Lãnh Lăng Duệ cười lạnh: “Nói sớm không phải tốt hơn sao, thật lãng phí thời gian.”
“……”
Cuối cùng, hai bên thỏa thuận, sau khi Tiêu Dương xử lý hết thảy mấy vụ hẹn hò vụng trộm vào chiều mai, sẽ đến ở nhà Lãnh Lăng Duệ, bắt đầu dạy Lãnh Kỉ Kỉ học.
Nhưng Lãnh Lăng Duệ cũng chẳng có cơ hội tận hưởng ngọt ngào chiến thắng, hắn có một cuộc họp quan trọng cần đích thân giải quyết ở thành phố A. Ở công ty tuy rằng Tiêu Dương khéo léo trong việc câu thông trên dưới nhưng nói về việc buôn bán hợp tác, đối ngoại, đàm phán, hắn thậm chí còn thủ đoạn hơn cả Tiêu Dương. Vì thế, ba ngày sau, Lãnh Lăng Duệ mang theo ít hành lý đơn giản, cùng Lura lên máy bay đến thành phố A.
Hôm qua, dưới sự chiếu cố riêng của Lãnh Lăng Duệ, Tiêu Dương dọn đến ở trong phòng khách nhà hắn, mà phòng khách kia, cơ bản từ trước đến nay chỉ có mình Tiêu Dương đến, những người khác Lãnh Lăng Duệ chưa từng cho phép bước vào nhà.
Đến thành phố A, Lãnh Lăng Duệ vào ở khách sạn mà đối tác đã chuẩn bị tốt trước đó. Thành thị phương Bắc phồn hoa, ngăn nắp. Mùa này, tuyết rơi, nhiệt độ lạnh hơn so với thành phố K rất nhiều. Bên ngoài gió thổi rất lạnh mà trong phòng lại vô cùng ấm áp, thoải mái hơn dùng điều hòa thổi gió nóng ở nhà. Nơi này thích hợp sống qua mùa đông hơn thành phố K a!
Trước đây, Lãnh Lăng Duệ có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh, thường thì hắn thân ở đâu tâm ở đấy (thiên nhai lưu lạc nhân), dù sau này sống yên ổn tại thành phố K, thế nhưng căn hộ hắn ở nhiều năm cũng thủy chung không thể đạt tới vị trí được coi là “nhà’ trong lòng hắn, bất quá đối với hắn chỉ là một chỗ ở mà thôi! Thế nhưng giờ đây, khi mới đến thành phố A chưa được vài giờ, hắn lại cảm thấy căn hộ kia như cách xa ngàn dặm.
Tựa hồ, bất tri bất giác, chính mình không biết, từ khi nào đã đặt nơi kia trong lòng, coi nó là “nhà”. Sự chuyển biến đó bắt đầu từ khi nào? Từ bao giờ hắn lại cảm thấy nó có ý nghĩa khác với công ty và văn phòng?
Có lẽ là mấy tiếng trước, khi hắn nhìn qua cửa kính, thấy bầu trời bị những tòa nhà cao tầng cắt thành những mảnh xanh trắng bất quy tắc, bỗng chốc nhớ tới căn phòng kia hay là vì mấy ngày trước, khi hắn mở mắt ra, nhìn thấy tiểu yêu tinh với đôi mắt lục sắc to tròn, mái tóc đỏ lửa, hưng phấn mà bám lấy vạt áo mình, khóe miệng bất giác nhếch lên? Hay là còn từ trước đó nữa, lúc 0 giờ sang, ngày 11 tháng 11, khi âm thanh bạo liệt kia cất lên đánh thức mình khỏi giấc mơ, cuộc sống của hắn lúc đó đã bắt đầu bước sang một con đường khác.
Sang ngày thứ hai, Lãnh Lăng Duệ thế nhưng lại đối với căn hộ của mình sinh ra cảm giác nhung nhớ. Tuy hắn là ngườ làm việc rõ ràng, mạnh mẽ, quyết đoán nhưng Lura vẫn cảm thấy, lần này đi công tác, tâm thần sếp mình dường như có điểm không yên tâm, trái ngược với mọi khi, mỗi lần đi công tác thì đều quên hết mọi việc. Lần này làm việc, hình như sếp còn cố gắng rút ngắn lịch, nhanh chóng giải quyết trở về.
Chẳng lẽ. . . . sếp đại nhân – băng sơn ngàn năm lại tan chảy trong tay thiếu nữ nào đó???? Mặc kệ lý do là gì, hai người cuối cùng cũng về sớm hơn dự định một ngày.
Về đến sân bay trời đã tối, Lãnh Lăng Duệ trực tiếp lái xe về nhà. Khi hắn phong trần mệt mỏi mở cửa, đã nhìn thấy tiểu yêu tinh đứng trên vai Tiêu Dương, nhanh nhanh chóng chóng hướng về phía mình nhảy đến, nhòa vào lòng, kéo lấy vạt áo, trong đầu hiện lên câu nói đầu tiên: “tiểu biệt thắng tân hôn”, câu thứ hai là: “phi, cái gì?”, câu thứ ba là: “ân, ân, uh”????
Lãnh Lăng Duệ hít một hơi, cúi đầu, nhìn tiểu yêu tinh bám trên người mình, Bé khi nào thì lớn như vậy ?!!! Có thể nhìn ra, so với trước khi mình đi phải lớn gấp đôi, phải đến hai mươi xentimet đi!
Bỏ xuống hành lý, đóng cửa lại, Lãnh Lăng Duệ vẻ mặt hỗn độn, mang tiểu yêu tinh đến cạnh sô pha , Tiêu Dương chỉnh chỉnh quần áo, ngồi xuống bên cạnh tùy tiện đánh một cái chỉ tay, giống như được huấn luyện tốt, tiểu yêu tinh trong tay Lãnh Lăng Duệ, gian nan quay đầu ,hướng về phía hắn ,thanh âm đáng yêu làm cho người ta muốn chà đạp một chút vang lên thanh thúy, kêu hai chữ: “Ba ba ~!”
Lãnh Lăng Duệ vừa định hỏi Tiêu Dương đến rốt cuộc là chuyện gì xảy ra với vóc dáng của tiểu yêu tinh, đã bị hai từ này làm cho không nhếch nổi khóe miệng, hóa đá tại chỗ .
Sau một lúc lâu, hắn biểu tình như thường, đem tiểu yêu tinh trong tay đặt lên sô pha, giương mắt nhìn Tiêu Dương, cắn răng nói từng chữ một: “Nói! Ta động thủ hay ngươi tự sát?!”
A? A a?? Biểu tình nguyên bản đắc ý của Tiêu Dương lập tức thay đổi .
“Ta nói này, người anh em, ngươi bảo ta dạy Bé nói chuyện, Bé giờ tiến bộ thần tốc, học xong rất nhiều từ, ngươi xem, hai chữ này Bé phát âm tiêu rất chuẩn a!
Ngươi đáng ra phải lộ ra biểu tình vui mừng, tỏ lòng biết ơn chân thành với ta mới đúng ~”
“……”
“Ngươi có biểu tình này là sao?”=_=
——
Đúng vậy, nghe được tiểu yêu tinh nói chuyện, chính mình hẳn là thực vui vẻ mới đúng, vừa rồi, trong chớp mắt nghe được Bé mở miệng, hắn quả thật thực vui mừng, thế nhưng nghe Bé gọi hai từ kia, lại làm hắn cảm thấy khó chịu không nói lên lời. (thích được gọi Lão công cơ hả? =))
Có lẽ hắn cũng thấy phản ứng của mình rất quái dị, Lãnh Lăng Duệ ho khan một tiếng, điều chỉnh lại biểu tình, nói: “Được rồi được rồi, ta cám ơn ngươi!! Thắp cho ngươi hai nén hương hoặc là..?”
“…… Chính ngươi giữ đi.”
“Đúng rồi,” Lãnh Lăng Duệ nhớ tới chuyện vừa rồi mình định hỏi, chỉ vào tiểu yêu tinh hỏi: “Bé tại sao lớn nhanh như vậy???”
Tiêu Dương trả lời đương nhiên: “Ăn no không phải nên lớn sao.?”
“Ăn no?!!!” Lãnh Lăng Duệ rút trừu khóe miệng, chưa từng thấy qua bộ dáng tiểu yêu tinh ăn no, mình sợ nó ăn nhiều quá xảy ra vấn đề, cho nên vẫn cố ý khống chế sức ăn của nó trong phạm vi nhất định.
Tiêu Dương vẻ mặt đồng tình, thân thủ vỗ vỗ bả vai Lãnh Lăng Duệ: “ngươi chịu áp lực lớn về tiền thức ăn a!”
“……”