Thiên Là Hồng Trần Ngạn - Quyển 1 - Chương 31: Lưu Thị (1)
Chương trước- Quyển 1 - Chương 1: Đọa nhai
- Quyển 1 - Chương 2: Điệt vân (1)
- Quyển 1 - Chương 3: Điệt Vân (2)
- Quyển 1 - Chương 4: Bắt tôm
- Quyển 1 - Chương 5: Khiếp sợ
- Quyển 1 - Chương 6: Quyết định
- Quyển 1 - Chương 7: Xuất Cốc
- Quyển 1 - Chương 8: Vào thành (1)
- Quyển 1 - Chương 9: Vào thành (2)
- Quyển 1 - Chương 10: Nguyên nhân (1)
- Quyển 1 - Chương 11: Nguyên Nhân ( 2 )
- Quyển 1 - Chương 12: Nguyên nhân ( 3)
- Quyển 1 - Chương 13: Nguyên nhân (4)
- Quyển 1 - Chương 14: Nguyên Nhân (5)
- Quyển 1 - Chương 15: Tuyên Chỉ
- Quyển 1 - Chương 16: Đối Câu (1)
- Quyển 1 - Chương 17: Đối Câu (2)
- Quyển 1 - Chương 18: Kết Bái
- Quyển 1 - Chương 19: Đại Dục
- Quyển 1 - Chương 20: Sinh Nhật (1)
- Quyển 1 - Chương 21: Sinh Nhật (2)
- Quyển 1 - Chương 22: Sinh Nhật (3)
- Quyển 1 - Chương 23: Sinh Nhật (4)
- Quyển 1 - Chương 24: Sinh Nhật (5)
- Quyển 1 - Chương 25: Hiến Kế (1)
- Quyển 1 - Chương 26: Hiến Kế (2)
- Quyển 1 - Chương 27: Tâm Sự (1)
- Quyển 1 - Chương 28: Tâm Sự (2)
- Quyển 1 - Chương 29: Khai Trương
- Quyển 1 - Chương 30: Du Hồ
- Quyển 1 - Chương 31: Lưu Thị (1)
- Quyển 1 - Chương 32: Lưu Thị (2)
- Quyển 1 - Chương 33: Bí Tịch
- Quyển 1 - Chương 34: Lợi Thế
- Quyển 1 - Chương 35: Thành Giao
- Quyển 1 - Chương 36: Ác Đồ
- Quyển 1 - Chương 37: Độc Thương
- Quyển 1 - Chương 38: Làm Mai Mối
- Quyển 1 - Chương 39: Xác Nhận
- Quyển 1 - Chương 40: Thăm
- Quyển 1 - Chương 41: Thân Phận
- Quyển 1 - Chương 42: Tiền Đường
- Quyển 1 - Chương 43: Tuyệt Cú
- Quyển 1 - Chương 44: Tỷ Thí
- Quyển 1 - Chương 45: Phong Hàn
- Quyển 1 - Chương 46: Hinh Hà
- Quyển 1 - Chương 47: Mỹ Nam
- Quyển 1 - Chương 48: Sơ Tài
- Quyển 1 - Chương 49: Đồng Tẩm
- Quyển 1 - Chương 50: Nỗi Buồn Ly Biệt
- Quyển 1 - Chương 51: Trúng Độc (1)
- Quyển 1 - Chương 52: Trúng Độc (2)
- Quyển 1 - Chương 53: Gặp Tai Kiếp
- Quyển 1 - Chương 54: Phong Hàn
- Quyển 1 - Chương 55: Hạ Lỗ
- Quyển 1 - Chương 56: Đoạn Nghĩa
- Quyển 2 - Chương 57: Cao Xương
- Quyển 2 - Chương 58: Duyên Cũ
- Quyển 2 - Chương 59: Nguyên Nhân (1)
- Quyển 2 - Chương 60: Nguyên Nhân (2)
- Quyển 2 - Chương 61: Tình Cũ
- Quyển 2 - Chương 62: Tỷ Võ
- Quyển 2 - Chương 63: Thắng Thua
- Quyển 2 - Chương 64: Cường Hôn
- Quyển 2 - Chương 65: Người Thân
- Quyển 2 - Chương 66: Tắm Rửa
- Quyển 2 - Chương 67: Giết Chóc
- Quyển 2 - Chương 68: Phỏng Đoán
- Quyển 2 - Chương 69: Truyền Ngôi
- Quyển 2 - Chương 70: Phục Chúng
- Quyển 2 - Chương 71: Chiến Sự
- Quyển 2 - Chương 72: Thiên Tai
- Quyển 2 - Chương 73: Báo Thù
- Quyển 2 - Chương 74: Phá Địch
- Quyển 2 - Chương 75: Nhục Nhã
- Quyển 2 - Chương 76: Vây Săn
- Quyển 2 - Chương 77: Hận Cũ
- Quyển 2 - Chương 78: Tình Thương
- Quyển 2 - Chương 79: Xuyên Qua
- Quyển 2 - Chương 80: Tao Hiệp
- Quyển 2 - Chương 81: Trù Tính
- Quyển 2 - Chương 82: Cáo Thiệp
- Quyển 2 - Chương 83: Diệt Địch
- Quyển 2 - Chương 84: Chỉ Qua
- Quyển 2 - Chương 86: Xuân Thương
- Quyển 2 - Chương 87: Thất Sách
- Quyển 2 - Chương 88: Thoát Đi
- Quyển 2 - Chương 89: Tình Thân
- Quyển 2 - Chương 90: Quyết Định
- Quyển 2 - Chương 91: Kết Minh
- Quyển 2 - Chương 92: Cấm Tình
- Quyển 3 - Chương 93: Đại Hưng
- Quyển 3 - Chương 94: Phong Hào
- Quyển 3 - Chương 95: Thân Vương
- Quyển 3 - Chương 96: Đại Điển
- Quyển 3 - Chương 97: Giận Hôn
- Quyển 3 - Chương 98: Nhận Sai
- Quyển 3 - Chương 99: Giải Hòa
- Quyển 3 - Chương 100: Tiểu Thê Tử
- Quyển 3 - Chương 101: Thỉnh Hôn
- Quyển 3 - Chương 102: Phạt Trượng
- Quyển 3 - Chương 103: Ly Biệt
- Quyển 3 - Chương 104: Khẩu Chiến
- Quyển 3 - Chương 105: Bị Vây
- Quyển 3 - Chương 106: Công Chiếm
- Quyển 3 - Chương 107: Bôi Thuốc
- Quyển 3 - Chương 108: Lòng Đố Kỵ
- Quyển 3 - Chương 109: Tứ Hôn
- Quyển 3 - Chương 110: Bại Lộ
- Quyển 3 - Chương 111: Nghiệm Thân
- Quyển 3 - Chương 112: Nói Hết
- Quyển 3 - Chương 113: Trốn Tránh
- Quyển 3 - Chương 114: Đau Lòng
- Quyển 3 - Chương 115: Trở Về
- Quyển 3 - Chương 116: Lui Địch
- Quyển 3 - Chương 117: Ngất
- Quyển 3 - Chương 118: Bức Họa
- Quyển 3 - Chương 119: Xuân Độc
- Quyển 3 - Chương 120: Quốc Hận
- Quyển 3 - Chương 121: Gia Cừu
- Quyển 3 - Chương 122: Bay Xuống
- Quyển 3 - Chương 123: Tỉnh Dậy
- Quyển 3 - Chương 124: Vạch Trần
- Quyển 3 - Chương 125: Đưa Tiễn
- Quyển 3 - Chương 126: Thư
- Quyển 3 - Chương 127: Đàm Phán
- Quyển 3 - Chương 128: Đồng Miên
- Quyển 3 - Chương 129: Gặp Lại
- Quyển 3 - Chương 130: Trọng Thương
- Quyển 3 - Chương 131: Phiêu Thệ
- Quyển 3 - Chương 132: Tan Nát Cõi Lòng
- Quyển 3 - Chương 133: Tưởng Niệm
- Quyển 4 - Chương 134: Dạy Dỗ
- Quyển 4 - Chương 135: Vương Phi
- Quyển 4 - Chương 136: Tuyền Tin
- Quyển 4 - Chương 137: Bại Lộ
- Quyển 4 - Chương 138: Gặp Lại
- Quyển 4 - Chương 139: Nhu Tình
- Quyển 4 - Chương 140: Rơi Xuống
- Quyển 4 - Chương 141: Thành Thân
- Quyển 4 - Chương 142: Gặp Nạn
- Quyển 4 - Chương 143: Thu Thương
- Quyển 4 - Chương 144: Trở Về (Đại Kết Cục I)
- Quyển 4 - Chương 145: Dắt Tay (Đại Kết Cục II)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Thiên Là Hồng Trần Ngạn
Quyển 1 - Chương 31: Lưu Thị (1)
Việc buôn bán của Tụ Vân lâu trở nên tấp nập thật không nằm ngoài dự đoán, Vệ Tử Quân bắt đầu dạy Đoàn Tân làm sao trở thành người đứng đầu của phòng thu chi. Đoàn Tân vì đã từng đọc qua sách nên thông minh lanh lợi, tất nhiên là so với những kẻ ngốc nghếch tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Tính kỹ càng lại, trừ các khoản chi, thu nhập mấy ngày nay đã gần ba trăm lượng bạc trắng. Nhìn bạc trắng bóng, Vệ Tử Quân thầm nghĩ sư phụ rốt cục không cần phải sống những ngày tháng khổ cực nữa, cũng coi như đã báo đáp một chút ân tình của lão nhân gia. Về phần Điệt Vân, nàng thấy vật gì mới lạ đều mang về cho Điệt Vân, muốn làm cho hắn vui vẻ một chút.
Chuyện lương thảo đều giải quyết rất thuận lợi, tuy rằng nàng cố gắng để không thương tổn ai, nhưng Bùi Lại Phương vẫn bị đưa lên đoạn đầu đài, Đoàn Tân cũng trả được thù.
Rất nhiều thương nhân theo đường thủy vận chuyển lương thực đến hai huyện, Vĩnh Thành, Khai Phong sau đó chờ để chia ra đưa đến kinh sư Trường An cùng Đông Đô, sau đó lại đến Tân Hương, Thanh Hà, Thông Huyện chuyển đến biên quan Yến Quận, nơi đóng quân ở Ngư Dương, lại chuyển bằng đường bộ đưa hướng biên quan Ngũ Nguyên, nơi đóng quân ở Y Ngô, trong thời gian ngắn việc lương thảo ở các nơi đóng quân đều đồng loạt được giải quyết tốt.
Mà Lý Thiên Kỳ cùng Lý Long Dực nhận được tin báo nguy từ biên quan, Tây Đột Quyết liên tục xâm chiếm, sau khi hạ chiếu khẩn cấp liền suốt đêm chạy tới biên quan, Trần Trường ngay hôm sau để lại hai vạn quân cùng phó tướng đóng quân ở Lộc Thành, dẫn sáu vạn đại quân vội vàng chạy tới Y Ngô.
Mấy vị huynh trưởng vừa đi, Vệ Tử Quân cảm thấy có chút mất mát, ngày thường có bọn họ vui cười làm bạn qua ngày thật ra rất vui vẻ. Bọn họ vừa đi, nàng liền cảm thấy đần độn vô vị, liền bắt đầu dốc lòng tập võ.
Mỗi ngày không ngừng chăm chỉ khổ luyện, cộng thêm ngộ tính cao. Rất nhanh, nàng liền cùng Điệt Vân đánh thành ngang tay. Rốt cục có một ngày, nàng đánh bại Điệt Vân.
Điệt Vân ảo não đến cực điểm, nàng đành phải vụng trộm dẫn hắn xuất cốc chơi đùa một lần, coi như an ủi hắn.
Vệ Tử Quân thấy rất kỳ quái, Điệt Vân đi theo sư phụ nhiều năm, công lực hẳn là không thua kém sư phụ mới đúng, làm sao có dễ dàng bị đánh bại như vậy? Thì ra Điệt Vân vốn là họ Ân, lúc hắn còn trong tã lót đã bị người Lưu gia một chưởng đánh cho hộc máu, người Lưu gia nghĩ đứa bé sơ sinh đã chết, sư phụ mới cứu hắn. Tiếc rằng bởi vì sinh non, thân thể yếu ớt, khả năng hồi phục rất kém, dù là sư phụ y thuật cao đi chăng nữa Điệt Vân cũng đã bị nội thương. Vì vậy võ công không thể đạt đến cảnh giới cao hơn nữa.
Vệ Tử Quân vì Điệt Vân cảm thấy thật thương tâm, càng làm nàng đau lòng là hắn không thể đánh bại kẻ thù, phải sống một cuộc sống lẩn trốn, nàng thật muốn có một ngày có thể giúp Điệt Vân để hắn có thể một lần nữa sống trong cuộc sống muôn màu muôn vẻ này.
* * *–
Mùa hè ở Giang Nam, mặc dù đã đến tháng chín âm lịch nhưng vẫn nóng bức như cũ.
Vệ Tử Quân sáng sớm đã đi đến Tụ Vân lâu. Hôm nay sư phụ dạy hai câu khẩu quyết vẫn chưa ngộ ra nên sáng sớm nàng liền vừa đi vừa ngẫm nghĩ. Từ ngày nàng đánh bại Điệt Vân, sau đó đều do sư phụ dạy nàng võ công. Nàng chưa dám có nửa điểm chậm trễ, mỗi ngày gia tăng tu luyện, tiến bộ rất nhanh, nàng hiện tại công lực mặc dù chưa phải là nhất đẳng cao thủ, ít nhất đã ở tầm trên.
Đi tới Tụ Vân lâu, gặp một người quanh quẩn trước cửa.
Người nọ cao lớn khôi ngô, tóc đen buộc cao, một thân mặc trường sam màu lam lộ ra thân hình nam tử to lớn, chỉ là người đó đang quay lưng lại nên thấy không rõ khuôn mặt.
Xem ra người này muốn vào điếm, nhưng vì thời gian còn sớm nên cửa vẫn chưa mở. Buôn bán loại tửu lâu này không cần mở sáng sớm khác với những điếm nhỏ nếu mở trễ sẽ không có người.
"Xin hỏi khách quan quanh quẩn vào lúc này là có việc sao?" Vệ Tử Quân tiến lên chắp tay hỏi.
Người nọ quay đầu, hơi sửng sốt, lập tức đáp: "Đúng vậy." Cũng không nói việc gì.
Khi hắn quay người lại, Vệ Tử Quân không khỏi có chút thất vọng.
Người nọ mặc dù một đôi mắt sáng ngời hữu thần, nhưng trên mặt là một bộ râu quai nón lớn, nhìn không ra diện mạo người này như thế nào, chỉ làm người ta có cảm giác râu bẩn hề hề.
Vệ Tử Quân hỏi tiếp: "Khách quan muốn vào điếm sao?"
"Ừ!" Lúc này trả lời càng đơn giản, xem ra là một người khách không thích nói chuyện.
"Thực thật có lỗi, khách quan, quán của chúng ta giờ Tỵ mới mở cửa, khách quan đến vào lúc đó có được không?" Vệ Tử Quân lễ phép nói.
"Ngươi là ai?" Người nọ nhăn mặt hỏi.
"Không dối gạt khách quan, ta là chủ của điếm này."
"A! Hóa ra là chưởng quầy! Là như thế này, ta có một vị bằng hữu hẹn gặp ở điếm này nhưng ta tới hơi sớm. Không sao, ta ở cửa chờ là được." Nam tử áo lam kia cũng chắp tay nói.
"Xin cứ tự nhiên!" Vệ Tử Quân không hề để ý tới người nọ, tiến lên gõ cửa.
Một lát, Lục Lang liền ra mở cửa, còn mặc nội sam, xem ra mới từ trên giường dậy.
Vệ Tử Quân nghĩ ngợi một chút, quay đầu nói với áo xanh kia: "Khách quan, không ngại thì vào ngồi đi, hôm nay mở cửa sớm là được."
"Cũng tốt! Đa tạ chưởng quầy!" Người nọ thi lễ nói lời cảm tạ, theo Vệ Tử Quân bước vào cửa, ngồi xuống ở cái bàn gần sát cửa sổ.
Vệ Tử Quân bảo Lục Lang châm trà cho người nọ, liền lên lầu hai, lầu ba tuần tra một vòng, thấy không có chuyện gì, liền cầm một quyển sách xuống dưới. Đi thong thả đến ngoài cửa liền đứng lại.
Nhìn cảnh phố phường dần trở nên huyên náo, nàng cảm thấy có chút tưởng niệm vài vị huynh trưởng. Thở dài, ngồi trên y tháp để ngoài cửa bắt đầu mở sách ra.
Trong chốc lát, nàng phát hiện có chút không đúng, tựa hồ sau lưng có tia mũi nhọn phóng tới. Liền quay đầu nhìn lại, đã thấy nam tử áo lam kia đang nhìn nàng. Nam tử kia thấy nàng nhìn lại, nhất thời không kịp quay đầu, liền xấu hổ cười, sau đó mở miệng nói nói: "Chưởng quầy xem sách gì vậy?"
"Lã thị xuân thu! Khách quan có hứng thú sao?" Nàng hỏi ngược lại.
"A! Đúng vậy, ở một mình thiệt buồn chán, nếu chưởng quầy cho mượn quyển sách để xem giết thời gian thì tốt quá."
Vệ Tử Quân nghe vậy, đứng dậy đi về phía đó, đưa sách cho nam tử áo lam.
"Làm phiền chưởng quầy!" Người nọ nói lời cảm tạ.
"Không sao!" Vệ Tử Quân thản nhiên nói, liền bước lên trên lầu.
Nhàn rỗi đến không có gì làm, liền mở giấy Tuyên Thành ở trên bàn ra, phất tay áo mài mực, dùng bút lông cừu nhúng đầy mực.
"Chớ nghe mặc lâm đánh diệp thanh, ngại gì ngâm khiếu thả từ đi.
Trúc trượng mũi nhọn hài khinh thắng mã, ai sợ? Nhất thoa mưa bụi nhâm bình sinh.
Se lạnh xuân phong thổi rượu tỉnh, lạnh lùng, đỉnh núi tà chiếu lại đón chào.
Quay đầu hướng đến hiu quạnh chỗ, trở lại, cũng không mưa gió cũng không tình."
Một bài thơ của Tô Thức "Định Phong Ba" (*) tiêu sái viết xuống giấy.
Mặc dù dùng bút lông cừu nhuyễn mịn, nhưng khi thảo chữ phồn thể, cũng tràn đầy lực lượng. Khi thanh khi đậm, khi thô khi mảnh, hoặc phân tán hoặc xa rời, lưu loát, hào phóng đại khí.
Bởi vì xuất thân là dân nghệ thuật cũng có khiếu thẩm mỹ, nên chữ của nàng không chỉ có đại khí, hơn nữa so le phối hợp, tuấn dật hài hòa.
Đây cũng là thói quen trước giờ của nàng, mỗi khi nỗi lòng nặng trĩu hoặc thời điểm có gì đó nghĩ không thông nàng đều mở giấy bút ra, viết một bài thơ để lắng đọng lại nỗi lo lắng trong lòng.
Khi nét bút cuối cùng kết thúc, nâng tay đem bút gác lên nghiêng mực, không nghĩ tới cây bút lăn xuống ngay chỗ những chữ vừa được viết. Một bức tranh chữ cứ như vậy bị hủy.
Ảo não đem giấy Tuyên Thành vò thành một mảnh ném vào thùng đựng rác, lại xoay người đi ra ngoài, định hít thở không khí chút.
Vừa xuống đến đầu cầu thang lầu một nàng chợt nghe có người thốt ra một tiếng khiển trách: "Ngươi đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước! Lưu Vân Đức ta không phải là tiểu nhân ti bỉ!"
Lưu Vân Đức? Vệ Tử Quân trong lòng cả kinh, đó người muốn giết Điệt Vân?
Tính kỹ càng lại, trừ các khoản chi, thu nhập mấy ngày nay đã gần ba trăm lượng bạc trắng. Nhìn bạc trắng bóng, Vệ Tử Quân thầm nghĩ sư phụ rốt cục không cần phải sống những ngày tháng khổ cực nữa, cũng coi như đã báo đáp một chút ân tình của lão nhân gia. Về phần Điệt Vân, nàng thấy vật gì mới lạ đều mang về cho Điệt Vân, muốn làm cho hắn vui vẻ một chút.
Chuyện lương thảo đều giải quyết rất thuận lợi, tuy rằng nàng cố gắng để không thương tổn ai, nhưng Bùi Lại Phương vẫn bị đưa lên đoạn đầu đài, Đoàn Tân cũng trả được thù.
Rất nhiều thương nhân theo đường thủy vận chuyển lương thực đến hai huyện, Vĩnh Thành, Khai Phong sau đó chờ để chia ra đưa đến kinh sư Trường An cùng Đông Đô, sau đó lại đến Tân Hương, Thanh Hà, Thông Huyện chuyển đến biên quan Yến Quận, nơi đóng quân ở Ngư Dương, lại chuyển bằng đường bộ đưa hướng biên quan Ngũ Nguyên, nơi đóng quân ở Y Ngô, trong thời gian ngắn việc lương thảo ở các nơi đóng quân đều đồng loạt được giải quyết tốt.
Mà Lý Thiên Kỳ cùng Lý Long Dực nhận được tin báo nguy từ biên quan, Tây Đột Quyết liên tục xâm chiếm, sau khi hạ chiếu khẩn cấp liền suốt đêm chạy tới biên quan, Trần Trường ngay hôm sau để lại hai vạn quân cùng phó tướng đóng quân ở Lộc Thành, dẫn sáu vạn đại quân vội vàng chạy tới Y Ngô.
Mấy vị huynh trưởng vừa đi, Vệ Tử Quân cảm thấy có chút mất mát, ngày thường có bọn họ vui cười làm bạn qua ngày thật ra rất vui vẻ. Bọn họ vừa đi, nàng liền cảm thấy đần độn vô vị, liền bắt đầu dốc lòng tập võ.
Mỗi ngày không ngừng chăm chỉ khổ luyện, cộng thêm ngộ tính cao. Rất nhanh, nàng liền cùng Điệt Vân đánh thành ngang tay. Rốt cục có một ngày, nàng đánh bại Điệt Vân.
Điệt Vân ảo não đến cực điểm, nàng đành phải vụng trộm dẫn hắn xuất cốc chơi đùa một lần, coi như an ủi hắn.
Vệ Tử Quân thấy rất kỳ quái, Điệt Vân đi theo sư phụ nhiều năm, công lực hẳn là không thua kém sư phụ mới đúng, làm sao có dễ dàng bị đánh bại như vậy? Thì ra Điệt Vân vốn là họ Ân, lúc hắn còn trong tã lót đã bị người Lưu gia một chưởng đánh cho hộc máu, người Lưu gia nghĩ đứa bé sơ sinh đã chết, sư phụ mới cứu hắn. Tiếc rằng bởi vì sinh non, thân thể yếu ớt, khả năng hồi phục rất kém, dù là sư phụ y thuật cao đi chăng nữa Điệt Vân cũng đã bị nội thương. Vì vậy võ công không thể đạt đến cảnh giới cao hơn nữa.
Vệ Tử Quân vì Điệt Vân cảm thấy thật thương tâm, càng làm nàng đau lòng là hắn không thể đánh bại kẻ thù, phải sống một cuộc sống lẩn trốn, nàng thật muốn có một ngày có thể giúp Điệt Vân để hắn có thể một lần nữa sống trong cuộc sống muôn màu muôn vẻ này.
* * *–
Mùa hè ở Giang Nam, mặc dù đã đến tháng chín âm lịch nhưng vẫn nóng bức như cũ.
Vệ Tử Quân sáng sớm đã đi đến Tụ Vân lâu. Hôm nay sư phụ dạy hai câu khẩu quyết vẫn chưa ngộ ra nên sáng sớm nàng liền vừa đi vừa ngẫm nghĩ. Từ ngày nàng đánh bại Điệt Vân, sau đó đều do sư phụ dạy nàng võ công. Nàng chưa dám có nửa điểm chậm trễ, mỗi ngày gia tăng tu luyện, tiến bộ rất nhanh, nàng hiện tại công lực mặc dù chưa phải là nhất đẳng cao thủ, ít nhất đã ở tầm trên.
Đi tới Tụ Vân lâu, gặp một người quanh quẩn trước cửa.
Người nọ cao lớn khôi ngô, tóc đen buộc cao, một thân mặc trường sam màu lam lộ ra thân hình nam tử to lớn, chỉ là người đó đang quay lưng lại nên thấy không rõ khuôn mặt.
Xem ra người này muốn vào điếm, nhưng vì thời gian còn sớm nên cửa vẫn chưa mở. Buôn bán loại tửu lâu này không cần mở sáng sớm khác với những điếm nhỏ nếu mở trễ sẽ không có người.
"Xin hỏi khách quan quanh quẩn vào lúc này là có việc sao?" Vệ Tử Quân tiến lên chắp tay hỏi.
Người nọ quay đầu, hơi sửng sốt, lập tức đáp: "Đúng vậy." Cũng không nói việc gì.
Khi hắn quay người lại, Vệ Tử Quân không khỏi có chút thất vọng.
Người nọ mặc dù một đôi mắt sáng ngời hữu thần, nhưng trên mặt là một bộ râu quai nón lớn, nhìn không ra diện mạo người này như thế nào, chỉ làm người ta có cảm giác râu bẩn hề hề.
Vệ Tử Quân hỏi tiếp: "Khách quan muốn vào điếm sao?"
"Ừ!" Lúc này trả lời càng đơn giản, xem ra là một người khách không thích nói chuyện.
"Thực thật có lỗi, khách quan, quán của chúng ta giờ Tỵ mới mở cửa, khách quan đến vào lúc đó có được không?" Vệ Tử Quân lễ phép nói.
"Ngươi là ai?" Người nọ nhăn mặt hỏi.
"Không dối gạt khách quan, ta là chủ của điếm này."
"A! Hóa ra là chưởng quầy! Là như thế này, ta có một vị bằng hữu hẹn gặp ở điếm này nhưng ta tới hơi sớm. Không sao, ta ở cửa chờ là được." Nam tử áo lam kia cũng chắp tay nói.
"Xin cứ tự nhiên!" Vệ Tử Quân không hề để ý tới người nọ, tiến lên gõ cửa.
Một lát, Lục Lang liền ra mở cửa, còn mặc nội sam, xem ra mới từ trên giường dậy.
Vệ Tử Quân nghĩ ngợi một chút, quay đầu nói với áo xanh kia: "Khách quan, không ngại thì vào ngồi đi, hôm nay mở cửa sớm là được."
"Cũng tốt! Đa tạ chưởng quầy!" Người nọ thi lễ nói lời cảm tạ, theo Vệ Tử Quân bước vào cửa, ngồi xuống ở cái bàn gần sát cửa sổ.
Vệ Tử Quân bảo Lục Lang châm trà cho người nọ, liền lên lầu hai, lầu ba tuần tra một vòng, thấy không có chuyện gì, liền cầm một quyển sách xuống dưới. Đi thong thả đến ngoài cửa liền đứng lại.
Nhìn cảnh phố phường dần trở nên huyên náo, nàng cảm thấy có chút tưởng niệm vài vị huynh trưởng. Thở dài, ngồi trên y tháp để ngoài cửa bắt đầu mở sách ra.
Trong chốc lát, nàng phát hiện có chút không đúng, tựa hồ sau lưng có tia mũi nhọn phóng tới. Liền quay đầu nhìn lại, đã thấy nam tử áo lam kia đang nhìn nàng. Nam tử kia thấy nàng nhìn lại, nhất thời không kịp quay đầu, liền xấu hổ cười, sau đó mở miệng nói nói: "Chưởng quầy xem sách gì vậy?"
"Lã thị xuân thu! Khách quan có hứng thú sao?" Nàng hỏi ngược lại.
"A! Đúng vậy, ở một mình thiệt buồn chán, nếu chưởng quầy cho mượn quyển sách để xem giết thời gian thì tốt quá."
Vệ Tử Quân nghe vậy, đứng dậy đi về phía đó, đưa sách cho nam tử áo lam.
"Làm phiền chưởng quầy!" Người nọ nói lời cảm tạ.
"Không sao!" Vệ Tử Quân thản nhiên nói, liền bước lên trên lầu.
Nhàn rỗi đến không có gì làm, liền mở giấy Tuyên Thành ở trên bàn ra, phất tay áo mài mực, dùng bút lông cừu nhúng đầy mực.
"Chớ nghe mặc lâm đánh diệp thanh, ngại gì ngâm khiếu thả từ đi.
Trúc trượng mũi nhọn hài khinh thắng mã, ai sợ? Nhất thoa mưa bụi nhâm bình sinh.
Se lạnh xuân phong thổi rượu tỉnh, lạnh lùng, đỉnh núi tà chiếu lại đón chào.
Quay đầu hướng đến hiu quạnh chỗ, trở lại, cũng không mưa gió cũng không tình."
Một bài thơ của Tô Thức "Định Phong Ba" (*) tiêu sái viết xuống giấy.
Mặc dù dùng bút lông cừu nhuyễn mịn, nhưng khi thảo chữ phồn thể, cũng tràn đầy lực lượng. Khi thanh khi đậm, khi thô khi mảnh, hoặc phân tán hoặc xa rời, lưu loát, hào phóng đại khí.
Bởi vì xuất thân là dân nghệ thuật cũng có khiếu thẩm mỹ, nên chữ của nàng không chỉ có đại khí, hơn nữa so le phối hợp, tuấn dật hài hòa.
Đây cũng là thói quen trước giờ của nàng, mỗi khi nỗi lòng nặng trĩu hoặc thời điểm có gì đó nghĩ không thông nàng đều mở giấy bút ra, viết một bài thơ để lắng đọng lại nỗi lo lắng trong lòng.
Khi nét bút cuối cùng kết thúc, nâng tay đem bút gác lên nghiêng mực, không nghĩ tới cây bút lăn xuống ngay chỗ những chữ vừa được viết. Một bức tranh chữ cứ như vậy bị hủy.
Ảo não đem giấy Tuyên Thành vò thành một mảnh ném vào thùng đựng rác, lại xoay người đi ra ngoài, định hít thở không khí chút.
Vừa xuống đến đầu cầu thang lầu một nàng chợt nghe có người thốt ra một tiếng khiển trách: "Ngươi đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước! Lưu Vân Đức ta không phải là tiểu nhân ti bỉ!"
Lưu Vân Đức? Vệ Tử Quân trong lòng cả kinh, đó người muốn giết Điệt Vân?
Chương trước
Chương sau
- Quyển 1 - Chương 1: Đọa nhai
- Quyển 1 - Chương 2: Điệt vân (1)
- Quyển 1 - Chương 3: Điệt Vân (2)
- Quyển 1 - Chương 4: Bắt tôm
- Quyển 1 - Chương 5: Khiếp sợ
- Quyển 1 - Chương 6: Quyết định
- Quyển 1 - Chương 7: Xuất Cốc
- Quyển 1 - Chương 8: Vào thành (1)
- Quyển 1 - Chương 9: Vào thành (2)
- Quyển 1 - Chương 10: Nguyên nhân (1)
- Quyển 1 - Chương 11: Nguyên Nhân ( 2 )
- Quyển 1 - Chương 12: Nguyên nhân ( 3)
- Quyển 1 - Chương 13: Nguyên nhân (4)
- Quyển 1 - Chương 14: Nguyên Nhân (5)
- Quyển 1 - Chương 15: Tuyên Chỉ
- Quyển 1 - Chương 16: Đối Câu (1)
- Quyển 1 - Chương 17: Đối Câu (2)
- Quyển 1 - Chương 18: Kết Bái
- Quyển 1 - Chương 19: Đại Dục
- Quyển 1 - Chương 20: Sinh Nhật (1)
- Quyển 1 - Chương 21: Sinh Nhật (2)
- Quyển 1 - Chương 22: Sinh Nhật (3)
- Quyển 1 - Chương 23: Sinh Nhật (4)
- Quyển 1 - Chương 24: Sinh Nhật (5)
- Quyển 1 - Chương 25: Hiến Kế (1)
- Quyển 1 - Chương 26: Hiến Kế (2)
- Quyển 1 - Chương 27: Tâm Sự (1)
- Quyển 1 - Chương 28: Tâm Sự (2)
- Quyển 1 - Chương 29: Khai Trương
- Quyển 1 - Chương 30: Du Hồ
- Quyển 1 - Chương 31: Lưu Thị (1)
- Quyển 1 - Chương 32: Lưu Thị (2)
- Quyển 1 - Chương 33: Bí Tịch
- Quyển 1 - Chương 34: Lợi Thế
- Quyển 1 - Chương 35: Thành Giao
- Quyển 1 - Chương 36: Ác Đồ
- Quyển 1 - Chương 37: Độc Thương
- Quyển 1 - Chương 38: Làm Mai Mối
- Quyển 1 - Chương 39: Xác Nhận
- Quyển 1 - Chương 40: Thăm
- Quyển 1 - Chương 41: Thân Phận
- Quyển 1 - Chương 42: Tiền Đường
- Quyển 1 - Chương 43: Tuyệt Cú
- Quyển 1 - Chương 44: Tỷ Thí
- Quyển 1 - Chương 45: Phong Hàn
- Quyển 1 - Chương 46: Hinh Hà
- Quyển 1 - Chương 47: Mỹ Nam
- Quyển 1 - Chương 48: Sơ Tài
- Quyển 1 - Chương 49: Đồng Tẩm
- Quyển 1 - Chương 50: Nỗi Buồn Ly Biệt
- Quyển 1 - Chương 51: Trúng Độc (1)
- Quyển 1 - Chương 52: Trúng Độc (2)
- Quyển 1 - Chương 53: Gặp Tai Kiếp
- Quyển 1 - Chương 54: Phong Hàn
- Quyển 1 - Chương 55: Hạ Lỗ
- Quyển 1 - Chương 56: Đoạn Nghĩa
- Quyển 2 - Chương 57: Cao Xương
- Quyển 2 - Chương 58: Duyên Cũ
- Quyển 2 - Chương 59: Nguyên Nhân (1)
- Quyển 2 - Chương 60: Nguyên Nhân (2)
- Quyển 2 - Chương 61: Tình Cũ
- Quyển 2 - Chương 62: Tỷ Võ
- Quyển 2 - Chương 63: Thắng Thua
- Quyển 2 - Chương 64: Cường Hôn
- Quyển 2 - Chương 65: Người Thân
- Quyển 2 - Chương 66: Tắm Rửa
- Quyển 2 - Chương 67: Giết Chóc
- Quyển 2 - Chương 68: Phỏng Đoán
- Quyển 2 - Chương 69: Truyền Ngôi
- Quyển 2 - Chương 70: Phục Chúng
- Quyển 2 - Chương 71: Chiến Sự
- Quyển 2 - Chương 72: Thiên Tai
- Quyển 2 - Chương 73: Báo Thù
- Quyển 2 - Chương 74: Phá Địch
- Quyển 2 - Chương 75: Nhục Nhã
- Quyển 2 - Chương 76: Vây Săn
- Quyển 2 - Chương 77: Hận Cũ
- Quyển 2 - Chương 78: Tình Thương
- Quyển 2 - Chương 79: Xuyên Qua
- Quyển 2 - Chương 80: Tao Hiệp
- Quyển 2 - Chương 81: Trù Tính
- Quyển 2 - Chương 82: Cáo Thiệp
- Quyển 2 - Chương 83: Diệt Địch
- Quyển 2 - Chương 84: Chỉ Qua
- Quyển 2 - Chương 86: Xuân Thương
- Quyển 2 - Chương 87: Thất Sách
- Quyển 2 - Chương 88: Thoát Đi
- Quyển 2 - Chương 89: Tình Thân
- Quyển 2 - Chương 90: Quyết Định
- Quyển 2 - Chương 91: Kết Minh
- Quyển 2 - Chương 92: Cấm Tình
- Quyển 3 - Chương 93: Đại Hưng
- Quyển 3 - Chương 94: Phong Hào
- Quyển 3 - Chương 95: Thân Vương
- Quyển 3 - Chương 96: Đại Điển
- Quyển 3 - Chương 97: Giận Hôn
- Quyển 3 - Chương 98: Nhận Sai
- Quyển 3 - Chương 99: Giải Hòa
- Quyển 3 - Chương 100: Tiểu Thê Tử
- Quyển 3 - Chương 101: Thỉnh Hôn
- Quyển 3 - Chương 102: Phạt Trượng
- Quyển 3 - Chương 103: Ly Biệt
- Quyển 3 - Chương 104: Khẩu Chiến
- Quyển 3 - Chương 105: Bị Vây
- Quyển 3 - Chương 106: Công Chiếm
- Quyển 3 - Chương 107: Bôi Thuốc
- Quyển 3 - Chương 108: Lòng Đố Kỵ
- Quyển 3 - Chương 109: Tứ Hôn
- Quyển 3 - Chương 110: Bại Lộ
- Quyển 3 - Chương 111: Nghiệm Thân
- Quyển 3 - Chương 112: Nói Hết
- Quyển 3 - Chương 113: Trốn Tránh
- Quyển 3 - Chương 114: Đau Lòng
- Quyển 3 - Chương 115: Trở Về
- Quyển 3 - Chương 116: Lui Địch
- Quyển 3 - Chương 117: Ngất
- Quyển 3 - Chương 118: Bức Họa
- Quyển 3 - Chương 119: Xuân Độc
- Quyển 3 - Chương 120: Quốc Hận
- Quyển 3 - Chương 121: Gia Cừu
- Quyển 3 - Chương 122: Bay Xuống
- Quyển 3 - Chương 123: Tỉnh Dậy
- Quyển 3 - Chương 124: Vạch Trần
- Quyển 3 - Chương 125: Đưa Tiễn
- Quyển 3 - Chương 126: Thư
- Quyển 3 - Chương 127: Đàm Phán
- Quyển 3 - Chương 128: Đồng Miên
- Quyển 3 - Chương 129: Gặp Lại
- Quyển 3 - Chương 130: Trọng Thương
- Quyển 3 - Chương 131: Phiêu Thệ
- Quyển 3 - Chương 132: Tan Nát Cõi Lòng
- Quyển 3 - Chương 133: Tưởng Niệm
- Quyển 4 - Chương 134: Dạy Dỗ
- Quyển 4 - Chương 135: Vương Phi
- Quyển 4 - Chương 136: Tuyền Tin
- Quyển 4 - Chương 137: Bại Lộ
- Quyển 4 - Chương 138: Gặp Lại
- Quyển 4 - Chương 139: Nhu Tình
- Quyển 4 - Chương 140: Rơi Xuống
- Quyển 4 - Chương 141: Thành Thân
- Quyển 4 - Chương 142: Gặp Nạn
- Quyển 4 - Chương 143: Thu Thương
- Quyển 4 - Chương 144: Trở Về (Đại Kết Cục I)
- Quyển 4 - Chương 145: Dắt Tay (Đại Kết Cục II)
- bình luận