Thiên Hàng Yêu Nghiệt - Chương 2

Thiên Hàng Yêu Nghiệt Chương 2
Lãnh Lăng Duệ biểu tình như thường mà trở lại phòng, nhìn kĩ giường chiếu chăn đệm, xác định không có dấu chân hay vết bẩn nào mới lên giường. Trời biết hắn có bao nhiêu khó chịu nếu có người khác trong không gian riêng tư của hắn lưu lại dù chỉ một chút dấu vết.

Hắn có thói quen nằm nghiêng sang phải, ánh mắt hổ phách nháy mấy cái sau đó khép lại, ánh sáng của ngọn đèn bàn vừa phải, nhu hòa rơi trên mí mắt, mang theo một tia hạnh phúc nhạt nhòa. Tiêu Dương thường nói hắn là sinh vật hướng sáng (tựa hoa hướng dương ik, dùng để miêu tả anh Duệ thì thật…), nhưng hắn hướng sáng lâu như vậy mà tính tính vẫn lạnh lùng cứng rắn. =_=

Hắn chỉ là chán ghét bóng tối thôi…chán ghét không thấy được ánh sáng mà thôi….

Ý thức dần dần mông lung, hô hấp cũng trở nên sâu dần, xúc cảm của đệm chăn dán tại cổ cùng làn da chậm rãi dung hợp, chỉ còn lại một hơi thở mơ hồ mang theo hương cỏ cây quanh quẩn nơi chóp mũi, mang theo mùi của ánh dương quang trong rừng rậm xa xưa.

Hương cây cỏ?

Lãnh Lăng Duệ mạnh mẽ mở mắt, cau mày, nâng người, nhìn xung quanh phòng môt vòng, lại hít sâu một hơi, lần này chẳng ngửi được mùi hương nào.

Lại nằm xuống, nhắm mắt lại, tâm dần dần yên tĩnh, chóp mũi lại quanh quẩn hương cỏ cây, hình ảnh tùy theo mà hiện lên trong đâu, là Bé Đậu đinh có mái tóc lửa đỏ, một đôi mắt to tròn ngập nước trừng hắn, hợp với vẻ mặt kinh dị ngốc hề hề…

Thực con mẹ nó! gặp quỷ (anh không gặp quỷ mà gặp yêu tinh cơ!)!!

Lãnh Lăng Duệ chấp nhận số mệnh, xoay người xuống giường, đen mặt mà đi qua phòng khách, mở cửa, bật đèn, phiền toái loạn quét tầm mắt, cuối cùng dừng lại ở một đống nho nhỏ phía dưới tường bên trái.

Nhăn mi, cúi người, nheo mắt xem qua, chỉ thấy tiểu tử kia đang ôm chân ngồi dựa bên tường, hơi ngửa đầu, cái mũ dạ nhỏ che hết ánh mắt và mũi, chỉ lộ ra cái miệng nhỏ nhắn nhẹ mở cùng cái cằm đầy, chính là đang ngủ rối tinh rối mù, chỉ kém không chảy nước miếng.

Lãnh Lăng Duệ bực mình, mặt càng đen, không nhịn được mà vươn ngón tay “Ba” một cái, gõ tỉnh bé.

Bé con “oa” kêu một tiếng, nhảy dựng lên, tay chân luống cuống mà nhặt chiếc mũ dạ rơi trên mặt đất, lại ngẩng đầu, trợn tròn hai mắt, dại mặt ra mà nhìn Lãnh Lăng Duệ D o.o

Mẹ nó! ngươi sẽ không đổi một biểu tình khác sao? Lãnh Lăng Duệ thầm mắng trong lòng, sau đó không kiên nhẫn mà xách Bé lên, xoay người vào cửa.

Từ phần eo trở xuống của bé đều bị Lãnh Lăng Duệ nắm trong tay, tựa như chui vào một cái túi ngủ ấm áp, chỉ có điều túi có vẻ hơi chật (anh đang bóp Bé sao =_= ???)

Bé giãy dụa theo bản năng nhưng không có kết quả, vặn vẹo vặn vẹo sau đó bực mình mà đạp đạp hai chân.

Lãnh Lăng Duệ cảm giác được lòng bàn tay bị cái gì đó chạm nhẹ vào tựa như bị gãi, hơi ngưa ngứa. Tiếp theo, phần cổ tay lại bị động hai cái, hắn có chút nghi hoặc mà dừng lại bước chân, cúi đầu nhìn cái tay đang nắm Bé ,chỉ thấy tiểu gia hỏa kia đang nâng nắm tay mê người đấm Lãnh Lăng Duệ.

Lãnh Lăng Duệ nhịn không được nâng cánh tay lên, giơ tới trước mắt.

Bé bỗng cảm thấy chóng mặt quay cuồng, cảnh sắc xung quanh nhanh chóng biến mất, khiến bé sợ tới mức lấy tay che mắt lại, đợi cho vững vàng lại, mới cẩn thận mà tách mấy ngón tay ra, xuyên qua khe hở mà mở mắt nhìn, sau đó ngây người.

Một đôi mắt hổ phách xinh đẹp nhưng cực đại đang không chớp mắt mà trừng Bé…

Lãnh Lăng Duệ vung ngón tay của tay còn lại, không phí chút khí lực nào cũng đủ để bỏ xuống hai tay đang bụm mặt của tiểu tử kia.

Hai con mắt to tròn màu lục ở khoảng cách gần như vậy, cơ hồ biến thành chọi mắt, kết hợp với khuôn mặt phấn phấn nộn nộn kiểu bỏ túi cùng cái miệng nhỏ nhắn hé mở…khiến sự lạnh lùng trong mắt Lãnh Lăng Duệ trở nên yếu ớt. Hắn biểu tình như thường mà đưa tay phóng tiểu tử kia ra xa chút.Ánh mắt chọi gà của Bé cuối cùng cũng khôi phục bình thường.

Bé chớp chớp mà nhìn Lãnh Lăng Duệ trong chốc lát, sau đó vừa xoay vừa nhéo thân thể đang bị Lãnh Lăng Duệ nắm, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn giống một cái bánh bao.

Thấy trong mắt Bé một tia không tình nguyện. Hắn tưởng Bé không thích mình đụng vào, trong lòng dâng lên sự tức giận khó hiểu—bị ghét bỏ?!

Hắn giương mắt, lại trùng hợp nhìn tới phòng khách đối diện có chiếc giường lớn sạch sẽ thoải mái,vốn có ý muốn đem tiểu tử này vứt đâu đó mà ngủ ,nhưng nay ý định đó bị Lãnh Lăng Duệ không chút do dự quét sạch khỏi não.

Tiểu tử không biết tốt xấu lại bé tí tẹo này mà cũng độc chiếm một gian khách phòng thì thật hoàn toàn lãng phí! Ánh mắt vốn đã có chút nhu hòa lại bởi biểu tình không tình nguyện của Bé mà nhất thời biến mất. Lãnh Lăng Duệ xị mặt xoay người đi tới sô pha ở phòng khách, tới cách cái ghế đơn bên trái mấy bước, trực tiếp buông tay. Bé thoát khỏi tay Lãnh Lăng Duệ, xẹt theo một đường vòng cung. ”Phốc”, dừng trên chiếc sô pha mềm mại màu vàng nhạt, cái cằm bất hạnh mà bị đau. ( =__= sao anh nỡ làm thế với em nó, tự anh tưởng tượng là bị ghét mà ném em nó thế sao???)

Bé phát ra một tiếng nức nở ,nâng quai hàm liên tiếp xuýt xoa “ti ti”, sau đó lè ra cái lưỡi bị cắn phải, hai mắt to cố gắng ngước nhìn chằm chằm vào xem có bị chảy máu không. Ngẩng đầu nhìn cái bóng dáng khổng lồ đối với Bé, biểu tình có chút ủy khuất lại có chút ngốc, thẳng tới khi người nọ theo tiếng đóng cửa mà biến mất ở phía sau, mới yên lặng cúi đầu, chỉnh lại tiểu lễ phục với mũ dạ của mình, tìm chỗ tay vịn góc gần sô pha nằm xuống. Lỗ tai nghe ngóng tiếng vang tất tất tác tác truyền ra từ gian phòng kia, nhắm lại đôi mắt to sáng.

Lúc trước phải ngủ ngoài cửa khiến Bé thấy lạnh lẽo, mặc quần áo lại không đủ ấm,vừa mới nằm ở sô pha được chốc lát, tia nhiệt khí còn sót lại từ bàn tay to lớn kia cũng dần dần tan đi. Bé khụt khịt cái mũi, hướng vào trong góc, làm thân thể nho nhỏ dán vào tay vịn mềm mại bằng da. Nhưng tựa hồ chẳng có hiệu quả gì, Bé chỉ có thể ôm chặt chiếc mũ dạ trước ngực, cuộn tròn lại thân mình thành một đống.

Lãnh Lăng Duệ đen mặt, mở cửa phòng ngủ, ngó ra nhìn thấy một bóng đen lui thành một đống trên ghế sô pha đơn xa xa, dừng một chút, sau đó tới gần vài bước, với lấy một cái khăn mặt mới tinh trên sô pha phủ lên người Bé. Lãnh Lăng Duệ sắc mặt như thường mà quét cái bọc nhỏ bị bao trùm hoàn toàn dưới cái khăn mặt, xoay người tắt đèn, trở về phòng ngủ. ”Oành” một cái đóng cửa lại.

Dư âm tiếng đóng cửa tán đi, trong bóng tối, bọc nhỏ dưới khăn mặt giật giật, sau đó khuôn mặt từng chút một lộ ra, trong chốc lát, dưới khăn mặt lộ ra một cái đầu nhỏ với mái tóc đỏ rực.

Bé mở cặp mắt to đôi mắt màu lục, chuyển đầu nhìn cái khăn mặt phủ trên người mình, lại dùng khuôn mặt cọ cọ, xúc cảm mềm mại thoải mái khiến Bé nheo lại mắt. Ngơ ngác nhìn hướng phòng ngủ một lúc lâu Bé mới xoay người kéo khăn mặt sát lại, che kín đầu ngủ~ ~ ~

*Oa Bé kute quá*
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận