Sau Khi Phản Diện Mất Hết Tu Vi - Chương 11: Tự do ngắn ngủi

Sau Khi Phản Diện Mất Hết Tu Vi Chương 11: Tự do ngắn ngủi
—Hề Tương Lan: “Hì hì hì.”—

Hề Tương Lan vừa chạy vừa cười: “Há há há há!”

Trời cũng giúp ta!

Ai mà ngờ cái gai khó nhổ nhất đã chủ động rời đi, giúp y có cơ hội dễ dàng chạy thoát khỏi lòng bàn tay của Giải Trĩ Tông, không khác gì trên trời rơi xuống cái bánh ngon.

Hề Tương Lan vui vẻ chạy như điên xuống tầng ba, còn suýt chút nữa trẹo chân.

Vào giữa trưa, mặt trời đứng bóng.

Mèo mun không biết từ đâu xuất hiện, lặng lẽ nhảy phốc lên vai Hề Tương Lan, xù lông nói: “Huệ! Thúi quá! Cái quái gì thế?!”

Chùa Cô Xướng rất lớn, Hề Tương Lan cắm đầu cắm cổ một đường chạy nhanh xuống dưới, cuối cùng cũng tới tầng trệt.

Vì chạy nhanh mà hai má y đỏ bừng, dựa lưng vào cột đá thở phì phò, sau đó nhấc tay xoa đầu con mèo như thể đã quen với việc xuất quỷ nhập thần của nó. 

“Là mùi của Ngu Đàm Hoa.”

Mèo mun ngẩng đầu lên, vì cái cổ của nó quá mập nên Hề Tương Lan phải tốn nhiều sức mới mò thấy một cái chuông không lưỡi dưới đám lông rậm rạp.

Đó là pháp khí trữ vật.

Một lát sau khi đi ra khỏi cột đá, Hề Tương Lan đã thay đổi vẻ ngoài.

—Dù là cải trang để chạy trốn nhưng Hề Tương Lan không muốn cải trang quá mức xấu xí, lúc này y khoác bộ áo đỏ rực, mặt mũi kinh diễm bừng sáng, ở đuôi mắt còn có một nốt ruồi son, khi nâng hàng mi dài lên nhìn người, thật giống như mang theo vô số tình cảm lưu luyến bao la.

Cho dù Thịnh Tiêu ở đây thì khó lòng nhìn ra y đang cải trang.

Mèo mun bị mùi Ngu Đàm Hoa xông cho xây xẩm mặt mày, nằm chèo queo trên vai Hề Tương Lan, còn lấy chân che miệng để không bị ói ra, nó thều thào: “Kế tiếp là chạy khỏi đây hay gì?”

Hề Tương Lan tìm một góc khuất rồi nấp vào, xuyên qua lan can chạm trổ hoa văn ở tầng một nhìn chằm chằm bức tranh Tương Văn bên dưới, thờ ơ nói: “Ta muốn biết người bán bức tranh đó là ai.”

Chắc chắn người bán có liên quan đến kẻ đầu sỏ thảm sát Hề gia năm đó.

Mèo mun không nói gì.

Nó từ đầu đến cuối đều không hiểu đầu óc của Hề Tương Lan hoạt động thế nào.

Vất vả lắm mới chạy thoát khỏi kẻ thù, lẽ ra nên nhân cơ hội chạy càng xa càng tốt mới phải chứ?

Hề Tương Lan tuy cà lơ phất phơ nhưng rất quý mạng, giơ tay thò ra cửa sổ hái một nắm hoa quế, lười biếng đặt bên mép liếm ăn.

Ngu Đàm Hoa đã thuộc về Phong Duật.

Dưới cây bồ đề, chú tiểu lại tiếp tục bưng ra một chậu— Lại là Ngu Đàm Hoa?!

Hề Tương Lan: “…”

Khóe môi của Hề Tương Lan giật giật: “Xem ra người muốn giết ta không chỉ có một.”

Nhưng sao lại đều dùng chung mồi câu để dụ y ra một cách ngu ngốc không có sáng tạo như vậy?. ngôn tình tổng tài

Bộ trong mắt mấy người kia, y là một kẻ tóc dài não ngắn vừa thấy Ngu Đàm Hoa là nhào ra ngay hay gì?

Mèo mun bị mùi hoa xông ói, bốn chiếc măng cụt vô lực rũ tòn ten trên vai Hề Tương Lan: “…Huệ!”

Hề Tương Lan xoa nhẹ đầu nó, vừa tính toán bước tiếp theo nên làm gì, vừa thuận miệng nói: “Dám ói trên người ta ta sẽ hầm ngươi.”

