biết rằng không phải Lâm Việt Bân vô tình gặp nhau ở đâu mà do anh cố tình đứng gần đó từ trước để chờ cô tới. Nghĩ đến có vẻ ngớ ngẩn nhưng anh không muốn chờ đợi thêm những lần khác nữa.
Kể từ khi nghe tin cô lấy chồng, Lâm Việt Bân đành gói lại tâm tư của mình lại. Cố tỏ ra vui vẻ nhưng bên trong anh lại một mênh mang phiền muộn. Nhiều lúc muốn tìm hiểu cuộc sống cô ra sao, có hạnh phúc không thì anh không dám. Bởi lẽ nếu làm như vậy thì anh không kiềm chế được bao tâm tư bấy lâu nay của anh gửi trên cô gái nhỏ này.
Luôn cố gắng coi là mình ổn, âm thầm chúc phúc cho người con gái mình yêu thật hạnh phúc thì anh quá mãn nguyện rồi. Tuy anh yêu cô rất nhiều nhưng đây là tình yêu hèn mọn, hèn mọn đến nỗi không dám bày tỏ tâm tư của mình cho người con gái ấy. Chỉ biết trốn tránh vào một hẻm tối duy nhất chỉ có mình, hèn nhát chỉ dám nhìn người con gái mình mơ mộng ở đằng xa.
Trời buồn trời đổ cơn mưa, nghe tin em lấy chồng lòng tôi đau thắt từng cơn. Khi có thể thì không dám bày tỏ nhưng gom nhặt hết dũng khí thoát ra thì đã muộn rồi. Quá muộn thật rồi…
Cứ ngỡ cuộc đời Lâm Việt Bân không còn ánh sáng nào sưởi ấm phần hồn cô đơn thì một tin Tang Noãn đã được giải thoát khỏi cuộc hôn nhân chính trị, anh không khỏi vui sướng. Mặc dù anh biết mình không có tư cách để có thể đứng bên cạnh cô nhưng không có nghĩa anh lại buông bỏ cô lần nữa, Anh không muốn mình chỉ biết hèn nhát mà trốn đi tình cảm của bản thân, sống mòn chết mòn như một người đi đuối nước vớ được một chiếc phao cứu sinh nhưng nó lại bị hỏng, hi vọng rồi lại thất vọng trầm mình trong dòng nước lạnh lẽo.
Đây sẽ là một khởi đầu của sự viên mãn hay lại là một dấu chấm hết cuộc đời bất định của một con người?
Tang Noãn lúc này tung tăng đi về phòng nghỉ ở khách sạn mình, miên man nghĩ một số chuyện.Từ lúc gặp Lâm Việt Bân đến giờ, cô không khỏi nghĩ đến đại ma vương Hoắc Thiên nhà mình. Nhà mình? Dạo này có bị gì không nhỉ? Mình và anh ta đã ly hôn, mà không nói chính xác hơn là “Tang Noãn” và anh ta ly hôn. Mình không có chút liên quan gì anh ta cả.
Không khỏi vỗ vỗ trán, lắc đầu không muốn suy nghĩ đến chuyện này nữa. Tang Noãn về đến phòng liền ngã nhào lên giường mềm mại, điện thoại lại tinh tinh vài tiếng thông báo tinh nhắn đến. Không cần xem thì cô cũng biết đối phương gửi cho mình là ai rồi.
Dạo này Hoắc Thiên như ăn phải thứ gì, cứ đến đêm lại thông báo mọi lịch trình của anh ta hằng ngày cho cô nghe hệt như báo cáo cho vợ mình vậy. Đã vậy còn nhắn những câu nói rất lưu manh, sến sẩm khiến cho Tang Noãn không khỏi xấu hổ.Dần dà chuyện này khiên thành thói quen xem tin nhắn nhàm chán của Hoắc Thiên từ nào không hay.
Mắt nhắm mắt mở xem tin nhắn nào ngờ nhấn nút gọi video khi cô nhận ra thì đã quá muộn rồi. Hoắc Thiên bên này luôn nhắn tin báo cáo, chỉ cần một câu trả lời của cô thôi thì anh cũng mừng đến điên lên. Hôm nay thấy Tang Noãn gọi video cho mình, anh không khỏi thụ sủng nhược kinh.
Vẻ mặt thất thố này lần đầu tiên Tiêu Ngọc thấy được nhưng không cần biết thì cũng biết là ai gọi rồi. Phi lễ chớ nhìn đã nhanh chóng rời khỏi nếu không bị Hoắc Thiên cho rằng mình là bóng đèn một ngàn oát mà đá đá ra ngoài mất. Khi đó nhục vô cùng nha!
Hoắc Thiên sau khi xem xét bản thân một vòng, tạm thời hài lòng mà bắt máy. Đập vào mặt anh là một cảnh khiến anh phun trào lên, hô hấp không thông như bị bệnh tim vậy.
Tang Noãn không biết bản thân mình đang gây hoạ chuyện gì mà cứ nhắm mắt ngủ ngon lành. Do nằm sấp người nên phần căng tròn nào đó như ẩn như hiện ra trước mắt của con sói già nào đó. Đã thế còn tạo ra một chiều sâu thung lũng khiến cho lão già nào đó đang nghĩ đến chuyện xấu xa nào đó. Chịu thôi nhịn nhiều quá nên tâm tư dồn nén nên nghĩ thấy cái gì cũng nghĩ đến chuyện ấy mà.
Khi mà Tang Noãn bỗng thức giấc nhìn cảnh tượng này không khỏi có chút doạ người ra. Đập vào mắt của cô là Hoắc Thiên đang ngồi nghiêm nghị nhưng cà vạt ở cổ đã kéo lỏng ra thậm chí còn cởi vài nút áo nữa. Điều kỳ lạ là điện thoại được để đối diện tập trung hẳn vào người cô.
Đúng là thiên thời địa lợi nhân hoà cho con cáo già nào đó mà.
Tang Noãn vội hoàng hồn định tắt thì Hoắc Thiên như đi guốc trong bụng cô vậy nhanh chóng nói.
“Nếu em tắt thì tôi lập tức tới đó. Đừng nghĩ tôi không biết em đang ở đâu.”
Nghe vậy Tang Noãn không khỏi bực bội nhưng vẫn không tắt máy, mặt hằm hằm khó chịu.
“Anh làm chủ tịch rảnh rang quá ha? Sao không lo làm đi cứ thích làm phiền người khác là sao?”
Hoắc Thiên thấy bộ dạng ngái ngủ phát tiết của Tang Noãn, phần dưới không khỏi căng cứng thêm. Con mẹ nó, cô ấy đáng yêu quá!
Đột nhiên anh có chút hối hận khi nói ra câu vừa rồi. Tang Noãn bực bội khi Hoắc Thiên cứ nhìn chằm chằm vào mình không nói gì.
“Không nói gì thì tôi đi ngủ nhá.”
“Tang Noãn, hiện tại anh muốn ngủ nhờ ở chỗ em được không?”
“Dẹp đi nhá.”
Tang Noãn tắt máy ngay lập tức khiến cho vẻ mặt ai đó không khỏi đen thui như đít nồi. Cưng em nhiều quá nên đạp trời mà lên phải không?
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Xuyên vào thế giới tiểu thuyết
- Chương 2: Tỉnh dậy
- Chương 3: Chịu trách nhiệm?
- Chương 4: Ly hôn
- Chương 5: Nghịch ngu có thưởng
- Chương 6: Tiêu rồi!
- Chương 7: Tìm đường chết
- Chương 8: Tang Thị
- Chương 9: Tự tôn của đàn ông
- Chương 10: Trúng thầu
- Chương 11: Trở mặt
- Chương 12: Tô Nhạc
- Chương 13: Dạ Sắc
- Chương 14: Về đây em lo
- Chương 15: Phù Diệp
- Chương 16: Nếu cô là thiếu phu nhân nhà họ Tang thì tôi là chủ mẫu của nhà họ Hoắc rồi
- Chương 17: Dearie, em có thích món quà đó không?
- Chương 18: Bông nhài cắm bãi phân trâu
- Chương 19: Thả chó cắn anh!
- Chương 20: Kiếm tiền làm giàu
- Chương 21: Thay máu
- Chương 22: Đồ THẦN KINH
- Chương 23: Hẻm Vắng
- Chương 24: Cậu bị ngu à?
- Chương 25: Cô ấy là vợ tôi, không được sao?
- Chương 26: Lão nam nhân
- Chương 27: Tô đại luật sư dễ dụ như vậy sao?
- Chương 28: Thì có sao chứ, chị dâu? Tuy chị đã ly hôn với tên ngốc Hoắc Thiên thì Tiêu
- Chương 29: Trầm mê
- Chương 30: Tuy tin vào thuyết quan duy vật không có nghĩa không sợ ma nha!
- Chương 31: Phu xướng phụ tuỳ
- Chương 32: Anh không thích thịt cho lắm nhưng anh lại thích ăn rau hơn. VỪA TƯƠI MÁT, V
- Chương 33: Sắc Tình
- Chương 34: Tiên sư nhà anh!
- Chương 35: Yêu tinh hút lấy dương khí
- Chương 36: Gian thương gặp gian thương.
- Chương 37: Hợp tác
- Chương 38: Hoắc lão gia
- Chương 39: Chủ tich Tang Thị
- Chương 40: Huyết tẩy
- Chương 41: Nội tâm của Tô Nhạc
- Chương 42: Lâm Việt Bân
- Chương 43: Cưng em nhiều quá nên đạp trời mà lên phải không?
- Chương 44: Chờ anh về nhé, Tang Noãn!
- Chương 45: Xin lỗi, là tôi không đúng. CẬU ĐỪNG NHƯ VẬY. CẬU NHƯ VẬY TÔI Ở ĐÂY ĐAU LẮM
- Chương 46: Người đàn ông bí ẩn
- Chương 47: Trận đánh gay go
- Chương 48: Không ngờ ông trời lại có lúc nhân từ đến như thế
- Chương 49: Bẫy vợ
- Chương 50: Ranh giới sự sống và cái chết
- Chương 51: Vết bớt hình sao và vết sẹo lồi
- Chương 52: Khát khô
- Chương 53: Em vĩnh viễn phải là của anh!
- Chương 54: Đào góc tường nhà Tang Noãn
- Chương 55: Thân thế của Phù Diệp
- Chương 56: Sao cứ thấy cái cậu trợ lý này đang giúp Hoắc Thúi tán gái vậy nhỉ?
- Chương 57: Lâm Việt Bân
- Chương 58: Thưởng thức
- Chương 59: A secret makes a woman woman
- Chương 60: Sắc Tình
- Chương 61: "Mần" thịt
- Chương 62: Bị ruồng bỏ
- Chương 63: Dọn đồ.
- Chương 64: Tái hôn
- Chương 65: Hứa hẹn một đời
- Chương 66: Hợp tác
- Chương 67: Ghen (thượng)
- Chương 68: Ghen (trung)
- Chương 69: Ghen (hạ)
- Chương 70: Khủng hoảng
- Chương 71: Điều duy nhất của kẻ đào hoa
- Chương 72: Thích đàn ông.
- Chương 73: Bệnh hoạn.
- Chương 74: Màu khôi xám.
- Chương 75: Tang Diên.
- Chương 76: Cả hai người đều ngu ngốc thật mà.
- Chương 77: Trò chơi đồng tượng.
- Chương 78: Diệp Thu.
- Chương 79: Tân thư ký.
- Chương 80: Táng đến ngu người mà tỉnh rượu.
- Chương 81: Lại tới kỳ nữa sao?
- Chương 82: Lương tâm thối tha.
- Chương 83: Tình cảm rẻ tiền.
- Chương 84: Tôi, Tang Noãn.
- Chương 85: Nghịch lân.
- Chương 86: Hoa hướng dương.
- Chương 87: Cảnh cáo.
- Chương 88: Lén lút.
- Chương 89: Phẫn nộ.
- Chương 90: Hoắc Thiên ngoại tình?
- Chương 91: Lại ly hôn.
- Chương 92: Đơn ly hôn.
- Chương 93: Lùm xùm.
- Chương 94: Hành động đi.
- Chương 95: Phá miếu Nguyệt Lão.
- Chương 96: Tài liệu mật.
- Chương 97: Sinh sự.
- Chương 98: Thiện nguyện.
- Chương 99: Vả mặt.
- Chương 100: Xin lỗi.
- Chương 101: Đột nhập.
- Chương 102: Tin nhắn.
- Chương 103: Giam cầm.
- Chương 104: Điều kiện.
- Chương 105: Dập phá.
- Chương 106: Xem trò..
- Chương 107: tân chủ tịch?
- Chương 108: Diễn ra như đúng kế hoạch.
- Chương 109: Thân phận.
- Chương 110: Đào thoát.
- Chương 111: Nằm vùng.
- Chương 112: Thành công
- Chương 113: Cuộc họp cổ đông.
- Chương 114: Chuyển nhượng.
- Chương 115: Nguy hiểm.
- Chương 116: Kết thúc.
- Chương 117: Chơi lớn.
- Chương 118: Chưa thử làm sao biết được.
- Chương 119: Bây giờ không nhét nó vào lại được rồi!
- bình luận