Thiên Hàng Yêu Nghiệt - Chương 20

Thiên Hàng Yêu Nghiệt Chương 20
Hàng năm, vào thời điểm này, người ta thường có cảm giác ngày nghỉ đột nhiên trở nên nhiều. Đối với người bình thường mà nói, giáng sinh, nghỉ đông, nghỉ nguyên đán liên tục 1 đường, còn đối với người đi làm mà nói, thì thiếu nghỉ đông, liền chỉ có thể ngóng trông tết nguyên đán. 3 ngày nghỉ, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, tốt xấu cũng hơn được 1 ngày so với cuối tuần, cũng đủ để nghỉ ngơi 1 chút và đi thăm họ hàng thân hữu 1 phen, dù sao cũng là năm mới.

Theo kế hoạch ban đầu, Lãnh Lăng Duệ cùng Tiểu yêu tinh sẽ theo Tiêu Dương về nhà hắn.

Đáng ra Lãnh Lăng Duệ định cho Tiêu Dương về nhà trước để tiêm 1 mũi dự phòng về sự hiện hữu của tiểu yêu tinh cho Tiêu gia nhị lão, sao đó hắn mới lái xe đưa tiểu yêu tinh qua. Dù sao đã vài năm không gặp, giờ đột nhiên liền thêm 1 đứa nhỏ lớn như vậy, sẽ dọa tới họ, mà việc khiến Lãnh lăng Duệ đau đầu nhất chính là giải thích với người khác. Huống chi còn không thể nói sự thật, Lãnh Lăng Duệ cho rằng Tiêu Dương có vẻ am hiểu việc chế ra 1 câu chuyện bình thường logic .

“không sao, năng lực thừa nhận của 2 lão nhà tôi mạnh lắm, đến nơi giải thích cũng được mà”. Tiêu Dương trực tiếp túm tiểu yêu tinh lên xe hắn, Lãnh Lăng Duệ chỉ phải bất đắc dĩ đuổi theo.

“đừng lề mề nữa, vốn chỉ được nghỉ có vài ngày, ai biết cậu có thể kéo dài tới chiều ngày cuối rồi tới gặp mặt 1 chốc, ngay đêm đã trở về!” .Tiêu Dương vừa thắt dây an toàn vừa nói. Với tính cách càng lớn tuổi càng cứng càng trầm của Lãnh Lăng Duệ, thật sự có thể làm ra sự tình này.

Lãnh Lăng Duệ ngồi ghế sau cùng tiểu yêu tinh, giữ sự trầm mặc trước dự đoán của Tiêu Dương.

“huống hồ………” Tiêu Dương cười, từ sau kính chiếu hậu liếc Lãnh Lăng Duệ 1 cái :” tôi làm vậy cũng là tốt cho cậu, vạn nhất cậu vừa lái xe vừa nói chuyện cùng tiểu quỷ này, không thuận ý 1 cái lại trực tiếp diễn tiết mục đồng quy vu tận sẽ không hay lắm, đúng không?”

“Câm miệng! Lái xe!”. Lãnh Lăng Duệ vứt 4 chữ qua, sau đó liếc bé đang ra vẻ thực ngoan bên người mình, cảm thấy cách nói này của Tiêu Dương cũng không phải là hoàn toàn không có đạo lý.

Tiêu Dương quẹo tay lái, chuyển vào khu dân cư, trong lòng lại nghĩ hoàn toàn bất đồng với những gì vừa nói. Tại sao muốn Lãnh Lăng Duệ cùng Tiểu yêu tinh ngồi xe mình? Nhưng lại không cho Lãnh Lăng Duệ ngồi nghế cạnh ghế điều khiển? Ý nghĩ của Tiêu Dương rất đơn giản: Hắn thích nhìn Lãnh Lăng Duệ ngồi phía sau, bị tiểu yêu tinh hành hạ đến nỗi muốn trực tiếp mở cửa sổ vứt bé ra hoặc là chính mình nhảy ra.

Tiêu Dương thấy: thực thích! thực sướng!~

Đáng tiếc, hôm nay hai người họ có vẻ hài hòa, Tiểu yêu tinh chưa được đi xa như thế này bao giờ, cả đường chỉ lo bấu cửa sổ xem phong cảnh xa lạ bên ngoài, mà Lãnh Lăng Duệ lại là loại người không thích lên tiếng, từ lúc lên xe tới giờ vẫn trầm mặc

Lãnh Lăng Duệ xoay mặt nhìn người phía trước, nhướn mày rậm anh tuấn: ”Sao?” trực giác nói cho hắn, miệng người này không thể ra được lời hay gì.

“ 2 ngày nay cậu có đo chiều cao cho tiểu quỷ này không? Tôi có cảm giác nó cao hơn so với lần ăn cơm trước”

Vừa nghe lời này, Tiểu yêu tinh quay đầu lại, có chút ngiêm túc ưỡn ngực lên, ngồi càng thẳng, sao đó xê dịch mông về trước, mỉm cười cực kì hữu hảo với Tiêu Dương: ”Hoa Hoa,nhãn lực của ngươi thật tốt!”

Lãnh Lăng Duệ túm lại nó, ấn về chỗ ngồi, giọng điệu cứng ngắc :” lộn xộn gì! Ngồi yên! Vạn nhất xảy ra chuyện gì đập đầu choáng váng bây giờ!”

Tiêu Dương xấu hổ : ”tôi nói này người anh em , tôi đang lái xe đó , đừng trù ẻo tôi vậy!”

Lãnh Lăng Duệ liếc hắn 1 cái, không nhìn.

Tiêu Dương nhịn không được tiêp tục chủ đề đang nói phía trước: ”nếu cứ tiếp tục như vậy, vạn nhất bé không dừng lại được, sau 1, 2 năm chẳng phải chọc thủng nóc nhà cậu sao?~ “

“……” Lãnh Lăng Duệ hé miệng, trừng hắn.

