Phệ Tâm Cổ - Chương 21
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81: Phiên ngoại 1: Báo thù (thượng)
- Chương 82: Phiên ngoại 2: Báo thù (hạ)
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Phệ Tâm Cổ
Chương 21
“Tuyển thủ Kelvin!”
Đám người xung quanh Kelvin bùng nổ một trận hoan hô, xung quanh đột nhiên im lặng. Qua vài giây dưới đài giống như mới kịp phản ứng, có người lịch sự vỗ tay, nhưng đa phần là khe khẽ nói nhỏ.
“Làm sao có thể không phải Nghiêm Hạo Thần, nhất định là sai chỗ nào rồi…”
“Rõ ràng vừa rồi biểu diễn Nghiêm Hạo Thần tốt hơn, giám khảo nhìn nhầm rồi…”
“Vote đầu người cũng không thể thua, tôi bỏ phiếu cho Nghiêm Hạo Thần mà…”
“Tôi cũng vậy, trên cơ bản trừ đám fans Kelvin thì những người khác đều bỏ phiếu cho Nghiêm Hạo Thần…”
Nghiêm Hạo Thần không kịp phản ứng mà đứng bất động, cậu nhìn Kelvin hăm hở lên sân khấu, nhận cúp trong tay MC, như là nhìn một cơn ác mộng không quá chân thật.
“Rất cám ơn sự ủng hộ của mọi người! Thật sự rất cám ơn! Cúp ngày hôm nay, là một sự khẳng định cho thực lực của tôi, tôi rất vui. Tôi tự biết tôi không có vẻ ngoài xinh đẹp, cũng chỉ giỏi mỗi ca hát, chỉ có thể thành thành thật thật mà hát, báo đáp mọi người…” Trên đài Kelvin đang phát biểu cảm nghĩ đoạt giải, đầy ý công kích.
Nghiêm Hạo Thần dưới đài hai tay ôm ngực, khóe miệng khẽ nhếch, cười đến nhìn không ra cảm xúc. Có một cô gái nhẹ nhàng kéo góc áo cậu.
“Khi em ở toilet nghe nói, Kelvin mua ban giám khảo.”
Người bên cạnh bắt đầu bảy người tám miệng, thậm chí ngay cả fans người khác cũng nhảy vào.
“Đúng vậy đúng vậy, Kelvin kia, có gì không làm được.”
“Trong lòng chúng tôi, cậu mới là lôi chủ!”
Có thật là lôi chủ chân chính không? Khoé miệng Nghiêm Hạo Thần châm chọc nhếch lên.
“Xin lỗi làm ơn cho qua.”
Cõng lên đàn ghi-ta bên chân, không nhìn đủ loại ánh mắt sau lưng, cậu sải bước đi ra ngoài.
Không chút bất ngờ thấy chiếc xe màu đen đậu bên kia đường ngay trước cửa quán bar, cậu mở cửa ngồi vào phía sau, vui đùa tán gẫu với người lái xe phía trước.
“Thật có lỗi làm anh thua tiền. Anh không cược nhiều phải không?”
Đối phương không trả lời, chỉ là nhấn ga một cái, ô tô chạy như bay đi. Nghiêm Hạo Thần cũng lười hỏi điểm đến, chỉ là thả lỏng ném mình vào chỗ ngồi rộng rãi thoải mái, nhắm mắt lại.
Thời gian xe chạy quá lâu, Nghiêm Hạo Thần gần như sắp ngủ. Khi mở mắt lần nữa, trước mắt là quốc lộ không một bóng người, theo bậc tâm cấp từ đường xi măng xuống, là cát vàng hỗn độn cùng đại dương tăm tối.
Nghiêm Hạo Thần đẩy mở cửa xe, lười biếng duỗi eo. Liếc mắt nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh.
“Khi tâm trạng không tốt đi ngắm biển, thật giống ông già.”
Hoắc Kiếm tây trang thẳng thớm dựa vào bên cạnh xe, tự dưng làm cho người ta có một loại cảm giác đây là quảng cáo ô tô. Anh nghiêm trang giải thích:
“Trước kia xem phim trên TV, khi nhân vật chính tâm trạng không tốt đều đến bờ biển. Sau đó anh thử, phát hiện thật đúng là có hiệu quả.”
Nghiêm Hạo Thần cười cười:
“May mắn phim truyền hình diễn trên bờ biển. Nếu diễn trong sa mạc, không phải anh muốn lái xe đến Tân Cương chứ hả?”
Nước biển vuốt ve bờ biển, phát ra âm thanh ào ào có tiết tấu. Hai người đi xuống bậc tam cấp, giầy dẫm lên cát vàng, phát ra tiếng sột soạt. Biển ở ngoại ô cũng không sạch sẽ, đến gần sẽ thấy màu xám, khi vọt tới trên bờ cát nổi lên từng đợt bọt biển trắng xoá.
Hai người đều im lặng không lên tiếng mà đứng, gió biển đêm thổi phất qua hai má, mang đến một trận lạnh lẽo ẩm ướt.
“Anh sẽ không nói kiểu trong lòng anh em mới là người thắng.”
Người đàn ông đang lặng im đột nhiên mở miệng. Nghiêm Hạo Thần không lên tiếng.
Dù là sử dụng thủ đoạn gì, phương pháp gì, người bước tới đài vinh quang nhận thưởng chỉ có một. Lên tin giải trí, bìa tạp chí âm nhạc cũng chỉ có một, được người sản xuất âm nhạc chú ý cũng chỉ có một, bắt đầu nổi tiếng trong công chúng cũng chỉ có một. Trên thực tế ai mới là lôi chủ chân chính, căn bản không ai quan tâm. Thế giới này rất tàn khốc, được quan tâm vĩnh viễn đều là kết quả, mà không phải quá trình. Hoắc Kiếm thân là thương nhân đại khái càng hiểu điều này hơn cậu.
Đám người xung quanh Kelvin bùng nổ một trận hoan hô, xung quanh đột nhiên im lặng. Qua vài giây dưới đài giống như mới kịp phản ứng, có người lịch sự vỗ tay, nhưng đa phần là khe khẽ nói nhỏ.
“Làm sao có thể không phải Nghiêm Hạo Thần, nhất định là sai chỗ nào rồi…”
“Rõ ràng vừa rồi biểu diễn Nghiêm Hạo Thần tốt hơn, giám khảo nhìn nhầm rồi…”
“Vote đầu người cũng không thể thua, tôi bỏ phiếu cho Nghiêm Hạo Thần mà…”
“Tôi cũng vậy, trên cơ bản trừ đám fans Kelvin thì những người khác đều bỏ phiếu cho Nghiêm Hạo Thần…”
Nghiêm Hạo Thần không kịp phản ứng mà đứng bất động, cậu nhìn Kelvin hăm hở lên sân khấu, nhận cúp trong tay MC, như là nhìn một cơn ác mộng không quá chân thật.
“Rất cám ơn sự ủng hộ của mọi người! Thật sự rất cám ơn! Cúp ngày hôm nay, là một sự khẳng định cho thực lực của tôi, tôi rất vui. Tôi tự biết tôi không có vẻ ngoài xinh đẹp, cũng chỉ giỏi mỗi ca hát, chỉ có thể thành thành thật thật mà hát, báo đáp mọi người…” Trên đài Kelvin đang phát biểu cảm nghĩ đoạt giải, đầy ý công kích.
Nghiêm Hạo Thần dưới đài hai tay ôm ngực, khóe miệng khẽ nhếch, cười đến nhìn không ra cảm xúc. Có một cô gái nhẹ nhàng kéo góc áo cậu.
“Khi em ở toilet nghe nói, Kelvin mua ban giám khảo.”
