Trọng Sinh: Bất Mộng Ly Khai - Chương 36
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42: 42
- Chương 43: 43
- Chương 44: 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61: 61
- Chương 62: 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65: 65
- Chương 66: 66
- Chương 67: 67
- Chương 68: 68
- Chương 69
- Chương 70: 70
- Chương 71: 71
- Chương 72: 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75: 75
- Chương 76: 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80: 80
- Chương 81: 81
- Chương 82: 82
- Chương 83: 83
- Chương 84: 84
- Chương 85: 85
- Chương 86
- Chương 87
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Trọng Sinh: Bất Mộng Ly Khai
Chương 36
“Tôi có việc, đi trước đây.
Giang Ly lịch sự tiên khách.
Nhìn bóng chiếc xe hắn đi xa, Giang Ly bất giác nghĩ: Tối nay hắn có đến nữa không?
Giang Ly tự giật mình vì suy nghĩ của chính mình. Đây là gì chứ?
Tỉnh táo lại đi!
“Sắc làm mê muội, sắc làm mê muội!"
Dù hắn quan tâm cô ăn uống, dù hắn tặng cô nhẫn kim cương, dù ngủ trong vòng tay hắn rất thoải mái, nhưng...
Cả đêm, Giang Ly sống trong tâm trạng mong chờ xen lẫn tự phủ nhận.
Cô tự dày vò chính mình, nhưng lại không thể ngăn nổi sự mong đợi âm thầm dành cho một kết quả
Mỗi lần nghe thấy tiếng ô tô đi qua, trái tim cô lại nhảy lên tận cuống họng.
Cảm giác này khiến cô như trở về kiếp trước, mỗi ngày đều trông chờ hắn trở về nhà.
Thời gian từng phút trôi qua, đã 10 giờ tối.
Giang Ly biết hắn sẽ không trở về, lòng thoảng chút hụt hẫng.
Sau khi rửa mặt xong, cô lên giường ngủ. Trước khi ngủ, cô có thói quen lướt điện thoại và tình cờ thấy bài đăng của Lưu Nhã Kỳ trên vòng bạn bè.
Trong ảnh, đổi chân bị thương và cây nạng của Lưu Nhã Kỳ xuất hiện cùng bàn tay của một người đàn ông đang giúp đỡ.
Dòng trạng thái: “Cảm ơn anh, nhờ anh mà vết thương của em hồi phục nhanh như vậy."
Bên dưới, Giang Thần còn thá một lượt thích.
Chỉ cần nhìn qua, Giang Ly đã nhận ra đó chính là bàn tay của Trạm Lục Hành.
Hắn nói có việc bận, hóa ra là đưa Lưu Nhã Kỳ đi khám bác sĩ.
Giang Ly đờ đẫn nhìn màn hình điện thoại, lòng cảm thấy nghèn nghẹn.
Cô thở dài đầy cô đơn, nghĩ: Thôi thì giữ khoảng cách với Trạm Lục Hành. Như thế sẽ không nảy sinh những suy nghĩ linh tinh.
Á, đúng rồi! Gã đó mang hết bánh mì và sửa của mình đi rồi, sáng mai mình ăn gì đây?!
Sáng hôm sau, Giang Ly vội vàng từ tầng hai chạy xuống.
Trên bàn ăn, vài hộp thức ăn được đóng gói tinh xảo đã được bày sẵn.
Bên cạnh còn có một mẫu giấy ghi: “Ăn uống đầy đủ", nét chữ chính là của Trạm Lục Hành
Tim Giang Ly khẽ lỡ một nhịp.
Nhưng vì thời gian gấp rút, cô không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, vỡ lấy vài món rồi lao ra ngoài khu chung cư.
Khi cô đến công ty, Kỳ Chính đã đứng đợi trước cửa văn phòng tổng giám đốc.
Anh ta mặc một bộ vest không mấy vừa vặn, vừa thấy cô đến liền nở ทน cười rạng rỡ.
