Đương nhiên Giang Dực cũng không sao cả, hắn chỉ là đã quen với hương thơm tươi mát mà ấm áp của Đô Ân Vũ, đối phương vừa tới gần hắn liền hóa thân thành con mèo ngu ngốc hít bạc hà điên cuồng ngửi ngửi, chỉ tiếc lần này không có, bác sĩ Tiểu Đô nhìn qua có chút mệt mỏi, mùi hương xung quanh cũng ngột ngạt.
Đô Ân Vũ đi chưa được một lát thì Hồ Hiểu Tình vào, cô nhận mệnh Đô Ân Vũ đến nói cho Giang Dực, trước khi nối đốt lại mấy ngày nay không có việc gì thì hãy ấn chân, thúc đẩy tuần hoàn máu, kỳ thật vừa rồi chủ yếu Đô Ân Vũ đến vì nói chuyện này, bị Giang Dực doạ cho quên mất.
"Sao bác sĩ Tiểu Đô lại không đến?" Giang Dực hỏi.
"Lát nữa bác sĩ Đô phải đi phẫu thuật, hiện tại đang chuẩn bị." Trong lòng Hồ Hiểu Tình đã sớm chuẩn bị với vấn đề của Giang Dực, cô chính là một người không có tình cảm dư thừa, chỉ cần giải thích rõ ràng "Vì sao tôi phải thay bác sĩ Tiểu Đô đến", có thể không kiêng nể gì tiếp tục thưởng thức mỹ mạo của Giang Dực.
"Ồ... Buổi chiều bác sĩ Tiểu Đô có đến không?" Giang Dực phối hợp ấn ấn chân, có chút đau.
"Không nhất định, trong ấn tượng của tôi thì chủ nhiệm Cao làm đều là phẫu thuật lớn, cả buổi sáng.... Có thể cũng chưa kết thúc." Hồ Hiểu Tình kiên nhẫn kỳ lạ, có hỏi có đáp.
"Vậy à... Tôi hiểu, cảm ơn cô." Giang Dực lễ phép cười với Hồ Hiểu Tình, lòng Hồ Hiểu Tình trăm hoa đua nở, bổ sung, "Nhưng nhất định buổi tối bác sĩ Đô sẽ tới, chỉ là không xác định được mấy giờ, hôm nay ngày mai bác sĩ Đô đều làm ca đêm."
"Ca đêm?" Giang Dực nhíu mày, Đô Ân Vũ không nói với mình như vậy, tuy hắn không rõ sự khác biệt cụ thể giữa công việc thức khuya và ca đêm, nhưng tính chất của hai cái khẳng định không giống nhau.
"Bình thường ca đêm mọi người làm đến mấy giờ?" Giang Dực hỏi.
"Tám giờ tối đến tám giờ sáng."
"Là cả đêm cũng không thể nghỉ ngơi sao?" Trái tim Giang Dực thắt lại một chút.
"Về nguyên tắc là như vậy, nhưng khi chúng tôi không có việc gì sẽ chợp mắt một lát" Hồ Hiểu Tình không cảm thấy ngượng ngùng, thoải mái nói: "Cứng rắn như vậy ai chịu được? Cũng chỉ có bác sĩ Đô làm loại lao động mẫu mực này."
"Hôm qua bác sĩ Tiểu Đô có làm ca đêm không?" Suy nghĩ của Giang Dực dần dần rõ ràng, sắc mặt tiều tụy, mùi cà phê, không nghỉ ngơi tốt, sáng sớm đã đến phòng bệnh của mình.
"Đúng vậy, bác sĩ Đô trực đêm không nghỉ ngơi, cũng không đục nước béo cò, tâm tư cậu ấy cẩn thận, lo bệnh nhân xảy ra chuyện gì đó thì mình sẽ như xe bị tuột xích" Hộp thoại khen ngợi Đô Ân Vũ của Hồ Hiểu Tình trong nháy mắt mở ra, "Tuổi bác sĩ Đô còn nhỏ, lai lịch không cao nhưng đối với bệnh nhân là quan tâm nhất."
"Nhưng tại sao phải làm hai ca đêm?" Giọng điệu Giang Dực có chút không vui, thay người không có mặt ôm ấp bất bình, "Bác sĩ quan tâm bệnh nhân, ai quan tâm đến bác sĩ chứ? Sáng nay tôi cảm thấy sắc mặt bác sĩ Tiểu Đô không tốt, hao tổn cả đêm ai chịu được?"
"Cái này... Chắc là bác sĩ Đô thay ca với đồng nghiệp khác..." Hồ Hiểu Tình kinh ngạc với phản ứng của Giang Dực, vội vàng giải thích, "Tình huống bình thường trong viện sẽ không cho một bác sĩ liên tục làm hai ca đêm, nhưng hôm nay nhà bác sĩ trực của chúng tôi có em bé mới sinh, thời gian này cũng bị bệnh nên bác sĩ Đô chủ động thay đối phương một hôm..."
"Vậy còn phẫu thuật gì nữa? Ban ngày cũng không biết nghỉ ngơi cho tốt..." Trong lòng Giang Dực tức giận đây là chỗ nào mà coi tiền hơn mạng, trách không được ngày mình thức dậy đã nhìn thấy người này nằm ở bên kia, hai người đều cuồng công việc, hắn vì tiền vì sự nghiệp vì tương lai, lần này bệnh cũng làm cho hắn biết được tầm quan trọng của sức khỏe, mặc kệ nói như thế nào thời gian này vẫn làm công việc vừa phải, tích cực phối hợp trị liệu. Nhìn lại một người khác, vì bệnh nhân vì đồng nghiệp mà không để ý bản thân, lúc đó người thề son sắt nói phải "chú ý thân thể" là cậu ấy, kết quả đều thành giáo dục người khác, mình hoàn toàn không thực hiện.
"Ừm... Chuyện đổi ca cũng không nói với người khác, phẫu thuật hôm nay là chủ nhiệm Cao đã sắp xếp từ rất sớm... Kỳ thật nhân viên y tế tăng ca là chuyện thường ngày, trong lòng các bác sĩ đều biết rõ."
Giang Dực thầm nghĩ coi tiền hơn mạng có thể biết cái gì? Nhìn bộ dáng mềm mại của bác sĩ Tiểu Đô, dễ nói chuyện, dễ bắt nạt, hơn nữa còn mềm lòng như vậy, không chừng trên đầu đè nén bao nhiêu công việc.
Nhưng trước mặt Hồ Hiểu Tình thì Giang Dực không hề biểu lộ cảm xúc của mình nữa, chỉ chờ người đi rồi mới gọi cô mình tới, trước khi trời sáng ngời, thấp giọng dặn dò bà Giang.
Đô Ân Vũ hắt hơi vài cái, cũng không biết sáng sớm ai không ngừng lẩm bẩm tên mình, nghĩ đến hôm nay thời gian phẫu thuật dài, anh còn chưa ăn hai thanh kẹo.
Đô Ân Vũ luôn đến phòng phẫu thuật trước, xem mình có thể giúp đỡ cái gì hay không, nhưng không nghĩ tới hôm nay chủ nhiệm Cao cũng đến sớm, đang ở ngoài phòng phẫu thuật nói chuyện điện thoại với người khác.
"Được, vậy tôi sắp xếp người qua." Chủ nhiệm Cao lộ vẻ bất đắc dĩ, nhìn thấy Đô Ân Vũ tới vẫy vẫy tay với anh "Vừa lúc Ân Vũ tới, để tôi bảo Ân Vũ lên."
"Chú Cao, chú đến sớm vậy." Đô Ân Vũ theo thói quen đi tới phía sau chủ nhiệm Cao "Cháu giúp chú mặc quần áo phẫu thuật."
Chủ nhiệm Cao tự nhiên bảo Đô Ân Vũ buộc hai dây phía sau mình, đồng thời nói, "Ân Vũ, phẫu thuật cháu không phải đi theo, lên phòng bệnh cao cấp trông Giang Dực."
"Làm sao thế ạ?" Động tác trên tay Đô Ân Vũ dừng một chút.
"Gần đây có phải Giang Dực cần phục hồi chức năng không? Vừa rồi bà Giang gọi điện thoại cho chú, tên nhóc kia nói mình khôi phục tốt, nhất định hôm nay phải bắt đầu làm mọi thứ để cho cậu ta chờ hai ngày, hiện tại lại làm loạn muốn xuất viện." Chủ nhiệm Cao nhíu mày, giọng điệu mang theo chút dạy dỗ, "Cậu ta đứng lên người khác không quản được, lát nữa cháu giả vờ giả vịt làm mấy động tác rồi vỗ về cảm xúc của cậu ta, chắc là công ty có chuyện gì đó, cậu ta nằm ở đây sốt ruột."
"Được, vậy bây giờ cháu lên." Đô Ân Vũ gật đầu, "Có cần gọi cho chú một bác sĩ không?"
"Bảo y tá chuẩn bị đi, cháu đi xem Giang Dực một chút."
Đô Ân Vũ cũng thấy kỳ quái, vừa rồi người này còn tốt, sao Hồ Hiểu Tình vừa đến là ầm ĩ muốn xuất viện? Có phải tình cảm ái mộ của Hồ Hiểu Tình quá mức rõ ràng, làm cho người ta sợ hãi?
Nhưng trước mắt không phải lúc nghĩ ngợi, Đô Ân Vũ gần như là chạy lên tầng, thậm chí cảm thấy không phải chủ nhiệm Cao sắp xếp anh đến mà là Giang Dực cần anh đến.
Trong hành lang tĩnh lặng không giống như có tranh chấp, thậm chí ngay cả tiếng nói chuyện cũng không có, chỉ khi đến gần cửa phòng bệnh thì lại nghe được bài tiếng Pháp hôm qua.
Đây là tín hiệu không cần gõ cửa, Đô Ân Vũ đẩy cửa đi vào, thấy Giang Dực ngồi ở một bên, sáng sủa cười với anh.
"Chào." Giang Dực thật giống như đang chờ anh đến, trong lúc chờ đợi còn rửa mặt, vuốt vuốt tóc, tóc chải ra sau đầu, để lại mấy sợi đẹp trai che trán.
"Cô Giang đâu? Anh giận cô à?" Đô Ân Vũ đi tới bên cạnh Giang Dực, nhìn sắc mặt hắn không tệ, không giống bộ dáng sốt ruột.
"Làm sao có thể?" Giang Dực cười hì hì, thần bí nói: "Bị tôi bảo đi."
"Anh lại muốn làm gì?" Đô Ân Vũ cảnh giác đánh giá đối phương, trong lòng nghĩ thì ra lại là một dụng ý khác.
"À, cậu giúp tôi treo tấm biển miễn quấy rầy." Giang Dực thương lượng hỏi.
"Có chuyện gì thế? Tôi phải bao che cho anh cái gì à? Hay lại gây rắc rối cho tôi một lần nữa?" Giọng điệu Đô Ân Vũ trêu chọc nhưng vẫn dựa theo ý tứ của đối phương treo biển ở cửa, "Anh như vậy tôi còn phải thu tiền tăng ca."
"Tôi cho cậu tiền tăng ca, cậu đừng làm..." Giang Dực nhỏ giọng lầm bầm.
"Nói đi, lại là chuyện gì." Đô Ân Vũ không nghe thấy vừa rồi người này niệm chú cái gì, tự nhiên ngồi xuống cạnh giường bệnh của Giang Dực, chậm rãi thở ra một hơi.
"Mệt phải không?" Giang Dực đột nhiên hỏi.
"Cũng ổn." Đô Ân Vũ có chút buồn cười nhìn hắn, "Gọi tôi lên không phải là vì trao đổi cảm giác công việc chứ? Bình thường cũng thông cảm cho nhân viên như vậy hả?"
"..." Giang Dực khó có được không nghe lời anh, chỉ thở dài theo, cuối cùng nói với Đô Ân Vũ: "Cậu lên giường bên cạnh ngủ một lát đi."
"Cái gì?" Đô Ân Vũ cho rằng mình nghe nhầm, nghiêng nửa người tiến đến trước mặt Giang Dực.
Khoảng cách này có thể thấy rõ mí mắt, sợi tóc, tóc mai của đối phương, thậm chí còn có lông tơ nhỏ trên tai. Giọng Giang Dực rất nhẹ, giọng nói trầm thấp ấm áp như khúc ru dỗ trẻ con ngủ thiếp đi, vừa vặn đối diện với ánh sáng của sương mù cũng không nóng bỏng.
"Cậu lên giường bên cạnh ngủ một lát đi, buổi tối còn phải trực đêm."
"Sao anh..." Nói một nửa thì đột nhiên dừng lại, Đô Ân Vũ cảm thấy mình không cần phải hỏi, anh đã đoán được đáp án, nhưng Giang Dực vất vả diễn một vở kịch vì cái gì? Chính là vì để cho nhiệm vụ nặng nề của mình có thể thở dốc ngắn ngủi? Là vì buổi sáng sớm bận rộn bù đầu để cho mình một chỗ có thể nghỉ ngơi?
Vô số vấn đề bị mắc kẹt trong cổ họng, Đô Ân Vũ im lặng nhưng trong lòng lại nhảy rất vang, anh khát nước có thể nhịn, sợ lạnh cũng có thể vượt qua, nhưng Giang Dực lại nhìn ra sự chống đỡ cứng rắn của anh, không nói lời nào ngăn người lại, nhét một ly trà nóng vào tay.
"Không có chuyện gì khác à?" Đô Ân Vũ lại mở miệng, giọng nói có chút khàn khàn.
Giang Dực lắc đầu, hắn nói chuyện vẫn rất chậm, giọng điệu nghiêm túc không giống lúc bình thường, "Vốn tôi không có chuyện gì khác, hiện tại cậu cũng không có, buổi tối cô cũng không trở về, yên tâm nghỉ ngơi một lát đi."
Nguyên bản nên từ chối, đây là không tuân thủ quy củ, đây là lười biếng tiêu cực, nhưng Đô Ân Vũ không nói không, ngược lại ngước mắt cùng Giang Dực cười, giống như vò nát cả đêm mưa phùn, lơ lửng treo ở khóe mắt.
"Cảm ơn, trước khi tối đừng quên gọi tôi." Năm ngón tay mảnh khảnh của Đô Ân Vũ rơi vào bàn tay Giang Dực, nắm ngón cái của hắn nhẹ nhàng lắc lắc.
.....????????.....
24/2/2022
#NTT