Sau Khi Phản Diện Mất Hết Tu Vi - Chương 87

Sau Khi Phản Diện Mất Hết Tu Vi Chương 87
—Hắn đã từng muốn giết Yến Tương Lan?—

Thuở còn niên thiếu, Thịnh Tiêu lấy hết tiền dành dụm ra cũng chỉ vừa đủ mua vài hạt châu kém chất lượng, Yến Tương Lan có đập nồi bán sắt cũng không dùng đồ giá rẻ đến vậy, nhưng y vẫn lấy mấy hạt châu đó làm thành hoa tai, còn đeo tận sáu năm.

Yến Tương Lan tiện tay vân vê hạt châu trên cổ tay, híp mắt cười: “Mấy hạt châu này chắc tốn không ít linh thạch nhỉ, sao Thiên Đạo đại nhân lại chịu chi thế?”

Thịnh Tiêu không phải người hay nói lời ngon tiếng ngọt, chỉ im lặng không lên tiếng.

Yến Tương Lan định trêu chọc hắn thêm mấy câu, đèn Tê Giác ở bên cạnh chợt sáng lên.

“Cầm nó đến cho ta.”

Thịnh Tiêu nhíu mày đưa đèn Tê Giác cho y.

Yến Tương Lan cong ngón tay búng nhẹ, giọng nói của Ngọc Đồi Sơn phát ra.

“Linh Nhi! Ca chuẩn bị cho ngươi một đống quà sinh nhật nè, bảo đảm rất hợp ý ngươi, chẳng phải ngươi luôn than phiền quỷ nghèo họ Thịnh kia mua tặng ngươi mấy hạt châu rẻ tiền hoài sao, tin ta đi, quà sinh nhật lần này sẽ không có bất kỳ vật nào hình cầu cả, mau tới xem lẹ.”

Yến Tương Lan: “…”

Yến Tương Lan nghe đến một nửa liền muốn bóp tắt đèn Tê Giác, nhưng Thịnh Tiêu lại giữ tay y lại, sầm mặt nghe Ngọc Đồi Sơn nói hết.

Yến Tương Lan tỏ vẻ sống còn gì luyến tiếc, có tật giật mình vùi mặt vào ngực Thịnh Tiêu, im re.

Thịnh Tiêu tiện tay ném đèn Tê Giác đã tắt qua một bên, sau đó nắm lấy đuôi sam của Yến Tương Lan kéo ra sau để y ló cái mặt ra.

Yến Tương Lan thấy không thoát được, vội vàng mỉm cười lấy lòng hắn.

Thịnh Tiêu nhíu mày nói: “Không thích hạt châu?”

Yến Tương Lan vội nói: “Không có.”

Thịnh Tiêu lạnh lùng nói: “Ngươi đã nói sẽ không gạt ta nữa.”

Yến Tương Lan nghẹn họng, hít sâu một hơi, dứt khoát nói thật với hắn: “Thật ra, đầu óc của Thịnh Tiêu ngươi hơi tồ, từ sau cái lần ta nói muốn ngươi tặng ta hạt châu, trong năm năm qua từ sinh nhật mười ba tuổi đến sinh nhật mười bảy tuổi ngươi đều tặng ta hạt châu, bây giờ khó khăn lắm mới gặp lại, ngươi cũng không thay đổi tặng ta hạt châu vào sinh nhật hai mươi bốn tuổi— Mặc dù những hạt châu này rất đẹp, nhưng…”

Thịnh Tiêu lạnh lùng nói: “Ngươi chán?”

“Không chán.” Yến Tương Lan lập tức dỗ ngọt hắn: “Nhưng sang năm ngươi có thể… Có thể đổi sang thứ khác mới mẻ hơn không, dù sao ngươi tặng ta nhiều hạt châu như vậy, ta cũng không thể đeo hết.”

Ánh mắt lạnh băng của Thịnh Tiêu nhìn chằm chằm y hồi lâu, đột nhiên nói: “Ngọc Đồi Sơn tặng ngươi quà mới gì?”

Yến Tương Lan trừng hắn, tại sao lại lôi Ngọc Đồi Sơn vào?

Thịnh Tiêu nói xong liền hối hận, im lặng đứng dậy xuống giường, tỏ vẻ muốn rời đi.

Yến Tương Lan vội vã túm tay hắn lại: “Ui… Đau, sao ngươi lại đi?”

Thịnh Tiêu thờ ơ nói: “Đi đổi quà khác cho ngươi.”

Bây giờ mới giờ tuất, thời gian một đêm đủ cho hắn đi mua quà sinh nhật ‘mới mẻ’.

Lúc này Yến Tương Lan mới nhận ra Thịnh Tiêu lại ghen, liều mạng nhịn cười nắm chặt tay áo của Thịnh Tiêu không thả ra, nói: “Thôi, không cần không cần, ta rất thích quà sinh nhật năm nay, không cần tốn công đi mua thêm làm gì.”

Thịnh Tiêu càng chướng mắt mấy hạt châu kia hơn, tâm tình không yên.

“Ta đã nói sẽ không lừa ngươi nữa đúng chứ?” Yến Tương Lan kéo hắn về, cười tủm tỉm: “Từ nay về sau tuyệt đối sẽ không còn chuyện giống như chuyện Hề gia để ta và ngươi sống chết không ngừng. Ừ thì nếu mà lỡ có thật thì xem như ta học được bài học nhớ đời, bảo đảm không để lại chứng cứ khiến hai chúng ta sinh ra hiềm khích. Sao hả, thấy ta ngoan ghê không?” 

Đây không phải là tiếng người, Thịnh Tiêu lạnh lùng nhìn y.

Yến Tương Lan ngoan ngoãn mỉm cười với hắn.

Sau khi Thịnh Tiêu biết được biến cố từ nhỏ đến lớn của Yến Tương Lan qua lời kể của Uyển phu nhân, mặc dù lòng dạ hắn cứng như đá, tâm trạng như giếng cổ hàng năm không gợn sóng cũng phải bị thổi lên đợt sóng lớn, thật lâu sau vẫn chưa thể bình phục lại.

Những điều kỳ lạ năm đó hắn từng xem nhẹ, thì ra tất cả đều là Yến Tương Lan giả vờ khi đau khổ.

Hôm nay Thịnh Tiêu tức giận Yến Tương Lan nói dối mình, cũng oán hận năm đó bản thân không truy cứu tận gốc.

Thịnh Tiêu thấy Yến Tương Lan mỉm cười ngoan ngoãn nhưng lại gợi đòn, chỉ cần nghĩ đến những khổ cực mà y phải chịu nhiều năm qua, biết rõ tâm thái của y như vậy là không hợp lý nhưng y vẫn có thể sống tự do tự tại.

Với những hành vi của Hề gia và thế gia Trung Châu trong mấy năm qua, nếu đổi là một người khác thì chắc chắn sẽ phát điên từ lâu.

Yến Tương Lan còn có thể cười hồn nhiên vô tư như vậy, Thịnh Tiêu đã cảm thấy vui mừng, càng không nỡ để y tiếp tục nghĩ trăm phương ngàn kế chỉ vì muốn sống.

Thịnh Tiêu chạm vào mi tâm của Yến Tương Lan để y nằm xuống: “Ta đi tìm Ngọc Đồi Sơn trước, sau đó dẫn theo ngươi sau.”

Yến Tương Lan sửng sốt, kinh ngạc nói: “Thịnh tông chủ, ai nhập vào ngươi vậy?”

Biết rõ dẫn y theo sẽ bị phá đám, thế mà còn đồng ý?

Thịnh Tiêu không có năng lực bốc phét như hát giống Yến Tương Lan, nếu đồng ý thì không sẽ đổi ý, hắn rũ mắt lấy ra đèn Tê Giác của mình từ trong nhẫn trữ vật, cong tay búng một phát.

Đèn Tê Giác bị khóa mười năm giờ mới sáng trở lại.

Yến Tương Lan kinh ngạc: “Đèn Tê Giác của ngươi được giải khóa rồi?”

Thịnh Tiêu không trả lời, cầm đèn Tê Giác của Yến Tương Lan lên, bình thản dùng linh lực của hai người quấn quýt vào nhau tạo thành linh đạo mới chỉ thuộc riêng về hai người.

Hồi ở Thiên Diễn học cung, đèn Tê Giác của ‘Hề Tuyệt’ bị khóa vĩnh viễn, linh đạo của Chư Hành Trai trong đó cũng bị xóa mất.

Thịnh Tiêu suy nghĩ một chốc, lại đưa linh lực của đèn Tê Giác mang tên ‘Linh’ kia vào trong linh đạo có mặt đủ mọi người của Chư Hành Trai.

Trời đã tối, những người khác của Chư Hành Trai đều bận rộn, chỉ có Phong Duật suốt ngày hóng hớt chuyện vui là còn ở đó, thấy vậy liền truy hỏi không kéo da non.

“Linh này là ai?”

“Chu choa! Thiên Đại đại nhân, ngươi đã được giải khóa rồi? Chậc chậc, xin chúc mừng nha!”

Phong Duật quá ồn ào, Thịnh Tiêu vô cảm hạ bế khẩu thiền vào linh đạo, bên tai yên tĩnh trở lại.

Thịnh Tiêu thấy Yến Tương Lan đang chớp mắt nhìn mình, nhíu mày che mắt y lại: “Ngủ đi.”

Yến Tương Lan đã ngủ hơn nửa ngày, tinh thần vốn đang uể oải, nhưng bị ôm trong không gian hẹp lại bị bàn tay mang theo hương quế che mắt, hơi thở khiến người ta bình tĩnh quanh quẩn nơi đầu mũi, bỗng cơn buồn ngủ ùn ùn kéo đến bao phủ lấy trái tim của y.

“Ngươi đừng đi.” Yến Tương Lan vòng tay ôm lấy cánh tay của Thịnh Tiêu, khẽ nói.

Thịnh Tiêu: “Không đi.”

Yến Tương Lan cười một tiếng, cuối cùng để cơn mệt mỏi lan tỏa khắp cơ thể, kéo y vào mộng đẹp.

Y nằm mơ thấy chuyện của thời niên thiếu ở Thiên Diễn học cung.

Khi mọi người ở Chư Hành Trai có được đèn Tê Giác của riêng mình, từng được dặn dò nhiều lần là không thể tung tin giả, vi phạm quá mười lần sẽ bị khóa.

Yến Linh đương nhiên là biết quy định này, dù sao đèn Tê Giác rất tiện cho việc lén lút truyền tin, dù cách xa vạn dặm vẫn có thể trò chuyện như bình thường, cho dù cậu có thiếu đánh thì cũng sẽ không ở trong đèn Tê Giác nói xằng nói bậy

Cũng không biết Chư Hành Trai lấy đâu ra bản lãnh, tám người mà có tới mười mấy linh đạo, mà tất cả mọi người lại không truyền tin gì ở trong mười mấy linh đạo đó.

Lúc còn ở Thiên Diễn học cung, mọi người thích lén ném giấy nói chuyện riêng trong giờ học hơn là dùng đèn Tê Giác, nhưng một khi được nghỉ phép, Yến Linh cũng chỉ có thể vào đèn Tê Giác nói chuyện phiếm hay cãi lộn để giết thời gian.

Ngoài cửa sổ mưa rơi rả rích, Yến Linh ngồi xếp bằng trên giường, màn giường bị gió thổi nhẹ nhàng lay động, bóng lưng gầy yếu trông như đang do dự, mãi một lúc lâu sau vẫn chưa động đậy.

Hề Tuyệt lười biếng nói: “Ngươi còn do dự cái gì?”

Yến Linh giật thót, suýt chút nữa làm sánh dầu trong đèn Tê ra ngoài, chột dạ nói: “Không, không có!”

“Ồ.” Hề Tuyệt ngâm dài âm cuối, cười hì hì: “Thì ra là nhớ người ta.”

Yến Linh nhíu mày, không thích Hề Tuyệt cứ lấy Thịnh Tiêu ra chọc mình: “Ta không có, không được nói bậy, khi không vấy bẩn trong sạch của người ta.”

Hề Tuyệt cười phá lên: “Ngươi và tên miệng hến kia suốt ngày như hình với bóng, bây giờ nghỉ lễ ai về nhà nấy nên nhớ người ta chứ gì?”

Yến Linh giơ tay vỗ vào sau gáy, bực bội nói: “Đừng nói nữa, phiền chết đi được.”

Có lẽ là Hề Tuyệt nói chêm chọc cười làm cho Yến Linh gom được chút dũng khí, cậu cưỡng ép đè linh lực của Hề Tuyệt xuống, tằng hắng một tiếng rồi thắp sáng đèn Tê Giác lên, sau đó bấm quyết mở linh đạo của riêng cậu và Thịnh Tiêu lên.

Rất nhanh, linh lực của Thịnh Tiêu từ từ truyền vào trong linh đạo, giữa không gian yên tĩnh ngưng tụ thành một bóng người mờ ảo đứng bên cạnh giường.

Mặt mũi thời niên thiếu của Thịnh Tiêu vẫn lạnh lùng không cảm xúc, hoàn toàn là bản mặt quan tài, cậu ta từ trên cao nhìn xuống Yến Linh đang ngồi xếp bằng trên giường, rũ mắt nhìn, tỏ ý: “Sao?”

Yến Linh bâng quơ hỏi: “Ngươi đang làm gì vậy?”

Thịnh Tiêu không mở miệng, truyền âm: “Tu luyện.”

“Ha ha ha.” Yến Linh cười híp mắt bắt đầu luyên thuyên: “Dù ngươi có chăm chỉ tu luyện thì còn lâu mới bắt kịp ta, tiểu tiên quân ta đây vốn thiên phú dị bẩm, không ai sánh bằng.”

Thịnh Tiêu không nói gì, lạnh lùng nhìn cậu khoác lác.

Yến Linh đã quen với việc tự nói tự nghe, không hề ngại Thịnh Tiêu lạnh nhạt, khoe khoang mình xong lập tức tiến vào chuyện chính: “Nghe nói sau khi đi học lại, chúng ta sẽ đến bí cảnh đánh linh thú, sao hả, ngươi có muốn chung nhóm với ta không, ta sẽ miễn cưỡng tiếp nhận ngươi đi rèn luyện chung với ta.”

Thịnh Tiêu không nói gì.

Ngoài cửa sổ vang lên tiếng mưa rào rào, yến Linh nói một đống lời khoe mẽ nhưng đều không được đáp lại.

Rõ ràng hai người ở chung với nhau như vậy đã hai, ba năm, lẽ ra Yến Linh đã quen, nhưng không biết có phải vì trời mưa hay không mà lòng cậu hơi nao nao, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi.

Cậu cúi đầu nói nhỏ: “Ngươi có thể nói một câu không?”

Có thể đáp lại ta một câu không, đừng để ta cứ mãi lẩm bẩm một mình như thế.

Lông mày của Thịnh Tiêu hơi nhíu, ánh mắt của cậu ta nhìn Yến Linh như đang nhìn một con chó nhỏ bị mắc mưa, im lặng hồi lâu, bỗng khẽ mở miệng.

“Ngươi…”

Yến Linh vội vàng ngẩng đầu, ngước mắt nhìn cậu ta.

Nhưng Thịnh Tiêu mới nói ra một chữ, bóng hình ngưng tụ từ ánh nến bỗng nhạt dần, giống như ánh nến sắp cháy hết, le lói hai cái liền tắt ngúm.

Bóng hình của Thịnh Tiêu giống như tàn tro bị đốt sạch, đang dần dần biến mất tại chỗ.

Đồng tử của Yến Linh co lại, cậu trợn tròn mắt không thể tin nổi, đột nhiên như mất kiểm soát mà bổ nhào tới.

“Đừng mà…”

Bóng hình của Thịnh Tiêu hoàn toàn biến mất.

Yến Linh vồ hụt vào không khí, ngã nhào xuống đất, cùi trỏ va chạm gây ra vết thương khá nặng.

Cảnh tượng Yến Hàn Thước biến mất trước mặt năm đó dần dần lồng làm một với cảnh tượng Thịnh Tiêu biến mất hồi nãy, Yến Linh trơ mắt nhìn hồi lâu, thậm chí còn không nhận ra mình đang rơi lệ.

Thịnh Tiêu đâu?

Yến Linh hoang mang nghĩ, tại sao không thấy cậu ta?

Đèn Tê Giác vụt tắt bất ngờ làm cho Yến Linh rơi vào hỗn loạn không thể phân rõ đâu là thực đâu là ảo, cậu ôm chặt cái đầu đau như sắp nứt, ngơ ngác rù rì: “Thịnh Tiêu chết rồi?”

Sao có thể?

Rõ ràng mới nãy còn ở đằng kia mà?

Yến Linh lảo đảo đứng dậy, quên cả mặc áo khoác, chỉ mặc bộ đồ trong mỏng tanh, tranh thủ ban đêm đạp gió chạy ra khỏi Hề gia.

Hề gia và Thịnh gia đều ở trong Trung Châu Thành, hai nhà cách nhau cũng không xa.

Hai mắt Yến Linh trống rỗng không tiêu cự, cứ thế đâm đầu vào màn đêm chạy thẳng đến Thịnh gia, cậu không đi vào bằng cửa mà là quen đường tắt băng qua rừng cây quế chạy đến sân viện của Thịnh Tiêu.

Trong phòng thắp đèn, bóng người của Thịnh Tiêu in lên cửa sổ chạm trổ hoa văn.

Cả người Yến Linh bị mưa xối ướt, cậu đứng đó ngẩn ngơ nhìn bóng dáng quen thuộc kia, trái tim rơi vào hầm băng dần dần ấm trở lại.

Người còn sống.

Yến Linh ngẩn ngơ nghĩ.

Thịnh Tiêu không lặng lẽ rời đi như Yến Hàn Thước.

Sau khi chắc chắn đây là sự thật, khuôn mặt nhỏ nhắn của Yến Linh chợt vẽ lên một nụ cười, cậu hoàn toàn an tâm, xoay người muốn đi về.

Nhưng cậu còn chưa ra khỏi sân viện, cửa phòng bất ngờ bị mở ra.

Không biết Thịnh Tiêu phát hiện ra Yến Linh tới bằng cách nào, cậu ta sầm mặt xông vào màn mưa, bàn tay ấm áp cầm lấy cổ tay lạnh băng của Yến Linh, kéo cậu bước nhanh vào trong phòng.

Yến Linh ngơ ngác bị kéo đi.

Trong sân viện của Thịnh Tiêu có một đoạn đường rải đá sỏi, Yến Linh đi vội đến nỗi quên mang giày, khi chân trần dẫm trên đá sỏi mới khiến cậu cảm thấy đau và lạnh, run rẩy nhảy cẫng lên.

Thịnh Tiêu nhíu mày quay đầu, thấy cậu bị cộm không nhẹ, thà dẫm chân xuống vũng nước mưa chứ không muốn đi lên đường đá, dứt khoát vòng một tay giữ chặt eo cậu, tay kia vòng xuống đầu gối bế thốc cậu lên một cách dễ dàng như bế em bé, đi nhanh vào trong phòng. 

Lúc này Yến Linh đã hoàn hồn, không biết là vì sự ngu ngốc của mình hay là vì hiếm khi thấy Thịnh Tiêu nghiêm túc như vậy, cậu vòng tay ôm chặt vai của Thịnh Tiêu, nhếch môi cười trộm không thôi.

Thịnh Tiêu bế cậu vào phòng, ném cho cậu một cái áo khoác dày rộng để thay vào.

Yến Linh ngồi trên giường sưởi ấm, cả người vùi trong áo khoác rộng thùng thình, híp mắt cười tủm tỉm với Thịnh Tiêu.

Thịnh Tiêu nhíu mày, dùng linh lực chữa lành vết thương máu me tùm lum ở cùi trỏ cho Yến Linh, sau đó nắm lấy cổ chân của cậu để lau sạch vết bùn ở lòng bàn chân.

Thịnh Tiêu thấy cậu còn tâm trạng cười đùa, ngẩng đầu lạnh lùng lườm cậu.

Yến Linh tự nhiên như ruồi ngã người nằm ngửa trên giường của Thịnh Tiêu, cười he he: “Đèn Tê Giác của ngươi bị sao vậy? Tự nhiên tắt ngang thế?”

Thịnh Tiêu nhìn chân cậu bị cóng đến tím bầm, không nghĩ cũng biết cậu chạy chân trần một đường đến đây, không hiểu sao vẻ mặt trở nên lạnh lẽo.

“Hết dầu.”

Đèn Tê Giác cháy bằng sừng tê giác, để phòng ngừa đèn bị cạn dầu, người ta sẽ trộn dầu đèn vào sừng tê giác, có thể đảm bảo sử dụng mấy chục năm.

“À à.” Yến Linh nói: “Ta biết.”

Thịnh Tiêu lau sạch vết bùn dưới chân cho cậu, sau đó nhét vào chăn ấm.

Yến Linh hắt hơi một cái, lắc lắc đầu tóc rối bời: “Xem ra tối nay ta phải ở ké chỗ ngươi một đêm, chậc, cái giường này của ngươi thật cứng. Lần tới nhớ đổi cái khác mềm hơn nha.”

Trong khi cậu đang nói giỡn, Thịnh Tiêu bỗng tiến tới nhẹ nhàng chạm ngón tay vào khóe mắt của cậu.

Đó là vị trí của nốt ruồi son, Yến Linh khẽ run lên, suýt chút nữa cho là thuật che mắt của mình bị mất công hiệu.

Lại nghe Thịnh Tiêu hỏi: “Tại sao khóc?”

Yến Linh thuần thục giả ngu: “Khóc gì? Nói xàm gì thế, là bị mưa xối ướt, ngươi không biết bên ngoài mưa lớn chừng nào đâu, rào rào rì rì.”

Thịnh Tiêu vẫn hỏi câu cũ: “…Tại sao khóc?”

Yến Linh hơi giật mình, nụ cười gượng gạo trên môi từ từ biến mất.

Khi đó cậu còn chưa biết cách ngụy trang bản thân, lang thang trong màn mưa vừa lạnh vừa tối quá lâu, khó khăn lắm mới gặp được chút ấm áp, vì thế tựa như con thiêu thân thà để ngọn lửa thiêu rụi cũng muốn giữ lại chút ánh sáng ấm áp hiếm có kia. 

“Mưa thật lớn.” Yến Linh cuộn người thành một cục, kéo chăn che kín nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt long lanh xinh đẹp, cậu nói nhỏ: “Đợi mưa tạnh, ta sẽ về nhà.”

Thịnh Tiêu nhìn ra cậu muốn trốn tránh, nhưng cũng không gặng hỏi tới cùng, chỉ nói: “Được.”

Yến Linh xoay người đưa lưng về phía Thịnh Tiêu, rầu rĩ nói: “Thịnh Tiêu, cộm.”

Thịnh Tiêu còn chưa biết phải đáp lại thế nào, ngồi im lặng trong không gian nhỏ hẹp được phủ quanh bởi màn giường, đột nhiên nghe thấy tiếng thút thít bị kiềm nén.

“Cộm đau quá.” Yến Linh cố nói bằng giọng điệu bình thường, nhưng vẫn xen lẫn tiếng nứt nở nhỏ bé, cậu lầm bầm: “Đau chết ta.”

Thịnh Tiêu nghe tiếng khóc nghẹn ngào của thiếu niên, bàn tay mất tự chủ siết chặt mép tay áo, không biết phải mở lời như thế nào.

Cũng may là không lâu sau, Yến Linh hít thở đều đều chìm vào giấc ngủ.

Thịnh Tiêu đưa tay đè lên sàn giường cứng ngắc, hơi mím môi.

Sáng sớm hôm sau.

Yến Linh ngủ thẳng cẳng đến mặt trời lên cao ba sào, mơ màng bị tiếng mắng chửi xa xả đánh thức.

Cậu dụi mắt, còn chưa lắng nghe kỹ chợt cảm thấy dưới người không đúng.

Yến Linh ngồi dậy xếp bằng, hai mắt còn lim dim chưa mở nổi, duỗi tay ra sờ soạng, bỗng chạm tới lớp lông nhung mềm mại— Tối hôm qua còn là sàn giường cứng hơn đá, không biết từ khi nào đã được trải thêm một lớp lông nhung rất dày.

Không cần nghĩ cũng biết là do Thịnh Tiêu làm.

Yến Linh hoàn toàn tỉnh ngủ, năm ngón tay vùi vào lớp lông nhung, tự tưởng tượng ra hình ảnh Thịnh Tiêu vác cái bản mặt quan tài cẩn thận bế cậu đặt xuống giường đã được trải lông nhung, bỗng chốc vui vẻ đạp chân mấy cái.

Chỉ nói giường cứng cộm đau thôi, thế mà đi thay nệm liền kìa.

Đáng ghét, nhưng có chút dễ thương.

Buồn bực tối qua đều tan thành mây khói, Yến Linh hớn hở mặc áo khoác rộng thùng thình bước xuống giường, toàn thân trên dưới đều là đồ của Thịnh Tiêu, giống như được bao quanh trong hương hoa quế.

Ra khỏi phòng ngủ, tiếng ầm ĩ càng rõ hơn, hình như là đang mắng người.

Yến Linh nhìn ra bên ngoài, đôi mắt còn đang vui vẻ lập tức hóa lạnh.

Thịnh Chung Phong sầm mặt đứng trong sân la mắng Thịnh Tiêu: “…Năm đó toàn bộ Trung Châu chỉ có ngươi là thức tỉnh Tương văn cấp Linh đầu tiên, tại sao tu vi chỉ tàng tàng với những người ở Chư Hành Trai? Lẽ ra phải vượt trội hơn mới đúng chứ, thậm chí còn không theo kịp tu vi của một đứa câm và một đứa liệt, Thịnh Tiêu, rốt cuộc đến khi nào ngươi mới biết nhục mà phấn đấu hả?”

Bên ngoài đang đổ trận tuyết nhỏ, Thịnh Tiêu im lặng đứng đó, vẻ mặt vô cảm, tùy ý để Thịnh Chung Phong bắn nước bọt tung tóe, không cãi lại nửa lời.

“Mấy ngày nữa đi học lại, còn phải ra ngoài rèn luyện, lúc nào ngươi mới đạt hạng nhất để Thịnh gia được nở mày nở mặt với Trung Châu?”

Thịnh Tiêu bịt tai làm thinh.

Yến Linh ‘chậc’ một tiếng, nghe hắn nói một hồi liền bùng phát bạo tính của mình.

“Ây da.” Yến Linh mở cửa đi ra, đứng khoanh tay tựa vào cạnh cửa, cười khẩy: “Uy phong của Thịnh gia chủ thật lớn nha, hãnh diện không? Sao hả, Thịnh gia các ngươi định đạp lên đầu Hề gia chúng ta phô trương sức mạnh?”

Yến Linh ghét Hề gia, nhưng cậu không ngại mượn uy danh của Hề gia làm xằng làm bậy, lợi dụng tên tuổi của công tử bột Hề Tuyệt đắc tội vô số tu sĩ đại năng, gây thù chuốc oán tùm lum.

Thịnh Chung Phong không ngờ ‘Hề tiểu tiên quân’ cũng có mặt ở đây, vẻ mặt cau có hung tợn hồi nãy thoáng cái thay đổi.

Thịnh Tiêu còn quá trẻ, Tương văn cấp Linh của cậu ta cũng không mang đến nhiều thay đổi có ích cho Thịnh gia.

Nhưng rõ ràng một tiểu thế gia như Hề gia vì có Tương văn cấp Linh của Hề Tuyệt mà được các thế gia ở Trung Châu nâng đỡ nịnh bợ, điều này khiến Thịnh Chung Phong rất sốt ruột, luôn cảm thấy Thịnh Tiêu không đủ ưu tú, chứ không cân nhắc đến chuyện khác nhau giữa các Tương văn.

“Hề thiếu gia nói quá rồi.” Thịnh Chung Phong không dám đắc tội với người của Hề gia, huống chi là tiểu thiếu gia được sủng lên trời này, cố nở nụ cười gượng gạo, nói: “Hề gia như mặt trời ban trưa, một gia tộc nhỏ bé như chúng ta nào có thể đuổi kịp. Chẳng qua khuyển tử thật sự không có lòng cầu tiến, ta chỉ la rầy nó mấy câu mà thôi.”

Yến Linh một khi há miệng là còn lâu mới bỏ qua, lười biếng xuyên tạc lời nói của hắn: “Thế à? Thì ra ngươi là muốn tu vi của Thịnh Tiêu vượt qua đầu ta, để ta mất hết mặt mũi, để Hề gia bị người người ở Trung Châu giễu cợt nhạo báng, đây mới là mục đích thật sự của ngươi, đúng chứ?”

Thịnh Chung Phong lập tức thay đổi sắc mặt: “Ta… Ta không có ý này!”

“Vậy ngươi ở đây dông dài làm gì?”  Yến Linh lạnh lùng nói: “Ánh mắt thiển cận ngu xuẩn, Hoành gia, Nhượng gia ước gì đội  Tương văn cấp Linh lên đầu mà cung phụng, nhìn lại Thịnh gia các ngươi đi, không đối xử tử tế thì thôi, còn dám ở trước mặt người ngoài la mắng chửi bới? Hèn gì Thịnh gia các ngươi mãi mà không ngóc đầu lên nổi.”

Vẻ mặt của Thịnh Chung Phong cực kỳ nhăn nhó xấu xí, bàn tay giấu trong tay áo của hắn nắm chặt, không dám nói ra nửa lời phản bác.

Cho dù Thịnh Chung Phong mắng chửi hay Yến Linh to tiếng khấy khịa cha cậu ta, từ đầu đến cuối Thịnh Tiêu đều vô cảm.

Thịnh Chung Phong bị mất sạch thể diện, làm gì còn dám ở đây nữa, nói mấy câu xã giao có lệ rồi sầm mặt bỏ đi.

Yến Linh lại thành công chuốc thêm một kẻ thù cho Hề gia, đắc ý nháy mắt với Thịnh Tiêu: “Ngươi im lặng để hắn mắng chửi thế hả, không biết cãi lại sao?”

Thịnh Tiêu không nói gì.

Bình thường cậu ta đã ít nói, huống chi là gây gổ cãi nhau với người khác.

“Không nói với ngươi mấy lời khó hiểu này nữa, ta đi đây.” Yến Linh tức giận trừng cậu ta: “Bộ áo đó bị rách rồi, bộ ta đang mặc cũng bị bung chỉ, ta lười giặt trả lại lắm, mặc xong sẽ vứt đi.”

Thịnh Tiêu sống giản dị, áo khoác mà người kia đang mặc lại là áo khoác đắt tiền nhất trong số áo khoác mà cậu ta có, nhưng nghe vậy cũng chỉ gật đầu, không nói nhiều.

Yến Linh phất tay áo nghênh ngang rời đi.

Thịnh Tiêu nhìn bóng lưng của cậu khuất sau rừng cây hoa quế, lại nhìn chăm chú thêm hồi lâu rồi mới quay về phòng.

Trên chiếc giường trải nệm lông nhung mềm mại, ngọc bội hình bán nguyệt mà Yến Linh luôn đeo trên cổ đang lẳng lặng nằm ở đó, bên dưới còn đè một mảnh giấy, viết mấy chữ rồng bay phượng múa rõ to.

“Phí ở ké.”

Thịnh Tiêu cầm ngọc bội bán nguyệt lên, năm ngón tay gập lại nắm chặt trong lòng bàn tay.

Từ sau đó, Yến Linh không còn dùng quyết hiện hình với bất kỳ ai nữa, thậm chí còn cố ý hay vô tình cố ý bốc phét bịa đặt, khiến đèn Tê Giác triệt để bị khóa mõm.

Sang năm, Thiên Diễn học cung bắt đầu học kỳ mới, đồng thời mở cuộc rèn luyện đầu tiên.

Cứ tưởng rèn luyện lần này cũng sẽ chia theo tổ đội, nhưng không ngờ lại là một cuộc thi nhỏ, ai lấy được ngọc như ý trong miệng linh hồ đầu tiên ở bí cảnh, người đó sẽ là quán quân.

Tám thiếu niên thích nhất là tranh giải quán quân, lúc này vui vẻ háo hức tiến vào bí cảnh lùng sục linh hồ, mấy lời tương thân tương ái bạn bè có nhau đều bị bọn họ nuốt sạch.

Yến Linh vốn không cần tìm đông kiếm tây như những người khác, cậu dùng ‘Nhàn Thính Thanh’ đi dạo ngắm hoa trong bí cảnh, chẳng mấy chốc đã tìm ra hang ổ của linh hồ.

Linh hồ vẫn chưa thể biến ảo thành người, nhác thấy ngoại lai xâm nhập liền xù lông cảnh giác, hung dữ gầm một tiếng với Yến Linh.

Yến Linh thong thả liếc sang, phát hiện trong hang chỉ có hai con linh hồ, mà ở nơi sâu nhất trong hang thoang thoảng truyền tới mùi của con non.

Hai linh hồ vì bảo vệ con của mình, lông trắng toàn thân dường như đều dựng đứng hết lên.

Tu vi của Yến Linh đã tới Kim đan kỳ, chỉ với một cái nhấc tay là có thể giết chết hai con linh hồ kia, linh hồ cũng nhận ra điều này, trong mắt nó thoáng hiện lên sự tuyệt vọng, nhưng vẫn kiên cường đứng chắn trước bầy con.

Yến Linh nhìn dáng vẻ như lâm đại địch của hai con linh hồ, bất đắc dĩ mỉm cười dịu dàng.

Cậu không có ý lạm sát kẻ vô tội, ‘Nhàn Thính Thanh’ có thể nghe hiểu ý của hai con linh hồ đối diện, cậu móc ra một đống linh châu tràn ngập linh lực để đối lấy ngọc như ý trong miệng bọn chúng.

Linh hồ cảnh giác nhìn cậu, có lẽ biết người này không có ác ý bèn dè dặt nhả ngọc như ý ra.

Đống linh châu kia có thể giúp bọn nó đạt được nhiều linh lực hơn trong bí cảnh cằn cỗi này, thậm chí có thể biến ảo thành người, giao dịch này hai bên đều có lợi.

Khi Yến Linh cầm ngọc như ý muốn rời đi, con linh hồ còn lại bất ngờ đi tới, nhả ngọc như ý trong miệng mình ra.

Yến Linh lắc đầu: “Một viên là đủ rồi.”

Cậu đang định đi nhưng linh hồ lại ngậm chặt tay áo không cho cậu đi.

Yến Linh bật cười, đành phải nhận nốt viên còn lại.

Sau khi rời đi, Yến Linh suy nghĩ một chốc, dùng thuật che mắt tạo thành một kết giới bao quanh hang ổ của linh hồ, tránh cho tu sĩ khác mơ ước đám nhóc con.

“Có tới hai viên.” Yến Linh định quay về nhưng không biết nghĩ tới gì đó mà đảo mắt một vòng, đột nhiên bật cười một cách đầy mưu mô, cất một viên vào người, “Giờ chỉ còn một.”

Rìa bí cảnh.

Thịnh Tiêu đi một mình, ánh mắt hờ hững giống như không để vạn vật vào trong mắt.

Thiên Thiên Châu thoáng hiện lên lôi văn u lam bao quanh người cậu ta, mỗi lần có linh thú nhào tới thì kết giới hộ thân sẽ lập tức xuất hiện, bắn sét giật điện kẻ tấn công nằm quay đơ trên đất.

Ngọc như ý trong miệng linh hồ…

Thịnh Tiêu không hứng thú với việc tranh giành giải quán quân, hoặc là nói cậu ta không để ý đến bất cứ chuyện gì, cho dù linh hồ xuất hiện trước mặt, chỉ cần không chủ động tấn công thì cậu ta cũng sẽ không chủ động tấn công cướp ngọc như ý.

Cậu ta không tranh không đoạt, giống như không có hứng thú với vạn vật trên thế gian.

Ngay lúc này, một con linh hồ bất ngờ từ xa vọt tới, ưỡn ngực ngẩng đầu tỏ ra khoe mẽ, đứng chắn trước lối đi của Thịnh Tiêu.

Thịnh Tiêu cũng không giận, xoay người đi sang đường khác.

Con linh hồ kia giống như cố ý, thân hình xinh đẹp thoăn thoắt chạy tới, chín cái đuôi bông xù lay động theo gió, trông như tơ lụa thượng hạng, nó vẫy đuôi, há to miệng lộ ra ngọc như ý chẳng khác gì đang lấy le, cả răng nhọn cũng nhô ra.

Thịnh Tiêu đứng yên tại chỗ, ánh mắt lạnh lùng liếc sang.

Yến Linh biến hóa thành linh hồ ước gì có thể phun ngọc như ý trong miệng dính chặt vào người cậu ta, cậu sốt sắng đến mức chín cái đuôi uốn éo như bầy lăng quăng, thầm nghĩ: “Sao còn chưa xông tới cướp? Mau tới cướp đi, cướp lẹ lên!

Thịnh Tiêu đứng im, trông như đã nhập thiền, không hề để mắt đến con linh hồ cố ý đứng chắn giữa đường.

Yến Linh tức giận làm bộ chực chờ nhảy vồ tới, định bụng dọa sợ để cậu ta nhanh chóng ra tay, chẳng qua móng vuốt còn chưa cào trúng ngực Thịnh Tiêu, Thiên Diễn Châu lập tức phát động kết giới ngăn cản tập kích.

Yến Linh: “…”

Móng vuốt của Yến Linh hơi khựng lại, cậu thử nhe nanh gầm gừ, lông trên chín cái đuôi rơi lả tả như bông tuyết, ước gì có thể há miệng nuốt Thịnh Tiêu vào bụng.

Tại sao người này lại đần thế?!

Ngọc dâng tận miệng mà không cướp là cái đếch gì!

Trong lúc đang tự hỏi, Yến Linh vô tình nhìn thấy ngọc bội bán nguyệt đang đeo bên hông Thịnh Tiêu, lập tức vui vẻ.

Cho tới nay Thịnh Tiêu đều mặc áo màu đen, ngay cả kiếm Đông Dung còn không có kiếm tuệ mà đeo, giản dị quá thể đáng, đây là lần đầu tiên thấy cậu ta đeo ngọc bội.

Mặc dù là của mình cho nhưng không biết Yến Linh lại nghĩ ra chủ ý xấu gì, móng vuốt đột nhiên chuyển hướng, ‘vụt’ một tiếng hạ xuống dưới, móng vuốt sắc nhọn nhanh như cắt cướp lấy ngọc bội bán nguyệt.

Cậu định đùa giỡn Thịnh Tiêu để cậu ta tới cướp ngọc như ý, nhưng không ngờ hành động này dường như đã chọc trúng vảy ngược của Thịnh Tiêu, Thiên Diễn Châu im lặng nãy giờ trên cổ tay thoáng cái bắn ra lôi văn cuồn cuộn.

Yến Linh ngớ người.

Một giây sau, lôi văn bắn thẳng về phía cậu, nhưng cậu quên móng vuốt của mình còn treo tòn ten ngọc bội bán nguyệt, trong nhất thời quên phải thu lực về, vì thế linh lực trên người cậu đã chấn vỡ ngọc bội thành vô số mảnh, rơi lả tả xuống đất.

Đồng tử vốn lạnh lùng của Thịnh Tiêu chợt co lại.

Yến Linh còn ngơ ngác chưa biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy một luồng lôi văn thế như chẻ tre bổ tới, phát ra tiếng xé gió chói tai, quất thẳng vào chân sau của linh hồ.

Yến Linh: “…”

Linh hồ ngã lăn ra đất, không nhịn được rên ư ử mấy tiếng giống như thú nhỏ bị thương, đồng thời nhổ ngọc như ý trong miệng ra, cậu quay đầu nhìn Thịnh Tiêu tỏa ra sát khí rét lạnh, trông thật sự muốn làm thịt linh hồ.

Yến Linh bị dọa sợ dựng hết cả lông lên, lật đật duỗi móng, thúc giục linh lực chật vật chạy trốn.

Lần đầu tiên Thịnh Tiêu nổi cơn lôi đình khủng bố như vậy, trong mắt hiện lên tính công kích hiếm có, cậu ta lạnh lùng nhìn linh hồ hối hả chạy trốn, nhưng không có đuổi theo.

Cậu ta cũng không thèm liếc ngọc như ý trơ trọi một bên, đi tới ngồi xổm ở chỗ ngọc bội bị vỡ thành ngàn mảnh, giống như muốn nhặt lên từng mảnh để gắn lại.

Nhưng ngọc bội đã bị vỡ tan tành, thậm chí có những mảnh nhỏ li ti như hạt bụi, khó có thể gắn lại hoàn chỉnh.

Thịnh Tiêu ngồi xổm ở đó hồi lâu, ánh mắt mông lung không biết đang nghĩ gì.

Cuối cùng Yến Linh vẫn lấy được giải quán quân, nhưng tự làm tự chịu bị đánh cho toàn bộ bắp chân hằn sâu lôi văn cháy xém, đau đến nỗi phải đi cà thọt, mỗi lần bước đi đều tê rần khó chịu.

Sợ Thịnh Tiêu nhận ra, Yến Linh không đợi người khác rèn luyện quay lại đã một mình chạy về Thiên Diễn học cung trước, nằm bẹp trên giường nghỉ ngơi nửa ngày mới có thể miễn cưỡng xuống giường đi bộ.

Có lẽ giấc mơ này làm cho Yến Tương Lan nhớ lại cảm giác đau đớn tê rần như bị vô số mũi kim chích vào hồi đó, y nhíu mày quơ quạng cái chân bị sét đánh.

“Không, đừng mà… Đừng đánh ta.”

Trời đã vào thu, thời tiết se lạnh.

Cái thây bệnh tật của Yến Linh vẫn chưa khỏi hẳn, Thịnh Tiêu im lặng cầm lấy cổ chân nhỏ gầy chỉ cần dùng lực một tí là bóp gẫy của y nhét vào lại trong chăn.

Yến Tương Lan còn tưởng mình lại bị bổ sét, vùng vẫy mạnh hơn, cổ chân nhỏ gầy giãy thoát ra khỏi tay Thịnh Tiêu, trong miệng lẩm bẩm liên tục: “Thịnh Tiêu, đừng…”

Thịnh Tiêu không phiền muốn nắm lấy cổ chân của y, trong lúc vô tình lờ mờ nhận ra gì đó, hắn cầm cổ chân nhấc lên xem, ngón tay vuốt nhẹ lên bắp chân sáng bóng, khẽ nhíu mày.

Nếu từng bị Thiên Diễn Châu bắn sét đánh một lần, bình thường sẽ lưu lại dấu vết mờ nhạt mà chỉ có Thịnh Tiêu mới thấy được. 

Trên bắp chân của Yến Tương Lan có dấu vết mờ do Thiên Diễn Châu mang theo sát ý đánh trúng?

Tay của Thịnh Tiêu run lên.

Hắn đã từng muốn giết Yến Tương Lan?

===Hết chương 87===
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận