Nhưng cũng không phải thật sự Giang Dực lưu manh, sau ngày đó hắn vẫn để bản thân thành thật, cho dù là tiếp xúc gần gũi cần thiết cũng vẫn phải lui về vị trí bạn bè.
Thật ra Giang Dực cũng buồn bực rốt cuộc ngày đó làm sao vậy, giống như mấy thằng nhóc choai choai, quá không lịch thiệp. Nhưng Đô Ân Vũ không so đo với hắn, hoặc có lẽ căn bản không để ở trong lòng, Giang Dực cảm thấy không thể ỷ vào tính tình người ta tốt liền bắt nạt, vốn định nói xin lỗi trong lúc đùa giỡn nhưng vừa nghĩ đến cảnh tượng kia thì lại lo lắng sẽ xử lý chuyện đơn giản thành phức tạp.
Rõ ràng bình an vô sự đều qua đi mà hắn còn nhất định phải quay đầu ôn lại trọng điểm cho Đô Ân Vũ, kết quả xác suất lớn là đối phương đỏ tai nói không có việc gì, ngược lại làm cho người ta thêm quẫn bách.
Bình thường Giang Dực không phải người rối rắm như vậy, hắn là người thẳng tính không để trong bụng, có thể là ở trong viện gặp sĩ diện cãi láo nhiều nên hiện tại luôn nghĩ tới nghĩ lui băn khoăn rất nhiều.
Sắp đến cuối tuần, Đô Ân Vũ theo lệ thường muốn về nhà nhưng nghĩ đến thứ tư tuần sau Giang Dực sắp xuất viện thì trong lòng loáng thoáng đã bắt đầu không nỡ, lúc giáo sư An gọi điện thoại tới Đô Ân Vũ nói gần đây có chút bận rộn, tối chủ nhật mới trở về.
Giáo sư An nghe đứa trẻ nói bận rộn nên lo anh mệt mỏi, nhưng bình thường sờ không thấy chạm không tới, chỉ có thể bổ sung cho anh chế độ ăn uống. Mấy ngày trước học sinh mang tới một ít cua nước, giáo sư An vội vàng hấp vào chiều chủ nhật, Đô Ân Vũ đi trong hành lang đã ngửi thấy mùi, lại không nghĩ là đồ nhà mình truyền ra.
“Con còn thắc mắc không biết gia đình giàu có nào ăn cua vào mùa này?” Đô Ân Vũ bịch bịch chạy vào phòng bếp, đặt cho mẹ một cái rương nhỏ tinh xảo, nói là bệnh nhân tặng.
“Cái gì đây? Bệnh viện của con không cho phép nhận quà mà phải không?” Giáo sư An nhìn bao bì kia là cảm thấy giá cả đắt đỏ, có chút giật mình hỏi.
“Là một bộ đồ ăn rất tinh xảo.” Đô Ân Vũ nói, “Không tính là nhận quà ạ, chỉ là bệnh nhân bày tỏ cảm ơn, tính chất… Giống hoa tươi và trái cây.”
Giáo sư An nghe xong rất vui vẻ, điều này chứng tỏ con trai được người ta tán thành trong công việc, bộ đồ ăn cũng rất xinh đẹp, đồ sứ trắng tinh thanh nhã bên cạnh màu xanh nhạt, mơ hồ có thể nhìn thấy kết cấu màu xanh đậm, rất phù hợp với thẩm mỹ của thư hương thế gia.
Bộ đồ dùng này là buổi chiều Giang Dực nhờ trợ lý Tiểu Trương tỉ mỉ lựa chọn, buổi trưa Đô Ân Vũ nói buổi tối không ở lại phòng bệnh cao cấp ăn cơm nên đương nhiên Giang Dực phải hỏi thăm đối phương đi đâu, nghe thấy là về nhà thì nhanh chóng đẩy Tiểu Trương đi chọn một bộ đồ dùng giá cả phải chăng, mộc mạc tao nhã nhưng tinh xảo không tầm thường, đồng thời phải tránh được bà Dịch, lo lắng đối phương lấy bát đũa nạm vàng trong tủ ra trưng bày.
Căn bản Đô Ân Vũ không biết chuyện này, bằng không khẳng định sẽ nói với Giang Dực không cần phiền toái, lúc trước đối phương đưa máy mát xa cho mẹ mình, có qua có lại nên Giang Dực cũng phải đáp lễ, huống hồ nói không chừng sau này phải đến nhà Đô Ân Vũ làm khách, không bằng xoát cảm giác tồn tại trước, hy vọng ba mẹ Đô thích.
Quả thật mẹ Đô rất thích, sờ mép bát sứ yêu thích không buông tay, vừa sờ còn vừa lẩm bẩm con giỏi hơn ba con nhiều, ông làm bác sĩ hơn 30 năm nhưng cũng không thấy bao nhiêu bệnh nhân nói cảm ơn ông thành tâm thành ý, ngược lại đã gặp qua vài lần náo loạn, con thử nói xem có phải trình độ của ba con không được hay không?
Đô Ân Vũ nở nụ cười, rất vui vẻ tiến đến bên cạnh mẹ nói đó là bác sĩ Đô có đạo đức tốt, không giống với con được chiếm món lời nhỏ.
Giáo sư An tinh mắt, Đô Ân Vũ vừa tiến lại gần thì bà nhìn thấy trên cổ con trai có một sợi dây đen, bà dùng ánh mắt nhìn về phía cổ Đô Ân Vũ nói đùa, “Đây cũng là chiếm lời?”
Mặt dây chuyền thiên thần nhỏ. Nếu giáo sư An không đề cập đến chắc Đô Ân Vũ cũng đã quên chuyện này rồi, sau khi Giang Dực đeo cho thì anh không lấy ra, bình thường thiên thần nhỏ có thể lộ đầu, hôm nay cổ áo len phủ xương quai xanh cho nên giáo sư An cũng không biết Đô Ân Vũ đeo cái gì.
Đô Ân Vũ thành thật mà nói cũng là bệnh nhân tặng, còn rất muốn che đậy nói thêm một câu “đồ chơi nhỏ”, giáo sư An nghe xong cũng không rối rắm quá nhiều.
Thời gian chờ cơm thì Đô Ân Vũ ngồi ở bàn ăn xem điện thoại, phát hiện nửa tiếng trước Giang Dực gửi cho anh một tin nhắn wechat hỏi anh đã về đến nhà chưa.
Đô Ân Vũ: Về đến rồi.
Đô Ân Vũ: “Thỏ con về nhà.gif”
Qua vài phút, Đô Ân Vũ nhận được hồi âm.
Giang Dực: Mới về hả? Không phải nói nhà em ở hoa viên Cảnh Thúy sao? Kẹt xe à?
Đô Ân Vũ: Không, tôi về được một lúc rồi, vừa rồi cho mẹ xem đồ anh tặng.
Giang Dực: Ha ha, sao rồi, dì có thích không?
Đô Ân Vũ: Rất thích! Mẹ tôi nói không nỡ dùng, muốn làm đồ trang trí.
Giang Dực: Vậy ổn rồi, dì thích là tốt rồi.
Đô Ân Vũ gửi lại một cái nhãn dán rồi đi bưng cua giúp mẹ.
Trở lại bàn ăn thấy Giang Dực không trả lời, Đô Ân Vũ cho rằng cuộc đối thoại đến đây đã kết thúc, không nghĩ tới anh vừa mới gỡ hai chân cua thì màn hình điện thoại lại sáng lên.
Giang Dực: Bữa tối ăn gì thế?
Giang Dực: Có nhớ bữa tối ở phòng bệnh cao cấp không?
Giang Dực: “Hình ảnh”
Đô Ân Vũ nhìn, khoai tây hầm thịt bò, canh trứng tôm tươi, đậu phụ rau diếp, cũng chỉ như vậy mà thôi.
Đô Ân Vũ: “Hình ảnh”
Đơn giản thô bạo, anh gửi hình đĩa cua.
Giang Dực:!!!
Giang Dực: Hiểu rồi, đã biết vì sao phòng bệnh cao cấp không giữ được em.
Nhìn Giang Dực oán giận mà Đô Ân Vũ cười khanh khách, miệng ngậm chân cua cũng không làm cho Đô Ân Vũ trả lời wechat chậm, anh gửi mấy cái nhãn dán cười to, hỏi Giang Dực có muốn xem livestream ăn cua hay không thì Giang Dực nói anh thành người xấu rồi, thì ra anh không phải người như vậy.
Giáo sư An ở một bên lẳng lặng không lên tiếng, bà nhìn bác sĩ Đô một cái, chắc là hai người đều nghĩ như nhau.
Sau bữa ăn Đô Ân Vũ thu dọn bát đũa, trong lúc đó điện thoại lại kêu lên mấy lần, bác sĩ Đô loanh quanh bàn trà vận động, giáo sư An tiếp tục không lên tiếng nhìn một quyển tạp chí.
Đô Ân Vũ lau tay sạch sẽ trở lại trước bàn trà, giáo sư An nói hình như vừa rồi anh nhận được rất nhiều tin nhắn.
Đô Ân Vũ cầm lấy điện thoại xem, nhìn xong ánh mắt lại cong lên, Giang Dực đang nói về món thịt bò hầm khoai tây của mẹ Giang, dĩ nhiên thịt bò là chín bảy phần, cuối cùng còn điên cuồng vứt mấy cái nhãn dán, theo thứ tự là ba người họ Giang ăn cơm không vui phía sau.
Chờ con trai cười xong, đầu ngón tay để yên một lúc thì rốt cuộc giáo sư An rảnh rỗi xen vào, bà giả vờ không để ý thuận miệng hỏi, “Cùng ai nói chuyện phiếm thế?”
“Bạn tốt.” Đô Ân Vũ đáp.
Giáo sư An nhìn qua rồi có chút chế nhạo và thăm dò, lúc này đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp nói ra, “Con trai, có phải con đang yêu đương hay không?”
?!
Trong phút chốc Đô Ân Vũ có chút kinh ngạc, tuy rằng anh và Giang Dực không tính là tình yêu chân chính nhưng tâm tư của anh là chắc chắn, chẳng qua… Biểu hiện rõ ràng như vậy ư?
Không thể dừng lại quá lâu, càng lâu càng giống che giấu, Đô Ân Vũ cũng không thể nói với mẹ mình cái gì mà giả làm người yêu, chắc chắn giáo sư An sẽ cảm thấy đầu óc anh có bong bóng, nhưng anh lại không nói dối ba mẹ bao giờ nên cuối cùng đành phải thành thật nói, “Không yêu đương, nhưng con có người thích.”
“Có phải bệnh nhân lần trước con nói không? Họ… Giang?” Giáo sư An hỏi lại.
?!
Lần này Đô Ân Vũ nghi ngờ có phải mẹ đều biết hay không, cố ý ở đây nói chuyện với anh, người làm nghiên cứu học thuật có tư duy logic rất tốt, đan xen liên hoàn nhưng luôn có thể kết luận.
“Đúng vậy, làm sao… Mẹ… Mẹ có thể đoán được?” Đô Ân Vũ buông tha giãy dụa, thành thật nói với mẹ.
Giáo sư An cười một chút rồi đóng tạp chí lại, cũng không trả lời câu hỏi của con trai: “Đồ dùng cũng là do nó tặng phải không? Và cái đeo quanh cổ con là cái gì vậy? Một chiếc nhẫn?”
“Không phải!” Làm sao có thể là nhẫn chứ, Đô Ân Vũ vội vàng giải thích, “Là một con búp bê do mẹ anh ấy tặng, chắc để cảm ơn con chăm sóc đi…”
Bác sĩ Đô nghe chuyện ăn dưa cũng không thèm rèn luyện thân thể nữa, vội vàng ngồi xuống sofa bắt nạt con trai cùng giáo sư An “Ai thích ai? Con thích người ta à? Làm sao ba nghe lời này như kiểu người ta thích con vậy?”
Đô Ân Vũ lắc đầu nói cho ba mẹ nghe về nhà Giang Dực, nhiều tiền, khách khí, nhiệt tình, cho nên mới luôn tặng quà không ngừng.
Giáo sư An cũng không phản bác mà nói ra câu hỏi quan trọng tiếp theo, “Vậy Tiểu Giang có thích con không?”