Thiên Là Hồng Trần Ngạn - Quyển 2 - Chương 59: Nguyên Nhân (1)
Chương trước- Quyển 1 - Chương 1: Đọa nhai
- Quyển 1 - Chương 2: Điệt vân (1)
- Quyển 1 - Chương 3: Điệt Vân (2)
- Quyển 1 - Chương 4: Bắt tôm
- Quyển 1 - Chương 5: Khiếp sợ
- Quyển 1 - Chương 6: Quyết định
- Quyển 1 - Chương 7: Xuất Cốc
- Quyển 1 - Chương 8: Vào thành (1)
- Quyển 1 - Chương 9: Vào thành (2)
- Quyển 1 - Chương 10: Nguyên nhân (1)
- Quyển 1 - Chương 11: Nguyên Nhân ( 2 )
- Quyển 1 - Chương 12: Nguyên nhân ( 3)
- Quyển 1 - Chương 13: Nguyên nhân (4)
- Quyển 1 - Chương 14: Nguyên Nhân (5)
- Quyển 1 - Chương 15: Tuyên Chỉ
- Quyển 1 - Chương 16: Đối Câu (1)
- Quyển 1 - Chương 17: Đối Câu (2)
- Quyển 1 - Chương 18: Kết Bái
- Quyển 1 - Chương 19: Đại Dục
- Quyển 1 - Chương 20: Sinh Nhật (1)
- Quyển 1 - Chương 21: Sinh Nhật (2)
- Quyển 1 - Chương 22: Sinh Nhật (3)
- Quyển 1 - Chương 23: Sinh Nhật (4)
- Quyển 1 - Chương 24: Sinh Nhật (5)
- Quyển 1 - Chương 25: Hiến Kế (1)
- Quyển 1 - Chương 26: Hiến Kế (2)
- Quyển 1 - Chương 27: Tâm Sự (1)
- Quyển 1 - Chương 28: Tâm Sự (2)
- Quyển 1 - Chương 29: Khai Trương
- Quyển 1 - Chương 30: Du Hồ
- Quyển 1 - Chương 31: Lưu Thị (1)
- Quyển 1 - Chương 32: Lưu Thị (2)
- Quyển 1 - Chương 33: Bí Tịch
- Quyển 1 - Chương 34: Lợi Thế
- Quyển 1 - Chương 35: Thành Giao
- Quyển 1 - Chương 36: Ác Đồ
- Quyển 1 - Chương 37: Độc Thương
- Quyển 1 - Chương 38: Làm Mai Mối
- Quyển 1 - Chương 39: Xác Nhận
- Quyển 1 - Chương 40: Thăm
- Quyển 1 - Chương 41: Thân Phận
- Quyển 1 - Chương 42: Tiền Đường
- Quyển 1 - Chương 43: Tuyệt Cú
- Quyển 1 - Chương 44: Tỷ Thí
- Quyển 1 - Chương 45: Phong Hàn
- Quyển 1 - Chương 46: Hinh Hà
- Quyển 1 - Chương 47: Mỹ Nam
- Quyển 1 - Chương 48: Sơ Tài
- Quyển 1 - Chương 49: Đồng Tẩm
- Quyển 1 - Chương 50: Nỗi Buồn Ly Biệt
- Quyển 1 - Chương 51: Trúng Độc (1)
- Quyển 1 - Chương 52: Trúng Độc (2)
- Quyển 1 - Chương 53: Gặp Tai Kiếp
- Quyển 1 - Chương 54: Phong Hàn
- Quyển 1 - Chương 55: Hạ Lỗ
- Quyển 1 - Chương 56: Đoạn Nghĩa
- Quyển 2 - Chương 57: Cao Xương
- Quyển 2 - Chương 58: Duyên Cũ
- Quyển 2 - Chương 59: Nguyên Nhân (1)
- Quyển 2 - Chương 60: Nguyên Nhân (2)
- Quyển 2 - Chương 61: Tình Cũ
- Quyển 2 - Chương 62: Tỷ Võ
- Quyển 2 - Chương 63: Thắng Thua
- Quyển 2 - Chương 64: Cường Hôn
- Quyển 2 - Chương 65: Người Thân
- Quyển 2 - Chương 66: Tắm Rửa
- Quyển 2 - Chương 67: Giết Chóc
- Quyển 2 - Chương 68: Phỏng Đoán
- Quyển 2 - Chương 69: Truyền Ngôi
- Quyển 2 - Chương 70: Phục Chúng
- Quyển 2 - Chương 71: Chiến Sự
- Quyển 2 - Chương 72: Thiên Tai
- Quyển 2 - Chương 73: Báo Thù
- Quyển 2 - Chương 74: Phá Địch
- Quyển 2 - Chương 75: Nhục Nhã
- Quyển 2 - Chương 76: Vây Săn
- Quyển 2 - Chương 77: Hận Cũ
- Quyển 2 - Chương 78: Tình Thương
- Quyển 2 - Chương 79: Xuyên Qua
- Quyển 2 - Chương 80: Tao Hiệp
- Quyển 2 - Chương 81: Trù Tính
- Quyển 2 - Chương 82: Cáo Thiệp
- Quyển 2 - Chương 83: Diệt Địch
- Quyển 2 - Chương 84: Chỉ Qua
- Quyển 2 - Chương 86: Xuân Thương
- Quyển 2 - Chương 87: Thất Sách
- Quyển 2 - Chương 88: Thoát Đi
- Quyển 2 - Chương 89: Tình Thân
- Quyển 2 - Chương 90: Quyết Định
- Quyển 2 - Chương 91: Kết Minh
- Quyển 2 - Chương 92: Cấm Tình
- Quyển 3 - Chương 93: Đại Hưng
- Quyển 3 - Chương 94: Phong Hào
- Quyển 3 - Chương 95: Thân Vương
- Quyển 3 - Chương 96: Đại Điển
- Quyển 3 - Chương 97: Giận Hôn
- Quyển 3 - Chương 98: Nhận Sai
- Quyển 3 - Chương 99: Giải Hòa
- Quyển 3 - Chương 100: Tiểu Thê Tử
- Quyển 3 - Chương 101: Thỉnh Hôn
- Quyển 3 - Chương 102: Phạt Trượng
- Quyển 3 - Chương 103: Ly Biệt
- Quyển 3 - Chương 104: Khẩu Chiến
- Quyển 3 - Chương 105: Bị Vây
- Quyển 3 - Chương 106: Công Chiếm
- Quyển 3 - Chương 107: Bôi Thuốc
- Quyển 3 - Chương 108: Lòng Đố Kỵ
- Quyển 3 - Chương 109: Tứ Hôn
- Quyển 3 - Chương 110: Bại Lộ
- Quyển 3 - Chương 111: Nghiệm Thân
- Quyển 3 - Chương 112: Nói Hết
- Quyển 3 - Chương 113: Trốn Tránh
- Quyển 3 - Chương 114: Đau Lòng
- Quyển 3 - Chương 115: Trở Về
- Quyển 3 - Chương 116: Lui Địch
- Quyển 3 - Chương 117: Ngất
- Quyển 3 - Chương 118: Bức Họa
- Quyển 3 - Chương 119: Xuân Độc
- Quyển 3 - Chương 120: Quốc Hận
- Quyển 3 - Chương 121: Gia Cừu
- Quyển 3 - Chương 122: Bay Xuống
- Quyển 3 - Chương 123: Tỉnh Dậy
- Quyển 3 - Chương 124: Vạch Trần
- Quyển 3 - Chương 125: Đưa Tiễn
- Quyển 3 - Chương 126: Thư
- Quyển 3 - Chương 127: Đàm Phán
- Quyển 3 - Chương 128: Đồng Miên
- Quyển 3 - Chương 129: Gặp Lại
- Quyển 3 - Chương 130: Trọng Thương
- Quyển 3 - Chương 131: Phiêu Thệ
- Quyển 3 - Chương 132: Tan Nát Cõi Lòng
- Quyển 3 - Chương 133: Tưởng Niệm
- Quyển 4 - Chương 134: Dạy Dỗ
- Quyển 4 - Chương 135: Vương Phi
- Quyển 4 - Chương 136: Tuyền Tin
- Quyển 4 - Chương 137: Bại Lộ
- Quyển 4 - Chương 138: Gặp Lại
- Quyển 4 - Chương 139: Nhu Tình
- Quyển 4 - Chương 140: Rơi Xuống
- Quyển 4 - Chương 141: Thành Thân
- Quyển 4 - Chương 142: Gặp Nạn
- Quyển 4 - Chương 143: Thu Thương
- Quyển 4 - Chương 144: Trở Về (Đại Kết Cục I)
- Quyển 4 - Chương 145: Dắt Tay (Đại Kết Cục II)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Thiên Là Hồng Trần Ngạn
Quyển 2 - Chương 59: Nguyên Nhân (1)
Không bao lâu, A Sử Na Dục Cốc liền mệt mỏi, dựa vào đùi nàng ngủ thiếp đi.
Nàng không biết người này bắt nàng trở về làm cái gì, nhưng nàng cũng không hận hắn, oán tất nhiên vẫn có, nàng rời đi lâu như vậy, không có một chút tin tức, sư phụ cùng Điệt Vân không biết lo lắng thành bộ dáng gì nữa.
Nhẹ nhàng buông người nọ xuống, Vệ Tử Quân lặng lẽ đi ra ngoài Noãn các, vừa qua cửa, ngẩng đầu lên, Ca Thư Phạt cùng đoàn người vẫn như trước hầu ở đại điện.
Nhìn sắc trời bên ngoài dần tối, Vệ Tử Quân nói với những người đó: "Khả hãn đã ngủ rồi, các ngươi đều trở về nghỉ ngơi đi, Ca Thư Phạt ở lại."
Những người đó thấy bị đuổi đi, đều xông tới, "Hiền vương! Bọn thuộc hạ đều rất nhớ người! Người sao lại đuổi chúng thuộc hạ đi? Tốt xấu gì cho chúng thuộc hạ ở lại, nhìn ngài cũng tốt!"
Vệ Tử Quân nghe vậy, tay vỗ cái trán, không biết nói như thế nào mới tốt, "Cái kia.. Không phải ta muốn đuổi các ngươi đi, ta lo lắng các ngươi chờ đợi lâu như vậy, quá mức mệt mỏi, muốn cho các ngươi trở về nghỉ ngơi. Về phần Ca Thư Phạt, ta có một số việc không nhớ rõ, cần hỏi hắn một chút!"
"Bọn thuộc hạ đều nhớ rõ, ngài hỏi đi, điều chúng thuộc hạ không biết, sẽ không hé răng nửa lời." Một người cao gầy đứng ra nói.
"Chúng thuộc hạ đều ở bên cạnh nhìn là được, chúng thuộc hạ từ các bộ lạc rất xa chạy tới đây, chỉ để nhìn thấy ngài một chút, nhưng còn chưa được thấy rõ đâu!" Một người bên cạnh ủy khuất than thở.
Vệ Tử Quân cười khổ lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Mọi người đều ngồi xuống đi!"
Đây kêu nàng mở miệng hỏi như thế nào, nhiều người như vậy, có chút chuyện hiển nhiên nói không ra miệng.
"Ách.. Các vị, ta hoàn toàn không nhớ rõ những chuyện trước kia, tự nhiên, các ngươi.." Lời này có chút ngượng ngùng nói ra, nhưng hiển nhiên mấy người kia đã hiểu ý, nói còn chưa dứt lời, đã có một người đứng lên.
"Vương, ta là thuộc hạ của ngài, Ngũ Đốt Lục Bộ nhất xuyết, Mộc Côn Ốc Lợi Xuyết."
"Hiền vương, ta là Tả Sương Ngũ Đốt Lục Bộ Thử Ni Thi Chỗ Bán Xuyết."
"Hiền vương, ta là Ngũ Đốt Lục Bộ Đột Kỵ Thi Hạ La Thi Xuyết của ngài."
"Hiền vương, ta là Ngũ Đốt Lục Bộ Nhiếp Xá Đề Thôn Xuyết."
* * *
Đợi những người này nói xong, Vệ Tử Quân chỉ cảm thấy một trận đau đầu. Đột Quyết này đã là một cái địa phương quỷ quái, hoang vắng không chịu nổi như vậy đã đành, cư nhiên ngay cả tên người, quan hào cũng thất loạn bát tao như thế, muốn nhớ rõ thật là phí công, thật sự là khiến cho người ta đau đầu kịch liệt.
Cho dù nàng có thể vừa gặp qua là không quên được, nhưng đối với những từ ngữ hoàn toàn xa lạ này, vẫn là không thích ứng được, chỉ nhớ đại khái, sau đó thử gọi tên của mỗi người.
Chúng thuộc cấp vừa nghe, lại càng bội phục, lại càng vui sướng, Tả hiền vương vĩnh viễn là niềm kiêu ngạo của bọn hắn, một chuỗi tên dài như vậy, dù là ai cũng không thể lập tức nhớ kỹ.
Thấy chúng thuộc hạ kia hai mắt nóng như lửa, chằm chằm nhìn nàng, nàng cũng hiểu được những người này là có thể tín nhiệm, buông xuống sự rụt rè, trầm giọng hỏi: "Ta tại sao lại hàng?"
Một câu hỏi nhẹ nhàng, làm tất cả mọi người bên trong ngừng hô hấp, cúi đầu, tựa hồ không ai dám trả lời vấn đề này, cũng không có người nguyện trả lời vấn đề này.
"Như thế nào? Vừa mới còn nói các ngươi đều nhớ rõ, hiện tại sao đều đã quên rồi?" Vệ Tử Quân hơi nhướng mi, hướng Ca Thư Phạt, "Ca Thư Phạt! Ngươi nói!"
Hết thảy đều là hắn gây lên, là đầu sỏ của tất cả! Hơn nữa tên của hắn tựa hồ cũng là ngắn gọn nhất, khó tránh khỏi bị hỏi nhiều vài câu.
Ca Thư Phạt đôi môi ngập ngừng, làm như không biết nói như thế nào, rốt cục cũng mở miệng nói: "Hiền vương, lệnh tôn đại nhân là Đại Dục tả kiêu Vệ đại tướng quân, hai năm trước, phụng mệnh tiêu diệt quân ta nhiễu loạn ở biên cương, bị quân ta bắt được." Ca Thư Phạt mắt nhìn biểu tình của Vệ Tử Quân, tiếp tục nói: "Mà Hiền vương người sau khi nghe nói, liền thề lĩnh quân cứu cha, mang binh công chiếm Y Ngô. Trước kia Y Ngô là lãnh thổi của Tây Đột Quyết ta, chính là người dẫn quân Đại Dục đánh chiếm. Đem quân ta đánh lui đến bên này La Mạn Sơn."
"Ngươi là nói, ta nguyên là tướng quân của Đại Dục?" Đây có chút bất khả tư nghị, nàng còn nhỏ tuổi đã tòng quân?
"Trước kia không phải, nghe nói trước kia Hiền vương khinh thường tòng quân, khinh thường vào triều, là vì cứu cha, lại không nghĩ rằng người tuổi tuy nhỏ, nhưng tư thế oai phong, hùng tài võ lược, lập được công lao lớn, không quá một tháng đã được thăng bốn cấp, trở thành tướng quân trẻ tuổi nhất Đại Dục Tả lĩnh quân Vệ đại tướng quân."
"Sau đó thì sao? Gia phụ hắn ra sao?" Không ngờ nàng còn có phụ thân, cũng khó trách, ai mà không có cha mẹ sinh ra đâu, nàng trước nay đều chỉ có một mình, đi vào thế giới này cũng không mong mỏi gì cả, càng không nghĩ tới đi tìm nguồn gốc của mình.
"Sau đó người tuyên bố muốn san bằng Đột Quyết, khả hãn thấy tư thế cầm quân của người, giống như mãnh hổ xuống núi, không thể ngăn cản, liền cho sứ giả nhắn cho người, lấy mạng của lệnh tôn để uy hiếp người đến đàm phán. Mà người chỉ nói một câu, 'Ta nếu hàng ngươi, tất bị giam vào ngục, làm sao có thể cứu cha, nếu như ngươi giết cha ta, tất không có ngày mai'. Những lời này làm cho khả hãn càng thêm thưởng thức người, cũng là từ khi đó, khả hãn còn muốn có lòng của người.
Hai bên giao chiến, không phân thắng bại, khả hãn cùng người ước hẹn mang năm trăm nhân mã tới nơi giao quân đàm phán, ước định là, người lui binh, không giữ chức đại tướng quân nữa, khả hãn trả lại lệnh tôn cho người.
Không ngờ là, Thái Liêm Cao lúc ấy vẫn là Đại Dục Tả lĩnh quân vệ thượng tướng quân sớm đố kỵ người anh tài, sợ người ngày càng nổi bật hơn hắn, ở sau lưng hãm hại, đem người lãnh binh đàm phán nói thành mang binh đi hàng địch, lúc người trở về doanh trại, lại lãnh binh vây quanh. Người không biết vì sao, nghĩ đến có gì hiểu lầm, liền không chống cự, trói tay chịu bắt. Khả hãn biết, nghe nói người ngày hôm sau, bị định tội phản quốc thông đồng với địch xử theo quân pháp, dưới tình thế cấp bách suốt đêm mang trọng binh tập kích. Bởi vì không có sự chỉ huy của ngươi, lại thêm quá mức đột ngột, quân Đại Dục tan tác, khả hãn mới có thể cứu người. Nhưng người quyết ý không hàng, khả hãn bất đắc dĩ lấy mạng của lệnh tôn ra đàm phán, rằng người chỉ cần đầu quân cho Đột Quyết ta, liền thả lệnh tôn về nước. Người vì ân cứu mạng, lại thêm muốn cứu cha, lại không có lợi thế gì, không thể chống lại, chỉ đành quy hàng."
Là như vậy sao? Bị người hãm hại! Vệ Tử Quân nàng có tài đức gì có thể! "Vậy.. Bọn họ có thể buông tha cha mẹ ta sao?"
"Hiền vương người lúc ấy cũng từng vì thế mà sầu lo, nhưng nếu không cho lệnh tôn trở về, vậy liền thành phụ tử hai người phản quốc, lệnh đường sẽ bị liên lụy, mà người lại không đành lòng chia lìa hai vợ chồng bọn họ, liền viết một phong thư cho Thái Liêm Cao kia nếu như niệm tình từng là môn sinh của lệnh tôn, thì cho lệnh tôn trở về, cũng may Thái Liêm Cao tuy là người âm ngoan ghen tị, sau khi thấy thư của người, cũng chưa từng làm hại lệnh tôn."
"Ừ! Chỉ là, thanh danh của ta ở Đại Dục, không thể rửa sạch." Vệ Tử Quân cười khổ một cái, hơi hơi thở dài.
Nàng không biết người này bắt nàng trở về làm cái gì, nhưng nàng cũng không hận hắn, oán tất nhiên vẫn có, nàng rời đi lâu như vậy, không có một chút tin tức, sư phụ cùng Điệt Vân không biết lo lắng thành bộ dáng gì nữa.
Nhẹ nhàng buông người nọ xuống, Vệ Tử Quân lặng lẽ đi ra ngoài Noãn các, vừa qua cửa, ngẩng đầu lên, Ca Thư Phạt cùng đoàn người vẫn như trước hầu ở đại điện.
Nhìn sắc trời bên ngoài dần tối, Vệ Tử Quân nói với những người đó: "Khả hãn đã ngủ rồi, các ngươi đều trở về nghỉ ngơi đi, Ca Thư Phạt ở lại."
Những người đó thấy bị đuổi đi, đều xông tới, "Hiền vương! Bọn thuộc hạ đều rất nhớ người! Người sao lại đuổi chúng thuộc hạ đi? Tốt xấu gì cho chúng thuộc hạ ở lại, nhìn ngài cũng tốt!"
Vệ Tử Quân nghe vậy, tay vỗ cái trán, không biết nói như thế nào mới tốt, "Cái kia.. Không phải ta muốn đuổi các ngươi đi, ta lo lắng các ngươi chờ đợi lâu như vậy, quá mức mệt mỏi, muốn cho các ngươi trở về nghỉ ngơi. Về phần Ca Thư Phạt, ta có một số việc không nhớ rõ, cần hỏi hắn một chút!"
"Bọn thuộc hạ đều nhớ rõ, ngài hỏi đi, điều chúng thuộc hạ không biết, sẽ không hé răng nửa lời." Một người cao gầy đứng ra nói.
"Chúng thuộc hạ đều ở bên cạnh nhìn là được, chúng thuộc hạ từ các bộ lạc rất xa chạy tới đây, chỉ để nhìn thấy ngài một chút, nhưng còn chưa được thấy rõ đâu!" Một người bên cạnh ủy khuất than thở.
Vệ Tử Quân cười khổ lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Mọi người đều ngồi xuống đi!"
Đây kêu nàng mở miệng hỏi như thế nào, nhiều người như vậy, có chút chuyện hiển nhiên nói không ra miệng.
"Ách.. Các vị, ta hoàn toàn không nhớ rõ những chuyện trước kia, tự nhiên, các ngươi.." Lời này có chút ngượng ngùng nói ra, nhưng hiển nhiên mấy người kia đã hiểu ý, nói còn chưa dứt lời, đã có một người đứng lên.
"Vương, ta là thuộc hạ của ngài, Ngũ Đốt Lục Bộ nhất xuyết, Mộc Côn Ốc Lợi Xuyết."
"Hiền vương, ta là Tả Sương Ngũ Đốt Lục Bộ Thử Ni Thi Chỗ Bán Xuyết."
"Hiền vương, ta là Ngũ Đốt Lục Bộ Đột Kỵ Thi Hạ La Thi Xuyết của ngài."
"Hiền vương, ta là Ngũ Đốt Lục Bộ Nhiếp Xá Đề Thôn Xuyết."
* * *
Đợi những người này nói xong, Vệ Tử Quân chỉ cảm thấy một trận đau đầu. Đột Quyết này đã là một cái địa phương quỷ quái, hoang vắng không chịu nổi như vậy đã đành, cư nhiên ngay cả tên người, quan hào cũng thất loạn bát tao như thế, muốn nhớ rõ thật là phí công, thật sự là khiến cho người ta đau đầu kịch liệt.
Cho dù nàng có thể vừa gặp qua là không quên được, nhưng đối với những từ ngữ hoàn toàn xa lạ này, vẫn là không thích ứng được, chỉ nhớ đại khái, sau đó thử gọi tên của mỗi người.
Chúng thuộc cấp vừa nghe, lại càng bội phục, lại càng vui sướng, Tả hiền vương vĩnh viễn là niềm kiêu ngạo của bọn hắn, một chuỗi tên dài như vậy, dù là ai cũng không thể lập tức nhớ kỹ.
Thấy chúng thuộc hạ kia hai mắt nóng như lửa, chằm chằm nhìn nàng, nàng cũng hiểu được những người này là có thể tín nhiệm, buông xuống sự rụt rè, trầm giọng hỏi: "Ta tại sao lại hàng?"
Một câu hỏi nhẹ nhàng, làm tất cả mọi người bên trong ngừng hô hấp, cúi đầu, tựa hồ không ai dám trả lời vấn đề này, cũng không có người nguyện trả lời vấn đề này.
"Như thế nào? Vừa mới còn nói các ngươi đều nhớ rõ, hiện tại sao đều đã quên rồi?" Vệ Tử Quân hơi nhướng mi, hướng Ca Thư Phạt, "Ca Thư Phạt! Ngươi nói!"
Hết thảy đều là hắn gây lên, là đầu sỏ của tất cả! Hơn nữa tên của hắn tựa hồ cũng là ngắn gọn nhất, khó tránh khỏi bị hỏi nhiều vài câu.
Ca Thư Phạt đôi môi ngập ngừng, làm như không biết nói như thế nào, rốt cục cũng mở miệng nói: "Hiền vương, lệnh tôn đại nhân là Đại Dục tả kiêu Vệ đại tướng quân, hai năm trước, phụng mệnh tiêu diệt quân ta nhiễu loạn ở biên cương, bị quân ta bắt được." Ca Thư Phạt mắt nhìn biểu tình của Vệ Tử Quân, tiếp tục nói: "Mà Hiền vương người sau khi nghe nói, liền thề lĩnh quân cứu cha, mang binh công chiếm Y Ngô. Trước kia Y Ngô là lãnh thổi của Tây Đột Quyết ta, chính là người dẫn quân Đại Dục đánh chiếm. Đem quân ta đánh lui đến bên này La Mạn Sơn."
"Ngươi là nói, ta nguyên là tướng quân của Đại Dục?" Đây có chút bất khả tư nghị, nàng còn nhỏ tuổi đã tòng quân?
"Trước kia không phải, nghe nói trước kia Hiền vương khinh thường tòng quân, khinh thường vào triều, là vì cứu cha, lại không nghĩ rằng người tuổi tuy nhỏ, nhưng tư thế oai phong, hùng tài võ lược, lập được công lao lớn, không quá một tháng đã được thăng bốn cấp, trở thành tướng quân trẻ tuổi nhất Đại Dục Tả lĩnh quân Vệ đại tướng quân."
"Sau đó thì sao? Gia phụ hắn ra sao?" Không ngờ nàng còn có phụ thân, cũng khó trách, ai mà không có cha mẹ sinh ra đâu, nàng trước nay đều chỉ có một mình, đi vào thế giới này cũng không mong mỏi gì cả, càng không nghĩ tới đi tìm nguồn gốc của mình.
"Sau đó người tuyên bố muốn san bằng Đột Quyết, khả hãn thấy tư thế cầm quân của người, giống như mãnh hổ xuống núi, không thể ngăn cản, liền cho sứ giả nhắn cho người, lấy mạng của lệnh tôn để uy hiếp người đến đàm phán. Mà người chỉ nói một câu, 'Ta nếu hàng ngươi, tất bị giam vào ngục, làm sao có thể cứu cha, nếu như ngươi giết cha ta, tất không có ngày mai'. Những lời này làm cho khả hãn càng thêm thưởng thức người, cũng là từ khi đó, khả hãn còn muốn có lòng của người.
Hai bên giao chiến, không phân thắng bại, khả hãn cùng người ước hẹn mang năm trăm nhân mã tới nơi giao quân đàm phán, ước định là, người lui binh, không giữ chức đại tướng quân nữa, khả hãn trả lại lệnh tôn cho người.
Không ngờ là, Thái Liêm Cao lúc ấy vẫn là Đại Dục Tả lĩnh quân vệ thượng tướng quân sớm đố kỵ người anh tài, sợ người ngày càng nổi bật hơn hắn, ở sau lưng hãm hại, đem người lãnh binh đàm phán nói thành mang binh đi hàng địch, lúc người trở về doanh trại, lại lãnh binh vây quanh. Người không biết vì sao, nghĩ đến có gì hiểu lầm, liền không chống cự, trói tay chịu bắt. Khả hãn biết, nghe nói người ngày hôm sau, bị định tội phản quốc thông đồng với địch xử theo quân pháp, dưới tình thế cấp bách suốt đêm mang trọng binh tập kích. Bởi vì không có sự chỉ huy của ngươi, lại thêm quá mức đột ngột, quân Đại Dục tan tác, khả hãn mới có thể cứu người. Nhưng người quyết ý không hàng, khả hãn bất đắc dĩ lấy mạng của lệnh tôn ra đàm phán, rằng người chỉ cần đầu quân cho Đột Quyết ta, liền thả lệnh tôn về nước. Người vì ân cứu mạng, lại thêm muốn cứu cha, lại không có lợi thế gì, không thể chống lại, chỉ đành quy hàng."
Là như vậy sao? Bị người hãm hại! Vệ Tử Quân nàng có tài đức gì có thể! "Vậy.. Bọn họ có thể buông tha cha mẹ ta sao?"
"Hiền vương người lúc ấy cũng từng vì thế mà sầu lo, nhưng nếu không cho lệnh tôn trở về, vậy liền thành phụ tử hai người phản quốc, lệnh đường sẽ bị liên lụy, mà người lại không đành lòng chia lìa hai vợ chồng bọn họ, liền viết một phong thư cho Thái Liêm Cao kia nếu như niệm tình từng là môn sinh của lệnh tôn, thì cho lệnh tôn trở về, cũng may Thái Liêm Cao tuy là người âm ngoan ghen tị, sau khi thấy thư của người, cũng chưa từng làm hại lệnh tôn."
"Ừ! Chỉ là, thanh danh của ta ở Đại Dục, không thể rửa sạch." Vệ Tử Quân cười khổ một cái, hơi hơi thở dài.
Chương trước
Chương sau
- Quyển 1 - Chương 1: Đọa nhai
- Quyển 1 - Chương 2: Điệt vân (1)
- Quyển 1 - Chương 3: Điệt Vân (2)
- Quyển 1 - Chương 4: Bắt tôm
- Quyển 1 - Chương 5: Khiếp sợ
- Quyển 1 - Chương 6: Quyết định
- Quyển 1 - Chương 7: Xuất Cốc
- Quyển 1 - Chương 8: Vào thành (1)
- Quyển 1 - Chương 9: Vào thành (2)
- Quyển 1 - Chương 10: Nguyên nhân (1)
- Quyển 1 - Chương 11: Nguyên Nhân ( 2 )
- Quyển 1 - Chương 12: Nguyên nhân ( 3)
- Quyển 1 - Chương 13: Nguyên nhân (4)
- Quyển 1 - Chương 14: Nguyên Nhân (5)
- Quyển 1 - Chương 15: Tuyên Chỉ
- Quyển 1 - Chương 16: Đối Câu (1)
- Quyển 1 - Chương 17: Đối Câu (2)
- Quyển 1 - Chương 18: Kết Bái
- Quyển 1 - Chương 19: Đại Dục
- Quyển 1 - Chương 20: Sinh Nhật (1)
- Quyển 1 - Chương 21: Sinh Nhật (2)
- Quyển 1 - Chương 22: Sinh Nhật (3)
- Quyển 1 - Chương 23: Sinh Nhật (4)
- Quyển 1 - Chương 24: Sinh Nhật (5)
- Quyển 1 - Chương 25: Hiến Kế (1)
- Quyển 1 - Chương 26: Hiến Kế (2)
- Quyển 1 - Chương 27: Tâm Sự (1)
- Quyển 1 - Chương 28: Tâm Sự (2)
- Quyển 1 - Chương 29: Khai Trương
- Quyển 1 - Chương 30: Du Hồ
- Quyển 1 - Chương 31: Lưu Thị (1)
- Quyển 1 - Chương 32: Lưu Thị (2)
- Quyển 1 - Chương 33: Bí Tịch
- Quyển 1 - Chương 34: Lợi Thế
- Quyển 1 - Chương 35: Thành Giao
- Quyển 1 - Chương 36: Ác Đồ
- Quyển 1 - Chương 37: Độc Thương
- Quyển 1 - Chương 38: Làm Mai Mối
- Quyển 1 - Chương 39: Xác Nhận
- Quyển 1 - Chương 40: Thăm
- Quyển 1 - Chương 41: Thân Phận
- Quyển 1 - Chương 42: Tiền Đường
- Quyển 1 - Chương 43: Tuyệt Cú
- Quyển 1 - Chương 44: Tỷ Thí
- Quyển 1 - Chương 45: Phong Hàn
- Quyển 1 - Chương 46: Hinh Hà
- Quyển 1 - Chương 47: Mỹ Nam
- Quyển 1 - Chương 48: Sơ Tài
- Quyển 1 - Chương 49: Đồng Tẩm
- Quyển 1 - Chương 50: Nỗi Buồn Ly Biệt
- Quyển 1 - Chương 51: Trúng Độc (1)
- Quyển 1 - Chương 52: Trúng Độc (2)
- Quyển 1 - Chương 53: Gặp Tai Kiếp
- Quyển 1 - Chương 54: Phong Hàn
- Quyển 1 - Chương 55: Hạ Lỗ
- Quyển 1 - Chương 56: Đoạn Nghĩa
- Quyển 2 - Chương 57: Cao Xương
- Quyển 2 - Chương 58: Duyên Cũ
- Quyển 2 - Chương 59: Nguyên Nhân (1)
- Quyển 2 - Chương 60: Nguyên Nhân (2)
- Quyển 2 - Chương 61: Tình Cũ
- Quyển 2 - Chương 62: Tỷ Võ
- Quyển 2 - Chương 63: Thắng Thua
- Quyển 2 - Chương 64: Cường Hôn
- Quyển 2 - Chương 65: Người Thân
- Quyển 2 - Chương 66: Tắm Rửa
- Quyển 2 - Chương 67: Giết Chóc
- Quyển 2 - Chương 68: Phỏng Đoán
- Quyển 2 - Chương 69: Truyền Ngôi
- Quyển 2 - Chương 70: Phục Chúng
- Quyển 2 - Chương 71: Chiến Sự
- Quyển 2 - Chương 72: Thiên Tai
- Quyển 2 - Chương 73: Báo Thù
- Quyển 2 - Chương 74: Phá Địch
- Quyển 2 - Chương 75: Nhục Nhã
- Quyển 2 - Chương 76: Vây Săn
- Quyển 2 - Chương 77: Hận Cũ
- Quyển 2 - Chương 78: Tình Thương
- Quyển 2 - Chương 79: Xuyên Qua
- Quyển 2 - Chương 80: Tao Hiệp
- Quyển 2 - Chương 81: Trù Tính
- Quyển 2 - Chương 82: Cáo Thiệp
- Quyển 2 - Chương 83: Diệt Địch
- Quyển 2 - Chương 84: Chỉ Qua
- Quyển 2 - Chương 86: Xuân Thương
- Quyển 2 - Chương 87: Thất Sách
- Quyển 2 - Chương 88: Thoát Đi
- Quyển 2 - Chương 89: Tình Thân
- Quyển 2 - Chương 90: Quyết Định
- Quyển 2 - Chương 91: Kết Minh
- Quyển 2 - Chương 92: Cấm Tình
- Quyển 3 - Chương 93: Đại Hưng
- Quyển 3 - Chương 94: Phong Hào
- Quyển 3 - Chương 95: Thân Vương
- Quyển 3 - Chương 96: Đại Điển
- Quyển 3 - Chương 97: Giận Hôn
- Quyển 3 - Chương 98: Nhận Sai
- Quyển 3 - Chương 99: Giải Hòa
- Quyển 3 - Chương 100: Tiểu Thê Tử
- Quyển 3 - Chương 101: Thỉnh Hôn
- Quyển 3 - Chương 102: Phạt Trượng
- Quyển 3 - Chương 103: Ly Biệt
- Quyển 3 - Chương 104: Khẩu Chiến
- Quyển 3 - Chương 105: Bị Vây
- Quyển 3 - Chương 106: Công Chiếm
- Quyển 3 - Chương 107: Bôi Thuốc
- Quyển 3 - Chương 108: Lòng Đố Kỵ
- Quyển 3 - Chương 109: Tứ Hôn
- Quyển 3 - Chương 110: Bại Lộ
- Quyển 3 - Chương 111: Nghiệm Thân
- Quyển 3 - Chương 112: Nói Hết
- Quyển 3 - Chương 113: Trốn Tránh
- Quyển 3 - Chương 114: Đau Lòng
- Quyển 3 - Chương 115: Trở Về
- Quyển 3 - Chương 116: Lui Địch
- Quyển 3 - Chương 117: Ngất
- Quyển 3 - Chương 118: Bức Họa
- Quyển 3 - Chương 119: Xuân Độc
- Quyển 3 - Chương 120: Quốc Hận
- Quyển 3 - Chương 121: Gia Cừu
- Quyển 3 - Chương 122: Bay Xuống
- Quyển 3 - Chương 123: Tỉnh Dậy
- Quyển 3 - Chương 124: Vạch Trần
- Quyển 3 - Chương 125: Đưa Tiễn
- Quyển 3 - Chương 126: Thư
- Quyển 3 - Chương 127: Đàm Phán
- Quyển 3 - Chương 128: Đồng Miên
- Quyển 3 - Chương 129: Gặp Lại
- Quyển 3 - Chương 130: Trọng Thương
- Quyển 3 - Chương 131: Phiêu Thệ
- Quyển 3 - Chương 132: Tan Nát Cõi Lòng
- Quyển 3 - Chương 133: Tưởng Niệm
- Quyển 4 - Chương 134: Dạy Dỗ
- Quyển 4 - Chương 135: Vương Phi
- Quyển 4 - Chương 136: Tuyền Tin
- Quyển 4 - Chương 137: Bại Lộ
- Quyển 4 - Chương 138: Gặp Lại
- Quyển 4 - Chương 139: Nhu Tình
- Quyển 4 - Chương 140: Rơi Xuống
- Quyển 4 - Chương 141: Thành Thân
- Quyển 4 - Chương 142: Gặp Nạn
- Quyển 4 - Chương 143: Thu Thương
- Quyển 4 - Chương 144: Trở Về (Đại Kết Cục I)
- Quyển 4 - Chương 145: Dắt Tay (Đại Kết Cục II)
- bình luận