Người bên cạnh bắt đầu bảy người tám miệng, thậm chí ngay cả fans người khác cũng nhảy vào.
“Đúng vậy đúng vậy, Kelvin kia, có gì không làm được.”
“Trong lòng chúng tôi, cậu mới là lôi chủ!”
Có thật là lôi chủ chân chính không? Khoé miệng Nghiêm Hạo Thần châm chọc nhếch lên.
“Xin lỗi làm ơn cho qua.”
Cõng lên đàn ghi-ta bên chân, không nhìn đủ loại ánh mắt sau lưng, cậu sải bước đi ra ngoài.
Không chút bất ngờ thấy chiếc xe màu đen đậu bên kia đường ngay trước cửa quán bar, cậu mở cửa ngồi vào phía sau, vui đùa tán gẫu với người lái xe phía trước.
“Thật có lỗi làm anh thua tiền. Anh không cược nhiều phải không?”
Đối phương không trả lời, chỉ là nhấn ga một cái, ô tô chạy như bay đi. Nghiêm Hạo Thần cũng lười hỏi điểm đến, chỉ là thả lỏng ném mình vào chỗ ngồi rộng rãi thoải mái, nhắm mắt lại.
Thời gian xe chạy quá lâu, Nghiêm Hạo Thần gần như sắp ngủ. Khi mở mắt lần nữa, trước mắt là quốc lộ không một bóng người, theo bậc tâm cấp từ đường xi măng xuống, là cát vàng hỗn độn cùng đại dương tăm tối.
Nghiêm Hạo Thần đẩy mở cửa xe, lười biếng duỗi eo. Liếc mắt nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh.
“Khi tâm trạng không tốt đi ngắm biển, thật giống ông già.”
Hoắc Kiếm tây trang thẳng thớm dựa vào bên cạnh xe, tự dưng làm cho người ta có một loại cảm giác đây là quảng cáo ô tô. Anh nghiêm trang giải thích:
“Trước kia xem phim trên TV, khi nhân vật chính tâm trạng không tốt đều đến bờ biển. Sau đó anh thử, phát hiện thật đúng là có hiệu quả.”
Nghiêm Hạo Thần cười cười:
“May mắn phim truyền hình diễn trên bờ biển. Nếu diễn trong sa mạc, không phải anh muốn lái xe đến Tân Cương chứ hả?”
Nước biển vuốt ve bờ biển, phát ra âm thanh ào ào có tiết tấu. Hai người đi xuống bậc tam cấp, giầy dẫm lên cát vàng, phát ra tiếng sột soạt. Biển ở ngoại ô cũng không sạch sẽ, đến gần sẽ thấy màu xám, khi vọt tới trên bờ cát nổi lên từng đợt bọt biển trắng xoá.
Hai người đều im lặng không lên tiếng mà đứng, gió biển đêm thổi phất qua hai má, mang đến một trận lạnh lẽo ẩm ướt.
“Anh sẽ không nói kiểu trong lòng anh em mới là người thắng.”
Người đàn ông đang lặng im đột nhiên mở miệng. Nghiêm Hạo Thần không lên tiếng.
Dù là sử dụng thủ đoạn gì, phương pháp gì, người bước tới đài vinh quang nhận thưởng chỉ có một. Lên tin giải trí, bìa tạp chí âm nhạc cũng chỉ có một, được người sản xuất âm nhạc chú ý cũng chỉ có một, bắt đầu nổi tiếng trong công chúng cũng chỉ có một. Trên thực tế ai mới là lôi chủ chân chính, căn bản không ai quan tâm. Thế giới này rất tàn khốc, được quan tâm vĩnh viễn đều là kết quả, mà không phải quá trình. Hoắc Kiếm thân là thương nhân đại khái càng hiểu điều này hơn cậu.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81: Phiên ngoại 1: Báo thù (thượng)
- Chương 82: Phiên ngoại 2: Báo thù (hạ)