Sau Khi Phản Diện Mất Hết Tu Vi - Chương 56: Túy Ngọc Đồi Sơn

Sau Khi Phản Diện Mất Hết Tu Vi Chương 56: Túy Ngọc Đồi Sơn
—Tính sổ—

Hề Tương Lan nhét ‘Dẫn Họa Nhiễu’ vào trong tay áo, kéo hai thằng bạn muốn chạy thoát bằng đường cửa sổ.

Nhạc Chính Trấm nghiêm túc nói: “Khoan đi đã, ta muốn đi nhìn xung quanh một chút.”

Hề Tương Lan tiện tay đặt mặt nạ đầu lâu trên bàn, khó hiểu: “Nhìn gì?”

“Ta luôn cảm thấy Ngọc Đồi Sơn rất kỳ lạ.” Đôi mắt ẩn dưới mũ trùm lụp xụp của hắn giống như ánh mắt của chim ưng săn mồi, hắn nhìn chằm chằm vào Hề Tương Lan, nói: “Huống chi… Ngươi có vẻ không thành thật với chúng ta.”

Con ngươi của Hề Tương Lan co lại, y tỏ vẻ vô tội: “Nói thật gì cơ? Trời đất chứng giám, từ khi ta gặp lại các ngươi, mỗi một câu đều là thật.”

Phong Duật: “Ọe.”

Hề Tương Lan: “…”

“Thật cái đầu ngươi.” Phong Duật chê: “Nói ba cái gì mà Thịnh Tiêu yêu ngươi chết đi sống lại, cầu mà không được, còn cưỡng ép đè ngươi lên giường mây mưa sấm chớp giật đùng đùng, một miệng bịa đặt xạo sự, ngươi còn mặt mũi nói ‘mỗi một câu đều là thật’? Ta thấy chỉ có mỗi câu sống lại mà ngươi nói mới là thật thôi.”

Hề Tương Lan: “…”

Hề Tương Lan nhìn thằng bạn tốt của mình với ánh mắt tội nghiệp.

Nhạc Chính Trấm không nhịn được nói: “Ngươi muốn đi thì đi trước đi, ta phải điều tra lai lịch của Ngọc Đồi Sơn cho ra ngô ra khoai mới được.”

Hề Tương Lan không muốn dính líu vào, yếu ớt nói: “Ta… Ta giờ không còn tu vi, nên rời khỏi đây trước vẫn hơn, tránh làm cục tạ cho các ngươi, cứ thong thả điều tra.”

Nhạc Chính Trấm gật đầu: “Bất Thuật, ngươi mang hắn đi tìm Thịnh Tiêu đi.”

Phong Duật vốn định đi theo Nhạc Chính Trấm hóng hớt, nghe vậy liền muốn cự tuyệt, nhưng ngẫm lại đi theo Hề Tương Lan và Thịnh Tiêu cũng không thiếu chuyện vui để hóng, bèn gật đầu đáp ứng.

Nhạc Chính Trấm đội mù trùm lụp xụp đứng núp trong bóng tối, giống như bóng ma thoắt cái biến mất.

—Ác quỷ của Phong Duật cũng không ẩn thân.

Trong mắt Hề Tương Lan thoáng hiện lên tia sáng vàng, y xà nẹo đứng bên cửa sổ nhìn xuống dưới: “Cao quá đi, ta phải nhảy xuống dưới hả?” 

Phong Duật mất kiên nhẫn xách gáy y lên: “Nói nhiều quá, ngã xuống không chết là được.”

Hề Tương Lan: “…”

Sớm muộn gì có ngày y hẹo trong tay thằng bạn mình.

Ngay lúc Hề Tương Lan đang do dự có nên nhảy xuống hay không, cửa phòng của Ngọc Đồi Sơn bất thình lình bị mở tung ra.

Hai người nghi ngờ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Nhạc Chính Trấm chạy thục mạng tới giống như sau lưng bị chó đuổi, nhấc chân đá vào Hề Tương Lan và Phong Duật ngã lộn cổ xuống dưới, quát: “Chạy mau!”

Hề Tương Lan, Phong Duật:???

Cảm giác mất trọng lực lập tức ập thẳng tới, tóc dài của Hề Tương Lan bị thổi tán loạn trên mặt, y vội vã vén tóc qua rồi ngước nhìn sang, con ngươi tức khắc co rụt thành chấm nhỏ.

Nhạc Chính Trấm không chần chừ thả người nhảy xuống, áo bào đen tung bay phần phật.

Sau lưng hắn, thủy kính giống như một tầng kết giới hòa lẫn với Khí Tiên Cốt’ dưới dạng khói mù màu tím trông chẳng khác gì khói độc, tụ thành từng cụm lớn ùn ùn kéo đến sau lưng bọn họ.

Hề Tương Lan từ từ ổn định lại cơ thể khỏi cảm giác mất trọng lực, đồng thời khó tin nổi nói: “Đó là cái quái gì thế?!”

Phong Duật chợt giang tay ra ôm lấy cơ thể gầy yếu của Hề Tương Lan vào lòng, gào thét: “Ta đã nói rồi! Tên đó tà môn thấy mẹ! Nhạc Chính Trấm ngươi điên hả? Mắc gì rước hắn tới?!”

Nhạc Chính Trấm cũng giận quá trời: “Có quỷ mới biết hắn quay lại bất tử! Đừng đụng vào thủy kính, sẽ bị hút vào đó!”

Phong Duật lạnh lùng quát: “Sao ngươi vô dụng quá vậy?!”

Nhạc Chính Trấm gào: “Bớt xỉa xói đi, ném qua đây!”

Hề Tương Lan còn đang thắc mắc ‘ném’ cái gì, cũng cảm thấy Phong Duật đột nhiên dùng sức ném mình ra, y chưa kịp hoàn hồn thì đã rơi vào vòng tay của Nhạc Chính Trấm.

Ném Hề Tương Lan cho hắn.

Hề Tương Lan: “…”

Ngay sau đó, ba người rơi vào bên trong ảo cảnh Hải Thị của Ác Kỳ Đạo.

Phong Duật nhanh như chớp thả ra vô số ác quỷ, quỷ đao uy nghiêm gầm thét, hung hăng chém mạnh tới thủy kính đang từ từ ép sát bọn họ.

Linh lực Thiên Diễn đụng vào, thủy kính bị bổ làm đôi, bọt nước văng tung tóe, lộ ra hư không đen nhánh méo mó.

Nhạc Chính Trấm khiêng Hề Tương Lan vừa chạy vừa nói: “Bất Thuật, nhờ hết vào ngươi!”

Phong Bất Thuật tức giận nói: “Bọc hậu là việc của Thịnh Tiêu mà, sao tự dưng quăng cho ta vậy?! Ta đánh không lại hắn!”

Nhạc Chính Trấm nói: “Nhưng ngươi lì đòn.”

Phong Duật: “…”

Phong Duật hùng hổ cầm quỷ đao đâm đâm chém chém, mưu toan mở đường máu cho hai người kia chạy thoát trước khi thủy kính đè xuống.

Nhưng Ngọc Hồ quá mức tà môn, hắn lặng lẽ xuất hiện trong thủy kính không tiếng động, thần thái lạnh nhạt đứng ở đó, lạnh lùng nói: “Một kẻ cũng đừng hòng thoát.”

Phong Duật thấy bản thể chịu lộ diện, lúc này bay tới giơ quỷ đao nặng nề bổ xuống.

Nhưng cơ thể của Ngọc Hồ giống như thủy kính, mặc dù quỷ đao đã chém trúng cổ hắn nhưng lại giống như chém vào nước làm bọt nước văng tung tóe. 
Con ngươi của Phong Duật co lại.

Kẻ tà môn này… Bản thể của hắn là thủy kính?!

Ngọc Hồ vừa ngước mắt lên, ‘Khí Tiên Cốt’ phủ đầy bầu trời hóa thành khói mù dữ tợn, nặng nề đánh bay Phong Duật ra xa.

Oành—

Phong Duật giống như sao băng rơi xuống, té cái ầm ngay trước mặt Nhạc Chính Trấm.

Cũng may cấm chế hộ thân của Phong Duật đỡ giúp hắn đòn tấn công này, chứ nếu không không chết thì cũng bị thương nặng.

Nhạc Chính Trấm: “…”

Hề Tương Lan: “…”

Ba người trợn mắt nhìn nhau.

Phong Duật bật dậy túm lấy cổ tay Hề Tương Lan kéo qua: “Đổi ca! Tới lượt ngươi đi chịu đòn!”

Nhạc Chính Trấm ôm siết Hề Tương Lan không chịu thả tay: “Cút! Tương Văn của ta không thuộc hệ công kích, chẳng lẽ ngươi muốn bị độc chết chùm với kẻ kia hả?”

Hề Tương Lan: “…”

Hề Tương Lan tỏ ra không còn gì luyến tiếc, ước gì bản thân còn tu vi để xông lên đánh cho rồi.

Ngay lúc cả đám đang tranh chấp không ngừng nghỉ, phía chân trời chợt lóe lên luồng sáng trắng như tuyết, từ trên trời lao vụt xuống suýt làm ba người đang bị vây chết trong thủy kính trở nên uốn éo như rong biển, giống như nước nóng bốc hơi, xèo xèo hóa thành sương mù trắng tuyết lượn lờ.

Mọi người sửng sốt.

Trong khói bụi đấu đá hỗn loạn, một bóng người đen nhánh cao ngất đang cầm kiếm từ từ đi tới, thân hình như tia sét thoắt ẩn thoắt hiện, chẳng mấy chốc xuất hiện trước mặt mọi người.

—Là Thịnh Tiêu.

Nhạc Chính Trấm và Phong Duật tạm dừng động tác tranh giành Hề Tương Lan.

Khoảng khắc Hề Tương Lan cắn đứt còng tay, Phược tâm lăng đã khôi phục lại nguyên trạng.

Mặt Thịnh Tiêu âm trầm có thể vắt được xô nước, một trăm lẻ sáu Thiên Diễn Châu tản ra xung quanh, rè rè bắn ra lôi văn phảng phất như muốn gọi thiên lôi trừng phạt đến, phát ra uy lực chấn nhiếp khiến người ta chưa đánh đã thua.

Ngọc Hồ lạnh lùng nhìn Thịnh Tiêu, trong mắt thoáng hiện lên vẻ dữ tợn, tức khắc thủy kính bể tan thành từng mảnh vụn lưu ly, tất cả đều lao tới tấn công Thịnh Tiêu.

Mới nãy xà quầng một hồi mà hắn vẫn không thẳng tay giết Nhạc Chính Trấm và Phong Duật, nhưng không biết Thịnh Tiêu đắc tội hắn khi nào, các mảnh vỡ lưu ly đều mang theo sát ý ngút trời.

Nhạc Chính Trấm và Phong Duật mở to hai mắt lấp lánh sáng rực như thấy cứu tinh, ba chân bốn cẳng vác Hề Tương Lan chạy tới trốn sau lưng Thịnh Tiêu.

“Thịnh Tiêu cứu mạng!”

Thịnh Tiêu đã quá quen với chuyện này, chỉ là lạnh lùng liếc Hề Tương Lan một cái.

Giữa ban ngày ban mặt Hề Tương Lan tính kế Thịnh Tiêu, bây giờ có tật giật mình, y vùi mặt trốn trong áo choàng đen của Nhạc Chính Trấm, giả chết không lên tiếng.

Ngọc Hồ lạnh lùng nói: “Thịnh tông chủ không mời mà tới, muốn gì đây?”

Thịnh Tiêu hờ hững cầm kiếm Đông Dung, bảo vệ ba cái mạng ở sau lưng, không đáp.

“Ba người kia tự tiện xông vào Ác Kỳ Đạo của ta, đánh cắp linh vật ‘Dẫn Họa Nhiễu’.” Ngọc Hồ nói: “Thịnh tông chủ tới thật đúng lúc, đỡ cho chúng ta phải cất công đến Giải Trĩ Tông đánh trống báo án, bớt một chuyện phiền toái.”

