Thiên Là Hồng Trần Ngạn - Quyển 1 - Chương 28: Tâm Sự (2)
Chương trước- Quyển 1 - Chương 1: Đọa nhai
- Quyển 1 - Chương 2: Điệt vân (1)
- Quyển 1 - Chương 3: Điệt Vân (2)
- Quyển 1 - Chương 4: Bắt tôm
- Quyển 1 - Chương 5: Khiếp sợ
- Quyển 1 - Chương 6: Quyết định
- Quyển 1 - Chương 7: Xuất Cốc
- Quyển 1 - Chương 8: Vào thành (1)
- Quyển 1 - Chương 9: Vào thành (2)
- Quyển 1 - Chương 10: Nguyên nhân (1)
- Quyển 1 - Chương 11: Nguyên Nhân ( 2 )
- Quyển 1 - Chương 12: Nguyên nhân ( 3)
- Quyển 1 - Chương 13: Nguyên nhân (4)
- Quyển 1 - Chương 14: Nguyên Nhân (5)
- Quyển 1 - Chương 15: Tuyên Chỉ
- Quyển 1 - Chương 16: Đối Câu (1)
- Quyển 1 - Chương 17: Đối Câu (2)
- Quyển 1 - Chương 18: Kết Bái
- Quyển 1 - Chương 19: Đại Dục
- Quyển 1 - Chương 20: Sinh Nhật (1)
- Quyển 1 - Chương 21: Sinh Nhật (2)
- Quyển 1 - Chương 22: Sinh Nhật (3)
- Quyển 1 - Chương 23: Sinh Nhật (4)
- Quyển 1 - Chương 24: Sinh Nhật (5)
- Quyển 1 - Chương 25: Hiến Kế (1)
- Quyển 1 - Chương 26: Hiến Kế (2)
- Quyển 1 - Chương 27: Tâm Sự (1)
- Quyển 1 - Chương 28: Tâm Sự (2)
- Quyển 1 - Chương 29: Khai Trương
- Quyển 1 - Chương 30: Du Hồ
- Quyển 1 - Chương 31: Lưu Thị (1)
- Quyển 1 - Chương 32: Lưu Thị (2)
- Quyển 1 - Chương 33: Bí Tịch
- Quyển 1 - Chương 34: Lợi Thế
- Quyển 1 - Chương 35: Thành Giao
- Quyển 1 - Chương 36: Ác Đồ
- Quyển 1 - Chương 37: Độc Thương
- Quyển 1 - Chương 38: Làm Mai Mối
- Quyển 1 - Chương 39: Xác Nhận
- Quyển 1 - Chương 40: Thăm
- Quyển 1 - Chương 41: Thân Phận
- Quyển 1 - Chương 42: Tiền Đường
- Quyển 1 - Chương 43: Tuyệt Cú
- Quyển 1 - Chương 44: Tỷ Thí
- Quyển 1 - Chương 45: Phong Hàn
- Quyển 1 - Chương 46: Hinh Hà
- Quyển 1 - Chương 47: Mỹ Nam
- Quyển 1 - Chương 48: Sơ Tài
- Quyển 1 - Chương 49: Đồng Tẩm
- Quyển 1 - Chương 50: Nỗi Buồn Ly Biệt
- Quyển 1 - Chương 51: Trúng Độc (1)
- Quyển 1 - Chương 52: Trúng Độc (2)
- Quyển 1 - Chương 53: Gặp Tai Kiếp
- Quyển 1 - Chương 54: Phong Hàn
- Quyển 1 - Chương 55: Hạ Lỗ
- Quyển 1 - Chương 56: Đoạn Nghĩa
- Quyển 2 - Chương 57: Cao Xương
- Quyển 2 - Chương 58: Duyên Cũ
- Quyển 2 - Chương 59: Nguyên Nhân (1)
- Quyển 2 - Chương 60: Nguyên Nhân (2)
- Quyển 2 - Chương 61: Tình Cũ
- Quyển 2 - Chương 62: Tỷ Võ
- Quyển 2 - Chương 63: Thắng Thua
- Quyển 2 - Chương 64: Cường Hôn
- Quyển 2 - Chương 65: Người Thân
- Quyển 2 - Chương 66: Tắm Rửa
- Quyển 2 - Chương 67: Giết Chóc
- Quyển 2 - Chương 68: Phỏng Đoán
- Quyển 2 - Chương 69: Truyền Ngôi
- Quyển 2 - Chương 70: Phục Chúng
- Quyển 2 - Chương 71: Chiến Sự
- Quyển 2 - Chương 72: Thiên Tai
- Quyển 2 - Chương 73: Báo Thù
- Quyển 2 - Chương 74: Phá Địch
- Quyển 2 - Chương 75: Nhục Nhã
- Quyển 2 - Chương 76: Vây Săn
- Quyển 2 - Chương 77: Hận Cũ
- Quyển 2 - Chương 78: Tình Thương
- Quyển 2 - Chương 79: Xuyên Qua
- Quyển 2 - Chương 80: Tao Hiệp
- Quyển 2 - Chương 81: Trù Tính
- Quyển 2 - Chương 82: Cáo Thiệp
- Quyển 2 - Chương 83: Diệt Địch
- Quyển 2 - Chương 84: Chỉ Qua
- Quyển 2 - Chương 86: Xuân Thương
- Quyển 2 - Chương 87: Thất Sách
- Quyển 2 - Chương 88: Thoát Đi
- Quyển 2 - Chương 89: Tình Thân
- Quyển 2 - Chương 90: Quyết Định
- Quyển 2 - Chương 91: Kết Minh
- Quyển 2 - Chương 92: Cấm Tình
- Quyển 3 - Chương 93: Đại Hưng
- Quyển 3 - Chương 94: Phong Hào
- Quyển 3 - Chương 95: Thân Vương
- Quyển 3 - Chương 96: Đại Điển
- Quyển 3 - Chương 97: Giận Hôn
- Quyển 3 - Chương 98: Nhận Sai
- Quyển 3 - Chương 99: Giải Hòa
- Quyển 3 - Chương 100: Tiểu Thê Tử
- Quyển 3 - Chương 101: Thỉnh Hôn
- Quyển 3 - Chương 102: Phạt Trượng
- Quyển 3 - Chương 103: Ly Biệt
- Quyển 3 - Chương 104: Khẩu Chiến
- Quyển 3 - Chương 105: Bị Vây
- Quyển 3 - Chương 106: Công Chiếm
- Quyển 3 - Chương 107: Bôi Thuốc
- Quyển 3 - Chương 108: Lòng Đố Kỵ
- Quyển 3 - Chương 109: Tứ Hôn
- Quyển 3 - Chương 110: Bại Lộ
- Quyển 3 - Chương 111: Nghiệm Thân
- Quyển 3 - Chương 112: Nói Hết
- Quyển 3 - Chương 113: Trốn Tránh
- Quyển 3 - Chương 114: Đau Lòng
- Quyển 3 - Chương 115: Trở Về
- Quyển 3 - Chương 116: Lui Địch
- Quyển 3 - Chương 117: Ngất
- Quyển 3 - Chương 118: Bức Họa
- Quyển 3 - Chương 119: Xuân Độc
- Quyển 3 - Chương 120: Quốc Hận
- Quyển 3 - Chương 121: Gia Cừu
- Quyển 3 - Chương 122: Bay Xuống
- Quyển 3 - Chương 123: Tỉnh Dậy
- Quyển 3 - Chương 124: Vạch Trần
- Quyển 3 - Chương 125: Đưa Tiễn
- Quyển 3 - Chương 126: Thư
- Quyển 3 - Chương 127: Đàm Phán
- Quyển 3 - Chương 128: Đồng Miên
- Quyển 3 - Chương 129: Gặp Lại
- Quyển 3 - Chương 130: Trọng Thương
- Quyển 3 - Chương 131: Phiêu Thệ
- Quyển 3 - Chương 132: Tan Nát Cõi Lòng
- Quyển 3 - Chương 133: Tưởng Niệm
- Quyển 4 - Chương 134: Dạy Dỗ
- Quyển 4 - Chương 135: Vương Phi
- Quyển 4 - Chương 136: Tuyền Tin
- Quyển 4 - Chương 137: Bại Lộ
- Quyển 4 - Chương 138: Gặp Lại
- Quyển 4 - Chương 139: Nhu Tình
- Quyển 4 - Chương 140: Rơi Xuống
- Quyển 4 - Chương 141: Thành Thân
- Quyển 4 - Chương 142: Gặp Nạn
- Quyển 4 - Chương 143: Thu Thương
- Quyển 4 - Chương 144: Trở Về (Đại Kết Cục I)
- Quyển 4 - Chương 145: Dắt Tay (Đại Kết Cục II)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Thiên Là Hồng Trần Ngạn
Quyển 1 - Chương 28: Tâm Sự (2)
Vệ Tử Quân đặt phòng ở lầu 3 hướng Tây Nam, vừa bước vào phòng, liền lắp bắp kinh hãi.
Nàng không ngờ là phòng đã được bố trí xong, giường, ghế dựa dài, mấy cái bàn dài chân ngắn, liêm mạc, thậm chí ngay cả đệm chăn cùng thư phòng tứ bảo đều đã được đặt mua đầy đủ hết. Xem ra Lục Lang sợ nàng đi lại bôn ba, liền sớm đã chuẩn bị vì nàng. Trong lòng Vệ Tử Quân không khỏi lại khen Lục Lang một phen.
Lý Thiên Kỳ vừa tới phía sau nhìn thấy phòng này không khỏi tán thưởng, bố cục cùng trang trí trong phòng cách điệu tao nhã, không khí ấm áp. Hắn nhìn quanh bốn phía, bị mấy bức họa đặt trên bàn hấp dẫn, bèn đi qua.
Cầm lấy mấy bức họa kia, cẩn thận mở ra, càng xem càng kinh ngạc.
Thấy trên mấy trang giấy dùng ngọn bút tranh thủy mặc vẽ ra cấu trúc phòng, nét bút lưu loát hữu lực, đường cong nhẹ nhàng bình thản, cấu trúc của cái bàn, vật trang trí trên vách tường, nếp nhăn của màn trướng, đều vẽ vô cùng chân thật, tinh xảo đến bất ngờ. Điều làm hắn kinh ngạc nhất đó là tầm nhìn, cảnh vật ở gần thì lớn hơn, xa dần thì cảnh vật dần dần nhỏ đi, chỉ là những đường cong bình thường nhưng lại làm cho người ta cảm giác được một không gian lập thể. Trong tranh này đúng là vẽ ra căn phòng này.
"Ai vẽ vậy?" Lý Thiên Kỳ quay đầu hỏi.
Vệ Tử Quân liếc mắt một cái, tùy ý nói: "À, đó là bản vẽ đệ đưa cho Lục Lang."
"Đệ vẽ?" Lý Thiên Kỳ nhìn chằm chằm mắt nàng.
"Ừ." Vệ Tử Quân đơn giản đáp, cũng không để ý bộ dáng giật mình của Lý Thiên Kỳ.
Vài nét bút đơn giản hắn đã chấn kinh thành như vậy, về sau nếu thấy nàng vẽ tranh còn không phải sẽ ngạc nhiên té ghế sao. Phải biết rằng nàng là học trò tài năng của Lỗ Nghệ Cao, hội viên của hiệp hội vẽ quốc gia, không dưới một lần bức tranh của nàng đạt được giải thưởng lớn. Bất quá bởi vì một việc mà phải bỏ nghệ thuật theo kinh doanh. Sau khi theo kinh doanh, nhóm sư huynh muội của nàng mỗi khi tổ chức triển lãm tranh đều mang bức tranh của nàng ra treo để trợ uy. Nàng cũng từng yêu thích hội họa kiến trúc, nhìn phong cảnh kiến trúc lúc loang lổ màu nước hoặc dày đặc vệt sáng mang đầy tính nghệ thuật, nàng liền có loại cảm giác thỏa mãn không nói lên lời. Cho nên bức tranh thủy mặc kiến trúc đó đối với nàng căn bản chính là hạ bút thành văn.
Nhưng nàng cũng biết hắn kinh ngạc là vì một nguyên nhân khác, vì thời này họa sĩ vẫn chưa nắm được kỹ thuật tầm mắt tạo nên không gian lập thể, cho nên, hình nổi như vậy hắn chưa từng thấy qua.
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Lý Thiên Kỳ đột nhiên bắt lấy cánh tay Vệ Tử Quân hỏi.
Vệ Tử Quân bị phản ứng của hắn dọa sợ: "Nhị ca không phải là cũng say chứ, ta tự nhiên là ta chứ là ai."
"Ngươi cho rằng ta là tiểu hài tử sao? Những người có thể văn thao võ lược không gì không làm được, đều là xuất thân hiển quý, cũng là người thường xuyên đọc binh thư. Ngươi chẳng lẽ không biết bản thân mình có bao nhiêu nổi bật sao? Dân chúng bình thường sao có thể có phong thái quý phái như vậy, làm sao có khả năng văn chương đến vậy, lại làm gì có nhiều ý tưởng đáng ngạc nhiên đến thế, làm sao lại tao nhã, lại càng không thể có bàn tay mềm mại chưa từng làm qua việc gì như thế này." Nói xong hung hăng nắm tay Vệ Tử Quân, trong mắt lộ ra một tia nguy hiểm, "Chẳng lẽ ngươi quả thật là gian tế? Ngươi có mục đích gì? Ngươi cố ý giấu diếm thân phận, cố ý tiếp cận Trần Trường, cố ý làm bộ như ngây thơ, ngươi muốn dò hỏi quân tình? Đúng không?" Bàn tay nắm lấy nàng càng tăng thêm lực đạo.
"Nhị ca buông tay, đau quá!" Vệ Tử Quân đau đến nhíu mày, dùng tay kia muốn gỡ tay của Lý Thiên Kỳ ra.
Không nghĩ tới tay kia thì cũng bị bắt lấy, Lý Thiên Kỳ nguy hiểm đem mặt gần sát lại Vệ Tử Quân, "Nói!"
"Nhị ca làm sao vậy? Binh thư ta đã từng đọc qua, cũng rất nhiều người đều đọc qua."
"Một chút văn chương thì nói làm gì, ta cầm kỳ thư họa không gì làm không được, nhưng kỹ nữ thanh lâu cũng làm được nha!"
"Cái gì tao nhã quý khí, nhị ca chẳng phải cũng tuấn tú lịch sự sao!"
"Ta chỉ là sáng tạo nhanh nhẹn một chút, nhưng ta vốn thông minh nên cũng không có cách nào khác!"
"Tay của ta bẩm sinh đã như vậy, ta cũng không thể đổi!"
"Trần Trường cũng không phải ta cố ý tiếp cận, là trùng hợp gặp phải!"
"Ta vốn không ngây thơ, lại càng không làm bộ ngây thơ, huynh sao có thể nói vậy?"
"Ta nếu thật muốn dò hỏi quân tình, huynh không nói là được rồi không phải sao?"
Lý Thiên Kỳ ngơ ngác nhìn Vệ Tử Quân một hơi nói ra rất nhiều điều, hoàn toàn hết chỗ nói. Đầu óc của nàng làm bằng cái gì vậy? Hắn rất muốn mở ra xem thử.
Hắn thực thất bại, đành buông tay ra.
Vệ Tử Quân liều mạng xoa xoa hai tay bị đỏ, có chút oán giận nhìn hắn một cái.
Lý Thiên Kỳ hít sâu một hơi, bắt lấy hai vai Vệ Tử Quân, "Mặc kệ ngươi là ai, hy vọng ngươi không phải là kẻ thù của ta, bằng không ta sẽ rất đau lòng."
Vệ Tử Quân dừng tay, nhìn chằm chằm Lý Thiên Kỳ, trong mắt hắn tràn có chân thành, có bất đắc dĩ, thậm chí còn có chút đau cùng không đành lòng. Đôi mắt đó khiến người khác không đành lòng lừa gạt, lại càng không nhẫn tâm thương tổn.
"Nhị ca, cho dù ta là kẻ thù của huynh, ta cũng sẽ không thương tổn huynh." Vệ Tử Quân nhìn thẳng vào mắt hắn nhẹ nhàng nói.
Lý Thiên Kỳ ôm cổ Vệ Tử Quân, hai tay cứng như sắt đem nàng gắt gao ôm vào trong ngực.
Hắn tin tưởng người này, bất luận người này là ai, hắn cũng sẽ tin tưởng. Mặc dù có rất nhiều nghi vấn, nhưng một người hào hiệp trượng nghĩa như vậy, trái tim nhân ái cũng không phải giả, ở trước mặt bọn họ không chút cố kỵ, sảng khoái, thẳng thắn cũng không phải là giả, còn có cái ôm an tâm ấm áp này cũng không phải là giả.
Vệ Tử Quân khẽ thở dài một tiếng, tựa đầu tựa vào vai hắn, mặc hắn ôm.
Hồi lâu, nàng ngẩng đầu.
"Nhị ca!" Vệ Tử Quân nhẹ nhàng đẩy Lý Thiên Kỳ, "Nhị ca nếu muốn biết, ta liền nói cho nhị ca, nhưng chỉ sợ nhị ca không tin."
"Ta đương nhiên muốn biết, ngồi xuống chậm rãi nói." Lý Thiên Kỳ kéo Vệ Tử Quân ngồi lên giường.
"Đệ từng nói sư phụ đã cứu mạng đệ, kỳ thật là đồ đệ của người đã cứu đệ, dù sao cũng không sai biệt lắm, ngày ấy cũng lười nói."
Lý Thiên Kỳ nở nụ cười, tên này đúng là có thể cho qua liền trực tiếp cho qua.
"Lúc ấy đệ gần như sắp chết."
"Sao lại như vậy!" Lý Thiên Kỳ lo lắng bắt lấy tay nàng, hắn cũng không biết vì sao, muốn nhân cơ hội này nắm tay của Vệ Tử Quân một chút, bởi vì xúc cảm thật tốt quá, mượt mà trắng nõn, tinh tế thon dài, mềm mại không xương, thật sự là bảo người ta ngừng mà không được.
"Đệ lúc ấy bụng trúng kiếm, trên ngực trúng một tên, máu chảy ướt đẫm, đồ đệ của sư phụ ở nơi hoang dã thấy được liền cứu đệ. Có thể lúc ấy đầu bị thương, lại thêm máu tanh quá kích thích đệ trở nên mất trí nhớ. Đệ cũng đoán đại khái, đệ nhất định là gặp một chuyện rất khủng khiếp, không chừng là bị diệt môn nếu không làm sao lại chọn cách quên đi tất cả? Những gì đệ còn nhớ hiện tại chẳng qua cũng chỉ là bản năng của mình mà thôi."
Lời này mặc dù nửa thật nửa giả, nhưng là chân thành, chỉ là có chút chỗ không tiện nói ra, cũng bị bóp méo một chút.
"Tử Quân! Ngươi.. Chịu khổ rồi." Lý Thiên Kỳ cảm thấy hốc mắt nóng lên, hắn hoàn toàn tin lời của nàng, hắn làm sao có thể không tin, lúc nàng chưa giải thích gì hắn cũng đã tin tưởng, bây giờ nàng nói như vậy, hắn ngoại trừ tin tưởng còn cảm thấy thật đau lòng.
"Cho nên, nhị ca, đệ cũng không biết đệ là ai, ngay cả tên của đệ cũng do sư phụ đặt, nhưng có một điều là nếu trong tương lai đệ biết chính mình là ai, và trùng hợp là kẻ địch của huynh, đệ thề sẽ không thương tổn huynh."
Lời này cũng là thật tâm, nếu thật sự có một ngày trở thành kẻ địch, nàng cũng sẽ không thương tổn hắn.
"Tử Quân!" Lý Thiên Kỳ lại ôm chầm Vệ Tử Quân, tựa đầu chôn ở trên vai nàng.
Sau một lúc lâu, Lý Thiên Kỳ ngẩng đầu. "Tứ đệ, cơ thể ngươi sao lại thơm vậy?"
Vệ Tử Quân đem ống tay áo đặt ở mũi ngửi ngửi, "Sao đệ không ngửi thấy?"
"Mùi thơm của cơ thể của đệ, làm sao đệ ngửi được."
"Làm sao có thể, chắc là hương liệu của quần áo."
"Còn nói, ta rõ ràng là ta ngửi được, hơn nữa không phải hương liệu." Đừng muốn chống chế.
"A! Còn không phải là đồ đệ sư phụ đệ, suốt ngày đem quần áo xông huân hương, thật là ngứa mũi, xiêm y của đệ cùng hắn đặt một chỗ, khó tránh khỏi sẽ dính một ít mùi hương."
Như vậy, trong chốc lát, Điệt Vân liền từ một đứa nhỏ thanh thuần biến thành công tử phù hoa, Vệ Tử Quân trong lòng không khỏi xin lỗi Điệt Vân.
Lý Thiên Kỳ từ chối cho ý kiến, chỉ 'Ừ' một tiếng. Cứ cho là vậy đi, dù sao một đại nam nhân có mùi thơm cơ thể là chuyện rất kỳ quái.
Nàng không ngờ là phòng đã được bố trí xong, giường, ghế dựa dài, mấy cái bàn dài chân ngắn, liêm mạc, thậm chí ngay cả đệm chăn cùng thư phòng tứ bảo đều đã được đặt mua đầy đủ hết. Xem ra Lục Lang sợ nàng đi lại bôn ba, liền sớm đã chuẩn bị vì nàng. Trong lòng Vệ Tử Quân không khỏi lại khen Lục Lang một phen.
Lý Thiên Kỳ vừa tới phía sau nhìn thấy phòng này không khỏi tán thưởng, bố cục cùng trang trí trong phòng cách điệu tao nhã, không khí ấm áp. Hắn nhìn quanh bốn phía, bị mấy bức họa đặt trên bàn hấp dẫn, bèn đi qua.
Cầm lấy mấy bức họa kia, cẩn thận mở ra, càng xem càng kinh ngạc.
Thấy trên mấy trang giấy dùng ngọn bút tranh thủy mặc vẽ ra cấu trúc phòng, nét bút lưu loát hữu lực, đường cong nhẹ nhàng bình thản, cấu trúc của cái bàn, vật trang trí trên vách tường, nếp nhăn của màn trướng, đều vẽ vô cùng chân thật, tinh xảo đến bất ngờ. Điều làm hắn kinh ngạc nhất đó là tầm nhìn, cảnh vật ở gần thì lớn hơn, xa dần thì cảnh vật dần dần nhỏ đi, chỉ là những đường cong bình thường nhưng lại làm cho người ta cảm giác được một không gian lập thể. Trong tranh này đúng là vẽ ra căn phòng này.
"Ai vẽ vậy?" Lý Thiên Kỳ quay đầu hỏi.
Vệ Tử Quân liếc mắt một cái, tùy ý nói: "À, đó là bản vẽ đệ đưa cho Lục Lang."
"Đệ vẽ?" Lý Thiên Kỳ nhìn chằm chằm mắt nàng.
"Ừ." Vệ Tử Quân đơn giản đáp, cũng không để ý bộ dáng giật mình của Lý Thiên Kỳ.
Vài nét bút đơn giản hắn đã chấn kinh thành như vậy, về sau nếu thấy nàng vẽ tranh còn không phải sẽ ngạc nhiên té ghế sao. Phải biết rằng nàng là học trò tài năng của Lỗ Nghệ Cao, hội viên của hiệp hội vẽ quốc gia, không dưới một lần bức tranh của nàng đạt được giải thưởng lớn. Bất quá bởi vì một việc mà phải bỏ nghệ thuật theo kinh doanh. Sau khi theo kinh doanh, nhóm sư huynh muội của nàng mỗi khi tổ chức triển lãm tranh đều mang bức tranh của nàng ra treo để trợ uy. Nàng cũng từng yêu thích hội họa kiến trúc, nhìn phong cảnh kiến trúc lúc loang lổ màu nước hoặc dày đặc vệt sáng mang đầy tính nghệ thuật, nàng liền có loại cảm giác thỏa mãn không nói lên lời. Cho nên bức tranh thủy mặc kiến trúc đó đối với nàng căn bản chính là hạ bút thành văn.
Nhưng nàng cũng biết hắn kinh ngạc là vì một nguyên nhân khác, vì thời này họa sĩ vẫn chưa nắm được kỹ thuật tầm mắt tạo nên không gian lập thể, cho nên, hình nổi như vậy hắn chưa từng thấy qua.
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Lý Thiên Kỳ đột nhiên bắt lấy cánh tay Vệ Tử Quân hỏi.
Vệ Tử Quân bị phản ứng của hắn dọa sợ: "Nhị ca không phải là cũng say chứ, ta tự nhiên là ta chứ là ai."
"Ngươi cho rằng ta là tiểu hài tử sao? Những người có thể văn thao võ lược không gì không làm được, đều là xuất thân hiển quý, cũng là người thường xuyên đọc binh thư. Ngươi chẳng lẽ không biết bản thân mình có bao nhiêu nổi bật sao? Dân chúng bình thường sao có thể có phong thái quý phái như vậy, làm sao có khả năng văn chương đến vậy, lại làm gì có nhiều ý tưởng đáng ngạc nhiên đến thế, làm sao lại tao nhã, lại càng không thể có bàn tay mềm mại chưa từng làm qua việc gì như thế này." Nói xong hung hăng nắm tay Vệ Tử Quân, trong mắt lộ ra một tia nguy hiểm, "Chẳng lẽ ngươi quả thật là gian tế? Ngươi có mục đích gì? Ngươi cố ý giấu diếm thân phận, cố ý tiếp cận Trần Trường, cố ý làm bộ như ngây thơ, ngươi muốn dò hỏi quân tình? Đúng không?" Bàn tay nắm lấy nàng càng tăng thêm lực đạo.
"Nhị ca buông tay, đau quá!" Vệ Tử Quân đau đến nhíu mày, dùng tay kia muốn gỡ tay của Lý Thiên Kỳ ra.
Không nghĩ tới tay kia thì cũng bị bắt lấy, Lý Thiên Kỳ nguy hiểm đem mặt gần sát lại Vệ Tử Quân, "Nói!"
"Nhị ca làm sao vậy? Binh thư ta đã từng đọc qua, cũng rất nhiều người đều đọc qua."
"Một chút văn chương thì nói làm gì, ta cầm kỳ thư họa không gì làm không được, nhưng kỹ nữ thanh lâu cũng làm được nha!"
"Cái gì tao nhã quý khí, nhị ca chẳng phải cũng tuấn tú lịch sự sao!"
"Ta chỉ là sáng tạo nhanh nhẹn một chút, nhưng ta vốn thông minh nên cũng không có cách nào khác!"
"Tay của ta bẩm sinh đã như vậy, ta cũng không thể đổi!"
"Trần Trường cũng không phải ta cố ý tiếp cận, là trùng hợp gặp phải!"
"Ta vốn không ngây thơ, lại càng không làm bộ ngây thơ, huynh sao có thể nói vậy?"
"Ta nếu thật muốn dò hỏi quân tình, huynh không nói là được rồi không phải sao?"
Lý Thiên Kỳ ngơ ngác nhìn Vệ Tử Quân một hơi nói ra rất nhiều điều, hoàn toàn hết chỗ nói. Đầu óc của nàng làm bằng cái gì vậy? Hắn rất muốn mở ra xem thử.
Hắn thực thất bại, đành buông tay ra.
Vệ Tử Quân liều mạng xoa xoa hai tay bị đỏ, có chút oán giận nhìn hắn một cái.
Lý Thiên Kỳ hít sâu một hơi, bắt lấy hai vai Vệ Tử Quân, "Mặc kệ ngươi là ai, hy vọng ngươi không phải là kẻ thù của ta, bằng không ta sẽ rất đau lòng."
Vệ Tử Quân dừng tay, nhìn chằm chằm Lý Thiên Kỳ, trong mắt hắn tràn có chân thành, có bất đắc dĩ, thậm chí còn có chút đau cùng không đành lòng. Đôi mắt đó khiến người khác không đành lòng lừa gạt, lại càng không nhẫn tâm thương tổn.
"Nhị ca, cho dù ta là kẻ thù của huynh, ta cũng sẽ không thương tổn huynh." Vệ Tử Quân nhìn thẳng vào mắt hắn nhẹ nhàng nói.
Lý Thiên Kỳ ôm cổ Vệ Tử Quân, hai tay cứng như sắt đem nàng gắt gao ôm vào trong ngực.
Hắn tin tưởng người này, bất luận người này là ai, hắn cũng sẽ tin tưởng. Mặc dù có rất nhiều nghi vấn, nhưng một người hào hiệp trượng nghĩa như vậy, trái tim nhân ái cũng không phải giả, ở trước mặt bọn họ không chút cố kỵ, sảng khoái, thẳng thắn cũng không phải là giả, còn có cái ôm an tâm ấm áp này cũng không phải là giả.
Vệ Tử Quân khẽ thở dài một tiếng, tựa đầu tựa vào vai hắn, mặc hắn ôm.
Hồi lâu, nàng ngẩng đầu.
"Nhị ca!" Vệ Tử Quân nhẹ nhàng đẩy Lý Thiên Kỳ, "Nhị ca nếu muốn biết, ta liền nói cho nhị ca, nhưng chỉ sợ nhị ca không tin."
"Ta đương nhiên muốn biết, ngồi xuống chậm rãi nói." Lý Thiên Kỳ kéo Vệ Tử Quân ngồi lên giường.
"Đệ từng nói sư phụ đã cứu mạng đệ, kỳ thật là đồ đệ của người đã cứu đệ, dù sao cũng không sai biệt lắm, ngày ấy cũng lười nói."
Lý Thiên Kỳ nở nụ cười, tên này đúng là có thể cho qua liền trực tiếp cho qua.
"Lúc ấy đệ gần như sắp chết."
"Sao lại như vậy!" Lý Thiên Kỳ lo lắng bắt lấy tay nàng, hắn cũng không biết vì sao, muốn nhân cơ hội này nắm tay của Vệ Tử Quân một chút, bởi vì xúc cảm thật tốt quá, mượt mà trắng nõn, tinh tế thon dài, mềm mại không xương, thật sự là bảo người ta ngừng mà không được.
"Đệ lúc ấy bụng trúng kiếm, trên ngực trúng một tên, máu chảy ướt đẫm, đồ đệ của sư phụ ở nơi hoang dã thấy được liền cứu đệ. Có thể lúc ấy đầu bị thương, lại thêm máu tanh quá kích thích đệ trở nên mất trí nhớ. Đệ cũng đoán đại khái, đệ nhất định là gặp một chuyện rất khủng khiếp, không chừng là bị diệt môn nếu không làm sao lại chọn cách quên đi tất cả? Những gì đệ còn nhớ hiện tại chẳng qua cũng chỉ là bản năng của mình mà thôi."
Lời này mặc dù nửa thật nửa giả, nhưng là chân thành, chỉ là có chút chỗ không tiện nói ra, cũng bị bóp méo một chút.
"Tử Quân! Ngươi.. Chịu khổ rồi." Lý Thiên Kỳ cảm thấy hốc mắt nóng lên, hắn hoàn toàn tin lời của nàng, hắn làm sao có thể không tin, lúc nàng chưa giải thích gì hắn cũng đã tin tưởng, bây giờ nàng nói như vậy, hắn ngoại trừ tin tưởng còn cảm thấy thật đau lòng.
"Cho nên, nhị ca, đệ cũng không biết đệ là ai, ngay cả tên của đệ cũng do sư phụ đặt, nhưng có một điều là nếu trong tương lai đệ biết chính mình là ai, và trùng hợp là kẻ địch của huynh, đệ thề sẽ không thương tổn huynh."
Lời này cũng là thật tâm, nếu thật sự có một ngày trở thành kẻ địch, nàng cũng sẽ không thương tổn hắn.
"Tử Quân!" Lý Thiên Kỳ lại ôm chầm Vệ Tử Quân, tựa đầu chôn ở trên vai nàng.
Sau một lúc lâu, Lý Thiên Kỳ ngẩng đầu. "Tứ đệ, cơ thể ngươi sao lại thơm vậy?"
Vệ Tử Quân đem ống tay áo đặt ở mũi ngửi ngửi, "Sao đệ không ngửi thấy?"
"Mùi thơm của cơ thể của đệ, làm sao đệ ngửi được."
"Làm sao có thể, chắc là hương liệu của quần áo."
"Còn nói, ta rõ ràng là ta ngửi được, hơn nữa không phải hương liệu." Đừng muốn chống chế.
"A! Còn không phải là đồ đệ sư phụ đệ, suốt ngày đem quần áo xông huân hương, thật là ngứa mũi, xiêm y của đệ cùng hắn đặt một chỗ, khó tránh khỏi sẽ dính một ít mùi hương."
Như vậy, trong chốc lát, Điệt Vân liền từ một đứa nhỏ thanh thuần biến thành công tử phù hoa, Vệ Tử Quân trong lòng không khỏi xin lỗi Điệt Vân.
Lý Thiên Kỳ từ chối cho ý kiến, chỉ 'Ừ' một tiếng. Cứ cho là vậy đi, dù sao một đại nam nhân có mùi thơm cơ thể là chuyện rất kỳ quái.
Chương trước
Chương sau
- Quyển 1 - Chương 1: Đọa nhai
- Quyển 1 - Chương 2: Điệt vân (1)
- Quyển 1 - Chương 3: Điệt Vân (2)
- Quyển 1 - Chương 4: Bắt tôm
- Quyển 1 - Chương 5: Khiếp sợ
- Quyển 1 - Chương 6: Quyết định
- Quyển 1 - Chương 7: Xuất Cốc
- Quyển 1 - Chương 8: Vào thành (1)
- Quyển 1 - Chương 9: Vào thành (2)
- Quyển 1 - Chương 10: Nguyên nhân (1)
- Quyển 1 - Chương 11: Nguyên Nhân ( 2 )
- Quyển 1 - Chương 12: Nguyên nhân ( 3)
- Quyển 1 - Chương 13: Nguyên nhân (4)
- Quyển 1 - Chương 14: Nguyên Nhân (5)
- Quyển 1 - Chương 15: Tuyên Chỉ
- Quyển 1 - Chương 16: Đối Câu (1)
- Quyển 1 - Chương 17: Đối Câu (2)
- Quyển 1 - Chương 18: Kết Bái
- Quyển 1 - Chương 19: Đại Dục
- Quyển 1 - Chương 20: Sinh Nhật (1)
- Quyển 1 - Chương 21: Sinh Nhật (2)
- Quyển 1 - Chương 22: Sinh Nhật (3)
- Quyển 1 - Chương 23: Sinh Nhật (4)
- Quyển 1 - Chương 24: Sinh Nhật (5)
- Quyển 1 - Chương 25: Hiến Kế (1)
- Quyển 1 - Chương 26: Hiến Kế (2)
- Quyển 1 - Chương 27: Tâm Sự (1)
- Quyển 1 - Chương 28: Tâm Sự (2)
- Quyển 1 - Chương 29: Khai Trương
- Quyển 1 - Chương 30: Du Hồ
- Quyển 1 - Chương 31: Lưu Thị (1)
- Quyển 1 - Chương 32: Lưu Thị (2)
- Quyển 1 - Chương 33: Bí Tịch
- Quyển 1 - Chương 34: Lợi Thế
- Quyển 1 - Chương 35: Thành Giao
- Quyển 1 - Chương 36: Ác Đồ
- Quyển 1 - Chương 37: Độc Thương
- Quyển 1 - Chương 38: Làm Mai Mối
- Quyển 1 - Chương 39: Xác Nhận
- Quyển 1 - Chương 40: Thăm
- Quyển 1 - Chương 41: Thân Phận
- Quyển 1 - Chương 42: Tiền Đường
- Quyển 1 - Chương 43: Tuyệt Cú
- Quyển 1 - Chương 44: Tỷ Thí
- Quyển 1 - Chương 45: Phong Hàn
- Quyển 1 - Chương 46: Hinh Hà
- Quyển 1 - Chương 47: Mỹ Nam
- Quyển 1 - Chương 48: Sơ Tài
- Quyển 1 - Chương 49: Đồng Tẩm
- Quyển 1 - Chương 50: Nỗi Buồn Ly Biệt
- Quyển 1 - Chương 51: Trúng Độc (1)
- Quyển 1 - Chương 52: Trúng Độc (2)
- Quyển 1 - Chương 53: Gặp Tai Kiếp
- Quyển 1 - Chương 54: Phong Hàn
- Quyển 1 - Chương 55: Hạ Lỗ
- Quyển 1 - Chương 56: Đoạn Nghĩa
- Quyển 2 - Chương 57: Cao Xương
- Quyển 2 - Chương 58: Duyên Cũ
- Quyển 2 - Chương 59: Nguyên Nhân (1)
- Quyển 2 - Chương 60: Nguyên Nhân (2)
- Quyển 2 - Chương 61: Tình Cũ
- Quyển 2 - Chương 62: Tỷ Võ
- Quyển 2 - Chương 63: Thắng Thua
- Quyển 2 - Chương 64: Cường Hôn
- Quyển 2 - Chương 65: Người Thân
- Quyển 2 - Chương 66: Tắm Rửa
- Quyển 2 - Chương 67: Giết Chóc
- Quyển 2 - Chương 68: Phỏng Đoán
- Quyển 2 - Chương 69: Truyền Ngôi
- Quyển 2 - Chương 70: Phục Chúng
- Quyển 2 - Chương 71: Chiến Sự
- Quyển 2 - Chương 72: Thiên Tai
- Quyển 2 - Chương 73: Báo Thù
- Quyển 2 - Chương 74: Phá Địch
- Quyển 2 - Chương 75: Nhục Nhã
- Quyển 2 - Chương 76: Vây Săn
- Quyển 2 - Chương 77: Hận Cũ
- Quyển 2 - Chương 78: Tình Thương
- Quyển 2 - Chương 79: Xuyên Qua
- Quyển 2 - Chương 80: Tao Hiệp
- Quyển 2 - Chương 81: Trù Tính
- Quyển 2 - Chương 82: Cáo Thiệp
- Quyển 2 - Chương 83: Diệt Địch
- Quyển 2 - Chương 84: Chỉ Qua
- Quyển 2 - Chương 86: Xuân Thương
- Quyển 2 - Chương 87: Thất Sách
- Quyển 2 - Chương 88: Thoát Đi
- Quyển 2 - Chương 89: Tình Thân
- Quyển 2 - Chương 90: Quyết Định
- Quyển 2 - Chương 91: Kết Minh
- Quyển 2 - Chương 92: Cấm Tình
- Quyển 3 - Chương 93: Đại Hưng
- Quyển 3 - Chương 94: Phong Hào
- Quyển 3 - Chương 95: Thân Vương
- Quyển 3 - Chương 96: Đại Điển
- Quyển 3 - Chương 97: Giận Hôn
- Quyển 3 - Chương 98: Nhận Sai
- Quyển 3 - Chương 99: Giải Hòa
- Quyển 3 - Chương 100: Tiểu Thê Tử
- Quyển 3 - Chương 101: Thỉnh Hôn
- Quyển 3 - Chương 102: Phạt Trượng
- Quyển 3 - Chương 103: Ly Biệt
- Quyển 3 - Chương 104: Khẩu Chiến
- Quyển 3 - Chương 105: Bị Vây
- Quyển 3 - Chương 106: Công Chiếm
- Quyển 3 - Chương 107: Bôi Thuốc
- Quyển 3 - Chương 108: Lòng Đố Kỵ
- Quyển 3 - Chương 109: Tứ Hôn
- Quyển 3 - Chương 110: Bại Lộ
- Quyển 3 - Chương 111: Nghiệm Thân
- Quyển 3 - Chương 112: Nói Hết
- Quyển 3 - Chương 113: Trốn Tránh
- Quyển 3 - Chương 114: Đau Lòng
- Quyển 3 - Chương 115: Trở Về
- Quyển 3 - Chương 116: Lui Địch
- Quyển 3 - Chương 117: Ngất
- Quyển 3 - Chương 118: Bức Họa
- Quyển 3 - Chương 119: Xuân Độc
- Quyển 3 - Chương 120: Quốc Hận
- Quyển 3 - Chương 121: Gia Cừu
- Quyển 3 - Chương 122: Bay Xuống
- Quyển 3 - Chương 123: Tỉnh Dậy
- Quyển 3 - Chương 124: Vạch Trần
- Quyển 3 - Chương 125: Đưa Tiễn
- Quyển 3 - Chương 126: Thư
- Quyển 3 - Chương 127: Đàm Phán
- Quyển 3 - Chương 128: Đồng Miên
- Quyển 3 - Chương 129: Gặp Lại
- Quyển 3 - Chương 130: Trọng Thương
- Quyển 3 - Chương 131: Phiêu Thệ
- Quyển 3 - Chương 132: Tan Nát Cõi Lòng
- Quyển 3 - Chương 133: Tưởng Niệm
- Quyển 4 - Chương 134: Dạy Dỗ
- Quyển 4 - Chương 135: Vương Phi
- Quyển 4 - Chương 136: Tuyền Tin
- Quyển 4 - Chương 137: Bại Lộ
- Quyển 4 - Chương 138: Gặp Lại
- Quyển 4 - Chương 139: Nhu Tình
- Quyển 4 - Chương 140: Rơi Xuống
- Quyển 4 - Chương 141: Thành Thân
- Quyển 4 - Chương 142: Gặp Nạn
- Quyển 4 - Chương 143: Thu Thương
- Quyển 4 - Chương 144: Trở Về (Đại Kết Cục I)
- Quyển 4 - Chương 145: Dắt Tay (Đại Kết Cục II)
- bình luận