Hiện tại hắn cũng không buồn bực nữa, tức giận chỉ ngắn ngủi, tự nhận định dị thường vừa rồi của mình chỉ là đầu óc nhất thời choáng váng, hiện tại không chỉ thanh tỉnh mà còn tin tưởng Đô Ân Vũ là bạn tốt đệ nhất thiên hạ của mình, cả người đều có chút phấn khởi.
Phẫu thuật khớp không lâu nhưng vì lý do sức khỏe của bệnh nhân nên trong thời gian đó có một chút sai sót nhỏ, thời gian phẫu thuật dự kiến có thể kết thúc trước buổi trưa nhưng kéo dài đến hai giờ chiều.
Việc đầu tiên Đô Ân Vũ rời khỏi phòng phẫu thuật chính là lấy điện thoại, buổi trưa không đi ăn cơm ở phòng bệnh cao cấp, cũng chưa kịp nói cho Giang Dực biết, chắc là người này sẽ sốt ruột tìm anh.
Không nghĩ tới nửa ngày trôi qua, trên điện thoại lại chỉ có hai tin nhắn, một tin nhắn là gần trưa Giang Dực trả lời “Ừ”, hai là Thẩm Du Ninh gửi một nhãn dán bày tỏ yêu thương trong nhóm ba người bọn họ.
Đô Ân Vũ khó hiểu, mẫn cảm như anh lúc này đã nhận ra bầu không khí vi diệu, từ phòng phẫu thuật trực tiếp đi lên tầng.
Vào phòng Giang Dực là lúc hắn vừa cúp điện thoại, trên đỉnh đầu như có mắt, bên này Đô Ân Vũ đẩy cửa thì bên kia Giang Dực đã nhìn qua, thấy Đô Ân Vũ đến Giang Dực còn rất kinh ngạc, nghi ngờ nói: “Sao vừa mới phẫu thuật xong đã tới đây?”
Đô Ân Vũ cũng ngạc nhiên, hỏi ngược lại: “Làm sao anh biết tôi vừa phẫu thuật thế?”
“Buổi trưa em không tới nên tôi trực tiếp đến văn phòng tìm em, đồng nghiệp của em nói với tôi, nghe nói gặp khó khăn hả? Mọi chuyện diễn ra tốt đẹp chứ?”
Đô Ân Vũ bừng tỉnh hiểu ra, trách không được Giang Dực không gửi tin nhắn cho anh, tình cảm là trực tiếp đến cửa thăm hỏi. Anh rất vui vẻ khi Giang Dực để ý đến mình nhưng ngại nói ra miệng, nhỏ giọng nói, “Anh gọi điện thoại cho tôi là được rồi, chạy tới chạy lui phiền toái…”
Một trái tim đổ xuống của Giang Dực thật vất vả mới được xoa dịu thì bây giờ Đô Ân Vũ khẩu thị tâm phi trong tai hắn cũng thay đổi hương vị, Giang Dực sửng sốt một chút, dừng lại thật lâu mới ấp úng nói: “Em… Em không muốn tôi tìm em sao?”
“Cái gì?” Đô Ân Vũ nghe không hiểu, không rõ Giang Dực đưa ra kết luận từ đâu.
“Tôi muốn hỏi…” Giang Dực không hề giả bộ nữa, nghẹn hơn nửa ngày cũng sắp nghẹn chết hắn, “Nếu xung quanh có người ngoài thì có phải em sẽ duy trì khoảng cách giữa tôi một chút không?”
Lần này Đô Ân Vũ hiểu ý của Giang Dực, anh vội vàng xua tay giải thích, “Không có đâu, thật sự tôi cảm thấy anh chạy tầng trên xuống tầng dưới quá phí công, nếu như anh muốn tìm tôi thì tùy thời có thể đến mà.” Đô Ân Vũ nói xong cùng trao đổi ánh mắt với Giang Dực, phát hiện sắc thái của đối phương vẫn mang theo rối rắm liền bổ sung một câu, “Tôi… Không cần phải giữ khoảng cách.”