Thịnh Tiêu nhíu mày, nghiêng đầu nhìn ba cái mạng sau lưng.

Phong Duật nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Sao lại kêu là ăn cắp? Rõ ràng ngươi tự tay đưa cho Tuyệt Nhi chúng ta mà.”

Ngọc Hồ: “…”

Thiên Diễn Châu bất động.

Thịnh Tiêu lại quay đầu nhìn Ngọc Hồ, nâng kiếm lên tỏ ý tới đánh.

Con ngươi của Ngọc Hồ co rụt lại, thủy kính xung quanh cuồn cuộn sôi trào.

Đột nhiên không biết hắn phát hiện ra gì mà nhíu chặt mày, có vẻ đang do dự.

Rất nhanh sau đó, Ngọc Hồ nhắm mắt, thủy kính theo đó lắng đọng lại, kết giới bao bọc bốn phương tám hướng cũng lặng lẽ biến mất.

Thịnh Tiêu lạnh lùng nhìn hắn.

Ngọc Hồ lại nói: “Cáo từ.”

Hắn không hỏi gì thêm, thậm chí cũng không đòi lại ‘Dẫn Họa Nhiễu’, giống như khói mù tiêu tán tại chỗ.

Ảo cảnh xung quanh cũng biến mất theo.

Bốn người giống như ra khỏi hư không, phút chốc trở lại thành Cửu Tiêu.

Bầu không khí giương cung bạt kiếm cuối cùng cũng biến mất.

||||| Truyện đề cử: Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp |||||

Phong Duật thở phào nhẹ nhõm: “Danh hiệu của Thịnh tông chủ đúng là xài tốt.”

Hề Tương Lan vẫn nấp trong áo choàng đen rộng thùng thình của Nhạc Chính Trấm, giống như đà điểu chôn đầu xuống đất không nói tiếng nào, mặc kệ Nhạc Chính Trấm đùn đẩy kiểu gì thì y vẫn bất động, ước gì có thể bốc hơi ngay tại chỗ.

Mãi đến khi một làn hương quế thoang thoảng từ từ tới gần, Hề Tương Lan theo đó cứng đờ.

Thịnh Tiêu lạnh lùng duỗi tay tới xách gáy Hề Tương Lan, giống như bắt được con mèo trộm cá kéo y ra khỏi người Nhạc Chính Trấm.

Hề Tương Lan: “…”

Hề Tương Lan rất biết thời thế, vừa quay người lại liền biến thành anh hùng hảo hán, thuần phục làm nũng giả ngu.

“Ca thật anh minh thần vũ, tu vi xứng đáng đứng đầu Thập Tam Châu, ngươi vừa xuất hiện, bất kỳ yêu ma quỷ quái nào đều không có chỗ trốn. Ơn cứu mạng khó báo đáp, tối nay ta sẽ làm ấm giường cho ca ca.”

Trong mắt Thịnh Tiêu tỏa hơi lạnh phà phà.

Hề Tương Lan cũng tự biết chuyện này khó mà dễ dàng cho qua, con ngươi láo liên một hồi, cố vắt óc nghĩ cách vượt qua chông gai.

Thịnh Tiêu nhìn ngón út của Hề Tương Lan, nhìn chăm chú đến mức muốn đâm thủng ngón út của y.

Hề Tương Lan khẽ chớp mắt.

Thịnh Tiêu thuần phục bắt được một tia gian xảo vụt lóe lên trong mắt y, biết tỏng người này lại có ý đồ xấu, dứt khoát lạnh lùng nhìn xem y định giở trò lừa gạt thế nào.

Chỉ là không biết vì sao, sắc mặt của Hề Tương Lan chợt thay đổi, y bụm miệng khạc ra búng máu màu tím đen, thật giống như sinh lực cả người của y đều trôi theo búng máu này, thoáng cái khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch.

Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ sớm nhưng Thịnh Tiêu vẫn là bị miệng đầy máu của y làm nóng mắt, theo phản xạ đỡ lấy người.

Hề Tương Lan run rẩy xụi lơ trong vòng tay của Thịnh Tiêu, trong miệng liên tục tràn ra máu độc, y thoi thóp muốn nói gì đó nhưng lại hộc ra máu, ho đến chết đi sống lại.

Thịnh Tiêu sửng sốt, lập tức truyền linh lực chảy cuồn cuộn vào kinh mạch khô khốc.

Hề Tương Lan không còn biết trời đất xung quanh nữa, con ngươi trở nên tan rã mất tiêu cự, giống như dần dần đắm chìm vào giấc mộng đẹp không muốn tỉnh lại, y ngửi hương quế thoang thoảng bên chóp mũi rồi lịm đi.

Mỗi năm ‘Vô Tẫn Kỳ’ sẽ phát độc một lần, Hề Tương Lan dự định đợi mọi chuyện lắng xuống sẽ luyện Ngu Đàm Hoa thành linh dược, nhưng trong mấy ngày ngắn ngủi lại xảy ra quá nhiều chuyện, bận rộn tối mày tối mặt, khiến y quên béng chuyện mình chưa ăn Ngu Đàm Hoa. 

Dù y muốn nhanh chóng vói tay vào túi trữ vật trên cổ của mèo mun để lấy Ngu Đàm Hoa ra ăn thì cũng không còn kịp nữa, chỉ có thể buông xuôi bản thân rơi vào vực sâu vô tận.

Thân thể gục ngã.

Thật giống như rơi vào một cái động không đáy, vô số tạp âm léo nhéo vang lên bên tai bị bóc ra từng chút một, dần dần chỉ còn lại một tiếng nói nhẹ nhàng.

“Tương Văn cấp linh chống đỡ khó khăn nhất, nếu ngươi kiên quyết ngậm miệng không nói, lỡ như gặp phải cắn trả, chúng ta cũng không cứu được ngươi.”

“Là cái gì?”

“Tiếng sấm, ta nghe thấy hai tiếng sấm lớn.”

“…Là ngươi hại chết cha mẹ ngươi, nếu không có ngươi, bọn họ sẽ chết thảm sao?”

“Tương Văn!”

“Tương Văn của ngươi! Rốt cuộc là gì?!”

Hề Tương Lan nghe tiếng chất vấn bên tai, có hơi buồn cười.

Người người ở đây đều hỏi y Tương Văn là gì, nhưng cho tới bây giờ vẫn không có ai hỏi y một câu…

Rốt cuộc có muốn Tương Văn này hay không.

Thiên Đạo ban cho, Thiên Diễn xem trọng thì có ích lợi gì?

Đến nay Hề Tương Lan đều không nghĩ có được Tương Văn cấp Linh là chuyện báu bở gì.

Ầm ầm.

Một tiếng sét lớn bổ xuống phá tan những âm thanh không ngừng lải nhải kia, làm cho thần trí của Hề Tương Lan thoáng cái thanh tỉnh.

Trong cơn mơ màng yên tĩnh, một bàn tay nhẹ nhàng ôm Hề Tương Lan vào lòng.

Hề Tương Lan mơ màng mở đôi mắt vô hồn ra.

Thịnh Tiêu chầm chậm cúi người, làn hương quế phà tới gần, giống như nhẹ nhàng cạy mở môi của y ra, hương thơm của Ngu Đàm Hoa quanh quẩn giữa môi răng.

Hề Tương lan theo phản xạ kháng cự, nghẹn ngào lắc đầu muốn né tránh.

Thịnh Tiêu giữ chặt cằm Hề Tương Lan, đầu lưỡi mang theo viên linh đan tỏa hương thơm của Ngu Đàm Hoa đưa vào trong miệng y.

Hàm răng nghiến chặt của Hề Tương Lan bị cạy mở ra để cưỡng ép y nuốt viên linh đan vào bụng, yết hầu nơi cổ nhẹ nhàng trượt lên trượt xuống.

Ngu Đàm Hoa được luyện thành viên linh đan trôi vào trong bụng, lập tức làm dịu cơn đau nóng cháy khắp kinh mạch, Hề Tương Lan nhăn mặt ho mấy tiếng, mồ hôi lấm tấm trên trán được tay ai đó lau sạch.

