Thiên Là Hồng Trần Ngạn - Quyển 2 - Chương 58: Duyên Cũ
Chương trước- Quyển 1 - Chương 1: Đọa nhai
- Quyển 1 - Chương 2: Điệt vân (1)
- Quyển 1 - Chương 3: Điệt Vân (2)
- Quyển 1 - Chương 4: Bắt tôm
- Quyển 1 - Chương 5: Khiếp sợ
- Quyển 1 - Chương 6: Quyết định
- Quyển 1 - Chương 7: Xuất Cốc
- Quyển 1 - Chương 8: Vào thành (1)
- Quyển 1 - Chương 9: Vào thành (2)
- Quyển 1 - Chương 10: Nguyên nhân (1)
- Quyển 1 - Chương 11: Nguyên Nhân ( 2 )
- Quyển 1 - Chương 12: Nguyên nhân ( 3)
- Quyển 1 - Chương 13: Nguyên nhân (4)
- Quyển 1 - Chương 14: Nguyên Nhân (5)
- Quyển 1 - Chương 15: Tuyên Chỉ
- Quyển 1 - Chương 16: Đối Câu (1)
- Quyển 1 - Chương 17: Đối Câu (2)
- Quyển 1 - Chương 18: Kết Bái
- Quyển 1 - Chương 19: Đại Dục
- Quyển 1 - Chương 20: Sinh Nhật (1)
- Quyển 1 - Chương 21: Sinh Nhật (2)
- Quyển 1 - Chương 22: Sinh Nhật (3)
- Quyển 1 - Chương 23: Sinh Nhật (4)
- Quyển 1 - Chương 24: Sinh Nhật (5)
- Quyển 1 - Chương 25: Hiến Kế (1)
- Quyển 1 - Chương 26: Hiến Kế (2)
- Quyển 1 - Chương 27: Tâm Sự (1)
- Quyển 1 - Chương 28: Tâm Sự (2)
- Quyển 1 - Chương 29: Khai Trương
- Quyển 1 - Chương 30: Du Hồ
- Quyển 1 - Chương 31: Lưu Thị (1)
- Quyển 1 - Chương 32: Lưu Thị (2)
- Quyển 1 - Chương 33: Bí Tịch
- Quyển 1 - Chương 34: Lợi Thế
- Quyển 1 - Chương 35: Thành Giao
- Quyển 1 - Chương 36: Ác Đồ
- Quyển 1 - Chương 37: Độc Thương
- Quyển 1 - Chương 38: Làm Mai Mối
- Quyển 1 - Chương 39: Xác Nhận
- Quyển 1 - Chương 40: Thăm
- Quyển 1 - Chương 41: Thân Phận
- Quyển 1 - Chương 42: Tiền Đường
- Quyển 1 - Chương 43: Tuyệt Cú
- Quyển 1 - Chương 44: Tỷ Thí
- Quyển 1 - Chương 45: Phong Hàn
- Quyển 1 - Chương 46: Hinh Hà
- Quyển 1 - Chương 47: Mỹ Nam
- Quyển 1 - Chương 48: Sơ Tài
- Quyển 1 - Chương 49: Đồng Tẩm
- Quyển 1 - Chương 50: Nỗi Buồn Ly Biệt
- Quyển 1 - Chương 51: Trúng Độc (1)
- Quyển 1 - Chương 52: Trúng Độc (2)
- Quyển 1 - Chương 53: Gặp Tai Kiếp
- Quyển 1 - Chương 54: Phong Hàn
- Quyển 1 - Chương 55: Hạ Lỗ
- Quyển 1 - Chương 56: Đoạn Nghĩa
- Quyển 2 - Chương 57: Cao Xương
- Quyển 2 - Chương 58: Duyên Cũ
- Quyển 2 - Chương 59: Nguyên Nhân (1)
- Quyển 2 - Chương 60: Nguyên Nhân (2)
- Quyển 2 - Chương 61: Tình Cũ
- Quyển 2 - Chương 62: Tỷ Võ
- Quyển 2 - Chương 63: Thắng Thua
- Quyển 2 - Chương 64: Cường Hôn
- Quyển 2 - Chương 65: Người Thân
- Quyển 2 - Chương 66: Tắm Rửa
- Quyển 2 - Chương 67: Giết Chóc
- Quyển 2 - Chương 68: Phỏng Đoán
- Quyển 2 - Chương 69: Truyền Ngôi
- Quyển 2 - Chương 70: Phục Chúng
- Quyển 2 - Chương 71: Chiến Sự
- Quyển 2 - Chương 72: Thiên Tai
- Quyển 2 - Chương 73: Báo Thù
- Quyển 2 - Chương 74: Phá Địch
- Quyển 2 - Chương 75: Nhục Nhã
- Quyển 2 - Chương 76: Vây Săn
- Quyển 2 - Chương 77: Hận Cũ
- Quyển 2 - Chương 78: Tình Thương
- Quyển 2 - Chương 79: Xuyên Qua
- Quyển 2 - Chương 80: Tao Hiệp
- Quyển 2 - Chương 81: Trù Tính
- Quyển 2 - Chương 82: Cáo Thiệp
- Quyển 2 - Chương 83: Diệt Địch
- Quyển 2 - Chương 84: Chỉ Qua
- Quyển 2 - Chương 86: Xuân Thương
- Quyển 2 - Chương 87: Thất Sách
- Quyển 2 - Chương 88: Thoát Đi
- Quyển 2 - Chương 89: Tình Thân
- Quyển 2 - Chương 90: Quyết Định
- Quyển 2 - Chương 91: Kết Minh