Giang Ly khẽ mỉm cười đáp lại, nhưng vì công việc bận rộn, cô không có thời gian trò chuyện lâu. Có giao vài việc đơn giản rồi bảo Lý Hiểu Quân dẫn anh ta đi làm quen môi trường.
Sau một buổi sáng bận rộn, cuối cùng Giang Ly cũng có chút thời gian nghỉ ngơi.
Cô cầm một cốc, đứng bên cửa sổ sát đất của văn phòng, nhìn xuống cảnh thành phố dưới chân.
Sau khi suy nghĩ một hồi, cô gọi điện cho Trạm Lục Hành. Điện thoại nhanh chóng được kết nối. "Alo, Trạm tống"
“... Có việc gì không?” Nghe xa cách vậy sao?
“Cảm ơn bữa sáng của anh, nhưng sau này không cần phiền anh nữa"
Trạm Lục Hành ngừng lại một chút:
“Sao vậy? Không hợp khẩu vị à?"
“Không, rất ngon"
“Vậy em không hài lòng điều gì?"
“Anh có thể kiên trì làm vậy cả đời không?"
“Nếu không thể, thì không cần làm vậy. Bằng không, tôi quen với bữa sáng của anh, sau này lại phải làm quen với việc không có chúng nữa.
Em nghĩ nhiều thật đấy”
Giang Ly lại nghĩ tới bài đăng trên vòng bạn bè của Lưu Nhã Kỳ.
“Còn chiếc nhẫn của anh, thực sự quá quý giá. Tôi không đảm nhận. Ngày mai tôi sẽ nhờ nhân viên chuyển lại tới công ty của anh, nhớ nhận nhé."
"Giang Ly, em bị bệnh à..."
Trạm Lục Hành còn chưa mắng xong, Giang Ly đã “cạch” một cái cúp máy, sau đó thêm cả thao tác chặn số.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Kỳ Chính đứng ngoài cửa, vẻ mặt căn trọng nhìn cô:
Giang Ly lịch sự tiên khách.
Nhìn bóng chiếc xe hắn đi xa, Giang Ly bất giác nghĩ: Tối nay hắn có đến nữa không?
Giang Ly tự giật mình vì suy nghĩ của chính mình. Đây là gì chứ?
Tỉnh táo lại đi!
“Sắc làm mê muội, sắc làm mê muội!"
Dù hắn quan tâm cô ăn uống, dù hắn tặng cô nhẫn kim cương, dù ngủ trong vòng tay hắn rất thoải mái, nhưng...
Cả đêm, Giang Ly sống trong tâm trạng mong chờ xen lẫn tự phủ nhận.
Cô tự dày vò chính mình, nhưng lại không thể ngăn nổi sự mong đợi âm thầm dành cho một kết quả
Mỗi lần nghe thấy tiếng ô tô đi qua, trái tim cô lại nhảy lên tận cuống họng.
Cảm giác này khiến cô như trở về kiếp trước, mỗi ngày đều trông chờ hắn trở về nhà.
Thời gian từng phút trôi qua, đã 10 giờ tối.
Giang Ly biết hắn sẽ không trở về, lòng thoảng chút hụt hẫng.
Sau khi rửa mặt xong, cô lên giường ngủ. Trước khi ngủ, cô có thói quen lướt điện thoại và tình cờ thấy bài đăng của Lưu Nhã Kỳ trên vòng bạn bè.
Trong ảnh, đổi chân bị thương và cây nạng của Lưu Nhã Kỳ xuất hiện cùng bàn tay của một người đàn ông đang giúp đỡ.
Dòng trạng thái: “Cảm ơn anh, nhờ anh mà vết thương của em hồi phục nhanh như vậy."
Bên dưới, Giang Thần còn thá một lượt thích.
Chỉ cần nhìn qua, Giang Ly đã nhận ra đó chính là bàn tay của Trạm Lục Hành.
Hắn nói có việc bận, hóa ra là đưa Lưu Nhã Kỳ đi khám bác sĩ.
Giang Ly đờ đẫn nhìn màn hình điện thoại, lòng cảm thấy nghèn nghẹn.
Cô thở dài đầy cô đơn, nghĩ: Thôi thì giữ khoảng cách với Trạm Lục Hành. Như thế sẽ không nảy sinh những suy nghĩ linh tinh.
Á, đúng rồi! Gã đó mang hết bánh mì và sửa của mình đi rồi, sáng mai mình ăn gì đây?!
Sáng hôm sau, Giang Ly vội vàng từ tầng hai chạy xuống.
Trên bàn ăn, vài hộp thức ăn được đóng gói tinh xảo đã được bày sẵn.
Bên cạnh còn có một mẫu giấy ghi: “Ăn uống đầy đủ", nét chữ chính là của Trạm Lục Hành
Tim Giang Ly khẽ lỡ một nhịp.
Nhưng vì thời gian gấp rút, cô không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, vỡ lấy vài món rồi lao ra ngoài khu chung cư.
Khi cô đến công ty, Kỳ Chính đã đứng đợi trước cửa văn phòng tổng giám đốc.
Anh ta mặc một bộ vest không mấy vừa vặn, vừa thấy cô đến liền nở ทน cười rạng rỡ.
Giang Ly khẽ mỉm cười đáp lại, nhưng vì công việc bận rộn, cô không có thời gian trò chuyện lâu. Có giao vài việc đơn giản rồi bảo Lý Hiểu Quân dẫn anh ta đi làm quen môi trường.
Sau một buổi sáng bận rộn, cuối cùng Giang Ly cũng có chút thời gian nghỉ ngơi.
Cô cầm một cốc, đứng bên cửa sổ sát đất của văn phòng, nhìn xuống cảnh thành phố dưới chân.
Sau khi suy nghĩ một hồi, cô gọi điện cho Trạm Lục Hành. Điện thoại nhanh chóng được kết nối. "Alo, Trạm tống"
“... Có việc gì không?” Nghe xa cách vậy sao?
“Cảm ơn bữa sáng của anh, nhưng sau này không cần phiền anh nữa"
Trạm Lục Hành ngừng lại một chút:
“Sao vậy? Không hợp khẩu vị à?"
“Không, rất ngon"
“Vậy em không hài lòng điều gì?"
“Anh có thể kiên trì làm vậy cả đời không?"
“Nếu không thể, thì không cần làm vậy. Bằng không, tôi quen với bữa sáng của anh, sau này lại phải làm quen với việc không có chúng nữa.
Em nghĩ nhiều thật đấy”
Giang Ly lại nghĩ tới bài đăng trên vòng bạn bè của Lưu Nhã Kỳ.
“Còn chiếc nhẫn của anh, thực sự quá quý giá. Tôi không đảm nhận. Ngày mai tôi sẽ nhờ nhân viên chuyển lại tới công ty của anh, nhớ nhận nhé."
"Giang Ly, em bị bệnh à..."
Trạm Lục Hành còn chưa mắng xong, Giang Ly đã “cạch” một cái cúp máy, sau đó thêm cả thao tác chặn số.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Kỳ Chính đứng ngoài cửa, vẻ mặt căn trọng nhìn cô:
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42: 42
- Chương 43: 43
- Chương 44: 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61: 61
- Chương 62: 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65: 65
- Chương 66: 66
- Chương 67: 67
- Chương 68: 68
- Chương 69
- Chương 70: 70
- Chương 71: 71
- Chương 72: 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75: 75
- Chương 76: 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80: 80
- Chương 81: 81
- Chương 82: 82
- Chương 83: 83
- Chương 84: 84
- Chương 85: 85
- Chương 86
- Chương 87
- bình luận