Giang Dực không trả lời, nhìn như nặng nề nâng má suy nghĩ nhưng thật ra nội tâm tràn đầy hối hận, cuối cùng hai tiểu nhân cầm cờ cũng có một thắng một bại, mà người thắng hiện tại đang chỉ vào đầu Giang Dực tiến hành chỉ trích nghiêm khắc hắn, “Nói cái gì vậy? Chuyện dở hơi như thế cũng phải hỏi cơ! Vừa rồi Du Ninh nói với anh là vô ích hả? Lần này hay rồi, hình tượng bụng dạ hẹp hòi ở trước mặt Ân Vũ là thật!”
“Giang Dực?” Thấy Giang Dực nửa ngày không lên tiếng thì Đô Ân Vũ có chút sốt ruột, tiến lên phía trước nắm lấy cổ tay Giang Dực đang nâng má, hỏi, “Có phải anh mất hứng không?”
“Hả? À… Không.” Bây giờ Giang Dực mới phản ứng lại, buông tay xuống tùy ý cho Đô Ân Vũ nắm, không sao cả nói, “Chỉ là có chút không rõ, hiện tại rõ ràng rồi.”
Đô Ân Vũ không tin, cảm thấy Giang Dực sẽ không bởi vì một câu nói như vậy mà phản ứng lớn như thế, thăm dò nói, “Có phải tôi làm sai chuyện gì không? Làm anh không vui sao?”
Người nói chuyện khẽ nhíu mày, sắc mặt khẩn trương, đôi mắt hạnh xinh đẹp ngày thường bởi vì nghi ngờ mà mở to hơn, một đôi con ngươi tối đen như mực nhìn Giang Dực, dường như có thể tìm được đáp án trên mặt hắn.
Bộ dáng hiện tại của Đô Ân Vũ làm cho Giang Dực không có cách nào khác, hắn cảm thấy một trận giày vò này của mình chính là nhàn rỗi đến đau trứng không có việc gì tìm việc để làm. Giang Dực nắm ngược tay Đô Ân Vũ đặt ở trong lòng bàn tay nhẹ nhàng nhéo nhéo, lại dùng ngón cái vuốt ve lông mày đối phương, ý đồ dùng ngón tay mang những không vui kia đi.
“Thật sự không phải, hôm nay tôi nghe Du Ninh nói bây giờ bệnh viện đang nghiêm cấm lấy các thứ từ bệnh nhân, lo lắng đi quá gần em thì em sẽ bị nói xấu.” Giang Dực không giao toàn bộ chân tướng ra, nhặt một bộ phận nghe có vẻ có lý có căn cứ làm từ ngữ của mình.
Đô Ân Vũ chớp chớp mắt vài cái, nhìn như không hoàn toàn bị thuyết phục, “Nhưng tôi cảm thấy tâm trạng của anh không tốt…”
Thật sự không phải! Giang Dực khẳng định.
Đô Ân Vũ suy nghĩ một chút, tuy rằng không nghĩ ra điểm mấu chốt của vấn đề nhưng mơ hồ cảm thấy buổi sáng mình làm chuyện xấu gì đó, làm trong lòng Giang Dực không thoải mái, chẳng qua đối phương hiểu lòng người nên không muốn để mình rối rắm theo.
“Tôi xin lỗi.” Đô Ân Vũ bất thình lình nói, “Con người tôi là như vậy, cách biểu đạt không quá trực tiếp, có thể đã làm cái gì khiến anh hiểu lầm nhưng nhất định đó không phải ý định của tôi.”
Không nghĩ tới Đô Ân Vũ sẽ xin lỗi, hiện tại Giang Dực hối hận đến mức hận không thể dùng đầu đập đất, hắn kéo Đô Ân Vũ vào trong ngực, xoa xoa tóc đối phương, sau đó lại trìu mến vỗ vỗ lưng người trong ngực, nhẹ giọng nói, “Nếu đã như vậy tôi cũng phải nói xin lỗi, tôi rất thích biểu đạt bản thân, lời nói không có suy nghĩ, nghĩ cái gì là nói trực tiếp.” Giang Dực phát hiện cả người Đô Ân Vũ ấm ấm áp áp nên bất giác lại ôm chặt một chút, “Sau lưng tôi nói chuyện không có nhiều thâm ý như vậy, đều là theo nghĩa đen, người càng thân thiết tôi nói càng trực tiếp, cho nên em không cần cân nhắc nhiều, nếu thật sự mất hứng thì nhất định sẽ nói cho em biết.”
Đô Ân Vũ gật gật đầu, bởi vì giọng nói nằm trong lòng Giang Dực nên có chút rầu rĩ, “Ở trước mặt người ngoài chúng ta cũng không cần duy trì khoảng cách, chỉ là… Đôi khi tôi sẽ ngại nên tôi có vẻ rất bị động …”
Anh đoán được. Vấn đề Giang Dực giải tỏa đã bị Đô Ân Vũ đào ra, nếu thật sự có khúc mắc thì anh sẽ không để Giang Dực tự tiêu hóa mà muốn tự tay cởi bỏ.
“Ừ.” Giang Dực chậm rãi thở ra một hơi, xoa dịu dàng thuận theo mái tóc vừa rồi bị làm rối của Đô Ân Vũ.
“Tiểu Dực, nhà hàng dưới tầng nói không có canh xương, cô đổi thành canh…” Bà Giang mở cửa nhẹ chân nhẹ tay, vào phòng không có chút điềm báo nào.
Giang Dực đối mặt với cửa phòng bệnh, ánh mắt va chạm với bà Giang, đột nhiên hắn nghĩ đến Đô Ân Vũ nói mình ngại, mặc dù người tới là cô nhưng Giang Dực cũng buông lỏng sức mạnh của khuỷu tay, bàn tay thản nhiên từ đỉnh đầu rơi xuống bên hông Đô Ân Vũ, tựa như tiện cho anh tùy thời giãy giụa.
Nhưng Đô Ân Vũ cũng không làm gì, anh vẫn thành thật nằm trong lòng Giang Dực, Giang Dực không buông tay anh sẽ không lùi về phía sau, nhưng anh vẫn thẹn thùng như cũ, đầu lỗ tai cũng đỏ lên.
Giang Dực cúi đầu nhìn gương mặt đỏ bừng của anh, nhìn lông mi chớp chớp giống như ngọn lửa lò sưởi trong nhà gỗ vào thời khắc mùa đông giá rét, vừa nóng bỏng lại lóng lánh.
Trong lòng Giang Dực như bị mồi thêm một ngọn lửa, từ trên xuống dưới đều bốc hơi nóng, hai người ngầm hiểu lẫn nhau, Giang Dực siết chặt tay vòng quanh hông Đô Ân Vũ, cúi đầu vùi cằm vào cổ đối phương.
Người trong ngực bị hô hấp của Giang Dực làm nóng một chút, lúc đối phương tới gần còn khẽ run rẩy vài giây.
Trong ánh mắt bà Giang cũng xẹt qua vài phần kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã bị vui mừng thay thế, bà không chào Đô Ân Vũ nữa mà lặng lẽ đặt đồ vật trong tay lên bàn trà rồi lặng yên không một tiếng động rời đi.
Một lần nữa trở lại không gian hai người, Đô Ân Vũ thành thật mặc cho Giang Dực ôm, thẳng đến khi Giang Dực cảm giác tiếng hít thở của đối phương dồn dập hơn so với vừa rồi thì lúc này mới lưu luyến buông người ra.
“Tôi nhờ cô mua giúp một bát mì Dương Xuân, ăn trước đi, để lâu sẽ nở mất.” Giang Dực dẫn Đô Ân Vũ đến bàn trà, tự ngồi xuống bên cạnh giúp anh cởi túi ra, lại nhìn hai gò má Đô Ân Vũ vẫn đỏ bừng, còn ngồi rất ngoan ngoãn, giống như một học sinh tiểu học đang chờ giáo viên hỏi.
Thật ra không phải ngoan ngoãn mà là hưng phấn, là khẩn trương, hiện tại Đô Ân Vũ cảm thấy mình hạnh phúc sắp ngất đi, Giang Dực ôm anh, còn thở bên tai anh, không biết trên người Giang Dực có hương mê hồn gì mà hiện tại làm cho anh có chút lơ mơ.
Rốt cuộc anh cũng nếm được vị ngọt của một lần chủ động, thật ra cũng không cần chủ động, chỉ cần anh không chạy là Giang Dực sẽ cho đường vào miệng anh.