- Quyển 2 - Chương 92: Cấm Tình
- Quyển 3 - Chương 93: Đại Hưng
- Quyển 3 - Chương 94: Phong Hào
- Quyển 3 - Chương 95: Thân Vương
- Quyển 3 - Chương 96: Đại Điển
- Quyển 3 - Chương 97: Giận Hôn
- Quyển 3 - Chương 98: Nhận Sai
- Quyển 3 - Chương 99: Giải Hòa
- Quyển 3 - Chương 100: Tiểu Thê Tử
- Quyển 3 - Chương 101: Thỉnh Hôn
- Quyển 3 - Chương 102: Phạt Trượng
- Quyển 3 - Chương 103: Ly Biệt
- Quyển 3 - Chương 104: Khẩu Chiến
- Quyển 3 - Chương 105: Bị Vây
- Quyển 3 - Chương 106: Công Chiếm
- Quyển 3 - Chương 107: Bôi Thuốc
- Quyển 3 - Chương 108: Lòng Đố Kỵ
- Quyển 3 - Chương 109: Tứ Hôn
- Quyển 3 - Chương 110: Bại Lộ
- Quyển 3 - Chương 111: Nghiệm Thân
- Quyển 3 - Chương 112: Nói Hết
- Quyển 3 - Chương 113: Trốn Tránh
- Quyển 3 - Chương 114: Đau Lòng
- Quyển 3 - Chương 115: Trở Về
- Quyển 3 - Chương 116: Lui Địch
- Quyển 3 - Chương 117: Ngất
- Quyển 3 - Chương 118: Bức Họa
- Quyển 3 - Chương 119: Xuân Độc
- Quyển 3 - Chương 120: Quốc Hận
- Quyển 3 - Chương 121: Gia Cừu
- Quyển 3 - Chương 122: Bay Xuống
- Quyển 3 - Chương 123: Tỉnh Dậy
- Quyển 3 - Chương 124: Vạch Trần
- Quyển 3 - Chương 125: Đưa Tiễn
- Quyển 3 - Chương 126: Thư
- Quyển 3 - Chương 127: Đàm Phán
- Quyển 3 - Chương 128: Đồng Miên
- Quyển 3 - Chương 129: Gặp Lại
- Quyển 3 - Chương 130: Trọng Thương
- Quyển 3 - Chương 131: Phiêu Thệ
- Quyển 3 - Chương 132: Tan Nát Cõi Lòng
- Quyển 3 - Chương 133: Tưởng Niệm
- Quyển 4 - Chương 134: Dạy Dỗ
- Quyển 4 - Chương 135: Vương Phi
- Quyển 4 - Chương 136: Tuyền Tin
- Quyển 4 - Chương 137: Bại Lộ
- Quyển 4 - Chương 138: Gặp Lại
- Quyển 4 - Chương 139: Nhu Tình
- Quyển 4 - Chương 140: Rơi Xuống
- Quyển 4 - Chương 141: Thành Thân
- Quyển 4 - Chương 142: Gặp Nạn
- Quyển 4 - Chương 143: Thu Thương
- Quyển 4 - Chương 144: Trở Về (Đại Kết Cục I)
- Quyển 4 - Chương 145: Dắt Tay (Đại Kết Cục II)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Thiên Là Hồng Trần Ngạn
Quyển 2 - Chương 58: Duyên Cũ
Dọc theo đường đi, Vệ Tử Quân trong lòng không yên, không biết chuyện gì đang chờ đợi nàng ở phía trước.
Vào trong thành, từ xa đã trông thấy cung điện Cao Xương, nguy nga cao ngất, nơi cao nhất có chừng bốn tầng, hướng chính bắc có một thòa tháp bằng gỗ cao hơn mười thước!
Nhớ khi còn ở hiện đại, nàng từng tới đây tham quan, khi đó nơi này đã là một mảnh phế tích hoang tàn, mà nay, ai có thể nghĩ đến là một cảnh tượng huy hoàng tráng lệ như thế này, lập tức trong lòng một trận cảm thán thổn thức.
Đoàn người chậm rãi bước trên thềm đá của cung điện, trông thấy từ trong cung điện một đám người lao ra.
Vệ Tử Quân đang bước trên bình đài, liền dừng lại, lẳng lặng chờ những người đó đến gần.
Chạy ở phía trước, là một nam tử trung niên, cao lớn khôi ngô, một thân áo bào màu xanh ngọc làm từ vải sa tanh.
Nam tử kia chạy vội tới trước mặt Vệ Tử Quân, đứng lại, nàng bây giờ mới nhìn rõ mặt hắn, đó là một gương mặt tiều tụy, mang theo thần sắc có bệnh, giờ phút này lại hưng phấn có vẻ sáng rọi, dưới đôi mày rậm anh khí là một đôi mắt thâm thúy, lúc này lại chứa đầy nước mắt, rào rào rơi xuống, chảy xuống mặt, hai má, giữa chòm râu.