Y uể oải nằm vùi đầu vào gối thêu hoa, lờ mờ cảm thấy dưới người nhẹ nhàng đung đưa, giống như đang nằm trên một con thuyền.

Thịnh Tiêu cưỡng ép đút thuốc cho y đã đi ra ngoài.

Hề Tương Lan túa mồ hôi ướt nhẹp cả người, dinh dính khó chịu, y ngọ nguậy bò dậy, vô thức bấm quyết muốn rửa sạch thân thể, nhưng giơ ngón tay bấm hoài mà chẳng thấy thoải mái gì.

Bỗng chốc, một luồng linh khí bắn tới.

Thân thể và quần áo của Hề Tương Lan khô ráo như ban đầu, y thở phào nhẹ nhõm, quay mặt ấm ức nhìn người tới.

Nhạc Chính Trấm ngồi bên mép giường nắm lấy cổ tay của Hề Tương Lan, vừa bắt mạch vừa nói: “Ngươi ngủ một ngày một đêm.”

Hề Tương Lan kinh ngạc nói: “Hả?”

Trong khoang thuyền, Nhạc Chính Trấm không đội mũ trùm nữa, ánh mắt lạnh lùng của hắn tỏ ra cực kỳ nghiêm túc.

Hắn lạnh lùng nói: “Hề Tuyệt, ta hỏi ngươi lần nữa, rốt cuộc Tương Văn của ngươi là bị Vô Tẫn Kỳ chiếm đoạt che giấu, hay là đã không còn?”

Hề Tương Lan vừa mới tỉnh lại, đầu óc chưa được tỉnh táo, ngơ ngác hỏi: “Hả? Cái gì?”

“Thân phận của Ngọc Đồi Sơn không hợp lý.” Nhạc Chính Trấm nhìn xoáy vào Hề Tương Lan với ánh mắt gần như là tra hỏi, nói ra lời lẽ khiến người ta từ chết đến bị thương: “Ta hoài nghi hắn không phải là người, mà giống như Vô Tẫn Kỳ của ngươi, là một luồng linh thức.” 

Hề Tương Lan thộn mặt: “Linh thức gì?”

Nhạc Chính Trấm nhìn chằm chằm vào Hề Tương Lan, gằn ra từng chữ một: “Tất nhiên là…”

Tương Văn.

‘Khuy Thiên Ky’ của Nhượng Trần tiên đoán toàn bộ Thập Tam Châu chỉ có mười ba Tương Văn cấp linh, nhưng Tương Văn cấp linh thứ mười ba mãi mà không thấy thức tỉnh, nếu thật sự có liên quan với Tương Văn, vậy cũng chỉ có thể quy về chuyện Hề Tương Lan luôn che giấu Tương Văn thứ mười hai.

Toàn bộ khoang thuyền rơi vào tĩnh mịch.

Hề Tương Lan thở nhẹ từng hơi, đối mặt với Nhạc Chính Trấm hồi lâu, nhỏ giọng nói: “Ngươi nghi ngờ… Ngọc Đồi Sơn là Tương Văn của ta?”

Nhạc Chính Trấm không đáp.

Hề Tương Lan nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, giống như đã hạ quyết tâm, ngón tay bấu chặt vào tay áo.

“Ngươi nghĩ sao thì là vậy đi.”

Nhạc Chính Trấm trầm giọng nói: “Quả đúng là như thế?”

“Cứ xem là vậy đi.” Hề Tương Lan lẩm bẩm: “Tương Văn của ta đúng là kêu ‘Ngọc Đồi Sơn’, có thể điều khiển Thiên Diễn cho mình sử dụng.”

Con ngươi của Nhạc Chính Trấm co rụt thành chấm nhỏ.

Thịnh Tiêu đứng ngoài cửa lại sầm mặt.

Hề Tương Lan âm thầm than nhẹ một tiếng, nhấc tay xoa mi tâm: “Nhưng Tương Văn này rất khó điều khiển, luôn mưu toan cướp đoạt thân xác của ta, mãi đến ngày ta bị bắt nhốt, nó hóa thành hình người, hoàn toàn thoát khỏi khống chế của ta.”

Nhạc Chính Trấm nhìn thẳng vào Hề Tương Lan.

Trên mặt Hề Tương Lan tỏ ra nghiêm túc lẫn khổ sở, thật giống như có nỗi khổ không thể nói.

Không lâu sau, Phong Duật gõ cửa trợn mắt đi vào, sắc mặt của hắn như màu gan heo: “Đừng hỏi nữa, Thịnh Tiêu nói, loại bỏ khả năng Ngọc Đồi Sơn là Tương Văn của Hề Tuyệt.”

Nhạc Chính Trấm: “…”

Hề Tương Lan: “…”

Nhạc Chính Trấm lập tức tỉnh táo lại, nổi giận đùng đùng muốn giơ tay đấm người.

Hề Tương Lan trực tiếp ngã lăn ra giường giả chết, vò mẻ chẳng sợ nứt: “Đừng đánh ta, ta bệnh nặng mới khỏi không chịu nổi một đấm của ngươi đâu, đánh đau ta, ta về méc Uyển phu nhân xem ai chịu thiệt cho biết.”

Nhạc Chính Trấm: “…”

Nhạc Chính Trấm nghiến răng nói: “Rốt cuộc đến khi nào ngươi mới nói một câu thật lòng hả?!”

Hề Tương Lan xoay người, dùng cái lưng bướng bỉnh thay cho câu trả lời.

Nhạc Chính Trấm giận đến nỗi phất tay áo rời đi, cách một khoảng xa vẫn có thể nghe thấy hắn và Phong Duật oang oang với nhau.

Khoang thuyền yên tĩnh trở lại.

Hề Tương Lan duỗi người, đảo mắt nhìn xung quanh, gật đầu tỏ vẻ hài lòng.

Nhã gian trên phi thuyền cao rộng thoáng mát, xem ra ngọc lệnh của phi thuyền không phải do quỷ keo kiệt Thịnh Tiêu mua.

Hề Tương Lan nghĩ tới đây bỗng sửng sốt, nhấc tay vuốt nhẹ môi dưới, bắt đầu suy nghĩ vu vơ.

Thịnh Tiêu đã nhìn kí ức của ‘Vọng Lũ Cốt’ chưa, hắn sẽ tin tưởng Ôn Cô Bạch là đầu sỏ không?

Năm mươi Thiên Diễn Châu kia sao không có gì thay đổi?

Hề Tương Lan vừa tỉnh lại đã bị một đống vấn đề làm cho choáng cả não, muốn ngủ bù thêm một giấc nữa.

Nhưng khi y xoay người lại thì thấy Thịnh Tiêu đứng sừng sững bên mép giường không biết từ lúc nào, thân hình cao lớn khôi ngô của hắn như tòa núi băng hùng vĩ, hắn đang từ trên cao nhìn xuống y.

Hề Tương Lan bị dọa sợ suýt chút nữa nhảy dựng lên, trống ngực đập bình bịch liên hồi, y hết hồn che ngực thở hổn hển, yếu ớt nói: “Thịnh tông chủ, ngươi muốn hù chết ta hả?”

Thịnh Tiêu ngồi bên mép giường, đôi mắt lạnh lẽo nhìn chăm chú vào khuôn mặt tái nhợt của Hề Tương Lan, nhẹ nhàng mở miệng. 

“Tính sổ.”

Hề Tương Lan ngớ người.

Tính cái gì sổ?

Hổng lẽ ngồi trong nhã gian của phi thuyền mà còn phải chia đôi tiền thuê với Thịnh tông chủ?

Keo kiệt quá trời.

Khi Hề Tương Lan nhìn thoáng qua Phược tâm lăng đỏ tươi quấn trên ngón út của mình, đầu óc mơ màng vì chưa ngủ đủ của y giờ mới tỉnh táo hoàn toàn, lúc này y mới nhận ra…

Thịnh Tiêu tìm y là để tính sổ chuyện ‘tính kế hắn và Ngọc Đồi Sơn đánh nhau’.

===Hết chương 56===
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận