Đô Ân Vũ ngủ không yên, nằm trong chăn bông đổ mồ hôi, miệng mũi khô khiến anh tỉnh lại vài lần. May mà trong đầu Giang Dực vẫn căng dây, trên cơ bản đều có thể phản ứng lại, đá trộm chăn thì đắp lại cho anh, khát nước thì đỡ dậy cho anh uống vài ngụm nước.
Chờ ngày hôm sau tỉnh lại, Đô Ân Vũ vẫn còn ở trong lòng Giang Dực, chẳng qua lúc này là lưng dán vào lồng ngực đối phương, cánh tay Giang Dực vòng qua bên hông anh.
Đô Ân Vũ ngẩn ngơ lúc lâu, bây giờ mới ý thức được phía sau là ai, mới sáng sớm đã như này không khỏi có chút quá mức kích thích.
Anh giật giật thân thể muốn quay đầu nhìn Giang Dực.
Không nghĩ tới vừa mới xoay người lại phát hiện vẻ mặt Giang Dực người ta thanh tỉnh, chắc là dậy rồi, không biết đã nhìn chằm chằm anh bao lâu.
Đô Ân Vũ như lật bánh áp chảo lập tức quay đầu lại, sờ mặt để xác định không ngủ chảy nước mũi.
Giang Dực ở sau lưng anh cười cười, giọng vừa mới rời giường còn khàn khàn, trầm giọng hỏi anh, “Ngủ ổn chứ?”
Đô Ân Vũ ừ một tiếng, cảm giác được Giang Dực chống một cánh tay, thẳng người lên, bàn tay phủ lên trán anh.
“Hình như không nóng nữa.” Giang Dực sờ sờ Đô Ân Vũ xong so với nhiệt độ cơ thể của mình nói, “Hôm nay phải uống nhiều nước, tối hôm qua ra rất nhiều mồ hôi.”
Đô Ân Vũ nhìn về phía Giang Dực, phát hiện áo sơ mi của đối phương đã nhăn đến không còn hình dạng, mơ hồ cảm thấy thủ phạm chính là anh.
“Tối… Tối qua có phải tôi rất ồn ào không?”
“Không.” Giang Dực cười nói, “Rất ngoan.”
Lòng Đô Ân Vũ tê dại, đưa tay chạm tới điện thoại, “Vậy để tôi xin nghỉ đã, hôm nay sẽ nghỉ ngơi tốt, anh không cần phải lo lắng.”
Giang Dực bày tỏ sự tán thành với việc tự giác của Đô Ân Vũ, gật gật đầu nói, “Không cần xin nghỉ, ngày hôm qua tôi nói với y tá Hồ rồi, cô ấy nói sẽ bảo với chú Cao một tiếng.”
“Em có muốn về ký túc xá không? Hay là tiếp tục ở phòng bệnh cao cấp?” Giang Dực nói tiếp.
Tiếp tục ở phòng bệnh cao cấp chắc chắn là không tuân thủ, hiện tại Đô Ân Vũ có thể đứng được, ngoại trừ thân thể có chút mệt mỏi ra thì không có vấn đề gì lớn, anh nói muốn trở về phòng ngủ, Giang Dực nói sẽ đưa em về.
Đô Ân Vũ nhìn đồng hồ thì phát hiện đã hơn 10 giờ, một trận ốm này của anh hao tổn hơn nửa ngày của Giang Dực, cũng không biết làm chậm trễ bao nhiêu công việc của đối phương.
“Anh có muộn giờ làm không?” Đô Ân Vũ hỏi.
Giang Dực chậm rãi nhìn qua thời gian, trả lời không sao cả, “Ông chủ muốn đến thì đến muốn đi thì đi, đi làm không có thời gian.”
“Vậy mà anh còn tăng ca cả ngày …” Đô Ân Vũ nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
“Phải kiếm tiền chứ.” Giang Dực tựa vào cạnh sofa, tầm mắt đảo qua toàn thân Đô Ân Vũ, “Kiếm tiền nuôi em.”
Không thích hợp, tuyệt đối không thích hợp, từ sáng nay mở mắt ra Đô Ân Vũ đã cảm thấy trên người Giang Dực có loại hơi thở không giống, anh cũng không nói ra, chỉ là cảm thấy ánh mắt Giang Dực như móc nối, gãi nơi nào trêu chọc nơi đó, ngẫu nhiên còn có chút ngả ngớn, giống như cố ý đùa giỡn anh.
Nhưng trạng thái không thích hợp này không kéo dài lâu, đại đa số thời gian Giang Dực vẫn kiên định và đáng tin cậy, lơ đãng đùa giỡn cũng đều ở trong thước đo trò đùa trước sau như một của hai người bọn họ.
Giang Dực đưa Đô Ân Vũ đến cửa ký túc xá, vì phòng ngừa xảy ra chuyện gì đó nên hắn còn lưu số điện thoại của dì quản lý, kiên trì không để ý đến sáng sớm hôm nay có họp, chẳng qua Giang Dực không thể ăn cùng được.
“Về thì ăn trước rồi mới ngủ, sau khi tỉnh lại đừng quên gửi cho tôi một tin nhắn wechat, nếu lại không thoải mái trực tiếp gọi điện thoại cho tôi.”
Đô Ân Vũ cẩn thận tuân theo lời dặn dò của Giang Dực, trở lại ký túc xá ăn bữa sáng được xưng là cơm trưa, lại chụp ảnh gửi cho Giang Dực, cuối cùng mới trả lời wechat hôm qua ông chủ của phòng làm việc gửi tới.
Ông chủ này là một nhà thiết kế, tự mình mở một phòng làm việc chuyên tiếp nhận đặt hàng riêng, lúc đó Giang Dực nói sinh nhật mình với Đô Ân Vũ, anh vẫn để tâm cân nhắc nên tặng cái gì, cuối cùng quyết định tặng Giang Dực một cái kẹp cà vạt.
Thật ra chiếc cà vạt này rất nhiều, nhớ lại thì lúc Giang Dực đeo khăn quàng cổ cho Đô Ân Vũ có đeo một cái khác, lúc ấy Đô Ân Vũ sờ qua cảm thấy thứ này có nhiệt độ.
Vậy nhất định nó rất gần với Giang Dực, hơn nữa nhìn ra được Giang Dực mang theo bên người, vậy nhất định nó cũng có thể ở cùng Giang Dực thật lâu.
Đô Ân Vũ ôm ý nghĩ nhỏ trong lòng liên lạc với phòng làm việc này, anh muốn khắc một chữ JIANG trên kẹp cổ áo, chữ hoa viết tay, là do chính anh viết.
Thật ra còn muốn có ý nghĩa hơn một chút, Đô Ân Vũ hỏi phòng làm việc có thể hướng dẫn anh tự tay làm cái kẹp cà vạt này hay không, ông chủ nói toàn bộ kẹp cà vạt mất thời gian và công sức, nếu như anh thật sự muốn tham gia thì có thể tới khắc chữ bán thành phẩm, chắc là một buổi chiều có thể xong.
Phòng làm việc của người ta cũng tương đối đầy đủ, tối hôm qua gửi wechat tới xác định thời gian với Đô Ân Vũ, kết quả Đô Ân Vũ dựa vào trong lòng anh đẹp trai cả đêm, lúc này mới nhớ tới trả lời đối phương.
Đô Ân Vũ: Hai giờ chiều chủ nhật tôi sẽ đi tìm ngài.
Hẹn xong thời gian Đô Ân Vũ lại đợi tin nhắn một lát, bên Giang Dực không có động tĩnh, chắc là bởi vì chăm sóc mình nên công việc ở công ty lại gắn tên lửa vào mông, bây giờ đang bận.
Đô Ân Vũ: Tôi nghỉ ngơi trước đã, anh cũng nhớ ăn đúng giờ.
Đô Ân Vũ: Sau khi thức dậy sẽ gửi tin nhắn cho anh.
Đầu kia đúng là Giang Dực không thoải mái, trước tiên hắn phải xem lại ghi chép hội nghị tối hôm qua, kế tiếp còn có mấy chỗ phải ký, phó tổng giám đốc Lý biết được thì ra tổng giám đốc Tiểu Giang còn có bạn trai, sắp xếp công việc cuối tuần chen chúc đến ngày làm việc của tuần sau, có thể nói là tương đối giúp cho người ta vui vẻ.
Nhưng Giang Dực vẫn căng như dây đàn, tối nay hắn phải phê duyệt hai báo cáo, nhưng trong lòng lại giống như bột nhão, vừa rõ ràng vừa hoảng loạn, hắn quyết định bây giờ tăng ca để đọc xong báo cáo, buổi tối gọi bậc thầy giải thích Thẩm Du Ninh chia sẻ tâm tình.
Hai người một người ngủ say một người vùi đầu làm việc, lúc Đô Ân Vũ xoay người Giang Dực ấn ấn cái cổ đau nhức, lúc Đô Ân Vũ bò xuống giường ra ngoài lấy đồ ăn thì vừa vặn Giang Dực khép máy tính.
Giang Dực đã trả lời tin nhắn cho anh hai giờ trước.
Giang Dực: Được, tôi còn có một báo cáo phải xem, sau 7 giờ tìm em.
Đô Ân Vũ vừa ăn đồ ăn vừa tính thời gian, bây giờ là 6 giờ 40, anh đợi 7 giờ rồi trả lời tin nhắn của Giang Dực.
Đô Ân Vũ: Tôi dậy rồi.
Đô Ân Vũ: Đã ăn cơm rồi, ăn canh xương bò.
Đô Ân Vũ: “Hình ảnh”
Đô Ân Vũ: Ngon lắm.
Giang Dực vừa thu dọn đồ đạc xong, hắn và Thẩm Du Ninh hẹn 7h30, không ngờ đối phương lại bị ông chủ ép tăng ca, bất đắc dĩ hai người lại đẩy về phía sau nửa giờ.
Không nghĩ tới đến trước chính là tin nhắn của Đô Ân Vũ, chính Giang Dực cũng không nhận ra, sắc mặt của hắn khi trả lời Đô Ân Vũ so với bình thường càng dịu dàng hơn.
Giang Dực: Em bấm thời gian tỉnh à?
Giang Dực: Sao hôm nay không gửi nhãn dán nữa?
Giang Dực: “Thỏ con với dấu hỏi chấm.gif”
Đô Ân Vũ: “Thỏ con suy nghĩ.gif”
Đô Ân Vũ: Anh xong việc rồi à?
Giang Dực: Ừ. Vừa mới xong.
Đô Ân Vũ cắn cắn môi, suy nghĩ một chút, ngón tay gõ xuống mấy chữ.
Đô Ân Vũ: Tôi có thể gọi điện không?
Đô Ân Vũ: “Thỏ nhỏ trông mong.gif”
Ý định gọi điện thoại là muốn giải thích rõ ràng với Giang Dực lời nói dối hôm qua, Giang Dực không đề cập là hắn hiểu ý người khác, nhưng điều này cũng không có nghĩa là trong lòng đối phương không gợn sóng. Đô Ân Vũ suy bụng ta ra bụng người, cảm thấy mình không nói rõ ràng thật sự không ổn, nhưng wechat vừa gửi thì những cảm xúc trong lòng lại tăng thêm vài phần ỷ lại, giống như sau khi khỏi bệnh phải bổ sung làm nũng với bạn trai.
Điện thoại của Giang Dực hồi âm sau vài giây, sau khi Đô Ân Vũ nhận được mới phát hiện thế mà là cuộc gọi video.
Tạm thời không có thời gian thưởng thức khuôn mặt đẹp trai của Giang Dực, Đô Ân Vũ vội vàng vuốt tóc hai cái, lại giơ điện thoại lên cao một chút.
“Phòng ngủ không có ai hả?” Góc độ này Giang Dực có thể thấy rõ bối cảnh phía sau Đô Ân Vũ, chắc là giường của bạn cùng phòng, trên giường dưới bàn, nhưng hình như không nhìn thấy bóng người.
“Không có, bạn cùng phòng của tôi đang bận rộn với dự án, mỗi ngày đều đi sớm về muộn.” Đô Ân Vũ điều chỉnh làm lớn mặt mình lên, loay hoay một hồi lâu cảm thấy không thành vấn đề mới đổi màn hình chính thành Giang Dực.
Giang Dực loại thẳng nam này cũng không biết Đô Ân Vũ ở phía đối diện làm gì, ở góc nhìn của hắn thấy đối phương như đang nhìn vào ánh mắt của mình soi gương. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đô Ân Vũ to hơn một chút, sau khi bày ra góc độ có vẻ cằm càng nhọn hơn, đôi mắt hạnh tròn vo nhìn chằm chằm Giang Dực, trực tiếp chém Giang Dực không còn da thịt.
“Cảm giác khá hơn chút nào không?” Cổ họng Giang Dực có chút khàn khàn, uống một ngụm nước tiếp tục nói, “Nghe giọng có vẻ khá hơn một chút.”
“Trên cơ bản tất cả đều tốt rồi.” Đô Ân Vũ nói, “Mỗi lần ốm tôi đều khỏi bệnh rất nhanh.”
“Ừ.” Giang Dực hơi gật đầu, trong mắt một mảng dịu dàng.
“Cho nên, thật sự … Bình thường thể chất của tôi không tốt, luôn luôn bị bệnh, nhưng về cơ bản uống một loại thuốc với truyền dịch là tốt ngay.” Đô Ân Vũ ngẩng đầu nhìn ánh mắt Giang Dực, lại rũ mắt xuống nói tiếp, “Không nói với anh là tôi không đúng, tôi xin lỗi, cũng không phải cố ý nói dối anh, bởi vì công việc của anh đã rất bận rộn, tôi không muốn để anh phải lo lắng nhiều nữa.”
Rất lâu Giang Dực không lên tiếng, thật ra hắn cũng không cần Đô Ân Vũ giải thích, hắn cũng từng bất đắc dĩ không hiểu sao, nhưng những cảm xúc này so với nhận định trong lòng thì không đáng nhắc tới, chỉ là nhân quả luân hồi. Lời nói của Đô Ân Vũ không những xoa dịu cảm xúc lúc đó, ngược lại càng tăng thêm một phần tấm lòng.
Đô Ân Vũ không nghe thấy câu trả lời nhưng biểu cảm của Giang Dực cũng không giống như không để ở trong lòng, ấm áp trong mắt không có một nửa, đa phần là khó xử muốn nói lại thôi.
Đô Ân Vũ nghĩ đến hơi thở lạnh lẽo ngày hôm qua của Giang Dực khi mới đến bệnh viện, nhỏ giọng hỏi: “Có phải tôi… Làm anh tức giận không?”
Giang Dực lắc đầu nhìn anh, giống như buông tha cái gì đó, lại giống như quyết định cái gì.
“Em không chọc anh tức giận.”
“Em làm cho anh đau lòng.”
Nếu như nói đêm khuya sẽ phóng đại cảm xúc tạm thời còn có thể dùng làm cái cớ cho tối hôm qua, sáng sớm hôm nay cố ý toát ra khiêu khích, buổi chiều đứng ngồi không yên chờ đợi tin nhắn, những câu nói để lại tràn đầy thương tiếc đều nói cho Giang Dực đó không phải là nhất thời xúc động mà là tình cảm tích góp đã lâu, rốt cuộc phá đất trồi lên.
Vậy là Giang Dực cũng ý thức rõ ràng, không chỉ tối hôm qua muốn hôn anh, chỉ cần nhìn thấy anh thì cho dù là cách màn hình cũng muốn hôn anh.
Đô Ân Vũ lúng túng “Sau này tôi sẽ không làm vậy nữa.”, Giang Dực phủ ngón cái lên camera, ở nơi anh không nhìn thấy in xuống một nụ hôn nóng bỏng lại yên tĩnh.