"Phong!" nam tử kêu một tiếng thâm tình, một tay nắm lấy tay Vệ Tử Quân ở trong áo, thất thanh khóc rống lên: "Phong, ngươi đã trở lại, đã trở lại, thật tốt, ngươi không chết, thật tốt quá, thật tốt quá!"
Sự việc như vậy khiến Vệ Tử Quân trố mắt nhìn, quên mất cả phản ứng, khi chòm râu quai nón kia chạm đến mặt nàng, mới hoàn hồn, đẩy nam tử đang khóc rống kia ra.
Nam tử kia hiển nhiên là thương tâm đến cực điểm, khóc không biết trời đất gì, sao có thể buông nàng ra, "Phong -- ta nhớ ngươi, nhớ ngươi, mỗi ngày đều nhớ -----" thanh âm nam tử khàn khàn, bắt đầu khóc nức nở.
Vệ Tử Quân đột nhiên bị hắn khóc làm cho khổ sở, thấy một đại nam nhân khóc giống như một đứa nhỏ bất lực, tấm lòng của một người mẹ đột nhiên nảy ra, không khỏi lấy tay khẽ vuốt lưng nam tử, "Được rồi, chớ khóc! Chớ khóc!"
Sự khuyên giải, an ủi ôn nhu hiển nhiên có tác dụng, nam tử khóc nức nở kia ngẩng đầu, hai con ngươi trong suốt nhìn chằm chằm mặt Vệ Tử Quân, nhìn thật kĩ khuôn mặt kia, bàn tay khẽ vuốt gương mặt tưởng nhớ đã lâu kia, nhịn không được lại khóc lên. "Không được rời xa ta nữa, hứa với ta, không được rời đi nữa!"
Nam tử thấy nàng không lên tiếng trả lời, nắm lấy hai vai nàng, nức nở nói: "Ngươi hứa đi! Ngươi hứa đi!"
Thấy bộ dáng hắn không thuận theo không chịu buông tha, Vệ Tử Quân hồ đồ hỏi: "Hứa cái gì?"
"Hứa ngươi sẽ không rời xa ta, vĩnh viễn không rời xa ta!"
Thấy một đại nam nhân bộ dáng nước mắt nhạt nhòa, Vệ Tử Quân trong lòng nhất thời động lòng, xuất phát từ thương hại, có lệ nói: "Ừ!"
"Ừ là có ý tứ gì? Ngươi nói! Ta muốn ngươi nói! Nói ngươi không rời xa ta, ngươi nói!" Nam tử hoảng hốt nói, lại đem nàng ôm vào trong lòng. Nỉ non: "Ngươi nói.. Ngươi nói.."
Thấy cục diện như vậy, Vệ Tử Quân ai thán một tiếng, "Được! Ta không rời xa ngươi, ngươi cũng đừng khóc nữa!"
Nghe thấy câu trả lời, nam tử vui mừng ngừng khóc, "Ngươi lặp lại lần nữa!"
"Chỉ cần ngươi không khóc, ta liền không rời xa ngươi." Vệ Tử Quân bất đắc dĩ lặp lại một lần, điều kiện là hắn không khóc nữa, nam tử này khóc làm nàng tâm loạn như ma.
Đám thị vệ phía sau, thấy rốt cuộc hắn cũng ngừng khóc, mới dám nhỏ giọng nói: "Khả hãn! Thời tiết rất lạnh, đi vào trong rồi nói đi!" Sau đó đem một kiện áo choàng bằng lông cừu choàng lên người nam tử.
Hắn chính là Đột Quyết khả hãn? Hóa ra lại là một người như thế này, so với tưởng tượng của nàng là một vị tướng uy vũ hùng tráng thật là khác xa. Nàng rốt cuộc cùng hắn có khúc mắc gì sâu xa, thật là không rõ?
Trong khi Vệ Tử Quân suy tư, Đột Quyết khả hãn đem áo bào lông cừu choàng lên người nàng, "Phong, bên ngoài lạnh lẽo, chúng ta đi vào thôi."
Xưng hô quá mức thân mật khiến Vệ Tử Quân nổi da gà, đang muốn đi vào cung điện, bên cạnh vang lên một tiếng khóc nức nở: "Vương --"
Nàng nghe tiếng quay đầu nhìn lại, đúng là người ngày ấy ở Tụ Vân lâu nhận ra nàng, Ca Thư Phạt, lúc này hắn, một đôi mắt đẫm lệ, đỏ lên, nhìn nàng. Bên cạnh cũng có mấy người cũng nhìn nàng với ánh mắt như vậy.
Vốn là nên trách hắn, nếu hắn không nhận ra nàng thì sao lại có nhiều phiền toái như vậy, nhưng nhìn thấy đôi mắt đầy khát vọng cùng vui sướng kia, cuối cùng không đành lòng, việc đã đến nước này, oán thì có ích gì, bèn gật đầu với hắn cùng mấy người bên cạnh.
Ca Thư Phạt thấy nàng rốt cục nhận ra mình, kích động nức nở lên. Vệ Tử Quân không hề để ý tới, lập tức đi vào trong điện, trời lạnh như vậy, chân của nàng đã sớm đông cứng rồi.
Vào trong điện, Đột Quyết khả hãn cho tất cả người hầu lui ra, kéo Vệ Tử Quân đi vào Noãn các ngồi xuống, tay còn không có buông ra.
Ánh mắt nóng rực, nhìn gương mặt trước mắt, không chịu có một lát hơi cách xa, bàn tay đang sờ gương mặt tưởng niệm đã lâu kia, giống như sợ không cẩn thận chạm vào làm hỏng khuôn mặt trắng nõn mịn màng kia.
Vệ Tử Quân tránh né ánh mắt nóng rực kia, khụ khụ hai tiếng, "Khả hãn.."
Phát giác nàng xấu hổ, Đột Quyết khả hãn thu hồi ánh mắt kia, vuốt ve tay Vệ Tử Quân, sẳng giọng: "Ngươi nha! Vẫn là tính tình phúc quật kia, không chịu nói tiếng Đột Quyết."
Đúng rồi, nếu hắn không đề cập tới, nàng còn không phát hiện, bọn họ luôn dùng tiếng Đột Quyết đối thoại cùng nàng, mà nàng lại nghe hiểu được. Đột Quyết ngữ hệ hẳn là thuộc loại Thái ngữ hệ, nàng cũng chưa từng học qua, nếu là tiếng Cao Ly, nàng có thể nói được. Đây thật sự là kỳ quái.
"Phong, nửa năm này ngươi đã xảy ra chuyện gì vậy? Ca Thư Phạt nói ngươi không nhớ rõ ai nữa? Vậy ngươi còn nhớ ta không? A? Có về nhà chưa? Lý Loan lão nhân kia gây khó khăn gì cho ngươi sao?"
Vệ Tử Quân bật cười nói: "Đợi chút, ngươi hỏi một chuỗi dài như vậy, đầu ta loạn cả lên rồi, sao có thể trả lời đây!"
Nhìn nụ cười của Vệ Tử Quân, ánh mắt chờ mong kia có một tia mê ly, tay xoa mặt nàng, lẩm bẩm nói: "Thật giống nàng, thật giống! Nàng có khỏe không? Ngươi.. có nhìn thấy nàng không?"
"Ai?" Vệ Tử Quân có chút nghi hoặc.
"Mẹ ngươi.. Có gặp mẹ ngươi không? Nàng có khỏe không?" Ánh mắt mê ly kia tựa hồ như đang nhìn xuyên qua khuôn mặt này, nhìn một người khác.
Mẹ? Nàng còn có mẹ? Lúc này trong lòng Vệ Tử Quân chấn động, không thua gì chấn động khi nàng mới đi vào thế giới này.
Nàng thật sự lại có mẹ sao? Khúc mắc nhiều năm trong nhất thời rối rắm một chỗ.
Gương mặt ẩn sâu trong đáy lòng kia, cha mẹ khiến nàng cả đời phấn đấu, người nàng yêu nhất cũng là người khiến cho nàng đau lòng nhất! Đau đến mức nàng vĩnh viễn cũng không muốn nhắc tới.
Nếu thật sự lại có một cơ hội nữa, nàng nhất định mỗi ngày đều ở bên người bọn họ, sẽ không để họ rời xa nàng, nàng cả đời phấn đấu, muốn mang đến cho cha mẹ cuộc sống tốt nhất, vậy mà trong ngày nàng đạt được thành công, rốt cuộc lại tìm không thấy bọn họ, làm nàng vô cùng đau lòng.
Sớm biết như thế, nàng tình nguyện hai bàn tay trắng, chỉ cần có thể ở bên cạnh bọn họ, nàng cái gì cũng đều không cần.
Nhớ lại cha mẹ, nhớ lại sự thương yêu của họ, nhớ lại những lần trước kia cãi lại làm cha mẹ tổn thương, bọn họ lại không một câu oán hận, lại càng chưa từng giảm đi tình yêu thương với nàng.
Nhớ thương cùng hối hận, hốc mắt Vệ Tử Quân hơi ẩm ướt.
"Phong! Đừng khóc! Mẹ ngươi nàng làm sao vậy? Nàng sống không tốt sao?" Ánh mắt lo lắng hỏi, bàn tay lướt qua hai má nàng.
Vệ Tử Quân mặc hắn lau hai khóe mắt của mình, khóe miệng hơi hạ xuống, "Không, ta còn không nhớ rõ nhà mình ở nơi nào? Sao có thể tìm được mẫu thân!"
"A! Nói như vậy ngươi thật sự cái gì cũng không nhớ rõ? Vậy ngươi có nhớ rõ ta không? Ta là ai!" Gương mặt trước mặt trở nên kinh ngạc, đôi mắt trừng thật lớn.
"Ngươi tên gì?" Vệ Tử Quân ánh mắt mê mang hỏi.
Trong nháy mắt tất cả như đổ sụp, "Thật sự không nhớ rõ! Ta là A Sử Na Dục Cốc!"
"Ngươi là Ất Bì Đốt Lục khả hãn?" Vệ Tử Quân kêu lên.
Đúng rồi, bằng một chút kiến thức lịch sử của nàng, niên đại này người thống trị Tây Đột Quyết hẳn là Ất Bì Đốt Lục khả hãn, cũng chính là A Sử Na Dục Cốc.
"Xem ngươi, nói to như vậy!" A Sử Na Dục Cốc yêu thương khẽ vuốt mặt Vệ Tử Quân, "Quên là tốt! Quên là tốt! Quên sẽ không hối hận!"
Vào trong thành, từ xa đã trông thấy cung điện Cao Xương, nguy nga cao ngất, nơi cao nhất có chừng bốn tầng, hướng chính bắc có một thòa tháp bằng gỗ cao hơn mười thước!
Nhớ khi còn ở hiện đại, nàng từng tới đây tham quan, khi đó nơi này đã là một mảnh phế tích hoang tàn, mà nay, ai có thể nghĩ đến là một cảnh tượng huy hoàng tráng lệ như thế này, lập tức trong lòng một trận cảm thán thổn thức.
Đoàn người chậm rãi bước trên thềm đá của cung điện, trông thấy từ trong cung điện một đám người lao ra.
Vệ Tử Quân đang bước trên bình đài, liền dừng lại, lẳng lặng chờ những người đó đến gần.
Chạy ở phía trước, là một nam tử trung niên, cao lớn khôi ngô, một thân áo bào màu xanh ngọc làm từ vải sa tanh.
Nam tử kia chạy vội tới trước mặt Vệ Tử Quân, đứng lại, nàng bây giờ mới nhìn rõ mặt hắn, đó là một gương mặt tiều tụy, mang theo thần sắc có bệnh, giờ phút này lại hưng phấn có vẻ sáng rọi, dưới đôi mày rậm anh khí là một đôi mắt thâm thúy, lúc này lại chứa đầy nước mắt, rào rào rơi xuống, chảy xuống mặt, hai má, giữa chòm râu.
"Phong!" nam tử kêu một tiếng thâm tình, một tay nắm lấy tay Vệ Tử Quân ở trong áo, thất thanh khóc rống lên: "Phong, ngươi đã trở lại, đã trở lại, thật tốt, ngươi không chết, thật tốt quá, thật tốt quá!"
Sự việc như vậy khiến Vệ Tử Quân trố mắt nhìn, quên mất cả phản ứng, khi chòm râu quai nón kia chạm đến mặt nàng, mới hoàn hồn, đẩy nam tử đang khóc rống kia ra.
Nam tử kia hiển nhiên là thương tâm đến cực điểm, khóc không biết trời đất gì, sao có thể buông nàng ra, "Phong -- ta nhớ ngươi, nhớ ngươi, mỗi ngày đều nhớ -----" thanh âm nam tử khàn khàn, bắt đầu khóc nức nở.
Vệ Tử Quân đột nhiên bị hắn khóc làm cho khổ sở, thấy một đại nam nhân khóc giống như một đứa nhỏ bất lực, tấm lòng của một người mẹ đột nhiên nảy ra, không khỏi lấy tay khẽ vuốt lưng nam tử, "Được rồi, chớ khóc! Chớ khóc!"
Sự khuyên giải, an ủi ôn nhu hiển nhiên có tác dụng, nam tử khóc nức nở kia ngẩng đầu, hai con ngươi trong suốt nhìn chằm chằm mặt Vệ Tử Quân, nhìn thật kĩ khuôn mặt kia, bàn tay khẽ vuốt gương mặt tưởng nhớ đã lâu kia, nhịn không được lại khóc lên. "Không được rời xa ta nữa, hứa với ta, không được rời đi nữa!"
Nam tử thấy nàng không lên tiếng trả lời, nắm lấy hai vai nàng, nức nở nói: "Ngươi hứa đi! Ngươi hứa đi!"
Thấy bộ dáng hắn không thuận theo không chịu buông tha, Vệ Tử Quân hồ đồ hỏi: "Hứa cái gì?"
"Hứa ngươi sẽ không rời xa ta, vĩnh viễn không rời xa ta!"
Thấy một đại nam nhân bộ dáng nước mắt nhạt nhòa, Vệ Tử Quân trong lòng nhất thời động lòng, xuất phát từ thương hại, có lệ nói: "Ừ!"
"Ừ là có ý tứ gì? Ngươi nói! Ta muốn ngươi nói! Nói ngươi không rời xa ta, ngươi nói!" Nam tử hoảng hốt nói, lại đem nàng ôm vào trong lòng. Nỉ non: "Ngươi nói.. Ngươi nói.."
Thấy cục diện như vậy, Vệ Tử Quân ai thán một tiếng, "Được! Ta không rời xa ngươi, ngươi cũng đừng khóc nữa!"
Nghe thấy câu trả lời, nam tử vui mừng ngừng khóc, "Ngươi lặp lại lần nữa!"
"Chỉ cần ngươi không khóc, ta liền không rời xa ngươi." Vệ Tử Quân bất đắc dĩ lặp lại một lần, điều kiện là hắn không khóc nữa, nam tử này khóc làm nàng tâm loạn như ma.
Đám thị vệ phía sau, thấy rốt cuộc hắn cũng ngừng khóc, mới dám nhỏ giọng nói: "Khả hãn! Thời tiết rất lạnh, đi vào trong rồi nói đi!" Sau đó đem một kiện áo choàng bằng lông cừu choàng lên người nam tử.
Hắn chính là Đột Quyết khả hãn? Hóa ra lại là một người như thế này, so với tưởng tượng của nàng là một vị tướng uy vũ hùng tráng thật là khác xa. Nàng rốt cuộc cùng hắn có khúc mắc gì sâu xa, thật là không rõ?
Trong khi Vệ Tử Quân suy tư, Đột Quyết khả hãn đem áo bào lông cừu choàng lên người nàng, "Phong, bên ngoài lạnh lẽo, chúng ta đi vào thôi."
Xưng hô quá mức thân mật khiến Vệ Tử Quân nổi da gà, đang muốn đi vào cung điện, bên cạnh vang lên một tiếng khóc nức nở: "Vương --"
Nàng nghe tiếng quay đầu nhìn lại, đúng là người ngày ấy ở Tụ Vân lâu nhận ra nàng, Ca Thư Phạt, lúc này hắn, một đôi mắt đẫm lệ, đỏ lên, nhìn nàng. Bên cạnh cũng có mấy người cũng nhìn nàng với ánh mắt như vậy.
Vốn là nên trách hắn, nếu hắn không nhận ra nàng thì sao lại có nhiều phiền toái như vậy, nhưng nhìn thấy đôi mắt đầy khát vọng cùng vui sướng kia, cuối cùng không đành lòng, việc đã đến nước này, oán thì có ích gì, bèn gật đầu với hắn cùng mấy người bên cạnh.
Ca Thư Phạt thấy nàng rốt cục nhận ra mình, kích động nức nở lên. Vệ Tử Quân không hề để ý tới, lập tức đi vào trong điện, trời lạnh như vậy, chân của nàng đã sớm đông cứng rồi.
Vào trong điện, Đột Quyết khả hãn cho tất cả người hầu lui ra, kéo Vệ Tử Quân đi vào Noãn các ngồi xuống, tay còn không có buông ra.
Ánh mắt nóng rực, nhìn gương mặt trước mắt, không chịu có một lát hơi cách xa, bàn tay đang sờ gương mặt tưởng niệm đã lâu kia, giống như sợ không cẩn thận chạm vào làm hỏng khuôn mặt trắng nõn mịn màng kia.
Vệ Tử Quân tránh né ánh mắt nóng rực kia, khụ khụ hai tiếng, "Khả hãn.."
Phát giác nàng xấu hổ, Đột Quyết khả hãn thu hồi ánh mắt kia, vuốt ve tay Vệ Tử Quân, sẳng giọng: "Ngươi nha! Vẫn là tính tình phúc quật kia, không chịu nói tiếng Đột Quyết."
Đúng rồi, nếu hắn không đề cập tới, nàng còn không phát hiện, bọn họ luôn dùng tiếng Đột Quyết đối thoại cùng nàng, mà nàng lại nghe hiểu được. Đột Quyết ngữ hệ hẳn là thuộc loại Thái ngữ hệ, nàng cũng chưa từng học qua, nếu là tiếng Cao Ly, nàng có thể nói được. Đây thật sự là kỳ quái.
"Phong, nửa năm này ngươi đã xảy ra chuyện gì vậy? Ca Thư Phạt nói ngươi không nhớ rõ ai nữa? Vậy ngươi còn nhớ ta không? A? Có về nhà chưa? Lý Loan lão nhân kia gây khó khăn gì cho ngươi sao?"
Vệ Tử Quân bật cười nói: "Đợi chút, ngươi hỏi một chuỗi dài như vậy, đầu ta loạn cả lên rồi, sao có thể trả lời đây!"
Nhìn nụ cười của Vệ Tử Quân, ánh mắt chờ mong kia có một tia mê ly, tay xoa mặt nàng, lẩm bẩm nói: "Thật giống nàng, thật giống! Nàng có khỏe không? Ngươi.. có nhìn thấy nàng không?"
"Ai?" Vệ Tử Quân có chút nghi hoặc.
"Mẹ ngươi.. Có gặp mẹ ngươi không? Nàng có khỏe không?" Ánh mắt mê ly kia tựa hồ như đang nhìn xuyên qua khuôn mặt này, nhìn một người khác.
Mẹ? Nàng còn có mẹ? Lúc này trong lòng Vệ Tử Quân chấn động, không thua gì chấn động khi nàng mới đi vào thế giới này.
Nàng thật sự lại có mẹ sao? Khúc mắc nhiều năm trong nhất thời rối rắm một chỗ.
Gương mặt ẩn sâu trong đáy lòng kia, cha mẹ khiến nàng cả đời phấn đấu, người nàng yêu nhất cũng là người khiến cho nàng đau lòng nhất! Đau đến mức nàng vĩnh viễn cũng không muốn nhắc tới.
Nếu thật sự lại có một cơ hội nữa, nàng nhất định mỗi ngày đều ở bên người bọn họ, sẽ không để họ rời xa nàng, nàng cả đời phấn đấu, muốn mang đến cho cha mẹ cuộc sống tốt nhất, vậy mà trong ngày nàng đạt được thành công, rốt cuộc lại tìm không thấy bọn họ, làm nàng vô cùng đau lòng.
Sớm biết như thế, nàng tình nguyện hai bàn tay trắng, chỉ cần có thể ở bên cạnh bọn họ, nàng cái gì cũng đều không cần.
Nhớ lại cha mẹ, nhớ lại sự thương yêu của họ, nhớ lại những lần trước kia cãi lại làm cha mẹ tổn thương, bọn họ lại không một câu oán hận, lại càng chưa từng giảm đi tình yêu thương với nàng.
Nhớ thương cùng hối hận, hốc mắt Vệ Tử Quân hơi ẩm ướt.
"Phong! Đừng khóc! Mẹ ngươi nàng làm sao vậy? Nàng sống không tốt sao?" Ánh mắt lo lắng hỏi, bàn tay lướt qua hai má nàng.
Vệ Tử Quân mặc hắn lau hai khóe mắt của mình, khóe miệng hơi hạ xuống, "Không, ta còn không nhớ rõ nhà mình ở nơi nào? Sao có thể tìm được mẫu thân!"
"A! Nói như vậy ngươi thật sự cái gì cũng không nhớ rõ? Vậy ngươi có nhớ rõ ta không? Ta là ai!" Gương mặt trước mặt trở nên kinh ngạc, đôi mắt trừng thật lớn.
"Ngươi tên gì?" Vệ Tử Quân ánh mắt mê mang hỏi.
Trong nháy mắt tất cả như đổ sụp, "Thật sự không nhớ rõ! Ta là A Sử Na Dục Cốc!"
"Ngươi là Ất Bì Đốt Lục khả hãn?" Vệ Tử Quân kêu lên.
Đúng rồi, bằng một chút kiến thức lịch sử của nàng, niên đại này người thống trị Tây Đột Quyết hẳn là Ất Bì Đốt Lục khả hãn, cũng chính là A Sử Na Dục Cốc.
"Xem ngươi, nói to như vậy!" A Sử Na Dục Cốc yêu thương khẽ vuốt mặt Vệ Tử Quân, "Quên là tốt! Quên là tốt! Quên sẽ không hối hận!"
Chương trước
Chương sau
- Quyển 1 - Chương 1: Đọa nhai
- Quyển 1 - Chương 2: Điệt vân (1)
- Quyển 1 - Chương 3: Điệt Vân (2)
- Quyển 1 - Chương 4: Bắt tôm
- Quyển 1 - Chương 5: Khiếp sợ
- Quyển 1 - Chương 6: Quyết định
- Quyển 1 - Chương 7: Xuất Cốc
- Quyển 1 - Chương 8: Vào thành (1)
- Quyển 1 - Chương 9: Vào thành (2)
- Quyển 1 - Chương 10: Nguyên nhân (1)
- Quyển 1 - Chương 11: Nguyên Nhân ( 2 )
- Quyển 1 - Chương 12: Nguyên nhân ( 3)
- Quyển 1 - Chương 13: Nguyên nhân (4)
- Quyển 1 - Chương 14: Nguyên Nhân (5)
- Quyển 1 - Chương 15: Tuyên Chỉ
- Quyển 1 - Chương 16: Đối Câu (1)
- Quyển 1 - Chương 17: Đối Câu (2)
- Quyển 1 - Chương 18: Kết Bái
- Quyển 1 - Chương 19: Đại Dục
- Quyển 1 - Chương 20: Sinh Nhật (1)
- Quyển 1 - Chương 21: Sinh Nhật (2)
- Quyển 1 - Chương 22: Sinh Nhật (3)
- Quyển 1 - Chương 23: Sinh Nhật (4)
- Quyển 1 - Chương 24: Sinh Nhật (5)
- Quyển 1 - Chương 25: Hiến Kế (1)
- Quyển 1 - Chương 26: Hiến Kế (2)
- Quyển 1 - Chương 27: Tâm Sự (1)
- Quyển 1 - Chương 28: Tâm Sự (2)
- Quyển 1 - Chương 29: Khai Trương
- Quyển 1 - Chương 30: Du Hồ
- Quyển 1 - Chương 31: Lưu Thị (1)
- Quyển 1 - Chương 32: Lưu Thị (2)
- Quyển 1 - Chương 33: Bí Tịch
- Quyển 1 - Chương 34: Lợi Thế
- Quyển 1 - Chương 35: Thành Giao
- Quyển 1 - Chương 36: Ác Đồ
- Quyển 1 - Chương 37: Độc Thương
- Quyển 1 - Chương 38: Làm Mai Mối
- Quyển 1 - Chương 39: Xác Nhận
- Quyển 1 - Chương 40: Thăm
- Quyển 1 - Chương 41: Thân Phận
- Quyển 1 - Chương 42: Tiền Đường
- Quyển 1 - Chương 43: Tuyệt Cú
- Quyển 1 - Chương 44: Tỷ Thí
- Quyển 1 - Chương 45: Phong Hàn
- Quyển 1 - Chương 46: Hinh Hà
- Quyển 1 - Chương 47: Mỹ Nam
- Quyển 1 - Chương 48: Sơ Tài
- Quyển 1 - Chương 49: Đồng Tẩm
- Quyển 1 - Chương 50: Nỗi Buồn Ly Biệt
- Quyển 1 - Chương 51: Trúng Độc (1)
- Quyển 1 - Chương 52: Trúng Độc (2)
- Quyển 1 - Chương 53: Gặp Tai Kiếp
- Quyển 1 - Chương 54: Phong Hàn
- Quyển 1 - Chương 55: Hạ Lỗ
- Quyển 1 - Chương 56: Đoạn Nghĩa
- Quyển 2 - Chương 57: Cao Xương
- Quyển 2 - Chương 58: Duyên Cũ
- Quyển 2 - Chương 59: Nguyên Nhân (1)
- Quyển 2 - Chương 60: Nguyên Nhân (2)
- Quyển 2 - Chương 61: Tình Cũ
- Quyển 2 - Chương 62: Tỷ Võ
- Quyển 2 - Chương 63: Thắng Thua
- Quyển 2 - Chương 64: Cường Hôn
- Quyển 2 - Chương 65: Người Thân
- Quyển 2 - Chương 66: Tắm Rửa
- Quyển 2 - Chương 67: Giết Chóc
- Quyển 2 - Chương 68: Phỏng Đoán
- Quyển 2 - Chương 69: Truyền Ngôi
- Quyển 2 - Chương 70: Phục Chúng
- Quyển 2 - Chương 71: Chiến Sự
- Quyển 2 - Chương 72: Thiên Tai
- Quyển 2 - Chương 73: Báo Thù
- Quyển 2 - Chương 74: Phá Địch
- Quyển 2 - Chương 75: Nhục Nhã
- Quyển 2 - Chương 76: Vây Săn
- Quyển 2 - Chương 77: Hận Cũ
- Quyển 2 - Chương 78: Tình Thương
- Quyển 2 - Chương 79: Xuyên Qua
- Quyển 2 - Chương 80: Tao Hiệp
- Quyển 2 - Chương 81: Trù Tính
- Quyển 2 - Chương 82: Cáo Thiệp
- Quyển 2 - Chương 83: Diệt Địch
- Quyển 2 - Chương 84: Chỉ Qua
- Quyển 2 - Chương 86: Xuân Thương
- Quyển 2 - Chương 87: Thất Sách
- Quyển 2 - Chương 88: Thoát Đi
- Quyển 2 - Chương 89: Tình Thân
- Quyển 2 - Chương 90: Quyết Định
- Quyển 2 - Chương 91: Kết Minh
- Quyển 2 - Chương 92: Cấm Tình
- Quyển 3 - Chương 93: Đại Hưng
- Quyển 3 - Chương 94: Phong Hào
- Quyển 3 - Chương 95: Thân Vương
- Quyển 3 - Chương 96: Đại Điển
- Quyển 3 - Chương 97: Giận Hôn
- Quyển 3 - Chương 98: Nhận Sai
- Quyển 3 - Chương 99: Giải Hòa
- Quyển 3 - Chương 100: Tiểu Thê Tử
- Quyển 3 - Chương 101: Thỉnh Hôn
- Quyển 3 - Chương 102: Phạt Trượng
- Quyển 3 - Chương 103: Ly Biệt
- Quyển 3 - Chương 104: Khẩu Chiến
- Quyển 3 - Chương 105: Bị Vây
- Quyển 3 - Chương 106: Công Chiếm
- Quyển 3 - Chương 107: Bôi Thuốc
- Quyển 3 - Chương 108: Lòng Đố Kỵ
- Quyển 3 - Chương 109: Tứ Hôn
- Quyển 3 - Chương 110: Bại Lộ
- Quyển 3 - Chương 111: Nghiệm Thân
- Quyển 3 - Chương 112: Nói Hết
- Quyển 3 - Chương 113: Trốn Tránh
- Quyển 3 - Chương 114: Đau Lòng
- Quyển 3 - Chương 115: Trở Về
- Quyển 3 - Chương 116: Lui Địch
- Quyển 3 - Chương 117: Ngất
- Quyển 3 - Chương 118: Bức Họa
- Quyển 3 - Chương 119: Xuân Độc
- Quyển 3 - Chương 120: Quốc Hận
- Quyển 3 - Chương 121: Gia Cừu
- Quyển 3 - Chương 122: Bay Xuống
- Quyển 3 - Chương 123: Tỉnh Dậy
- Quyển 3 - Chương 124: Vạch Trần
- Quyển 3 - Chương 125: Đưa Tiễn
- Quyển 3 - Chương 126: Thư
- Quyển 3 - Chương 127: Đàm Phán
- Quyển 3 - Chương 128: Đồng Miên
- Quyển 3 - Chương 129: Gặp Lại
- Quyển 3 - Chương 130: Trọng Thương
- Quyển 3 - Chương 131: Phiêu Thệ
- Quyển 3 - Chương 132: Tan Nát Cõi Lòng
- Quyển 3 - Chương 133: Tưởng Niệm
- Quyển 4 - Chương 134: Dạy Dỗ
- Quyển 4 - Chương 135: Vương Phi
- Quyển 4 - Chương 136: Tuyền Tin
- Quyển 4 - Chương 137: Bại Lộ
- Quyển 4 - Chương 138: Gặp Lại
- Quyển 4 - Chương 139: Nhu Tình
- Quyển 4 - Chương 140: Rơi Xuống
- Quyển 4 - Chương 141: Thành Thân
- Quyển 4 - Chương 142: Gặp Nạn
- Quyển 4 - Chương 143: Thu Thương
- Quyển 4 - Chương 144: Trở Về (Đại Kết Cục I)
- Quyển 4 - Chương 145: Dắt Tay (Đại Kết Cục II)
- bình luận