Tô Khanh lại nói:"Cậu ấy hỏi mượn tớ khoảng hai vạn."
Lần này Lộ Dung càng kinh ngạc hơn, hai mắt trợn tròn:"Chuyện lớn như vậy tớ cũng chưa từng nghe cậu ấy nhắc tới. Nhưng Tô Khanh, rõ ràng lúc năm nhất tớ đi giúp chủ nhiệm sắp xếp hồ sơ nhập học, trong hồ sơ của Trương Dao đã điền là mẹ mất."
"Cái gì? Cậu nói thật sao?"
Tô Khanh tưởng mình nghe nhầm, tâm trạng cũng trở nên mơ hồ.
Lộ Dung cũng bắt đầu cảm thấy không ổn:"Tô Khanh, hình như cậu bị cậu ấy lừa rồi. Rốt cục Trương Dao cần nhiều tiền như vậy làm gì chứ?"
Hai người nhanh chóng lên lớp, tạm thời chuyện của Trương Dao đợi khi cậu ta quay về thì nói chuyện sau.
Suốt buổi học Tô Khanh căn bản không thể tập trung được. Cô vẫn luôn suy nghĩ chuyện của Trương Dao, rất không hiểu rốt cục vì sao Trương Dao lại lừa cô mượn một số tiền lớn như vậy?
Vừa tan học cô đã lập tức muốn đi tìm Trương Dao hỏi rõ ràng. Chuyện này nếu để càng lâu thì trong lòng cô chỉ càng thêm bức bối. Cô vừa ra khỏi cửa phòng học thì đã va phải Ninh Triết.
Anh nhẹ nhàng đỡ gáy cô, khóe miệng tủm tỉm cười, ung dung hỏi:"Đi đâu mà chạy vội thế?"
Tô Khanh ấp úng:"Em, em đi tìm bạn học hỏi chút chuyện."
"Anh đi cùng được không?"
"Không được." Tô Khanh phản ứng rất nhanh, không muốn bị anh phát hiện, với tính cách của anh, cô lo rằng sẽ lớn chuyện mất.
Chợt nhận ra vừa rồi cô dứt khoát từ chối, cảm thấy bản thân quá thẳng thắn, liền giải thích thêm:"Chuyện của con gái thôi, anh không nên nghe thì hơn."
Ninh Triết không ép cô, cũng không cảm thấy không vui, ngược lại còn cười trêu cô:"Được rồi, vậy bạn gái nhỏ của anh đi đi."
Cô vui vẻ mỉm cười với anh, đang chuẩn bị chạy đi thì bị anh nắm lấy cổ tay, "Anh đợi em ở nhà ăn, xong chuyện thì đến ăn cơm. Còn nữa, đi chậm thôi, đừng chạy."
"Được, em sẽ nhanh chóng quay lại." Cô nhìn anh, trong lòng cực kì ấm áp, không nhịn được muốn nói cho xong chuyện để trở về ăn cơm cùng anh.
Tô Khanh chạy đến quán cà phê ở bên cạnh trường mà Trương Dao làm thêm ở đó. Quả nhiên Lộ Dung nói đúng, Trương Dao không ở trường thì chính là ở đây.
Tô Khanh đi thẳng đến trước quầy order, mặt mày không có biểu tình gì khẽ gọi:"Trương Dao."
Trương Dao lập tức ngẩng đầu nhìn cô, trong nháy mắt liền sững người ra, ấp a ấp úng lên tiếng:"Cậu, cậu tìm tớ có việc gì à?"
"Đến giờ nghỉ trưa rồi, tớ có chuyện muốn hỏi cậu." Cô nhìn đồng hồ, lạnh nhạt nói, sau đó xoay người đi về phía một cái bàn trống rồi ngồi xuống.
Trương Dao nhanh chóng ngồi xuống trước mặt cô, cười hỏi:"Sao cậu lại đến đây tìm tớ vậy?"
Tô Khanh nhìn Trương Dao, cực kì bình tĩnh, thanh âm đều đặn:"Cậu mượn tớ số tiền lớn như vậy không phải để cho dì phẫu thuật nhỉ?"
Phong thái cực kì ung dung, điềm đạm. Dường như chẳng có gì có thể khiến cô nổi giận tới mức mặt mày nhăn nhó, la hét thất thanh cả.
Nụ cười bên môi Trương Dao trở nên cứng nhắc:"Cậu hỏi gì thế? Tớ không lừa cậu__"
"Cậu rõ ràng lừa tớ." Tô Khanh nhìn thẳng vào mắt Trương Dao.
Cậu ta vẫn luôn né tránh ánh mắt của cô.
Hai tay Tô Khanh khoanh lại trước ngực, không tức giận, cũng không tiếp tục vạch trần, chỉ nói:"Cậu trả lại tiền cho tớ đi, từ nay về sau chúng ta mạnh ai nấy sống, tớ sẽ chuyển ra khỏi kí túc xá."
Trương Dao nhất thời trở nên hoảng hốt, "Tô Khanh, tớ không cố ý đâu. Tớ sai rồi, tớ sai rồi. Cậu đừng giận, tớ hứa sẽ cố gắng kiếm thêm công việc làm để trả tiền cho cậu."
"Tớ chỉ muốn cậu trả lại tiền cho tớ." Tô Khanh nghiêm túc nói:"Ngay bây giờ."
"Tớ không có tiền__" Trương Dao hoảng sợ cụp mi mắt xuống.
Tô Khanh hơi nhíu mày:"Vậy tiền ở đâu?"
Trương Dao run rẩy, nước mắt không ngừng rơi, kể hết mọi chuyện cho Tô Khanh nghe. Hóa ra cô ấy dính phải một tên tra nam, bị hắn ta liên tục dùng những hình ảnh đồi bại uy hiếp tống tiền. Số tiền hai vạn Trương Dao mượn từ chỗ Tô Khanh cũng đã đưa cho tên đó.
"Vậy cậu lấy đồng hồ của tớ, cũng là đem bán lấy tiền đưa cho hắn?"
"Tô Khanh, tớ sai rồi, tớ xin lỗi cậu, tớ không cố ý đâu."
Đối mặt với sự cầu xin của Trương Dao, quả thật Tô Khanh cũng có chút động lòng. Nhưng cô không thể trơ mắt để mất oan uổng một số tiền lớn như vậy, cũng không thể trơ mắt nhìn sự việc này tiếp tục xảy ra.
Tô Khanh lạnh giọng hỏi:"Tên tra nam đó ở đâu?"
Trương Dao nhỏ giọng run rẩy:"Hắn là Triệu Đình, sinh viên năm tư của khoa thể chất."
"Được." Tô Khanh lấy điện thoại ra:"Tớ báo cảnh sát."
"Không được."
Mặt mũi Trương Dao trắng bệch sợ hãi lao đến ngăn cô lại. Tô Khanh phản ứng rất nhanh xoay người sang một bên, cau mày:"Sao hả?"
Trương Dao lắc lắc đầu:"Cậu đừng báo cảnh sát, hắn ta sẽ tung hết hình của tớ lên mạng. Tô Khanh, tớ xin cậu."
"Vậy cậu muốn để hắn tiếp tục lộng hành như thế à? Cậu yên tâm, bởi vì cậu vẫn còn đi học nên cảnh sát sẽ bảo mật thông tin."
Tô Khanh lạnh nhạt nói, không do dự gọi cho cảnh sát.
Cảm thấy chuyện này không đơn giản, cô không kịp trở về ăn cơm cùng Ninh Triết. Cô liền gọi cho anh một cuộc điện thoại, ngắn gọn giải thích tình hình.
Nửa tiếng sau Triệu Đình đã bị mời đến đồn cảnh sát.
Bên trong Trương Dao đang ngồi khóc lóc sợ hãi. Bên cạnh cô ta là Tô Khanh khí thế điềm tĩnh đến lạ.
Triệu Đình vừa nhìn thấy Trương Dao đã trừng mắt, hạ thấp giọng nói đủ để Trương Dao nghe:"Mẹ kiếp, con khốn."
Vừa vặn lại bị Tô Khanh ngồi bên cạnh nghe được, cô lạnh tanh nhìn anh ta:"Đàn anh, xin anh hãy cẩn thận lời nói, đây là đồn cảnh sát."
Cô xoay sang vị cảnh sát bên cạnh:"Cảnh sát, tôi muốn kiện anh ta tội uy hiếp tống tiền người khác."
Triệu Đình hung hăng lườm cô:"Cô có bằng chứng gì?"
"Trương Dao." Tô Khanh mắt đối mắt với anh ta:"Anh dùng hình ảnh của cô ấy để uy hiếp tống tiền cô ấy nhiều lần."
Cảnh sát lên tiếng:"Chúng tôi sẽ tiến hành lấy lời khai từ nạn nhân."
Trương Dao rất sợ, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Tô Khanh. Trái lại Tô Khanh vẫn cực kì điềm tĩnh, trấn an cô ta:"Cậu tốt nhất hãy khai thật đi, nếu đúng như vậy thì anh ta sẽ bị trừng trị thích đáng, cảnh sát cũng sẽ bảo mật cho cậu."
Cuối cùng Trương Dao cũng chịu nói ra toàn bộ dưới sức ép của Triệu Đình. Cảnh sát hủy toàn bộ hình ảnh gây bất lợi cho Trương Dao trong điện thoại Triệu Đình, anh ta bị tạm giam để xét xử.
Anh ta đã lấy của Trương Dao tổng cộng khoảng hơn hai vạn. Sau khi được bồi thường, Trương Dao đã trả lại cho Tô Khanh hai vạn và số tiền đã bán đồng hồ trang sức của cô.
Tô Khanh nhàn nhạt nói:"Tớ sẽ chuyển ra khỏi kí túc xá. Cũng may mọi chuyện chưa đi quá xa. Hi vọng sau này cậu sẽ sáng suốt hơn."
Nói xong cô xoay người rời đi.
Trương Dao đứng ở phía sau dõi theo bóng lưng cô, trong lòng vẫn còn một chút sự sợ hãi.
Ninh Triết chờ cô ở bên ngoài. Nhìn thấy cô, anh lập tức đi lên phía trước:"Sao rồi?"
"Rất thuận lợi, em cũng lấy lại được tiền rồi." Tô Khanh mỉm cười, bất giác nắm lấy tay anh.
Ninh Triết nhìn xuống tay của mình, nhưng vẫn không thể cười được, có chút không vui:"Vì sao vừa rồi không cho anh cùng vào trong?"
Ngón tay cái của Tô Khanh khẽ vuốt vuốt trên ngón tay cái của anh, chớp mắt đáp:"Không sao, đó là chuyện của em, em muốn tự giải quyết."
"Sau này chuyện của em cũng chính là chuyện của anh." Ninh Triết cau mày:"Anh là bạn trai em, sao có thể để em một mình giải quyết mọi chuyện?"
Tô Khanh mỉm cười rất vui vẻ, bởi vì cô biết có người lo lắng cho cô. Cô dứt khoát ôm chặt lấy anh, vẻ mặt hưởng thụ nói:"Được, anh đừng giận, sau này em sẽ cùng anh giải quyết mọi chuyện."
Ninh Triết cũng vòng tay ôm lấy cô, nét mặt dãn ra, khẽ thủ thỉ:"Anh sợ rằng mình không bảo vệ tốt em."