Phệ Tâm Cổ - Chương 2
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81: Phiên ngoại 1: Báo thù (thượng)
- Chương 82: Phiên ngoại 2: Báo thù (hạ)
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Phệ Tâm Cổ
Chương 2
Sau đó mỗi lần Nghiêm Hạo Thần diễn đều có thể nhìn thấy bóng dáng người kia.
Những quán bar khác nhau, vào những đêm khác nhau, bóng dáng cao lớn kia vẫn yên lặng ngồi ở một góc khuất, ánh mắt yên lặng dõi theo cậu, cho dù không cố tình nhìn qua, vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt cố chấp của anh.
Cậu có gương mặt tinh xảo, dáng người xinh đẹp, đi tới đâu cũng là tâm điểm chú ý, đối với ánh mắt của người khác cũng vô cùng mẫn cảm. Khi lên sân khấu biểu diễn, ánh mắt của những khán giả bên dưới là si mê cùng cuồng loạn, chỉ cần một ánh mắt lạnh lùng của cậu lướt qua, dưới đài đã thét chói tai.
Cũng có vài khán giả có dụng ý khác, dù cậu hát cái gì, cũng trắng trợn nhìn chăm chằm cậu, hận không thể xé cái áo đã không mấy kín đáo của cậu ra. Cậu thản nhiên liếc mắt qua một cái, có tới tám trên mười người sẽ dời đi ánh mắt hèn hạ, hai người còn lại là cao thủ tán tỉnh, sẽ trả cho cậu một ánh mắt đầy khiêu khích.
Người này cũng không phải dạng đó, ánh mắt của anh không có nhiều nóng bỏng, chỉ là nhìn rất chăm chú, ánh mắt chạm nhau cũng chỉ vô tư tiếp tục nhìn, giống như Nghiêm Hạo Thần có chú ý tới anh hay không, hoàn toàn không có ảnh hưởng.
Nghiêm Hạo Thần không khỏi để ý anh hơn vài phần, nhưng là chỉ là để ý mà thôi, cũng không có sinh ra được tí hảo cảm nào. Từ trước đến nay không thiếu người muốn chống lưng cho cậu. Thiên kim của hắc đạo lão đại, ông chủ gia tộc xí nghiệp, ai không phải tiền nhiều không có chỗ xài, ăn no không có việc gì làm, vung tiền như rác mua niềm vui cho cậu? Dưới đài nhiều tiếng thét chói tai điên cuồng như vậy, lại có mấy người bị âm nhạc của cậu làm cảm động? Lãng phí nhiều thời gian như vậy, nhiều tiền tài như vậy, cái bọn họ muốn, chẳng qua là gương mặt xinh đẹp, vòng eo mềm mại của cậu thôi.
Cậu biết đa số người cũng không phải tới vì âm nhạc của cậu, bất quá cậu không ngại. Cái cậu muốn chỉ là chống lưng cùng tài chính đủ để cậu tấn công vào giới giải trí chính quy, hai bên đáp ứng nhu cầu của nhau. Cậu có khả năng lĩnh ngộ âm nhạc rất cao cùng giọng hát có chiều sâu, những thứ này cậu đều tự biết, cũng không cần người khác thừa nhận để chứng minh. Cái cậu phải làm, chẳng qua là không để cho tài hoa của bản thân bị chôn vùi.
Cho nên hai tháng sau, khi ông chủ quán bar chỉ chỉ người đàn ông cao lớn ngồi ở trong góc, nói vào tai cậu: “Sau khi biểu diễn kết thúc, anh ta muốn gặp cậu.”, cậu cũng không quá kinh ngạc. Những thứ mà người ta muốn từ chỗ cậu, cũng chẳng qua là những thứ đó mà thôi. Người đàn ông kia cũng chỉ hơn người khác vài phần kiên nhẫn.
Những quán bar khác nhau, vào những đêm khác nhau, bóng dáng cao lớn kia vẫn yên lặng ngồi ở một góc khuất, ánh mắt yên lặng dõi theo cậu, cho dù không cố tình nhìn qua, vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt cố chấp của anh.
Cậu có gương mặt tinh xảo, dáng người xinh đẹp, đi tới đâu cũng là tâm điểm chú ý, đối với ánh mắt của người khác cũng vô cùng mẫn cảm. Khi lên sân khấu biểu diễn, ánh mắt của những khán giả bên dưới là si mê cùng cuồng loạn, chỉ cần một ánh mắt lạnh lùng của cậu lướt qua, dưới đài đã thét chói tai.
Cũng có vài khán giả có dụng ý khác, dù cậu hát cái gì, cũng trắng trợn nhìn chăm chằm cậu, hận không thể xé cái áo đã không mấy kín đáo của cậu ra. Cậu thản nhiên liếc mắt qua một cái, có tới tám trên mười người sẽ dời đi ánh mắt hèn hạ, hai người còn lại là cao thủ tán tỉnh, sẽ trả cho cậu một ánh mắt đầy khiêu khích.
Người này cũng không phải dạng đó, ánh mắt của anh không có nhiều nóng bỏng, chỉ là nhìn rất chăm chú, ánh mắt chạm nhau cũng chỉ vô tư tiếp tục nhìn, giống như Nghiêm Hạo Thần có chú ý tới anh hay không, hoàn toàn không có ảnh hưởng.
Nghiêm Hạo Thần không khỏi để ý anh hơn vài phần, nhưng là chỉ là để ý mà thôi, cũng không có sinh ra được tí hảo cảm nào. Từ trước đến nay không thiếu người muốn chống lưng cho cậu. Thiên kim của hắc đạo lão đại, ông chủ gia tộc xí nghiệp, ai không phải tiền nhiều không có chỗ xài, ăn no không có việc gì làm, vung tiền như rác mua niềm vui cho cậu? Dưới đài nhiều tiếng thét chói tai điên cuồng như vậy, lại có mấy người bị âm nhạc của cậu làm cảm động? Lãng phí nhiều thời gian như vậy, nhiều tiền tài như vậy, cái bọn họ muốn, chẳng qua là gương mặt xinh đẹp, vòng eo mềm mại của cậu thôi.
Cậu biết đa số người cũng không phải tới vì âm nhạc của cậu, bất quá cậu không ngại. Cái cậu muốn chỉ là chống lưng cùng tài chính đủ để cậu tấn công vào giới giải trí chính quy, hai bên đáp ứng nhu cầu của nhau. Cậu có khả năng lĩnh ngộ âm nhạc rất cao cùng giọng hát có chiều sâu, những thứ này cậu đều tự biết, cũng không cần người khác thừa nhận để chứng minh. Cái cậu phải làm, chẳng qua là không để cho tài hoa của bản thân bị chôn vùi.
Cho nên hai tháng sau, khi ông chủ quán bar chỉ chỉ người đàn ông cao lớn ngồi ở trong góc, nói vào tai cậu: “Sau khi biểu diễn kết thúc, anh ta muốn gặp cậu.”, cậu cũng không quá kinh ngạc. Những thứ mà người ta muốn từ chỗ cậu, cũng chẳng qua là những thứ đó mà thôi. Người đàn ông kia cũng chỉ hơn người khác vài phần kiên nhẫn.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81: Phiên ngoại 1: Báo thù (thượng)
- Chương 82: Phiên ngoại 2: Báo thù (hạ)