Nghe nói mẹ Giang mua quà cho mình, tự nhiên Đô Ân Vũ sẽ không tay không đi tới, tuy rằng là giả làm bạn trai nhưng mười phần thành ý.
Đô Ân Vũ đến phòng bệnh cao cấp ăn cơm rất nhiều lần, lần đầu tiên còn phải chú trọng dáng vẻ nói chuyện cử chỉ, Giang Dực cũng có vài phần khẩn trương, tuy nói trong lòng hắn cảm thấy hẳn là mẹ rất hài lòng với Đô Ân Vũ, nhưng lại sợ đối phương nhiệt tình quá làm ra cái gì khó có thể ngăn cản, làm cho ngày gà chó loạn không yên càng thêm rối ren.
Làm cho người ta bất ngờ chính là bà Dịch cũng không như vậy, lúc hai vị phu nhân nhà họ Giang vào trong thì Đô Ân Vũ đã đến, bà Dịch thay đổi tác phong gió cuốn mây bay trước đó, dịu dàng điềm đạm bảo Đô Ân Vũ mau ngồi, Giang Dực thề lần trước hắn nghe mẹ nói như vậy là lần học trung học chép trắc nghiệm của Thẩm Du Ninh đạt full điểm.
“Ân Vũ ngồi đi, không cần khách khí với dì.” Bà Dịch cởi khăn quàng cổ in logo thật lớn, nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Đô Ân Vũ, “Vừa rồi Lan Thanh nói với dì rồi, trong khoảng thời gian này nhờ con chăm sóc cho Tiểu Dực, nhưng cũng phải lo lắng đến thân thể của mình, không được để mệt mỏi hơn.”
Ừm, rất tốt, có vẻ như tẩy não của cô đã thành công.
“Vâng dì, bình thường công việc Giang Dực cũng rất vất vả, thời gian trước dì Giang còn phê bình giáo dục, về sau phải chú ý thân thể.”
Ừm, không sai, không hổ là Đô Ân Vũ.
“Lan Thanh còn nói lúc trước muốn giới thiệu Hoan Hoan cho con phải không? Coi như là duyên phận, mặc kệ nói như thế nào cũng là người nhà Giang các dì.”
Còn không biết xấu hổ mà nói? Nhưng may lúc ấy Đô Ân Vũ tìm lý do thích hợp, cho đến bây giờ còn có thể xâu chuỗi lại với nhau.
“Thật ra lúc đó con muốn nói cho dì Giang biết, nhưng vì thân phận của con không tiện nói nên tạm thời gạt dì, đáng lẽ cũng phải nói một tiếng.”
Chậc, nghe cái miệng nhỏ ngọt ngào này, chậc chậc, thật là ăn ý tuyệt vời.
“Không sao, là lòng con lương thiện thay người khác suy nghĩ nhiều, nghe nói Tiểu Dực bị thương con còn khóc? Không gạt con, Tiểu Dực chạy đến bệnh viện cũng không phải một lần hai lần, đây là lần đầu tiên dì biết ngoại trừ dì còn có người quan tâm đến nó nhiều như vậy.”
Chờ đã, sao cái này cũng nói ra? Đô Ân Vũ có chống đỡ nổi không? Nhất định sẽ mặt đỏ tai hồng, hắn có phải giúp hay không?
“Vâng… Vâng, tình cảm của chúng con… Khá tốt.”
Không đợi Giang Dực xen vào thì Đô Ân Vũ đã nói trước một câu như vậy, kỳ thật chỉ có vấn đề này là anh chưa từng đánh bản thảo trong đầu, chỉ dựa vào phản ứng ngẫu nhiên mà ứng biến, lời buồn nôn hơn anh không nói ra miệng được, chỉ riêng mấy chữ này đã khiến anh lo sợ bất an.
Nhưng ở dưới bộ dáng rũ lông mày cúi đầu như lúc này, ấp úng lắp bắp giống như thẹn thùng khi yêu đương nồng nhiệt, Giang Dực nhìn mà trong lòng cười ngốc, người này còn diễn rất sâu, bà Dịch lại càng thích loại bạn học nhỏ lanh lợi mà ngoan ngoãn này, yêu quý nắm cổ tay anh, lôi kéo người ngồi xuống bên cạnh Giang Dực.
“Dì cũng không biết con thích cái gì.” Bà Dịch bảo Giang Dực đưa mấy túi đồ lớn nhỏ tới, vừa nói chuyện vừa bảo đối phương giúp tháo ra, “Mua cho con một bộ trang sức bằng vàng, đây là truyền thống nhà họ Giang, lần đầu tiên thấy con dâu đã phải tặng cái này, mua bộ đồ ăn cho ba mẹ con, nghe nói ba mẹ con đều là phần tử trí thức cao cấp, có lẽ cũng không thích đồ quá quý giá nên dì mua một bộ, bình thường ăn cơm là có thể dùng.”
Đô Ân Vũ không biết câu nói con dâu làm cho anh giật mình hay những trang sức vàng bạc không nhỏ trước mắt này làm cho anh giật mình, Đô Ân Vũ suy nghĩ không thì chỉ nhận lấy bộ đồ ăn kia đi, lại nhìn người ta dùng rương sắt bọc hộp gỗ, hộp thủy tinh còn đậy kín, nhất thời dựa vào đầu Giang Dực, cách… Đống đồ kia rất xa.
“Dì…” Đô Ân Vũ nuốt nước miếng, gian nan nói, “Tấm lòng của dì con nhận, nhưng những thứ cho con này thật sự quá quý giá, nhà chúng con là gia đình làm công ăn lương bình thường, khẳng định ba mẹ con cũng không dám nhận.”
“Hơn nữa con là bác sĩ, trên tay không thể mang theo trang sức này.” Đô Ân Vũ bị một cái rương mở ra bốn phía làm híp mắt lại. Ánh mắt nhìn thấy bên cạnh rương có một mặt dây chuyền nhỏ, so sánh với những con quái vật khổng lồ kia lại có vẻ đáng yêu, “Nếu không như vậy, con nhận cái này ạ, có thể đeo trên cổ, coi như là tấm lòng của dì.”
Bà Dịch bật cười, vốn bà định nói thứ này là mua một rương nên được tặng, trong một đống mặt dây chuyền bà cảm thấy con búp bê trên đầu có vòng tròn rất đáng yêu, nhưng Giang Dực không để cho bà nói, vô cùng săn sóc thay Đô Ân Vũ giải vây.
“Lễ vật chính là tấm lòng, Ân Vũ vừa ý cái nào thì lấy cái đó đi.” Giang Dực ân cần cầm máy mát xa do Đô Ân Vũ tặng cho mẹ, “Huống hồ ở bệnh viện đưa Ân Vũ cũng không tiện lấy, biết là lễ gặp mặt nhưng người không biết còn tưởng nhận hối lộ.”
Bà Dịch cảm thấy đúng là điểm này mình không nghĩ tới, bà dặn Giang Dực sau khi xuất viện nhớ phải kính thăm ba mẹ Đô Ân Vũ, đến lúc đó có thể trực tiếp đưa đến nhà cho ba vợ. Cứ như vậy, bà Dịch lập tức không ép buộc Đô Ân Vũ cầm, ngược lại yêu thích không buông tay đùa nghịch máy mát xa trong tay.
“Ân Vũ thật tận tâm, bình thường công việc của dì bận rộn nên đốt sống cổ già không thoải mái, sau này dì sẽ để trong xe, trên đường đi làm thử dùng.”
Vốn Đô Ân Vũ cảm thấy quà của mình mang ra so sánh quá mức chua xót, không nghĩ tới người ta có tiền mới không so đo cái này. Phần lớn ngày thường bà Dịch tiếp xúc là con cái quyền quý nhà giàu, ngang ngược không hiểu lễ nghĩa cả đống, có thể chủ động chào hỏi cũng đã A Di Đà Phật rồi, nào còn dám cầu xin xa vời người ta tặng cho mình một món quà.
Mấy người an ổn hòa thuận ăn một bữa cơm, Đô Ân Vũ cảm thấy bà Dịch cũng không hung tàn vô lý như Giang Dực nói, chẳng qua có đôi khi cổ họng có chút lớn, Giang Dực cũng thấy may mắn vì mình nghĩ ra chiêu này, trước mắt xem ra mẹ hắn tràn đầy niềm vui trong chuyện yêu đương của mình, đã hoàn toàn quên mất con trai lén lút nằm viện không nói cho bà biết chuyện này.
“Tôi cảm thấy dì rất tốt.” Sau bữa ăn, Đô Ân Vũ lặng lẽ nói với Giang Dực.
“Cũng không phải nói không tốt.” Giang Dực phối hợp với Đô Ân Vũ, “Nhưng dễ kích động, có chút ầm ĩ.”
“Buổi chiều tôi vẫn phải đến đây sao?”
“Em có thể đến muộn một chút, trực tiếp ăn cơm tối tan tầm.” Giang Dực nói, “Sau này một ngày ba bữa khẳng định đều phải ăn ở phòng bệnh, nếu em không tới mẹ tôi sẽ trực tiếp đưa xuống cho em.”
Đô Ân Vũ đoán được như thế, tuy nói bạn trai là giả nhưng há miệng mắc quai là thật, Giang Dực khuyên anh nên thoải mái, cho dù là bệnh nhân cảm ơn bác sĩ, dừng một chút mời ăn cơm cùng nhau cũng không quá đáng.
Sau khi Đô Ân Vũ đi thì Giang Dực có chút nhàm chán, một mặt cảm thấy trò khôi hài hôm nay giống như nằm mơ, không hiểu sao lại lừa được một người bạn trai, mặt khác còn rất hài lòng với người bạn trai hiện tại, dù sao trước kia đều đứng ở góc độ bạn bè đối đãi với Đô Ân Vũ, hôm nay ngẫu nhiên mấy cái nháy mắt thật sự mang tới bộ lọc “một nửa kia” mới phát hiện quả thật chỗ nào của Đô Ân Vũ cũng tốt.
Có chút vui vẻ, có thể là bởi vì không cần xem mắt nữa, Giang Dực muốn tìm người chia sẻ, ngáp ngắn ngáp dài mở wechat của Thẩm Du Ninh.
Giang Dực: Nói chuyện này với cậu.
Giang Dực: Đừng ngạc nhiên.
Thẩm Du Ninh nhìn thấy, cố ý không quan tâm tới hắn, không muốn nhìn hắn thừa nước đục thả câu, biết người này không nhịn được.
Giang Dực: Tôi và Ân Vũ đang yêu nhau.
Giang Dực: Cậu đừng gọi điện thoại cho tôi, mẹ tôi ở bên cạnh, không thể để bà ấy nghe thấy.
Vốn Thẩm Du Ninh cũng không định dùng phương pháp gọi điện thoại, hiện tại hắn ta đang họp, có thể khống chế được vẻ mặt của mình đã là tốt rồi.
Thẩm Du Ninh: Có phải cậu say rượu mất lý trí không? Hay là giở trò Bá Vương ngạnh thượng cung với bác sĩ Tiểu Đô?
Cắt, loại người đứng đắn như hắn đây làm sao có thể làm loại chuyện này, Giang Dực bất mãn bĩu môi, nói chuyện buổi sáng cho rõ một năm một mười.
Thẩm Du Ninh nhìn văn bản thuần khiết dài hai trang kia, giống như làm đề đọc hiểu, cố hết sức tinh luyện ra điểm mấu chốt.
Thẩm Du Ninh: Nói tóm lại là hai người đang giả vờ làm tình nhân, vĩnh viễn diệt tai hại về sau của chuyện xem mắt.
Giang Dực: Bingo.
Thẩm Du Ninh: Dựa vào cái gì?
Giang Dực: Dựa vào tính cách của Ân Vũ rất đẹp trai khiến người lớn thích, chẳng lẽ còn có người thích hợp hơn em ấy sao?
Thẩm Du Ninh: Ý tôi là bác sĩ Tiểu Đô người ta dựa vào cái gì vậy…?
Thẩm Du Ninh: Người tới bắt đi xem mắt là mẹ cậu, không liên quan gì đến bác sĩ Tiểu Đô, người ta là chàng trai trẻ tuổi xinh đẹp tài năng, vì sao phải diễn kịch cùng cậu?
Thẩm Du Ninh: Cậu đưa tiền cho cậu ấy à?
Giang Dực: Cậu khinh thường hai chúng tôi!
Thẩm Du Ninh: Vậy dựa vào cái gì?
Giang Dực: Dựa vào là bạn bè không tiếc mạng sống vì nhau! Nếu hôm nay gặp vấn đề là Ân Vũ thì tôi cũng sẽ giúp em ấy diễn.
Thẩm Du Ninh: Vậy nếu đổi lại là tôi thì sao?
Giang Dực suy nghĩ một chút, cả người không được tự nhiên.
Giang Dực: Là cậu thì buồn nôn quá.
Thẩm Du Ninh: …
Ý định là chia sẻ niềm vui, nhưng hiện tại Giang Dực cảm thấy Thẩm Du Ninh không vui vẻ lắm. Chỉ nói mình có thêm bạn trai hình như có chút thiếu nợ, Giang Dực muốn che đậy nói chỉ là thông báo cho Thẩm Du Ninh một chút, bảo hắn ta gặp bà Dịch đừng nói hớ.
Thẩm Du Ninh vắt óc không nghĩ ra được, là mạch não của đương kim thẳng nam quá khó suy nghĩ sao? Như thế nào mình lại cảm thấy đây giống như là tình thú tán tỉnh của đôi tình nhân nhỏ.
Thẩm Du Ninh chưa từng thêm wechat của Đô Ân Vũ, thật sự muốn cân nhắc rõ ràng rốt cuộc bác sĩ Tiểu Đô có tấm lòng thiện lương như thế nào, làm sao có thể một người nguyện đánh một người nguyện chịu với Giang Dực được, hắn ta mở nhóm wechat ba người, trong nhóm trước mắt chỉ có ba người, có người gửi một cái nhãn dán, hẳn là vừa mới lập nhóm xong gửi, mọi người vì làm sinh động bầu không khí nên cổ vũ lẫn nhau.
Ảnh đại diện của Đô Ân Vũ đơn giản đáng yêu, hình như là một cái ống nghe y tế manga nho nhỏ, Thẩm Du Ninh chọc chọc vào avatar người ta cố gắng tìm tòi vòng bạn bè của đối phương nhưng lại không cẩn thận ấn liên tục hai cái.
Bạn đã vỗ vỗ “Đô Ân Vũ”