Tiêu Dương vừa thấy biểu tình đó của hắn, càng thêm dũng cảm nói : ”tới lúc đó, vị trí của 2 người không phải trở nên ngược lại?“ Lúc đó đến phiên bé trừng cậu, giáo huấn cậu, quản cậutrở nên dễ bảo!~ nhất thời, Tiêu Dương cảm thấy những ngày như vậy thật đáng giá mong đợi!

Tiểu yêu tinh nghe Tiêu Dương nói vậy, không phải tưởng tượng trong đầu hình ảnh chính mình cao 2, 3 thước , xem chủ nhà đại nhân tựa như hắn đang xem mình bây giờ,thật sự là…

Đang tự mình yy, tiểu yêu tinh lơ đãng thấy Lãnh Lăng Duệ đang âm trầm trừng mắt nó. ( yy: hoang tưởng)

Thật là khủng khiếp a!~

Lãnh Lăng Duệ nhăn tuấn mi, mím môi mỏng, Tiểu yêu tinh nghe được hắn trong lòng nghiến răng nghiến lợi, nhấn từng chữ: ” Ngươi .Dám?!”

Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Tiểu yêu tinh nhìn đầu mình, lại nhìn đầu Lãnh Lăng Duê, vội vàng lắc đầu như trống bỏi: “Ngô ~~ không dám.”

Lãnh Lăng Duệ vừa lòng gật đầu, sau đó nhìn hướng Tiêu Dương còn đang chìm đắm trong vui sướng khi tưởng tượng người khác gặp họa, bình tĩnh nói :” nếu không dừng lớn được sẽ không cho ăn cơm.”

Tiểu yêu tinh yên lặng xoay mặt nhìn về phía ngoài cửa sổ: thật không có nhân tính a~

Lái xe hơn 3 tiếng mới tới Thành J. Khác với giá phòng ở càng ngày càng cao tại thành K, thành J chỉ là 1 thành thị không lớn, dân cư cũng không dày đặc như vậy nên giá đất rẻ hơn không ít.

2 năm trước, Tiêu Dương mua cho cha mẹ 1 biệt thự 2 tầng có vườn. Ngôi nhà qua sự chăm sóc của 2 vị lão nhân, nhìn qua tựa như mới. Tiêu Dương baba lại yêu chăm sóc hoa cỏ, sân trước nhà được trang trí bằng hoa cỏ, tỉ mỉ bảo dưỡng, trang nhã mà không tầm thường.

Từ khi tiến vào cổng tới giờ, tiểu yêu tinh vẫn há mồm, ngoẹo đầu, hết nhìn trái lại nhìn phải tựa như xem bao nhiêu cũng không đủ, mãi đến khi ba mẹ Tiêu Dương mở cửa

“Ba! Mẹ! Khó có được trong mắt Tiêu Dương tuôn ra ý cười, ấm áp gấp trăm lần nụ cười vẫn bắt tại khóe miệng mà không thực tâm ngày thường dùng để đối ngoại.

Lãnh Lăng Duệ kéo Tiểu yêu tinh tới bên người mình, theo sau Tiêu Dương tiến vào, nhìn đến nhị lão đón tại cửa, cũng cười, tuy rằng rất nhẹ, nhưng cũng không mất tình cảm: ”cô chú, đã lâu không gặp.”

“Là Tiểu Duệ! mau vào! mau vào!!” nhị lão kéo bọn họ vào cửa, sau đó không nhịn được vỗ cánh tay Lãnh Lăng Duệ, nghiêm mặt thầm oán: “đứa nhỏ này thật là…….! nhiều năm rồi chưa đến đây, sau khi Tiêu Dương đi du học nhỉ ?!: "

" ngạch…. " Tiêu Dương nhìn ánh mắt đòi chứng thực mà Tiêu mẫu quét về phía mình, lại nhìn Lãnh Lăng Duệ có chút xấu hổ vì bị giáo huấn, đành giải vây nói : " được rồi được rồi, giờ không phải hắn đã đến sao ? ai nha ! mẹ còn không rõ tính cách của hắn sao? cả nửa ngày không nói được 2 câu, con mà không có mặt, hắn sợ khiến 2 người buồn.”

“Nói gì vậy?!! Tiểu Duệ a, tỏ ra xa lạ như vậy để làm chi? Sau này không được như vậy nữa, Tiêu Dương không ở đây con cũng phải đến! Qua Tết …….”

Tiêu mẫunói xong, ánh mắt lia xuống dưới, thấy 1 đứa bé đang túm lấy Lãnh Lăng Duệ: “ai nha! Tiểu Duệ! Đứa bé này là…”

“A!” Tiêu Dương gõ huyệt Thái Dương, quên mất tiểu quỷ này, ai khiến nó vừa rồi đột nhiên im lặng vậy, thiếu cảm giác tồn tại.

Lãnh Lăng Duệ kéo tiểu yêu tinh lên trước, thấp giọng nói: ” chào nhanh!”

Tiểu yêu tinh nhìn Lãnh Lăng Duệ,lại nhìn 2 vị lão nhân hiền lành trước mắt, nghĩ nghĩ, sau đó ngẩng 2 má nhỏ mềm mại như đóa hoa, cười đặc biệt xán lạn, hô: ”cô, chú! Nhĩ hảo ~!”

“……” Tiêu Dương choáng váng.

“……” Tiêu gia nhị lão cũng choáng váng.

“……”

Nam sinh gầy gò mới từ trên lầu xuống, 1 chân đạp bậc thang cuối cùng, cũng choáng váng.

“……” Lãnh Lăng Duệ đen mặt.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận