Tiêu phụ,Tiêu mẫu cũng không tránh khỏi ảo giác thấy con cháu cả sảnh đường. Được rồi, hình như thiếu con dâu..Ách, đứa bé kia cũng không phải cháu.=_=
Tiêu phụ dùng khửu tay huých Tiêu mẫu ngồi bên, cười nói: »đúng rồi, tối hôm qua ta qua phòng Tiểu Vũ đắp chăn cho nó…"
" Tiêu Vũ đang giơ đũa định gắp rau bỗng run một chút, hơi hé miệng, hình như bất mãn đề tài Tiêu phụ nói .
" Ai ngờ đứa nhỏ này ngủ ngoan như vậy, không đá chăn tí nào ! "
" nghe đi, nói cái gì vậy ! không đá chăn phải giật mình như vậy ?? "
Lại được Tiêu mẫu lửa cháy đổ thêm dầu, không tin hỏi lại : " Thật sự ? " Tiêu Vũ đen mặt hoàn toàn. Tiêu Dương liếc hắn, lại liếc Lãnh Lăng Duệ cùng Tiểu yêu tinh, một người đang hắc tuyến, một người lại chớp mắt sau khi nghe đối thoại, không nhịn được run run khóe miệng nói : " ba mẹ, 2 người có chừng mực a ! "
Tiêu mẫu cười híp mắt : " Chúng ta có thể không mừng cho Tiểu Vũ sao ? trước kia hai con ngủ một phòng, còn có người đắp chăn cho nó, từ khi hai con ngủ riêng, đứa nhỏ này bắt đầu đá chăn, đều đá hơn mười năm, số lần không đá có thể đếm trên đầu ngón tay… "
Tiêu Vũ ho nhẹ một tiếng: “Mẹ, có thể không thảo luận vấn đề này sao.”
Tiêu phụ vui vẻ:“Còn ngượng ngùng sao, đều người trong nhà nói có sao. Chuyện con ngủ không ngoan, anh con không biết hay Tiểu Duệ không biết chứ ? "
Lãnh Lăng Duệ đúng lúc chen vào nói: “Khụ…… Tiêu Dương nói rất nhiều lần rồi.”
“……”
Tiêu Dương thấy mình nằm cũng trúng đạn, vội vàng nói tiếp: “Con nói này, ba mẹ, Tiêu Vũ đã lớn rồi, nếu về sau em nó đi học ở ngoài, ba mẹ sao còn có thể ngày nào cũng đắp chăn cho em nó? cứ đá vài lần bị lạnh thì sẽ ngoan thôi. Thanh niên sao yếu ớt như vậy ? nếu không trước khi đi ngủ tìm cái dây thừng trói lại. "
Lãnh Lăng Duệ nhớ tới chuyện tối qua, không nhịn được nhướn mi liếc Tiêu Dương: " nói ra vành ra vẻ thế, có bản lĩnh cậu đừng nửa đêm lượn lờ ra khỏi phòng đi WC nữa
Tiêu Dương hiển nhiên hiểu được ý trong mắt Lãnh Lăng Duệ, ho khan vài tiếng rồi yên lặng ăn cháo. Nhưng Tiêu gia nhị lão nghe lời nói của Tiêu Dương bắt đầu thật sự tự hỏi vấn đề đắp chăn này. Bọn họ luôn thực hành chính sách nuôi thả đối với bọn nhỏ–chỉ cần bản thân chúng cảm thấy đi con đường này sẽ không hối hận, chúng cứ thoải mái mà đi thôi.
Cho nên bọn họ chưa nghĩ tới vấn đề Tiêu Vũ lên đại học
Khi mọi người ăn xong, đều buông bát đũa. Tiêu phụ gõ bàn, lên tiếng.
Mọi người nhìn hướng hắn, chỉ thấy hắn cười tủm tỉm, vỗ Tiêu Dương ngồi cạnh, lại chỉ Tiêu Vũ cùng bên cạnh nói : " Đại học cũng dễ suy nghĩ thôi, Tiểu Vũ thi vào trường con làm không phải xong rồi ?
Tiêu Dương:“……”= khẩu =
Tiêu Vũ xoay mặt nhìn nhìn Tiêu Dương, sau đó nhìn về phía Tiêu phụ, mặt không chút thay đổi nói: “Ân.”
Tiêu Dương quay đầu xem Tiêu Vũ:“……”= khẩu =
Tiêu Vũ tiếp tục mặt không chút thay đổi: “Con vốn cũng tính như vậy "
Tiêu Dương:“……!!!!”
Tiêu phụ nghe xong,vung tay: " Tốt lắm! sau này ngay cả phí ăn ở đều giảm, cứ ở chỗ Tiêu Dương! »Tiêu mẫu phụ họa liên tục: " đúng vậy đúng vậy, thế là tốt nhất ! Tiểu Dương và Tiểu Duệ đều ở đó, có người coi sóc. "
Tiêu Dương nhìn Lãnh Lăng Duệ, người này lại ôm tiểu yêu tinh, vẻ mặt xem diễn. Thấy vậy hắn không khỏi cảm thán: " giao hữu vô ý! giao hữu vô ý aaaa ! " sau đó nhìn Tiêu gia nhị lão, bi ai giãy dụa »Ách…….Trường Bách khoa cũng đứng thứ 5 cả nước, không phải cứ nói thi là có thể đỗ, có mục tiêu là tốt. Nhưng việc điền nguyện vọng, vẫn là chờ thi xong nói sau đi. "
Tiêu gia nhị lão ngẫm lại cũng thấy đúng, không thể sớm như vậy liền biến chuyện này thành ván đã đóng thuyền được.
Tiêu Dương cứng người, tưởng có thể thở phào, Tiêu Vũ lại mở miệng: " Ân. Điểm vào trường này cao, nhưng chỉ cần không thất thủ ngiêm trọng, muốn thi đỗ không thành vấn đề." Nói xong nhìn vào mắt Tiêu Dương, sau đó buông bát đũa lên lầu.
Để lại Tiêu Dương ngồi tại chỗ hỗn độn: " đứa nhỏ này học ai mà cao ngạo vậy a !!! " ( ngạo kiều thụ =)) )
Tiểu yêu tinh dán sát vào Lãnh Lăng Duệ, dán miệng vào lỗ tai hắn hỏi: " Duệ Duệ. Tại sao Hoa Hoa lại sợ Tiểu Vũ học trường T ? "
Lãnh Lăng Duệ nhướn mi: " chẳng phải ngươi có thể nghe được suy nghĩ trong lòng hắn sao ? "
Tiểu yêu tinh bĩu môi: " Hắn nghĩ nhiều làm ta ù cả tai, cũng chưa nói vì sao ! "
" ……. "
Cơm nước xong, Lãnh Lăng Duệ và Tiêu Dương dẫn tiểu yêu tinh ra ngoài, dạo một vòng quanh thành phố. Khó có cơ hội ra ngoài chơi, Tiểu yêu tinh hưng phấn muốn chết, hận không thể đảo quanh 360 độ xem.
Lãnh Lăng Duệ nhìn hành động của bé mà buồn cười, tâm tình cũng không khống chế mà trở nên sung sướng.
Tiêu Dương thường thường sát phong cảnh thở dài một tiếng, đôi mắt hoa đào câu hồn các tiểu cô nương ngày thường cũng thu hồi hết điện lực.
Khi hắn thở dài được N lần, Lãnh Lăng Duệ không nhịn được nói: " cậu là oán phụ ?? "
Tiểu yêu tinh xoay mặt nhìn hắn một cái, sau đó chuyển sang nhìn Lãnh Lăng Duệ: " hắn nói hắn chẳng còn sống được bao lâu. "
“……” Lãnh Lăng Duệ không chút đồng tình nà : " đi mau!cho nhân gian thái bình. "
“……”
Tiểu yêu tinh tiếp tục phiên dịch: “Hắn nói, kiếp trước hắn làm bao nhiêu việc ác, kiếp này mới có thể gặp ngươi "
" vậy cậu phải cẩn thận, kiếp sau có khi còn có thể tiếp tục gặp tôi. "
“……”
Lúc này, không đợi tiểu yêu tinh phiên dịch , Lãnh Lăng Duệ trực tiếp hỏi: “Mẹ nó, cậu trúng gió gì vậy ? "
Tiêu Dương nhìn mặt sông bao la hùng vĩ trước mặt – nhất đại thắng cảnh của Thành Phố, đón gió rơi lệ: " tôi đang ai điếu nhân sinh về sau a ! "
«sao ? nhân sinh trước kia của cậu chẳng lẽ không đáng ai điếu ? "
" nếu Tiêu Vũ sống với tôi, cuộc sống về đêm phong phú và tốt đẹp của tôi chắc chắn không còn, những ngày tự do của tôi a ! ~~ "
Lãnh Lăng Duệ cười nhạo : " đó là cuộc sống về đêm nhàm chán mà thối nát. Tiểu Vũ vừa lúc cứu vớt cậu.”
" tôi đau lòng nhân sinh của tôi đang theo hướng quỹ đạo của cậu a "
" quỹ đạo của tôi cái gì ? "
" ăn ở bảo mẫu, cuộc sống vú em. "
" … " Lãnh Lăng Duệ âm trầm nhìn Tiêu Dương một lúc lâu, lấy di động ra, nhanh chóng ấn số.
Tiêu Dương xoay mặt nhìn hắn: " uy ! cậu làm gì vậy ? "
" gửi tin nhắn cho Tiểu Vũ, đầu tiên nói cho em ấy hai số di động khác của cậu. "
“……”
" còn có mấy quan bar đêm cậu hay đi "
“!!!!”