Thiên Là Hồng Trần Ngạn - Quyển 3 - Chương 120: Quốc Hận
Chương trước- Quyển 1 - Chương 1: Đọa nhai
- Quyển 1 - Chương 2: Điệt vân (1)
- Quyển 1 - Chương 3: Điệt Vân (2)
- Quyển 1 - Chương 4: Bắt tôm
- Quyển 1 - Chương 5: Khiếp sợ
- Quyển 1 - Chương 6: Quyết định
- Quyển 1 - Chương 7: Xuất Cốc
- Quyển 1 - Chương 8: Vào thành (1)
- Quyển 1 - Chương 9: Vào thành (2)
- Quyển 1 - Chương 10: Nguyên nhân (1)
- Quyển 1 - Chương 11: Nguyên Nhân ( 2 )
- Quyển 1 - Chương 12: Nguyên nhân ( 3)
- Quyển 1 - Chương 13: Nguyên nhân (4)
- Quyển 1 - Chương 14: Nguyên Nhân (5)
- Quyển 1 - Chương 15: Tuyên Chỉ
- Quyển 1 - Chương 16: Đối Câu (1)
- Quyển 1 - Chương 17: Đối Câu (2)
- Quyển 1 - Chương 18: Kết Bái
- Quyển 1 - Chương 19: Đại Dục
- Quyển 1 - Chương 20: Sinh Nhật (1)
- Quyển 1 - Chương 21: Sinh Nhật (2)
- Quyển 1 - Chương 22: Sinh Nhật (3)
- Quyển 1 - Chương 23: Sinh Nhật (4)
- Quyển 1 - Chương 24: Sinh Nhật (5)
- Quyển 1 - Chương 25: Hiến Kế (1)
- Quyển 1 - Chương 26: Hiến Kế (2)
- Quyển 1 - Chương 27: Tâm Sự (1)
- Quyển 1 - Chương 28: Tâm Sự (2)
- Quyển 1 - Chương 29: Khai Trương
- Quyển 1 - Chương 30: Du Hồ
- Quyển 1 - Chương 31: Lưu Thị (1)
- Quyển 1 - Chương 32: Lưu Thị (2)
- Quyển 1 - Chương 33: Bí Tịch
- Quyển 1 - Chương 34: Lợi Thế
- Quyển 1 - Chương 35: Thành Giao
- Quyển 1 - Chương 36: Ác Đồ
- Quyển 1 - Chương 37: Độc Thương
- Quyển 1 - Chương 38: Làm Mai Mối
- Quyển 1 - Chương 39: Xác Nhận
- Quyển 1 - Chương 40: Thăm
- Quyển 1 - Chương 41: Thân Phận
- Quyển 1 - Chương 42: Tiền Đường
- Quyển 1 - Chương 43: Tuyệt Cú
- Quyển 1 - Chương 44: Tỷ Thí
- Quyển 1 - Chương 45: Phong Hàn
- Quyển 1 - Chương 46: Hinh Hà
- Quyển 1 - Chương 47: Mỹ Nam
- Quyển 1 - Chương 48: Sơ Tài
- Quyển 1 - Chương 49: Đồng Tẩm
- Quyển 1 - Chương 50: Nỗi Buồn Ly Biệt
- Quyển 1 - Chương 51: Trúng Độc (1)
- Quyển 1 - Chương 52: Trúng Độc (2)
- Quyển 1 - Chương 53: Gặp Tai Kiếp
- Quyển 1 - Chương 54: Phong Hàn
- Quyển 1 - Chương 55: Hạ Lỗ
- Quyển 1 - Chương 56: Đoạn Nghĩa
- Quyển 2 - Chương 57: Cao Xương
- Quyển 2 - Chương 58: Duyên Cũ
- Quyển 2 - Chương 59: Nguyên Nhân (1)
- Quyển 2 - Chương 60: Nguyên Nhân (2)
- Quyển 2 - Chương 61: Tình Cũ
- Quyển 2 - Chương 62: Tỷ Võ
- Quyển 2 - Chương 63: Thắng Thua
- Quyển 2 - Chương 64: Cường Hôn
- Quyển 2 - Chương 65: Người Thân
- Quyển 2 - Chương 66: Tắm Rửa
- Quyển 2 - Chương 67: Giết Chóc
- Quyển 2 - Chương 68: Phỏng Đoán
- Quyển 2 - Chương 69: Truyền Ngôi
- Quyển 2 - Chương 70: Phục Chúng
- Quyển 2 - Chương 71: Chiến Sự
- Quyển 2 - Chương 72: Thiên Tai
- Quyển 2 - Chương 73: Báo Thù
- Quyển 2 - Chương 74: Phá Địch
- Quyển 2 - Chương 75: Nhục Nhã
- Quyển 2 - Chương 76: Vây Săn
- Quyển 2 - Chương 77: Hận Cũ
- Quyển 2 - Chương 78: Tình Thương
- Quyển 2 - Chương 79: Xuyên Qua
- Quyển 2 - Chương 80: Tao Hiệp
- Quyển 2 - Chương 81: Trù Tính
- Quyển 2 - Chương 82: Cáo Thiệp
- Quyển 2 - Chương 83: Diệt Địch
- Quyển 2 - Chương 84: Chỉ Qua
- Quyển 2 - Chương 86: Xuân Thương
- Quyển 2 - Chương 87: Thất Sách
- Quyển 2 - Chương 88: Thoát Đi
- Quyển 2 - Chương 89: Tình Thân
- Quyển 2 - Chương 90: Quyết Định
- Quyển 2 - Chương 91: Kết Minh
- Quyển 2 - Chương 92: Cấm Tình
- Quyển 3 - Chương 93: Đại Hưng
- Quyển 3 - Chương 94: Phong Hào
- Quyển 3 - Chương 95: Thân Vương
- Quyển 3 - Chương 96: Đại Điển
- Quyển 3 - Chương 97: Giận Hôn
- Quyển 3 - Chương 98: Nhận Sai
- Quyển 3 - Chương 99: Giải Hòa
- Quyển 3 - Chương 100: Tiểu Thê Tử
- Quyển 3 - Chương 101: Thỉnh Hôn
- Quyển 3 - Chương 102: Phạt Trượng
- Quyển 3 - Chương 103: Ly Biệt
- Quyển 3 - Chương 104: Khẩu Chiến
- Quyển 3 - Chương 105: Bị Vây
- Quyển 3 - Chương 106: Công Chiếm
- Quyển 3 - Chương 107: Bôi Thuốc
- Quyển 3 - Chương 108: Lòng Đố Kỵ
- Quyển 3 - Chương 109: Tứ Hôn
- Quyển 3 - Chương 110: Bại Lộ
- Quyển 3 - Chương 111: Nghiệm Thân
- Quyển 3 - Chương 112: Nói Hết
- Quyển 3 - Chương 113: Trốn Tránh
- Quyển 3 - Chương 114: Đau Lòng
- Quyển 3 - Chương 115: Trở Về
- Quyển 3 - Chương 116: Lui Địch
- Quyển 3 - Chương 117: Ngất
- Quyển 3 - Chương 118: Bức Họa
- Quyển 3 - Chương 119: Xuân Độc
- Quyển 3 - Chương 120: Quốc Hận
- Quyển 3 - Chương 121: Gia Cừu
- Quyển 3 - Chương 122: Bay Xuống
- Quyển 3 - Chương 123: Tỉnh Dậy
- Quyển 3 - Chương 124: Vạch Trần
- Quyển 3 - Chương 125: Đưa Tiễn
- Quyển 3 - Chương 126: Thư
- Quyển 3 - Chương 127: Đàm Phán
- Quyển 3 - Chương 128: Đồng Miên
- Quyển 3 - Chương 129: Gặp Lại
- Quyển 3 - Chương 130: Trọng Thương
- Quyển 3 - Chương 131: Phiêu Thệ
- Quyển 3 - Chương 132: Tan Nát Cõi Lòng
- Quyển 3 - Chương 133: Tưởng Niệm
- Quyển 4 - Chương 134: Dạy Dỗ
- Quyển 4 - Chương 135: Vương Phi
- Quyển 4 - Chương 136: Tuyền Tin
- Quyển 4 - Chương 137: Bại Lộ
- Quyển 4 - Chương 138: Gặp Lại
- Quyển 4 - Chương 139: Nhu Tình
- Quyển 4 - Chương 140: Rơi Xuống
- Quyển 4 - Chương 141: Thành Thân
- Quyển 4 - Chương 142: Gặp Nạn
- Quyển 4 - Chương 143: Thu Thương
- Quyển 4 - Chương 144: Trở Về (Đại Kết Cục I)
- Quyển 4 - Chương 145: Dắt Tay (Đại Kết Cục II)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Thiên Là Hồng Trần Ngạn
Quyển 3 - Chương 120: Quốc Hận
Màn đêm kéo đến, trong trướng quân chủ Tây Đột Quyết, ánh nến lay động, tất cả tướng lĩnh đều tụ tập ở chỗ này, thương thảo đại kế kháng địch.
Hai gã thủ vệ quỳ trên mặt đất lạnh run, "Khả hãn, thần thất trách, xin khả hãn giáng tội."
Vệ Tử Quân nhíu mày, mi mắt rũ xuống, bóng dáng nàng dưới ánh nến nhẹ nhàng rung động. "Hắn mang Lộc Đông Tán đi kiểu gì?" Nàng cúi mắt nhìn chén nước trong tay, đáy mắt che giấu lốc xoáy thật lớn.
"Khả hãn, hắn nói là ngài phân phó hắn thẩm vấn Lộc Đông Tán, mang theo hai tùy tùng đi vào, đi ra cũng mang theo hai tùy tùng, đợi lúc chúng thần đi vào trong kiểm tra, chỉ có một tùy tùng bị trói ở bên trong, cũng bị điểm huyệt đạo, thần mới biết, trong hai tùy tùng hắn mang đi, có một người là Lộc Đông Tán."
"Đều do ta khinh địch." Nàng nhẹ nhàng nâng mắt, "Bất quá, thân là thủ vệ, khinh suất không làm tròn trách nhiệm, khó mà thoát tội, đi chỗ quân pháp lĩnh mười trượng đi."
Đều do nàng, một lòng lo cho Hạ Lỗ, lại quên đem A Sử Na Bộ Chân giam lỏng lại. Này, người chạy không nói, còn để cho Lộc Đông Tán chạy, một khi Lộc Đông Tán này trốn đi, không thể nghi ngờ là tình hình chiến trận sẽ vô cùng phức tạp.
Nàng chậm rãi đảo qua mặt chúng tướng, khẽ thở dài một tiếng, "Lộc Đông Tán chạy trốn, tất sẽ đi tìm Cống Tùng Cống Tán, như thế, trận đêm nay sẽ không thể đánh rồi."
"Khả hãn, có cần đi bắt hắn lại không." Phương Cố hỏi.
"Không cần, đuổi theo cũng vô dụng, dựa vào canh giờ bọn họ chạy, đã là đuổi không kịp, các vị tướng quân đêm nay hãy nghỉ ngơi thật tốt, sáng mai nhổ trại." Vệ Tử Quân chậm rãi đứng lên, hơi vận động một chút, nơi nào đó trên thân thể có chút đau.
"Khả hãn, sao tối nay chúng ta không phát binh, đuổi bắt Cống Tùng Cống Tán? Bọn họ liên tiếp xâm phạm quốc thổ của chúng ta, lúc này quân ta đang chiếm ưu thế, không phải nên tiêu diệt bọn họ hay sao?" Người vừa lĩnh quân đến Thử Ni Thi Bán Xuyết đề nghị.
"Không nên, ban đêm hành quân quá mức mệt mỏi, lại không biết Cống Tùng Cống Tán sắp tiến công hay rút lui, đợi mật thám trở lại, quyết định cũng không muộn."
"Khả hãn, thần nghĩ, Cống Tùng Cống Tán sẽ không cứ như vậy rút về Thổ Phiên, hắn rút quân nhất định sẽ đi công Khiết Bàn Đà." Thử Ni Thi Bán Xuyết phân tích.
"Quả thực như vậy." Vệ Tử Quân gật đầu. "Theo như tính cách của Cống Tùng Cống Tán, hắn sẽ đi công Khiết Bàn Đà, nơi đây gần Hành Lĩnh là chỗ xung yếu, đoạt được nơi đó, có thế hướng về Điền quốc, Sơ Lặc. Nhưng, Lộc Đông Tán không nhất định sẽ cho là vậy. Khiết Bàn Đà nằm trên đỉnh Hành Lĩnh, khó công, mà lương thảo của quân Thổ Phiên không thể duy trì lâu, tất sẽ làm cho toàn quân bị đói. Cho nên, Lộc Đông Tán tất sẽ quay đầu công Sơ Lặc, Sơ Lặc so với Khiết Bàn Đà càng thêm thêm dễ công, thứ hai, đánh hạ Sơ Lặc có thể bổ sung lương thảo. Nhưng Cống Tùng Cống Tán vô cùng bảo thủ, hai người bất đồng ý kiến nhất định sẽ không chịu nhường nhau, cuối cùng có theo ý Lộc Đông Tán hay không thì rất khó nói. Hơn nữa, Sơ Lặc phòng thủ sâm nghiêm, cho dù bọn họ công thành, cũng không phải dăm ba ngày là có thể đánh hạ, cho nên, chờ thêm đêm nay, đợi tin tức của thám mã rồi định đoạt cũng không muộn."
"Khả hãn phán đoán sáng suốt." Chúng tướng đều đồng ý. Hạ Lỗ vẫn ngồi ở một bên, thủy chung không lên tiếng, hắn chỉ yên lặng nhìn nàng, trong mắt có một loại cảm giác làm người ta không thể hiểu nổi, đồng tử sâu thẳm giống như hai mảnh ngọc hổ phách dưới ánh nến lóe lên u quang.
Vệ Tử Quân quét mắt nhìn chúng tướng lại nói: "Các vị tướng quân yên tâm, Thổ Phiên liên tiếp xâm phạm quốc thổ chúng ta, lần này tất phải giáo huấn bọn họ một trận, ta muốn phá hỏng toàn bộ đường lui của bọn chúng, nếu không thể tiêu diệt toàn bộ bọn họ ở cánh đồng tuyết, vậy ta cũng muốn để cho bọn chúng chết đói ở giữa cánh đồng tuyết."
"Nhưng, khả hãn, biên cảnh Đột Quyết ta dài như vậy, không có cửa khẩu thông với Thổ Phiên sao có thể vây khốn bọn họ ở cánh đồng tuyết?"
Vệ Tử Quân nhẹ nhàng câu môi cười, lại ngồi xuống, "Cánh đồng ở trên đường Đột Quyết ta tới Thổ Phiên không chỉ có một cái, cái thứ nhất, ở trên đườn từ Thổ Phiên vương đình tới phía Tây Bắc núi Ba Nhan Khách, ở giữa Hành Lĩnh. Cái thứ hai, là trên đường từ đông bắc Thổ Phiên đi Tây Hải. Cái thứ ba là Tây Bột Luật, đường vòng từ Hành Lĩnh đi vào Tây vực, được xưng là Thổ Phiên đệ nhất ngũ đại đạo Bột Luật. Thứ tư, là từ Thổ Phiên vòng qua Tượng Hùng, đi qua rừng rậm Di La tiến vào đường Thiên Trúc."
Ánh mắt Vệ Tử Quân lóe sáng, xẹt qua chúng thần "Theo các vị tướng quân, nếu bọn họ chiến bại, sẽ theo đường nào chạy trốn?" Thấy chúng tướng cúi đầu trầm tư, nàng nói tiếp: "Nhất định là đường thứ nhất. Trong bốn con đường này, chỉ có đường thứ nhất là gần nhất, nhanh nhất, Thổ Phiên quân vạn nhất bại trấn, tất sẽ rút theo đường này, bởi vì đi những con đường khác thì lương thảo của Thổ Phiên sẽ không đủ duy trì, bọn họ sẽ chết đói giữa cánh đồng tuyết hoang vắng. Mà con đường thứ nhất lại chia làm hai, một là xuyên qua núi Ba Nhan Khách, tiến vào địa khu A Khắc Tắc Khâm, một đường khác là xuyên qua Nam Sơn của Điền quốc tiến vào Tây vực. Nếu Thổ Phiên không công Khiết Bàn Đà, như vậy tất sẽ chọn đường đi A Khắc Tắc Khâm, cho nên chỉ cần đóng quân ở nơi đó ngăn trở là có thể."
Vệ Tử Quân nhíu mày, nhìn phía Phương Cố, "Phương Cố, ngày mai ngươi tức khắc dẫn mười vạn nhân mã chạy tới A Khắc Tắc Khâm, ngăn chặn đường về của quân Thổ Phiên, ta muốn làm cho quân Thổ Phiên không thể lui, muốn bắt sống Cống Tùng Cống Tán và Lộc Đông Tán, giáo huấn cho Tùng Tán Kiền Bố một trận, cho hắn biết nhòm ngó lãnh thổ của người khác sẽ có kết cục như thế nào."
Lời nói, vô cùng hữu lực như vậy, chúng tướng đều biết, cái dân tộc không an phận trên lưng ngựa kia, đã làm cho khả hãn của bọn họ tức giận.
Đợi chúng tướng dời đi, Vệ Tử Quân đi ra ngoài đại trướng, nhẹ nhàng đạp lên tuyết đọng, nhìn về phía cánh đồng tuyết phiếm u quang. Xa xa, một mảnh tối đen, sóng ngầm bắt đầu khởi động, lịch sử đen tối không ngừng chuyển động, cứ như vậy đẩy thiếu niên sạch sẽ như băng tuyết kia lên đầu ngọn sóng. Nàng, còn chưa có cập quan.
Vệ Tử Quân khẽ thở dài, thu hồi ánh mắt, chậm rãi đi về trướng, Hạ Lỗ đi theo phía sau, nàng nhẹ nhàng dừng lại, nghiêng đầu hỏi, "Công lực khôi phục rồi sao?"
"Ừ." Hạ Lỗ đáp.
"Vậy là tốt rồi, đi nghỉ sớm đi." Sau đó đi về hướng chủ trướng.
Môi Hạ Lỗ khẽ động, không hề lên tiếng, giống như hết thảy đều không giống, không hề tùy ý như trước kia, "nam nhân" mà hắn vẫn tâm tâm niệm niệm đột nhiên biến thành nữ nhân, đáy lòng hắn nổi lên tình cảm không giống, đó là sự không đành lòng thương tổn, muốn che chở cho nàng, tình cảm càng sâu đậm hơn.
Hắn nhìn nàng, lúc nàng sắp đi vào cửa trướng, hắn chạy lên ôm lấy nàng.
Hăn cúi đầu, từ phía sau hôn lên cổ nàng.
Vệ Tử Quân bất đắc dĩ, "Sao? Đã dây dưa cả buổi chiều, ngươi còn không cho ta nghỉ ngơi, muốn mệt chết ta sao?"
Hạ Lỗ nghe vậy, dừng động tác lại, "Còn đau không?" Hắn khẽ hỏi.
Mặt Vệ Tử Quân nóng lên, cũng may ánh sáng không rõ ràng, che đi sự xấu hổ của nàng, "Trở về nghỉ đi."
Hạ Lỗ than thở, "Một người ngủ tịch mịch."
Vệ Tử Quân cười khẽ, "Được rồi, đã ngủ nhiều năm như vậy, hiện tại mới thấy tịch mịch. Ta nhìn ngươi đi, đi đi."
Hạ Lỗ chậm rãi buông tay, trầm mặc một hồi, xoay người đi về trướng, đi tới cửa trướng, hắn quay đầu nhìn lại, Vệ Tử Quân đang nhìn hắn, nàng nhìn hắn cười ôn nhu, gật gật đầu, ý bảo hắn đi vào trong trướng.
Hạ Lỗ nhanh bước vào trong trướng, sau đó hắn lặng lẽ rồi lại đi ra ngoài, bên kia dĩ nhiên là trống không, không còn cái thân ảnh kia nữa.
Hắn nhìn, tựa hồ nơi đó còn lưu giữ nhiệt độ cơ thể của nàng, lưu giữ ánh mắt chăm chú nhìn của nàng, lưu giữ nụ cười thiển đàm của nàng..
Một cỗ gió lạnh thổi qua, hắn không hề động, cứ đứng ở đó, nhìn..
Cánh đồng tuyết lạnh như băng, gió mạnh gào thét, tuyết trắng rơi xuống hắc thiết trọng giáp, đen trắng lộn xộn ở giữa cánh đồng tuyết, làm lộ ra sát khí rung động lòng người.
Sau khi biết được Thổ Phiên quả nhiên quay đại công Sơ Lặc, đại quân Tây Đột Quyết sáng sớm liền nhổ trại thẳng đến Sơ Lặc.
Lúc đại quân đến vùng phụ cận Sơ Lặc, Vệ Tử Quân nhận được một tin tức rúng động không thôi: Sơ Lặc vương đào thoát, cùng suất lĩnh quân đội Sơ Lặc trong thành làm phản, cùng Thổ Phiên quân nội ứng ngoại hợp, giết chết Hồ Lộc Cư Khuyết Xuyết cùng mấy vạn đại quân, chiếm lĩnh Sơ Lặc.
Vệ Tử Quân có chút không tin chuyện này là thực, nam tử hàm hậu đi theo nàng vào sinh ra tử kia, cứ như vậy chết đi? Một cỗ bi thống từ đáy lòng dâng lên, "Cống Tùng Cống Tán, ta sẽ đòi lại hết thảy từ ngươi, báo thù cho các tướng sĩ của ta."
Trên cánh đồng tuyết đông nghìn nghịt người, hơi thở đầy sát khí tràn ngập, quay cuống, mười vạn đại quân Tây Đột Quyết gào thét mà đi.
Lúc đại quân tới gần phía tây của Sơ Lặc, cánh đồng tuyết trắng xóa xuất hiện một mảnh đen xì, lúc đại quân đến gần, Vệ Tử Quân mới phát hiện, đây là một khu dân du mục chưa kịp di chuyển. Chỉ là lúc này tất cả đã bị thiêu hủy, tro tàn cháy đen lượn vòng trên không trung, phía trên là trùng điệp thi thể dân du mục Tây Đột Quyết, người nhà, trẻ nhỏ, phụ nữ, không ai may mắn thoát khỏi, máu tươi nhuộm đỏ cánh đồng tuyết, màu sắc chói mắt ấy, đâm vào mắt thật đau.
Nhìn trong hỗn loạn có mấy cỗ thi thể mặc giáp của Thổ Phiên, bàn tay Vệ Tử Quân nắm chặt lại,
Áo bào tuyết trắng bay trên chiến mã Phi Vũ, sự tức giận cuồn cuộn trong lồng ngực, bi phẫn từ đáy lòng trào ra, gia quốc đại hẫn đốt cháy lòng của nàng, nàng hướng về phía đại quân Tây Đột Quyết đông nghìn nghịt, thanh âm trầm thấp mà réo rắt truyền khắp nơi xa, "Chúng ta phải đem Thổ Phiên toàn quân tiêu diệt, đem đầu của Cống Tùng Cống Tán treo lên cửa thành Sơ Lặc, phải xếp thi thể Thổ Phiên thành núi, làm cho bọn họ vĩnh viễn nhớ kỹ giáo huấn này, không dám xâm phạm quốc thổ của ta lần nữa ----"
Vó ngựa bay lên, tiếng hí rống giận, đại quân Tây Đột Quyết đông nghìn nghịt, giống như ở trên cánh đồng tuyết quát khởi một trận tiêu phong màu đen, phẫn nộ tụ tập trên cánh đồng tuyết, một cỗ tuyết vụn bay lên tận trời.
Nội phản, ngoại xâm, thiên tai, đám nước lân bang liên hợp với nhau đẩy Đột Quyết vào thế khó Vệ Tử Quân đều dẫn dắt dân chúng Tây Đột Quyết kiên cường vượt qua. Mà lần này hành vi của Thổ Phiên quân rốt cuộc làm nàng tức giận.
Bọn chúng chẳng những có uy hiếp cường đại lại còn có dã tâm, công chiếm vương quốc Tán Phổ. Chẳng những là nguy cơ lớn nhất của Tây Đột Quyết, mà còn là một cường đạo đáng xấu hổ.
Một khắc kia, nàng hạ quyết tâm, nàng chẳng những muốn tiêu diệt quân xâm lược Thổ Phiên, nàng còn muốn thâu tóm Thổ Phiên, chẳng sợ lịch sử ở trong tay nàng phải viết lại.
Hai gã thủ vệ quỳ trên mặt đất lạnh run, "Khả hãn, thần thất trách, xin khả hãn giáng tội."
Vệ Tử Quân nhíu mày, mi mắt rũ xuống, bóng dáng nàng dưới ánh nến nhẹ nhàng rung động. "Hắn mang Lộc Đông Tán đi kiểu gì?" Nàng cúi mắt nhìn chén nước trong tay, đáy mắt che giấu lốc xoáy thật lớn.
"Khả hãn, hắn nói là ngài phân phó hắn thẩm vấn Lộc Đông Tán, mang theo hai tùy tùng đi vào, đi ra cũng mang theo hai tùy tùng, đợi lúc chúng thần đi vào trong kiểm tra, chỉ có một tùy tùng bị trói ở bên trong, cũng bị điểm huyệt đạo, thần mới biết, trong hai tùy tùng hắn mang đi, có một người là Lộc Đông Tán."
"Đều do ta khinh địch." Nàng nhẹ nhàng nâng mắt, "Bất quá, thân là thủ vệ, khinh suất không làm tròn trách nhiệm, khó mà thoát tội, đi chỗ quân pháp lĩnh mười trượng đi."
Đều do nàng, một lòng lo cho Hạ Lỗ, lại quên đem A Sử Na Bộ Chân giam lỏng lại. Này, người chạy không nói, còn để cho Lộc Đông Tán chạy, một khi Lộc Đông Tán này trốn đi, không thể nghi ngờ là tình hình chiến trận sẽ vô cùng phức tạp.
Nàng chậm rãi đảo qua mặt chúng tướng, khẽ thở dài một tiếng, "Lộc Đông Tán chạy trốn, tất sẽ đi tìm Cống Tùng Cống Tán, như thế, trận đêm nay sẽ không thể đánh rồi."
"Khả hãn, có cần đi bắt hắn lại không." Phương Cố hỏi.
"Không cần, đuổi theo cũng vô dụng, dựa vào canh giờ bọn họ chạy, đã là đuổi không kịp, các vị tướng quân đêm nay hãy nghỉ ngơi thật tốt, sáng mai nhổ trại." Vệ Tử Quân chậm rãi đứng lên, hơi vận động một chút, nơi nào đó trên thân thể có chút đau.
"Khả hãn, sao tối nay chúng ta không phát binh, đuổi bắt Cống Tùng Cống Tán? Bọn họ liên tiếp xâm phạm quốc thổ của chúng ta, lúc này quân ta đang chiếm ưu thế, không phải nên tiêu diệt bọn họ hay sao?" Người vừa lĩnh quân đến Thử Ni Thi Bán Xuyết đề nghị.
"Không nên, ban đêm hành quân quá mức mệt mỏi, lại không biết Cống Tùng Cống Tán sắp tiến công hay rút lui, đợi mật thám trở lại, quyết định cũng không muộn."
"Khả hãn, thần nghĩ, Cống Tùng Cống Tán sẽ không cứ như vậy rút về Thổ Phiên, hắn rút quân nhất định sẽ đi công Khiết Bàn Đà." Thử Ni Thi Bán Xuyết phân tích.
"Quả thực như vậy." Vệ Tử Quân gật đầu. "Theo như tính cách của Cống Tùng Cống Tán, hắn sẽ đi công Khiết Bàn Đà, nơi đây gần Hành Lĩnh là chỗ xung yếu, đoạt được nơi đó, có thế hướng về Điền quốc, Sơ Lặc. Nhưng, Lộc Đông Tán không nhất định sẽ cho là vậy. Khiết Bàn Đà nằm trên đỉnh Hành Lĩnh, khó công, mà lương thảo của quân Thổ Phiên không thể duy trì lâu, tất sẽ làm cho toàn quân bị đói. Cho nên, Lộc Đông Tán tất sẽ quay đầu công Sơ Lặc, Sơ Lặc so với Khiết Bàn Đà càng thêm thêm dễ công, thứ hai, đánh hạ Sơ Lặc có thể bổ sung lương thảo. Nhưng Cống Tùng Cống Tán vô cùng bảo thủ, hai người bất đồng ý kiến nhất định sẽ không chịu nhường nhau, cuối cùng có theo ý Lộc Đông Tán hay không thì rất khó nói. Hơn nữa, Sơ Lặc phòng thủ sâm nghiêm, cho dù bọn họ công thành, cũng không phải dăm ba ngày là có thể đánh hạ, cho nên, chờ thêm đêm nay, đợi tin tức của thám mã rồi định đoạt cũng không muộn."
"Khả hãn phán đoán sáng suốt." Chúng tướng đều đồng ý. Hạ Lỗ vẫn ngồi ở một bên, thủy chung không lên tiếng, hắn chỉ yên lặng nhìn nàng, trong mắt có một loại cảm giác làm người ta không thể hiểu nổi, đồng tử sâu thẳm giống như hai mảnh ngọc hổ phách dưới ánh nến lóe lên u quang.
Vệ Tử Quân quét mắt nhìn chúng tướng lại nói: "Các vị tướng quân yên tâm, Thổ Phiên liên tiếp xâm phạm quốc thổ chúng ta, lần này tất phải giáo huấn bọn họ một trận, ta muốn phá hỏng toàn bộ đường lui của bọn chúng, nếu không thể tiêu diệt toàn bộ bọn họ ở cánh đồng tuyết, vậy ta cũng muốn để cho bọn chúng chết đói ở giữa cánh đồng tuyết."
"Nhưng, khả hãn, biên cảnh Đột Quyết ta dài như vậy, không có cửa khẩu thông với Thổ Phiên sao có thể vây khốn bọn họ ở cánh đồng tuyết?"
Vệ Tử Quân nhẹ nhàng câu môi cười, lại ngồi xuống, "Cánh đồng ở trên đường Đột Quyết ta tới Thổ Phiên không chỉ có một cái, cái thứ nhất, ở trên đườn từ Thổ Phiên vương đình tới phía Tây Bắc núi Ba Nhan Khách, ở giữa Hành Lĩnh. Cái thứ hai, là trên đường từ đông bắc Thổ Phiên đi Tây Hải. Cái thứ ba là Tây Bột Luật, đường vòng từ Hành Lĩnh đi vào Tây vực, được xưng là Thổ Phiên đệ nhất ngũ đại đạo Bột Luật. Thứ tư, là từ Thổ Phiên vòng qua Tượng Hùng, đi qua rừng rậm Di La tiến vào đường Thiên Trúc."
Ánh mắt Vệ Tử Quân lóe sáng, xẹt qua chúng thần "Theo các vị tướng quân, nếu bọn họ chiến bại, sẽ theo đường nào chạy trốn?" Thấy chúng tướng cúi đầu trầm tư, nàng nói tiếp: "Nhất định là đường thứ nhất. Trong bốn con đường này, chỉ có đường thứ nhất là gần nhất, nhanh nhất, Thổ Phiên quân vạn nhất bại trấn, tất sẽ rút theo đường này, bởi vì đi những con đường khác thì lương thảo của Thổ Phiên sẽ không đủ duy trì, bọn họ sẽ chết đói giữa cánh đồng tuyết hoang vắng. Mà con đường thứ nhất lại chia làm hai, một là xuyên qua núi Ba Nhan Khách, tiến vào địa khu A Khắc Tắc Khâm, một đường khác là xuyên qua Nam Sơn của Điền quốc tiến vào Tây vực. Nếu Thổ Phiên không công Khiết Bàn Đà, như vậy tất sẽ chọn đường đi A Khắc Tắc Khâm, cho nên chỉ cần đóng quân ở nơi đó ngăn trở là có thể."
Vệ Tử Quân nhíu mày, nhìn phía Phương Cố, "Phương Cố, ngày mai ngươi tức khắc dẫn mười vạn nhân mã chạy tới A Khắc Tắc Khâm, ngăn chặn đường về của quân Thổ Phiên, ta muốn làm cho quân Thổ Phiên không thể lui, muốn bắt sống Cống Tùng Cống Tán và Lộc Đông Tán, giáo huấn cho Tùng Tán Kiền Bố một trận, cho hắn biết nhòm ngó lãnh thổ của người khác sẽ có kết cục như thế nào."
Lời nói, vô cùng hữu lực như vậy, chúng tướng đều biết, cái dân tộc không an phận trên lưng ngựa kia, đã làm cho khả hãn của bọn họ tức giận.
Đợi chúng tướng dời đi, Vệ Tử Quân đi ra ngoài đại trướng, nhẹ nhàng đạp lên tuyết đọng, nhìn về phía cánh đồng tuyết phiếm u quang. Xa xa, một mảnh tối đen, sóng ngầm bắt đầu khởi động, lịch sử đen tối không ngừng chuyển động, cứ như vậy đẩy thiếu niên sạch sẽ như băng tuyết kia lên đầu ngọn sóng. Nàng, còn chưa có cập quan.
Vệ Tử Quân khẽ thở dài, thu hồi ánh mắt, chậm rãi đi về trướng, Hạ Lỗ đi theo phía sau, nàng nhẹ nhàng dừng lại, nghiêng đầu hỏi, "Công lực khôi phục rồi sao?"
"Ừ." Hạ Lỗ đáp.
"Vậy là tốt rồi, đi nghỉ sớm đi." Sau đó đi về hướng chủ trướng.
Môi Hạ Lỗ khẽ động, không hề lên tiếng, giống như hết thảy đều không giống, không hề tùy ý như trước kia, "nam nhân" mà hắn vẫn tâm tâm niệm niệm đột nhiên biến thành nữ nhân, đáy lòng hắn nổi lên tình cảm không giống, đó là sự không đành lòng thương tổn, muốn che chở cho nàng, tình cảm càng sâu đậm hơn.
Hắn nhìn nàng, lúc nàng sắp đi vào cửa trướng, hắn chạy lên ôm lấy nàng.
Hăn cúi đầu, từ phía sau hôn lên cổ nàng.
Vệ Tử Quân bất đắc dĩ, "Sao? Đã dây dưa cả buổi chiều, ngươi còn không cho ta nghỉ ngơi, muốn mệt chết ta sao?"
Hạ Lỗ nghe vậy, dừng động tác lại, "Còn đau không?" Hắn khẽ hỏi.
Mặt Vệ Tử Quân nóng lên, cũng may ánh sáng không rõ ràng, che đi sự xấu hổ của nàng, "Trở về nghỉ đi."
Hạ Lỗ than thở, "Một người ngủ tịch mịch."
Vệ Tử Quân cười khẽ, "Được rồi, đã ngủ nhiều năm như vậy, hiện tại mới thấy tịch mịch. Ta nhìn ngươi đi, đi đi."
Hạ Lỗ chậm rãi buông tay, trầm mặc một hồi, xoay người đi về trướng, đi tới cửa trướng, hắn quay đầu nhìn lại, Vệ Tử Quân đang nhìn hắn, nàng nhìn hắn cười ôn nhu, gật gật đầu, ý bảo hắn đi vào trong trướng.
Hạ Lỗ nhanh bước vào trong trướng, sau đó hắn lặng lẽ rồi lại đi ra ngoài, bên kia dĩ nhiên là trống không, không còn cái thân ảnh kia nữa.
Hắn nhìn, tựa hồ nơi đó còn lưu giữ nhiệt độ cơ thể của nàng, lưu giữ ánh mắt chăm chú nhìn của nàng, lưu giữ nụ cười thiển đàm của nàng..
Một cỗ gió lạnh thổi qua, hắn không hề động, cứ đứng ở đó, nhìn..
Cánh đồng tuyết lạnh như băng, gió mạnh gào thét, tuyết trắng rơi xuống hắc thiết trọng giáp, đen trắng lộn xộn ở giữa cánh đồng tuyết, làm lộ ra sát khí rung động lòng người.
Sau khi biết được Thổ Phiên quả nhiên quay đại công Sơ Lặc, đại quân Tây Đột Quyết sáng sớm liền nhổ trại thẳng đến Sơ Lặc.
Lúc đại quân đến vùng phụ cận Sơ Lặc, Vệ Tử Quân nhận được một tin tức rúng động không thôi: Sơ Lặc vương đào thoát, cùng suất lĩnh quân đội Sơ Lặc trong thành làm phản, cùng Thổ Phiên quân nội ứng ngoại hợp, giết chết Hồ Lộc Cư Khuyết Xuyết cùng mấy vạn đại quân, chiếm lĩnh Sơ Lặc.
Vệ Tử Quân có chút không tin chuyện này là thực, nam tử hàm hậu đi theo nàng vào sinh ra tử kia, cứ như vậy chết đi? Một cỗ bi thống từ đáy lòng dâng lên, "Cống Tùng Cống Tán, ta sẽ đòi lại hết thảy từ ngươi, báo thù cho các tướng sĩ của ta."
Trên cánh đồng tuyết đông nghìn nghịt người, hơi thở đầy sát khí tràn ngập, quay cuống, mười vạn đại quân Tây Đột Quyết gào thét mà đi.
Lúc đại quân tới gần phía tây của Sơ Lặc, cánh đồng tuyết trắng xóa xuất hiện một mảnh đen xì, lúc đại quân đến gần, Vệ Tử Quân mới phát hiện, đây là một khu dân du mục chưa kịp di chuyển. Chỉ là lúc này tất cả đã bị thiêu hủy, tro tàn cháy đen lượn vòng trên không trung, phía trên là trùng điệp thi thể dân du mục Tây Đột Quyết, người nhà, trẻ nhỏ, phụ nữ, không ai may mắn thoát khỏi, máu tươi nhuộm đỏ cánh đồng tuyết, màu sắc chói mắt ấy, đâm vào mắt thật đau.
Nhìn trong hỗn loạn có mấy cỗ thi thể mặc giáp của Thổ Phiên, bàn tay Vệ Tử Quân nắm chặt lại,
Áo bào tuyết trắng bay trên chiến mã Phi Vũ, sự tức giận cuồn cuộn trong lồng ngực, bi phẫn từ đáy lòng trào ra, gia quốc đại hẫn đốt cháy lòng của nàng, nàng hướng về phía đại quân Tây Đột Quyết đông nghìn nghịt, thanh âm trầm thấp mà réo rắt truyền khắp nơi xa, "Chúng ta phải đem Thổ Phiên toàn quân tiêu diệt, đem đầu của Cống Tùng Cống Tán treo lên cửa thành Sơ Lặc, phải xếp thi thể Thổ Phiên thành núi, làm cho bọn họ vĩnh viễn nhớ kỹ giáo huấn này, không dám xâm phạm quốc thổ của ta lần nữa ----"
Vó ngựa bay lên, tiếng hí rống giận, đại quân Tây Đột Quyết đông nghìn nghịt, giống như ở trên cánh đồng tuyết quát khởi một trận tiêu phong màu đen, phẫn nộ tụ tập trên cánh đồng tuyết, một cỗ tuyết vụn bay lên tận trời.
Nội phản, ngoại xâm, thiên tai, đám nước lân bang liên hợp với nhau đẩy Đột Quyết vào thế khó Vệ Tử Quân đều dẫn dắt dân chúng Tây Đột Quyết kiên cường vượt qua. Mà lần này hành vi của Thổ Phiên quân rốt cuộc làm nàng tức giận.
Bọn chúng chẳng những có uy hiếp cường đại lại còn có dã tâm, công chiếm vương quốc Tán Phổ. Chẳng những là nguy cơ lớn nhất của Tây Đột Quyết, mà còn là một cường đạo đáng xấu hổ.
Một khắc kia, nàng hạ quyết tâm, nàng chẳng những muốn tiêu diệt quân xâm lược Thổ Phiên, nàng còn muốn thâu tóm Thổ Phiên, chẳng sợ lịch sử ở trong tay nàng phải viết lại.
Chương trước
Chương sau
- Quyển 1 - Chương 1: Đọa nhai
- Quyển 1 - Chương 2: Điệt vân (1)
- Quyển 1 - Chương 3: Điệt Vân (2)
- Quyển 1 - Chương 4: Bắt tôm
- Quyển 1 - Chương 5: Khiếp sợ
- Quyển 1 - Chương 6: Quyết định
- Quyển 1 - Chương 7: Xuất Cốc
- Quyển 1 - Chương 8: Vào thành (1)
- Quyển 1 - Chương 9: Vào thành (2)
- Quyển 1 - Chương 10: Nguyên nhân (1)
- Quyển 1 - Chương 11: Nguyên Nhân ( 2 )
- Quyển 1 - Chương 12: Nguyên nhân ( 3)
- Quyển 1 - Chương 13: Nguyên nhân (4)
- Quyển 1 - Chương 14: Nguyên Nhân (5)
- Quyển 1 - Chương 15: Tuyên Chỉ
- Quyển 1 - Chương 16: Đối Câu (1)
- Quyển 1 - Chương 17: Đối Câu (2)
- Quyển 1 - Chương 18: Kết Bái
- Quyển 1 - Chương 19: Đại Dục
- Quyển 1 - Chương 20: Sinh Nhật (1)
- Quyển 1 - Chương 21: Sinh Nhật (2)
- Quyển 1 - Chương 22: Sinh Nhật (3)
- Quyển 1 - Chương 23: Sinh Nhật (4)
- Quyển 1 - Chương 24: Sinh Nhật (5)
- Quyển 1 - Chương 25: Hiến Kế (1)
- Quyển 1 - Chương 26: Hiến Kế (2)
- Quyển 1 - Chương 27: Tâm Sự (1)
- Quyển 1 - Chương 28: Tâm Sự (2)
- Quyển 1 - Chương 29: Khai Trương
- Quyển 1 - Chương 30: Du Hồ
- Quyển 1 - Chương 31: Lưu Thị (1)
- Quyển 1 - Chương 32: Lưu Thị (2)
- Quyển 1 - Chương 33: Bí Tịch
- Quyển 1 - Chương 34: Lợi Thế
- Quyển 1 - Chương 35: Thành Giao
- Quyển 1 - Chương 36: Ác Đồ
- Quyển 1 - Chương 37: Độc Thương
- Quyển 1 - Chương 38: Làm Mai Mối
- Quyển 1 - Chương 39: Xác Nhận
- Quyển 1 - Chương 40: Thăm
- Quyển 1 - Chương 41: Thân Phận
- Quyển 1 - Chương 42: Tiền Đường
- Quyển 1 - Chương 43: Tuyệt Cú
- Quyển 1 - Chương 44: Tỷ Thí
- Quyển 1 - Chương 45: Phong Hàn
- Quyển 1 - Chương 46: Hinh Hà
- Quyển 1 - Chương 47: Mỹ Nam
- Quyển 1 - Chương 48: Sơ Tài
- Quyển 1 - Chương 49: Đồng Tẩm
- Quyển 1 - Chương 50: Nỗi Buồn Ly Biệt
- Quyển 1 - Chương 51: Trúng Độc (1)
- Quyển 1 - Chương 52: Trúng Độc (2)
- Quyển 1 - Chương 53: Gặp Tai Kiếp
- Quyển 1 - Chương 54: Phong Hàn
- Quyển 1 - Chương 55: Hạ Lỗ
- Quyển 1 - Chương 56: Đoạn Nghĩa
- Quyển 2 - Chương 57: Cao Xương
- Quyển 2 - Chương 58: Duyên Cũ
- Quyển 2 - Chương 59: Nguyên Nhân (1)
- Quyển 2 - Chương 60: Nguyên Nhân (2)
- Quyển 2 - Chương 61: Tình Cũ
- Quyển 2 - Chương 62: Tỷ Võ
- Quyển 2 - Chương 63: Thắng Thua
- Quyển 2 - Chương 64: Cường Hôn
- Quyển 2 - Chương 65: Người Thân
- Quyển 2 - Chương 66: Tắm Rửa
- Quyển 2 - Chương 67: Giết Chóc
- Quyển 2 - Chương 68: Phỏng Đoán
- Quyển 2 - Chương 69: Truyền Ngôi
- Quyển 2 - Chương 70: Phục Chúng
- Quyển 2 - Chương 71: Chiến Sự
- Quyển 2 - Chương 72: Thiên Tai
- Quyển 2 - Chương 73: Báo Thù
- Quyển 2 - Chương 74: Phá Địch
- Quyển 2 - Chương 75: Nhục Nhã
- Quyển 2 - Chương 76: Vây Săn
- Quyển 2 - Chương 77: Hận Cũ
- Quyển 2 - Chương 78: Tình Thương
- Quyển 2 - Chương 79: Xuyên Qua
- Quyển 2 - Chương 80: Tao Hiệp
- Quyển 2 - Chương 81: Trù Tính
- Quyển 2 - Chương 82: Cáo Thiệp
- Quyển 2 - Chương 83: Diệt Địch
- Quyển 2 - Chương 84: Chỉ Qua
- Quyển 2 - Chương 86: Xuân Thương
- Quyển 2 - Chương 87: Thất Sách
- Quyển 2 - Chương 88: Thoát Đi
- Quyển 2 - Chương 89: Tình Thân
- Quyển 2 - Chương 90: Quyết Định
- Quyển 2 - Chương 91: Kết Minh
- Quyển 2 - Chương 92: Cấm Tình
- Quyển 3 - Chương 93: Đại Hưng
- Quyển 3 - Chương 94: Phong Hào
- Quyển 3 - Chương 95: Thân Vương
- Quyển 3 - Chương 96: Đại Điển
- Quyển 3 - Chương 97: Giận Hôn
- Quyển 3 - Chương 98: Nhận Sai
- Quyển 3 - Chương 99: Giải Hòa
- Quyển 3 - Chương 100: Tiểu Thê Tử
- Quyển 3 - Chương 101: Thỉnh Hôn
- Quyển 3 - Chương 102: Phạt Trượng
- Quyển 3 - Chương 103: Ly Biệt
- Quyển 3 - Chương 104: Khẩu Chiến
- Quyển 3 - Chương 105: Bị Vây
- Quyển 3 - Chương 106: Công Chiếm
- Quyển 3 - Chương 107: Bôi Thuốc
- Quyển 3 - Chương 108: Lòng Đố Kỵ
- Quyển 3 - Chương 109: Tứ Hôn
- Quyển 3 - Chương 110: Bại Lộ
- Quyển 3 - Chương 111: Nghiệm Thân
- Quyển 3 - Chương 112: Nói Hết
- Quyển 3 - Chương 113: Trốn Tránh
- Quyển 3 - Chương 114: Đau Lòng
- Quyển 3 - Chương 115: Trở Về
- Quyển 3 - Chương 116: Lui Địch
- Quyển 3 - Chương 117: Ngất
- Quyển 3 - Chương 118: Bức Họa
- Quyển 3 - Chương 119: Xuân Độc
- Quyển 3 - Chương 120: Quốc Hận
- Quyển 3 - Chương 121: Gia Cừu
- Quyển 3 - Chương 122: Bay Xuống
- Quyển 3 - Chương 123: Tỉnh Dậy
- Quyển 3 - Chương 124: Vạch Trần
- Quyển 3 - Chương 125: Đưa Tiễn
- Quyển 3 - Chương 126: Thư
- Quyển 3 - Chương 127: Đàm Phán
- Quyển 3 - Chương 128: Đồng Miên
- Quyển 3 - Chương 129: Gặp Lại
- Quyển 3 - Chương 130: Trọng Thương
- Quyển 3 - Chương 131: Phiêu Thệ
- Quyển 3 - Chương 132: Tan Nát Cõi Lòng
- Quyển 3 - Chương 133: Tưởng Niệm
- Quyển 4 - Chương 134: Dạy Dỗ
- Quyển 4 - Chương 135: Vương Phi
- Quyển 4 - Chương 136: Tuyền Tin
- Quyển 4 - Chương 137: Bại Lộ
- Quyển 4 - Chương 138: Gặp Lại
- Quyển 4 - Chương 139: Nhu Tình
- Quyển 4 - Chương 140: Rơi Xuống
- Quyển 4 - Chương 141: Thành Thân
- Quyển 4 - Chương 142: Gặp Nạn
- Quyển 4 - Chương 143: Thu Thương
- Quyển 4 - Chương 144: Trở Về (Đại Kết Cục I)
- Quyển 4 - Chương 145: Dắt Tay (Đại Kết Cục II)
- bình luận