Cô âm thầm kêu lên một tiếng, cô quên mất đưa nó cho Ninh Triết rồi.
Tô Khanh cầm theo hộp quà đó và ít bánh ngọt sang gõ cửa nhà họ Ninh.
Người mở cửa là Ninh Triết.
Có lẽ cậu ta chỉ vừa mới tắm xong, trên người mặc áo hoodie màu đen rất to, bên dưới là quần dài đơn giản. Tóc vẫn còn ướt, bên trên phủ cái khăn tắm màu xám.
Nhìn thấy Tô Khanh, cậu có chút ngạc nhiên, cất giọng:"Có chuyện gì?"
Tô Khanh giơ túi lớn túi nhỏ trong tay lên:"Bố mẹ tôi bảo tôi đem ít bánh qua cho cô Ninh."
"Mẹ tôi đi siêu thị rồi, cậu vào nhà ngồi không?"
Vừa nói Ninh Triết vừa mở cửa rộng ra thêm một chút.
Tô Khanh có chút xấu hổ, liền lắc đầu:"Không cần đâu, nhờ cậu nói lại với cô Ninh là được."
Nói đến đó, cô lấy hộp quà kia từ trong túi áo ra đưa về phía Ninh Triết, nói:"Cái này của cậu."
Ninh Triết sững sờ hai giây, cậu nhìn hộp quà trên tay cô, hỏi:"Cái này là ai tặng?"
"Tống Vân." Tô Khanh ngước mắt nhìn cậu:"Cậu ấy nhờ tôi đưa nó cho cậu."
Sắc mặt Ninh Triết liền trở nên lạnh lùng, chán ghét nhìn hộp quà kia:"Tôi không cần, cậu cứ tùy ý vứt đi."
"Không được. Là cậu ấy nhờ tôi đưa cho cậu. Cậu cứ cầm đi, xử lý thế nào là việc của cậu."
Ninh Triết thô lỗ cầm lấy toàn bộ đồ trên tay cô, bao gồm hộp quà kia, trước khi đóng cửa còn không quên cảnh cáo:"Lần sau cậu đừng tùy tiện nhận quà của người khác cho tôi nữa."
Nói xong thì đóng sầm cửa lại.
Tô Khanh ngây người.
Cậu ta tính khí nóng nảy thất thường, thật đáng ghét mà. Hở một chút là lại tức giận, việc gì phải tức giận?
Cô vừa quay người thì gặp cô Ninh. Hai tay cô ấy xách hai túi lớn, Tô Khanh lập tức theo phản xạ đón lấy một túi từ tay cô ấy, còn nói:"Cô ơi để cháu cầm hộ cô."
Mẹ Ninh nhìn thấy cô thì cười rất vui vẻ:"Tiểu Khanh, đến tìm Tiểu Triết sao? Mau vào nhà đi."
"Không phải ạ. Cháu qua đưa bánh cho cô, nhưng cô không có nhà, cháu đưa cho Ninh Triết cầm." Tô Khanh cuống cuồng giải thích.
Mẹ Ninh cười ha ha, gõ gõ cửa, nói:"Cô cảm ơn cháu nhé, cho cô gửi lời cảm ơn bố mẹ cháu nữa."
Ninh Triết mở cửa, tưởng là Tô Khanh gõ, liền cọc cằn hỏi:"Lại có chuyện gì?"
Vừa dứt lời thì nhìn thấy mẹ Ninh, nét mặt liền dãn ra.
Mẹ Ninh nhìn cậu ta:"Con nói chuyện với ai vậy?"
Ninh Triết lập tức thay đổi giọng điệu:"Con nói chuyện một mình thôi ạ." Mắt liếc thấy túi lớn trên tay Tô Khanh thì liền cầm lấy, sau đó cầm luôn túi đồ trên tay mẹ, quay người đi vào nhà.
Mẹ Ninh cười ẩn ý nhìn theo cậu con trai cao lớn của mình.
Tô Khanh lên tiếng:"Không còn việc gì nữa thì cháu về đây ạ."
"Ấy, không vào nhà ngồi nói chuyện với cô một lát à?" Mẹ Ninh tiếc nuối nhìn cô.
Tô Khanh cười trừ nói:"Để khi khác đi ạ, cháu còn bài tập chưa làm xong."
"Phải rồi, sắp thi đại học, mấy đứa chắc là rất bận. Là cô không suy nghĩ chu đáo, xin lỗi cháu."
"Không sao đâu ạ, cháu về trước đây."
Đồng hồ qua chín giờ, Tô Khanh giải xong tờ đề cuối cùng, chuẩn bị đọc văn một lát. Điện thoại đột nhiên đổ chuông, cô nhấc lên xem thử, là Thẩm Văn Kha gọi.
"Alo, có chuyện gì thế?"
[Sao vậy? Không có chuyện gì thì mình không được gọi cho cậu à?]
"Nói nhanh đi, bà đây đang bận."
[Khanh Khanh mình nhớ cậu chết đi được.]
"Buồn nôn thật, ở bên đấy học hành cho tử tế, đừng có suốt ngày gọi về đây nói nhảm."
[Cậu quyết định thi vào Thanh Hoa thật à?]
"Ừm, bố mẹ mình và chủ nhiệm Trần đều đồng ý rồi."
[Thành tích cậu tốt như vậy, thi vào Thanh Hoa chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, mình đợi tin vui của cậu.]
"Cảm ơn cậu nhé Thẩm ngốc nghếch."
[Mình lớn rồi, đừng gọi mình là Thẩm ngốc nghếch nữa. Gọi mình là Thẩm đẹp trai đi, hay là anh Thẩm cũng được.]
"Buồn nôn, cúp đây."
Nói xong Tô Khanh liền không do dự cúp máy. Khóe miệng vẫn còn tủm tỉm cười, lấy sách văn ra bắt đầu đọc.
"Tiểu Triết, bình thường con nói chuyện thô lỗ như vậy với Tiểu Khanh hả?"
Mẹ Ninh khẽ hỏi.
Ninh Triết nói dối:"Không có đâu ạ."
"Con đừng lừa mẹ. Con đó, tính khí nóng nảy thất thường, đừng hở chút là nổi giận với Tiểu Khanh. Người ta là con gái, con phải đối xử nhẹ nhàng một chút."
Ninh Triết nói:"Con đối xử với cậu ta rất tốt ạ."
Mẹ Ninh lườm cậu một cái:"Con đừng tưởng mẹ không biết. Cẩn thận dọa cho con gái nhà người ta khóc, mẹ sẽ đánh gãy chân con."
Im lặng một lát, Ninh Triết đáp:"Con biết rồi."
"Mẹ quên mất, một lát mẹ chuyển tiền cho con."
"Tiền gì ạ?"
Mẹ Ninh ngập ngừng một lát, "Tiền của bố con chuyển cho con."
Ninh Triết ngước mắt nhìn bà ấy.
Mẹ Ninh nói:"Ông ấy nói con chặn tài khoản của ông ấy, còn đi đổi thẻ ngân hàng, ông ấy không chuyển tiền cho con được."
"Mẹ trả lại tiền cho ông ấy đi, con không cần."
"Tiểu Triết, con đừng như vậy. Dù sao ông ấy cũng là bố của con."
Sắc mặt Ninh Triết lạnh nhạt, nói:"Nhưng con đã sắp quên mặt của ông ấy rồi."
Câu nói này làm cho mẹ Ninh nghẹn lời, hốc mắt đỏ hoe.
Từ khi Ninh Triết được sinh ra, số lần được gặp bố, ít ỏi đến đáng thương. Bởi vì bố Ninh làm trong viện nghiên cứu khoa học, thường xuyên ở trong phòng nghiên cứu, không thì là ở nước ngoài. Một tháng về nhà không quá tám lần, vì vậy mà Ninh Triết đối với bố rất xa lạ, cũng rất ghét bỏ.
Đó là lý do cậu phản nghịch như vậy.
Chỉ muốn bị mời phụ huynh để bố về nhà, nhưng lần nào cũng thất vọng.
Tâm trạng của Ninh Triết trở nên không vui, đứng dậy đi về phòng.
Mẹ Ninh rất buồn, bị kẹp giữa hai người đàn ông trong gia đình, có chút khó xử.
Ninh Triết lấy giấy bút, ghi ghi chép chép cái gì đó, sau đó bỏ vào trong cặp sách, thở dài một tiếng.
Cậu mở điện thoại lên, trên màn hình hiển thị những tin nhắn của các anh em trong quán bar.
Bởi vì gần đây cậu không ghé quán, mọi người đều đang hoảng hốt lên tìm cậu.
Ninh Triết lặng lẽ gửi vào nhóm một tin nhắn biểu hiện mình vẫn còn ở đây, sau đó liền không để ý đến bọn họ nữa.
Lúc này wechat của cậu hiện lên một lời mời kết bạn.
Ninh Triết nhấc lên xem, không quen biết, trực tiếp xóa đi.
Qua một lúc sau, nick wechat vừa bị Ninh Triết xóa kia liền gửi lại lời mời.
Lần này cậu dứt khoát tắt luôn wechat.