"Đánh người nhà! Bác sĩ các người đánh người nhà!" Người đàn ông tức giận thở hổn hển, nhìn thấy áo blouse Đô Ân Vũ mặc thì như lên cơn, không nói hai lời nhào tới lần nữa.
Đô Ân Vũ nhìn thấy xa xa có bảo vệ vội vàng chạy tới, biết mình không thể phát sinh xung đột với người nhà bệnh nhân nên kéo y tá nhỏ trốn theo hành lang.
"Các người cố ý không chữa cho Tiểu Hoa! Không chữa được cho Tiểu Hoa thì cùng chết đi!" Người đàn ông hung tợn đuổi theo hướng Đô Ân Vũ, trong hành lang có mấy chiếc xe lăn dùng để luyện phục hồi chức năng bị hắn ta coi như vũ khí đẩy ra ngoài. Bảo vệ chạy tới đè người đàn ông lại nhưng xe lăn mất khống chế lại thẳng tắp xông tới chỗ Đô Ân Vũ.
Đô Ân Vũ thầm nghĩ không tốt, y tá nhỏ kia sợ tới mức đường cũng không đi được, trên người vẫn luôn phát run, Đô Ân Vũ kéo y tá ra phía sau mình, cắn răng quay lưng lại, ý đồ dùng thân thể ngăn trở va chạm kịch liệt.
Một tiếng rầm lớn vang lên, đau đớn trong dữ liệu chậm chạp không truyền đến, thay vào đó là một mảng ấm áp ở sát lưng cùng nhịp tim kịch liệt không biết thuộc về ai.
"Ư..." Sau tai truyền đến một tiếng hít vào.
Đô Ân Vũ kinh hoảng thất thố quay đầu lại thì thoáng chạm đến sống mũi thẳng tắp của đối phương, bàn tay ôm bên hông gắt gao không buông lỏng, khăn quàng cổ màu xám đang nắm trên đầu ngón tay chợt trượt ra.
"Giang Dực!" Trong khoảnh khắc đó Đô Ân Vũ kêu, không phải bảo hắn trở về à? Sao lại xuất hiện ở đây? Hắn đến đây khi nào? Chân hắn còn bị thương làm sao lại tới đây?
Nhưng bây giờ những vấn đề này đều không có hô hấp dồn dập của Giang Dực khiến Đô Ân Vũ bất an, anh dùng sức xoay người, một tay vịn vai một tay ôm thắt lưng kéo người lại, lo lắng hỏi, "Va vào chỗ nào? Có đau không?"
Nhất định là đau, bởi vì rõ ràng Đô Ân Vũ cảm giác được trong nháy mắt anh ôm Giang Dực thì đối phương run rẩy, Giang Dực gần như dùng nửa thân thể bên phải bảo vệ Đô Ân Vũ, thắt lưng bên trái vừa vặn nghênh đón xe lăn.
"Thắt lưng? Va vào thắt lưng, phải không? Anh còn bị va vào đâu nữa? Chân? Chân có đau không? Cánh tay? Lưng?"
Giang Dực không nói gì, đè nửa người lên người Đô Ân Vũ, gắt gao ôm anh lắc đầu.
"Có muốn ngồi xuống một lát không?" Đô Ân Vũ ôm lấy lưng Giang Dực, nghe hô hấp của đối phương dần dần bình phục nhưng nhận thấy đầu vai vẫn giật giật một biên độ nhỏ.
Rốt cuộc bảo vệ, nhân viên y tế, người nhà chạy tới bên này, Giang Dực nghe thấy phía sau truyền đến bước chân vội vàng, tiếng kêu lộn xộn, giảm bớt sức mạnh ôm người, nhưng thân thể vẫn kề sát Đô Ân Vũ, cánh tay vẫn như cũ vờn quanh đối phương.
"Có bị thương không?" Giang Dực hít sâu một hơi, giọng khàn khàn nói ra câu đầu tiên.
Đô Ân Vũ lắc đầu, chỉ cảm thấy đau lòng.
"Sao lại ngốc như vậy?" Đây là câu thứ hai hắn nói.
Một hồi xôn xao giao cho bảo vệ bệnh viện xử lý, Giang Dực bị đẩy lên tầng kiểm tra toàn thân lần nữa, chỗ bị thương là thắt lưng bụng nên Đô Ân Vũ lo sẽ làm tổn thương nội tạng.
Lúc bà Giang xuống tầng thì Đô Ân Vũ đang chờ ở ngoài trời, anh áy náy tự trách, nhìn thấy bà Giang trong nháy mắt muốn xin lỗi nhưng lại bị đối phương đoạt lời trước.
"Nghe nói vừa rồi có người gây chuyện hả? Cháu có bị thương ở đâu không?" Bà Giang tới vỗ vỗ cánh tay Đô Ân Vũ, hình như sau khi xác định đối phương không tổn hại gì mới yên lòng, "Là cô không tốt, đáng lẽ vừa rồi nên đi theo hai đứa ra ngoài, ít nhất gặp phải chuyện này có thể giúp đỡ."
Lời xin lỗi không cần thiết này cạy ra một cái lỗ cho cảm xúc căng thẳng của Đô Ân Vũ, áy náy, khổ sở, lo lắng, sợ hãi, đồng loạt dâng lên, mũi Đô Ân Vũ chua xót, khống chế âm điệu phập phồng nói, "Là cháu không tốt, Giang Dực che chắn cho cháu mới bị thương."
Tuy không biết vừa rồi cụ thể đã xảy ra chuyện gì nhưng từ trong miệng y tá báo tin thì bà Giang đã đoán ra đại khái, bà vỗ vỗ lưng Đô Ân Vũ, giống như dỗ dành trẻ con nói, "Vậy cũng không thể trách cháu, cháu cũng hỗ trợ mà, huống hồ thân thể Tiểu Dực cường tráng, không có chuyện gì đâu."
Giọng điệu dịu dàng làm cho Đô Ân Vũ càng khó chịu hơn, anh hít mũi suýt nữa rơi lệ, không muốn thất thố trước mặt bà Giang, cảm ơn đối phương sau đó vào toilet rửa mặt vài lần.
Lúc đi ra mũi đỏ, mắt cũng có chút sưng lên, Đô Ân Vũ đeo khẩu trang.
Sau khi kiểm tra, Giang Dực lại được đưa về phòng bệnh, may mắn là nội tạng không bị thương, chân cũng không bị va chạm, eo thì va vào da thịt nhưng bị thương quá nghiêm trọng, hiện tại đỏ bừng, chắc chắn sẽ bị bầm tím.
Lúc Đô Ân Vũ đến phòng bệnh cao cấp thì trong phòng đã có rất nhiều người, bà Giang, chủ nhiệm Cao, Hồ Hiểu Tình, còn có mấy bác sĩ y tá vừa rồi ở đây.
Lúc Đô Ân Vũ còn đang ở cửa đã nhìn lên giường bệnh của Giang Dực, trạng thái đối phương còn tốt, tuy mặt mày có chút mệt mỏi nhưng vẻ mặt nhìn qua vẫn thanh tỉnh như trước.
Hai chân không khống chế được đi về phía giường Giang Dực, đi ngang qua mấy vị bác sĩ y tá ngay cả chào hỏi Đô Ân Vũ cũng không chào, đứng thẳng bên cạnh Giang Dực.
"Anh..."
"Không có việc gì." Giang Dực biết anh muốn hỏi cái gì, chủ động thay người trả lời, cảm xúc sợ hãi trong lòng còn chưa tan, Giang Dực trực tiếp nắm tay anh.
Tay Đô Ân Vũ rất lạnh, giống như còn có chút ẩm ướt, mặt ngoài Giang Dực không có phản ứng gì, nắm chặt tay Đô Ân Vũ.
"Ân Vũ tới đây." Chủ nhiệm Cao nhìn thoáng qua hai người, mặt không chút thay đổi nói, "Cùng tôi ra ngoài một chút."
Đô Ân Vũ không muốn nhìn Giang Dực, nghe vậy muốn đi theo, nhưng căn bản Giang Dực không thả người, trước mắt bao người bắt đầu chơi xấu.
"Làm gì vậy, chú Cao?" Giang Dực lấy ra giọng điệu không sao cả, "Tình huống chú cũng hiểu rõ, là tôi và bác sĩ Tiểu Đô gặp bất bình thấy việc nghĩa hăng hái làm, nhưng tôi quá ngốc làm mình bị thương. Tuy nói vết thương không nặng nhưng hiện tại cũng chưa bình phục, chú không thể gọi bác sĩ của tôi đi."
"Dưỡng bệnh của cậu thật tốt, đừng quản chuyện trong bệnh viện!" Giọng chủ nhiệm Cao có chút nặng, Hồ Hiểu Tình ở bên cạnh run rẩy, phòng bệnh lớn cũng im lặng một lát.
Đô Ân Vũ ấn ngón trỏ của Giang Dực ý bảo đối phương buông tay.
"Đúng vậy, tôi đang dưỡng bệnh." Loại thị uy này với Giang Dực mà nói căn bản không tính là gì, giọng điệu của hắn tự nhiên như lẽ đương nhiên, "Nhưng không phải bây giờ tôi còn thêm chút vết thương mới à? Phải để bác sĩ xem một chút, bác sĩ Tiểu Đô bận rộn trước mặt tôi lâu như vậy, đương nhiên là hiểu rõ nhất, nhưng bây giờ còn chưa quan tâm đến bệnh nhân đã bị ngài gọi đi rồi? Tôi cũng đau lòng lắm."
"Cậu..."
"Chủ nhiệm Cao" Bà Giang ở bên cạnh lên tiếng, "Chắc hai đứa nhỏ đều sợ tới mức không rõ ràng, nếu không ngài có chuyện gì thì nói sau, hiện tại cứ để cho chúng nghỉ ngơi đã."
"..." Chủ nhiệm Cao rất lâu không lên tiếng, một lát sau mới nói, tuy vẫn nghiêm túc trầm thấp như trước nhưng hoà hoãn hơn một chút so với vừa rồi "Ân Vũ chăm sóc Giang Dực thật tốt."
Chủ nhiệm Cao rời đi cùng một nhóm người, lúc bà Giang đóng cửa đưa cho Giang Dực một ánh mắt, hai người đều không nói ra.
"Vừa rồi y tá trưởng mang táo tới nói là muốn đưa cho cô gái nhỏ có biệt danh bác sĩ Tiểu Đô. Cậu có ăn không?"
Đô Ân Vũ lắc đầu, lòng bàn tay Giang Dực rất nóng, từ sau khi vào cửa đã bao bọc đầu ngón tay của anh, anh không dám ngẩng đầu, phần nhiệt kia theo làn da chảy vào tĩnh mạch khiến trái tim anh nóng ra một lỗ thủng.
Đồng thời Giang Dực cũng cảm thấy tay Đô Ân Vũ lạnh đến kinh người, hơn nữa còn có hơi ẩm chưa tan, khẩu trang của đối phương kéo đến mí mắt, hình như trán tóc cũng ướt đẫm.
Trong lòng Giang Dực đoán ra vài phần, từ lúc vào cửa là Đô Ân Vũ vẫn cúi đầu, hiện tại càng sắp đặt cằm lên cổ.
Hắn nghiêng về phía trước đưa tay túm khẩu trang trên mặt Đô Ân Vũ, Đô Ân Vũ nhất thời không kịp phản ứng bị đối phương kéo xuống một chút mới tránh về phía sau.
Nhưng chỉ trong nháy mắt Giang Dực đã phát hiện chóp mũi đỏ thấu của anh, phỏng đoán trong lòng thành hiện thực, Giang Dực vẫn muốn kéo khẩu trang của anh.
Đô Ân Vũ lại trốn, Giang Dực gần như bá đạo kéo tay anh, ép buộc dẫn người đến trước mặt mình, có chút hung dữ nói, "Lại đây."
Đô Ân Vũ không trốn thoát, tùy ý đối phương cởi khẩu trang của anh, động tác Giang Dực rất nhẹ, giống như sợ làm đau lỗ tai Đô Ân Vũ.
Thì ra không chỉ tóc ướt, lông mi và má đều có giọt nước chưa khô, thì ra cũng không chỉ mũi đỏ lên, đuôi mắt có một chút màu sắc như ánh nắng mặt trời ngoài cửa sổ, không phân biệt được cái nào đỏ hơn, nhưng phân biệt rõ cái nào là hoàng hôn dành riêng cho Giang Dực.
"Đô Ân Vũ." Lần đầu tiên Giang Dực gọi tên anh "Làm sao vậy?"
Giọng điệu nhẹ nhàng dịu dàng, Đô Ân Vũ chưa từng nghe Giang Dực dùng giọng điệu này nói chuyện, tay anh nắm Giang Dực lại càng dùng sức, lo lắng tâm trạng của mình lần thứ hai sụp đổ.
"Vừa rồi bị dọa à?" Giang Dực phát hiện Đô Ân Vũ căng thẳng, trấn an xoa xoa đầu ngón tay đối phương, tay kia rút khăn giấy từ bên cạnh, giúp anh lau đi ẩm ướt giữa tóc.
Đô Ân Vũ không lên tiếng, Giang Dực coi như không phải, khăn giấy tiếp tục lau đến lông mi, Giang Dực bảo anh nhắm mắt lại.
"Là do bị mắng à?"
Đô Ân Vũ vẫn im lặng, cảm xúc mềm mại trên mặt giống như băng gạc trắng tinh đang từng chút từng chút che đậy vết thương tâm hồn.
"Đều không phải nhỉ..." Giọng Giang Dực giả vờ nghi ngờ, trong nháy mắt thu tay khẽ chọc tai Đô Ân Vũ, "Là đau lòng cho tôi sao?"
Giang Dực đoán đối phương vẫn giả vờ không nghe thấy, nhưng chưa từng nghĩ Đô Ân Vũ lại đột nhiên nâng mắt lên, trong giọng mũi phát ra một tiếng ừm, anh gật đầu, dùng mấy âm thanh không thể nghe thấy nói, "Tôi đau lòng cho anh."