Mèo mun: “…”

Sao một người có khuôn mặt xinh đẹp lại thốt ra những lời đáng sợ thế hả?

Chậu Ngu Đàm Hoa thứ hai không có Thịnh Tiêu và Phong Duật tiêu tiền như rác, tất nhiên là không ai giơ bảng ra giá.

Chú tiểu kiên nhẫn chờ một hồi, đến khi tiếng mõ thứ ba vang lên, cậu ta ngoan ngoãn bưng chậu hoa đem đi, có vẻ muốn trả lại cho người bán. 

Con ngươi của Hề Tương Lan lóe lên tia sáng, đột nhiên nhẹ nhàng nhảy từ trên lan can xuống như mèo, cuốn theo chút vụn hoa quế tung bay.

Mèo mun bị y hành động bất ngờ mém xíu ói ra, nhác thấy vẻ mặt của Hề Tương Lan, bỗng có dự cảm không lành: “Ngươi… Ngươi lại muốn làm gì?”

Hề Tương Lan cười: “Hì hì hì.”

Mèo mun: “…”

Biết ngay mà, chắc chắn sắp sửa làm chuyện xấu.

Hề Tương Lan từ tốn đi bộ đuổi theo chú tiểu, nhìn thấy cậu ta tiến vào một căn phòng trang nhã, không lâu sau liền cung kính đi ra.

Mèo mun run rẩy nói: “Ngươi tỉnh táo lại dùm cái, không chừng bên trong là kẻ thù của ngươi, ngươi ngang nhiên đi vào chẳng khác gì tìm đường chết.”

Hề Tương Lan chớp mắt nói: “Ngang nhiên đi vào?”

Mèo mun đang định nói thì thấy Hề Tương Lan đã cất bước đi vào bên trong.

Trong vòng ba bước, bộ áo đỏ mà đối phương vừa thay bỗng trở nên dập dờn như sóng vỗ, sau đó trước ánh mắt kinh ngạc của mèo mun…

Hề Tương Lan lại cải trang thành vẻ ngoài của Thịnh Tiêu.

Mèo mun: “…”

Mèo mun suýt chút nữa té lộn cổ khỏi vai y, nổi giận mắng xa xả: “Ngươi không muốn sống nữa sao?! Cải trang thành Tông chủ nhà người ta ngay trước mặt người của Giải Trĩ Tông?!”

Hề Tương Lan không thèm để ý, trên cổ tay đeo vòng Thiên Diễn Châu hàng giả, cố điều chỉnh nét mặt sao cho giống bản mặt ‘Lại gần đập thấy mẹ ngươi’ của Thịnh Tiêu, sau đó ung dung bước vào trong phòng.

“Xoảng—”

Bên trong truyền ra tiếng đập vỡ loảng xoảng, theo đó là tiếng mắng chửi tức giận của nam nhân.

“…Không thể nào! Hề Tuyệt chắc chắn ở đây! Ta không tin hắn có thể ngồi yên trước bức tranh Tương Văn của Hề Thanh Phong bị treo bán!”

“Công tử, mới nãy đã có một bó Ngu Đàm Hoa được bán ra, ta nhìn người mua không phải là Hề Tuyệt.”

Công tử mắng: “Tiếp tục tìm cho ta! Lời đồn Tương Văn cấp Linh của hắn bị chúng ta róc ra chắc chắn là do hắn đồn! Hắn hại Khúc gia chúng ta ra nông nỗi này, ta không giết hắn khó mà nuốt trôi bi phẫn trong lòng!”

Hề Tương Lan hơi nhíu mày.

Người của Khúc gia?

Thế thì đúng là oan gia ngõ hẹp.

Hề Tương Lan ung dung đẩy cửa bước vào trước con mắt kinh hồn bạt vía của mèo mun.

Người bên trong tức giận nói vọng ra: “Ai to gan dám vào đây?!”

Vừa nhìn thấy Hề Tương Lan bước vào, giọng nói của người nọ im bặt như bị ai bóp cổ, một hồi lâu sau mới lắp bắp: “Thịnh… Tông chủ?!”

Hộ vệ giơ tay định rút kiếm lập tức ngừng lại.

Hề Tương Lan học theo ánh mắt của Thịnh Tiêu, lạnh lùng liếc hắn như liếc giun dế.

Sáu năm trước Khúc gia chấp chưởng Giải Trĩ Tông, có thể đứng ngang hàng với Hề gia.

Theo lý mà nói, Hề gia sa sút, Khúc gia phải quật khởi lên chấp chưởng Trung Châu mới đúng, nhưng chẳng biết tại sao Thịnh gia ngày càng phất lên, còn Khúc gia ngược lại ngày càng suy bại.

Nghe nói vì lời đồn ‘Khúc gia chiếm đoạt Tương Văn của Hề Tuyệt làm của riêng’ nên những năm qua Khúc gia bị các thế gia khác xa lánh, ngay cả linh mạch Thiên Diễn cũng bị đủ loại nguyên nhân trên trời dưới đất mà chia năm xẻ bảy.

Còn người đang hùng hùng hổ hổ này là ấu tử của người Khúc gia, tên là Khúc Nhiêu.

Hắn vốn ỷ vào gia thế tùy ý làm xằng làm bậy, cái thói bắt nạt kẻ yếu ăn sâu vào xương máu, vừa nhìn thấy Thịnh Tiêu liền sợ hồn vía lên mây, trực tiếp ngã đập mông xuống đất.

Mãi một lúc lâu sau mới rụt rè nói: “Thịnh tông chủ, sao ngài lại ở đây?”

Hề Tương Lan lạnh lùng nhìn hắn, không cảm xúc giơ tay lên muốn ra đòn.

Khúc Nhiêu nhát gan, còn tưởng tên sát thần này muốn chém đầu mình, lập tức sợ hãi ôm đầu ngồi thụp xuống: “Thịnh tông chủ tha mạng! Ta không phải muốn giết Hề Tuyệt thật đâu, xin ngài nương tay tha cho ta một mạng!”

Hề Tương Lan không hiểu hành động của hắn, thầm nghĩ: “Ngươi chỉ nói vậy mà muốn Thịnh Tiêu tha cho một mạng? Nếu Thịnh tông chủ biết ngươi nguyện ý giết ta dùm hắn, chắc chắn sẽ vỗ tay tán thưởng ngươi tuổi trẻ tài cao.”

Khúc Nhiêu bị dọa run như cầy sấy, cơn xúc động bật thốt ra câu giết Hề Tuyệt cho hả giận tức khắc tan thành mây khói, hắn ước gì có thể tát mình một cái thật mạnh. 

Nhưng run rẩy nửa ngày mà không thấy cơn đau giáng xuống.

Khúc Nhiêu khiếp sợ ngước lên nhìn, nhưng chỉ thấy ‘Thịnh Tiêu’ cầm một món đồ rồi hờ hững xoay người rời đi.

Khúc Nhiêu:?

Khúc Nhiêu ngơ ngác nói: “Thịnh tông chủ… Mới cầm lấy gì đi vậy?”

Hộ vệ ấp úng nói: “Hình như là Ngu Đàm Hoa?”

***

Hề Tương Lan thong dong đi ra khỏi phòng của Khúc Nhiêu, cúi đầu nhìn bó Ngu Đàm Hoa trong tay mình, khóe miệng nhếch lên mỉm cười sung sướng.

“Không hổ là Thịnh tông chủ.” Hề Tuyệt ngắm nghía bó hoa xinh đẹp một hồi, sau đó bứt một cánh hoa mỏng như cánh ve đưa đến bên miệng rồi liếm nhẹ một cái, đôi môi bỗng chốc đỏ lên như được bôi son, mỉm cười nói: “Danh tiếng xài rất tốt.”

Mèo mun: “…”

Mèo mun bị động tác thông thạo như nước chảy mây trôi của Hề Tương Lan dọa cho bối rối— Cho dù đi theo người này lâu hơn nữa, nó vẫn sẽ bị hành động mạo hiểm của y dọa cho hú vía.

Người này… Đến khi nào mới biết sợ hả?!

Cứ như vậy ngang nhiên lấy Ngu Đàm Hoa rồi rời đi trước mặt người ta, chẳng lẽ y không sợ bị vạch trần thân phận sao?

Mới nãy trong đám hộ vệ của Khúc Nhiêu có một người là hóa thần kỳ. chỉ cần dùng hai ngón tay là dư sức bóp chết y.

Mèo mun run rẩy nói: “Nếu bọn họ tỉnh táo lại đi tìm ngươi gây phiền phức thì phải làm sao?”

Hề Tương Lan lười biếng nói: “Có muốn tìm thì cũng là tìm Thịnh Tiêu chứ đâu phải ta— Nhưng ngươi nghĩ thằng nhóc kia thấy bộ dáng hung thần của Thịnh Tiêu, còn dám đi tìm không?”

Mèo mun: “…” Cũng đúng.

Cánh hoa của Ngu Đàm Hoa toàn là kịch độc, bình thường phải điều chế thành thuốc mới có thể uống được, nhưng lúc này kinh mạch toàn thân của Hề Tương Lan bắt đầu đau lâm râm, y đành phải bỏ một cánh hoa vào miệng rồi cố gắng nuốt xuống.

Mèo mun cực kỳ ghét mùi của Ngu Đàm Hoa, nó méo một tiếng rồi chạy mất dạng.

Hề Tương Lan nhắm mắt đợi hồi lâu, đến khi Ngu Đàm Hoa dần dần có công hiệu, kinh mạch toàn thân trở nên ấm áp như có dòng suối xuân róc rách chảy qua, lúc này y mới thở ra một hơi rồi cất chỗ Ngu Đàm Hoa còn lại vào trong vạt áo trước ngực.

Khuôn mặt của Thịnh Tiêu dùng quá tốt, Hề Tương Lan vẫn xài chưa đã nên không biến về như cũ, tiếp tục dùng khuôn mặt này nấp trong góc vây xem buổi đấu giá.

Hòa thượng đứng dưới cây bồ đề gõ mõ.

Bức tranh Tương Văn bị treo giữa không trung từ đầu đến giờ mới được từ từ hạ xuống và đặt trên đài cao.

Mọi người ngồi đập ruồi nãy giờ rốt cuộc phấn chấn trở lại.

Linh vật được chùa Cô Xướng cho ra mắt cuối cùng, mãi đến giờ đều là hàng cực hiếm của hiếm, có thể nhìn không thể cầu.

Nhưng bán đấu giá Tương Văn của người chết thì vẫn là lần đầu tiên.

Hề Tương Lan không quan tâm bức tranh này sẽ rơi vào tay ai, đơn giản là vì trong các thế gia vẫn có vài nhà còn ôm thù oán với Hề gia, mua về cũng chỉ để nhục nhã bức tranh này cho hả dạ mà thôi.

Người đi trà nguội, cho dù Tương Văn ‘còn sống’ nhưng đã không phải là người kia.

Tương Văn của Hề Thanh Phong bắt đầu đấu giá.

Hôm nay có khoảng mấy trăm người đến chùa Cô Xướng, phần lớn là tới xem náo nhiệt, khi bắt đầu đấu giá, toàn bộ ngôi chùa đều im phăng phắt. 

Không ai lên tiếng ra giá.

Cuối cùng vẫn là Phong Duật ngu ngốc lắm tiền: “Một trăm ngàn.”

Hề Tương Lan không khỏi bật cười.

Nếu Phong Duật mua Ngu Đàm Hoa, tức là hắn đã bị người muốn dùng Ngu Đàm Hoa dụ Hề Tuyệt đi ra để mắt đến.

Nếu Hề Tương Lan mà ló đầu ra, chắc chắn sẽ bị kẻ thù tóm gọn.

Hề Tương Lan thấy Phong Duật có vẻ thật sự muốn mua bức tranh đó vào tay, quyết định ra bên ngoài chùa Cô Xướng chờ tin tốt.

Dù sao khắp cả Thập Tam Châu, ít có người lắm của nhiều tiền ngang ngửa với Phong đại thiếu gia.

Hề Tương Lan thong thả đi ra ngoài, chỉ là không biết có phải ảo giác hay không, y càng đi ra ngoài càng thấy ngón út của mình hơi nhoi nhói, giống như bị mạng nhện cứng rắn siết chặt.

Hề Tương Lan nhíu mày giơ ngón tay lên xem.

Không có gì cả.

Hề Tương Lan lờ mờ cảm thấy không đúng, lập tức từ bỏ ý định ra khỏi chùa, lặng lẽ đi đến cửa sau vắng người.

Xung quanh không có ai, cơn đau trên ngón tay thì dịu bớt.

Hề Tương Lan chà chà ngón tay, thấy cửa sau ở gần ngay phía trước, âm thầm thở phào một hơi.

Khi y nhấc tay đẩy cửa ra, lòng bàn tay vừa chạm vào cánh cửa đỏ thẫm thì cảm thấy bên ngoài có người đang đẩy cửa vào.

Hề Tương Lan hơi sửng sốt.

Cửa gỗ ‘két’ một tiếng, theo cánh cửa từ từ mở ra, khuôn mặt khiến Hề Tuyệt đau răng hiện lên trước mắt.

Thịnh Tiêu đối diện với khuôn mặt hàng giả của mình.

Hề Tương Lan: “…”

Thịnh Tiêu: “……….”

===Hết chương 11===
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận