"Sao chứ? Em đang nói cái gì vậy? Tại sao phải kiểm tra? Uyên Khanh, em muốn hiến tim cho bà ấy ư"
"Có phải em bị mất trí hay cậu ta lại ép em làm chuyện này"
Trác Phàm nhăn mày, khuôn mặt ảm đạm hơi bực mình nhìn Uyên Khanh, cô thở sâu im lặng một chút sắc thái vẫn rất bình tĩnh cô mím môi mỉm cười, Uyên Khanh suy nghĩ kĩ lắm mới đưa ra quyết định này đấy chứ, không ai ép cô mà do chính bản thân muốn vậy
"Anh sẽ không giúp em, chuyện này không thể, em biết điều đó mà"
Trác Phàm nhẹ giọng nói tiếp, khi thấy cô im re, Uyên Khanh chầm chậm lắc đầu từ chối
"Em quyết định rồi..."
"Nếu anh không giúp em, em sẽ đến bệnh viện khác"
"Lý do? Anh muốn biết lý do khiến em làm vậy, căn bản bà ấy không có liên hệ huyết thống với em"
"Bác ấy đã cứu em, đã thay nhà em trả một khoảng tiền rất lớn, nếu không có bác ấy thì Uyên Khanh em bây giờ cũng không thể đứng ở đây..."
"Bác ấy mất ngủ chỉ vì thức chăm sóc em, hết mực thương em như con gái ruột, cự tuyệt với Minh Khang để bảo vệ em, đối với Uyên Khanh bà ấy như mẹ..."
Nhã Uyên Khanh cúi đầu mỉm cười nhẹ nghẹn ngào hạnh phúc kể về bà Cẩm, nếu không nhờ bà ấy giúp chắc cô đã bị Minh Khang hành hạ, giết chết khi cô mang thai con gái? Nghĩa tình sâu nặng đó sao Uyên Khanh có thể ngoảnh mặt làm ngơ, Uyên Khanh muốn làm thứ gì đấy, để khi cô nhìn lại không cảm thấy dây dứt, hối hận.
Trác Phàm nghe xong bối rối khó xử lắm, anh không biết phải làm sao? Nói trắng ra là anh không muốn giúp, anh không muốn nhìn thấy người con gái anh yêu nhất chết
"Anh không..."
"Giúp em việc này được chứ Trác Phàm? Nếu không em sẽ nhờ bệnh viện khác"
Trác Phàm hết cách khi cô kiên định như vậy, anh im lặng gật đầu đồng ý mà không cam tâm chút nào.
Uyên Khanh được bí mật dẫn đi kiểm tra, xong xuôi cô ngồi chờ kết quả, thật sự rất sợ nhưng cô không thấy hối hận đâu. Cuối cùng thì kết quả cũng đã có, Trác Phàm nắm chặt tờ giấy không muốn cho cô xem
"Đưa em..."
Uyên Khanh chìa tay ra, nghiêm giọng nói, nét mặt Trác Phàm nặng nề đặt lên tay cô quả nhiên đúng là định mệnh, định mệnh thật rồi, số trời cả, kết quả xét nghiệm cho thấy tim Uyên Khanh rất phù hợp cấy ghép. Nơi khóe môi nhỏ nhắn, hồng hồng nở một nụ cười xinh xắn cô ngước lên nhìn anh.
"Được, em sẽ hiến tim..."
"Không, anh không làm được, chuyện này đồng nghĩa với việc em sẽ..."
"Em sẽ hiến"
Uyên Khanh bình thản đáp, chặt ngang lời của Trác Phàm, dứt lời cô nhấc mông đứng lên đưa trả anh tờ giấy, nuốt một ít nước bọt nói tiếp
"Em đã chuẩn bị sẵn sàng, khi nào có lịch anh cứ báo em"
...
Quay lại phòng bệnh:
Uyên Khanh vẫn ân cần ngồi bên bà Cẩm, nhìn bà một cách say đắm, chắc là ca phẫu thuật sẽ tiến hành không lâu khi sức khỏe bà ổn định, những ngày còn lại cô sẽ làm hết mọi thứ để không phải nuối tiếc lúc nhắm mắt ra đi.
Đang mông lung ngẩn ngơ ngẫm nghĩ thì ở phía ngoài Minh Khang giận dữ đẩy cửa đi vào, hắn bước lại đưa tờ giấy lên mặt cô
Uyên Khanh nhẹ nhàng đặt tay bác Cẩm xuống, liếc mắt nhìn, là kết quả xét nghiệm? Phải chăng Trác Phàm đã nói?
"Em bị mất trí rồi phải không"
"Tôi sẽ làm vậy để cứu sống bác Cẩm, chỉ là một trái tim? To tát gì"
"Em sẽ chết"
"Nếu không có tim phù hợp, cấy ghép mẹ anh cũng không thể sống..."
P/s: Phần trên là hồi ức Uyên Khanh nhớ lại nha mọi người.